Yêu con gái tình đầu
Kijin Kimura Haru Ichikawa
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 4: Lễ hội hè (2)

1 Bình luận - Độ dài: 1,042 từ - Cập nhật:

    Bây giờ đã là tháng 8.

    Kỳ nghỉ hè đang diễn ra khắp thế giới. Số lượng khách hàng lui tới tại của hàng nơi Ichigo làm việc đã tăng lên đáng kể so với trước đây. Ngày thường hay lễ cũng không quan trọng nữa, cửa hàng vẫn đón tiếp rất nhiều gia đình và những khách hàng vốn dĩ không thường ghé qua. Quầy thu ngân lúc nào cũng hoạt động hết công suất, và doanh số bán các sản phẩm theo mùa như thuốc diệt côn trùng cũng cao hơn năm ngoái. Việc kinh doanh các loại lưới chắn và dụng cụ nông nghiệp phục vụ việc làm cỏ cũng tiến triển tốt. Dẫu sao thì, nhiều gia đình có lẽ sẽ tận dụng kỳ nghỉ hè để thay mới màn cửa hay dọn dẹp cây cỏ trong vườn.

    Thêm vào đó, các mặt hàng phục vụ giải trí như đồ bơi, pháo hoa, vỉ nướng BBQ,  than củi,… Các mặt hàng phục vụ lễ Obon như hoa cúng Phật và bàn thờ lễ vật cũng bán đắt như tôm tươi. Khu vực trưng bày sản phẩm do Ichigo thiết kế bằng cách thảo luận cùng từng bộ phận bán hàng và kết hợp với các chiến dịch truyền thông mà anh lên kế hoạch nhằm kích thích nhu cầu mua sắm dường như đã phát huy hiệu quả. Dù bận rộn, nhưng kết quả đạt được hoàn toàn xứng đáng.

    “Chà… Nhiều việc phải làm quá.”

    Trong một cửa hàng sống động như vậy, Ichigo đang đi cùng với một người đàn ông. Một người đàn ông có gương mặt sáng sủa, tóc vuốt sáp kiểu hai tầng gọn gàng, và hàng lông mày mảnh. Một người có thể gọi là điển trai. Anh là quản lý khu vực bán hàng, chịu trách nhiệm chính cho các nhân viên bán thời gian ở quầy thu ngân, tên là Oshikata. Xét về tuổi tác, anh lớn hơn Ichigo một tuổi, và về thâm niên làm việc tại công ty thì vào cùng năm với Wakana.

“Anh giỏi thật đấy, quản lý. Trong khu vực này thì cửa hàng của chúng ta có doanh số vượt xa cùng kỳ năm ngoái luôn đó.”

    “Không, không. Dù cho cửa hàng có nhiều khách đến, nhưng sẽ là vô nghĩa nếu ta không thể phục vụ chu đáo hay xử lý vấn đề ở quầy thu ngân. Tất cả là nhờ anh Oshikata với cô Wakana đã đảm bảo ta đủ nhân lực đấy chứ.”

    Ngay khi kì nghỉ dài bắt đầu, số lượng nhân viên bán thời gian có thể đi làm đã giảm mạnh do họ phải về quê hay tham dự sự kiện ở địa phương. ĐIều này trực tiếp dẫn đến việc thiếu hụt nhân lực tại cửa hàng. Anh và phó quản lý Wakana, đã phối hợp với nhau để đảm bảo đủ nhân lực vào thời điểm này trong năm. Nhờ vậy, cửa hàng đã tránh được tình trạng thường thấy trong ngành dịch vụ vào mùa này — bị quá tải vì thiếu nhân lực.

    Rồi—

    “Chị ơi, như thế này có đúng không?”

    “Đúng rồi đó, em giỏi quá đi !”

    Ngay khi đi qua khu vực xưởng thủ công, anh nghe thấy một giọng nói vui vẻ vang lên. Lớp thủ công và hướng dẫn lại được tổ chức hôm nay. Dưới sự quan sát của các nhân viên bộ phận DIY được cử đến hỗ trợ, Luna đã làm rất tốt vai trò người phụ trách.

    Có lẽ đây là một bài tập làm đồ thủ công được giáo viên giao trong kỳ nghỉ của các em học sinh. Luna dường như rất vui khi đóng vai một giáo viên hướng dẫn tận tâm cho đám trẻ đã tụ lại tham gia.

    “Cô ơi, em có điều muốn hỏi, trường hợp này thì dùng màu nào ạ?”

    Lúc đó, một học viên trong lớp thủ công đang làm việc ở bàn bên cạnh, đến hỏi Luna.

    “Ah, ừm, để xem nào…?”

    “Luna à, nếu em muốn giữ lại vân gỗ thì chị nghĩ loại sơn bảo vệ này sẽ hợp hơn đấy."

    Một người khác, cũng là học viên của lớp, đưa ra lời khuyên cho Luna. Đó chính là một trong những khách hàng nữ đã từng đến hôm trước, khi Ichigo và Luna cùng đóng vai giảng viên.

    Nhờ sự hỗ trợ từ những vị khách quen này, cô bé có thể phục vụ khách hàng mà không bị lúng túng. Dù kiến thức và kinh nghiệm còn hạn chế, nhưng Luna đã bù đắp được điều đó bằng sự chăm chỉ và chân thành của mình. Nhờ vậy, Ichigo có thể hoàn toàn yên tâm để Luna đảm nhận vai trò giảng viên.

    “Cô bé đúng là đáng nể thật đấy, giờ cô bé là bộ mặt của xưởng thủ công rồi.”  Nhìn Luna như vậy, Oshikata có vẻ ấn tượng. “Cô bé làm việc chẳng khác gì một nhân viên chính thức."

    “Ừ, mới chỉ là học sinh năm nhất cấp ba thôi mà đã đáng tin cậy như thế này.” Ichigo cũng không tiếc lời khen ngợi Luna, và anh hoàn toàn chân thành khi nói vậy.

    “Hồi tôi còn ở tuổi đó, tôi chắc chắn mình chẳng được như thế. Tôi nhớ mình là tên phá hoại thì đúng hơn.”

    “Hahaha”

    Ichigo bật cười trước lời than vãn của Oshikata, người đang khoanh tay và lẩm bẩm. “Hừm…”

    “Anh ấy có thể trông có vẻ là một người hời hợt, nhưng thực ra lại là một người chồng đầy yêu thương và luôn quan tâm đến gia đình.”

    Và rồi, chuyện đó xảy ra.

    Tình cờ, ánh mắt của Luna hướng về phía Ichigo và người đi cùng. Nhờ vậy, cô bé hẳn đã nhận ra rằng Ichigo đang nhìn mình. Luna mỉm cười và nhẹ nhàng vẫy tay.

    Trước cử chỉ bất ngờ đó, Ichigo hoảng hốt quay mặt đi và giả vờ ho để che giấu sự lúng túng. [note73914]

    ...Trưởng thành, sao?

    Thế nhưng, thực tế cô bé vẫn là một đứa trẻ hay làm nũng, với sự tinh nghịch rất đúng tuổi.

da865f55-c962-4017-9e45-85546a6aaa56.jpg

Ghi chú

[Lên trên]
có suy nghĩ gì tàm râm hay sao mà hay giật mình vậy ba :(
có suy nghĩ gì tàm râm hay sao mà hay giật mình vậy ba :(
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Main cứ suy mãi thôi
Xem thêm