Tập 02 Waiting for the Half-moon-Chờ đợi Nửa Vầng Trăng
Chương 1: Ngày Tàn của Bộ Sưu Tập của Yuichi (Phần 1)
0 Bình luận - Độ dài: 12,881 từ - Cập nhật:
Chương 1: Ngày Tàn của Bộ Sưu Tập của Yuichi (Phần 1)
Dịch Thuật: Valvrare Team
1
Quả đúng là mùa đông.
Gió thổi lạnh buốt, rát cả mặt, ngẩng đầu lên, bầu trời bao la bát ngát rất quang đãng. Bên ngoài bộ đồ ngủ tôi mặc thêm áo sơ mi, rồi thêm áo khoác jacket và áo khoác dài, nửa thân trên phồng lên trông như một con lật đật, nhưng nửa thân dưới chỉ mặc quần ngủ. Vừa nãy đầu ngón chân còn đau vì lạnh, bây giờ lại dần dần bắt đầu không cảm nhận được cái loại đau đớn đó nữa. Buốt đến tận xương, đè nặng lên eo. Quả thật là rất đau!
Cứ thế này, chắc chắn sẽ chết cóng mất.
"Chết cóng trên nóc bệnh viện à!" Tôi tự nói một mình.
Lấy chiếc đồng hồ từ trong túi áo ra xác nhận lại thời gian.
3 giờ chiều.
Để chuẩn bị cho ca phẫu thuật sắp tới, cần phải có thể lực nhất định, vì vậy dạo gần đây mỗi ngày Rika đều chậm rãi đi bộ trong bệnh viện để rèn luyện thể lực. Sân thượng là điểm quay đầu trong lộ trình vận động của cô ấy, theo thống kê mấy ngày nay, cô ấy sẽ đến đây khoảng sau 3 giờ một chút.
Lần sớm nhất là 3 ngày trước, 3 giờ 01 phút.
Lần muộn nhất là hôm qua, 3 giờ 15 phút.
Tôi nghĩ phải đến sớm một chút, lên sân thượng trước 3 giờ để chuẩn bị, nhưng có lẽ tôi quá đến sớm quá rồi, lúc tôi đến sân thượng mới 2 giờ rưỡi, thế là đứng trên sân thượng hứng chịu đủ 30 phút gió lạnh.
Lạnh quá...
Thật thảm hại
Đau đớn quá...
Tôi đến giới hạn rồi.
Nhưng không thể cứ thế này mà quay về được, tôi đã phải rất khó khăn mới lấy hết can đảm đến đây.
"Rika, mau đến đi!"
Tôi hít hít mũi.
Tôi bắt đầu nghĩ rằng không đến có lẽ tốt hơn.
Chỉ nghĩ đến việc phải đối mặt với Rika thôi cũng khiến tôi kinh hãi tột độ.
Tưởng tượng thôi mà sống lưng đã lạnh toát.
Nhưng dù thế nào đi nữa, một tuần nay Rika lạnh nhạt với tôi quá. Sau khi bộ sưu tập bị phát hiện, tôi lập tức lao đến phòng Rika. Bất kể phải làm gì, dù phải quỳ xuống cầu xin cô ấy cũng được, tôi chỉ mong cô ấy có thể tha thứ cho tôi.
Tôi nhẹ nhàng gõ cửa.
"Ai?"
Giọng của Rika.
"T...tớ đây."
Im lặng.
"Ri...Rika, tớ vào được không?"
Im lặng.
"Nghe tớ giải thích đi mà."
Im lặng.
Lúc này, trong lòng tôi nảy sinh hy vọng. Cô ấy không nói gì nghĩa là cho phép tôi vào giải thích rồi. Nếu chịu nghe tôi giải thích, tức là cô ấy vẫn có ý định tha thứ cho tôi đúng không. Chắc cô ấy cũng định tha thứ cho tôi rồi.
Đúng rồi!
Nhất định là vậy!
Trong đầu toàn là những suy nghĩ chủ quan như vậy, tôi đặt tay lên tay nắm cửa. Lẽ ra tôi nên để ý, cửa hơi hé mở, hơn nữa cửa nặng hơn bình thường. Nhưng tôi vẫn cứ thế bước vào phòng Rika.
"Ri...Rika, tớ xin lỗi..."
Tôi dừng lại.
*Ầm!*
Một âm thanh vang dội.
Sau này tôi mới biết, Rika đã đặt một quyển từ điển tiếng Nhật lớn trên cánh cửa hơi hé mở—dài 25 centimet, rộng 18 centimet, dày 7 centimet, có cả hộp. Vừa mở cửa ra, quyển từ điển liền rơi xuống, góc hộp đập thẳng vào đầu tôi.
Tôi thấy sao bay.
Cùng với sự tuyệt vọng——
"A... a... a..."
Tôi ôm đầu lăn lộn trên đất. Rika thì chẳng thương xót tôi chút nào, đẩy tôi ra khỏi cửa. Tôi ngồi xổm ngoài cửa những 5 phút. Chắc trong 5 phút này, tôi đã bị hơn 20 bệnh nhân nội trú và y tá cười cho.
Thử thách lần thứ hai là vào ngày hôm sau.
Lần này phải chú ý phía trên cửa.
Nhưng hình như phía trên không đặt gì cả.
Như vậy chắc không có vấn đề gì rồi.
Đặt tay lên tay nắm cửa, mở cửa ra, tôi bước vào phòng Rika.
"Ri...Rika, xin lỗi..."
Tôi lại dừng bước.
Rầm!
Ngay sau âm thanh ấy.
Thật là một chiêu cổ điển. Phía dưới cánh cửa buộc một sợi dây, khi cửa mở ra, sợi dây sẽ bị kéo căng. Tôi bị vướng chân và ngã nhào xuống đất.
Mặt đập xuống sàn.
Mũi đập thẳng xuống.
Đầu tiên là đầu rất đau, sau đó cảm thấy mũi nóng hổi, có thứ gì đó ấm nóng nhỏ giọt từ kẽ ngón tay đang bịt mũi——
Là máu mũi.
"M... Mũi... Máu mũi..."
Thành thật mà nói.
Tôi đã nghĩ đây là cơ hội.
Cho dù là Rika, chắc chắn cô ấy không thể làm ngơ trước cảnh đổ máu này. Có lẽ cô ấy sẽ nghĩ mình đã đi quá giới hạn, vội vàng chạy đến bên tôi. Rồi dịu dàng an ủi tôi.
Máu mũi và bộ sưu tập, huề cả làng.
Với những hy vọng ích kỷ đang nhen nhóm trong lòng, tôi đã đánh giá thấp Rika. Tôi rên rỉ đau đớn (hơi quá lố), lăn lộn trên sàn (quá lố luôn), hoảng hốt trước vệt máu (dĩ nhiên là cũng làm quá), và một lần nữa, Rika thản nhiên tống tôi ra khỏi phòng. Không một lời giải thích.
Lời an ủi đâu?
Không có!
Lời xin lỗi đâu?
Đương nhiên cũng không có.
"Đừng có đến nữa, đồ ngốc!"
Tôi bị cô ấy ruồng bỏ rồi!
Tôi vừa chịu đựng sự giày vò của đau đớn và tuyệt vọng, vừa ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà dù biết rằng máu mũi đã ngừng chảy.
Những hoa văn trên trần nhà nhòe đi trong mắt tôi.
Tôi từ bỏ ý định đến phòng Rika. Cứ như vậy thì cơ thể chắc chắn không chịu nổi. Nếu không đủ cẩn thận, lần sau thứ đổ xuống có lẽ sẽ là giá treo truyền dịch. Không, giá treo truyền dịch còn đỡ, có lẽ thứ đáng sợ hơn sẽ bay tới. Dù sao thì trong bệnh viện đâu đâu cũng là hung khí.
Vì vậy, tôi chỉ có thể đổi sang phương thức tác chiến phục kích thôi.
"Lạnh... quá..."
Quả không hổ là Rika, thật là cứng đầu.
Một tuần nay, chúng tôi không hề nói chuyện với nhau. Cũng không hề gặp mặt.
Con người tôi đặc biệt không câu nệ tiểu tiết, có những chuyện vặt vãnh chỉ hai ba hôm là quên sạch, nhưng tính cách của Rika thì hoàn toàn ngược lại.
Con gái có lẽ đều như vậy cả –
Tôi đang nghĩ thì cánh cửa "kẽo kẹt" một tiếng rồi mở ra. Tim tôi như muốn nhảy ra ngoài. Cánh cửa sắt chậm rãi mở ra, qua khe cửa tôi nhìn thấy một đôi tay gầy guộc.
Là Rika.
Tôi nín thở, sắp xếp lại những lời muốn nói trong đầu.
"Rika, xin lỗi."
Vừa hét lên, tôi liền quỳ xuống.
"Tất cả đều là lỗi của tớ."
Tôi dập đầu lia lịa xuống nền bê tông bẩn thỉu, dù thế nào cũng cứ liên tục xin lỗi, cho đến khi Rika tha thứ cho tôi mới thôi.
Cái gì, rất khó coi sao?
Kệ đi.
Cái gì, không giống đàn ông sao?
Không quan tâm được nữa.
Những thứ đó đều bị tôi ném lên bầu trời xanh biếc của mùa đông cả rồi.
Chỉ cần Rika tha thứ, bảo tôi làm gì tôi cũng làm!
"Hừ --"
Tiếng thở của Rika.
Rika ở ngay đó. Tôi nhắm mắt lại, không thể để cơ hội này trôi qua.
Tôi quỳ sụp xuống, gào lên:
"Rika, xin lỗi!"
Tuyệt, đúng như kịch bản.
Sau đó, tôi đã cố gắng hết sức nói rất nhiều lời xin lỗi.
Xin lỗi Rika, là Yamanishi tự tiện đem đến, tên đó là tên ngốc không cứu vãn được. Nhưng không có cách nào, ai bảo tớ là bạn của cậu ta chứ. Cậu ta đã nhờ rồi, tớ không thể từ chối. Bạn bè đối với tớ rất quan trọng, tớ cũng rất ghét chuyện này. Nhưng thật sự không còn cách nào khác, tớ biết đây là ngụy biện, tớ thật ngốc, tớ xin lỗi, Rika tha thứ cho tớ đi mà! Xin cậu đấy, cái gì tớ cũng nguyện làm, từ hôm nay mỗi ngày tớ đều đến thư viện mượn sách cậu thích đọc, tớ tặng cậu trọn bộ tranh Peter Rabbit làm quà nhé. Tất cả đều là lỗi của tớ, tha thứ cho tớ đi Rika!
Tôi cứ gọi mãi như vậy đến rát cả họng mới hoảng hốt ngẩng đầu lên.
Rika biến mất rồi.
Không thấy bóng dáng cô ấy đâu cả.
Tôi đứng dậy, đi đến trước cửa, cửa đóng chặt. Hình như Rika vừa thấy tôi đã lập tức quay người rời đi.
Mà tôi thì cứ luôn hướng về phía cánh cửa mà xin lỗi.
"Ưư..."
Thật khó coi, muốn khóc quá.
Khó coi cũng được, tôi chỉ muốn nói chuyện với Rika, muốn nhìn thấy Rika cười, muốn nhìn thấy mái tóc dài thướt tha của Rika. Muốn được Rika mè nheo, rồi ngoan ngoãn làm theo mọi điều cô ấy muốn. Tôi không phải thích bị ngược đãi, chỉ là bất cứ chuyện gì cũng được, chỉ cần được làm những việc liên quan đến Rika là tốt rồi.
Tôi thích Rika.
Cộng hết thảy mọi thứ trên thế giới lại, cũng không quan trọng bằng Rika.
Tôi ngồi bệt xuống nền xi măng lạnh lẽo. Cú sốc khiến tôi không thể đứng dậy. Cứ bị Rika ghét như vậy thì phải làm sao? Tôi chịu đả kích rất lớn. Nếu thật sự như vậy, cuộc đời tôi coi như xong. Hết hy vọng rồi, phải làm sao đây...
Mãi hơn ba mươi phút sau tôi mới lết được người đứng dậy, cơ thể đã lạnh cóng.
Hay là nghĩ cách khác vậy.
Tóm lại phải khiến cô ấy tha thứ cho tôi.
Tôi hít hít mũi, đặt tay lên tay nắm cửa. Muốn vặn nhưng không vặn được. Hình như bị cái gì đó kẹt lại. Không phải thật chứ, tôi dùng sức vặn nhưng vẫn không vặn được. Sau đó dùng sức kéo, bất động như núi. Đá! Đến chân đau rát. Đập! Đến tay tê rần.
Xem ra là bị khóa rồi.
"Không thể nào..."
Gió lạnh thổi vù vù.
Hoàng hôn đã buông xuống, phủ bóng tối dày đặc lên sân thượng. Chẳng bao lâu nữa, màn đêm sẽ bao trùm tất cả. Phía chân trời Đông, ánh dương đã tắt lịm, chỉ còn vầng trăng lưỡi liềm trắng muốt, lạnh lẽo tỏa sáng giữa nền trời xanh biếc nhạt màu. Bỗng dưng, tôi nhớ lại bản tin thời sự lúc bảy giờ sáng nay trên màn hình tivi ở sảnh. Anh chàng dự báo thời tiết trẻ tuổi hớn hở thông báo: "Hôm nay là đợt rét đậm nhất từ đầu năm! Nhớ mặc ấm vào nhé! Chúc mọi người một ngày tốt lành!"
Hai chữ "chết cóng" vụt qua tâm trí.
Sao lại thành ra thế này!
"Chúc một ngày tốt lành" ở thiên đường ư?
Không thể nào?
2
"Bị sốt thật rồi?"
Nằm trên giường, tôi nghe thấy giọng chị Akiko.
Không cần chị ấy nói tôi cũng biết mình bị sốt rồi. Toàn thân rất nóng, nếu đặt ấm nước lên trán tôi, 1 phút là nước sôi. Các khớp trên người đều đau nhức. Cổ họng càng đau hơn. Nước mũi cũng chảy không ngừng.
Hít hít mũi, tôi nói:
“Bao nhiêu độ ạ?”
“38 độ 7.”
“Không thể nào!”
“Chắc là cảm cúm. Để bác sĩ khám cho chắc. Nếu là viêm gan thì phiền phức.”
Tôi chính là vì viêm gan mà phải nhập viện.
Triệu chứng của viêm gan và cảm cúm tương tự nhau, nên không thể tùy tiện kết luận là cảm cúm. Nếu bệnh viêm gan của tôi trở nặng, thì phải áp dụng các biện pháp tương ứng. Ví dụ như mỗi ngày truyền dịch 2 tiếng, ba ngày kiểm tra một lần, từ chối thăm hỏi. Thời gian xuất viện kéo dài.
Chị Akiko vừa vẩy vẩy nhiệt kế, vừa hỏi tôi:
“Yuichi, sao cậu lại ở trên sân thượng? Là phương pháp tự sát mới à? Hay muốn chết cóng trên sân thượng để truy cứu trách nhiệm quản lý yếu kém của chúng tôi?”
“Không, không phải vậy.”
“Cứ như thế thì cậu chết thật đấy.”
Đúng là như vậy.
Được “cứu” lúc 11 giờ tối, tôi bị nhốt trên sân thượng suốt 8 tiếng đồng hồ. Gió lạnh thổi, nhiệt độ trên sân thượng liên tục giảm xuống, giống như đang ở trong kho lạnh vậy.
Tôi co ro bên cạnh tháp nước, lưng khom như một con rùa già, cố gắng chống chọi với cái lạnh thấu xương.
Lúc ấy, tôi thực sự đã nghĩ mình sẽ chết cóng ở đây mất.
Mình sẽ chết ở cái nơi này sao? Mình chết rồi Rika có thấy áy náy không? Có khóc vì mình không?
Trong đầu tôi luôn nghĩ về những chuyện này.
Tôi sống sót là nhờ bác Edogawa, nhân viên bảo vệ, đi tuần tra. Cái đầu hói bóng loáng của bác Edogawa (42 tuổi, đã kết hôn, có hai con) vừa nhìn thấy tôi đã...
"Áaaaaaaaaaa!"
...kêu lên một tiếng thét thất thanh như một cô gái.
Chắc là chú ấy tưởng nhìn thấy ma.
Tôi vốn định đứng dậy ngay lập tức, nhưng vì cơ thể bị cóng quá lâu, hành động có chút chậm chạp, cộng thêm hai tay không nhấc lên được, chỉ có thể dán sát vào hai bên người.
Cử động của tôi quả thật có chút giống ma.
"Áaaaaaaaaaa!"
Vẫn tiếng thét chói tai như của một cô gái, bác Edogawa lao xuống cầu thang.
Đến giờ tôi vẫn nhớ rõ, lúc đó cái đầu hói của bác Edogawa phát sáng trong bóng tối như đèn huỳnh quang. Nhưng tôi cũng chỉ nhớ được đến thế.
Đợi đến khi tôi hồi phục ý thức, thì đã thấy mình nằm trên giường rồi.
Không phải cái đầu hói của bác Edogawa, mà là đèn huỳnh quang thật sự đang phát sáng trên trần nhà.
"Em bị nhốt ở ngoài,"
Tôi thành thật nói.
Chị Akiko cau chặt mày.
"Bị nhốt? Ai? Chẳng lẽ là Rika?"
"Dạ."
"Tại sao?"
"Cái đó... bị phát hiện rồi."
"Bị phát hiện? Cái gì bị phát hiện?"
Tôi nằm, chỉ vào gầm giường -- chính xác là đồ vật ở dưới gầm giường.
Chị Akiko nghi hoặc nhìn chỗ tôi chỉ.
Trầm ngâm.
Nhìn xuống gầm giường.
Sau đó lại trầm ngâm.
Rồi bỗng cười phá lên, kéo dài khoảng 7 giây.
"Bị phát hiện rồi hả! Giận là cái chắc. Giận chắc luôn! Ha ha -- nên bị nhốt trên mái nhà hả? Ha ha ha ha -- cười đau cả bụng."
Ôm bụng cười ngặt nghẽo, chị Akiko cười không chút nể nang. Rõ ràng là chị ấy thấy chuyện này buồn cười đến mức không thể kiềm chế. Dường như chỉ cười thôi chưa đủ, chị còn liên tục đập tay lên giường tôi.
Thật sự tổn thương, tôi gào lên.
"Không cần phải cười lố như vậy chứ."
"Tại... tại... tại..."
"Em suýt chút nữa thì chết rồi."
"Chết đi!"
Vừa cười ha hả, chị Akiko vừa hét lên.
"Hay là chết quách đi cho xong."
"Chị là y tá đó, nói năng kiểu gì vậy."
Đáng ghét!
Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, nước mắt sắp trào ra rồi.
Bị Rika ngó lơ, tôi thực sự rất buồn. Mọi thứ nhìn thấy đều như ảo ảnh, ăn cơm cũng không ngon, xem TV cũng thấy chán, biết thế nào là cuộc đời xám xịt. Bị con gái ghét lại thành ra thế này, thật là xấu hổ, nếu là chuyện của người khác có lẽ tôi cũng sẽ cười bò như chị Akiko. Nhưng chuyện này xảy ra với mình, thật sự rất rất đau khổ. Nghĩ đến việc sau này Rika có lẽ sẽ không nói chuyện với mình nữa, tôi lại không khỏi muốn khóc.
"Huhu..."
"Cậu khóc à, Yuichi?"
"Đâu có khóc."
Tôi sụt sịt mũi.
"Xin lỗi, xin lỗi, không ngờ cậu lại để tâm đến vậy."
"Đủ rồi, kệ em đi!"
"Không ngờ cậu lại bị em ấy phát hiện ra. Mấy đứa bé tầm tuổi em ấy ít nhiều gì cũng có chút thuần khiết quá mức, hơn nữa Rika lại sống ở bệnh viện suốt, càng nghiêm trọng hơn, em ấy chắc chắn sẽ giận đó. Cậu cũng thật là, cứ giấu mãi chuyện này."
Toàn tại cậu hết, chị Akiko lặp đi lặp lại như muốn xác định điều gì đó.
Những điều này tôi đều biết cả, nên không cần phải nhấn mạnh nữa. Vấn đề là làm thế nào để Rika tha thứ cho tôi.
Lúc này tôi chợt nghĩ ra.
Chị Akiko cũng là con gái.
Cũng giống Rika, hơn nữa còn là một người phụ nữ trưởng thành, chắc hẳn sẽ hiểu rõ chuyện này. Chị ấy có thể sẽ cho tôi vài lời khuyên hữu ích. Tuy rằng tôi vẫn hơi để tâm việc chị ấy vừa cười nhạo tôi, nhưng bây giờ tôi có thể bám vào cọng rơm nào thì nhất định sẽ không buông. Nếu chị Akiko có thể dạy tôi cách gì đó để Rika tha thứ, có lẽ tôi sẽ quỳ xuống cầu xin chị ấy.
Tôi lo lắng hỏi.
"Chị Akiko, em phải làm sao đây?"
"Làm gì cơ?"
"Rika cứ giận mãi, nhất định không chịu tha thứ cho em. Chị nói xem em phải làm gì thì cậu ấy mới tha thứ cho em đây."
"Vô vọng thôi."
Chị ấy nói rất dứt khoát.
Trước mắt tôi tối sầm lại.
"Không thể nào..."
"Con gái đều rất tàn nhẫn. Chị có một người bạn, bạn trai cô ấy không giữ lời hứa, ví dụ như bỏ thuốc lá chẳng hạn, là cô ấy lập tức chia tay rồi đi cưới người khác ngay."
"Không thể nào!"
"Thật đó! Người khác có thể thấy là chuyện nhỏ, nhưng với người trong cuộc lại rất quan trọng. Có một bài hát cũ như thế này."
Chị Akiko đột nhiên bắt đầu hát.
"Muốn ôm chặt lấy anh nhưng anh lại không ở bên em, đừng vì chuyện như thế mà rời xa em".
Giọng hát trong trẻo lạ thường vang vọng trong căn phòng bệnh chật hẹp cũng vang vọng trong lòng tôi.
"Huhu..."
Nước mũi chảy ròng ròng.
Là nước mũi!
"Yuichi, đã là đàn ông thì đừng khóc. Hay là thế này, chị giới thiệu cho cậu một cô gái đáng yêu khác. Trên đời này đâu chỉ có một mình Rika."
"Huhu..."
Với tôi, trên đời này chỉ có một Rika.
Những cô gái khác tôi không cần.
Thấy tôi chảy nước mũi không ngừng, chị Akiko bất lực lắc đầu.
"Xem ra cậu bị bệnh nặng rồi."
"Bệnh nặng sao?"
Đột nhiên nghe thấy một giọng nói khác.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy một người đàn ông lạ mặt đứng ở cửa phòng bệnh. Có vẻ như sinh viên đại học, nhưng nhìn kỹ thì có vẻ lớn tuổi hơn, khoảng hơn 30 một chút. Tóc tai bù xù, râu cũng không cạo sạch, quần áo thì toàn nếp nhăn.
Nói chung là một người đàn ông có vẻ ngoài khá là luộm thuộm.
"Không phải bảo là cảm lạnh sao?"
Chị Akiko hoảng hốt nói:
"A, bác sĩ Natsume. Bệnh nặng chỉ là nói đùa thôi mà..."
Bác sĩ Natsume?
Ai vậy?
Chị Akiko nhận thấy vẻ mặt của tôi liền giải thích:
"Cậu không biết à, đây là bác sĩ Natsume khoa ngoại. Chắc là lúc cậu nhập viện anh ấy xin nghỉ phép dài hạn. Hôm nay bắt đầu đi làm lại phải không?"
"Hôm qua."
Bác sĩ Natsume khô khan trả lời.
Một giọng nói trầm ấm.
"Ừm, hôm qua bắt đầu đi làm lại, hôm nay tôi trực nên đến xem bệnh cho cậu."
"A?"
Trong lúc tôi ngẩn người, bác sĩ Natsume đã đến bên cạnh, rất cẩn thận cầm lấy tay tôi bắt mạch.
"Cơ thể thế nào? Có đau họng không?"
"Đau ạ."
"Nghe nói cậu bị nhốt trên sân thượng."
"Vâng"
"Ở trên sân thượng thong thả đếm sao à?"
Bác sĩ Natsume cười nói.
Tuy râu ria xồm xoàm, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác rất ôn hòa. Có lẽ là do tôi nằm viện lâu nên có thể phân biệt được bác sĩ tốt và bác sĩ xấu. Bác sĩ tốt có thể nhanh chóng hòa mình với bệnh nhân, nói chính xác hơn, là không có sự đề phòng với người khác.
Đôi mắt của bác sĩ Natsume giống như một đứa trẻ nhỏ.
Đôi mắt tràn đầy sự hiếu kỳ.
"Dạ, cũng gần như vậy."
Tôi đáp cho qua chuyện.
Chuyện này đâu phải thứ để kể với người mới gặp lần đầu.
Chị Akiko đứng sau lưng bác sĩ Natsume cố gắng nhịn cười, hai tay ôm bụng, không để mình bật cười thành tiếng.
Đáng ghét, chị cứ đợi đấy!
3
Trên nóc bệnh viện, vô số ga trải giường và khăn mặt phấp phới bay.
Cứ như thể chúng đang nhảy múa vậy.
Tôi vừa ngắm nhìn khung cảnh ấy, vừa lơ đãng tắm nắng. Bầu trời trong xanh vời vợi, không một gợn mây, gió nhẹ nhàng, ấm áp như mùa xuân. Ngồi trong vạt nắng, hơi ấm lan tỏa đến tận sâu trong cơ thể, khiến tôi dần dần buồn ngủ. Nhờ ngủ li bì ba ngày liền, cơn cảm cúm dường như đã tan biến. Dù vẫn còn hơi mệt.
Nhắc mới nhớ, ông Tada cũng rất thích ngồi trên nóc nhà như thế này.
Giống như một con rùa già.
Phòng bệnh của ông Tada giờ đã có bệnh nhân mới. Một anh sinh viên bị gãy chân, và thật ghen tị làm sao... à không, chẳng có gì đáng ghen tị cả, ngày nào cũng có một cô gái xinh xắn đến thăm. Khi tôi đi ngang qua phòng anh ta trên đường lên sân thượng, cửa phòng mở hé, tôi nhìn thấy bên trong. Trong căn phòng như tràn ngập ánh sáng, hai người họ đang trò chuyện vui vẻ. Chàng trai cười, cô gái cũng cười theo. Vừa cười vừa đánh nhẹ vào tay chàng trai, kiểu như "thôi đi mà".
Mọi chuyện đã qua rồi…
Tôi muốn bước vào phòng họ, kể cho họ nghe rằng đã từng có một ông già dê tên Tada sống ở căn phòng này mười mấy năm. Muốn kể cho họ nghe, ông già dê tên Tada này đã sưu tầm mấy ngàn cuốn sách khiêu dâm, trước khi lâm chung đã cho tôi hết số sách đó.
Ông Tada đã thực sự sống ở đây.
Đã từng tồn tại trên cõi đời này.
Tồn tại suốt 80 năm.
Đương nhiên, tôi không thể nói với họ những điều này.
"Hả?"
Họ có thể sẽ ngạc nhiên nhìn tôi.
"Thì sao chứ?"
Có lẽ sẽ nói như vậy.
Ông Tada à, ông thật quá đáng. Tất cả là tại ông, cháu bị Rika ghét bỏ rồi.
Chết rồi mà vẫn còn gây rắc rối cho người khác, tệ thật chứ.
Ông Tada ở trên thiên đường chắc chắn sẽ cười lớn "ha ha ha ha --".
Nếu là ông ấy, chắc chắn sẽ cười lăn lộn.
Trong lúc tôi đang ngẩn ngơ, "Cậu đang làm gì vậy?" một giọng nói từ trên đầu vọng xuống.
Tôi mơ màng ngẩng đầu lên nhìn, một chàng trai trẻ tuổi đang đứng đó. Mặc áo khoác trắng, chắc là bác sĩ. Trước đây chưa từng gặp, là bác sĩ mới được điều đến từ trường đại học sao?
Đó là điều tôi biết khi nhập viện, những bệnh viện nhỏ như bệnh viện Wakaba này đều trực thuộc một trường đại học hoặc viện nghiên cứu nào đó. Thực ra thì giống như chuỗi cửa hàng tiện lợi vậy. Vì vậy đôi khi sẽ có bác sĩ trẻ được điều từ trụ sở chính, tức là từ viện nghiên cứu đó đến. Một mặt bệnh viện địa phương dựa vào đó để đảm bảo số lượng bác sĩ, mặt khác bác sĩ trẻ cũng có thể tích lũy kinh nghiệm ở đây. Đôi bên cùng có lợi.
Tôi bắt chước dáng vẻ của ông Tada mà cười.
"Đang phơi nắng."
Vị bác sĩ trẻ khẽ "hừ" một tiếng.
"Nhân lúc thời tiết chưa trở lạnh thì về phòng đi. Cậu vẫn chưa khỏi cảm cúm đâu."
"Hả?"
Tại sao anh ta lại biết chuyện tôi bị cảm?
Bệnh viện Wakaba này tuy là một bệnh viện nhỏ, nhưng dù sao đi nữa, bệnh nhân cũng có hơn 100 người, bệnh tình của bệnh nhân không thể nào bác sĩ nào cũng biết, thông thường chỉ có bác sĩ điều trị chính mới biết. Huống chi là một bác sĩ vừa mới được điều đến từ viện nghiên cứu sinh đại học càng không thể nào biết bệnh tình của tôi. Hơn nữa tôi mới bị cảm gần đây, thật sự rất kỳ lạ.
Bác sĩ nhận thấy sự nghi hoặc của tôi, cười cười nói:
"Không nhận ra hả!"
"Hả?"
"Là tôi nè!"
"Bác sĩ Natsume!?"
"Ừ!"
Mỹ nam trước mắt đang mỉm cười.
"Tôi có phải rất đẹp trai không?"
Thật khó tin!
Lần đầu gặp mặt, anh ta đầy râu ria, tóc tai bù xù, trông giống như một ông chú luộm thuộm.
Người đang đứng trước mặt tôi đây, đích thực là một thanh niên tuấn tú và vô cùng sảng khoái. Mái tóc được cắt theo kiểu thịnh hành, những lọn tóc dài vừa phải tỏa ra một vẻ tươi mới đến hoàn hảo. Gương mặt có đường nét sắc sảo, đôi mắt hai mí rõ ràng, hàng mi dài rủ xuống đôi đồng tử màu nhạt. Tuy rằng cái cách khóe miệng anh ta nhếch lên cười khiến người ta cảm thấy khó chịu, nhưng dù sao đi nữa vẫn là một mỹ nam.
Thật bực mình!
Đàn ông nhìn thấy một mỹ nam như anh ta đều sẽ bực mình. Đáng ghét, ai cũng đều sẽ nghĩ như vậy.
Đúng là đáng ghét!
"Tôi vừa trên núi về."
Bác sĩ Natsume nói.
Không đúng, cứ gọi là Natsume là được rồi.
Tôi thầm thay đổi cách gọi trong lòng.
Không cần thiết phải thêm hai chữ "bác sĩ" vào sau tên anh ta.
"Đó là sở thích của tôi từ thời sinh viên. Ròng rã hai tháng, tôi tự nhốt mình trong căn nhà nhỏ trên núi, sống một mình. Cậu nói xem, có quá đáng không, tôi vừa xuống núi đã bắt tôi trực ban. Tôi ở trên núi tròn hai tháng, không tắm rửa, râu cũng không cạo, ngay cả tóc cũng không cắt gọn gàng, dọa cho lũ trẻ đến khám bệnh viện khóc thét."
Natsume cười ha hả.
"Trực ban xong tôi lập tức đi tắm rửa, sau đó đến tiệm cắt tóc. Có cảm giác như từ vượn người biến trở lại thành người vậy. Này, Ezaki, tôi nói cậu có hiểu không? Sao lại nhìn tôi với vẻ mặt đáng sợ thế kia?"
"Không có gì."
Dường như có chuyện gì đó khiến anh ta vui nên cứ cười tủm tỉm, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi. Anh ta hình như vừa hút thuốc, bởi vì có mùi thuốc lá thoang thoảng. Tôi nhìn Natsume đang ngồi bên cạnh, quả nhiên đã hơn 30 tuổi. Đã đến cái tuổi kết hôn, có một hai đứa con cũng không có gì lạ. Nhưng anh ta cho tôi cảm giác rất trẻ trung. Có lẽ nói "không có vẻ gì là già" thì đúng hơn.
Ở trường đôi khi cũng có những giáo viên như vậy. Tính cách thẳng thắn, so với giáo viên, cảm giác giống anh trai hơn, rất biết cách nói chuyện, rất được nữ sinh yêu thích.
Nhưng tôi lại rất khó hòa hợp với kiểu giáo viên này.
Cho nên tôi chắc chắn rất khó hòa hợp với Natsume.
Ừm, chắc chắn là như vậy.
Không sai được.
"Có phải cậu cãi nhau với Rika không?"
Anh ta đột nhiên hỏi.
"Sao anh biết?"
"Rika phàn nàn với tôi. Em ấy thực sự rất tức giận, trong mắt bốc lửa. Cảm giác thật đáng sợ. Còn gầm gừ, 'Bọn con trai đều là đồ ngốc!' Lúc em ấy tức giận thực sự rất đáng sợ."
"Thực sự rất đáng sợ!"
Tôi gật đầu lia lịa.
Vừa nghĩ đến đôi mắt giận dữ của Rika, tôi đã thấy sống lưng lạnh toát.
"Đó chính là Rika đó!"
Nhưng, khi nghe thấy lời của Natsume, tôi bỗng dưng nổi giận đùng đùng. Nghĩ kỹ lại, Natsume lại gọi thẳng tên Rika. Bị người đàn ông khác, hơn nữa còn là một mỹ nam như vậy gọi thẳng tên, nghĩ thôi đã bực mình!
"Anh quen Rika sao?"
"Đương nhiên là quen rồi, tôi là bác sĩ chủ trị của em ấy mà."
"Bác sĩ chủ trị? Vậy anh là khoa tim mạch?"
Bị tôi hỏi như vậy, Natsume dường như rất ngạc nhiên.
"Bệnh của Rika, cô ấy nói cho cậu biết rồi à."
"Ừ."
Natsume khẽ thở dài.
"Thật hiếm thấy, Rika lại nhắc đến bệnh tình của mình."
"Vậy sao?"
"Tôi biết em ấy đã lâu rồi, từ khi ở bệnh viện Shizuoka, 5 năm rồi nhỉ, không, 6 năm rồi. Đến giờ em ấy chưa từng nhắc đến bệnh tình của mình với ai cả."
"Hả?"
"Có lẽ em ấy là người như vậy. Đến giờ cũng không có bạn bè gì, nên em ấy rất kỵ chuyện này."
Natsume có vẻ rất vui.
"Đối với Rika, cậu là một người rất quan trọng, là người mà em ấy có thể trò chuyện về bệnh tình của mình. Sau này cũng phải đối xử tốt với em ấy đấy nhé."
Anh ta cười rất tươi.
Tôi đã thay đổi cách nhìn về anh ta.
Có lẽ, anh ta không tệ như tôi tưởng tượng.
"Có một người bạn như cậu, cũng không tệ."
Bạn? Anh ta đặc biệt nhấn mạnh chữ "bạn".
Là do tôi ảo giác sao?
"Bạn bè thật sự rất quan trọng, cái gì cũng có thể nói. Không giống như người yêu, giữa người yêu và bạn bè có một ranh giới khó vượt qua, không có cách nào đâu. Nói rằng giữa nam và nữ không thể có tình bạn thật sự, đó là lừa trẻ con thôi. Cậu và Rika chẳng phải là bạn sao, đúng không!"
Tôi càng nghe càng bực mình.
Ranh giới khó vượt qua?
Không phải người yêu?
Tôi và Rika không phải là bạn bè bình thường đâu! Tuy rằng không nói rõ, nhưng mối quan hệ giữa tôi và Rika tuyệt đối không đơn giản như vậy, tôi cũng không biết phải nói thế nào, tóm lại không phải quan hệ bạn bè đơn thuần!
Đến khi tôi hoàn hồn lại thì phát hiện ra mình đang trừng mắt nhìn Natsume.
Anh ta cũng nhìn tôi đang trừng mắt, mặt dày cười.
"Sau này cũng phải đối xử tốt với nhau đấy nhé, với tư cách là bạn bè!"
Lúc nãy tôi còn thay đổi cách nhìn về anh ta, bây giờ lại thay đổi lại rồi.
Tôi vẫn ghét anh ta.
Ghét cay ghét đắng.
4
Trên thế giới này có vô số chuyện. Vô cùng vô cùng nhiều. Tôi sống 17 năm, chưa từng đếm từng cái một, cũng biết đếm cũng không xuể nên bỏ cuộc.
Nhưng!
Trong những chuyện này, những chuyện có quy mô lớn phát sinh ngay trước mắt thì lại khác. Sự nhẫn nại của con người là có giới hạn, chính vì có giới hạn, nên có những chuyện dù thế nào cũng không thể chấp nhận được.
"Này, ăn không?"
"Ăn chứ ăn chứ!"
"Trời ạ, đừng có hấp tấp thế!"
"Có sao đâu."
"Đã bảo là không được mà!"
Hiện tại tôi vô cùng bực mình. Bực mình đến mức muốn đá đổ cái ghế trước mặt. Vừa nãy đã tức giận đến mức hai lần nhấc chân lên, nhưng đều nhịn lại được vào khoảnh khắc sắp bùng nổ.
Trong phòng bệnh của tôi hiện tại có 4 người.
Người thứ nhất khỏi phải nói, là tôi.
Nằm trên giường, kiềm chế đủ loại cảm xúc.
Người thứ hai là Tsukasa.
Đứng bên giường, cười gượng.
Người thứ ba là sinh viên đại học ở phòng bệnh bên cạnh.
Ngồi trên cái ghế mà tôi luôn muốn đá đổ, gác cái chân bó bột của cậu ta lên.
Thật muốn đá cậu ta ngã xuống đất.
Người thứ tư là bạn gái của gã này.
Đứng bên cạnh sinh viên đại học, tay cầm dĩa, trên dĩa có bánh kem, đang đút cho gã này ăn.
"Này, đừng có háu ăn thế."
"Đút nhanh lên đi mà."
"Ngon thế này phải thưởng thức chứ."
Anh sinh viên há miệng ngoạm lấy miếng bánh kem mà cô gái đưa. "A, ngon quá," anh ta nói bằng giọng nũng nịu.
Cô gái kia thỏa mãn cười, nhưng lại là hướng về phía tôi và Tsukasa.
"Cảm ơn các bạn. Nhưng mà gọi chúng tôi đến có sao không?"
Dù lòng đầy bực bội, tôi vẫn mỉm cười.
"Đương nhiên là không sao rồi, đúng không, Tsukasa!"
Rồi trừng mắt nhìn Tsukasa.
Tsukasa chớp mắt mấy cái, gật đầu.
"Ư... ừm."
Gật đầu như con lật đật.
Còn anh sinh viên đại học thì nói một cách sảng khoái:
"Ôi chà, cái này ngon thật đấy! Thật sự là cậu làm hả? Con trai mà lại nướng bánh, lạ à nha. -- Này, Yumiko, cho anh ăn nhanh lên!"
"Aaaa."
"Aaaa."
Giết! Tôi lẩm bẩm trong lòng. Lại trừng mắt nhìn Tsukasa, kẻ đã gây ra cục diện bi thảm này.
Làm đồ ngọt là sở thích của Tsukasa, cho nên mỗi lần đến thăm tôi, cậu ấy đều mang theo bánh ngọt, bánh quy do chính tay cậu ấy làm. Tôi rất thích đồ ngọt, nên rất hoan nghênh Tsukasa đến thăm bệnh. Thỉnh thoảng cũng có những tác phẩm thất bại, nhưng nói chung, tay nghề làm đồ ngọt của Tsukasa vẫn khá tốt.
Nhưng!
Lúc Tsukasa mang đồ thăm bệnh đến, tôi đang nói chuyện với Natsume trên sân thượng. Cho nên phòng bệnh trống không. Đứng trong phòng bệnh trống, Tsukasa xách bánh, đang không biết làm gì thì cặp tình nhân ở phòng bên cạnh vừa hay đi ngang qua. Tsukasa liền bắt chuyện với họ, Tsukasa rất thích làm quen với người khác. Có thể nói cậu ấy chưa bao giờ đề phòng người khác. Lúc chờ xe buýt cậu ấy đã trò chuyện với một bà lão không quen biết, bà lão còn cho cậu ấy 10 cái "Manju đặc sản Ise" nữa.
Thấy tôi mãi không về, cậu ấy liền trò chuyện với họ.
"Ăn bánh không?"
Sau đó, tôi mang theo cơn giận ngút trời – đương nhiên là hướng đến Natsume – trở về phòng bệnh, thì thấy cặp tình nhân kia đang âu yếm ăn bánh trong phòng tôi.
Có câu nói, tình yêu là mù quáng, thật đúng là như vậy.
Tôi và Tsukasa tuy ở ngay bên cạnh. Nhưng hai người họ lại chẳng coi ai ra gì mà tán tỉnh nhau.
"Ngon không?"
"Ừm, ngon."
"Muốn nữa không?"
"Muốn nữa muốn nữa!"
"Chỉ muốn bánh thôi sao?"
"Trước mặt trẻ con, không hay đâu! Ha ha ha!"
"Đáng ghét, đồ háo sắc!"
Tôi không thể nhịn được nữa, cuối cùng cũng kêu lên.
"À... ờ..."
Cả hai người cùng nhìn về phía tôi, nụ cười tình tứ vẫn còn vương trên khóe môi. Trông hạnh phúc thật. Dù người ngoài nhìn vào họ như những kẻ ngốc, nhưng cảm giác hạnh phúc không ngừng trào dâng đó giống như thuốc gây ảo giác làm tê liệt thần kinh vậy.
Nhìn nụ cười của hai người họ như vậy, tôi nuốt hết những lời định nói vào bụng. Im lặng, một giây, hai giây, ba giây...
Tsukasa nuốt khan một tiếng, nín thở.
"Hai người... hai người quen nhau như thế nào vậy ạ?"
Đến khi nhận ra, tôi đã toe toét cười và hỏi câu đó.
Rốt cuộc, tôi phải nghe màn khoe khoang tình cảm kéo dài cả chục phút. Sau khi trút hết bầu tâm sự và thỏa sức xác nhận hạnh phúc của mình, cặp đôi "ngố" kia lại tíu tít dắt nhau về phòng.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và Tsukasa.
"Xin lỗi."
Tsukasa lập tức xin lỗi tôi.
"Cậu mãi không về, nên tớ tặng cho họ rồi."
Tôi nhìn lên trần nhà nói:
"Không sao, đừng để ý."
"Cái đó..."
"Sao?"
"Yuichi, tớ còn tưởng cậu nhất định sẽ nổi giận."
"Ừ, thì cũng suýt nữa..."
Thực ra, tôi đã suýt hét lên rồi.
"Sao cậu lại không giận?"
"Tớ thấy họ thực sự rất hạnh phúc."
"Hạnh phúc?"
"Hai người họ cười rất vui vẻ. Chúng ta ở bên cạnh mà họ vẫn thân mật như vậy, tớ làm thế nào cũng không làm được."
Tsukasa gật đầu rồi ngồi xuống ghế.
"Người bình thường sẽ cảm thấy rất khó xử."
Không phải vậy.
Tôi không có ý đó.
Thật ra chính tôi cũng không hiểu rõ lắm, chỉ là nhìn nụ cười của họ, tôi cảm thấy hạnh phúc này thật sự rất quý giá. Cho nên, khoảnh khắc quý giá như vậy tôi hoàn toàn không muốn phá hỏng. Không phải là ghen tị, cũng không nghĩ đến việc bắt chước. Bản thân tôi cũng không hiểu mình đang nghĩ gì, tóm lại là không muốn phá hỏng.
Mặc dù cũng muốn giải thích suy nghĩ của mình với Tsukasa, nhưng cuối cùng tôi vẫn bỏ cuộc.
Nói cũng vô ích.
Nếu phải nói thẳng ra, có lẽ tôi sẽ nói với cậu sinh viên kia: trong phòng bệnh của cậu trước đây có một ông lão tên là Tada, ông lão này xảo quyệt, lại háo sắc, dưới gầm giường, chính là cái giường cậu đang ngủ đó, chất đầy những sách báo khiêu dâm.
Không thể nói như vậy được.
Lời muốn nói của tôi đã bị chôn vùi giữa những lời nói khác.
Cho nên không thể nói.
Những lời không nói ra, những lời khó mở lời, đều bị tôi giấu kín trong lòng. Cứ như là những lời đó sẽ biến mất trong lòng tôi, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.
"Ở trường thế nào rồi?"
Tôi khéo léo chuyển chủ đề.
"Có chuyện gì xảy ra không?"
"Không có gì đặc biệt. Học kỳ ba rất nhàm chán, lại không có những hoạt động như lễ hội văn hóa hay hội thao. Yuichi, cậu vẫn chưa thể xuất viện sao? Điểm số có ổn không?"
"Toang rồi."
Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán. Dù sao thì tôi cũng đã nằm viện gần ba tháng. Hơn nữa, rất có thể cuộc sống bệnh viện của tôi sẽ kéo dài thêm một tháng nữa. Chắc chắn số buổi lên lớp không đủ, mà tôi cũng chẳng hiểu gì về nội dung các tiết học đã bỏ lỡ.
"Thầy Kawamura, chủ nhiệm lớp, đến đây mắng mỏ tớ một trận rồi."
"Vậy là học lại?"
Học lại.
Lưu ban.
Những từ ngữ thật đáng sợ.
"Thầy bảo đáng lẽ tớ đã chắc chắn ở lại lớp rồi. Cậu biết đấy, số buổi lên lớp không đủ mà? Nhưng vì nguyên nhân là bệnh tật, nên có vẻ như có biện pháp cứu vãn. Phải nộp báo cáo cho tất cả các môn, rồi phải đạt điểm đậu trong các bài kiểm tra, thì may ra mới được lên lớp."
"Vậy thì tốt quá rồi."
Tsukasa vui mừng như thể đó là chuyện của chính mình vậy.
"Vậy là chúng ta có thể cùng nhau lên lớp 12 rồi."
"Cậu là học sinh tiểu học à!"
Tôi rất muốn lớn tiếng trách mắng cậu ta.
Nhưng tôi đã không làm vậy. Điều tôi thích nhất ở Tsukasa chính là điểm này. Tsukasa bằng tuổi tôi, hoàn cảnh chắc cũng tương tự tôi, cũng nên cảm thán sự đời như tôi, nhưng cậu ấy lại có thể không chút do dự nói ra những lời ngây thơ vô tư như vậy.
Tôi thì không làm được.
Vì thế tôi thích Tsukasa. Thích cái dáng người vạm vỡ như đô vật chuyên nghiệp, thích cái vẻ vô tư không nhận ra mình đang được các cô gái để ý, chỉ say sưa nói về những vì sao và bánh ngọt, rồi cười hồn nhiên như một đứa trẻ.
Nhưng tôi sẽ không nói những lời này ra.
Đối với con trai, có những điều có thể nói, và những điều không thể nói.
Còn có những điều, chính vì quá quan trọng, lại càng không thể nói.
"Khó lắm, phải nộp đủ luận văn của tất cả các môn đó."
Tôi cố ý lớn tiếng cảm thán.
"Hơn nữa, còn có cả thi nữa!"
"Cố gắng một chút nhất định sẽ được. Chúng ta cùng nhau lên lớp 12 nhé!"
Ừm!
Tôi thầm reo lên trong lòng.
"Nhất định phải cùng nhau lên lớp 12!"
Sau đó, tôi lại tiếp tục than thở với Tsukasa về những khó khăn đủ kiểu khi khai giảng. Tsukasa mỉm cười, lắng nghe tôi than thở.
Đột nhiên cậu ấy dường như nhớ ra điều gì đó.
"À phải rồi, Yamanishi nói có đồ muốn tớ mang cho cậu."
Rồi cậu ấy thò tay vào trong cặp.
"Cái gì vậy? MD?"
Tsukasa dùng bàn tay to lớn của mình đưa cho tôi một chiếc MD màu cam.
"Cậu ta nói là muốn xin lỗi cậu gì đó, tớ không biết là có ý gì."
"Tên đó cũng chu đáo phết nhỉ!"
Chắc là vì chọc Rika giận nên mới xin lỗi mình. Tên này cũng được đấy chứ! Lúc đó mình còn đấm cho hắn một trận, vậy mà hắn vẫn xin lỗi mình.
"Yamanishi giỏi thật đấy."
"Giỏi? Ý cậu là sao?"
"Cậu ta đánh nhau với đám du côn trường Higashi. Bị năm người vây đánh, kết quả một mình cậu ta hạ gục hết. Nhưng mặt bị đánh sưng lên, trông có vẻ đau lắm. Tớ cứ tưởng tên đó chỉ biết nói khoác, xem ra cậu ta cũng dũng cảm phết."
Chờ một chút.
"Tsukasa, mặt của Yamanishi bị đánh ở bên nào, bên trái hay bên phải?"
"Bên trái."
Không sai rồi.
Là tôi đánh đấy.
"Chẳng lẽ, Yamanishi đang được ca tụng là người hùng nghĩa hiệp à?"
"Ừ, tớ thấy mọi người xung quanh nhìn cậu ấy khác hẳn."
"…………"
"Sao thế, Yuichi?"
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc MD trong tay.
Yamanishi!
Chắc đây không phải là xin lỗi, mà là bịt miệng.
5
Cái tên Yamanishi này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy, tôi chẳng hiểu gì cả. MD hắn đưa cho tôi toàn là nhạc anime. Tôi ôm đầu nghe những ca khúc sục sôi nhiệt huyết phát ra từ tai nghe. Yamanishi, tại sao lại là nhạc anime chứ?
GO! GO! GOGOGOGOOOOOO!
Tiến lên!
Chiến đấu!
Đấm cho bọn nó vỡ mặt ra!
Phải thắng!
Đừng gục ngã!
Nhạc anime! Thể loại kinh điển! Hơn nữa còn là những ca khúc nổi tiếng từ mười năm trước. Tôi bị những tiếng hô hào trong bài hát làm cho đầu đau như búa bổ. Yamanishi cho tôi nghe cái này chẳng lẽ có ý đồ gì khác, tôi cố nhịn tiếp tục nghe.
Bài thứ hai vẫn là nhạc anime.
Bài thứ ba cũng vậy.
Nghe được một nửa, tôi tắt máy nghe nhạc.
"..."
Lấy chiếc MD màu cam ra khỏi máy nghe nhạc, ném về phía thùng rác.
MD đập vào tường, sau đó rơi gọn vào thùng rác, phát ra âm thanh giòn tan.
Thế gian này, thật sự có quá nhiều điều khó hiểu.
Ví dụ như Natsume.
Khuôn mặt đẹp trai, nhưng tính cách tệ hại. Hơn nữa còn là bác sĩ chủ trị của Rika.
Ví dụ như Yamanishi.
Tự đại như vậy, nông nổi như vậy, nhưng lại ngày càng được yêu thích.
Ví dụ như chiếc MD này.
Bên trong lại thu những bài hát như thế này.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng tràn ngập như thể mùa xuân đã đến. Tôi ngẩn ngơ nhìn ánh nắng ấy. Nhớ lại, hồi đó cũng là mùa đông. Và ánh nắng cũng chiếu rọi như thế này. Khi tôi lê lết trong đau đớn, dù là mùa đông mà lưng tôi vẫn ấm áp.
Tôi hồi tưởng lại quá khứ.
Đúng vậy.
Đó là chuyện của quá khứ.
Tôi từng có một lần đánh nhau to với cha. Cha mất năm tôi 14 tuổi, còn lần đó là 3 năm trước. Đánh nhau với người lớn phải có thực lực ngang tài ngang sức với đối phương mới được. Đứa trẻ mười tuổi đánh nhau với người lớn, dù có hận đối phương đến đâu, cũng không thể đánh thắng được. Tức là bị người lớn đánh cho một trận, rồi kết thúc.
Tôi rất hiểu.
Tại sao, bởi vì tôi luôn dùng chính cơ thể mình để cảm nhận.
Năm chín tuổi——
Bị một bạt tai đến chảy máu mũi, kết thúc.
Năm mười tuổi——
Không khác mấy so với một năm trước.
Năm mười một tuổi——
Bắt đầu mùa xuân, tôi cao lên rất nhiều. Cái xà đơn cao nhất mà trước đây tôi không với tới được giờ cũng có thể dễ dàng chạm vào, hơn nữa còn có thể lộn người lên được. Một khi xảy ra cãi vã với cha, tôi vẫn sẽ như mọi khi tức giận xông đến thách đấu cha. Kết quả vẫn là bị ăn một cái tát bại trận.
Lúc đó, tôi thật ra không phải là loại trẻ con hay nghịch ngợm, cả ngày bị bố mẹ lớn tiếng mắng mỏ. Chỉ có thể nói là không phải một đứa trẻ ngoan.
Tiếp đó, tôi buồn bã đón tuổi 14 của mình.
Năm đó, cha đã làm một chuyện rất quá đáng. Ông ấy đã lấy hết sạch số tiền mà mẹ vất vả làm thêm cả tháng trời kiếm được để đi đánh cược đua ngựa. Đương nhiên, cha thua, thua sạch bách. Tiền sinh hoạt phí cả tháng trời chỉ vì 7 trận đua ngựa mà tan thành mây khói, mẹ khóc đến sưng cả mắt. Nhìn mẹ co ro trong góc phòng, trong lòng tôi có một thứ gì đó khó tả trào dâng.
Để tôi nói rõ, tôi không phải là một thằng con trai bám váy mẹ.
Thậm chí, tôi còn thấy mẹ phiền phức nữa là đằng khác.
Ờ thì, thằng con trai nào ở tuổi tôi mà chẳng thế, phải không?
Chính tôi cũng không hiểu cơn giận vô cớ này rốt cuộc là từ đâu mà ra, cũng không cần thiết phải truy tìm ngọn nguồn, tôi chỉ biết lao như bay về phía cha.
Cha đang hút thuốc trong cái sân nhỏ hẹp.
Lúc đó, tôi đã không còn gọi cha là "ông già", "lão già", "ba" các kiểu nữa, mà toàn gọi là "này", "hừ" các kiểu.
Lúc đó tôi cũng giống như mọi khi,
"Này!"
Gọi một tiếng.
Cha dùng đôi mắt ảm đạm nhìn tôi.
"Gì?"
"Trả tiền!"
Tôi gào lên!
Vốn dĩ tôi không định như vậy, nhưng đến khi tôi nhận ra thì đã đang gào khản cả cổ.
"Bảo ông trả tiền!"
"Tao làm gì có tiền mà trả! Hết sạch rồi!"
"Ông tiêu hết rồi chứ gì!"
"Tao đã bảo là không có tiền rồi!"
"Trả tiền!"
Cha ném mẩu thuốc xuống đất. Trong đầu cha căn bản không có từ "lễ tiết" này, toàn vứt mẩu thuốc bừa bãi trong sân.
"Này, mày nói cái gì!"
Giọng của cha trở nên rất trầm thấp.
"Mày ăn nói với cha mẹ kiểu gì vậy hả."
Ngay cả bản thân tôi cũng rất bất ngờ, mặc dù tôi đã bị cơn giận làm choáng váng đầu óc, nhưng một phần nào đó trong não vẫn giữ được sự tỉnh táo. Lúc đó, tôi không chỉ có thể chất cường tráng hơn mà giọng nói cũng thay đổi. Chỉ là so với cha thì vẫn còn kém xa, cánh tay còn chưa bằng một nửa của cha, nếu thật sự đánh nhau, chắc chắn sẽ bị đánh cho thê thảm.
Chỉ có thể đánh úp!
Phần não bộ còn tỉnh táo của tôi nghĩ như vậy. Cha đút hai tay vào túi quần. Mình phải thử, chính là bây giờ!
Ngay lúc cha định lấy tay ra khỏi túi quần, tôi nhảy xuống từ hiên nhà.
"A~!"
Một cú drop kick mang tính chất "được ăn cả, ngã về không".
Ngay cả tôi cũng rất ngạc nhiên, không ngờ lại tiến triển thuận lợi đến vậy. Chân tôi đá thẳng ra, cơ thể cũng hoàn toàn duỗi thẳng, tôi giống như một mũi tên, bắn thẳng vào bụng cha. Hoàn toàn bất ngờ. Bụng cha lún sâu xuống, miệng phát ra âm thanh như có thứ gì đó bị vỡ vụn.
Đương nhiên là không thể tiếp đất đẹp đẽ, tôi ngã mạnh xuống đất. Viên đá văng lên đập vào khuỷu tay tôi, nhưng lúc đó tôi đang rất hưng phấn, hoàn toàn không cảm thấy đau. Tôi lập tức bò dậy. Cha là một người rất ngoan cường, nếu không lập tức bò dậy, ông ấy chắc chắn sẽ đến cho tôi hai cước, đá tôi bay đi.
Nhưng, ông ấy lại không đến đá tôi.
Nắm đấm cũng không đến.
Cha ôm bụng, ngồi xổm.
Âm thanh mà ông ấy phát ra lúc đó tôi đến giờ vẫn còn nhớ.
"Hả?"
Âm thanh đó giống hệt một tên ngốc!
Vì quá bất ngờ, tôi chỉ đứng im tại chỗ, không nhúc nhích. Trước đây những đòn tấn công của tôi đều không có tác dụng với cha, mà ngày hôm đó, đòn tấn công đáng nhớ đầu tiên lại có hiệu quả, hơn nữa còn đánh bại được cha. Ngoài dự kiến, ngoài lẽ thường, hơn cả mong đợi!
Nhưng tôi đã phạm phải một sai lầm lớn.
Tôi cứ ngây ngốc đứng đó, cho đến khi cha đứng dậy.
Cha từ từ đứng dậy, giận dữ trừng mắt nhìn tôi. Trong đôi mắt đó bùng cháy ngọn lửa giận dữ, giống như một con bò tót phát điên. Khoảnh khắc ánh mắt ông ấy quét tới, chân tôi hoàn toàn không nghe lời, không thể nhúc nhích. Mồ hôi tuôn như suối. Tôi muốn chạy trốn, nhưng chân vẫn không thể động đậy. Chạy đi, này, chạy đi, mau chạy đi! Cha từng bước từng bước tiến lại gần. Tôi đáng lẽ phải nhanh chóng quyết định là trốn hay tiếp tục chiến đấu, nhưng lại không thể động đậy mà ngây người đứng đó. Không chỉ có chân, mà trái tim tôi cũng không thể động đậy.
Bốp! Cha tấn công tới.
Một đấm đánh vào mặt. Tôi không cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng. Sau đó lại một đòn nữa, lần này, tôi cảm thấy mặt nóng rát. Rồi lại một đòn nữa, đánh vào bụng. Tôi bị đánh đến không thở được, chỉ nghe thấy từ miệng mình phát ra tiếng thở "hộc hộc". Tôi dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn cha, nhưng trong mắt cha chỉ có sự giận dữ. Tôi muốn chạy trốn, nhưng phát hiện ra cổ áo của mình bị cha túm chặt. Cha nổi giận thật rồi. Ông ấy không ngừng đánh vào mặt, vào bụng tôi. Tôi bị đánh đến không đứng vững được, ngã xuống đất, ông ấy liền đá tôi. Ông ấy đá tôi, tôi khóc. Là vì đau, hay là vì nhục nhã, tôi cũng không biết, chỉ không thể ngừng rơi nước mắt.
Cha đã đá tôi bao nhiêu cước vậy? Tôi cảm giác như một hai tiếng đồng hồ, nhưng thật ra chỉ là vài phút ngắn ngủi. Sau đó cha nói gì đó không rõ ràng, loạng choạng rời đi.
Ông ấy hát bài hát chủ đề của bộ phim hoạt hình mà tôi thường xem mỗi tuần khi còn nhỏ.
Khi tôi nghe thấy tiếng hát lạc điệu xa dần, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác rằng ông ta sẽ không đánh tôi nữa, đột nhiên lại thấy đau hơn. Trong miệng đầy mùi máu tanh. Dường như còn nuốt cả đất vào, miệng còn có mùi đất. Đứng dậy, tôi rửa mặt và tay dính đầy máu và bùn đất. Khi rửa bằng nước, vết thương đau nhói. Khi tôi cởi áo ra, nước mắt lại trào ra.
Tôi giống như một đứa trẻ bất lực.
Lúc này, hiện lên trong đầu tôi không phải là bộ dạng thảm hại của bản thân, cũng không phải là bộ dạng co ro trong góc phòng của mẹ, mà là bộ dạng người cha bị tôi đá đến mức ngồi xổm trên mặt đất.
Đợi đến khi tôi hoàn hồn lại, phòng bệnh đã chìm trong bóng tối. Sắp đến giờ ăn tối rồi. Đói quá. Cơm bệnh viện chán ngắt, nhưng bụng đói vẫn thấy thèm ăn. Con người là vậy. Khát rồi thì dù là nước bùn cũng sẽ uống ừng ực.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân.
Là y tá đến.
Hai y tá sóng vai đi qua.
"Anh Shiga đã đo nhiệt độ chưa?"
"Chưa. Cậu không để ý là anh ta sẽ qua mặt ngay."
Tôi chỉ nghe được những lời này, sau đó âm thanh và tiếng bước chân đều xa dần.
Một lát sau, lại có tiếng bước chân.
Lần này chắc là chị Akiko.
"Ông Uchida! Cái đó không phải là thức ăn đâu!"
Chị Akiko quát lớn.
"A! Lão già đáng ghét... ông ơi! Cái đó không ăn được!!"
Tất cả mọi thứ đều giống như ảo ảnh.
Hoàn toàn không có cảm giác thật.
Đầu ngón chân bỗng sống lại cảm giác mềm mại. Cảm giác khi tôi đá cha mình. Đã ba năm trôi qua, nhưng cảm giác ấy vẫn còn nguyên vẹn. Cơn đau khi bị đánh, vị máu tanh ngắt, sự hèn nhát, bóng lưng co ro của cha… tất cả, tất cả những chuyện xảy ra lúc đó vẫn còn in sâu trong tâm trí tôi.
Tôi xuống giường, đi đến bên cửa và bật đèn.
Trong thùng rác, chiếc MD chứa bài hát mà cha đã hát ngày hôm đó, đang lấp lánh ánh sáng từ miếng dán huỳnh quang.
6
Đôi khi tôi nghĩ.
Nếu tôi sống ở trong núi sâu thì cuộc sống sẽ như thế nào nhỉ? Sống vui vẻ cùng gấu, lợn rừng, khỉ? Không thể nào! Đâu phải phim Disney. Chắc chắn sẽ bị gấu tấn công, bị lợn rừng đuổi chạy khắp núi đồi, bị khỉ trêu chọc.
Dạo trước tôi xem một bộ phim tên là "Bờ biển muỗi".
Kể về một người cha rất yêu thiên nhiên, nói muốn cả gia đình hòa mình vào thiên nhiên, sau đó cả nhà chuyển vào rừng mưa, chịu không ít khổ sở. Cuối cùng người cha phát điên mà chết, cả nhà lại trở về xã hội văn minh.
Chủ nghĩa?
Chủ trương?
Có lẽ đó là những thứ cần thiết, nhưng đâu phải lúc nào chúng cũng mang lại kết quả tốt đẹp. Thậm chí, chúng còn có thể đẩy ta vào những tình huống tồi tệ.
Làm mọi thứ một cách vừa phải mới là tốt nhất.
Ừm, cứ làm vừa phải thì sẽ có cả điều hay lẫn điều dở, chẳng có gì quá tốt, mà cũng chẳng có gì quá tệ.
Ừm, đại loại là như vậy.
Đến giờ tôi vẫn luôn ôm ấp ý nghĩ này, cho nên cuộc sống của tôi cũng giống như tôi tưởng tượng, tuy cuộc sống không có gì hào nhoáng, nhưng cũng không đến nỗi toàn chuyện xấu. Vừa buồn chán vừa vui vẻ, tôi cười mà sống cuộc đời mình.
Nhưng lần này là tệ nhất.
Rika vẫn cứ luôn tránh mặt tôi. Gặp nhau ở hành lang cũng sẽ quay mặt đi. Tôi mở miệng nói chuyện với cô ấy, cô ấy cũng không thèm để ý. Tôi đuổi theo cô ấy, cô ấy liền dùng khuỷu tay huých tôi. Tôi rên rỉ lớn tiếng, cô ấy cũng không thèm để ý, cứ thế bỏ đi.
Thật là quá đáng.
Thật tồi tệ.
Hôm nay tôi vẫn đang tìm cách để cô ấy tha thứ cho mình. Mỗi ngày, 24 tiếng đồng hồ tôi đều nghĩ về chuyện này. Nhưng tôi chẳng nghĩ ra được gì cả.
Có lẽ tôi thật sự là đồ ngốc.
Rika chẳng phải cũng mắng tôi như vậy sao.
"Yuichi, đồ ngốc!"
Bằng giọng nói đáng yêu của cô ấy.
"Cậu là đồ ngốc!"
Khuôn mặt giận dữ cũng rất đáng yêu.
Tôi phơi nắng trên sân thượng. Gió hơi buốt, đợt rét đậm sắp đến rồi. Cuộc sống ở bệnh viện quá nhàm chán, dạo gần đây chỉ có thể xem dự báo thời tiết để giết thời gian. Buổi sáng bản tin của NHK sẽ phát đi phát lại dự báo thời tiết. Tôi cũng muốn xem tin giải trí của các kênh khác, nhưng không còn cách nào, quyền chọn kênh TV ở đại sảnh đều nằm trong tay mấy ông lão nhập viện lâu năm rồi.
Buồn ngủ quá.
"Haaa…"
Ngáp một cái, tôi mở sách giáo khoa ra.
Dù sao cũng phải học hành một chút, nếu cứ thế này thì nguy cơ không được lên lớp là rất cao. Cửa ải đầu tiên là bài luận. Phải tìm một chủ đề nào đó dễ viết mới được.
Tôi ra sức lật sách. Sau đó từ trên đỉnh đầu truyền xuống một giọng nói.
"Ồ, không tệ nhỉ, đang học đấy à!"
Ngẩng đầu lên, tôi thấy chị Akiko đang đứng ở đó.
Ngậm điếu thuốc trong miệng.
"Đừng hút thuốc nữa, không tốt cho sức khỏe đâu."
"Cậu nói gì?"
"Đau, đau, đau, dừng tay lại đi mà—"
Chị Akiko hung hăng giẫm lên lưng tôi, cơ thể tôi vặn xoắn như một cái bánh quẩy. Chị ta dùng đầu ngón chân đứng, khuỵu gối, cố gắng dồn hết toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người tôi.
"Chị... chị làm cái gì vậy hả!? Đồ y tá chết tiệt!"
Tôi vùng ra, kêu lớn.
Chị Akiko cười, nhả một ngụm khói.
"Hả? Gì cơ?"
"Thì em..."
"Cậu muốn nói gì?"
Ánh mắt chị Akiko lóe lên vẻ hiểm độc. Nói sao nhỉ, trông chị ấy thật vui vẻ, tràn đầy sức sống. Chắc chắn chị Akiko có sở thích hành hạ tôi rồi. Đúng là một cô y tá quái đản.
Bực tức nhưng vẫn phải cười "ha ha".
"Không có gì."
"Tôi là người rất độ lượng, cậu muốn nói gì cứ nói đi, tôi không để ý đâu."
"Thật sự không có gì mà, a ha ha, ha ha."
"Vậy thì tốt, a ha ha, ha ha."
Chúng tôi cười lớn.
Trên bầu trời xuất hiện ánh chiều tà, chúng tôi vẫn cười.
"Này, Yuichi."
"Vâng?"
Lần này lại là gì nữa đây.
Tôi đứng hình.
Tôi nghĩ chắc chị ta sẽ không đột nhiên đá tôi đâu nhỉ...
"Có phải cậu vẫn đang cãi nhau với Rika không đấy."
"…………"
"À, ra là vẫn còn."
"…………"
"Rika cũng thật là cứng đầu. Tuổi như cậu giấu một hai cuốn sách khiêu dâm cũng là chuyện bình thường, tha thứ cũng được mà."
Đúng!
Chính xác là như vậy!
Cơ mà, đâu chỉ là một hai cuốn...
"Nhưng mà, con bé có vẻ hơi mềm lòng rồi."
"Mềm lòng, Rika sao?"
Chị Akiko gật đầu.
"Con bé ít khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nên cũng không biết chắc nữa. Những lúc phải trải qua mấy ca kiểm tra mệt mỏi cũng chẳng thấy than vãn gì, mà có chuyện vui cũng chẳng lấy gì làm hớn hở. Thế mà, từ khi giận cậu, trông nó có vẻ hơi suy sụp ấy..."
"Chị Akiko..."
"Gì vậy!"
"Rika không bao giờ biểu lộ cảm xúc của mình hả?"
"Đúng vậy."
"Cậu ấy giận dữ hay vui vẻ ra mặt lắm chứ bộ?"
Chị Akiko chớp mắt.
"Thật sao?"
"Ừm."
Lúc giận đến phát điên thì đáng sợ khỏi nói luôn. Đáng sợ hơn chị Akiko nhiều. Có lẽ người con gái đáng sợ hơn cả chị Akiko cũng chỉ có Rika thôi. Khóc lóc, la hét, không ngừng oán trách, Rika là người sẽ bùng nổ cảm xúc.
Chị Akiko lẩm bẩm.
"Cậu... bị ăn hiếp à?"
"Hả?"
Chị ấy nói gì, tôi không nghe rõ lắm.
"Không, không có gì, chị nói một mình thôi."
Chị Akiko vội vàng nói, cố gắng lảng tránh.
"Gần đến giờ rồi."
Chị ấy nhìn đồng hồ.
"Có chuyện gì ạ?"
"Chiều nay Rika truyền dịch xong có thể sẽ lên đây. Chị bảo em ấy đến. Nghe kỹ đây, lần này cậu phải nắm chắc cơ hội đấy. Con bé chạy không nhanh đâu, cậu trốn ở chỗ có lan can các kiểu trước đi, rồi chặn ở chỗ lối vào này, sẽ không bị nhốt ở đây như lần trước nữa."
"Chị Akiko..."
"Quỳ xuống cũng được, gì cũng được, tóm lại phải xin lỗi trước đã. Tuy là ý của chị, nhưng chị nghĩ thật ra Rika cũng muốn làm lành với cậu đấy. Quỳ xuống, tốt nhất là khóc thêm chút nữa, rồi nói với con bé là nguyện làm người hầu 100 năm các kiểu, chắc chắn con bé sẽ tha thứ cho cậu."
Chị Akiko cười, ném mẩu thuốc lá vừa hút xong vào gạt tàn di động mang theo bên mình, rồi đi xuống. Tôi nhìn theo bóng lưng chị ấy rời đi. Cảm ơn chị Akiko! Chị Akiko đúng là thiên sứ! Thần tiên tái thế! Phật tổ chuyển sinh!
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, vẫn chưa hết bàng hoàng, chợt giật mình tỉnh lại.
Phải trốn trước đã.
Tôi hoảng hốt nhìn quanh bốn phía, hay là trốn bên cạnh bồn nước đi. Mặt trời đã xuống núi rồi, trời rất lạnh. Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó.
Khoảng 5 phút sau, cửa mở ra.
Rika đến rồi.
Chỉ được thành công, không được thất bại. Tóm lại, quỳ xuống, khóc lóc, đầu cọ xuống nền xi măng, gì cũng được, chỉ cần cô ấy tha thứ cho mình. Bảo mình thề làm người hầu của cô ấy 100 năm cũng được.
Tôi dựng tai lên khi nghe thấy tiếng bước chân.
Cô ấy đang đi loanh quanh. Có lẽ đang tìm chị Akiko. Tiếng bước chân từ từ đến gần. Tôi hít một hơi, đang tính toán thời cơ. Còn thiếu một chút, một bước, hai bước, ba bước—
Chính là bây giờ.
Tôi lao ra, bò rạp xuống nền xi măng.
"Rika, tớ xin lỗi."
Ngẩng đầu lên.
Ai ngờ lại là Natsume.
Sự im lặng kéo dài bao lâu tôi cũng không biết.
Tôi ngây ngốc nhìn mặt Natsume, Natsume cũng ngây ngốc nhìn mặt tôi.
Natsume là người phản ứng lại trước.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Anh ấy ngạc nhiên nói.
Mặt tôi bỗng chốc đỏ bừng. Tôi đứng dậy.
"Không có gì."
Khốn kiếp, vậy mà mình lại quỳ xuống trước cái tên này.
"Đột nhiên nằm sấp trước mặt, tôi suýt chút nữa bị cậu dọa chết rồi. Đúng rồi, Ezaki, cho cậu xem một thứ hay ho này."
"Cái gì vậy!"
"Xem này!"
Vừa nói, Natsume liền lôi ra một quyển... tạp chí người lớn nước ngoài! Nó trần trụi đến mức kinh hoàng, táo bạo đến mức tôi không dám nhìn thẳng.
"Cho cậu."
"Hả? Em không cần thứ này đâu!"
"Thôi mà thôi mà, cầm lấy đi. Ý tốt của người lớn nhất định phải nhận đó."
Natsume nói rất nhanh, sau đó nhét cuốn sách vào tay tôi rồi vội vàng rời đi. Rốt cuộc anh ta muốn làm gì. Tóm lại, bây giờ trong tay tôi chỉ còn lại quyển tạp chí người lớn tục tĩu đến khó tin.
Mà, sách vở thì ai lại không tò mò muốn lật xem chứ.
Không phải sao?
Mỗi khi dọn dẹp phòng, thỉnh thoảng tôi lại tìm thấy những quyển sách đã mua nhưng chưa đọc. Những lúc như vậy, tôi cảm thấy có lỗi với chúng. Bị mua về mà không được đọc, đó hẳn là một nỗi buồn khôn tả đối với một quyển sách.
Chính là như vậy.
Tôi không hề muốn xem chút nào.
Tôi giở sách ra.
Ngay lúc này.
Bên chân có thêm một cái bóng. Cái bóng gầy gò. Tôi cũng không nghĩ nhiều, liền ngẩng đầu lên.
Là Rika.
Đứng ở đó.
Trong một khoảnh khắc tôi hiểu ra tất cả. Tại sao Natsume lại hoảng hốt như vậy, tại sao anh ta mang theo cuốn sách này, tại sao anh ta cứ nhất quyết nhét nó cho tôi. Natsume cái tên khốn đó chắc chắn biết kế hoạch của chị Akiko.
Nhưng điều tôi hiểu rõ nhất chính là sự ngu ngốc của mình.
Rõ ràng biết Rika sắp đến, tại sao lại giở sách ra xem?!
Đồ ngốc, mày là đồ ngốc phải không?
"Ri, Rika!"
Tôi ném cuốn sách đi, gào lên.
"Không phải, không phải như vậy."
Nhưng, Rika mặt không chút biểu cảm, quay người rời đi. Tôi đuổi theo, nhưng bị cô ấy dùng khuỷu tay thúc mạnh vào bụng, chân tôi loạng choạng. Rika thừa cơ nhanh chân chạy ra ngoài. Tôi cố nén đau đớn đuổi theo cô ấy, nhưng cánh cửa đóng sầm lại ngay trước mặt.
RẦM!
Tiếp theo là một âm thanh chẳng lành. Tôi hốt hoảng chụp lấy tay nắm cửa. Vặn nhưng không nhúc nhích. Kẹt cứng. Chết tiệt. Lại bị khóa rồi. Tôi dùng sức giật mạnh tay nắm. Không mở. Đá mạnh. Chân đau nhói. Đấm mạnh. Tay cũng ê ẩm.
Tôi đứng đó.
Mặt trời đã lặn, gió bắt đầu lạnh hơn.
"Không lẽ..."
Đúng rồi, bản tin thời tiết sáng nay có cập nhật nói hôm nay là ngày lạnh nhất năm.
7
Tôi đặt tay lên lan can, cúi người nhìn xuống. Vừa nghĩ xem có cách nào leo xuống ban công tầng dưới không. Vừa leo qua cái lan can cao đến ngực, tôi quỳ xuống trên một gờ tường nhô ra chừng một mét, cẩn thận quan sát phía dưới. Một bức tường bê tông dựng đứng khiến tôi nghẹn thở. Gió đông lạnh giá, bàn tay, trái tim tôi, đều trở nên lạnh cóng.
----------
Cộp cộp cộp —
Akiba Rika đang lao xuống cầu thang. Tiếng bước chân vang vọng khắp không gian. Ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu xuyên qua ô cửa sổ gần trần nhà, nhuộm đỏ cả cầu thang, bức tường, và cả cô gái. Bóng của cô gái kéo dài lê thê trong ánh sáng đỏ ấy. Mái tóc cô bay múa. Bồng bềnh, chập chờn, tựa như sinh mệnh mong manh của cô. Cô gái lẩm bẩm. Đồ ngốc, cái đồ ngốc đó... Đôi mắt cô ánh lên một chút lệ. Chuyện chị Tanizaki gọi mình ra có ẩn ý gì, đương nhiên là cô đã nhận ra. Không phải chị Tanizaki, mà là cái tên ngốc đó đang chờ mình, đúng không? Nếu cái tên ngốc đó chịu cúi đầu xin lỗi, dù miễn cưỡng, cô cũng sẽ cho hắn một cơ hội. Thật ra cô không muốn tha thứ. Muốn cho hắn nếm trải những điều tồi tệ hơn nữa. Vì hắn dám coi thường cô. Rõ ràng là có mình rồi, mà lại tích trữ nhiều thứ rác rưởi như vậy. Con trai đúng là loài sinh vật ngốc nghếch. Vừa ngốc, vừa dâm dê, lại còn trơ trẽn.
Nhưng cô không còn nhiều thời gian.
Và quỹ thời gian ít ỏi ấy đang dần cạn kiệt.
Vậy nên, không còn cách nào khác. Cô không thể cứ thế kết thúc. Hơn nữa, có vẻ như cái tên ngốc đó đang rất đau khổ vì bị cô ngó lơ, dạo gần đây hắn đã gầy đi trông thấy. Thấy cũng hơi tội nghiệp, nhưng chỉ một chút thôi.
Vậy nên, tha thứ cho hắn cũng được.
Không, cô đã muốn tha thứ cho hắn...
----------
Tôi thở dài. Biết cách này không được, chỉ có thể bỏ cuộc. Đi bên kia xem sao, tôi lại trèo qua lan can. Hắt xì một cái, lại hắt xì cái nữa.
----------
Natsume Goro đang đứng cạnh lối thoát hiểm.
Tiếng bước chân đang đến gần.
Cộp cộp cộp, giống như muốn đá bay cầu thang vậy. Hình như rất tức giận. Tiếng bước chân đến bên cạnh Natsume, để không bị đối phương phát hiện, Natsume cố thu mình nhỏ nhất có thể, mong không bị phát hiện
Tiếng bước chân đi qua lối thoát hiểm, biến mất ở phòng bệnh phía đông. Natsume cười hì hì — tác chiến thành công. Nếu rời đi muộn một phút thì toi rồi. Rika rất tức giận, đôi mắt đáng yêu của cô ấy quả thực đã trợn ngược lên.
Quen Rika đã lâu, nên rất hiểu tính tình của cô ấy. Như vậy, thằng nhóc đó sẽ không thể đến gần Rika nữa. Rika sẽ không tha thứ cho cậu ta đâu. Quỳ xuống cũng vô ích, khóc lóc cũng vô ích, Rika sẽ không thèm để ý đến cậu ta.
Natsume cười hì hì, rồi càng cười càng lớn, tiếp đó biến thành cười lăn lộn, cuộn tròn người lại, không ngừng cười. Cuối cùng là cười như điên dại.
----------
Sau khi đã tốn công sức tìm kiếm đường thoát thân mà vô ích, tôi hoàn toàn tuyệt vọng. Đành chờ chú Edogawa bên đội bảo vệ đến.
Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh tháp nước khuất gió. Hít hít mũi. Có lẽ là vì lạnh.
Có lẽ là vì buồn bã. Tôi lẩm bẩm: "Rika, không phải lỗi của tớ mà..."
----------
"Ông Uchida! Không được đâu! Cái đó không phải đồ ăn!"
Tanizaki Akiko vẫn đang nổi giận như mọi khi.
Nói chung, bệnh nhân nhập viện ai nấy đều ích kỷ. Họ cho rằng vì mình đang gặp chuyện chẳng lành nên có quyền được nhõng nhẽo một chút. Nếu họ làm nũng với gia đình cũng được thôi. Nếu họ trút giận lên người thân cũng không sao. Vì đó là gia đình mà.
Nhưng đừng trút lên y tá, làm ơn.
Y tá cũng muốn đối xử tốt với bệnh nhân hết mức có thể. Dù trước đây từng được gọi là Nữ hoàng Ise hay Ác quỷ Đỏ, giờ đây mình là một thiên thần áo trắng.
Cảm thấy thật xấu hổ, đến giờ vẫn chưa kể với ai cả – cũng không phải chuyện gì to tát, thực ra từ nhỏ mình đã luôn mơ ước trở thành một y tá – xinh đẹp, dịu dàng, tốt bụng và đáng yêu.
Muốn luôn luôn tươi cười.
Giống như thiên thần vậy.
Nhưng thật sự quá khó để mỉm cười với một ông lão bị bệnh tiểu đường nặng, bị ép buộc hạn chế ăn uống, chỉ cần sơ sẩy là có thể nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại đang lén lút ăn bánh kẹo.
Tệ hơn nữa là ông ta còn ôm bánh kẹo bỏ chạy khi bị phát hiện.
Ai mà không muốn quát mắng chứ.
"Tôi bảo đưa cái đó đây! Ông sẽ chết đấy!"
Phải đuổi theo ông lão thôi.
Ông lão đang ôm cả đống bánh kẹo trước ngực.
Nếu ông ta ăn hết chỗ đó, ông ta sẽ chết.
Chắc chắn sẽ chết.
"Này! Đừng có ăn!"
"Ta... ta không có ăn!"
"Xạo quá!"
"Ta... ta không có ăn! Thật đó!"
"Vậy cái đó là cái gì!? Cái ông đang ôm đó là cái gì!?"
Thật tâm, tôi chỉ muốn luôn nở nụ cười.
Nhưng trước mắt, tôi phải gào thét, chửi rủa, đuổi theo bệnh nhân với khuôn mặt dữ tợn như quỷ dạ xoa. Nếu vì thế mà họ khiếp sợ tôi thì cũng chẳng sao cả.
Họ sợ hãi, họ nghe lời, thì mạng sống của họ sẽ kéo dài hơn.
Họ sẽ sớm được xuất viện.
Bản thân họ vui vẻ, gia đình họ cũng được mỉm cười.
Cho nên bây giờ để có thể từ tay ông Uchida cứng đầu, tính tình kỳ quặc kia mà cướp lấy đồ ngọt, chỉ có thể gào lên thôi.
"Lão già đáng ghét, không muốn chết thì mau chóng vứt đồ trong tay đi!"
----------
Tôi ngước nhìn bầu trời. Trong đêm đông, những ngôi sao hạng nhất lấp lánh. Vầng trăng khuyết từ từ nhô lên ở phía đông.
----------
Natsume ngồi cạnh lối thoát hiểm. Nghe thấy có người gọi mình. Bác sĩ Natsume--, âm thanh hư ảo. Nhưng Natsume không đứng dậy, vẫn ngồi ngẩn người. Tiếng cười điên cuồng vừa rồi đã biến mất, chỉ còn lại một khuôn mặt trống rỗng.
Natsume đút tay vào túi áo khoác, lấy ra chiếc bật lửa luôn mang theo bên mình, dùng sức nắm chặt.
Vì quá dùng sức, các khớp ngón tay bắt đầu trắng bệch. Nhưng Natsume không nhận ra hành động này của mình.
Đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm vào nơi xa xôi, dường như không thuộc về thế giới này. Đuổi theo sự ấm áp ấy, đuổi theo giọng nói dịu dàng ấy. Biết rằng không thể quay lại được nữa nhưng vẫn cứ đuổi theo.
"Này..."
Một giọng nói ngọt ngào, mong manh vang lên.
"Này..."
Natsume hoàn hồn, nhìn quanh, vẻ mặt hoảng hốt. Nhưng đối diện không phải là thứ anh ta đang tìm kiếm, mà là cánh cửa lối thoát hiểm bong tróc sơn, sàn linoleum và những bức tường trắng.
Natsume cười khổ, cười sự ngu ngốc của mình, nụ cười nhanh chóng biến mất, trở nên giống như đứa trẻ bị bắt nạt, lộ ra vẻ yếu đuối, môi mấp máy, dường như đang nói điều gì đó.
Chỉ là âm thanh quá nhỏ, ai cũng không nghe thấy, ngay cả chính anh ta cũng không.
----------
Tôi dựa vào tháp nước, ôm gối ngồi, ngắm nhìn vầng trăng lưỡi liềm ở phương xa.
----------
Cô gái trở về phòng bệnh của mình.
Đứng lặng trong bóng tối.
Ánh mắt dừng lại trên những cuốn sách nằm rải rác trên bàn cạnh giường. Cùng một tiêu đề, cùng một bìa, chỉ khác nhau ở con số bên dưới tiêu đề – chỉ có cuốn sách đánh số "1" là ở bên cạnh gối.
Cô ấy nhờ mẹ mua, chứ không nhờ cái tên ngốc kia. Vì là bí mật, đến một ngày nào đó, cho đến lúc đó, cô không muốn để cậu ấy biết. Tốn bao nhiêu thời gian và công sức, mình thật giống một kẻ ngốc.
Thật xấu hổ, thật sự rất xấu hổ. Nước mắt lại trào ra. Cô gái dùng sức lau nước mắt, nhanh chóng bước tới bàn, đứng trước bàn, hất hết sách trên bàn xuống đất.
Sách rơi xuống đất, phát ra tiếng sột soạt. Sau đó cầm cuốn sách bên gối lên, giơ lên cao. Vứt đi, sách, và tất cả mọi thứ, quên đi thôi.
Nhưng bàn tay giơ sách lên giữa không trung dừng lại.
Bất động.
Mãi mãi.
Qua mười giây, hay ba mươi giây, hoặc một phút... Cô gái buông tay xuống, ngắm nhìn bìa sách.
Trong bóng tối, đôi môi cô run rẩy.
Đồ ngốc!


0 Bình luận