Tập 04 Bầu trời nơi vầng trăng khuyết vươn lên-Hanbun no Tsuki ga Noboru Sora-
Chương 3: Vinh quang và Thất bại của Natsume Gorou II
0 Bình luận - Độ dài: 14,793 từ - Cập nhật:
Chương 3: Vinh quang và Thất bại của Natsume Gorou II
"Bác sĩ ơi, bác sĩ Natsume, bác sĩ Natsumeー!"
Giọng nói khàn khàn quen thuộc cứ lặp đi lặp lại tên tôi, mỗi lúc một gần hơn. 'Thật phiền phức!' Tôi nghĩ thầm, ngẩng đầu khỏi đống giấy tờ. Không hiểu sao cái nghề bác sĩ này lại phải viết nhiều đến thế, đã vậy, dù có cố gắng viết đến đâu, toàn là những báo cáo mà chẳng ai thèm đọc.
"Bác sĩ à, bác sĩ Natsume!"
Tôi đáp, hướng về phía bóng dáng sau lưng.
"Ồn ào quá!"
"Nhưng mà..."
"Không cần gọi liên tục như thế tôi cũng nghe thấy mà."
Vừa đứng lên, vạt áo blouse trắng khẽ lay động ngang đầu gối. Đã năm năm kể từ khi tôi khoác lên mình chiếc áo này. Lần đầu mặc, tôi cảm thấy nó vừa trang trọng, vừa mong manh, một cảm giác mâu thuẫn kỳ lạ. Nhưng giờ thì tôi đã quen và không còn bối rối nữa.
Vị trí hiện tại của tôi là bác sĩ thực tập.
Tôi đã vượt qua kỳ thi quốc gia, tức là kỳ thi bác sĩ quốc gia, và về mặt lý thuyết, tôi là một bác sĩ thực thụ. Tuy nhiên, nói là bác sĩ, nhưng tôi chỉ mới bắt đầu, và thực tế, tôi vẫn chỉ là một sinh viên. Tôi vừa học cao học, vừa đi làm tại bệnh viện với tư cách là bác sĩ thực tập.
Thật nửa vời, thật sự luôn đấy.
Là bác sĩ, nhưng lại không phải bác sĩ, bởi vì tôi thiếu những phẩm chất thực sự của một bác sĩ, kiến thức và kinh nghiệm.
Tôi chỉ là một sự tồn tại được chống đỡ bởi một tờ giấy phép hành nghề y.
"Bác sĩ Natsume, bệnh nhân Tanaka ở phòng 307 đang kêu đau, bác sĩ định làm gì ạ?"
Người đang đứng trước mặt tôi là Sawaguchi Yuki, một y tá.
Dù là y tá, cô vẫn nhuộm tóc màu nâu và trang điểm khá kỹ ngay cả trong giờ làm việc, có lẽ cô là người chú trọng đến vẻ bề ngoài. Cô có những đường nét khuôn mặt rõ ràng, một vẻ đẹp lộng lẫy. Khi thay đồ riêng, cô ấy trở nên vô cùng quyến rũ.
"À, cái ông già khó tính đó à?"
Dù tôi có vẻ thờ ơ, nhưng giọng điệu lại có chút dỗ dành. Chắc có lẽ vì cô ấy là mẫu người tôi thích. Và có vẻ như Sawaguchi Yuki cũng nhận ra điều đó.
"Ông ấy ầm ĩ lắm đó bác sĩ, cứ đau quá đau quá, la hét om sòm cả lên, người thì to lớn, mặt thì dữ dằn, nhưng lại nhát gan ghê cơ."
Vừa nói, cô vừa liếc nhìn tôi bằng ánh mắt đưa tình.
Tôi nhận ra điều ẩn giấu trong ánh mắt đó, nhưng tất nhiên, tôi vờ như không biết.
Dù sao thì tôi cũng là người đã có vợ rồi.
"Ừm, để xem nào. Cho tôi xem bệnh án của ông ấy đi."
Tôi giả vờ xem xét những dòng chữ và ký hiệu được viết trên bệnh án, nhưng điều đó cũng chẳng giúp tôi tìm ra câu trả lời. Tôi nghĩ có lẽ nên tăng liều thuốc giảm đau, nhưng tôi đã kê cho ông ấy một lượng thuốc khá lớn rồi, liệu có nên tăng thêm nữa không? Một vấn đề nhỏ nhặt, nhưng ngay cả điều đó cũng vượt quá khả năng của một người thiếu kinh nghiệm như tôi. Trong khi giả vờ suy nghĩ, tôi đảo mắt nhìn quanh phòng, không thấy bác sĩ hướng dẫn Tamura đâu, bác sĩ Makimura cũng không có mặt. À, chỉ có mình tôi mặc áo blouse trắng, tức là chỉ có mình tôi là bác sĩ. Cô y tá trưởng liếc nhìn tôi, ánh mắt đầy lo lắng, điều đó càng khiến tôi thêm sốt ruột.
"Cũng kê kha khá đấy chứ..."
Tôi lẩm bẩm một mình, như thể tự nói với chính bản thân.
Quả nhiên là y tá, lại còn là người luôn phải nhạy bén với mọi dấu hiệu như Sawaguchi Yuki, cô nàng lập tức cho tôi một gợi ý.
"Dạ vâng, có vẻ hơi nhiều hơn một chút rồi ạ."
Hơi nhiều hơn một chút... cách dùng tiếng Nhật kì lạ thật... nhưng ý đúng là như vậy. Đúng là nhiều hơn rồi, nhưng vẫn chưa đến nỗi, vẫn còn ở cái "giai đoạn" có thể thêm chữ "hơi" vào, vậy nên, tăng thêm nữa vẫn nằm trong giới hạn cho phép –.
Tôi khẽ thở phào, rồi nói.
"Vậy thì, cho thêm Voltaren 25mg."
Tôi ghi chỉ định vào bệnh án, rồi đưa cho Sawaguchi Yuki. Để bày tỏ lòng biết ơn, tôi mỉm cười với cô nàng. Sawaguchi Yuki đáp lại bằng một nụ cười lấy lòng vô cùng điêu luyện.
Cảm ơn nhé.
Không có gì đâu ạ.
Đại loại là thế.
Dù chỉ là một bác sĩ mới vào nghề như tôi, y tá vẫn đối xử với tôi như một "bác sĩ", khi nói chuyện cũng hầu như dùng kính ngữ. Nhưng thực tế, kiến thức của họ phong phú hơn tôi rất nhiều, thậm chí giao phó mọi việc cho họ có lẽ còn giúp bệnh nhân được điều trị tốt hơn ấy chứ. Còn tôi, dù có bằng bác sĩ trong tay, những lúc khẩn cấp lại chỉ biết luống cuống, chẳng thể đưa ra bất kỳ phương pháp xử lý thích hợp nào cả. Thật sự ngày nào cũng chỉ thấy mình tệ hại hơn thôi.
"Hình như mới có một hộp đêm mới mở ở Nishi-Azabu đó ạ."
Sawaguchi Yuki vừa giả vờ xem lại chỉ định trong bệnh án vừa nói.
Tôi đã nói miệng chỉ định rồi, mà cũng không phải là thứ dễ nhầm lẫn gì, đáng lẽ cô nàng phải nhanh chóng đi đến chỗ bệnh nhân mới phải, nhất là khi bệnh nhân đang kêu la vì đau đớn.
Hành động của cô nàng có nghĩa là gì... thì cũng dễ đoán thôi.
"Ồ, hộp đêm à. Kiểu gì thế?"
"Hình như chủ yếu là nhạc black, nghe nói chọn nhạc đỉnh lắm, mà nội thất cũng sang chảnh nữa. Em nghe bạn đi chơi về kể, cũng hơi muốn đi thử đó ạ."
Rủ tôi đi cùng đi, ý là thế đúng không.
Chắc là vậy rồi.
Tôi cười trừ cho qua chuyện.
"Nhạc black à, tôi dở món đó lắm."
"Ôi dào, đang hot đó ạ!"
"Tôi già rồi mà."
Giờ thì, trốn bằng cách nào đây nhỉ?
Sawaguchi Yuki khúc khích cười.
"Bác sĩ Natsume, anh vẫn còn chưa đến hai mươi lăm tuổi mà."
"Đủ già để gọi là ông chú rồi. ── Ái chà, giáo sư gọi tôi rồi."
Ôi chao, giả tạo quá đi.
"Vậy thì vụ của ông Tanaka nhờ cô nhé."
"Vâng vâng," Sawaguchi Yuki đáp lời, giọng điệu chán nản.
Nguy rồi nguy rồi, sao mà thấy choáng váng thế này. Bị nhìn bằng đôi mắt to tròn như mắt mèo đó thì ai mà chịu nổi, chỉ muốn đưa tay ra thôi, nếu với tay tới, chắc chắn sẽ chạm được mà. Chậc, mình đang nghĩ cái quái gì thế này, lỡ mà Sayoko biết được thì mình chết chắc. À không, cô ấy sẽ im lặng rồi lủi thủi buồn một mình thôi, cô ấy là kiểu người như vậy đó, bị cằn nhằn còn dễ chịu hơn là phải đối mặt với sự im lặng đó nữa...
Vừa toát mồ hôi lạnh bước ra khỏi trạm y tá, tôi nghe thấy giọng của y tá trưởng gọi từ phía sau.
"Bác sĩ Natsume."
"À, vâng. Có chuyện gì vậy ạ?"
Với một người phụ nữ thành đạt và đầy bản lĩnh như y tá trưởng, tôi không thể không dùng kính ngữ khi nói chuyện. Y tá trưởng ở bệnh viện đại học mà, quyền lực ghê gớm lắm đấy.
"Dạo này thế nào rồi, bác sĩ đã quen việc phần nào chưa?"
"Vâng, nhờ có mọi người giúp đỡ ạ."
"Mà bác sĩ Natsume..."
"Dạ?"
"Không ngờ bác sĩ lại là một người yêu vợ đến vậy đấy."
Vừa cười khúc khích, y tá trưởng vừa nhanh chóng vượt qua tôi, còn không quên dặn dò: "Bác sĩ cẩn thận nhé!". Hừm, sao tôi có cảm giác mình đang bị mọi người trêu chọc vậy nhỉ. Mà cẩn thận? Cẩn thận cái gì mới được chứ? Công việc khám chữa bệnh còn bỡ ngỡ? Hay là Sawaguchi Yuki?
Thôi kệ đi, chuyện gì rồi cũng xong thôi.
"Trốn việc một lát vậy..."
Vừa lẩm bẩm, tôi vừa bước về phía sân thượng. Không hút một điếu thì chịu không nổi mất. Chuyện bị giáo sư gọi dĩ nhiên chỉ là cái cớ để tôi chuồn khỏi cái nơi đó thôi.
Vừa mân mê bao thuốc lá trong túi, tôi vừa bước đi thì bỗng thấy cái điện thoại công cộng, một chiếc điện thoại màu hồng hiếm thấy trong thời đại này. Trong túi, ngoài thuốc lá ra, tôi còn có ba mươi yên tiền thừa khi mua thuốc, đây chẳng phải là một lời gợi ý định mệnh sao? Hừm.
Tôi dừng lại trước cái điện thoại công cộng, quyết định nghe theo lời gợi ý nhỏ nhoi đó.
Keng.
Một đồng mười yên được thả vào.
Keng.
Hai đồng rơi vào khe.
Keng.
Bỏ thêm đồng thứ ba không nhỉ? Chắc cuộc gọi không kéo dài đến vậy đâu, nhưng cứ phòng hờ, trong túi vẫn còn mà.
Tôi nhập hai dãy số có bốn chữ số, số nhà mình, làm sao mà nhầm được cơ chứ.
"Alo, Natsume đây ạ."
Đến tiếng chuông thứ năm, giọng nói ấy vang lên.
Tôi từ tốn nén lại những cảm xúc trào dâng, rồi cất lời.
"Chào bà xã."
Bên kia đầu dây, Sayoko khẽ khúc khích cười.
"Chào ông xã."
Tôi yêu cái giọng điệu hơi làm bộ này của Sayoko này vô cùng.
Vừa tốt nghiệp đại học, tôi và Sayoko liền kết hôn.
Không một ai trong đám bạn thời trung học không ngạc nhiên đến há hốc mồm.
"Cậu ổn không đấy? Có khi nào bị gì rồi không?"
Thậm chí có thằng còn hỏi tôi với vẻ mặt nghiêm túc đến thế cơ đấy.
Thật tình mà nói, hồi còn học trung học, tôi là một gã trai chơi bời chẳng ra gì, cứ trêu ghẹo hết cô này đến cô khác, rồi phũ phàng đá người ta, hoặc bị đá lại. Tôi thậm chí còn thấy thú vị với những chuyện đó. Chà, nói chung là một gã tồi đúng nghĩa.
Vậy mà, từ khi gặp Sayoko, tôi dứt khoát đoạn tuyệt với những trò chơi đó.
Đến chính tôi cũng thấy bất ngờ.
Bản thân tôi còn thấy bất ngờ, thì những người xung quanh còn ngạc nhiên đến mức nào nữa chứ.
Ban đầu bố mẹ Sayoko phản đối kịch liệt, nhưng ngay khi biết tôi là sinh viên trường y, họ liền đồng ý cuộc hôn nhân một cách nhanh chóng. Tóm lại là... chắc là "chuột sa chĩnh gạo" đây mà. Tôi đã nhiều lần phải cười trừ trước sự thay đổi chóng mặt, sự tùy tiện của người lớn, hay sự cay nghiệt của thế gian, nhưng nếu được ở bên Sayoko, tôi chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì.
Dù sao thì, "ở bên nhau" là một cụm từ thật đẹp.
Kết hôn, lập gia đình, có rất nhiều cách diễn đạt mang ý nghĩa tương tự, nhưng tôi thích cụm từ này nhất.
Chúng tôi thật sự ở bên nhau rồi.
Thế giới.
Cả cuộc đời.
Định mệnh...
...từng chút một, hòa quyện tất cả vào làm một.
Tôi đã sống như thế, từng bước hiện thực hóa tương lai mà mình hằng mong ước, đỗ vào trường Y, tốt nghiệp với thành tích khá, rồi tiếp tục học lên cao học, được các bậc tiền bối yêu mến, có thể nói là mọi chuyện đều suôn sẻ. Giờ thì tôi nghèo rớt mồng tơi, chẳng có quyền lực gì, nhưng đó là cái giá phải trả cho những ngày tháng tích lũy kinh nghiệm.
Cứ cần cù nỗ lực, từng chút một, vun đắp, xây dựng...
"Này, em ngủ gật đấy à?"
Tôi vừa cười vừa nói.
Giọng Sayoko lúc nào cũng lí nhí, nhưng giọng cô ấy qua điện thoại còn lí nhí hơn gấp bội.
"Uhm... uhm... Đâu có đâu ạ..."
"Xạo ke! Giọng còn ngái ngủ kìa."
"Uhm... uhm... Tại mùa xuân ấm áp quá thôi mà..."
Thấy chưa, đúng là ngủ gật mà.
"Mà sao hôm nay em lại dùng kính ngữ thế?"
"A ha ha, tự dưng em muốn vậy thôi."
"Chắc tại anh đây vĩ đại quá chứ gì. Anh nuôi em đấy nhé. Anh là trụ cột gia đình đấy."
Tôi cố tình vênh váo, ra vẻ ta đây.
Sayoko cũng bắt chước giọng điệu đó, đáp trả:
"Ai mới là người cho Gorou ăn cơm hả ta? Sao phòng ốc lúc nào cũng sạch sẽ vậy ta? Gorou có biết không ta?"
Hửm?
Sao nghe như đang dỗ trẻ con thế này?
"À ừm, cái đó thì... À, chắc chắn là do mấy chú lùn âm thầm làm giúp anh đấy."
"Mấy chú lùn đó giỏi quá ha. Giỏi ghê cơ."
"Vậy hả?"
"Mà chắc chắn là mấy chú lùn đó dễ thương lắm luôn á."
"Ồ."
Cứ thế, chúng tôi tán gẫu những chuyện vớ vẩn... à không, phải nói là hoàn toàn vớ vẩn... thì tiếng chuông báo hiệu vang lên từ ống nghe. Ba đồng mười yên đã bị nuốt chửng. Chỉ còn ba phút nữa thôi. Rốt cuộc, tôi đã xài hết sạch sành sanh ba đồng tiền.
"Sắp hết giờ rồi nhỉ."
"À... Gorou này."
Sayoko cất tiếng.
"Em nghĩ anh có thể bỏ thêm mười yên vào đấy."
"À, ra vậy."
"Em biết là anh bận lắm..."
"Đúng là bận thật."
"Dù gì thì Gorou cũng là bác sĩ mà."
"Ừ, đúng vậy."
Vội vàng mở ví, tôi chỉ thấy độc một đồng mười yên.
"Ồ, còn một đồng này."
"Tốt quá rồi. Anh có thể nói chuyện với Sayoko thêm ba phút nữa đấy."
"Ra vậy."
Ba phút đó chúng tôi nói gì ư?
"Để đền đáp mười yên Gorou vừa bỏ vào, em sẽ thực hiện một điều ước cho anh."
"Điều ước?"
"Anh muốn ăn gì cho bữa tối hôm nay nào?"
Vô vàn món ăn hiện lên trong đầu tôi. Hồi trước em chẳng biết nấu nướng gì sất, nhưng vài năm nay tay nghề của Sayoko đã lên hương đáng kể. Dù vẫn còn cái tật xuề xòa, nhưng em ấy làm được đủ thứ món. Tempura ư? Không tệ, nhưng có gì đó sai sai. Tonkatsu à? Không, đồ Tây thì hơn. Chả? Gần rồi đấy. Bắp cải cuộn thịt? À, món đó thì tuyệt. Ừm, bắp cải cuộn thịt là nhất.
* Tempura ( 天ぷら ) được ghép từ 2 tiếng mẹ đẻ là “ten” (chiên) và “pu-ra” (vỏ bọc). Vì vậy, tên Tempura có ý nghĩa là “đồ chiên vỏ bọc”.
* Tonkatsu ( 豚カツ )thịt lợn chiên xù kiểu Nhật hay thịt heo cốt lết tẩm bột.
"Ừm, anh muốn ăn bắp cải cuộn thịt."
"Được thôi. Em sẽ thực hiện điều ước đó cho anh."
Ừ thì, ba phút đó chúng tôi chỉ nói chuyện mấy chuyện vớ vẩn vậy thôi.
2
Trở thành bác sĩ là một con đường không hề dễ dàng.
Đầu tiên là đại học không phải bốn năm mà là sáu năm, sau khi tốt nghiệp phải thi quốc gia, tức là kỳ thi bác sĩ quốc gia, và nếu đậu thì sẽ được cấp giấy phép hành nghề. Nhưng đậu rồi không có nghĩa là xong chuyện, còn phải tích lũy kinh nghiệm hai năm nữa với tư cách là bác sĩ nội trú. Đến khi kết thúc hai năm đó thì đã hai mươi sáu tuổi rồi. Trong khi bạn bè cấp ba đã lăn lộn kiếm tiền ngoài xã hội, thì tôi mới chỉ đứng ở vạch xuất phát. Mà hai năm đó chỉ là khởi đầu của khởi đầu thôi, thực tế thì còn phải tiếp tục học hỏi nữa.
Cũng có nhiều người, nếu gia đình có phòng khám riêng, thì sẽ về đó làm.
Về mặt kinh tế, có lẽ là... quá ổn đi chứ.
Bởi lẽ có thể an vị ngay tại một nơi mà mọi trang thiết bị đều đã sẵn sàng. Chẳng hiếm những trường hợp lương một năm lên đến hàng chục triệu yên. Mà thực tế, vị "bác sĩ" lương chục triệu yên kia có khi chỉ là một bác sĩ tân binh, chẳng có kiến thức lẫn kinh nghiệm gì sất.
Tuy nhiên, trong trường hợp này, người đó sẽ bị loại khỏi hệ thống thứ bậc mà bệnh viện đại học là đỉnh cao.
Tất nhiên, chúng tôi không nói ra miệng, nhưng những kẻ ở lại khoa y của trường đại học như chúng tôi, trong lòng vẫn luôn có một chút gì đó...
"Dù có kiếm được bao nhiêu đi nữa, thì cuối cùng cũng chỉ là bác sĩ làng thôi."
Chắc chắn là vậy.
Sau khi kết thúc hai năm thực tập, người ta còn phải miệt mài học hành, lấy bằng tiến sĩ, vượt qua kỳ thi chứng nhận bác sĩ chuyên khoa, rồi mới có thể coi là trưởng thành.
Tóm lại, để trở thành một bác sĩ thực thụ, phải tốn một lượng thời gian và tiền bạc khổng lồ. Hiện tại, tôi đang leo lên khoảng giữa của cái cầu thang dài dằng dặc ấy. Cứ ngỡ đã leo được một đoạn khá xa, nhưng khi ngẩng đầu lên, vẫn thấy một số lượng bậc thang tương đương đang sừng sững trước mắt...
Nhưng hiện tại, tôi chỉ có thể dồn hết sức nhìn xuống dưới chân. Bởi vì thực tập sinh thì vô cùng bận rộn. Không chỉ nghiên cứu và lâm sàng, mà còn vô số những việc vặt khác... à không, đúng hơn là việc vặt còn nhiều hơn. Ví dụ như chuẩn bị bài giảng cho sinh viên cũng là công việc của đám nhân viên khoa y cấp dưới như chúng tôi. In hết tờ này đến tờ khác, chuẩn bị tài liệu, sắp xếp bệnh án, viết tóm tắt xuất viện, những công việc vớ vẩn cứ thế mà đổ xuống. Làm việc quần quật như vậy, nhưng thù lao thì gần như không có. Đương nhiên là không thể sống nổi, nên đành phải đi làm thêm ở một bệnh viện nhỏ khác.
Làm việc ở bệnh viện đại học để trau dồi tay nghề, làm thêm để kiếm sống. Hiện tại, cuộc sống của tôi là như vậy. Đương nhiên, trong khoảng thời gian đó, tôi vẫn phải tiếp tục học tập, nghiên cứu, viết luận văn, và công bố nó. Nếu viết được một bài tốt, có thể sẽ lọt vào mắt xanh của ai đó... có lẽ vậy. À, chuyên môn của tôi là phẫu thuật lồng ngực, nên việc rèn luyện kỹ năng cũng rất quan trọng.
Đạp xe, đạp xe, đạp xe điên cuồng mỗi ngày, chẳng hề nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi, chỉ cần nghĩ đến thôi, thì ngay lập tức sẽ gục ngã. Tôi đã định cứ như vậy mà chạy mãi, chạy mãi, đến vô tận.
Đúng vậy.
Tôi vẫn là một kẻ đầy tham vọng.
Tôi vội vã hướng về căn hộ của mình.
Chẳng phải xe hơi sang trọng gì đâu. Đương nhiên là chẳng có chiếc taxi đen bóng nào chờ sẵn cả, mà là chiếc xe đạp cà tàng han rỉ. Vì chẳng bao giờ tra dầu mỡ, nên cái xích xe rỉ sét kêu kẽo kẹt đến phát ghê.
Nhét vội túi xách và áo khoác vào cái giỏ méo mó, tôi đạp hết tốc lực!
Bởi vì quá bận rộn, sống một cuộc sống mà chẳng có đủ thời gian ngủ, nên tôi đã thuê một căn hộ gần bệnh viện, chẳng phải là một căn hộ cao cấp hay gì cả. Vì nằm trong khu vực đường vành đai Yamanote nên giá thuê nhà cực kỳ đắt đỏ, việc sống ở một nơi như vậy là điều không thể. Nhà gỗ vữa, xây dựng đã hai mươi mấy năm rồi, một căn hộ rẻ tiền đến nỗi nếu có động đất thì chắc sập trong vòng hai giây.
Dựng chiếc xe đạp cà tàng, tôi lao lên những bậc thang rẻ tiền của khu nhà.
Căn phòng số 201, ở tận cùng.
Tôi gõ vào cánh cửa gỗ dán mỏng manh ấy.
"Xin lỗi! Anh về trễ!"
Vừa mở cửa, tôi đã hét lên.
Hơi thở vẫn còn đứt quãng...
Sayoko trong bộ tạp dề mỉm cười.
"Mừng anh về nhà."
"Vừa tan làm đã bị giữ lại em ạ, chẳng có việc gì to tát cả, nhưng không trốn được."
Tôi cởi giày, đưa áo khoác và cặp cho Sayoko rồi bước vào nhà. Vừa làm mọi việc cùng lúc, tôi vừa nói, hơi thở vẫn còn chưa đều.
"Anh không có nhiều thời gian đâu. Mười lăm phút nữa phải đi rồi, muộn làm mất. Anh ăn cơm được không?"
"Dạ được ạ!" Sayoko khẽ gật đầu, theo sau tôi.
"Em chuẩn bị xong rồi."
Căn hộ chật hẹp, làm gì có hành lang tử tế, tôi đi thẳng vào bếp. Trên bàn đã bày sẵn đồ ăn, một bát cơm đầy, một đĩa bắp cải cuộn nóng hổi nghi ngút khói, salad cà chua và xà lách đỏ. Và một tách trà. Mọi thứ không có vẻ đã chuẩn bị từ lâu, mà giống như vừa mới bày ra vậy.
"Ơ, sao thế này?"
Tôi thấy lạ nên hỏi.
"Em biết giờ anh về à?"
"He he." Sayoko cười tinh nghịch.
"Thì là do trực giác tuyệt vời của Sayoko mách bảo chứ sao!"
"Ghê vậy..."
Tôi thực sự khâm phục.
Sayoko quả thực có những lúc trực giác rất nhạy bén.
"…thật ra thì em nói dối đó."
Có lẽ cảm thấy áy náy, Sayoko đột nhiên lộ vẻ bối rối.
Tôi khá thích sự thật thà này của cô ấy.
"Nói dối á?"
"Thôi thôi, anh ăn nhanh đi."
"À, phải ha."
Ngồi vào bàn, tôi cắn một miếng bắp cải cuộn, ngon tuyệt vời. Bắp cải mềm tan, phần thịt bên trong lại có chút gia vị bí ẩn, hòa quyện hoàn hảo với lớp kem trắng.
"Thịt này em cho gì vào thế? Ngon dã man luôn!"
"Ngon thật ạ? Anh thấy ngon thật hả?"
"Ừ, ngon kinh khủng."
Sayoko ngồi đối diện, cười rạng rỡ, hạnh phúc.
"Ừm... Tốn công lắm đó. Đầu tiên phải xào hành tây tận ba mươi phút. Đến khi nào nó chuyển sang màu caramel ấy. Rồi trộn với thịt băm, nêm muối tiêu, thêm chút quế, chút nhục đậu khấu. À, còn cả bột bạch đậu khấu nữa đấy."
"Ồ, ghê vậy."
"Em là nội trợ toàn thời gian mà, ít nhất cũng phải làm được đến thế chứ."
Sayoko khẽ cúi đầu xuống mặt bàn.
"Cảm ơn anh, chồng yêu."
"Uhaha..."
Vừa cười, tôi vừa vội vã xới cơm. Ném nửa đĩa salad vào miệng. Chỉ còn bảy phút nữa thôi.
"Mà này, câu trả lời lúc nãy của em đâu?"
"Lúc nãy... là gì ạ?"
A, cô ấy quên béng mất rồi.
"Sao em biết giờ anh về vậy?"
Đột nhiên Sayoko ưỡn ngực.
Ra vẻ đắc ý.
"Em phát hiện ra chuyện này từ trước rồi, nếu nhìn ra ngoài từ phòng phía bắc ấy, anh có thấy không, cái cầu vượt tàu điện, với lại biển hiệu đèn neon quảng cáo rượu ở bên cạnh ấy?"
"Ừ, thấy."
"Chính xác là từ cái khe hở giữa hai cái đó, em có thể thấy bóng dáng Gorou đang leo dốc chỉ trong một khoảnh khắc thôi."
"Hả..."
Tôi ăn nốt phần salad còn lại trong một miếng, hương vị nước sốt thật tuyệt vời. Chắc chắn là do em tự làm rồi, cơm cũng ngon nữa. Sayoko thích nấu ăn, đến cách nấu cơm cũng cầu kỳ lắm, vo gạo dưới vòi nước chảy này, rồi ngâm trong nước một tiếng này... Hình như trước đây em từng kể với tôi chuyện này, quả thật là một bát cơm đáng công sức. Thôi được, ăn nốt cái bắp cải cuộn để dành cuối cùng vậy. Chậc, chỉ còn ba phút nữa thôi. Muốn từ từ thưởng thức mà.
"Gorou đạp xe hăng say lắm luôn đó, đạp đứng ấy. Nghe như văng vẳng cả tiếng "cố lên, cố lên" ấy."
"Ai mà nói thế."
Vừa nhai bắp cải cuộn, tôi vừa cười.
"Làm sao mà nghe được chứ."
"Thì không nghe được thật, nhưng em cảm giác như nghe được vì anh vội quá mà. Thế nên là, cứ thấy bóng dáng ấy là em lại cuống cuồng chuẩn bị. Vừa bày biện xong xuôi là Gorou gõ cửa."
Trái tim tôi thắt lại.
Sayoko đã luôn đứng bên cửa sổ căn phòng mờ tối ấy, chờ đợi bóng dáng tôi hiện ra giữa cầu vượt tàu điện và biển hiệu đèn neon quảng cáo rượu, chỉ để cho tôi được ăn một bữa cơm ấm áp, chỉ vì điều đó thôi.
Cái bắp cải cuộn còn lại bỗng dưng ngon hơn hẳn lúc nãy.
"Phù, no quá!"
Còn một phút.
Vừa cạn chén trà, tôi đã bật dậy.
"Gorou, vất vả cho anh quá!"
"Không sao đâu mà."
Thật sự không sao đâu.
Chắc chắn là mệt mỏi rồi.
Cũng muốn than vãn chứ.
Mà, thỉnh thoảng cũng có than chứ nhỉ? À, hay là thường xuyên ấy nhỉ? Chắc ngày nào tôi cũng lải nhải về những điều khó chịu với giáo sư với trợ lý đấy nhỉ?
Nhưng mà, không sao đâu.
Vì có em ở đây mà.
Tôi sẽ cố gắng hết mình.
Có lẽ tôi nên bày tỏ những cảm xúc này ra, nhưng thật khó để nói thành lời. Mà thôi, chắc cứ như vậy là ổn rồi.
Chứ nói ra thì Sayoko sẽ ngượng chín cả mặt cho xem.
"Sáng anh sẽ về."
Tôi xỏ giày, nhận áo khoác và cặp, cả hộp cơm đêm nữa. Vừa làm tất cả cùng lúc vừa nói chuyện.
"Cơm ngon lắm."
"He he," Sayoko cười khúc khích.
"Anh đi nhé, ông xã."
Và thế là tôi kết thúc mười lăm phút ngắn ngủi về nhà. Ở chỗ đường ray tàu điện trên cao và những bảng hiệu đèn neon quảng cáo rượu, vừa đạp xe tôi vừa ngoái đầu lại, chỉ một khoảnh khắc thôi, tôi thấy được cửa sổ căn phòng tồi tàn của chúng tôi và bóng dáng Sayoko. À, em ấy đang vẫy tay à, có cảm giác như vậy.
Không có thời gian để vẫy tay đáp lại.
"Tch..."
Còn bảy phút nữa là phải đến ga, nếu không sẽ muộn giờ chỗ làm thêm .
3
Bệnh viện nơi tôi làm thêm nằm cách nhà khoảng ba mươi phút đi tàu. Đó là một bệnh viện khá lớn, tiếp nhận vô số bệnh nhân nội trú. Vì là bệnh viện liên kết với trường đại học, nên ban quản lý dĩ nhiên đều xuất thân từ Đại học K. Nghe đồn họ đều là những người có mối quan hệ mật thiết với các giáo sư đương nhiệm.
Công việc của tôi là trực đêm.
Có những đêm nhàn rỗi đến phát ngán, nhưng cũng có những đêm bận tối mắt tối mũi. Có khi bệnh viện tiếp nhận những ca chấn thương nghiêm trọng, nhưng cũng có những người chỉ bị đứt tay chút xíu cũng hớt hải chạy đến.
Không chỉ riêng tôi, mà hầu hết các bác sĩ thực tập đang làm việc tại bệnh viện đều tranh thủ làm thêm những công việc kiểu này, bởi vì nếu không, chúng tôi khó mà sống nổi. Người ta thường nghĩ bác sĩ là giàu có, nhưng những tân binh như chúng tôi còn nghèo hơn cả những nhân viên văn phòng bình thường.
"Ngáp..."
Tôi đang ngồi trên ghế ngáp ngắn ngáp dài thì cánh cửa phòng trực mở ra.
"Chào nhé," Tiền bối Tajima bước vào. Anh Tajima cũng thuộc khoa nội của Đại học K giống như tôi, và anh ấy chính là người giới thiệu công việc làm thêm này cho tôi.
Thế là, mỗi tháng một lần, tôi lại có dịp thức trắng đêm cùng anh Tajima.
"Trông cậu buồn ngủ quá đấy."
Anh Tajima vừa nói vừa ngáp.
Râu anh ấy bắt đầu mọc lún phún, cằm và má xanh xao.
"Em no quá nên buồn ngủ thôi ạ."
"Chắc lại ăn tối do bà xã làm cho chứ gì. Thật là, còn trẻ măng mà đã có vợ, đúng là ghen tị chết đi được."
Vừa nói, anh Tajima vừa xé lớp vỏ bọc của ly mì ăn liền, rồi đổ nước sôi vào.
Anh Tajima vẫn còn độc thân. Chỉ cần nhìn mặt anh ấy thôi, ai cũng sẽ gật gù công nhận điều đó. Nếu phải so sánh, thì anh ấy giống như Sylvester Stallone[note78621] phiên bản thiếu thiện cảm vậy.
Tôi cười ha hả cho qua.
"Em không có tiền nên không dám ăn ngoài ạ."
"Vợ cậu không đi làm à?"
"Cô ấy có làm thêm ạ. Cũng nhờ vậy mà chúng em xoay sở được."
"Ừm, cuộc sống đúng là khó khăn thật."
Anh Tajima ôm ly mì ăn liền, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi. Hơi nước bốc lên nghi ngút từ khe hở của nắp ly.
"Ước gì mình mau chóng thành đạt, Natsume à."
Anh Tajima tâm sự.
Tôi cũng thành thật gật đầu.
"Vâng, đúng vậy ạ."
"Dạo này cậu viết luận văn chưa đấy?"
"Em đang cố gắng hết sức để hoàn thành đây ạ."
"Mong là mọi chuyện suôn sẻ."
"Còn anh Tajima thì sao ạ?"
"Hơi căng, kết quả không được như mong đợi."
Sau đó, chúng tôi bắt đầu bàn về nghiên cứu của mỗi người. Vì tôi và anh Tajima cùng chung phòng nghiên cứu, nên dù là những vấn đề chuyên môn, chúng tôi vẫn có thể hiểu nhau, tôi khá tin tưởng vị tiền bối hơn mình hai tuổi này. Những người còn trụ lại ở bệnh viện đại học này, có thể nói ai nấy đều là đối thủ, ai cũng khao khát vươn lên, dù là đồng nghiệp, tinh thần cạnh tranh vẫn lấn át tất cả. Thế nhưng, anh Tajima lại có nét ung dung lạ kỳ, điều đó khiến tôi không cảm thấy muốn ganh đua với anh ấy.
"Mà này."
Khi chúng tôi vừa ăn xong cốc mì ăn liền, anh Tajima cất giọng trầm thấp.
"Cậu có biết chuyện của Masaoka không?"
"Eh? Masaoka có chuyện gì ạ?"
"Ừm." anh Tajima gật đầu.
"Nghe đâu cậu ta đến bệnh viện S ở Shimane rồi."
"Không thể nào!"
"Chuyện này chưa chính thức đâu. Vốn dĩ phải có người đi, đúng lúc Masaoka lại ngỏ ý muốn đến đó. Hình như phải đến tầm mùa thu mới thực sự chuyển đi."
"Masaoka tự nguyện á? Chuyện hoang đường!"
Thật không thể tin được, Masaoka là một gã thuộc cùng khoa với tôi, chúng tôi quen biết nhau từ thời đại học, hắn là một kẻ tự tin thái quá, ngạo mạn khó ưa, nhưng thực tế thì tay nghề lẫn đầu óc đều rất giỏi. Tôi luôn mang trong mình sự ganh đua với Masaoka, và có lẽ hắn cũng vậy. Không phải bạn tốt... không phải thứ tình cảm đẹp đẽ ấy, mà chúng tôi đã ném vào nhau những đố kỵ và ghen tị vấy đầy bùn đất. Đã không biết bao nhiêu lần, tôi tự nhủ rằng mình không thể thua Masaoka, dù chỉ một lần.
Chính vì thế, tôi càng khó tin vào lời của anh Tajima.
Đến một bệnh viện địa phương, hơn nữa lại là bệnh viện S ở Shimane, đồng nghĩa với việc từ bỏ cuộc đua thăng tiến. Chưa từng có ai đến bệnh viện S rồi quay trở lại khoa của trường đại học cả, vậy có nghĩa là Masaoka đã từ bỏ tương lai ở trường đại học rồi sao? Cái gã Masaoka tự tin ngút trời ấy? Lại còn tự nguyện nữa chứ? Tôi không tài nào tin được.
"Không phải là nói dối đâu."
"Tại sao...?"
"Hình như là vì tiền."
Vừa nhấp ngụm trà, anh Tajima vừa nhăn mặt. Không biết là vì trà chát quá, hay là nóng quá, mà trông anh ấy càng thêm cau có. Gương mặt vốn đã không mấy tươi tắn nay lại càng trở nên đáng sợ.
"Nghe nói nhà cậu ta làm xây dựng, mà đang trên đà phá sản."
"Ngành xây dựng đang suy thoái mà... em xem trên tin tức..."
"Chắc là vậy đó, mà việc hỗ trợ cho cậu ta cũng trở nên khó khăn hơn, giờ thì đến lượt cậu ta phải hỗ trợ cho gia đình. Nghe đâu bệnh viện S trả lương hậu hĩnh lắm."
"Vậy ạ?!" giọng tôi nghe thiếu sức sống hẳn.
"Cũng phải được cỡ chục triệu chứ nhỉ?!" anh Tajima vẫn nhăn mặt, nhấp một ngụm trà.
Chà, xem như bớt được một đối thủ, mà lại còn là đối thủ đáng gờm nữa chứ. Một khi đã đến bệnh viện S thì đừng hòng quay lại trung tâm đại học. Kẻ nào ngã xuống, tức là ta có cơ hội vươn lên, chúng ta sẽ dùng đầu hắn làm bàn đạp để tiến lên những nấc thang cao hơn.
Dẫu vậy, việc cười nhạo kẻ đang ngã lại chẳng dễ dàng chút nào.
"Đành vậy thôi nhỉ."
"Ừ."
"Chắc chắn Masaoka sẽ cố gắng hết mình ở bên đó thôi."
Những lời an ủi sáo rỗng chỉ để xoa dịu bầu không khí, không phải vì Masaoka, mà là vì chính chúng tôi. Dẫu vậy, những cảm xúc này, suy cho cùng cũng chỉ là sự ủy mị thoáng qua. Ba ngày nữa thôi... à không, có lẽ sáng mai thôi, chúng tôi sẽ quên béng đi. Và chỉ còn lại một sự thật duy nhất, rằng một đối thủ đã biến mất. Dẫm lên Masaoka, tôi sẽ tiếp tục leo lên những bậc thang cao hơn.
"Em xin một tách trà được không ạ?"
"Ừ."
Anh Tajima đưa cho tôi chiếc chén đang cầm trên tay.
"Em cảm ơn."
Trà nóng hổi và đắng chát... tôi cũng phải nhăn mặt theo.
Buổi tiễn đưa Masaoka được tổ chức vào cuối tháng mười một.
Trời mưa phùn lạnh lẽo, hơi thở phả ra thành làn khói trắng, một buổi tối buồn bã, một buổi tiệc chia tay buồn bã. Dẫu vậy, giáo sư, phó giáo sư, trợ lý đều hớn hở rót rượu vào ly của Masaoka. Masaoka mặt đỏ bừng, uống cạn hết ly này đến ly khác.
Giữa chừng, phó giáo sư đứng lên phát biểu.
"Chúc mừng cậu Masaoka có một tương lai tươi sáng, chúng ta cùng cạn ly!"
Những lời lẽ sáo rỗng, nhưng vẫn nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình trong căn phòng chật hẹp.
Cạn ly!
Cạn ly!
Cạn ly!
Khi giáo sư hô cạn ly, Masaoka giơ cao ly rượu trước mặt và cúi gập người thật sâu, một khung cảnh lạc lõng giữa thời đại này vẫn còn tồn tại trong giới y học. Masaoka luôn nở nụ cười trên môi.
Dù náo nhiệt đến lạ, buổi tiễn đưa cũng kết thúc sau chín giờ.
Cái kết chóng vánh ấy đã nói lên tất cả.
"Tôi về đây."
Anh Tajima ghé sát mặt, thì thầm vào tai tôi.
"Nhìn mà thấy xót xa quá, chịu không nổi."
Tôi gật đầu đồng tình.
"Đúng vậy, em cũng xin phép về đây."
"Ừ, thế thì tốt, thỉnh thoảng cũng nên về nhà sớm với bà xã chứ."
Chào hỏi qua loa với mấy vị cấp trên, tôi lén lút tách khỏi đám người đang rủ nhau đi tăng hai. Về nhà thôi, bảo Sayoko pha cho ly sữa nóng. Đúng rồi, nhất định phải thế.
Vừa thở ra làn khói trắng xóa, tôi chợt nghe tiếng gọi từ phía sau.
"Oi, Natsume!"
Là Masaoka.
Cảm giác bồn chồn khó tả như thể vừa bị bắt gặp đang làm chuyện xấu, tôi khựng lại.
"Này, cậu không đi thật à? Tăng hai tới ngay bây giờ đấy. Chẳng phải là tiệc chia tay cậu sao?"
"Hình như quán tiếp theo vẫn chưa có chỗ, đang phải chờ. Chắc không sao đâu."
Masaoka cúi gằm mặt.
"Tỉnh Shimane đấy, tệ nhất luôn."
"…………"
"Nhưng mà, đành chịu thôi."
"…………"
"À mà, tôi sẽ cố gắng làm tốt ở đó."
Masaoka nhếch mép cười, cuối cùng tôi cũng có thể cười đáp lại.
"Nghe nói lương ở đó cao ngất ngưởng đấy nhỉ."
"Ừ, hình như họ kỳ vọng vào tôi lắm. Phó giáo sư 1 Sakaki nói toàn điều quá đáng, kiểu như 'Tôi sẽ cử niềm hy vọng của chúng ta đi' ấy. Cái người đó cáo già lắm, chắc là muốn bán ân tình cho cả tôi lẫn bên đó."
*Phó giáo sư 1 = giảng viên chính
Phó giáo sư 2 = giảng viên cao cấp (bậc 1)
Giáo sư = giảng viên cao cấp (bắt đầu luôn từ bậc 5).*
"Không, cậu đúng là niềm hy vọng thật mà, không đùa đâu."
"Tôi thua cậu rồi đấy."
Khoảnh khắc ấy, sống mũi tôi bỗng dưng cay xè. Gã này, cái gã tự cao tự đại, lúc nào cũng tự tin thái quá này, đây là lần đầu tiên dùng từ "thua" với tôi.
Bởi vậy, tôi đã cười thật tươi.
"Lại xạo sự, rõ ràng trong lòng cậu chẳng nghĩ thế chút nào."
Masaoka cũng bật cười.
"Lộ rồi à?"
"Quá rõ ấy chứ. Rõ mồn một luôn."
"Tớ tự tin là không thua cậu đâu, nhưng thôi, đành vậy. Cố lên nhé, Natsume, cậu hãy trụ vững ở đây."
Masaoka vỗ vai tôi.
"Ừ."
Ôi, sao mắt mình lại cay thế này?
Thật vớ vẩn.
Toàn là thứ tình cảm sáo rỗng, nhạt nhẽo.
Mà nghĩ lại, đây là lần đầu tiên mình nói chuyện với Masaoka như thế này. Chúng tôi luôn sống trong ghen tị và hoài nghi, chưa từng một lần buông bỏ hai thứ đó.
Nhưng giờ đây, chúng tôi đã buông tay.
Vô tình cúi xuống, tôi thấy đôi chân mình, đôi giày da rẻ tiền đã sờn cũ, dù Sayoko có đánh bóng đến đâu, trông vẫn chẳng ra gì. Đôi giày này, cái đế cáu bẩn này, giờ đang giẫm lên đầu Masaoka, và tôi sẽ từng bước thực hiện những hoài bão của mình…
Nói lời tạm biệt, chúng tôi bắt đầu bước đi, nhưng chẳng hiểu vì sao, tôi vội vã ngoái đầu lại. Thật bất ngờ, Masaoka cũng dừng chân và quay lại nhìn. Trong ánh mắt cậu ta giờ đây là một thứ hoàn toàn khác, không còn như lúc nãy.
Một sự căm hờn thuần khiết.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, chắc chỉ vài giây. Masaoka quay lưng bước đi, tôi cũng vậy. À, phải rồi, là như thế này đây, tôi và Masaoka, giờ đã đi về hai hướng khác nhau, một cảm xúc trào dâng trong lồng ngực, tất cả là tại ánh mắt ngập tràn căm hận của Masaoka.
Nếu phải diễn tả cảm xúc đó bằng một từ, thì đó là:
Mãn nguyện…
Niềm khoái cảm khi đạp ai đó xuống, một cảm xúc tồi tệ, tồi tệ chẳng kém gì cái thứ tình cảm sáo rỗng lúc nãy. Nhưng dù sao, thứ này vẫn tốt hơn, thật hơn, giả ác còn dễ nuốt hơn là đạo đức giả. Tôi bước nhanh hơn, gần như chạy, có lẽ cảm nhận được điều gì đó, cô nàng công sở phía trước nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc, có lẽ tôi trông như một con thú hoang.
Mình sẽ vượt qua tất cả.
Kẻ bại trận cứ việc ngã xuống.
Còn tôi thì không.
Tôi sẽ không ngừng leo lên.
Nhưng những cảm xúc đó, suy cho cùng, cũng chỉ là suy nghĩ bồng bột của một thằng nhóc. Tôi vẫn chưa biết đến sự tàn nhẫn tận cùng của thế giới. Tôi chỉ biết điều đó một năm sau buổi tiệc chia tay Masaoka.
"Gorou..."
Với gương mặt hơi tái, Sayoko khẽ nói.
"Tim em đập nhanh quá."
"Hả?"
"Em cảm thấy... hơi lạ."
Tôi vội vã nắm lấy tay Sayoko.
Bắt mạch cho cô...
Nhịp đập dưới ngón tay cái tôi rõ ràng là đang rối loạn.
4
"Này, Gorou."
Em nói câu ấy khi chúng tôi đang đi bộ trên con phố mua sắm gần căn hộ. Vừa mua sắm xong, tôi xách một túi nilon lớn, còn Sayoko cầm một túi giấy màu nâu, bên trong túi giấy là món gà karaage vừa mới chiên xong. Lúc đi ngang qua hàng thịt, món gà vừa mới ra lò, mùi thơm nức mũi đã khiến tôi gần như mua nó một cách bốc đồng.
* Karaage (唐揚げ) món ăn đặc trưng của Nhật Bản, được làm từ thịt gà phủ bột chiên giòn
"Mình ăn một chút nhé?"
Em đưa túi giấy lên một chút và mỉm cười.
Tôi gật đầu.
"Ừ, tuyệt đấy. Lại còn mới chiên nữa chứ."
"Chắc chắn ngon lắm cho coi."
Vừa nói, Sayoko vừa lấy một miếng karaage ra khỏi túi giấy. Em dùng ngón cái và ngón trỏ tay trái khẽ cầm lên, vừa xuýt xoa kêu nóng, em vừa đưa miếng gà về phía tôi.
"Cẩn thận đấy, nóng lắm đó."
"Ừm."
Sayoko đút cho tôi ăn. Quả thật rất nóng, suýt chút nữa tôi bị bỏng lưỡi, nhưng lại ngon đến lạ thường.
"Ngon quá, ngon thật sự. Em cũng ăn đi."
"Ừm." em gật đầu, rồi Sayoko cũng cắn một miếng karaage.
"A, đúng thật. Ngon thật đấy, Gorou."
"Ừ, tuyệt vời ông mặt trời."
"Ăn thêm một miếng nữa không?"
"......Ăn hết mất phần cơm tối bây giờ."
"Em làm gì đó cho anh ăn nhé."
"Vậy thì... một miếng thôi đấy!"
"Xì, Gorou keo kiệt quá đi!"
Vừa kêu ca "keo kiệt, keo kiệt", Sayoko vẫn dúi vào tay tôi miếng gà rán to nhất. Cắn ngập răng, nước thịt đậm đà tuôn ra, không phải kiểu Gà Rán Kentucky công nghiệp, mà thô ráp, dân dã hơn nhiều. Nhưng chính vì thế, vị ngon ngọt của thịt lại càng nổi bật. Đúng vậy, thịt mà ngon thì gia vị nêm nếm thế nào cũng được, nhỉ?
"Xin lỗi anh, Gorou."
"Hả? Chuyện gì cơ?"
"Em... không sinh con được."
Có thứ gì đó nghẹn ứ nơi cổ họng.
Lời nói cứ thế mắc kẹt lại.
Chúng tôi cứ thế im lặng bước đi, một hồi lâu.
"Gorou à, chắc chắn anh sẽ thương con lắm, em nghĩ anh sẽ là một ông bố cuồng con đấy, vậy mà... xin lỗi anh, em không thể sinh con cho anh được."
Nuốt xuống thứ gì đó đang nghẹn ứ trong cổ họng – chẳng có gì to tát đâu, đúng vậy, chỉ là miếng gà rán thôi mà – tôi đáp:
"Không sao đâu, đừng bận tâm."
Tôi đưa Sayoko đến bệnh viện đại học nơi tôi làm việc.
Cũng có chút ngại ngần khi đưa cô ấy đến nơi tôi công tác, nhưng ở đó, tôi có thể tự mình nắm bắt mọi dữ liệu, hơn nữa, tôi có thể nhờ vả, dù là những yêu cầu quá đáng. Khi đo điện tâm đồ, tôi đuổi kỹ thuật viên ra ngoài, tớ không muốn ngực Sayoko bị người đàn ông khác nhìn thấy.
Các y tá cười khúc khích về chuyện đó.
"Nghe nói bác sĩ Natsume..."
"À, nghe rồi nghe rồi, đuổi cả anh Wada kỹ thuật viên ra ngoài, tự mình đo luôn, chắc là không muốn ai thấy vợ mình khỏa thân hả?"
"Ra là cũng thuộc dạng ghen tuông đấy nhỉ."
Họ ríu rít như chim sẻ.
Nhưng khi kết quả xét nghiệm có, tiếng ríu rít đó liền biến thành tiếng thì thầm khe khẽ. Các y tá lướt qua nhìn tôi bằng ánh mắt ái ngại. Tin đồn lan nhanh như gió khắp bệnh viện.
Những cuộc kiểm tra cứ thế tiếp diễn.
Hết lần này đến lần khác...
Sayoko vẫn như mọi khi, vừa cười ngây ngô vừa chịu đựng.
Mỗi lần kiểm tra, tôi đều cầu nguyện kết quả trước đó sẽ bị bác bỏ, dù biết rằng điều đó không thể xảy ra, tôi vẫn cứ hy vọng, nhưng các xét nghiệm cứ liên tiếp củng cố thêm thực tế phũ phàng. Khi chụp X-quang lồng ngực, tay tôi run rẩy không ngừng. Kỹ thuật viên nhận ra điều đó và hỏi có cần đổi người không, tôi nói "Làm ơn" rồi bước ra hành lang, cơn run vẫn không dứt.
"Anh ghét trẻ con!"
Và giờ đây, tôi vẫn còn run rẩy.
"Vâng."
"Thế nên anh không cần đâu."
"Vâng."
"Ghét cay ghét đắng ấy, lúc nào cũng ồn ào nhức óc. Mấy đứa nhóc bệnh nhân đúng là ác mộng, vừa định tiêm là gào khóc om sòm. Lần trước còn kinh khủng hơn, nó lao ra khỏi phòng bệnh."
"Vâng."
"Anh với cô y tá đuổi theo, chạy đến tận cửa bệnh viện mới tóm được, rồi vật lộn thêm ba mươi phút nữa mới tiêm xong, bệnh nhân chờ đợi thì hằm hè, trưởng khoa thì nổi trận lôi đình. Thật sự, trẻ con đúng là cực hình."
"Vâng."
Dù tôi nói gì, Sayoko chỉ gật đầu. Trên khuôn mặt em là nụ cười với đôi mắt híp lại. A, ánh nắng chói quá, lại là nắng chiều nữa, chắc tại vậy mắt tôi cũng híp lại, đúng là thứ ánh nắng chiều chói chang chết tiệt.
"Anh không cần đâu, trẻ con ấy."
"Vâng."
"Vậy nên em đừng lo lắng."
"Vâng."
Khu phố mua sắm lúc chiều tà tấp nập người qua lại, ai nấy đều tay xách nách mang những túi nilon to tướng, y như chúng tôi. Vừa bước đi giữa dòng người, mùi thức ăn thơm lừng lại thoang thoảng đâu đó, cứ năm mét lại một mùi khác. Chợt, một cặp mẹ con lọt vào tầm mắt, đứa trẻ bám chặt lấy chân mẹ, mè nheo đòi cái gì đó.
Chúng tôi lặng lẽ ngắm nhìn cảnh tượng ấy, rồi lại cùng nhau cười, đôi mắt híp lại.
Tôi muốn truyền đạt thật nhiều điều, tôi muốn trao trọn vẹn những gì chất chứa trong lòng cho Sayoko, như vậy, chắc chắn em sẽ hiểu. Thật lòng mà nói, tôi cũng từng mong có con, không phải bây giờ, tất nhiên rồi. Tôi chưa đến tuổi để nghĩ về chuyện con cái một cách cụ thể như vậy, mà kinh tế cũng không cho phép. Bây giờ là thời điểm tôi nên tập trung vào nghiên cứu. Chỉ là, dù có con đi chăng nữa, người quan trọng nhất với tôi vẫn là Sayoko, con cái chỉ là thứ yếu.
Tuy nhiên, những người khác... ví dụ như anh Tachibana, người vừa mới có con gần đây, chắc hẳn sẽ cười khổ mà nói:
"Này, Natsume, trẻ con đáng yêu lắm đấy, vì nó là một phần của mình mà, không thể lý giải được đâu. Khi có con rồi, nó đáng yêu đến mức phát cuồng lên ấy, con cái trở thành trung tâm của thế giới. Nói nhỏ thôi nhé, nhưng chắc chắn là quan trọng hơn vợ đấy!"
Nhưng tôi có lòng tin.
Đúng là trẻ con có thể đáng yêu, có thể còn đáng yêu hơn tôi tưởng, đến mức một người ghét trẻ con như tôi cũng biến thành một ông bố cuồng con.
Nhưng con cái vẫn chỉ là thứ yếu.
Tôi hiểu rõ điều đó.
Sayoko là số một.
Dù có chuyện gì xảy ra, dù con cái có đáng yêu đến đâu, điều đó tuyệt đối không bao giờ thay đổi.
Thế nên, dù sau này không thể có con, tôi cũng chẳng hề gì. Điều quan trọng hơn cả là được ở bên Sayoko. Để có được thứ quý giá nhất trên đời, đôi khi ta phải đánh đổi, phải mất mát, đó là cái giá phải trả. Phải, tôi dám khẳng định điều đó. Kẻ nào dám cười nhạo những lời này là ngớ ngẩn, là trò trẻ con của một thằng nhóc chưa lớn, tôi sẽ đấm cho hắn một trận.
Làm sao đây, làm sao tôi có thể bày tỏ hết nỗi lòng này, những cảm xúc này cho Sayoko?
Học hành giỏi giang, đường công danh rộng mở, lại còn khéo léo trong giao tiếp, vậy mà trong đầu tôi lại chẳng có nổi một từ ngữ nào đủ sức diễn tả hết lòng mình.
Ước gì có một vị thần…
… để tôi có thể đánh đổi thứ gì đó, đổi lấy những lời ấy.
Và rồi, trao chúng đến Sayoko.
Để cô ấy hiểu điều gì là quan trọng nhất…
Đương nhiên, chẳng có vị thần tiện lợi như thế.
Vậy nên, tôi đưa bàn tay còn lại ra, siết chặt bàn tay nhỏ bé của Sayoko. Nơi đây, những gì nằm trong bàn tay này, chính là điều quan trọng nhất của tôi, thứ quý giá hơn tất thảy, quý giá hơn cả thế giới này, hơn cả bản thân tôi.
Mong sao em có thể cảm nhận được.
Bằng hơi ấm này, hay bằng bất cứ điều gì khác, chỉ cần em cảm nhận được.
Sayoko khẽ siết tay tôi đáp lại.
"Mình về nhà ăn cơm nhé?"
"Vâng."
"Em nấu món gì ngon ngon cho anh đi."
"Vâng."
Vừa nói chuyện, chúng tôi vừa nắm tay nhau bước đi, trước mắt là ánh hoàng hôn rực rỡ, chói quá đi mất, cái ánh chiều tà này, chẳng nhìn rõ đường nữa…
5
Dù thế nào rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi, nếu chỉ là cuộc sống thường nhật, chúng tôi vẫn có thể xoay xở được, chỉ cần không quá sức, tôi vẫn có thể đi làm, vì thế, Sayoko lại bắt đầu đi làm thêm, để sống sót, cần phải có tiền, đó là thực tế không thể chối bỏ. Tất nhiên, Sayoko không thể làm việc như trước đây được nữa, một, hai buổi mỗi tuần, chỉ vài tiếng đồng hồ ít ỏi, đó là giới hạn của em. Với mức lương 850 yên một giờ, mỗi tháng Sayoko chỉ kiếm được vài chục ngàn yên, vừa đủ mua một cuốn sách chuyên ngành là hết. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải làm thêm ca đêm, thậm chí còn nhận cả việc phụ giúp ở phòng khám vào ngày nghỉ.
Trước đây đã chật vật lắm rồi, giờ lại càng bị dồn vào chân tường.
"Gorou, anh có ổn không?"
Sayoko lo lắng hỏi tôi.
Tôi gật đầu.
"Ổn thôi mà, ai mà chẳng phải cố gắng như vậy."
Nhưng sức lực và thời gian của tôi đều có hạn.
Chuẩn bị hội nghị, hẹn gặp các giáo sư bợm nhậu, giúp đỡ nghiên cứu của phó giáo sư... Những việc vô nghĩa ấy cứ thế gặm nhấm sức lực và thời gian quý báu của tôi. Tôi bắt đầu mắc những lỗi ngớ ngẩn, bỗng dưng tôi thấy mình hay ngơ ngác, các y tá còn hỏi tôi: "Bác sĩ, bác sĩ có sao không ạ?".
Đến giới hạn rồi...
Tôi đã nghĩ như vậy không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi khi nhớ đến gương mặt Sayoko, tôi lại xua tan những cảm xúc tiêu cực. Hơn nữa, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác. Dần dần, tôi bắt đầu nghĩ về Masaoka, cái nhìn đầy thù hận vào lúc chia tay, sự căm ghét của Masaoka còn tiếp thêm sức mạnh cho tôi hơn cả nụ cười của Sayoko, tôi không muốn trở thành kẻ như hắn.
Và rồi, một sự kiện bất ngờ xảy đến.
"Làm tốt lắm, Natsume!"
Anh Tajima tươi rói vỗ vai tôi.
"Vâng ạ!" tôi cũng mỉm cười đáp lời.
"Nghe nói giáo sư Sakai ở đại học H khen luận văn của cậu hết lời. Giáo sư Sakai là một trong những người đứng đầu ngành phẫu thuật tim mạch đấy!"
Sau khi nhìn quanh, anh Tajima ghé sát mặt vào tôi.
"Mà này, chuyện giáo sư Sakai mời cậu về làm việc, có thật không đấy? Các phòng nghiên cứu đang xôn xao cả lên kìa."
Ba ngày trước, tôi đã trình bày luận văn tại một hội nghị khoa học.
Những nghiên cứu mà tôi dày công thực hiện bấy lâu cuối cùng cũng thành hình. Không phải tôi cố tình nhắm đến, nhưng đúng lúc đó, ca ghép tim cho một bé gái đang là chủ đề nóng trên các mặt báo, và vì thế lĩnh vực nghiên cứu của tôi bỗng nhận được sự chú ý của giới truyền thông. Tuy nhiên, giới truyền thông vốn dĩ chóng đến chóng đi, và đối với giới y học khép kín thì điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn lao. Điều quan trọng nhất là một người đang nghiên cứu cùng lĩnh vực với tôi ở Mỹ đã nhận được những đánh giá vô cùng tích cực cho công trình của mình. Trong lĩnh vực y tế nói chung, đặc biệt là phẫu thuật tim mạch, nước Mỹ luôn đi trước. Người ta nói rằng Nhật Bản tụt hậu hơn từ năm đến mười năm, vì vậy, giới y học Nhật Bản có một chút ghen tị hay ngưỡng mộ đối với nước Mỹ. Tóm lại, chỉ vì tôi thực hiện một nghiên cứu sánh ngang với họ, tôi bỗng chốc được đứng giữa ánh đèn sân khấu.
Sau buổi thuyết trình, giáo sư Sakai đã đến và nói với tôi.
"Cậu đang làm một nghiên cứu rất tốt đó."
Chỉ có vậy thôi, nhưng vì đó là lời nói của một người có tầm ảnh hưởng lớn trong giới khoa học, nó đã tạo ra một làn sóng lớn.
Choáng ngợp bởi khuôn mặt nam tính của anh Tajima, tôi nói.
"Không, em chưa nghe trực tiếp ạ, nghe nói trợ lý của giáo sư có nói là muốn đưa em về, nhưng chuyện đó là không thể nào, chắc chỉ là xã giao thôi ạ."
Chuyện các trường đại học khác lôi kéo người của nhau không phải là không thể, nhưng khá hiếm, bởi vì giới y học là một xã hội thứ bậc nghiêm ngặt, không ai có thể dễ dàng phản bội lại sư phụ của mình.
"Không, dù chỉ là xã giao thì cũng ghê gớm lắm đấy, chắc cấp trên đang cuống cả lên rồi. Khoa phẫu thuật lồng ngực của chúng ta không có ai giỏi như giáo sư Sakai cả. Nếu cậu bị lôi kéo đi thì đúng là thảm họa, có lẽ sắp tới cậu sẽ được cấp trên gọi lên nói chuyện đấy."
Lời nói đầy ẩn ý của anh Tajima đã nhanh chóng trở thành sự thật, tên tôi đã được đề cử vào vị trí trợ lý. Nếu trở thành trợ lý, tôi sẽ có lương, không nhiều lắm, nhưng cũng ngang ngửa với mức lương của một nhân viên văn phòng cùng tuổi.
Cuộc sống của tôi sẽ dễ thở hơn rất nhiều.
Tôi có thể tập trung vào nghiên cứu.
Nhưng đáng tiếc thay, chuyện đó đã không sớm trở thành hiện thực. Các trường đại học có giới hạn về số lượng nhân viên, và không thể tăng số lượng trợ lý khi không có vị trí trống. Tuy nhiên, phó giáo sư đã bóng gió về một quyết định không chính thức.
"Sắp tới, Fukuda sẽ chuyển đến bệnh viện M, khi đó sẽ có một vị trí trợ lý trống, lần này chúng tôi đang cân nhắc một quyết định nhân sự táo bạo."
Tôi chán ngấy cái kiểu nói vòng vo này rồi, nhưng dường như đây là lẽ thường. Dù sao thì ý nghĩa của nó quá rõ ràng, việc một kẻ trẻ tuổi như tôi được cất nhắc chẳng khác nào một quyết định táo bạo. Và để chứng minh cho điều đó, đãi ngộ của tôi tăng vọt, tôi được gọi vào những ca phẫu thuật mà trước đây không được phép tham gia, và ngày càng được giao phó những thủ thuật khó nhằn. Tôi nỗ lực hết mình, mài giũa kỹ năng, vốn dĩ tay chân tôi đã khéo léo, có lẽ đây là công việc phù hợp với tôi. Dần dần, số ca phẫu thuật giao cho tôi ngày càng nhiều. Thậm chí đồng nghiệp và cả những bậc tiền bối cũng đến xem tôi phẫu thuật.
Tôi ngập tràn trong niềm vui sướng tột độ.
Tôi đang bước lên những nấc thang mà chỉ một số ít người được phép, cánh cửa quả thật đã mở ra, nếu muốn, tôi có thể leo cao đến bất cứ đâu.
Chỉ có một nỗi lo duy nhất.
Nỗi lo ấy đã bùng nổ.
Sayoko lên cơn co giật…
Trong hành lang lờ mờ, tôi ngồi trên ghế.
Ca phẫu thuật do một tiền bối khoa ngoại lồng ngực thực hiện. Thật lòng mà nói, tôi muốn tự mình làm, nhưng quả thực không thể, cắt vào cơ thể người thân thật đáng sợ. Ca phẫu thuật thành công, Sayoko giữ được mạng sống.
"Chào, Natsume."
Ngẩng đầu lên, tôi thấy anh Tajima đứng trước mặt, anh vẫn còn mặc áo phẫu thuật, anh ấy đã tham gia ca phẫu thuật của Sayoko với vai trò trợ lý.
"Cảm ơn anh."
Tôi vẫn ngồi trên ghế, cúi đầu thật sâu.
Một tiếng "thịch" vang lên, rung động truyền đến.
Anh Tajima ngồi xuống cạnh tôi.
"Nguy hiểm thật đấy."
"Vâng..."
"Tim của vợ cậu không được tốt lắm đâu. Lần này thì không có gì nghiêm trọng, nhưng có lẽ sẽ khó mà hồi phục hoàn toàn được."
Anh Tajima luôn thẳng thắn như vậy.
"Em biết."
"Hãy trân trọng những ngày tháng hiện tại đi. Cậu hiểu ý tôi chứ?"
"Vâng."
Nghĩa là, có lẽ thời gian không còn nhiều.
Không phải là sẽ mất mạng ngay lập tức, có lẽ sẽ hồi phục đến mức có thể sinh hoạt bình thường, nhưng rồi cơn co giật sẽ lại đến. Chắc chắn lần sau sẽ nặng hơn lần này, dù có qua khỏi, cuộc sống cũng sẽ đầy rẫy những hạn chế, và dù có sống lặng lẽ như vậy, cũng không thể hoàn toàn tránh được cơn co giật.
Thời gian còn lại là bao lâu?
Hai năm?
Ba năm ư?
Tôi ôm đầu, nỗi sợ hãi phải mất đi Sayoko ám ảnh tôi. Và… điều này tôi không thể nói với ai, nhưng một nỗi sợ khác cũng bủa vây lấy tôi, cứ thế này, tôi sẽ không thể tiếp tục nghiên cứu được nữa.
Có cầu thang.
Tôi có thể bước lên.
Nhưng chân tôi không nhấc nổi, thật kỳ quặc phải không? Tại sao chứ? Chỉ cần bước đi thôi mà, chỉ cần leo lên là được. Nhưng sao chân tôi không nhấc lên được? Trong cơn sốt ruột, tôi nhìn xuống và thấy Sayoko đang bám chặt lấy chân tôi.
Nếu không gạt cô ấy ra, tôi sẽ không thể bước lên cầu thang.
6
Tôi lang thang khắp phố phường, luồn lách qua dòng người ở Tokyo vốn đã quá quen thuộc, tôi bước đi. Dĩ nhiên tôi biết Sayoko mới xuất viện đang đợi ở nhà, nhưng chân tôi cứ tự động bước tiếp. Phố đêm rực rỡ dưới ánh đèn neon, mọi thứ đều sáng lấp lánh như vừa được tưới ướt. Tôi căm hờn tất cả, tôi muốn cầm một thanh sắt dài, đập phá tan hoang mọi thứ, những tấm biển quảng cáo chướng mắt, gã cò mồi tiều tụy, những cô gái làng chơi, tôi muốn nện cho chúng một trận. Bất chợt, tôi nhận ra mình đang đứng giữa quảng trường, xung quanh toàn là rạp chiếu phim, những tấm biển quảng cáo khổng lồ xếp hàng san sát, đàn ông và phụ nữ cười tươi rói, binh lính chiến đấu với lũ người ngoài hành tinh trông như sâu bọ. Tôi ngắm nhìn từng tấm biển quảng cáo một, nhìn cái nào cũng không có chút cảm xúc.
Đứng thẫn thờ như vậy, tôi nghe thấy một bài hát tiếng Anh từ đâu vọng lại. Tôi không biết ai hát, nhưng đó là một ca khúc quen thuộc. Trong đầu tôi, lời bài hát tự động được dịch sang tiếng Nhật.
Anh không thể sống thiếu em.
Cuộc đời anh chỉ dành cho em.
Anh không thể sống thiếu em.
"Dối trá," một ai đó bên trong tôi, một kẻ đã hoen ố kêu gào. Con người đâu có cao thượng đến thế, dù ai chết đi chăng nữa, cha mẹ, anh em, bạn bè hay người yêu, người ở lại vẫn phải sống tiếp. Họ cười hềnh hệch, vui mừng hay khóc lóc vì những điều vớ vẩn, rồi dần dần quên đi, cứ chồng chất những điều như thế.
Anh không thể sống thiếu em.
Cuộc đời anh chỉ dành cho em.
Anh không thể sống thiếu em.
Dối trá! Tôi gào lên. Đồ dối trá! Con người chỉ là loài sinh vật tầm thường. Rất nhiều người đang đi trên phố đêm, ai nấy đều có vẻ vui vẻ, họ cười nói, tôi nghe thấy giọng nũng nịu của phụ nữ, giọng đàn ông dịu dàng vang lên, thế giới tràn ngập hạnh phúc, nhưng tôi thì cô độc, một mình ôm ấp bóng tối đen kịt trong lòng. Giữa đám đông, tôi càng cảm thấy cô đơn. Tôi căm ghét thế giới ước gì nó bị hủy diệt, như vậy sẽ dễ chịu hơn. Con nhỏ xấu xí đang cười toe toét kia, ước gì nó bị thiêu rụi, gã đang ôm vai nó, ăn mặc thật quê mùa, mày cũng nên chết đi, chết dưới đống đổ nát, kêu la thảm thiết và máu me be bét. Ồ, còn cả lũ trẻ nữa, trẻ con ồn ào thật khó chịu. Ước gì chúng bị xe cán chết. Tất cả, tất cả, hãy bị nghiền nát và chết đi. Dĩ nhiên tôi cũng sẽ chết, như vậy là được chứ gì, huề cả làng, hoàn toàn công bằng, chẳng còn lại gì cả. Vậy nên, này, đến đi, tận thế, cái thứ tận thế thực sự, mau chóng giáng xuống đi.
Tiếng điện thoại reo.
Là điện thoại của tôi.
“Alo.”
Tôi nghe thấy giọng của Mori.
“Lâu rồi nhỉ, Natsume.”
Quả thực là lâu rồi, tôi không gặp Mori đã nhiều năm rồi. Lần cuối cùng là khi nào nhỉ, ba hay bốn năm trước, khi về quê, tôi vô tình gặp cậu ta ở trước ga.
“Có chuyện gì vậy?”
Tôi bối rối hỏi.
Giọng Mori vang lên, vừa xa xăm, vừa hân hoan đến lạ.
"Tớ muốn nói với cậu một chuyện, tớ đã quyết định vào làm ở công ty N rồi."
"Công ty N?"
Tên công ty này tôi chưa từng nghe qua.
"À, cậu không biết à? Ở Nhật Bản mình hiếm hoi lắm mới có một công ty liên quan đến hàng không vũ trụ đấy. Cậu biết E-SAT không?"
"Không..."
"Đó là vệ tinh quan trắc của Mỹ, và công ty N là đơn vị xử lý dữ liệu cho thị trường Nhật Bản. Tớ vừa được nhận vào làm ở đó, diện nhân viên có kinh nghiệm. Cạnh tranh gắt gao lắm, khó mà chen chân vào được. Tuyệt lắm đấy, thật đấy. Dù sao thì cũng chỉ là làm thuê cho Mỹ thôi, nhưng vẫn rất tuyệt."
"Một thằng như tớ mà vào được đó đúng là kỳ tích." Mori nói.
Nhớ lại hồi cấp ba, Mori từng bảo muốn làm công việc liên quan đến máy bay, vũ trụ, mặt mũi thì ngố tàu, nhưng lại lãng mạn một cách kỳ lạ. Và giờ đây, Mori đã thực hiện được ước mơ của mình. Nhớ lại Mori thời trung học, tôi bỗng thấy vui lây.
Thằng nhóc ngày xưa, cái thằng tính tình lập dị ấy, cuối cùng cũng đã nắm bắt được giấc mơ của mình.
"Chúc mừng cậu."
"Ừ."
"Thật lòng đấy."
Sau đó, chúng tôi nói chuyện phiếm, chuyện về những người quen chung, về thị trấn quê hương, vài cô bạn đã kết hôn, sinh con rồi ly hôn.
"Cậu còn nhớ Nomura với Osaki không?"
"Nomura á? Thằng trong đội bóng chày?"
"Đúng rồi. Osaki thì ở đội bóng chuyền nữ, hai đứa đó là cặp đôi toàn tài thể thao nên nổi bật lắm. Bọn nó yêu nhau từ hồi cấp ba, rồi cưới nhau ngay sau khi tốt nghiệp, mày biết không?"
"Không..."
Tôi suýt buột miệng nói đó là một quyết định liều lĩnh, nhưng rồi nuốt lại.
Tôi và Sayoko cũng chẳng khác gì.
Chỉ là chúng tôi kết hôn sau khi tốt nghiệp đại học.
"Nghe bảo cãi nhau to lắm, gọi là bạo lực gia đình nhỉ? Osaki bị đánh cho bầm dập, mắt sưng tím hết cả lên. Thế là ly hôn. Hai đứa đó hồi cấp ba thân nhau lắm mà, tớ còn thấy ghen tị nữa."
"Ra vậy..."
"Thay đổi là điều không thể tránh khỏi. Con người mà."
"Ừ, đúng vậy..."
Không khí có chút trùng xuống, nhưng Mori dường như nhận ra điều đó, bỗng dưng cất giọng thật lớn.
"Tóm lại là, ông đây đang băng băng tiến về phía giấc mơ! Cậu cũng cố lên nhé, Natsume!"
"Ừ!"
"Mà thôi, chắc chắn cậu sẽ thành công hơn cả tớ thôi. Tớ thì chỉ là một gã nhân viên quèn, nhưng mà tớ vui lắm đấy. Dù chỉ là nhân viên quèn, tớ vẫn thấy vui thật sự, vì đó là công việc tớ luôn muốn làm mà."
Cậu ta thực sự rất vui, giọng Mori nghe phơi phới lạ thường.
"Vậy nhé!" cậu ấy nói rồi cúp máy. Khoảnh khắc đó, tôi nghĩ trên mặt mình vẫn còn vương nụ cười, nhưng ngay khi cuộc gọi kết thúc, nụ cười ấy bỗng trở nên thật kệch cỡm, tôi lại trở về với sự cô độc. "Tớ chẳng thể thành công được đâu, Mori ạ." Tôi đang gánh trên vai một gánh nặng, một gánh nặng trĩu, khiến tôi chẳng thể bước tiếp. Đành vậy thôi, đó là vợ tôi mà. Mà nhắc mới nhớ, Nomura và Osaki chia tay rồi ư? Đúng là hồi đó hai người thân nhau lắm. Osaki, mẹ đơn thân ly dị chồng à? Khổ thân cô ấy. Nomura, cậu đừng có đánh phụ nữ chứ, cậu đâu phải loại người đó, chuyện gì đã xảy ra vậy? Ôi, Mori giỏi thật, cậu ấy đã thực hiện được ước mơ của mình, cậu còn giỏi hơn tớ nhiều, tớ đây vẫn còn làm không công đây này, suốt ngày bị cuốn vào những công việc làm thêm tồi tệ, hơn nữa, chẳng biết tương lai sẽ ra sao nữa.
Lúc ấy, có ai đó thì thầm.
"Đâu cần phải gánh mãi gánh nặng đó... Nếu nó quá nặng, thì hãy buông xuống đi... Cậu có gánh nó, thì cũng chẳng thay đổi được gì đâu..."
Tôi lại bước đi, càng lúc càng nhanh hơn, đến khi nhận ra, tôi gần như đang chạy. Tôi nhớ đến cuốn sách mượn của Sayoko ngày xưa, "Sơn Nguyệt Ký", Lý Trưng trốn chạy, trong lúc chạy đã dùng cả hai tay hai chân bám lấy mặt đất, nhẹ nhàng nhảy qua những tảng đá. Sức mạnh của loài hổ tràn ngập khắp cơ thể, bộc phát năng lực tiềm ẩn. Đúng vậy, Lý Trưng đã hóa hổ và chạy trên đồng hoang. Tôi cũng vậy, hãy trở thành hổ đi, nếu trước mặt xuất hiện một con thỏ, hãy bắt lấy và ăn thịt nó, đừng sợ hãi, hổ có tư cách đó, thỏ sinh ra là để hổ ăn thịt. Ngăn hổ săn mồi là điều vô lý, bảo hổ đừng gầm rú là điều nực cười. Người có sức mạnh phải phát huy sức mạnh của mình, và không ai có quyền ngăn cản điều đó. Và tôi là hổ, hãy trở thành hổ đi. Vị trí trợ lý đã được hứa hẹn, nhìn đám trợ lý bây giờ xem, toàn lũ ngu ngốc không có lấy một chút kỹ năng. Bọn họ chỉ cần một hai năm là bị đá văng. Phó giáo sư 1 cũng chẳng phải là loại người tài giỏi gì, cái đầu của hắn chỉ dùng để cúi trước giáo sư, loại người đó thì dễ thuần hóa thôi. Tất nhiên là sẽ mất thời gian, phải năm năm mười năm, nhưng nếu cứ tiếp tục nghiên cứu và mài giũa kỹ năng thì có thể tiếp tục leo lên. Dù sao đi nữa, tôi có năng lực, Lý Trưng vì làm thơ mà vứt bỏ quan vị, kết quả là gì? Mất tất cả, bị những kẻ mà trước đây hắn khinh bỉ vượt mặt. Lý Trưng đã hối hận về điều đó, tôi không thể trở thành như vậy được.
Tôi là hổ.
Theo bản năng, tôi lấy điện thoại ra, tìm kiếm cái tên đã lưu, ở đâu nhỉ, à, đây rồi.
"Alo, tôi đây, nhận ra không?"
Sawaguchi Yuki có vẻ ngạc nhiên khi nghe giọng tôi.
"Có chuyện gì vậy, bác sĩ Natsume?"
"À, thì là..."
"Em cứ tưởng bác sĩ Natsume nghiêm túc lắm cơ."
Cái khách sạn rẻ tiền này có trần nhà là gương. Khi nằm ngửa, hình ảnh tôi và Sawaguchi Yuki đập vào mắt. Ủa, mình hơi béo ra rồi à? Không còn là thân hình trẻ con nữa. Đúng rồi, đâu còn là trẻ con nữa. Mà nói thật, chơi với loại con gái như Sawaguchi cũng thú vị đấy chứ.
"Tôi không nghiêm túc đâu."
Tuyệt vời, quá đã.
"Nhưng em cứ tưởng bác sĩ chung thủy với vợ lắm..."
"Ừ thì..."
"Vậy thì, tại sao?"
Ở cái khách sạn rẻ tiền, với một cô gái rẻ tiền, ngay cả cuộc trò chuyện cũng trở nên rẻ tiền. À, nhưng tôi cũng vậy thôi. Thế giới này, mọi thứ đều rẻ tiền. Việc tôi gọi một cô gái khác đến để dứt khoát với bản thân thật là lố bịch. Suy cho cùng, tôi cũng chỉ có thế thôi. Có lẽ vì đã trút hết mọi thứ ra ngoài, mà sự hưng phấn vừa rồi đã nhạt đi, cảm giác mình là hổ bỗng trở nên ngớ ngẩn, cùng lắm cũng chỉ là con mèo thôi, hơn nữa còn là mèo nhà, chỉ biết kêu meo meo.
Nhưng, có gì sai với điều đó?
Nếu thế giới này, giống như cái khách sạn tồi tàn này, giống như Sawaguchi Yuki này, giống như Natsume Gorou này, đều rẻ tiền, thì cũng đâu có gì tệ. Hãy sống một cuộc đời rẻ tiền trong một thế giới rẻ tiền, và hãy làm những nghiên cứu rẻ tiền, leo lên những vị trí cao rẻ tiền, và giành lấy thứ quyền lực rẻ tiền.
Đó chẳng phải là điều mày hằng mong ước sao?
Tôi chẳng hề nghĩ đến Sayoko. Không, có nghĩ, nhưng cô ấy quá xa vời, dù với tay cũng chẳng thể nào chạm tới…
Phải, thế này là ổn rồi.
Nhưng chẳng hiểu sao, trái tim tôi hoàn toàn tê dại, nó nặng trịch, lăn lóc như một tảng đá vô tri, chẳng cảm nhận được gì, chẳng lay động.
Về đến nhà trọ, con tim tôi vẫn còn chết lặng.
Cũng hệt như cái khách sạn rẻ tiền kia, hay như chỗ của Sawaguchi Yuki, tôi bước lên những bậc thang cũ kỹ của khu chung cư tồi tàn này, cầu thang hoen gỉ loang lổ, lão chủ nhà xem ra chẳng có ý định bảo trì gì cho ra hồn. Lên hết cầu thang là một hành lang nhỏ hẹp, chiếc xe ba bánh lòe loẹt như đồ chơi trẻ con nằm chỏng chơ ở đó. Hóa ra vẫn có những gia đình sống ở cái nơi tận đáy xã hội này, chắc chắn toàn lũ bỏ đi, cùng lắm là tốt nghiệp cấp ba, hoặc tệ hơn là bỏ học giữa chừng, mà có học đại học thì cũng chỉ là mấy trường làng nhàng, quần áo thì chắc mua bộ vest một vạn yên ở siêu thị, sống ở những nơi thế này thì toàn một lũ như vậy thôi. Trước đây tôi cũng thế, nhưng giờ thì khác rồi, chẳng mấy chốc tôi sẽ là trợ lý, rồi sẽ chuồn khỏi cái xó này ngay, tôi sẽ mua một căn hộ tử tế, sắm sửa toàn đồ nội thất xịn.
Tôi còn chưa kịp gõ thì cánh cửa đã mở toang.
"Anh về rồi đấy à?"
Sayoko nở nụ cười rạng rỡ đón tôi.
Đôi tay vừa mới mân mê thân thể người đàn bà khác vài tiếng trước, giờ đang đưa áo khoác cho Sayoko. Tôi chẳng hề cảm thấy tội lỗi, tôi sẽ vứt bỏ người đàn bà này, tôi tự nhủ như thế, nhưng chẳng hề cảm nhận được chút gì.
Trái tim tôi... nó đã đi đâu mất rồi?
"Ơ? Em làm gì thế?"
Vừa bước vào nhà, tôi đã ngửi thấy mùi men nở. Trên bàn bếp là một khối bột tròn trịa, cục bột mì ủ men đang nằm im lìm.
"Em đang làm bánh mì."
"Thôi đi, việc đó tốn sức lắm đấy, không tốt cho em đâu."
"Nhưng cứ nằm mãi em cũng thấy khó chịu lắm."
Sayoko khẽ cười, ngượng ngùng.
So với trước đây, Sayoko đã gầy đi rất nhiều. Vốn dĩ cô ấy không hề béo, nhưng hai gò má vẫn phúng phính, đầy đặn. Giờ thì tất cả đã biến mất. Đường nét khuôn mặt bầu bĩnh của cô ấy đã tan biến đi đâu mất. Sống cùng nhau, ngày nào cũng chạm mặt, nhưng tôi vẫn giật mình nhận ra điều đó.
Chẳng hạn như khi tôi định nắm lấy cánh tay cô ấy…
Cảm giác khác hẳn so với ký ức mà tay tôi còn lưu giữ, nó gầy guộc hơn nhiều, khiến tôi luôn bị ám ảnh bởi nỗi sợ hãi rằng mình sẽ chẳng thể nắm giữ được gì cả. Tất nhiên, ngay sau nỗi sợ hãi đó, tôi vẫn có thể nắm lấy cánh tay cô ấy.
Không, không đúng… có lẽ chỉ là bây giờ thôi…
Có lẽ, đúng như nỗi sợ hãi đó, tay tôi sẽ chỉ nắm lấy không khí mà thôi. Bệnh tình của Sayoko đã quá nặng, chuyện khỏi hẳn là không thể.
Ôi, tôi đang nghĩ cái quái gì thế này?
Tôi định vứt bỏ tất cả cơ mà.
Chẳng phải đã quyết tâm rồi sao?
"A ha ha." tôi bật cười theo.
"Vừa vừa thôi đấy nhé!" tôi nhắc nhở.
"Ừm." em đáp.
Rồi Sayoko chỉ tay vào cục bột mì sền sệt.
"Cái này, trông giống cái gì đó nhỉ?"
"Ừm? Giống cái gì cơ?"
"Thử đập nó xem."
"Đập á? Như này á?"
Tôi khẽ vỗ nhẹ "bộp" một tiếng vào cục bột.
Ngay lập tức, Sayoko lên tiếng.
"Gorou đã tấn công slime!"
"À, ra thế!" tôi chợt hiểu.
Quả thật, cục bột có hình dáng y hệt con slime trong các trò nhập vai. Hứng chí, tôi vỗ thêm một cái nữa.
"Gorou đã tấn công slime!"
Sayoko lặp lại theo, không sót một chữ.
Mỗi lần tôi vỗ, Sayoko đều không quên nhắc lại câu nói ấy. Chúng tôi là những đứa con của thế hệ game thủ, từng say mê chinh phục những trò chơi kiểu này. Càng vỗ "bộp bộp", một cảm xúc khó tả dâng trào trong lòng, Gorou và Sayoko, chúng tôi đã cùng nhau vun đắp những gì? Kể từ những năm tháng trung học cơ mà, đâu phải chỉ một hai năm, những điều đó đâu thể nào phản chiếu trên tấm gương rẻ tiền trong cái khách sạn tồi tàn kia.
Ngày mới quen nhau, Sayoko từng đứng chôn chân trước một cửa hàng thú cưng trong trung tâm thương mại. Nơi ấy có biết bao chú mèo con, và em đã hoàn toàn bị chúng mê hoặc.
Tôi ngáp dài vì chán, bỗng bắt gặp ánh mắt của một chú mèo con trong lồng, một chú mèo màu nâu, với đôi tai có hình thù kỳ lạ. Tôi gõ "cộc cộc" vào lồng, cố gắng thu hút sự chú ý của nó, nhưng nó chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.
Bỗng Sayoko gọi tôi từ phía sau.
"Fufufu. Vẫn còn non lắm, Gorou."
Sayoko của những năm tháng trung học, khoác trên mình bộ đồng phục màu xanh navy, chiếc áo thủy thủ với ba sọc đỏ trên cổ áo, hơi quê mùa một chút, nhưng vì là trường truyền thống nên đành chịu thôi.
"Hả, cái gì cơ?"
"Như thế thì không dụ được mèo đâu."
Nói rồi, Sayoko giơ ngón trỏ về phía chú mèo trong lồng, em đưa ngón tay đến góc lồng, rồi lại rụt ra, đưa vào. Lập tức, cái mông của chú mèo bên trong khẽ nhếch lên.
"A, nó tới kìa!"
"Ừ."
Một con mèo đột ngột nhảy lên. Đã quen với điều này, Sayoko thoăn thoắt rụt tay lại ngay lập tức. Chà, ai ngờ cô nàng này cũng có phản xạ nhanh nhạy đấy chứ.
"Bí quyết là phải biết trêu ngươi một chút đấy anh."
Vừa nói, Sayoko mười tám tuổi khẽ cười.
Hồi còn đi học đại học, tôi từng được nhờ làm thêm vào đêm Giáng Sinh.
Tôi đồng ý.
Vì tiền công được gấp ba lần.
Từ trưa, tôi đã đến cửa hàng băng đĩa nơi làm thêm và cắm đầu làm việc đến tận khuya. Từng cặp đôi vui vẻ lũ lượt kéo đến, thuê những bộ phim tình cảm lãng mạn, chắc hẳn họ sẽ xem chúng ở nhà và tận hưởng một đêm thật hạnh phúc.
Tôi làm, làm, làm đến kiệt sức rồi lủi thủi trở về căn hộ. Nhìn đồng hồ, đã hai giờ đêm. Bụng đói cồn cào, nhưng giờ này chỉ còn mỗi mấy quán ăn gia đình mở cửa. Với cái túi rỗng tuếch của tôi thì làm gì có tiền mà vào đó ăn, một suất hamburger thôi cũng tốn cả ngàn yên rồi, nếu có tiền như thế thì tôi việc gì phải còng lưng làm thêm mười hai tiếng vào đêm Giáng Sinh cơ chứ.
Trong căn phòng lạnh lẽo, tôi thở ra những làn khói trắng.
"Chắc phải ăn tạm gói mì rồi đi ngủ thôi…"
Vừa lẩm bẩm thì điện thoại reo.
"Alo, Gorou à?"
Là Sayoko.
"Giáng Sinh vui vẻ."
"À, ừ. Giáng Sinh vui vẻ."
Tôi giật mình.
"Anh làm thêm vất vả rồi. Mệt không?"
"Mệt chứ. Bận kinh khủng."
Tôi vẫn mặc nguyên áo khoác, ngồi phịch xuống sàn nhà lạnh cóng trong căn phòng lạnh lẽo.
"Khách toàn là các cặp đôi thôi đấy."
Thì Giáng Sinh mà.
Ừ, nhỉ.
"Gorou, anh đói bụng không?"
"Đói chứ."
"Vậy... anh qua ăn tối nhé? Em đã chuẩn bị rất nhiều món ngon đấy."
Thời gian đó, tôi và Sayoko sống rất gần nhau. Chỉ mất khoảng năm phút đạp xe thôi.
"Thật á?"
"Thật mà!"
Em đã đợi tôi về...
Đến khuya thế này...
Và khi tôi vừa về đến nhà, em đã gọi điện, chắc hẳn trên chiếc bàn nhỏ trong phòng Sayoko, vô vàn món ăn đang được bày biện thịnh soạn, chắc hẳn phải có cả bánh kem Giáng Sinh nữa.
Em đã chờ đợi tôi...
Đã chuẩn bị mọi thứ cho tôi...
"Vậy... chắc anh qua thôi."
Đến nơi, tôi sẽ ôm em thật chặt, ôm đến nghẹt thở mới thôi.
"Vâng, em đợi anh."
Giọng Sayoko điềm tĩnh lạ thường.
Lúc đó, mông tôi đã lạnh cóng cả rồi, nhưng trái tim thì ấm áp vô cùng. Tôi đạp xe hết tốc lực, hướng về căn hộ của Sayoko.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ như in làn hơi trắng thoát ra từ miệng mình, nhớ cái ấm áp ấy.
Từ khi chúng tôi bắt đầu sống chung...
Mỗi khi tôi bị đau dạ dày dữ dội, Sayoko lại pha cho tôi một ly sữa nóng, không phải loại hâm bằng lò vi sóng đâu, mà là sữa được đun cẩn thận trong nồi nhỏ.
"Vị khác hẳn đấy!" Sayoko thường nói vậy.
"Vị sẽ dịu hơn."
Đúng là như vậy thật.
Vào những ngày đông giá rét, vừa đi làm về, người lạnh cóng vì gió, Sayoko đã chờ sẵn với ly sữa nóng.
Một ly sữa nóng với hương vị dịu ngọt.
"Ngon quá."
"Thấy chưa?"
"Ngon thật sự luôn."
Biết bao lần ta trao nhau những câu chuyện vu vơ như thế?
Đã bao nhiêu ly sữa nóng ta cùng nhau uống cạn?
Vô vàn sự kiện đã xảy ra, năm tháng trôi qua, ta luôn kề bên nhau. Không phải lúc nào cũng tràn ngập lãng mạn, hầu hết chỉ là những điều bình dị. Một tình yêu bình thường đến mức tầm thường, như viên sỏi ven đường, chẳng có gì đáng quý, nhưng nó là của riêng tôi và Sayoko. Tôi đã chứng kiến tất cả, từ một cô gái nhỏ, Sayoko dần dần trưởng thành, dịu dàng và đằm thắm.
Này, mày thật sự có thể vứt bỏ được sao? Vứt bỏ cái tình cảm bình thường, rõ rệt ấy?
Quá đột ngột. Trái tim vốn ngủ yên bỗng thức giấc, nó không hề phản ứng với giọng nói, cơ thể hay hơi ấm của Sawaguchi Yuki, vậy mà giờ đây lại rục rịch, cựa quậy. Nó lay động tôi, khiến tôi cảm thấy mình đang vỡ vụn. Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ tan tành mất.
Vừa nhào nặn cái cục bột mì mềm nhũn như slime, tôi vừa cố gượng cười.
Tự giễu cợt sự ngốc nghếch của bản thân.
"Anh sao thế, Gorou?"
"Không có gì."
"Mặt anh kì lạ lắm đó?"
"Ngốc thật, em ngốc quá!", tôi thốt lên.
"Em vẫn luôn có bộ mặt này mà."
Tôi không thể hóa hổ.
Tôi đã giác ngộ.
Tôi mãi mãi không thể hóa hổ.
Vừa hay, bệnh viện liên kết ở Shizuoka lại đang cần người, một vùng quê yên bình, khí hậu trong lành, tuyệt vời để Sayoko dưỡng bệnh. Tôi ngỏ ý xin chuyển công tác, vị phó giáo sư 1 hốt hoảng. Ông ấy gặng hỏi tôi đang nghĩ gì, rồi đến cả giáo sư cũng đến thuyết phục. Sau này anh Tajima mới kể lại, họ cứ đinh ninh tôi đang tìm cớ để chuyển đến Đại học H. Nếu tôi bị điều đến bệnh viện liên kết ở Shizuoka, đó sẽ là lời giải thích hợp lý cho việc tôi rời Đại học K, mọi người sẽ nghĩ rằng không còn cách nào khác, và việc tôi chuyển đến Đại học H cũng không bị chỉ trích nhiều, ngược lại, danh tiếng của Đại học H sẽ tăng lên nhờ chấp nhận tôi, còn uy tín của Đại học K sẽ giảm sút. Tôi hiểu rõ cái cơ chế này hơn ai hết, nếu ở vị trí của họ, tôi cũng sẽ nghi ngờ tương tự, vì vậy, tôi đã đấm vị phó giáo sư 1. Ừ thì, nói là đấm cho oai, chứ thật ra chỉ là vỗ nhẹ thôi, dù sao đi nữa, việc một nhân viên y tế quèn dám đánh phó giáo sư 1 là một chuyện chưa từng có tiền lệ. Trong vòng chưa đầy một tháng, câu chuyện được thêu dệt thêm thắt, cuối cùng biến thành một vụ náo loạn đình đám, rằng tôi đã xông vào nhà trưởng khoa để hành hung.
Đơn xin chuyển đến bệnh viện liên kết ở Shizuoka được chấp thuận một cách dễ dàng.
Ngay cả tiệc chia tay cũng không có.
Khi tôi thu dọn đồ đạc rời khỏi bệnh viện đại học, không ai dám đến bắt chuyện, đến cả Sawaguchi Yuki cũng lờ tôi đi, tôi đã hoàn toàn bị bỏ rơi.
Tôi thong thả bước đi trong bãi đậu xe, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, thì anh Tajima đuổi kịp.
"Natsume!"
Tôi dừng lại, anh thở dốc.
Tôi nửa đùa nửa thật nói:
"Không sao chứ? Nói chuyện với em sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh đấy."
"Đồ ngốc."
Một tiếng gõ nhẹ vang lên trên đầu.
"Dù sao thì anh cũng chỉ là một trợ lý quèn mà thôi."
"Ahaha..."
Ừm, quả thật, anh chỉ có thế thôi, anh Tajima.
Anh ấy tài giỏi, nhưng lại vụng về trong giao tiếp.
"Cậu thật đáng nể, Natsume."
"Chỉ là một kẻ bỏ học thôi mà."
"Thì đúng là thế, nhưng mà, chà, dám xông vào nhà Trưởng Khoa thì quả là ghê gớm. Lão già hói đó dù sao cũng là một nhân vật tai to mặt lớn trong giới y học đấy, nghe nói cậu đã tung một cú đá vòng cầu hạ gục lão ta, rồi bồi thêm mười phát đạp liên hoàn, sau đó, khi lão ta vừa đứng dậy thì cậu tung ngay một cú gót giáng trời, phải không?"
"...anh Tajima, anh là người tung tin đồn đó sao?"
"Uhaha, tin đồn càng ly kỳ thì càng thú vị chứ sao."
"...Em không có tung cú gót giáng trời nào cả."
Không, tất nhiên là tôi không làm tất cả những chuyện đó, nhưng mà...
Uhaha, uhaha, chúng tôi tiếp tục cười vang.
"Cho anh gửi lời hỏi thăm Sayoko nhé."
"Vâng."
"Nếu gặp nhau ở hội nghị, lén đi uống với nhau một chầu nhé."
Chúng tôi bắt tay rồi chia tay. Nhìn từ bãi đậu xe, bệnh viện trường đại học trông thật đồ sộ. Thật khó tin là mình đã từng không ngừng chạy đua ở nơi đó. Phải, nơi đó không còn là chỗ của mình nữa rồi.
Mình sẽ sống và bảo vệ những điều khác ở một nơi khác.
"Xong rồi sao?"
Người ấy đang đợi trong chiếc xe hơi con màu đỏ.
À, tôi gật đầu.
"Đồ đạc chẳng còn bao nhiêu mà."
Tôi ném chiếc cặp vào ghế sau rồi khởi động xe, bắt đầu chuyến lái xe đến Shizuoka thôi. Chậc, động cơ không nổ, cũng phải thôi, xe mua có bảy mươi ngàn yên mà, lẽ ra nên bỏ ra hai trăm ngàn yên thì hơn. Mà thôi, chắc cũng chẳng khác gì.
Gyururu, gyururu, tiếng máy khởi động vẫn tiếp tục kêu.
"Xin lỗi nhé, Gorou."
Giọng Sayoko nghẹn ngào, hòa lẫn vào thanh âm ấy.
"Em xin lỗi..."
Gyururu.
Em xin lỗi.
Gyururu.
Em xin lỗi.
Chiếc xe và Sayoko, cả hai đều lặp đi lặp lại một điệp khúc. Cuối cùng, động cơ cũng nổ máy, chiếc xe cũ kỹ rung lên bần bật.
Nhìn khuôn mặt Sayoko như chực khóc, tôi nói:
"Shizuoka có vẻ là một nơi tuyệt vời đấy."
Rồi tôi mỉm cười rạng rỡ.
Bởi vì trong lòng tôi tràn ngập niềm tự hào.
Tôi sẽ bảo vệ người phụ nữ này, sống vì cô ấy.
Còn điều gì tuyệt vời hơn thế nữa trên đời này?


0 Bình luận