Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nà...
Sakaishi Yusaku Haru Ichikawa
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 01

Chương 09: Ông Dũng Sĩ Chuyển Nhà (9)

2 Bình luận - Độ dài: 1,248 từ - Cập nhật:

Những đám mây lướt ngang qua trước mắt. Cưỡi trên lưng con rồng trắng muốt bay giữa không trung, ông Dũng sĩ cất tiếng hỏi cô gái ở phía trước.

"Thú triệu hồi của cô là Mimic mà? Tại sao lại có thể điều khiển được cả Rồng Ngọc vậy?"

"Tôi không có điều khiển nó đâu ạ. Đứa bé này giống như một người hàng xóm, tôi chỉ đang nhờ nó giúp một tay thôi."

Hàng xóm? – thấy ông Dũng sĩ nghiêng đầu thắc mắc, Sophie giải thích.

"Rồng Ngọc ăn đá quý. Còn Mimic thì có tập tính thu thập các loại châu báu vào trong hòm của mình. Nói cách khác, hai loài này có thể cộng sinh với nhau."

"Cộng sinh... Mimic và, rồng...?"

"Dạ. Con rồng này đang làm tổ bên trong một con Mimic là thú triệu hồi của tôi."

Ra là bạn của bạn à.

"Không, nhưng mà một con Mimic có thể chứa được cả một con Rồng Ngọc thì..."

...Thì nó phải là một con Mimic to đến mức không tưởng, nhưng ông chưa từng thấy một con Mimic nào như vậy. Vừa tưởng tượng xem đó là một con Mimic như thế nào, ông Dũng sĩ bất giác bật cười. Não của ông như muốn nổ tung. Nào là âm mưu của đám Tể tướng, nào là phép thuật kinh ngạc của Sophie đã phá vỡ âm mưu đó, rồi lại đến sự xuất hiện đột ngột của con Rồng Ngọc này... 

Ngay cả trong chuyến hành trình tiêu diệt Ma Vương, ông cũng chưa bao giờ trải qua một chuỗi kinh ngạc liên tiếp đến vậy.

"Đây là... chuyển nhà bằng phép thuật sao."

Ông lẩm bẩm một mình. Ông nghĩ lại một lần nữa. Quả nhiên nhờ cô ấy là một quyết định đúng đắn.

"Ông Dũng sĩ, sau khi về hưu ông có dự định sẽ làm gì không ạ?"

"Để xem nào... chắc là ta sẽ thong thả trồng trọt ngoài đồng. Tuy không có ký ức, nhưng theo điều tra của Công chúa, hình như con người của ta trước kia đã làm như vậy."

Ông Dũng sĩ vừa nói, vừa phóng tầm mắt nhìn xuống thảo nguyên trải dài bên dưới. 

Giữa đường, ông thấy bóng dáng của các kỵ sĩ đang đứng giữa con đường đã được lát đá, họ hoảng hốt khi nhận ra sự tồn tại của con Rồng Ngọc và nhóm Sophie đang cưỡi trên lưng nó. Chắc là thuộc hạ đã được Tể tướng ra lệnh chặn đường. Đáng tiếc họ không thể hoàn thành nhiệm vụ của mình.

"Chuyện này... từ trước đến nay ta chưa từng nói với ai..."

Ông Dũng sĩ nói, mái tóc bay trong gió.

"Lần đầu tiên đối mặt với Ma Vương, hắn đã nhìn ta bằng một ánh mắt rất kỳ lạ."

"Ánh mắt kỳ lạ ạ?"

"Phải. Một ánh mắt như thể đang nhìn một con quái vật. Ta chưa bao giờ nghĩ, mình lại bị Ma Vương nhìn bằng ánh mắt như vậy, nên đến tận bây giờ ta vẫn nhớ rất rõ."

Ánh mắt xa xăm của Dũng sĩ như đang hướng về quá khứ, về nơi ông từng quyết tử chiến với Ma Vương. 

"Không rõ ánh mắt kia có ý nghĩa gì, nhưng kể từ đó, ta đã có thói quen tự nhìn nhận bản thân mình một cách khách quan hơn... Nhưng hình như điều đó lại không tốt. Ta đã nghĩ, một kẻ mất đi ký ức như ta có quay về quê hương cũng chỉ gây thêm phiền phức... Và rồi, ta lại đánh mất những điều mà mình thật sự muốn làm."

Nói rồi, ông Dũng sĩ nhìn Sophie.

"Cảm ơn cô. Nhờ có cô, ta có thể bắt đầu cuộc đời thứ hai của mình."

Đó là những lời mà Sophie đã từng nói. 

Trên đời có một cụm từ gọi là 'cuộc đời thứ hai'.

Sau một thời gian dài, cuối cùng ông Dũng sĩ cũng trở về quê hương. Đó là một cuộc trở về, nhưng với một người đã mất đi ký ức như ông, nó cũng là một chuyến hành trình mới.

Chắc sẽ không sao đâu. Dù gì ông Dũng sĩ đã từng trải qua rất nhiều cuộc hành trình mà. 

Nhìn ông Dũng sĩ đang thả mình theo gió, ngắm nhìn cảnh vật bên dưới, Sophie nghĩ vậy.

"Đến nơi rồi ạ."

"...Ừm."

Con rồng đáp xuống, nhóm của Sophie bước xuống mặt đất. 

Ngôi làng quê hương của ông Dũng sĩ được bao bọc trong một bầu không khí yên ả và bình dị. Tiếng trẻ con nô đùa, hương đất nồng nàn. Nhịp sống cứ thế chậm rãi trôi, êm đềm và dịu dàng biết bao.

Ông Dũng sĩ mang một vẻ mặt cứng đờ, bước vào trong làng. Dân làng cũng nhận ra ông và lại gần.

"Ủa? ...Quý khách là người lạ à? Lạ thật, làng này ít khi có khách lắm."

"Có phải anh là người ngưỡng mộ ông Dũng sĩ không? Đúng là nơi này chính là quê hương của ông ấy, nhưng như anh đã thấy, đây chỉ là một ngôi làng không có gì đặc biệt."

Ha ha ha, dân làng cười nói. Dân làng tuy biết về ông Dũng sĩ, nhưng xem ra họ không biết mặt mũi ông trông như thế nào. Vì ở đây không có các buổi diễu hành khải hoàn thường xuyên như ở Kinh đô, nên cũng đành chịu.

"Tôi, là…"

Một giọng nói khàn khàn phát ra từ miệng ông Dũng sĩ. Có thể cảm nhận được sự do dự đang cuộn xoáy trong lòng ông. 

Những người dân làng này trông khoảng ba mươi tuổi. Thế hệ được sinh ra sau khi ông Dũng sĩ đã lên đường. Với dân làng, và dĩ nhiên, với cả ông Dũng sĩ, họ đều là những người gặp mặt lần đầu. Quê hương của ông, đã có một ngọn gió của thế hệ mới thổi qua. 

Có lẽ, ở đây đã không còn chỗ cho mình nữa rồi.

"Anh hai?"

Một giọng nói nhỏ nhẹ, theo gió bay đến. Đứng đó, là một bà lão tóc bạc trắng. Mắt bà đã híp lại, lưng đã còng, tay chân cũng run rẩy. Thế nhưng, bà lão dần dần mở to đôi mắt hết sức có thể, nhìn chằm chằm vào ông Dũng sĩ bằng một đôi mắt ngấn lệ.

"A, a...!! Anh hai! Anh hai...!!"

Thấy bà lão bật khóc, dân làng đều kinh ngạc. Bà lão đặt tay lên ngực, từ từ tiến lại gần ông Dũng sĩ.

"Mừng anh đã về, anh hai Lloyd...!!"

Bà lão ôm chầm lấy ông Dũng sĩ. Cảm nhận được hơi ấm đó, ông Dũng sĩ cũng tuôn rơi nước mắt. Rõ ràng là không còn nhớ, rõ ràng là không biết gì cả, vậy mà nước mắt cứ tự động chảy xuống.

"Ừm... anh về rồi đây...!!"

Hai người ôm chặt lấy nhau, khóc không ngừng. 

Có lẽ, lát nữa ông Dũng sĩ sẽ phải giải thích với mọi người, ông không còn ký ức. Em gái ông, và dĩ nhiên cả những người dân làng khác, chắc chắn sẽ rất bối rối.

Nhưng, cô tin rằng chắc chắn sẽ ổn thôi.

Nhìn cảnh hai anh em họ... Sophie nghĩ, có lẽ những lo lắng của mình trước giờ đều là thừa thãi.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

End arc 1
Chắc còn 1 chap nx nhỉ
Xem thêm