Ba tháng đã trôi qua kể từ khi nhận lời ủy thác của ông Dũng sĩ. Mấy ngày sau đó, việc ông Dũng sĩ về hưu đã được công bố chính thức.
Ban đầu mọi người đều buồn bã, nhưng có lẽ trong thâm tâm, họ đều biết ngày này sớm muộn gì cũng đến. Dù cho đó là một thông báo có phần đường đột, nhưng đúng như dự đoán, dân chúng đều nồng hậu đón nhận việc ông về hưu.
Nghe nói những người dùng sức lực để cống hiến cho xã hội như các kỵ sĩ, mạo hiểm giả và quân nhân đều đã nâng cao ý thức trách nhiệm đối với việc giữ gìn trị an, và càng thêm hăng say luyện tập.
Khi mọi người dần dần chấp nhận việc ông Dũng sĩ nghỉ hưu, một ngày nọ, Sophie thức giấc vào một buổi sáng tinh mơ như mọi hôm. Cô vệ sinh cá nhân xong, vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ và đi ra ngoài tiệm.
Cô tắm mình trong ánh nắng ấm áp, vươn vai theo nhịp "một hai, một hai". Với một người thuộc tuýp cú đêm như Sophie, nếu không vận động như vậy vào buổi sáng thì không thể nào tỉnh táo nổi. Nhìn vào hộp thư, cô thấy có một tờ báo. Sophie lấy tờ báo ra, vừa đọc nội dung vừa quay trở vào tiệm.
"...Gì đây. Cả hai người họ đều giỏi đấy chứ."
Tờ báo ghi lại chiến công của Tể tướng và Kỵ sĩ đoàn trưởng.
Tể tướng đã dẫn dắt giải quyết được một vấn đề ngoại giao mà đất nước này đau đầu suốt nhiều năm. Còn Kỵ sĩ đoàn trưởng đã một mình đánh bại một con quái vật hùng mạnh đang đe dọa thành phố.
Bài báo hết lời ca ngợi hai người họ.
Lúc Tể tướng và Kỵ sĩ đoàn trưởng trút hết nỗi lòng về ông Dũng sĩ ngày hôm đó, Sophie đã nghĩ... có lẽ hai người này nếu không rời xa ông Dũng sĩ, thì sẽ không thể nào tự đối mặt với chính bản thân mình. Cả hai người họ, vì quá yêu mến ông Dũng sĩ, nên đã tự cho rằng tất cả công lao của mình đều là nhờ có ông. Tể tướng và Kỵ sĩ đoàn trưởng, từ lâu đều là những con người tài giỏi. Dù gì cả hai cũng là những nhân vật trọng yếu của đất nước, cô mong họ hãy tự tin vào bản thân mình hơn.
Một ngày nào đó họ sẽ tái ngộ ông Dũng sĩ thôi. Bệ hạ cũng đã nói, đây đâu phải là một cuộc sinh ly tử biệt.
Khi đã tỉnh táo hơn, cô ăn một bữa sáng đơn giản, rồi thay đồng phục làm việc. Cuối cùng, cô khẽ vung cây trượng, tấm bảng gỗ treo bên ngoài cửa liền lật mặt. Dòng chữ trên tấm bảng từ "Hôm nay đã hết giờ làm việc" đổi thành "Đang mở cửa".
"Xin lỗi, có đồ gửi đến ạ!"
"Ồ, cảm ơn."
Cánh cửa tiệm mở ra, một món đồ được chuyển đến. Đặt trên quầy là... hai lá thư, và một cái bọc lớn. Đôi khi yêu cầu công việc cũng được gửi qua thư, nên Sophie ngay lập tức kiểm tra nội dung.
Đầu tiên là lá thư thứ nhất. Một phong bì màu hồng nhạt làm từ giấy cao cấp, sờ vào rất thích tay. Chắc đã được xức nước hoa, một mùi hương hoa cỏ có phần hơi nồng. Cái mùi hương mạnh mẽ này, cô có biết. Sophie vừa thở dài vừa đọc lá thư bên trong.
Gửi Sophie, đối thủ truyền kiếp của ta. Lâu rồi không gặp nhỉ!!!!!!!!!!!!!!!! Ta biết cô vẫn đang lãng phí tài năng của mình ở một xó xỉnh nào đó của Kinh đô! Trong khi đó, ta đây với tư cách một Pháp sư Hoàng cung vẫn ngày ngày cần mẫn với những nhiệm vụ cao cả, mới hôm trước còn cho một tổ chức tội phạm làm ổ trong thành phố một trận tơi bời khói lửa đó!! Cái vẻ mặt lúc nào cũng vênh váo của cô, có lẽ ngày phải quỳ gối trước mặt ta sẽ không còn xa nữa đâu nhỉ? Để chứng minh ta đây mới là người xứng đáng với danh hiệu 'Thời đại'—
"Phiền phức."
Sophie không thèm đọc hết lá thư, tiện tay quẳng nó vào cái sọt rác dưới chân. Lá thư từ một người bạn học cũ lúc nào cũng hừng hực ý chí cạnh tranh với cô.
Tốn thời gian ghê, cô vừa hối hận vừa cầm lấy lá thư thứ hai.
"Ồ, cái này... từ ông Dũng sĩ?"
Người gửi là một vị khách hàng cũ.
Gửi cô chủ tiệm chuyển nhà pháp sư
Là Lloyd đây. Lần trước cảm ơn cô đã giúp ta chuyển nhà. Thứ lỗi cho ta vì đã liên lạc trễ. Cuộc sống ở làng quê quả thật vất vả hơn ta nghĩ. Cô đã giúp đỡ ta rất nhiều, nên ta nghĩ mình có bổn phận phải báo cho cô biết tình hình hiện tại.
Dân làng đã đối xử rất tốt với một kẻ đã mất đi ký ức như ta. Xem ra đúng như lời cô nói, những lo lắng của ta đều thừa thãi. Bây giờ ta đang sống cùng với em gái. Cả hai vẫn còn hơi ngượng nghịu, nhưng ta nghĩ rồi sẽ quen thôi. Chú chó Wim mà Công chúa đã gửi cho ta đang làm rất tốt vai trò cầu nối... Không biết Công chúa có đoán trước được điều này không nhỉ. Chắc là ta đã nghĩ nhiều quá rồi. Gần đây ta đang trồng trọt ngoài đồng. Tuy đầu óc đã quên cả cách làm đất, nhưng có lẽ cơ thể vẫn còn nhớ nên mọi việc suôn sẻ hơn ta nghĩ. Ta đã có thể cảm nhận được, à, thì ra đây chính là cách sống của mình ngày xưa.
Nhân tiện, chắc cô cũng biết, ta có một thứ gọi là sự gia hộ của Nữ thần. Ta nhận được nó cùng lúc với việc thức tỉnh thành Dũng sĩ, nhưng xem ra chính nhờ sức mạnh này mà rau củ ta trồng lại có một sự tăng trưởng khác thường. Cánh đồng của ta bây giờ đang có nhiều chuyện khá thú vị xảy ra. Nhân dịp này, ta gửi cho cô một ít coi như là chia sẻ. Mong cô sẽ có một bữa ăn ngon miệng.
Từ Lloyd, một người dân làng bình thường
"Hể~~~~, gửi rau củ cho mình sao."
Chuyện này thì cô rất biết ơn.
Mới ba tháng rau củ đã lớn rồi sao? ...Ông ấy bảo có sự tăng trưởng khác thường, chắc là vì tác động của chuyện đó.
Tuy quá khứ của Dũng sĩ được viết trong Truyền Thuyết Dũng Sĩ đã được tô vẽ, nhưng dù đã biết, Sophie vẫn tiếp tục là một độc giả trung thành của bộ sách... Vấn đề là ở cách nhìn nhận. Trước đây cô đọc nó như một cuốn sử, còn bây giờ cô đọc nó như một tác phẩm hư cấu.
Trong Truyền Thuyết Dũng Sĩ cũng có nhiều đoạn ông Dũng sĩ nhớ về những món rau đã ăn ở quê nhà. Phần đó xem ra được viết dựa trên kiến thức của Công chúa Eileen, nhưng thông tin ở quê của ông Dũng sĩ có những loại rau củ tươi ngon chắc không phải nói dối. Nghĩ đến việc sắp được ăn những loại rau củ đã xuất hiện trong Truyền Thuyết Dũng Sĩ, cô thấy thật phấn khích.
Vừa hí hửng, cô vừa mở cái hộp ra—.
RÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉT!!
"OÁaaaaaa!?"
Một cây bắp cải tươi roi rói đang lao đến tấn công cô với đầy sát khí. Sophie bất giác dùng phép thuật thổi bay cây bắp cải đi.
RẦM! – Cây bắp cải đập vào tường, phát ra một tiếng động lớn.
"C-cái, cái gì, cái gì đây...!?"
Chính cô cũng thấy lạ vì mình lại hét lên như vậy. Cô thủ thế cây trượng, vừa cảnh giác lùi lại vừa lườm cây bắp cải đang lăn lóc trên sàn. Nó không còn động đậy nữa. Sophie từ từ cúi người xuống, nhặt lên một mảnh vỡ của cây bắp cải. Trông nó rất tươi và ngon.
Sau vài giây đắn đo, Sophie cho nó vào miệng.
(Ngọt... ngon quá...)
Cái gì đây... Một loài quái vật mới sao...? Mùi vị và cảm giác không có vấn đề gì, thậm chí còn là thượng hạng. Có lẽ nên cảnh giác, nhưng dù gì đây cũng là thứ do vị anh hùng đã cứu cả thế giới gửi đến, chắc không có độc đâu nhỉ. Biết đâu, ông Dũng sĩ lại là một người thích đùa hơn cô nghĩ. Cô hình dung ra cảnh ông Dũng sĩ đang cười ha hả.
Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên "leng keng".
"Xin lỗi."
Một người đàn ông có lẽ trạc hai mươi tuổi nhìn Sophie rồi khẽ cúi chào. Anh ta có một mái tóc màu bạc xỉn được rẽ ngôi giữa ngay ngắn, có thể thấy đây là một người có tính cách nghiêm túc. Trang phục cũng là một chiếc áo choàng đen cao cấp. Trên cánh tay anh ta có một băng tay được thêu họa tiết quen thuộc.
"Tôi đến để yêu cầu công việc.........cái gì đây, bắp cải?"
"X-xin chờ một chút. Tôi dọn ngay đây."
Sophie nhanh chóng dùng phép thuật làm cây bắp cải bay lên, rồi cho vào tủ bảo quản lạnh ở trong bếp. Nhìn một loạt hành động đó, người đàn ông đưa đầu ngón tay lên cằm.
"Tay nghề đúng như lời đồn."
Mình có bao giờ dọn dẹp bắp cải để bị đồn đâu ta.
"Xin lỗi đã để anh chờ. Anh đến để yêu cầu công việc đúng không ạ. Vậy trước hết, mời anh điền vào tờ giấy này—"
"Khoan đã, tôi có vài điều muốn hỏi trước."
Người đàn ông ngắt lời Sophie và nói tiếp.
"Thân chủ của công việc, không phải là người, có được không?"
Người đàn ông nhìn thẳng vào Sophie.
Sophie thì, thản nhiên đáp lại.
"Dạ được. Chúng tôi đã có kinh nghiệm rồi."
Nghe câu trả lời đó của Sophie, người đàn ông thoáng sững người lại vì kinh ngạc, nhưng rồi ngay lập tức gật đầu.
"Tôi là Louis Forward, một Pháp sư Hoàng cung. Nhìn trúng tay nghề của cô, tôi có một yêu cầu rất mong cô sẽ nhận lời."
Pháp sư Hoàng cung, những pháp sư phục vụ cho đất nước. Trong giới pháp sư, đây là địa vị danh giá nhất. Một khi đã trở thành Pháp sư Hoàng cung, người đó thường sẽ được giao cho những công việc có tầm quan trọng cao trong nước như quốc phòng hay phát triển kỹ thuật. Họa tiết được thêu trên băng tay của anh ta chính là minh chứng của một Pháp sư Hoàng cung.
"Nhân tiện, yêu cầu lần này, mong cô hãy xem nó đến từ quốc gia, chứ không phải từ cá nhân tôi."
"Dạ."
Sao nghe có vẻ ghê gớm quá, nhưng cô vẫn chưa rõ nội dung yêu cầu là gì, nên cứ tạm thời đáp lời cho qua. Nếu khó quá thì cứ từ chối là được.
"Nơi ở của thân chủ là nơi sâu nhất của thung lũng Tiên Anh Đào. Nơi cần chuyển đến là khu rừng Calora ở nước ngoài."
Tuy cô không biết khu rừng Calora ở đâu, nhưng thung lũng Tiên Anh Đào thì cô có nghe qua.
"Thung lũng Tiên Anh Đào... thung lũng huyền ảo nơi có loài cây tên Anh Đào nở hoa quanh năm, phải không ạ?"
"Đúng vậy. Nhưng trái với khung cảnh huyền ảo đó, nơi này lại là một vùng đất cực kỳ dễ lạc lối và đầy rẫy những quái vật hung ác... không phải bí cảnh, mà là ma cảnh."
Nghe nói, thung lũng Tiên Anh Đào là một vùng đất huyền diệu với cảnh sắc tuyệt đẹp ở khắp mọi nơi. Nơi đây quanh năm có khí hậu ôn hòa, không hề bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi của mùa. Có lẽ vì thế mà loài cây quý hiếm Anh Đào sinh sôi nảy nở vô số. Tương truyền, hoa Anh Đào ở thung lũng này rụng nhiều đến nỗi nhuộm hồng cả một dòng sông.
Tuy nhiên, độ tin cậy của những lời đồn đại đó vẫn còn bỏ ngỏ. Nguyên nhân là do thung lũng Tiên Anh Đào ẩn chứa những loài quái vật vừa thông minh vừa mạnh mẽ, gây khó khăn lớn cho việc thám hiểm. Chi tiết chưa được làm rõ, nhưng có thông tin cho rằng, hiện tượng kỳ lạ ở thung lũng đó là do sự ảnh hưởng của một loài quái vật thượng đẳng, một Thần Thú.
"Vậy, vị thân chủ đó là..."
Theo diễn biến câu chuyện cô cũng đã đoán được phần lớn, nhưng nếu không hỏi câu này thì không thể tiếp tục được.
Trước câu hỏi của Sophie, Louis trả lời.
"Chủ nhân của thung lũng Tiên Anh Đào... vị Thần Thú, Tiên Long."
Một sự tồn tại đứng đầu thế giới này, có trí tuệ để giao tiếp với con người, và sức mạnh được cho là có thể gây ra thiên biến vạn hóa, Thần Thú. Xem ra, vị khách tiếp theo là một "người" như vậy.
Vụ chuyển nhà của ông Dũng sĩ đã đủ thứ chuyện kinh ngạc, lần này lại đến chuyển nhà cho Thần Thú. Lại là một ca khó nhằn nữa rồi... Sophie nghĩ.


2 Bình luận
Mệt mỏi...