Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nà...
Sakaishi Yusaku Haru Ichikawa
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 01

Chương 09: Ông Dũng Sĩ Chuyển Nhà (8)

2 Bình luận - Độ dài: 2,302 từ - Cập nhật:

Trưa ngày hôm sau.

"Chắc chắn là bẫy đó ạ."

"Có thể, nhưng ta cứ đến xem sao."

Dù đã nghe lời cảnh báo của Sophie, ông Dũng sĩ vẫn quyết định đến nơi đã hẹn với Tể tướng.

"Không phải ta bị mấy lời đó của họ làm cho mủi lòng. Chỉ là, càng có tuổi, người ta lại càng muốn trân trọng và đối mặt với từng mối nhân duyên. Vì mình đâu biết được lần sau gặp lại sẽ là khi nào."

Nếu đã về hưu và trở về quê, thì lại càng không biết khi nào mới có thể gặp lại. Nhận ra mình không thể ngăn cản ông Dũng sĩ, Sophie đành im lặng đi cùng. Để không bị người dân trong thành phố làm ồn, ông Dũng sĩ dùng áo choàng che mặt rồi tiến về phía quảng trường. Giống hệt như lúc ông đến tiệm của Sophie lần đầu tiên. 

Nhìn ông ở khoảng cách gần thế này, cô mới thấy ông thật sự đang chịu đựng một cuộc sống không mấy tự do như thế nào.

Khi đến quảng trường, ở đó đã có một hàng khoảng 50 người đàn ông mặc áo giáp sắt đang đứng chờ sẵn.

"Kia là...?"

"Là Cận vệ Kỵ sĩ đoàn. Toàn bộ đều có mặt."

Tại sao những vị kỵ sĩ danh giá này lại tập trung ở đây? 

Cũng vì vậy mà các cư dân Kinh đô đều tụ tập lại, mong chờ xem sắp có chuyện gì xảy ra. Đứng đầu hàng quân là Tể tướng và Kỵ sĩ đoàn trưởng. Tể tướng nhận ra sự có mặt của họ, rồi nở một nụ cười đầy thách thức.

"Hỡi các cư dân Kinh đô! Xin hãy chứng giám cho!"

Tể tướng cất giọng sang sảng, nói với đám đông đang tụ tập.

"Kể từ giờ, buổi tập huấn đặc biệt giữa Cận vệ Kỵ sĩ đoàn và Dũng sĩ điện hạ sẽ được bắt đầu!"

Ngay sau khi Tể tướng tuyên bố, Cận vệ Kỵ sĩ đoàn, bao gồm cả Đoàn trưởng, đồng loạt di chuyển và bao vây lấy ông Dũng sĩ. Xem ra Tể tướng, Đoàn trưởng và cả các Cận vệ Kỵ sĩ đều đã có chủ ý này ngay từ đầu.

"Này cô, nguy hiểm đó, lùi ra sau đi."

"Khoan, chờ đã..."

Sophie bị các kỵ sĩ kéo ra một vị trí ở xa. Giữa tiếng hò reo náo nhiệt của đám đông, Sophie nhìn thấy gương mặt thoáng chút bối rối của ông Dũng sĩ ở phía xa.

(Không lẽ, họ định dùng vũ lực để bắt giữ ông Dũng sĩ... sao?)

Chắc chắn, nếu họ trực tiếp khống chế ông, kế hoạch chuyển nhà sẽ phải hoãn lại, nhưng sao họ lại dùng đến cách thức có phần đơn giản này? 

Trong lúc Sophie đang mang một cảm giác ngờ ngợ, buổi tập huấn đặc biệt đã bắt đầu.

Các Cận vệ Kỵ sĩ áp sát ngài Dũng sĩ và vung kiếm. Ông Dũng sĩ ngay lập tức xoay nửa người, né đường gươm trong đường tơ kẽ tóc, rồi dùng cùi chỏ thúc vào cằm một kỵ sĩ. Chiếc mũ giáp của người đó lung lay, nhân lúc anh ta khựng lại, ông Dũng sĩ liền đoạt lấy thanh kiếm, rồi ngay lập tức dùng nó để đỡ lấy đường kiếm của một kỵ sĩ khác đang lao đến từ phía sau.

(Khà khà khà... lão Tể tướng, quả là đầu óc sắc bén!)

Kỵ sĩ đoàn trưởng cười đầy thách thức. Khán giả thì reo hò ầm ĩ. Cũng phải thôi. Người ta chỉ thường thấy dáng vẻ của ông Dũng sĩ trong các buổi diễu hành khải hoàn, nhưng cảnh ông chiến đấu thì lại cực kỳ hiếm thấy.

Mỗi khi ông Dũng sĩ vung kiếm, tiếng hoan hô lại vang lên. Trước cảnh tượng đó, Kỵ sĩ đoàn trưởng tin chắc kế hoạch của Tể tướng đang diễn ra suôn sẻ.

Mục đích của buổi tập huấn đặc biệt này, không phải là để khống chế ông Dũng sĩ. Mà là để Tể tướng và Kỵ sĩ đoàn trưởng, lôi kéo dư luận về phía mình.

Như cô chủ tiệm chuyển nhà đã nói hôm qua, người đời đang dần chấp nhận việc ông Dũng sĩ về hưu. Lý do là vì họ cảm thấy áy náy khi để ông phải tiếp tục tại vị lâu như vậy.

Vì vậy, hai người đã tổ chức buổi tập huấn đặc biệt này để xóa bỏ sự áy náy đó. Ở đây, ông Dũng sĩ càng thể hiện xuất sắc...càng cho thấy ông mạnh hơn cả Cận vệ Kỵ sĩ đoàn danh giá của đất nước này, mọi người chắc chắn sẽ thay đổi suy nghĩ.

...Dũng sĩ vẫn còn mạnh đến thế sao. ...Nếu vậy, chắc ông vẫn có thể tiếp tục cống hiến được.

Những người đang xem cảnh tượng này chắc chắn sẽ nghĩ vậy. Và với một người hiền lành như ông Dũng sĩ, nếu người đời không chấp nhận việc ông về hưu, chắc chắn ông sẽ suy nghĩ lại.

"Dũng sĩ điện hạ! Tôi đến đây!"

Kỵ sĩ đoàn trưởng cũng lao vào tấn công ông Dũng sĩ. Đòn tấn công đó gần như là dùng hết sức. Thế nhưng ông Dũng sĩ lại nhẹ nhàng đỡ được. Một nhát chém ngang sườn phải bị ông gạt chéo lên trên, thấy vậy Đoàn trưởng liền rút ngắn khoảng cách tung ra một nhát chém từ trên xuống, nhưng ông Dũng sĩ đã không còn ở đó nữa. Ông đã lợi dụng điểm mù của đối phương, lặng lẽ vòng ra sau lưng mà không bị phát hiện. 

A, thật tuyệt vời. Một sức mạnh khiến người ta phải mê mẩn. Ta muốn được tiếp tục theo đuổi sức mạnh này.

"Tại sao ngài lại phải chịu khổ để về quê chứ!?"

Chẳng rõ từ lúc nào, Đoàn trưởng vung kiếm bằng tất cả sức lực của mình. Tiếng la thét chìm nghỉm giữa những tiếng gươm khua chan chát. Chứng kiến cảnh tượng gay cấn ấy, đám đông càng thêm phần náo nhiệt.

"Trong khi ở đây, có biết bao nhiêu tiếng lòng mong mỏi sự hiện diện của ngài!"

Một nhát chém bổ xuống, đòn tấn công mạnh mẽ mà ngay cả một con quái vật cỡ lớn cũng khó tránh khỏi tử thương. Thế nhưng ông Dũng sĩ lại thản nhiên đỡ lấy thanh kiếm đó. Trong khi hai tay của Đoàn trưởng đang run lên, phải gồng hết sức để nắm chặt chuôi kiếm... thì cánh tay của ông Dũng sĩ lại không hề run lấy một li. 

Với tư cách là một kỵ sĩ... không, với tư cách là một người đàn ông, ông ta khao khát sức mạnh đó.

"Vì ta nghĩ đó là một hiện thực mà ta phải đối mặt."

Ông Dũng sĩ vừa đỡ lấy thanh kiếm vừa nói.

"Ta đi là để bước tiếp cuộc đời thứ hai của mình."

Thứ hai.

Cuộc đời thứ hai.

Nếu Dũng sĩ quyết định theo đuổi một cuộc đời mới, thì ta, người luôn ngưỡng mộ cuộc đời hiện tại của ông, sẽ phải làm thế nào? Tình cảm này, sự kính trọng sâu sắc này, ta nên trút vào đâu? Chẳng lẽ chỉ có thể vứt bỏ nó đi sao?

(Dứt khoát...không chấp nhận!)

Thêm năm năm, không, chỉ cần ba năm nữa thôi cũng được, xin ngài hãy ở lại. Một kẻ không có sự gia hộ của Nữ thần như ta, đến lúc đó chắc cũng sẽ phải vứt bỏ thanh gươm vì thân thể già yếu. Vậy nên,  ít nhất, cho đến lúc đó, xin ngài hãy tiếp tục tại vị. Ngay lúc Kỵ sĩ đoàn trưởng đang dẹp bỏ lòng ích kỷ của bản thân...ông ta cảm thấy một sự bất thường mãnh liệt.

(...Gì vậy? Sao đột nhiên Kỵ sĩ đoàn lại chiếm ưu thế?)

Các Cận vệ Kỵ sĩ đang dồn ép ông Dũng sĩ. Đó là một cảnh tượng không thể nào xảy ra. Chính vì vừa là một người hâm mộ ông Dũng sĩ, vừa là Đoàn trưởng, nên ông ta biết rất rõ sự chênh lệch về sức mạnh giữa ông Dũng sĩ và Kỵ sĩ đoàn. Dù cho cả Kỵ sĩ đoàn có hợp sức lại cũng không thể nào đánh bại được Dũng sĩ. 

Kỵ sĩ đoàn trưởng nhanh chóng nhận ra chân tướng của sự bất thường.

(Hiệu suất của kiếm và giáp đã được tăng lên!? Là cường hóa bằng phép thuật sao!?)

Kiếm trở nên sắc bén hơn, còn áo giáp thì nhẹ đi. Nhờ vậy mà chuyển động của các kỵ sĩ trở nên nhanh nhẹn đến kinh ngạc, khiến ông Dũng sĩ buộc phải né tránh thay vì phòng thủ. Hơn nữa, phép thuật đó lại đang cường hóa hiệu suất của trang bị một cách từ từ, chậm rãi. Cho nên các kỵ sĩ khác không nhận ra, ai cũng nghĩ hôm nay mình có phong độ tốt.

(Trang bị của tất cả mọi người đều được cường hóa sao!? ...Vô lý!? Ngươi nghĩ ở đây có bao nhiêu người hả!?)

Đó là một cảnh tượng không thể nào xảy ra. Với tư cách là Kỵ sĩ đoàn trưởng, người đã kinh qua vô số trận mạc, ông ta hiểu rõ. Nếu có thể cường hóa trang bị của 50 người đến mức này, thì việc biến một đám người nghiệp dư thành một quân đoàn thiện chiến cũng là điều có thể. 

Một kỹ năng như vậy không thể nào công khai xuất hiện như thế. Mọi học thuyết về chiến tranh sẽ bị đảo lộn. Người có thể làm được chuyện này, chỉ có cô gái đó mà thôi. Cô chủ tiệm chuyển nhà.

"A!?"

Đúng lúc đó, một kỵ sĩ đã đánh văng được thanh kiếm của ông Dũng sĩ. Đó là khoảnh khắc mà Kỵ sĩ đoàn trưởng đã lơ đễnh đi tìm cô chủ tiệm chuyển nhà. Đám đông im bặt, nín thở nhìn ông Dũng sĩ đứng chết lặng sau khi bị đánh văng kiếm. Ông Dũng sĩ, khẽ mỉm cười...rồi mở to miệng.

"Như mọi người đã thấy, ta không còn đủ thực lực để có thể tự xưng là Dũng sĩ nữa!"

Dù đã mất đi thanh kiếm, giọng nói của ông vẫn tràn đầy nhiệt huyết và khí thế làm rung động lòng người. Thế nhưng, điều mà ông Dũng sĩ tuyên bố lại là....

"Vì vậy ta, ngay tại khoảnh khắc này, xin được từ bỏ thân phận Dũng sĩ!"

Các cư dân Kinh đô đang xem buổi tập huấn liền trở nên xôn xao dữ dội. Có lẽ ngay cả khi nhà vua đột ngột băng hà, dân chúng cũng không hoảng loạn đến mức này. Thế nhưng, ánh mắt của ông Dũng sĩ vẫn nhìn thẳng. Ánh mắt đó, đã hướng về một tương lai tiếp theo.

(...À, phải rồi...)

Nhìn vào đôi mắt của ông Dũng sĩ, Kỵ sĩ đoàn trưởng chợt hiểu ra.

(Dũng sĩ điện hạ... lúc nào cũng vậy, ngài luôn lên đường đến những nơi mà chúng ta không tài nào với tới...)

Tầm nhìn của ông Dũng sĩ nhòe đi vì nước mắt. Thanh kiếm rơi xuống đất, vang lên một tiếng "loảng xoảng"... Có lẽ, ông không còn đủ sức để nhặt thanh kiếm này lên nữa rồi. Ông đã không còn lý do để một lần nữa nắm lấy thanh kiếm.

"Không sao đâu."

Khi ông đang gục đầu xuống, một giọng nói vang lên từ phía trên. Đứng đó, là một cô gái đang dùng áo choàng che mặt.

"Cả ông, và cả Tể tướng nữa, dù không có ông Dũng sĩ, hai vị vẫn là những người trưởng thành và tài giỏi. Chính tôi sẽ bảo đảm điều đó."

Kỵ sĩ đoàn trưởng mở to mắt. Trái tim đang chùng xuống của ông, lặng lẽ nhen nhóm lại ngọn lửa. Đó là những lời nói, với những người biết rõ thân phận của cô như họ, có sức lay động lòng người đến nhường nào....

"Oa!?"

Đám đông lại một lần nữa xôn xao. Nhìn xem, ngay bên cạnh ông Dũng sĩ, một con quái vật trắng muốt đã xuất hiện.

"Q-quái vật!?"

"Sinh vật xinh đẹp đó... là gì vậy!?"

"Đẹp quá..."

Đó là một con quái vật được gọi là rồng. Một loài quái vật hùng mạnh với toàn thân phủ một lớp vảy, có cánh và đuôi. Thế nhưng dáng vẻ đó lại đẹp đến mức không giống một con quái vật. Lớp vảy trắng muốt của nó phản chiếu ánh mặt trời, tỏa ra một thứ ánh sáng mềm mại như tuyết đầu mùa.

"Rồng Ngọc..."

Một loại rồng cực kỳ hiếm, với toàn thân được cấu tạo từ đá quý. Do tính chất đó, xác của chúng được mua bán với giá rất cao, có một thời gian con non đã bị săn bắt bừa bãi. Việc săn bắt loài rồng này đã bị cấm ngay sau đó, song mọi thứ đã quá muộn. Người ta cho rằng loài rồng này rất có thể đã tuyệt chủng.

Tể tướng, Kỵ sĩ đoàn trưởng, và tất cả mọi người ở đây, đều là lần đầu tiên được nhìn thấy con rồng đó. Hơn nữa lại là một con trưởng thành... một con quái vật đẹp đến mê hồn.

Ông Dũng sĩ và cô gái nọ, cưỡi lên lưng con rồng thần bí đó. Con rồng vỗ cánh, rồi bay lên. Giữa sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, con rồng bay vút lên trời cao rồi biến mất.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận