Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nà...
Sakaishi Yusaku Haru Ichikawa
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 01

Chương 06: Ông Dũng Sĩ Chuyển Nhà (5)

2 Bình luận - Độ dài: 1,900 từ - Cập nhật:

"Cứ sống theo ý mình đi."

Đức Vua bình thản nói.

"Chỉ là về hưu thôi mà? Có phải sinh ly tử biệt gì đâu mà đám Tể tướng làm quá lên thế."

Bệ hạ vừa nói, vừa phóng tầm mắt nhìn xuống đường phố Kinh đô từ ban công trắng muốt. Giọng ngài không hề có ý lạnh nhạt, mà ngược lại, ẩn chứa một sự thân tình. 

Sophie, người cùng ông Dũng sĩ đến vương thành, đã được người hầu trong cung dẫn đến tận ban công này. Căn phòng riêng của nhà vua mà cô đi ngang qua không có nhiều đồ đạc, trông giản dị đến mức không giống phòng của người có địa vị cao nhất đất nước này.

"Bệ hạ xem ra cũng thoải mái quá nhỉ."

"Ông muốn ta giữ ông lại sao?"

"Dạ không, được vậy thì mừng quá ạ."

"Phì... Ta với ông là bạn từ tấm bé. Ta còn lạ gì ông nữa."

Chỉ qua một đoạn hội thoại ngắn ngủi như vậy, Sophie cũng cảm nhận được giữa hai người họ có một tình bạn sâu sắc. Tên của Bệ hạ là Abel. Trong Truyền Thuyết Dũng Sĩ, ngài cũng có xuất hiện. Chỉ có điều không phải với dáng vẻ của một người đã có tuổi như bây giờ, mà là một cậu thiếu niên.

Vào thời điểm ông Dũng sĩ lên đường tiêu diệt Ma Vương, Abel vẫn còn là một hoàng tử chứ chưa phải quốc vương. Sau khi Ma Vương bị tiêu diệt, vị vua tiền nhiệm băng hà, Abel mới lên ngôi. 

Nghe nói, ông Dũng sĩ năm đó đã tưởng nhầm vị Abel này là một đứa trẻ con hàng xóm, chứ không biết đó là người của hoàng tộc. Sự hiểu lầm chỉ xảy ra khi họ gặp nhau ngoài phố chứ không phải trong vương thành. Thế nhưng, Abel lại rất thích thái độ gần gũi đó của ông Dũng sĩ, và nghe đâu sau khi thân phận hoàng tử bị tiết lộ, ngài vẫn ra lệnh cho ông Dũng sĩ gọi thẳng tên mình là "Abel" mà không cần kính ngữ.

Bây giờ, khi Abel đã trở thành Quốc vương, xem ra cách xưng hô đã được sửa lại cho phải phép, nhưng tình bạn của cả hai vẫn vẹn nguyên. 

Dũng sĩ và Hoàng tử... giờ là Dũng sĩ và Quốc vương, nhưng dù thời gian có trôi qua, địa vị có thay đổi, khoảng cách giữa hai người họ vẫn mãi như xưa.

"Mà này, cô gái kia là?"

Bệ hạ dời ánh mắt từ ông Dũng sĩ sang Sophie.

"Thần là Sophie, chủ một cửa tiệm chuyển nhà ạ."

"Ra là thế. Có mặt ở đây, chắc là đã vướng vào mớ rắc rối này rồi."

Bệ hạ nói, giọng cười có vẻ thích thú.

"Người đàn ông này là một thỏi nam châm hút rắc rối điển hình đó. Cứ ở gần là sẽ bị cuốn vào đủ thứ chuyện cho xem."

"Bệ hạ... thần đâu có thích gây chuyện đâu ạ."

Ông Dũng sĩ nói với vẻ khổ sở.

"...Dạ, nhưng nhờ vậy mà thần mới được chiêm ngưỡng một cảnh tượng đẹp như thế này ạ."

Tuy không phủ nhận việc mình đã bị cuốn vào một phen náo loạn, nhưng cảm giác không hề tệ chút nào. 

Bởi vì.

"Đất nước này... thành phố này, không ngờ lại đẹp đến vậy."

Cô phóng tầm mắt nhìn khắp đường phố Kinh đô từ ban công. Một thành phố thật đẹp. 

Dưới ánh nắng dịu dàng, những mái nhà xanh đỏ lấp lánh trên những tòa nhà bằng đá ngay hàng thẳng lối. Đường xá lát đá gọn gàng, người người qua lại. Trẻ con nô đùa, vợ chồng già thong thả dạo bước, người bán hàng rong mời chào, cô gái ngóng chờ ai đó. Mỗi người một cuộc sống riêng, tất cả tạo nên một khung cảnh thanh bình và tươi đẹp.

"Năm mươi năm trước, nó không được đẹp như thế này đâu."

Ông Dũng sĩ vừa ngắm nhìn đường phố vừa nói.

"Mối đe dọa của Ma Vương đã khiến cả nước hỗn loạn. Lòng người khô cằn, và như một tấm gương phản chiếu điều đó, đường phố cũng trở nên tiêu điều. Tội phạm hoành hành, đến mức các kỵ sĩ phải than trời vì không đủ người để trấn áp... Gầy dựng lại được như ngày hôm nay, chính là nhờ tài năng của Bệ hạ cả."

"...Nghe ông nói vậy, ta cũng thấy ấm lòng."

Bệ hạ cười, đuôi mắt hằn lên những nếp nhăn.

"Lloyd này. Với ta hồi nhỏ, ông chính là biểu tượng của lòng dũng cảm."

Bệ hạ cất lời, giọng nói tràn ngập hoài niệm về quá khứ.

"Ta đã trút lên đầu ông đủ thứ phiền muộn. Nào là sợ hãi việc làm vua, nào là việc học hành quá khó khăn... Những nỗi niềm đó của ta, lúc nào ông cũng chỉ cười trừ cho qua."

"Ể," Sophie suýt thì buột miệng kêu lên. Cô cứ tưởng mình sắp được nghe một câu chuyện cảm động, nhưng hình như không phải vậy.

"Không... tại vì, cách hành xử của một vị vua, hay việc học để làm vua, dù ngài có hỏi thì thần cũng đâu có biết. Đến tận bây giờ thần vẫn không biết mà."

"Ha ha ha, ta biết chứ. Hồi đó ta vẫn còn là một đứa trẻ, ta biết mình đã hỏi một câu quá sức ông."

Ông Dũng sĩ cười khổ. Có lẽ, cũng giống hệt như ngày xưa.

"Nhưng như vậy, là đủ rồi."

Bệ hạ nói, giọng đầy vui vẻ.

"Ông đã không trả lời câu hỏi của ta, nhưng thay vào đó, ông đã luôn cho ta thấy tấm lưng của mình. Tấm lưng của ông khi lao ra chiến trận, khi đáp lại sự kỳ vọng của mọi người... cuối cùng, đã trở thành con đường mà ta phải hướng tới."

Bệ hạ kể lại, giọng nói như đang cẩn trọng lau chùi một món bảo vật. Lúc quốc gia chìm trong hỗn loạn vì hiểm họa Ma Vương, Bệ hạ còn là một đứa trẻ, nhưng đồng thời cũng là một vị hoàng tử. Chắc chắn từ khi còn nhỏ, ngài đã trải qua vô vàn gian khổ.

Những nếp nhăn sâu nơi khóe mắt đã chứng minh điều đó. Căn phòng riêng của ngài giản dị đến vậy, có lẽ vì ngài mải mê xử lý chính sự mà chẳng có mấy thời gian để nghỉ ngơi.

Và vị Bệ hạ đã gầy dựng lại đất nước này, đang nhìn ông Dũng sĩ bằng một ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Bệ hạ đã nhìn thấy một thứ ánh sáng nơi ông Dũng sĩ. Một thứ ánh sáng không bao giờ vẩn đục, không bao giờ có thể chạm tới, nhưng lại luôn soi đường chỉ lối... 

Thì ra khi một người thật sự tôn trọng ai đó từ tận đáy lòng, họ sẽ có một khuôn mặt như thế này, Sophie nghĩ.

"Hỡi Dũng sĩ. Không chỉ cứu cả thế giới, bấy lâu nay khanh đã vất vả chống đỡ cho đất nước của ta rồi... Đã đến lúc, nghỉ ngơi cho thật tốt."

Những lời nói dịu dàng của Bệ hạ chạm đến trái tim ông Dũng sĩ. Ông khẽ run lên, rồi mím chặt môi.

"Ngài đã trở thành một vị vua vĩ đại... không."

Ông Dũng sĩ sửa lại lời nói.

"Cậu đã trưởng thành rồi, Abel."

"Lloyd..."

Đôi mắt Bệ hạ ngấn lệ. Có lẽ Bệ hạ cậu bé Abel năm nào, đã luôn chờ đợi câu nói đó. Từ tận năm mươi năm trước, vẫn luôn như vậy... 

Bệ hạ dùng mu bàn tay quệt đi giọt nước mắt.

"...Lloyd này. Thật ra, ta có chuẩn bị thứ này."

Bệ hạ ra hiệu, một cô hầu gái đang đứng chờ sẵn ở bên cạnh liền cung kính cúi đầu rồi đi vào trong phòng. 

Một lát sau, bốn cô hầu gái dùng một chiếc xe đẩy để chở thứ gì đó ra. Trên xe là một vật thể khổng lồ được phủ một tấm vải trắng. Có vẻ nó rất nặng, các cô hầu gái đều phải thở hổn hển khi quay trở lại vị trí của mình.

"C-cái này là...?"

"Tượng đồng của ông đó! Nhận cho ta vui!"

Bệ hạ vui vẻ giật tấm vải ra, cho ông Dũng sĩ xem thứ ở bên trong. Đó là một bức tượng đồng của chính ông Dũng sĩ. 

Ông Dũng sĩ đứng sững lại, ngỡ ngàng nhìn bức tượng oai phong lẫm liệt tạc hình chính mình trong dáng vẻ của một vị thần Hộ pháp. Hóa ra, vật thể khổng lồ được che phủ bởi tấm vải mà cô nhìn thấy ở góc phòng khi đi ra ban công chính là bức tượng này.

"T-tại sao, lại có thứ này..."

"Thực ra, ban đầu ta định đặt nó ở quảng trường, nhưng lỡ đặt tượng lớn hơn một cỡ. Ta để nó trong phòng bấy lâu nay rồi, tiện thể ông mang về quê luôn nhé!"

Sophie cảm thấy đồng cảm với ông Dũng sĩ. 

Không biết cái cảm giác được người ta tặng cho bức tượng của chính mình nó sẽ như thế nào nhỉ. 

Lại còn siêu to khổng lồ nữa chứ.

"...Này cô chuyển nhà. Cô mang thêm cả cái này đi được không?"

"Dạ, được thì được ạ... nhưng mà cái này vừa to vừa nặng, giá chát lắm đó nha?"

"Làm ơn."

Xem ra ông Dũng sĩ đã quyết định sẽ nhận bức tượng. Mà thôi, bị Bệ hạ nhìn bằng ánh mắt lấp lánh như thế kia, chắc không thể từ chối được. 

Tạm thời, để cân được trọng lượng, cô dùng Phép Bay Lượn nhấc nó lên, rồi bao bọc nó bằng phép bảo vệ tự chế «Phép Màng Bọc» y như đã làm với đống chén dĩa.

"Ồ, nhấc lên nhẹ tênh vậy sao. Tay nghề quả là xuất sắc."

"Cảm ơn Bệ hạ."

Làm ơn đừng có thản nhiên đưa cho người ta một thứ mà chính ông cũng cho là không dễ nâng như vậy chứ.

"Vậy, thưa Bệ hạ. Chúng thần xin phép đi trước."

Ở lại lâu hơn nữa, có khi lại bị tặng thêm một món đồ phiền phức nào đó không chừng. Có lẽ ông Dũng sĩ đã phán đoán như vậy nên nhanh chóng cáo từ.

"Lloyd. Cuối cùng, ông nói chuyện với chị ta một lát được không."

Thấy ông Dũng sĩ định rời đi, Bệ hạ nói bằng một giọng nghiêm túc. Không phải vẻ đùa cợt như lúc nãy, mà là một bộ mặt trang trọng, ông Dũng sĩ chỉ im lặng gật đầu.

"Thần vốn đã định làm vậy."

"Vậy sao... Giờ này, chắc chị ấy đang ở chỗ đó."

Ông Dũng sĩ đã nói, có hai người ông muốn chào hỏi. Một người là Bệ hạ, và người còn lại có lẽ là người chị gái vừa được nhắc tới.

"Chị gái của Bệ hạ, vậy đó là..."

"Công chúa Eileen."

Ông Dũng sĩ nói xen vào lời lẩm bẩm của Sophie.

"Người đó... từng là đồng đội của ta."

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Thực sự là bạn thân.
Xem thêm
Hóng chap mới
Xem thêm