“Chào buổi sáng, quản lý. Rất mong được làm việc với anh hôm nay.”
“Chào buổi sáng, cô Wakana. Tôi cũng vậy”
- Tại một cửa hàng bách hóa lớn nằm trong trung tâm mua sắm ở vùng ngoại ô thành phố. Lúc ấy vẫn còn là sáng sớm, trước khi cửa hàng mở cửa. Lúc này chỉ có hai người — một người đàn ông và một người phụ nữ, đang ở bãi đỗ xe trên sân thượng của trung tâm mua sắm đó. Họ là quản lý và phó quản lý của cửa hàng, đang chào hỏi nhau trong bầu không khí yên tĩnh và trong lành, nơi chưa có chiếc xe nào khác đậu. Hai người họ là Ichigo và Wakana.
“Vậy thì chúng ta đi thôi nhỉ? Nếu cô có quên thứ gì ở cửa hàng thì giờ lấy vẫn còn kịp đấy.”
“Tôi không quên gì đâu, cảm ơn anh.”
“Đúng là cô Wakana có khác, không bao giờ quên gì cả.”
Trong lúc trao đổi đôi lời như thế, Ichigo và Wakana cùng bước vào chiếc xe công ty, phương tiện luôn sẵn có tại cửa hàng. Hôm nay, cả hai không mặc đồng phục làm việc thường ngày. Tuy nhiên, họ cũng không khoác lên mình những bộ vest chỉnh tề, càng không phải ăn vận cầu kỳ. Cả Ichigo và Wakana đều chọn trang phục giản dị, nhẹ nhàng, với tông màu nhã nhặn.
Hai người không phải là cùng nhau lái xe đi chơi đâu đó, hôm nay Ichigo cùng với Wakana đang đi công tác cùng nhau vì vấn đề công việc. Một cuộc họp sẽ được tổ chức ở một trung tâm văn hóa cách đây 50 cây số, trong một phòng hội nghị được thuê riêng – nơi các quản lý cửa hàng trong khu vực mà cửa hàng Ichigo trực thuộc thường xuyên họp mặt
Hôm nay, Ichigo sẽ tham dự cuộc họp. Lý do Wakana đi cùng anh đến cuộc họp của các quản lý cửa hàng trong khu vực là vì tại cùng địa điểm đó có một khóa đào tạo ứng viên quản lý dành cho các phó quản lý của từng cửa hàng, và cô sẽ tham gia khóa học này. Vì vậy, thành viên tham gia của mỗi cửa hàng sẽ tập trung tại cửa hàng của mình rồi đi cùng nhau đến hội nghị.
“Nếu anh mệt, quản lý, xin đừng ngần ngại nói với tôi. Tôi sẽ thay anh lái xe.”
Khi bước lên xe, Wakana ngồi ở ghế phụ nói với vẻ mặt tươi tỉnh.
“Cảm ơn cô.” Ichigo đáp lại với ánh mắt dịu dàng, gương mặt anh thoáng giãn ra trước sự quan tâm của Wakana. “Nhưng tôi ổn mà. Nhìn tôi có vẻ mệt mỏi đến thế sao?”
“À, không, không phải vậy đâu ạ...”
Ichigo mỉm cười, còn Wakana vội vàng phủ nhận.
Cô ấy thật chu đáo... Trong lòng Ichigo lại một lần nữa thán phục sự kỷ luật của cô.
Wakana rất tận tâm với công việc, ngay cả với sếp trẻ tuổi như Ichigo. Đó là điểm mạnh đặc trưng của cô, nhưng đôi khi cũng khiến người ta cảm thấy cô quan tâm quá mức.
“Cảm ơn cô đã quan tâm. Vậy chúng ta đi thôi nhé?”
“Vâng. Một lần nữa, cảm ơn anh rất nhiều.”
Nói rồi, Ichigo khởi động xe và bắt đầu chạy, anh hướng về phía hội nghị. Chiếc xe rời trung tâm mua sắm và đi một đoạn đoạn đường sát bên cao tốc. Từ đó, họ qua một điểm giao cắt và lên đường cao tốc.
“Đây là lần đầu tiên tôi tham gia khóa đào tạo ứng viên quản lý cửa hàng, nên tôi có hơi lo lắng.”
Wakana đặt tay lên ngực, thở dài nói.
Đường cao tốc tốc là một đoạn đừng thẳng tắp, hai người họ vừa chạy xe vừa nói chuyện thư thả.
“Tôi đã từng tham gia nó một lần rồi. Cô không cần lo lắng quá đâu. Chỉ cần hiểu được đặc điểm của khu vực, chào hỏi khác hàng theo mùa và khách quen, đơn giản như nắm bắt những yêu cầu cơ bản của công việc thôi mà.”
Ichigo nói chuyện để giúp cô bớt căng thẳng, nhưng thực tế mà nói, nó cũng to tát không như mọi người nghĩ, nên mức độ quan tâm của cô là hợp lý.
“Anh có thấy trang thục này phù hợp không?” Wakana vừa nói, vừa liếc nhìn bộ đồ mình đang mặc. Hôm nay cô mặc một chiếc áo blouse màu be hơi hướng mùa hè. Phía dưới là quần trắng ôm gọn dần về mắt cá, phối cùng với đôi dày cao gót. Đồ trang sức cô mang trên cổ là một sợi dây chuyền làm bằng bạc. Tổng quan thì màu sắc của bộ đồ mang cảm giác nhẹ nhàng, toát lên dáng vẻ trưởng thành. Mùi nước hoa hồng cùng cặp kính gọng mảnh mà cô đeo khiến cô càng thêm quyến rũ.
“À-Ừm, không sao đâu. Miễn cô không ăn mặc quá xuề xòa thì ổn thôi, nên đừng lo lắng quá. Có những quản lý cửa hàng đến họp mà mặc đồ trong như thể đang ở nhà đấy.”
“Vậy ạ?” Wakana khẽ cười.
Vừa trò chuyện vừa cười đùa, chiếc xe tiếp tục lăn bánh đến điểm dừng của nó. Trời cao xanh thẳm không một gợn mây, và hàng cây hai bên đường cao tốc xanh tươi và tươi tốt. Một khung cảnh đầu mùa hè thật trong trẻo.
“Chúng ta đi cũng sắp được nửa đường rồi, nghỉ một lát nhé?” Ichigo đề nghị. Sau khi lái xe được vài chục phút, hai người họ đã đi gần nửa chặng đường.
“Vâng, có vẻ như có một trạm dừng chân cách đây tầm 3 cây số.” Wakana nói, trong khi nhìn vào thiết bị định vị được cài đặt trong xe.
“Vậy hãy nghỉ chân ở đó một lúc.”
“Vâng.”
Không lâu sau, chiếc xe của Ichigo đã dừng tại trạm nghỉ chân được xây ở trên sườn núi nhỏ. Tại đó, hai người họ tranh thủ sử dụng nhà vệ sinh.
“Xin lỗi vì đã để cô phải chờ.”
“Vâng.”
Ichigo quay lại và gặp Wakana ở bãi đỗ xe, sau đó anh nhìn đồng hồ để kiểm tra thời gian.
“Xem ra vẫn còn nhiều thời gian trước giờ họp. Cô muốn vào trong xem thử không?”
Thời gian vẫn còn dư giả, vậy nên để giết thời gian, Ichigo chỉ tay về phía khu vực phục vụ của trạm và đề nghị với Wakana. Đúng là thời gian di chuyển cũng là một phần của công việc, nhưng thư giãn như thế này cũng là cần thiết.
“Eh? À, Vâng, tất nhiên rồi ạ!”
Nghe xong, Wakana hơi khựng lại một lúc như thể ngơ ngác, nhưng rồi vì lí do nào đó, cô bất ngờ hăng hái bước nhanh về phía trước.
Các trạm dừng chân bán nhiều đặc sản địa phương và đồ lưu niệm. Thậm chí còn có một số vật phẩm in hình nhân vật đại diện cho địa phương đó.
Mình nghĩ Wakana-san có chút tò mò rồi. Ichigo mỉm cười, thầm nghĩ rằng anh đã thấy được khía cạnh nữ tính của cô.
“Vậy ta đi thôi nào.”
Nói rồi Ichigo và Wakana bước vào trong khu bán hàng của trạm dừng chân. Bên trong có cửa hàng bán đồ lưu niệm tiêu chuẩn với một nhà hàng đi kèm. Vì hôm nay là ngày trong tuần, nên chỉ có một vài khách hàng.
“Ồ, họ đang bán món gì đó đặc biệt này.”
Cả hai bỗng dừng lại trước quầy bán kem tươi. Ở đó, người ta bán một loại kem nguyên bản sử dụng đặc sản của địa phương.”
“Chà, nó là kem tươi vị dâu.”
Dâu tây là đặc sản của vùng này. Những quả dâu được đông lạnh, nghiền nhỏ rồi trộn trực tiếp vào kem tươi, tạo thành một món kem vừa mềm mịn như kem tươi, vừa có chút cảm giác mát lạnh của kem đá, và thế là món kem dâu tươi đã sẵn sàng để bán.
“Trông nó hấp dẫn thật đấy.”
“Ừ, và còn một món nữa… Hmm?”
Ánh nhìn của Ichigo rà soát khắp thực đơn như thể tìm món gì đó thú vị hơn, bỗng khựng lại một cách vô thức. “Cái này…”
Cùng với dòng quảng cáo nổi bật, “Đang gây sốt!” còn có một món đặc biệt khác, đó là kem tươi vị hướng dương, và còn được rắc thêm hạt hướng dương ở trên.
“Chà, trông… ấn tượng thật đấy…”
“Có lẽ vì… Hướng dương cũng là đặc sản của vùng này?”
Wakana trông có vẻ bối rồi, còn Ichigo khẽ nói.
“Chẳng biết có ngon không?”
“Không, tôi nghĩ đây là kiểu sản phẩm làm ra để quảng cáo trên mạng xã hội, nên hương vị chỉ là thứ yếu thôi ạ.”
Kem dâu tây và kem hướng dương, nếu phải chọn giữa hai loại thì Ichigo chắc chắn sẽ chọn loại dâu tây.
“Cô Wakana có thích dâu tây (Ichigo) không?”
“Eh?”
Khi Ichigo hỏi với ý định mua một cây, Wakana nhìn ngạc nhiên trông chốc lát.
“…À, vâng… tôi thích nó.”
Và rồi, vì lí do nào đó, má cô ấy bất chợt ửng hồng và trả lời một cách ngượng ngùng. Thấy vậy, Ichigo nghiêng đầu khó hiểu.
“Cô có muốn thử không?”
“Nếu quản lý nói vậy thì…”
“Không không, không phải là yêu cầu công việc hay gì đâu, nên ổn mà. Nhìn cái cách cô nói, như thể tôi ép cô nói rằng cô thích nó ấy…”
“Không đâu, tôi muốn ăn mà!”
Sau màn đối thoại ấy, Ichigo và Wakana mua kem tươi vị dâu.
“À, hình như đầu kia có một đài quan sát đấy anh.” Vừa rời khỏi cửa hàng, Wakana chỉ tay về phía rìa bãi đầu xe và nói. “Ta đi xem thử nhé.”
Khi hai người họ đến gần, trước mắt hiện ra một đài quan sát với một khung cảnh rộng lớn.
“Tuyệt thật đó…”
Đặt hai tay lên lan can gỗ, Wakana khẽ thở ra một tiếng trầm khi ngắm nhìn khung cảnh rộng lớn trước mắt. Từ trạm dừng chân trên sườn núi này, có thể thấy rõ toàn bộ thì trấn dưới chân núi, khu công nghiệp, và cả những con người đang sinh sống.
“Tuyệt thật đấy, anh có thấy đúng không?”
“Ừ, tôi đoán ban đêm nó còn đẹp hơn.”
Trên đài quan sát với tầm nhìn rộng mở, hai người họ cùng thưởng thức kem tươi và làn gió nhè nhẹ.
“Ừm, ngon thật đấy.”
“Nó có một kết cấu rất thú vị, như đá bào trộn với trái cây vậy.”
Cứ như thế, hai người họ cùng nhau vui vẻ tận hưởng hương vị mát mẻ này. Bất chợt, ký ức về lúc ăn kem cùng một người con gái hiện lên trong tâm trí Ichigo [note73308]. Nụ cười của Luna vào ngày hôm đó. [note73309]
… Mình đoán em ấy cũng sẽ thích món này.
Trong khi Ichi đang miên man với suy nghĩ ấy, Wakana – người đang ngắm phong cảnh từ đài quan sát, cất tiếng như thể cô nhận thấy điều gì.
“He~ Còn có công viên giải trí ở đây nữa sao?”
Quả thật, cách xa khu công nghiệp có một công viên giải trí.
“Có thật kìa, tôi còn thấy được vòng đu quay khủng lồ nữa.”
Đây là loại công viên giải trí nào nhỉ…? Ichigo lẩm bẩm, vừa nói vừa rút điện thoại ra để tìm kiếm thông tin trên mạng.
Còn Wakana khẽ nhìn Ichigo,
“C-chẳng hiểu sao khi chúng ta làm thế này, trông không khác gì đồng nghiệp cả… Không ai sẽ để ý rằng ta là quản lý và phó quản lý của một cửa hàng lớn đâu.” Cô nói rồi mặt hơi ứng đỏ như sắc anh đào và ánh mặt cụp xuống phía sau chiếc kính.
Đúng như cô nói, cả Ichigo và Wakana đều ăn mặc khá giản dị. Theo quy định, khi đi công tác không cần phải mặc vest hay đồng phục. Chưa kể, nhìn từ bên ngoài, hai người họ trông như nói chuyện vui vẻ với một bầu không khí dễ chịu. Không ai sẽ nghĩ hai người họ là đồng nghiệp.
“Chà, tôi đoán vậy. Như thể hai ta là bạn tốt, hay bạn đi chơi, kiểu vậy.”
“…H-hoặc có thể là một cặp đôi hay một cặp vợ chồng.”
Wakana ngập ngừng nói, vẫn không ngẩng mặt lên nhìn Ichigo.
“Ể?”
Trước câu nói đó, Ichigo không thể không nhìn Wakana. Cô mặc thường phục, điều mà anh hiếm thấy. Ánh nhìn của anh bị thu hút bởi trang phục hiếm khi thấy Wakana mang, để lộ phần da lên đến bắp tay trên.
Cách nói của cô không khỏi khiến Ichigo cảm thấy ngượng ngùng.
Nếu bị người khác hiểu nhầm là có một mỹ nhân như cô làm bạn gái, hay là vợ của anh, có lẽ đó sẽ là một vinh dự. Tuy nhiên, nếu cô nói điều gì đó quá nhạy cảm, có thể xem nó như một loại quấy rối hoặc cô chỉ đang nói như là một trò đùa.
“Haha, tôi đoán đó cũng là một cách nhìn nhận.”
Thế nên Ichigo đáp lại cô một cách bình thường.
“À… Vâng.”
Khi nghe Ichigo đáp, Wakana có vẻ hơi buồn bã.
“???”
Dấu chấm hỏi hiện ra trên khuôn mặt của Ichigo.
Dù sao thì, đó là cách thời gian nghỉ của hai người kết thúc. Hai người họ quay lại xe và rời khỏi trạm dừng chân. Và rồi, vài chục phút sau--”
“Chúng ta đến nơi rồi.”
“Vâng, cảm ơn anh vì đã chở tôi.”
Chiếc xe chở hai người đến địa điểm họp và khóa huấn luyện trong hôm nay – một trung tâm văn hóa do thành phố điều hành. Cuộc họp của quản lý các cửa hàng sẽ diễn ra ở một trong số các phòng hội nghị sau. Sẽ có một cuộc họp và tiệc tối với các quản lý cửa hàng, quản lý khu vực và một vài giám sát viên đang thị sát khu vực từ đầu giờ chiều đến tối. Tại một phòng hội nghị khác, Wakana sẽ tham dự khóa huấn luyện ứng viên quản lý cùng các phó quản lý của các cửa hàng khác.
“Vậy nhé, cô Wakana. Tôi sẽ gặp cô sau.”
“Vâng, vậy tôi xin phép đi trước.”
Khi bước vào bên trong, hai người điền tên vào danh sách tại bàn tiếp tân và đeo thẻ tên được phát. Sau đó, họ tách nhau ra, mỗi người đi về phía phòng hội nghị mà mình sẽ tham gia.


1 Bình luận