Thời gian trôi qua tự lúc nào không hay, và rồi hoàng hôn cũng buông xuống.
“Cuối cùng cũng xong rồi.”
“Thời điểm lễ Bon cũng khá vất vả, nhưng so với tuần lễ vàng, nó có vẻ vẫn nhẹ nhàng hơn.”
Lịch trình hôm nay đến đây là kết thúc, và buổi họp cũng khép lại. Nội dung chính của cuộc họp xoay quanh việc thảo luận xu hướng và biện pháp xử lý cho mùa tới, đối chiếu chúng với thông tin mới nhất được cung cấp bởi các giám sát viên, cùng nhau bàn bạc và mang về cửa hàng của mình để thiết kế khu vực bán hàng, phát triển sản phẩm, và kế hoạch để thu hút khách hàng. Quy trình vẫn như mọi khi, nên nó cũng không khó đến thế.
Phần còn lại của cuộc họp là chia sẻ thông tin về những tên trộm cắp vặt, những khách hàng có vấn đề ở từng cửa hàng, cũng như các ý tưởng để giảm thiểu chi phí. Hiện tại, các quản lý các cửa hàng đang tập hợp trước cửa phòng hội nghị và đang thảo luận rôm rả.
… Tuy nhiên, Ichigo đảo mắt nhìn xung quanh các quản lý của hàng và thầm nghĩ.
Mọi người đều mặc thường phục cho cuộc họp ngày hôm nay, nhưng phong cách thì mỗi người một vẻ. Quả không hổ danh là những người dẫn dắt cả một cửa hàng – ai nấy đầu mang cá tính rất riêng. Có người còn mang áo sơ mi Aloha hoa hoét rực rỡ. Ichigo nhớ không nhầm thì đã thống nhất ăn mặc chỉnh tề rồi mà.
…Cảnh tưởng này làm anh liên tưởng đến shounen manga, nơi các thủ lĩnh từng nhóm tụ tập lại để bàn bạc.
Thật sự thì nói chuyện với những người này thật thú vị. Nói thêm thì, trong số các quản lý có mặt hôm nay, Ichigo thuộc nhóm trẻ tuổi. Có một số quản lý cửa hàng xung quanh trạc tuổi anh, nhưng họ là quản lý cấp E hoặc D của các cửa hàng nhỏ với diện tích bán hàng và doanh số hàng năm cũng không đáng kể. Ngược lại, điều này còn làm nổi bật sự đặc biệt của Ichigo – một người trẻ tuổi được giao phụ trách một cửa hàng cấp S.
“Ah, chắc khóa huấn luyện cũng kết thúc rồi.”
Một trong số các quản lý nói vậy. Cũng đến lúc các phó quản lý kết thúc khóa huấn luyện để trở thành ứng viên quản lý.
“Phó quản lý cửa hàng chỗ tôi mới được thăng chức không lâu, cậu ta vẫn còn lúng túng trong cửa hàng lắm.”
“Cậu ta nên nhanh chóng thích nghi, không thì không giữ được việc lâu đâu.”
“Đúng thật…”
Ichigo khẽ gật đầu đồng tình trước cuộc trò chuyện giữa các quản lý cửa hàng khác.
“À, không biết phó quản lý của hàng của quản lý Kugiyama là cô Wakana phải không nhỉ?”
“Đúng rồi ạ.”
“Cô ấy từng là cấp dưới của tôi khi tôi còn làm tổ trưởng. Từ trước đến giờ đã luôn rất giỏi rồi.”
“Phó quản lý của một cửa hàng cấp S thì dư sức làm quản lý ở các cửa hàng khác.”
“Chà, nếu không có năng lực đến vậy, thì làm sao mà làm trợ lý cho quản lý Kugiyama được.”
“Không phải vậy đâu ạ, tôi lúc nào cũng được cô ấy giúp đỡ.”
Ichigo đáp lại khiêm tốn trước lợi nhận xét ấy. Vào lúc đó, các phó quản lý cửa hàng đã trở lại sau khi hoàn thành khóa huấn luyện.
“—Cảm ơn quản lý vì đã đợi.”
Ngay tức thì, Wakana bước đến trước mặt Ichigo với vẻ mặt nghiêm túc. Không khí đáng tin cậy mà cô vẫn luôn toát ra khi làm việc, giờ đây cũng không hề thay đổi.
“Cô Wakana thật sự rất xinh đẹp, nhỉ?”
Ở phía sau, các phó quản lý ở các cửa hàng khác thì thầm trao đổi với nhau bằng những giọng nói nhỏ như gió thoảng.
“Cô ấy toát lên vẻ quyến rũ của người trưởng thành, kiểu vậy á…”
“Dù chúng tôi bắt đầu làm việc vào cùng thời điểm, nhưng tôi chẳng có cảm giác là đồng nghiệp với cô ấy. Cảm giác như cô ấy lớn tuổi hơn tôi, như thể cổ là sếp của tôi vậy…”
Các phó quản lý các dường như có cùng ấn tượng về cô ấy. Một người phụ nữ xinh đẹp có năng lực. Các phó quản lý – đều là nam giới, đều bị vẻ ngoài của cô hút hồn. Dù độ tuổi khác nhau, nhưng đa số họ vẫn còn trẻ. Với họ, Wakana không chỉ là đối tượng để ngưỡng mộ, mà còn là một người phụ nữ đầy cuốn hút.
“Quản lý à.” Trong khi anh còn đang suy nghĩ vẩn vơ, Wakana lên tiếng gọi anh. “có vấn đề nào cần thông báo gấp với của hàng không anh? Nếu anh đồng ý, tôi sẽ liên lạc với họ.”
“À, không có vấn đề nào cần phải thông báo gấp đâu, nhưng tôi muốn nắm rõ tình hình cửa hàng lúc này. Phiền cô liên hệ với Oshikata – tổ trưởng khu vực bán hàng, xem có việc gì cần bàn giao không?”
“Rõ ạ.”
Như thường lệ, Ichigo giữ thái độ làm việc với Wakana như mọi khi. Và rồi anh nghe thấy tiếng xì xầm xung quanh mình.
“Đúng như mong đợi, cô ấy tỏa ra khí chất đĩnh đạc.”
“Cửa hàng cấp S đúng là ở đẳng cấp khác thật.”
“Quản lý Kugiyama là một nhân tài sáng giá, và họ còn xứng đôi nữa chứ.”
Những lời bàn tán ấy khẽ lọt vào tai anh.
“Trông cậu có vẻ dựa dẫm vào cô ấy nhiều lắm nhỉ, Kugiyama?”
Một người đàn ông bước về phía Ichigo khi anh đang nhìn Wakana lấy điện thoại ra và tiến về phía buồng gọi. Một người đàn ông thấp, mập và đeo kính. Ông là quản lý khu vực, người điều hành toàn bộ các cửa hàng trong vùng.
“Vâng, đúng vậy. Cô ấy quá giỏi chỉ để làm phó quản lý của tôi.”
Ichigo không hề che giấu, đáp lại một cách thành thật. “Tôi rất tin tưởng cô ấy.”
“…”
Trong lúc đó, Ichigo không hề hay biết. Khi đi ngang góc hành lang để tiến đến buồng gọi, cô dừng lại và lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện giữa anh và vị quản lý khu vực. Và rồi-
“…Fufu”
Cô khẽ cong môi mỉm cười. Trước ngực, đôi tay cô siết chặt lại như không thể kìm nén niềm vui đang dâng trào.


1 Bình luận