Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nà...
Sakaishi Yusaku Haru Ichikawa
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 01

Chương 04: Ông Dũng Sĩ Chuyển Nhà (3)

5 Bình luận - Độ dài: 4,770 từ - Cập nhật:

Quá trưa ngày hôm sau, Sophie tìm đến ngôi nhà mà vị Dũng sĩ đang sinh sống.

Nhà của ông Dũng sĩ trông chẳng khác nào một dinh thự của quý tộc. Giữa trung tâm Kinh đô, nơi giá đất cao đến nực cười, một dinh thự ba tầng to lớn sừng sững tọa lạc, trông như một ông tướng đang ngồi xếp bằng giữa trận tiền. 

Tường được sơn một màu trắng thống nhất, dưới mái hiên được chạm khắc những hoa văn tinh xảo... Nhìn kỹ mới thấy đó là quốc huy. Xem ra ngôi nhà này được xây dựng theo ý chỉ của quốc gia. Có lẽ hoàng tộc hoặc một vị đại thần nào đó đã chuẩn bị nó cho ông Dũng sĩ.

Sau cánh cổng uy nghiêm mở ra một khu vườn rộng lớn. Khu vườn rực rỡ sắc hoa, được cắt tỉa cẩn thận, dù có vài khoảng trống do sắp chuyển đi. Tuy vậy, vẻ xanh tươi của cây cối vẫn toát lên tình cảm của người làm vườn nơi đây.

Hoa Amelia...

Một loài hoa màu xanh lam tuyệt đẹp, nghe nói cũng mọc ở quê nhà của ông Dũng sĩ. 

Theo cuốn Truyền Thuyết Dũng Sĩ, quê hương của ông là một ngôi làng nhỏ nằm ở phía tây Kinh đô. Một ngôi làng không có gì đặc biệt, nhưng lại được thiên nhiên ưu ái ban tặng những cánh đồng phì nhiêu, trải rộng. Dân làng mỗi khi được ăn những loại rau củ tươi rói vừa thu hoạch đều cảm động trước vị ngon của chúng. Họ luôn tràn ngập lòng biết ơn và tự hào vì đã được sinh ra và lớn lên ở mảnh đất này.

Sophie bất giác nhớ đến anh chàng học giả, vị khách của ngày hôm trước. 

Liệu ông Dũng sĩ, có bao giờ nhìn ngắm bông hoa này và nhớ về quê hương không nhỉ...

Cô thầm nghĩ.

"Chào cô, ta đợi cô nãy giờ."

Khi Sophie vừa đến gần cửa chính, ông Dũng sĩ từ bên trong bước ra. Nhìn tấm lưng thẳng tắp và cơ bắp săn chắc của ông, trông vẫn như tráng niên tứ tuần. Nhưng tuổi thật của ông đã là bảy mươi. Dù có nhìn lại bao nhiêu lần, cũng không thể nào tin nổi.

"Theo đúng lịch trình, tôi xin phép vào báo giá ạ."

Cô đi ngang qua một cầu thang xoắn ốc lộng lẫy với tay vịn bằng vàng, tiến về căn phòng chứa đồ đạc.

Bóng hình của cô phản chiếu trên ô cửa sổ trong suốt không một vết xước. Bộ đồng phục làm việc lấy màu trắng làm chủ đạo không dính một hạt bụi. Dân chuyển nhà phải đi vào nhà của khách, nên sự sạch sẽ luôn là ưu tiên hàng đầu. Chiếc váy màu xanh cũng được ủi phẳng phiu. Chiếc mũ trắng và cả cái túi xách lớn màu nâu không thấy vết sờn chỉ. Ừm, vẫn xinh như mọi khi. Một bộ dạng mà có đứng trước mặt quý tộc cũng không hề thất lễ.

"Những vị khách lần đầu đến đây thường sẽ rất kinh ngạc... nhưng trông cô có vẻ không căng thẳng lắm nhỉ."

Có lẽ ông ấy đang nói đến việc cô không bị choáng ngợp trước sự rộng lớn và không khí của ngôi nhà này.

"Tại tôi cũng quen với những ngôi nhà như thế này rồi ạ."

Làm nghề chuyển nhà, thỉnh thoảng cô cũng được giao cho những căn nhà lớn như thế này. Đặc biệt là Sophie, một người có thể sử dụng phép thuật, lại có thể vận chuyển được nhiều thứ hơn các tiệm chuyển nhà thông thường, nên cô thường được giới thượng lưu chiếu cố. Vì vậy, cô đã quen với những cảnh tượng như thế này.

"Vậy thì tốt quá... Thật ra, ngôi nhà này do một người bạn của ta cao hứng xây nên. Bản thân ta không có cái thú vui trọc phú này."

Ra là vậy, Sophie gật gù. 

Nhưng việc ông Dũng sĩ có tính cách như vậy, cô đã biết từ đầu. Sống ở đất nước này, tự khắc người ta sẽ rành về ông Dũng sĩ. Kịch, sách, các bài hát, thơ ca... cách sống của ông đều được kể lại trong vô số lĩnh vực. Trong đó cũng có vài tác phẩm mà Sophie khá thích.

Trong một căn phòng lớn ở tầng một, đồ đạc được chất đống. Xem ra ông ấy đã cố tình gom chúng lại một chỗ để việc báo giá được thuận lợi hơn. Giá sách, tủ quần áo, bàn, ghế, giường ngủ. Sophie bắt tay vào kiểm kê những món đồ cần chuyển đi, khởi đầu từ những món đồ nội thất lớn. 

Giữa lúc đó, Sophie phát hiện ra một thứ.

Đây là... vòng hoa bồ công anh mà ông Dũng sĩ đã nhận được ở Thị trấn Gió Lộng Rondowini thì phải?

Trong vở kịch Lời Hứa Của Dũng Sĩ và Cô Gái Nhỏ. Khi đến thăm Rondowini, một thị trấn nhỏ lộng gió do địa hình đặc biệt bị kẹp giữa hai vách đá, ông Dũng sĩ đã hứa với một cô bé, ông sẽ tiêu diệt Ma Vương, và nhận được vòng hoa này như một lời cổ vũ. 

Nghe nói, mỗi khi gặp chuyện buồn trên đường,  ông thường nhìn vòng hoa này để lấy lại tinh thần. Dù có vài chỗ đan còn hơi vụng, nhưng vòng hoa này được làm bằng cả tấm lòng. Nó không hề bị héo úa, vẫn giữ được màu vàng rực rỡ đến tận bây giờ, chắc là do được phủ một lớp Phép Bảo Quản.

Còn cái này, là vòng tay của nàng tiên cá mà ông Dũng sĩ đã dùng trong cuộc phiêu lưu ở Thủy Cung, đúng không nhỉ?

Trong khúc ca Những Người Hùng Phiêu Diêu. Khi thuộc hạ của Ma Vương trốn xuống một ngôi đền dưới đáy biển, nhóm của Dũng sĩ đã tìm cách để có thể hành động dưới nước. Sau bao nhiêu trắc trở, ông Dũng sĩ đã nhận được chiếc vòng tay này từ một nàng tiên cá, nhờ đó mới có thể hít thở được dưới nước.

Với nhiều người, đây đúng là một kho báu. Phải vận chuyển cho thật cẩn thận.

"Tôi đã báo giá xong rồi ạ. Tổng chi phí sẽ vào khoảng này..."

Sophie đưa bảng kê chi tiết cho ông Dũng sĩ xem. Số tiền đúng là không thể so sánh với một hộ gia đình bình thường, nhưng ông Dũng sĩ không mấy bận tâm, chỉ "hừm" một tiếng rồi xem qua bảng giá.

"Ta muốn dùng cả gói tùy chọn 'Dỡ đồ và Sắp xếp'. Dù gì đồ đạc cũng nhiều, cái thân già này chịu sao nổi."

"Dạ, tôi hiểu rồi ạ."

Vẫn dễ hơn đánh quái vật mà.

Sophie tủm tỉm cười trước câu nói đùa của ông.

"Cái gói tùy chọn 'Di dời Cảnh quan' này là sao?"

"Dạ, đây là gói cung cấp dịch vụ mang theo những thứ trong vườn như ao cá hay cây cối ạ. Ông sẽ cần phải xác nhận trước xem khuôn viên ở nơi ở mới có đặt vừa không. Nhân tiện, nếu ông muốn di dời nguyên căn nhà, thì có gói 'Chuyển Nhà Trọn Gói' này. Nhà hơi lớn nên giá sẽ hơi chát một chút ạ."

"Di dời... nguyên căn nhà?"

"Dạ vâng. Tôi sẽ dùng phép thuật nhấc cả căn nhà lên và mang đi."

Ông Dũng sĩ tròn mắt, đơ người ra một lúc. Lát sau, ông bật cười.

"Nếu ta mà gặp được cô năm mươi năm trước, chắc chắn ta đã rủ cô vào nhóm rồi."

"...Cảm ơn ông."

Có lẽ, đó là lời khen tuyệt vời nhất.

"Vậy ngày bắt đầu công việc là khi nào ạ?"

"Ta không có ý định đi hỏi giá nơi khác đâu, nên lúc nào cũng được."

"Vậy thì ngay từ bây giờ có được không ạ?"

"Ngay từ bây giờ? Cũng được thôi, nhưng trời sắp tối rồi. Đồ đạc nhiều thế này, đóng gói chắc cũng tốn thời gian lắm."

Sophie nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đã nhuốm màu hoàng hôn. Vì đồ đạc quá nhiều nên việc báo giá tốn thời gian hơn cô nghĩ. Thế nhưng, việc đóng gói thì không giống như báo giá, nó sẽ không tốn nhiều thời gian đến vậy. Nếu là một tiệm chuyển nhà bình thường thì sẽ tốn thời gian thật, nhưng Sophie thì khác.

"Dạ không, nhanh thôi ạ."

"Vậy thì, nhờ cả vào cô."

Sophie vung cây trượng.

"«Triệu hồi»"

Một pháp trận màu tím hiện ra dưới chân Sophie. Lát sau, từ pháp trận đó, một con quái vật trông như một cái rương báu lớn có gắn hai cánh tay xuất hiện.

"Đây là... Mimic?"

"Dạ vâng. Là thú triệu hồi của tôi."

Pháp sư có thể ký kết khế ước thú triệu hồi với một số loài quái vật nhất định. Khế ước đó một khi đã lập thì không thể hủy bỏ cho đến lúc chết. Do đó, loài quái vật mà Sophie có thể triệu hồi làm thú triệu hồi trong suốt cuộc đời mình chỉ có Mimic mà thôi.

"Chuyện này khá ít người biết, nhưng bên trong miệng của Mimic là một không gian thứ cấp đặc biệt, rộng hơn vẻ ngoài của nó rất nhiều. Tôi có thể gọi chúng ra bất cứ lúc nào bằng Phép Triệu Hồi, nên chúng rất thích hợp cho việc vận chuyển đồ đạc ạ."

"...Thông thường, người ta thường chọn những con quái vật mạnh một chút làm thú triệu hồi, không ngờ cũng có trường hợp chọn lựa dựa trên suy nghĩ như vậy sao."

"Hình như tôi là người duy nhất trong lịch sử Học viện Phép thuật làm điều này."

"...Vậy thì hiếm thật."

Gần như tất cả các pháp sư ở đất nước này đều tốt nghiệp Học viện Phép thuật Hoàng gia. Và tại Học viện, việc triệu hồi và ký kết khế ước thú triệu hồi là một phần trong chương trình giảng dạy, việc ai đã chọn loại thú triệu hồi nào đều được ghi lại tất cả. Tóm lại, trong phạm vi đất nước này, nói cô là người đầu tiên trong lịch sử cũng không ngoa.

"Nào, mấy đứa chén hết đống đồ ở khu này đi."

Nghe lệnh của Sophie, con Mimic vừa được triệu hồi liền dùng đôi tay đen của mình tóm lấy cái kệ gần đó cho vào miệng. Cảnh tượng một món đồ nội thất cao hơn cả người nó bị hút vào trông cũng khá thú vị.

Con Mimic thứ hai, rồi thứ ba lần lượt xuất hiện từ pháp trận và làm điều tương tự. Khế ước thú triệu hồi được thực hiện với cả một chủng loài chứ không phải một cá thể, nên Sophie có thể gọi ra hơn mười con Mimic một lúc.

"...Ủa?"

Một con Mimic đang vật lộn để nhét chiếc bàn vượt quá khổ vào miệng. Nó khổ sở tìm cách nhồi nhét, nhưng chiếc bàn quá lớn, không tài nào lọt nổi.

"À, thôi nào. Đâu cần phải cố quá sức như vậy."

Sophie lại gần con Mimic đó và nói.

"Em có những món đồ vừa sức của em mà... Nè, thử cái ghế kia xem sao?"

Con Mimic trông có vẻ hơi dỗi vì tự ái, nhưng rồi cũng nghe theo lời đề nghị của Sophie và nuốt cái ghế vào. Ông Dũng sĩ nhìn cảnh tượng đó với vẻ thích thú.

"Sao vậy ạ?"

"Không... ta chỉ nghĩ, cô đã xây dựng được một mối quan hệ tốt đẹp đấy. Dù là thú triệu hồi, nhưng để nuôi dưỡng được một sự gắn kết đến mức đó chắc không dễ dàng gì."

"Tại tụi nó là bạn của tôi từ hồi đi học mà."

Với cô, Mimic là những người bạn đồng hành cực kỳ tiện lợi và đáng tin cậy để phụ giúp việc chuyển nhà. Chúng giống như những người bạn từ thời sinh viên của cô vậy.

"Còn mấy món đồ lặt vặt thì để tôi đóng gói cho."

Một con Mimic dưới chân cô nhả ra hai loại thùng. Một cái thùng sọc ca-rô đỏ, và một cái thùng sọc ca-rô xanh lớn hơn một chút.

"Đồ nhỏ và đồ dễ vỡ thì cho vào thùng đỏ, quần áo sách vở thì thùng xanh, còn cây cối thì thùng màu lục ạ."

"Nhiều sọc ca-rô ghê."

"Tại tôi thích ạ."

Thật ra cô cũng muốn mặc đồng phục sọc ca-rô, nhưng vị khách đầu tiên đáng kính đã phán một câu "chói mắt quá", nên cô đành ngậm ngùi đổi sang bộ dạng hiện tại.

"«Phép Màng Bọc»"

Sophie vung trượng, những món đồ sứ như tách và đĩa bay lên, được bao bọc trong những bong bóng.

"Đó là gì vậy?"

"Là một lớp phủ bảo vệ đồ dễ vỡ, giúp hấp thụ va đập ạ."

"Ta chưa từng thấy phép thuật nào như vậy..."

"Tại nó là phép tôi tự chế mà."

Đây là phép thuật do Sophie tự phát minh. Những cái bong bóng dần thay đổi hình dạng theo đường nét của đồ vật. Sophie đặt chúng vào thùng màu đỏ. Đồ đạc cứ thế lần lượt bay lên không trung, được nhẹ nhàng xếp vào trong thùng. 

Đây là cách làm của một pháp sư, giúp tiết kiệm rất nhiều thời gian so với việc báo giá.

"Tiếp theo là... những món đồ cần Phép Niêm Phong."

Những con Mimic đã chất đầy đồ đạc lần lượt nhảy tót vào trong pháp trận. Sau khi nhìn chúng đi hết, Sophie quay sang nhìn đống vũ khí trông rất hắc ám được đặt ở một góc phòng. Ma đạo thư, trượng, dao găm, lưỡi hái... chắc đều là những thứ ông nhận được trên đường đi. 

Trong số đó, có một món vũ khí trông như sắp có một thứ tà khí dơ bẩn tựa bùn lầy chuẩn bị tan chảy ra.

"Thanh ma kiếm đó, nếu không vận chuyển được thì cứ bỏ qua đi."

Thấy vẻ mặt của Sophie trở nên nghiêm trọng, ông Dũng sĩ lên tiếng.

"Nó được làm từ nanh của Tà Long Vritra. Giờ nó đang được trấn áp bằng Phép Niêm Phong gắn trong vỏ kiếm, nhưng vốn dĩ nó là một thứ mà người không đủ tư cách chỉ cần lại gần thôi cũng đã gặp nguy hiểm rồi. Trên đường đi, ta đã tìm người có thể sử dụng nó nhưng ngoài ta ra không ai chịu nổi. Nếu cô thấy khó thở, đó là dấu hiệu cô đang bị nó khước từ đó, nên lùi ra xa đi."

"Đúng là có hơi khó thở thật, nhưng mà..."

Sophie dựng thẳng cây trượng trước mặt. Một cái thấu kính hiện ra ở đầu trượng, cô dùng nó để quan sát thanh ma kiếm.

Mấy cái loại vũ khí mà chỉ người được chọn mới dùng được này, chẳng qua phần lớn là được cài thêm mấy cái mẹo đặc biệt thôi mà~

Thánh kiếm chỉ người có trái tim chính nghĩa mới rút ra được khỏi bệ đá. Áo giáp bị nguyền rủa chỉ người mang trong mình lòng căm thù cháy bỏng mới mặc vào được. Mấy thứ này đa phần chỉ là sự tự mãn của gã thợ rèn đã tạo ra chúng, lật bài ngửa ra cũng chỉ là một cơ chế đơn giản. Hàng thật cũng có nhưng cực kỳ hiếm, mà thanh ma kiếm này có vẻ không phải.

Nó được cài một loại phép thuật đặc biệt khiến những người đến gần cảm thấy ghê tởm và sợ hãi. Có lẽ, mục đích ban đầu của nó là để dọa nạt, nhắm vào lũ quái vật. Nhưng chắc là có sai sót trong khâu thiết kế nên con người cũng bị ảnh hưởng. Nếu vậy thì, chỉ cần niêm phong luôn cả cái cơ chế đó là được.

"Hầy da!"

1d676e6e-036c-4528-a300-862816c60d62.jpg

Cô vẽ ra một thuật thức đã được định sẵn trong không trung. Pháp trận lóe sáng, vẻ hắc ám của thanh ma kiếm liền biến mất. Niêm phong thành công. Lúc nãy cô còn cảm thấy khó thở vì tà khí rò rỉ ra từ vỏ kiếm, nhưng giờ chẳng còn gì nữa.

"...Cô, không lẽ là một thiên tài xuất chúng nào đó?"

"Dạ thì, hồi xưa người ta cũng hay nói vậy đó."

Mà mình nghe vậy cũng có thấy vui vẻ gì đâu.

"Trước mắt, việc đóng gói coi như tạm ổn rồi ạ."

"À... không ngờ lại nhanh đến vậy."

Ông Dũng sĩ tỏ ra thán phục từ tận đáy lòng.

"Trên đường đi, không ít lần bọn ta gặp khó khăn trong việc vận chuyển đồ đạc. Có những lúc phải ngậm ngùi vứt bỏ những trang bị quý giá để vượt qua những con đường núi hiểm trở... Cất đồ vào Mimic sao. Ta chưa từng nghĩ đến cách này."

"Cảm ơn ông đã khen ạ."

Bất chợt, cô liếc mắt về phía hành lang. Ở căn phòng đối diện có rất nhiều đồ nội thất.

"Dạ, phòng bên kia cũng có đồ đạc..."

"Mấy thứ đó ta định vứt đi nên không cần chuyển đâu. Toàn là đồ người ta cho... ta cũng chẳng có kỷ niệm gì."

Sophie định gật đầu, nhưng lại cảm thấy có một sự mâu thuẫn nho nhỏ trong lời nói của ông nên cô nghiêng đầu thắc mắc.

“Nếu là đồ được cho, không phải nên trân trọng sao?"

"Những thứ quan trọng ta đã mang theo. Còn mấy món đồ trang trí lòe loẹt vô dụng ở đó, toàn là của mấy vị quý tộc không biết mặt biết tên tự tiện gửi đến thôi."

"Vậy ạ."

"Lúc nãy ta cũng nói rồi, bản thân ta không có cái thú đó... ta vốn xuất thân từ một ngôi làng nhỏ mà. Trên đường đi cũng nhận được vô số của cải châu báu, nhưng ta đều quyên góp hết cho các tổ chức từ thiện rồi."

Đúng là những món đồ nội thất và đồ trang trí trong căn phòng đó được sử dụng rất nhiều đá quý và kim loại quý, không có vẻ gì là hợp nhãn quan cho lắm. Những món đồ xa xỉ đó, không phải vì tính thực dụng hay vẻ đẹp, mà trông như được tạo ra chỉ để lấy lòng người khác, một vẻ ngoài khiến người ta cảm nhận được sự toan tính của lòng người.

Chắc là ông ấy đã bị tâng bốc đến phát mệt rồi.

Danh tiếng của ông Dũng sĩ vang dội khắp thế giới. Không chỉ từ các nước khác, mà ngay cả người trong nước chắc cũng đã tâng bốc ông đến mức không thể chịu nổi. Một cậu bé vốn chỉ là dân làng bình thường, bị đối xử như vậy, liệu sẽ có suy nghĩ gì...

"Thật ra, việc ta nhờ cô chuyển nhà là có lý do cả."

Ông Dũng sĩ đột ngột nói.

"Lần chuyển nhà này, ta muốn thực hiện một cách lặng lẽ."

"Lặng lẽ... tại sao vậy ạ?"

Trong một thoáng, cô nghĩ đến chuyện trốn nợ, nhưng một người có tài lực như ông Dũng sĩ khó mà có hành động như vậy.

"Để về hưu."

"Về hưu, ạ?"

Sophie hơi bất ngờ. Nếu một người hâm mộ ông Dũng sĩ nghe được câu nói này, chắc chắn sẽ ngất xỉu tại chỗ.

"Ta cũng có tuổi rồi. Tuy sự gia hộ của Nữ thần đã giúp kìm hãm sự lão hóa của cơ thể, nhưng ta muốn được bình yên hưởng tuổi già."

Với giọng điệu trầm tĩnh của một người già, ông Dũng sĩ cất lời. Mà thực tế, ông đúng là một người già. Nhưng đến bây giờ Sophie mới cảm thấy rõ nét già nua của ông như thế... Phải chăng, trước kia ông luôn cố gắng giấu đi điều đó.

"Người đời cứ nói ta sẽ cống hiến trọn đời... nhưng nói thật là ta mệt rồi. Khi già đi, thứ bị bào mòn không chỉ có cơ thể, mà còn cả trái tim. Đôi tay này, đôi chân này vẫn còn đầy sức mạnh. Nhưng trái tim này, nó không còn khao khát chiến trận nữa, mà chỉ muốn tìm kiếm sự bình yên."

Ông Dũng sĩ lặng lẽ cụp mắt xuống, tay đặt lên ngực và nói. Vẻ mặt của ông lúc đó cho thấy những lời vừa rồi là những lời thật tâm từ tận đáy lòng.

"Nghĩa là... ông sẽ không chiến đấu nữa ạ?"

"Phải. Ta không có ý định cầm lấy thanh gươm này thêm một lần nào nữa."

Một huyền thoại sống. Cống hiến trọn đời. Sự tồn tại của vị Dũng sĩ được mệnh danh như vậy, đối với người dân nước này, chính là hiện thân của hy vọng. 

Vì vậy, cô không thể nói ra câu... mong ông hãy tiếp tục cống hiến.

Trông ông Dũng sĩ thật sự đã quá mệt mỏi.

"Ta biết việc này sẽ làm nhiều người buồn lòng. Ta đã quyết định sau khi cân nhắc cả điều đó."

"Vậy ạ."

Thấy ông Dũng sĩ nói chuyện với vẻ áy náy, Sophie chỉ biết gật đầu.

"Xin lỗi. Đã kéo cô vào chuyện này."

"Dạ không, tôi có bất ngờ... nhưng tôi hiểu ạ."

Thấy ông Dũng sĩ hơi nghiêng đầu, Sophie nói tiếp.

"Tôi vẫn luôn thắc mắc. Những lúc diễu hành khải hoàn, trông ông Dũng sĩ không có vẻ gì là vui cả."

Ông Dũng sĩ mở to mắt.

"Vậy sao. Bị lộ hết rồi à."

Sophie gật đầu.

"Tôi rất yêu thích công việc chuyển nhà này của mình... nên tôi hiểu, ông Dũng sĩ không hề yêu thích công việc hiện tại của ông."

Chuyện đó có lẽ đã từ nhiều năm trước, nhưng Sophie vẫn nhớ như in. Cái ngày ông Dũng sĩ diễu hành khải hoàn giữa Kinh đô. Ai ai cũng reo hò, tán dương chiến công vĩ đại của ông, vậy mà chỉ có nhân vật chính là ông Dũng sĩ lại mang một vẻ mặt u sầu.

Có lẽ từ lúc đó, ông đã kiệt sức rồi. Không phải cơ thể, mà là trái tim ông đã không còn mạnh mẽ như xưa. Vì thế, cô đã nghĩ, có lẽ một ngày nào đó ông sẽ đột ngột về hưu. Và cũng từ lúc đó, Sophie không còn là một người hâm mộ ông Dũng sĩ nữa.

"Dù đã lờ mờ đoán được, nhưng khi chính tai nghe ông nói sẽ về hưu... Tôi cũng cảm thấy buồn quá ạ."

"Xin lỗi cô."

"Ông đừng bận tâm ạ."

Sophie lắc đầu.

"Ông Dũng sĩ đã tin tưởng tôi với tư cách là một khách hàng, chứ không phải một Dũng sĩ. Vậy thì tôi cũng sẽ xem ông như một khách hàng của mình."

Ông Dũng sĩ đã tin tưởng và nói ra những lời thật lòng với cô. Đó là một vinh dự rất lớn, cô phải hồi đáp lại sự chân thành đó.

"Bấy lâu nay ông đã vất vả nhiều rồi. Lần chuyển nhà này, tôi xin nhận."

"Cảm ơn cô."

Ông Dũng sĩ cúi đầu cảm ơn thật sâu. Như thể việc được nhìn nhận như một con người bình thường, chứ không phải một Dũng sĩ, là một điều vô cùng quý giá.

"Chỉ là, tôi muốn hỏi một điều, tại sao lại phải làm trong bí mật ạ? Nếu ông Dũng sĩ lui về, thì việc được tiễn đưa một cách trọng thể ở một nơi công khai có vẻ tự nhiên hơn chứ."

"Trước đây ta từng cân nhắc việc rời khỏi Kinh đô, nhưng không ngờ lại bị nhiều người giữ lại quá. Nào là Tể tướng, rồi thì Kỵ sĩ đoàn trưởng, cả mấy người ở Hội Mạo hiểm giả nữa. Gây ồn ào rồi làm liên lụy đến những người không liên quan, ta cũng áy náy lắm, nên ta muốn tiến hành mọi việc mà không cho họ biết."

"Ra là vậy."

Chắc là do được lòng người quá đây mà.

Đúng là cái giá của sự nổi tiếng.

"Ta cũng đã nói chuyện với những người ta tin tưởng rồi. Bệ hạ cũng đã cho phép."

Tể tướng, Kỵ sĩ đoàn trưởng, Bệ hạ... toàn là những chủ đề hơi quá tầm với một cửa tiệm chuyển nhà bình thường, nhưng cô đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này từ khi nhận ông Dũng sĩ làm khách hàng. 

Sophie không hề nao núng.

Nói tóm lại, ý định về hưu đã được ông ấp ủ từ lâu. Tuy nhiên, lo ngại hành động bất cẩn sẽ gây ra xáo trộn, ông mong muốn mọi việc diễn ra bí mật và êm đẹp.

"Nơi chuyển đến được chỉ định là một ngôi làng nhỏ ở phía tây Kinh đô... đó là quê hương của ông Dũng sĩ, phải không ạ?"

"Sao cô biết hay vậy."

Tại hôm qua tôi vừa đọc sách về ông xong.

Sophie thầm nghĩ. 

Nơi chuyển đến của ông Dũng sĩ là một ngôi làng nhỏ nằm ở phía tây Kinh đô, và ngôi làng đó cũng đã xuất hiện trong cuốn Truyền Thuyết Dũng Sĩ. Một ngôi làng có rau củ tươi ngon và hoa Amelia nở rộ, quê hương của ông Dũng sĩ.

Đã trải qua nhiều năm sống tại trung tâm Kinh đô, giờ đây, khi tuổi đã cao, ông đã mong muốn trở về quê hương. Có lẽ việc ông tìm kiếm một nơi để an dưỡng tuổi già cũng là điều dễ hiểu.

"Trong sách cũng viết, ông Dũng sĩ rất yêu quê hương của mình. Tôi nghĩ việc chọn quê nhà làm nơi an hưởng tuổi già là một lựa chọn rất giống với phong cách của ông Dũng sĩ."

"À. Ừm, có lẽ vậy."

Ông Dũng sĩ đáp lại một cách hơi ngượng nghịu. Thấy vậy, Sophie có hơi thắc mắc, nhưng nghĩ hỏi sâu quá cũng không hay, nên cô quay trở lại với công việc.

"Nếu là làm trong bí mật, vậy thì mình thử dùng phép này xem sao."

Sophie vung trượng, những cái thùng chứa đồ đạc bay lên và thay đổi hình dạng. Năm cái thùng biến thành một con ngựa.

"Đây là... thùng, biến thành ngựa?"

"Là Phép Biến Hình ạ. Có thể thay đổi tự do cả chất liệu và hình dạng. Tôi sẽ dùng phép này, giả vờ dắt ngựa để mang đồ đạc ra ngoài."

Nói chính xác thì không chỉ chất liệu, hình dạng mà cả khối lượng cũng có thể thay đổi, nhưng phép đó rất tốn năng lượng nên nếu có thể, cô không muốn dùng tới. Cũng có nguy cơ dùng quá sức rồi phép thuật bị giải trừ giữa chừng.

"Chọn cô đúng là không sai mà."

Ông Dũng sĩ nói, với một ánh mắt chứa đầy sự tin tưởng dành cho Sophie.

"Để chuẩn bị cho việc về hưu, ta đã tìm một tiệm chuyển nhà đáng tin cậy. Và rồi ta tìm thấy tiệm của cô... nhờ nghe được một lời đồn. Ở ngoại ô Kinh đô có một tiệm chuyển nhà của một pháp sư. Đến đó, dù có mang trong mình nỗi niềm gì, cũng sẽ có được một khởi đầu mới tuyệt vời."

Ông Dũng sĩ vui vẻ mỉm cười. Cô cũng biết có lời đồn đó đang lan truyền.

Chả biết đứa nào đi rêu rao nữa.

"Lời đồn đó có phải là về tiệm của tôi hay không thì tôi không chắc..."

Vừa lựa lời cho qua chuyện, Sophie vừa nhìn ông Dũng sĩ. Dù thế nào đi nữa, việc cô cần làm cũng không thay đổi.

"Một khi đã là khách hàng của tôi, thì cuộc khởi hành này của ông Dũng sĩ, tôi cũng sẽ biến nó thành một chuyến đi tuyệt vời cho mà xem."

"Trông cậy cả vào cô."

Một khi đã được người ta kỳ vọng, mình cũng phải nghiêm túc làm việc. Cứ thế, Sophie hừng hực ý chí chiến đấu, nhưng...

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

https://m.youtube.com/shorts/OAWYC8t4LN4
Lưỡi hái :(
Chả bt ai lại đi tặng ngài thứ đó
Xem thêm
Làm người nổi tiếng đúng là 1 lời nguyền mà.
Xem thêm
Tfnc, thớt nhảy qua bộ này nên tui khá thắc mắc lịch trình dịch của thớt như nào tại còn 2 bộ..
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Bộ Nhà giả kim thì một chap khá ngắn, tác giả viết cũng dễ đọc nên vừa dịch vừa đọc chill chil, ráng 1 - 2 chap/ngày để đuổi kịp raw.

Ưu tiên tiếp theo là bộ này. 1 vol của nó có 4 chương thôi nên một chương khá dài, phải tách nhỏ từng chương ra, dịch đến đâu hay đến đó. Bộ này mới có 2 vol thôi nên cứ thong thả, có thể 1 tuần 1 - 2 chương nhỏ.

Còn bộ Bastard Swordsman kia, có hứng thì dịch =))

Nói chung t chắc thuộc hàng già trâu trên đây :D, không vướng bận chuyện học hành gì, công việc cũng ổn định nên có thời gian dư dả để tiếp tục đam mê (đã bỏ 6 - 7 năm rồi)
Xem thêm