Mặt trời đã lặn, và màn đêm buông xuống.
Dưới bầu trời đen kịt chỉ có ánh trăng và sao lấp lánh, chiếc xe chở Ichigo và Wakana lăn bánh trên đường cao tốc –nơi những dãy đèn đường tỏa ánh sáng đều đặn, dẫn lối họ về phía đích đến.
Sau buổi họp và khóa huấn luyện kết thúc, những người tham gia đã giải tán ngay tại chỗ. Một vài người nói sẽ đi ăn cùng nhau, và một số người tham gia sống ở gần đây còn nghĩ đến việc gọi tài xế để đi uống với những người kia.
Ichigo cũng được mời, “Anh đi chứ, quản lý Kugiyama?” Nhưng Ichigo từ chối vì anh muốn về thẳng nhà. Wakana cũng được rủi đi uống, nhưng cô đã từ chối để về cùng với Ichigo, do hai người đi chung xe.
“Anh lái xe chắc cũng mệt rồi, quản lý có muốn tôi lái xe thay không?”
Tại bãi đổ xe của trung tâm văn hóa, Wakana đề nghị họ nên đổi tay lái như cô đã nói vào buổi sáng.
“À không cần đâu, tôi ổn mà. Cô Wakana hãy nghỉ ngơi đi đi. Nếu cô muốn thì chợp mắt một lúc cũng được.
Ichigo lịch sự từ chối lời đề nghị và ngồi vào trong ghế lái, trong đầu thoáng nghĩ: chắc do sự chu đáo của cô.
…Hay là nhìn mình mệt mỏi lắm sao? Ichigo thầm nghĩ và thoáng lo lắng cho vẻ ngoài của mình lúc này.
“Cũng sắp đi được nửa đường rồi nhỉ?
“Vâng, hai ta hãy nghỉ một lát.”
Dù sao thì, sau khi rời khỏi địa điểm họp và lên đường cao tốc vài chục phút, Ichigo và Wakana quyết định dừng lại ở trạm dừng chân để nghỉ ngơi một lát.
“Chúng ta gần chỗ dừng chân lúc sáng rồi, đến đó nhé.”
“Vâng.”
Ichigo bật đèn xì-nhan để chuyển làn, rẽ vào trạm dừng chân. Họ và trạm dừng chân sáng nay đã ghé qua. Trạm dừng chân này được thiết kế để dùng chung cho hai chiều, nên chỉ có vị trí bãi đỗ xe là thay đổi, còn tòa nhà và tiện ích khác vẫn như cũ. Ichigo bước xuống xe, vươn vai thư giãn và và ngâm “…”
“À.”
Và rồi như thể vừa nhớ ra điều gì đó, anh quay lại nhìn Wakana, người cũng vừa bước ra từ ghế phụ.
“Cô Wakana, hay mình đi ngắm cảnh đêm một chút nhé?”
“Ể?” À vâng, ý anh là ở đài quan sát đó.” Wakana chợt nhận ra. Sáng nay, trên đường đi, hai người đã nói chuyện về nó. “Vâng, chúng ta đi thôi. À, còn phòng vệ sinh nữa các thứ nữa.”
“Tôi ổn, còn… cô Wakana thì sao?
“Tôi cũng không cần đâu.”
Sau khi trao đổi, hai người tiến tới chỗ đài quan sát trong màn đêm. Vẫn là nơi đó, nhưng cảnh vật trước mắt đã đổi khác hoàn toàn so với buổi sáng.
‘Woah… thật đẹp.”
Không ngạc nhiên khi Wakana buột miệng thốt lên. Ánh đèn nơi thành phố tựa như những ngôi sao, nhuộm màu cho bầu trời đen thăm thẳm
Những ánh đèn tại khu công nghiệp cũng mang nét nghệ thuật đặc biệt, như thể có một sức hút vô hình lôi cuốn ánh nhìn. Còn khu vui chơi mà ban ngày họ thấy…
“Vòng đu quay được bật sáng rồi.”
“Ừ… Nó làm tôi có chút hoài niệm.”
Ánh đèn đỏ, xanh, hồng và vàng lần lượt nhấp nháy, tạo nên một khung cảnh lung linh rực rỡ. Bầu không khí lãng mạn như thổi sức sống vào công viên giải trí trong đêm.
“Công viên giải trí à…”
Và rồi, Ichigo nghe thấy tiếng thì thầm của Wakana.
“Tôi chỉ đến đây lúc còn nhỏ.”
Giọng nói của cô, nghe rất tự nhiên và chân thành.
“Xin lỗi vì cô phải ở đây với tôi.”
“Ể?” Những lời của Ichigo khiến Wakana ngạc nhiên nhìn lên.
“Đáng lẽ cô phải ở cùng người yêu mới đúng.”
“…”
Ichigo nói với vẻ đùa cợt, sau khi nhìn mặt Ichigo một lúc, Wakana chuyển hướng ánh mắt vào khung cảnh ban đêm.
“…Quản lý à, anh có đang quen ai không?” Cô hỏi.
“Gì cơ?”
“Lúc ở cửa hàng, anh nói anh đang còn độc thân.”
Bóng tối xung quanh khiến anh không thể thấy rõ nét mặt cô. Như thể có tấm màn đen kịt phủ xuống gương mặt cô. Ichigo đáp với tông giọng như mọi khi.
“Ừ, hiện tại tôi vẫn đang độc thân.” Với những lời đó, bầu không khí xung quanh Wakana dịu đi đôi chút. “Ừm, còn cô Wakana thì sao?”
Cái này chắc không tính là quấy rối đâu nhỉ? Ichigo suy nghĩ, nhưng vẫn quyết định hỏi để giữ cho cuộc trò chuyện tự nhiên.
“Tôi cũng vậy, hiện tại cũng chưa có ai cả.”
“Vậy sao.”
Ichigo nhớ lại dáng vẻ của cô trong cuộc họp hôm nay, cô được ngưỡng mộ bởi những người xung quanh, còn được các đồng nghiệp nam mời đi uống sau khi kết thúc cuộc họp. Anh thật lòng nghĩ họ phí thời gian vô ích rồi, nhưng cô ấy quả thật rất cuốn hút.
“Nhưng tôi đang để ý một người…”
Và rồi, như thể cố gom hết dũng khí, Wakana nói. Ichigo mắt mở to ra vì bất ngờ.
“Vậy sao?”
“Vâng, chỉ là…” Giọng cô trầm xuống. “…Tôi không thể chủ động quá được.”
“…”
Anh nhớ lại những lời của Luna vào ngày hôm trước, Anh hỏi em ấy khi đang nép mình sau cánh cửa vào phòng nghỉ, răng điều em ấy đang nghĩ trong lòng là gì.
“Sao lại thế?”
Anh đang phân vân không biết có nên tiếp tục chủ đề này hay không. Nhưng trước khi anh kịp suy nghĩ, Ichigo đã buột miệng hỏi.
“Ừm, tôi biết có hơi kì lạ… Anh có thể tự hỏi sao cái người phụ nữ lớn tuổi này đang nói về cái gì, nhưng…” Khi được hỏi, Wakana chậm rãi lên tiếng. Từng chút một, như thể đang tìm từ ngữ phù hợp. “ Tôi thấy mình đã phải lòng người đó trước khi bản thân kịp nhận ra.”
“…Trước khi cô nhận ra?
“Vâng… Người ấy không có điểm gì đặc biệt khiến tôi ấn tượng mạnh, nhưng rồi tôi cứ nghĩ về người đó mãi, nghĩ xem mình có thể làm gì cho anh ấy… Và rồi tôi đoán mình đã thích người đó lúc nào không hay.”
Giống như một lời tỏ tình của thiếu nữ đang yêu. Wakana giữ ánh mắt cúi gằm, đôi mắt ẩn sau cặp kính.
“Nhưng… đó chỉ là cảm xúc phía tôi thôi. Tôi sợ người ấy không để ý gì đến tôi cả. Nếu tôi tiếp cận anh ấy và mong đợi một mối quan hệ… Thì chẳng phải rất đáng xấu hổ sao?” Giọng cô dần dần nhỏ đi, chỉ còn lại tiếng thì thầm. “Tôi xin lỗi… Tôi… Không có chút kinh nghiệm tình trường nào cả, nên tôi không biết mình nên làm gì với những chuyện như thế này.”
Dù không thể thấy được nét mặt của cô trong màn đêm, tuy nhiên, anh có thể cảm nhận được cô đang bối rối và xấu hổ.
“…”
“…Tôi xin lỗi, đây là chuyện cá nhân quá, khiến anh khó xử rồi.”
“Ổn mà.”
Anh lắng nghe câu chuyện của cô. Lắng nghe, suy ngẫm và thấu hiểu, Ichigo mở lời.
“Cô thích người đó trước khi mình nhận ra, nhưng kể cả vậy…”
“Dù chẳng có cái sự kiện đặc biệt, cuộc gặp gỡ định mệnh hay trải qua gian khổ cùng với nhau, thích thì cứ thích thôi… Chuyện chỉ đơn giản là vậy.”
Đúng thế. Từ câu chuyện của cô, Ichigo nhớ về người con gái tên Sakura anh từng quen. Sakura đối với Ichigo chính là như vậy.
“Trong tình yêu không có đúng hay sai. Không ai có thể đưa ra câu trả lời chính xác. Nhưng…”
Vì vậy, Ichigo chỉ có thể nói với Wakana như thế. Giống như cô, anh chưa có kinh nghiệm tình trường nào. Chỉ có một ký ức mờ nhạt [note73407] và buồn bã, nhưng ít nhất, anh có thể đưa ra lời khuyên, vì cô rất giống với anh lúc ấy.”
“Nếu cô không phải làm gì, tại sao cô không thử nghĩ xem điều cô muốn làm cho người đó, rồi thực hiện nó?”
Đó là những gì Ichigo làm cho Sakura vào ngày ấy [note73408]. Anh muốn trở nên thật đặc biệt trong mắt cô. Anh cố hết sức để khiến cô cười và hạnh phúc theo cách anh có thể làm được.
“Làm những việc em có thể để khiến người ấy vui và khiến anh ta phải trân trọng cô. Tôi tin nếu cô làm thế, cô Wakana dần sẽ trở thành người đặc biệt của người đó.”
“…”
Không biết từ lúc nào, Wakana đã nhìn thẳng vào Ichigo. Ánh đèn pha của một chiếc xe đi vào bãi đậu xe, rọi sáng khuôn mặt cô. Ichigo có thể thấy rõ biểu cảm của Wakana – đôi mới mở to như đang ngạc nhiên, hoặc có thể cô đang ngưỡng mộ anh.
“Xin lỗi nếu trông tôi có hơi ngạo mạn. Tôi cũng như cô, không có nhiều kinh nghiệm trong tình yêu, nên mong cô đừng quá để tâm.”
“…Không đâu.” Ngay lúc đó, Wakana cúi đầu thật sâu trước Ichigo. “Cảm ơn anh rất nhiều. Lời khuyên của quản lý rất hữu ích.”
Ichigo mỉm cười đáp lại. Có vẻ như những lời khuyên vụng về của anh, bằng một cách nào đó, đã phần nào giúp cô vượt qua nỗi bối rối trong lòng."
“Thật vui khi nghe điều đó. Tôi chắc chắn rằng với sự chân thành và nỗi lực của cô, cùng với tình cảm mãnh liệt ấy, nhất định sẽ chạm được đến trái tim của người đó.”
“…Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Sau câu nói ấy, Wakana nhìn chằm chằm vào Ichigo. Ánh mắt tha thiết mà cô ấy trao qua cặp kính thật thẳng thắn và chân thành đến lạ . Đôi mắt lấp lánh, như muốn cuốn lấy anh, khiến trái tim Ichigo đập lệch một nhịp. Anh chợt nhớ tới ánh mắt của Luna đang dành cho anh [note73409]. Một lần nữa. Ichigo cảm nhận rõ ánh mắt của một người con gái đang yêu thật sự quyến rũ đến nhường nào.
“C-chúng ta nên về sớm thôi. Gió đêm bắt đầu lạnh rồi.”
“Vâng.”
Sau khi ngắm cảnh đêm được một lúc, cả hai cũng quyết định quay lại xe.
“…Những điều mình có thể làm được…” trên đường quay lại, Wakana khẽ thì thầm. “Những điều mình muốn làm cho anh ấy.”
Một cơn gió mạnh thổi qua đúng lúc đó, làm cho anh không thể nghe được tiếng cô. Nhưng cô gái ấy lặng lẽ siết chặt tay trước ngực, và khuôn mặt đầy vẻ quyết tâm. Và khi hai người họ quay lại nơi chiếc xe đậu ở bãi đậu xe—
“Quản lý!” Cô hét lên.
“C-có chuyện gì sao?” Ichigo bất giác giật mình, ngạc nhiên trước phản ứng của cô.
Wakana nhìn Ichigo và nói. “Quản lý hãy nghỉ ngơi chút đi, từ giờ hãy để tôi lái.”
Lại là lời đề nghị nghiêm túc mà cô đã nhắc đến nhiều lần trong ngày hôm nay. Ichigo cảm thấy biết ơn, nhưng vẫn như mọi lần, định từ chối.
“Ổn mà, tôi không mệt lắm—“
“—Xin anh đấy.” Tuy nhiên lần này. Wakana cương quyết không lùi bước.
“…Cô cứng đầu thấy đó.”
“Vâng, vì tôi muốn trở thành một phó quản lý đáng tin cậy cho quản lý.”
Nghe những lời ấy và nhìn thấy biểu cảm của cô, “…Vậy tôi xin nhận tấm lòng đó.”
Dường như cô không đề nghị vì nghĩ rằng Ichigo trông mệt mỏi hay cần giúp đỡ.
Mà là vì cô thực lòng muốn hỗ trợ, muốn trở thành chỗ dựa cho anh.
“Vâng ạ.”
Wakana đáp lại, ánh mắt đầy tự hào.


0 Bình luận