Bầu trời nơi vầng trăng k...
Tsumugu Hashimoto Keiji Yamamoto
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02 Waiting for the Half-moon-Chờ đợi Nửa Vầng Trăng

Lời bạt

0 Bình luận - Độ dài: 1,380 từ - Cập nhật:

Lời bạt.

Ngay khi còn đang đau đầu suy nghĩ nên viết lời bạt như thế nào, tôi tình cờ lật lại những cuốn sách mình đã xuất bản trước đây, có viết về việc nhặt được một chú mèo con, hơn nữa lại còn nói rằng chú mèo nhỏ nhắn đó có thể đặt vừa trong lòng bàn tay. Sao lại thế này! Con mèo đó bây giờ đang tiếp tục phình to với tốc độ đáng kinh ngạc, khiến tôi mỗi ngày đều phải động viên nó cố gắng giảm cân.

Mèo Số Hai ơi, dáng vẻ đáng thương trước đây của mi đâu mất rồi (T_T)?

Nói đi thì nói lại, béo thì béo thật đấy, nhưng cái khuôn mặt tròn vo sau khi phát tướng đó thật là đáng yêu.

Hơn nữa, mèo Số Hai háu ăn như hạm, chính vì là một con quỷ háu ăn, nên cứ đói bụng là sẽ nói "cơm" (gohan).

Chỉ là, đối với những người không nuôi mèo mà đắc ý khoe rằng:

"Mèo nhà tôi biết nói cơm đấy."

(Ái chà, cái đồ cuồng mèo ngốc nghếch này bắt đầu ảo thanh rồi kìa.)

Đối phương chắc hẳn đều sẽ lộ ra những biểu cảm đại loại như thế, chẳng có chút hứng thú nào.

Chẳng hạn như thầy Kouno, người vẽ minh họa cho tác phẩm "Rivers End" của tôi, đã nhìn chằm chằm vào mặt tôi nói một cách rõ ràng:

"Ở đây có một tên cuồng mèo ngốc nghếch."

Nhưng mà mèo nhà tôi thật sự biết nói cơm mà.

Thật sự biết nói đấy! Những người bạn đang nuôi mèo ơi?

Không biết nói sao?

Kh, kh, kh, kh, kh, không lẽ, thật sự là ảo thanh của tên cuồng mèo ngốc nghếch sao?

Tôi là Hashimoto Tsumugu, người đang hoang mang lo sợ như vậy, xin gửi lời chào đến tất cả mọi người

Chuyện là, ban đầu "Hanbun no Tsuki ga Noboru Sora" chỉ là một truyện ngắn cho "Dengeki hp", nhưng may mắn thay, nó đã được in thành sách và giờ đây tập hai đã ra mắt.

Dù sao thì ban đầu vốn là một câu chuyện one-shot, khi viết tôi luôn nghĩ rằng phải viết một cái kết thật tốt mới được, nên khi tổng hợp lại đều tạm gác những thiết lập hay diễn biến đã từng lóe lên trong đầu trước đây.

Nhưng là một tác giả, tôi vẫn còn rất nhiều điều khác muốn thể hiện bằng chữ viết.

Dù thế nào thì đây đều là chủ đề mà tôi muốn viết thỏa thích một lần, hơn nữa bối cảnh lại là Ise, những đặc sản của Ise như bánh Akafuku và bánh bao Shichikoshi vẫn chưa được khai thác nhiều (còn có mì Udon Ise nữa).

Phần lớn thư của độc giả gửi đến đều khá lo lắng về diễn biến tiếp theo của câu chuyện, nhưng bản thân tôi lại cảm thấy mọi thứ vẫn chỉ mới bắt đầu thôi, dù sao thì ca phẫu thuật quan trọng của Rika vẫn chưa kết thúc mà.

Tôi dự định sẽ giải thích rõ phần tình tiết đó, viết thật kỹ đến cuối cùng.

Khi bắt đầu bắt tay vào sáng tác phần tiếp theo, tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý phải viết đầy đủ về bệnh tình của Rika, suy nghĩ của Yuichi về tương lai, và cả những chuyện về Tsukasa, Akiko hay Natsume nữa. (Nếu một câu chuyện one-shot được đánh giá cao và thuận đà ra mắt phần tiếp theo, thì tác giả cũng phải có sự chuẩn bị tâm lý như vậy chứ.)

Tôi muốn phát triển theo chủ đề như vậy, có lẽ cũng sẽ chạm đến những tình tiết khá nặng nề, không chỉ toàn những chuyện vui vẻ mà thôi.

Có lẽ cũng sẽ miêu tả mặt tối nữa.

Chỉ là, sau này khi tiếp tục sáng tác, tôi vẫn sẽ đưa vào những yếu tố hy vọng trong phạm vi cho phép.

Xin mọi người đừng cảm thấy mất kiên nhẫn, hãy tiếp tục ủng hộ và cổ vũ cho tôi.

Ngoài ra, về nội dung còn có một điểm bổ sung.

Trong "Hanbun no Tsuki ga Noboru Sora", dù sao Rika cũng là một người yêu sách, nên trong truyện đã đề cập đến nhiều tác phẩm khác nhau.

Lần trước là "Quả quýt" của tác giả Akutagawa, lần này là "Đêm trên Chuyến Tàu Ngân Hà" của tác giả Miyazawa Kenji. Nguyên văn trích dẫn từ bản Kadokawa Bunko xuất bản năm Showa 44 (năm 1969).

Lúc đầu tôi chỉ nhớ mang máng "Đêm trên Chuyến Tàu Ngân hà" là một cuốn sách hay, sau một thời gian dài đọc lại, quả thực là một kiệt tác vượt xa những gì tôi nhớ.

Sau một khoảng thời gian đọc lại, ấn tượng về sách thật sự sẽ thay đổi nhỉ.

Tiếp theo là kế hoạch quà tặng đã thông báo trong "Rivers End 5".

Hiện tại tôi đang bắt đầu chuẩn bị.

Xin lỗi vì đã chậm trễ.

Số lượng thư độc giả gửi đến khiến tôi có chút kinh ngạc, nhưng dự định đầu năm có thể bắt đầu gửi quà đi.

Nhưng mà, trong số nhiều thư như vậy mà chỉ có mười người trúng giải, thật khiến tôi cảm thấy áy náy. Tôi rất muốn ai cũng có quà, gửi chút gì đó cho mỗi người đã gửi thư.

Thực ra tôi muốn viết một truyện ngắn khoảng mười trang làm quà tặng, nhưng lại sợ bị biên tập viên nổi trận lôi đình đánh đập và đe dọa rằng có thời gian đi viết cái đó, chi bằng lo làm việc đi! Nộp bản thảo cho tôi.

Vì vậy có thể sẽ thay thế bằng thứ khác.

Nên tặng cái gì thì tốt nhỉ?

Bức chân dung mèo mà tôi vẽ nguệch ngoạc trên giấy nháp thì... à, thôi bỏ đi (← Tôi cực kỳ dốt mỹ thuật).

Ngoài chương trình quà tặng, tôi còn nhận được rất nhiều thư mỗi lần, và tôi rất thích thú khi đọc chúng. Vì tôi vừa mới bắt đầu một series mới và đang gặp nhiều khó khăn, nên nếu có thời gian, hãy cho tôi biết cảm nhận của bạn nhé. Nếu bạn kể về những chuyện nhỏ nhặt xung quanh bạn thì tôi sẽ rất vui đấy.

Tôi sẽ trả lời thư, dù có hơi chậm trễ một chút.

Cuối cùng, xin gửi lời cảm ơn đến...

Đầu tiên là Yamamoto-san, người vẽ minh họa, xin lỗi vì đã đặt hàng quá nhiều. Vì Yamamoto-san ngày càng tiến bộ nên tôi cũng phải cố gắng hết mình để không bị tụt lại phía sau. Kamabe-san, người thiết kế bìa, tôi đã thực sự cảm động trước sự tinh xảo của bìa cuốn trước. Xin chân thành cảm ơn. Và cả biên tập viên Tokuda-san, người luôn phải chịu đựng tôi, tôi không biết phải xin lỗi về điều gì nữa, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để không bị mắng thêm nữa.

Tất nhiên, lời cảm ơn lớn nhất xin dành cho tất cả độc giả──.

Như những độc giả đã đọc tập trước hẳn đã nhận ra, câu chuyện này không phải khoa học viễn tưởng, cũng chẳng phải kỳ ảo. Đây chỉ là câu chuyện bình dị về một cậu thiếu niên và một cô thiếu nữ bình thường. Ngay cả những pha hành động kịch tính cũng không hề xuất hiện. Khi tôi chỉnh sửa bản văn khố này, nhiều người đã hỏi tôi rằng: "Liệu có ổn không vậy?". Họ cho rằng thêm một chút yếu tố khoa học viễn tưởng sẽ dễ thu hút độc giả hơn. Quả thật, có lẽ họ nói đúng.

Nhưng thôi, lần này tôi xin được chiều theo ý mình.

Chính vì những trăn trở đó, tôi vô cùng, vô cùng biết ơn những độc giả đã mua tập trước.

Cảm ơn mọi người đã trao cơ hội cho câu chuyện nhỏ bé này.

Tôi sẽ cố gắng viết tiếp câu chuyện này thật tốt, để không phụ lòng mong đợi của mọi người.

Mùa đông năm 2003, Hashimoto Tsumugu

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận