"Chúng ta đang đến gần 'Làng của những kẻ nói dối, Whispermist' rồi."
"...Sương mù dày đặc thật, nếu mà chiến đấu ở nơi như thế này thì dù là kẻ địch hay đồng đội cũng sẽ không phân biệt được mất."
Trong làn sương mù dày đặc mà không thể nhìn thấy một tấc đất nào ở phía trước, tôi và Victoria đang nắm lấy tay nhau. Lý do cho chuyện đó là vì chúng tôi đã đồng ý với đề xuất là không tách rời nhau ra để đề phòng Hư Long xuất hiện và giả dạng làm người thật.
"Không biết mấy người khác có ổn không nhỉ? Lỡ họ mà gặp phải Hư Long và bị lừa thì..."
Victoria khẽ run tay, tỏ vẻ khá lo lắng. Màn sương này dày đặc đến mức nó che phủ hoàn toàn khiến tôi không thể nào nhìn thấy ngay cả dáng vẻ của cô ấy khi đang ở bên cạnh.
"Rồi họ sẽ ổn thôi. Dù có nói gì đi nữa thì chắc cô đã quên mất rằng họ chính là những dũng sĩ trong tổ đội Anh Hùng rồi sao?"
Tôi nắm chặt tay Victoria, đan các ngón tay vào nhau và siết chặt hơn nữa. Tôi cảm thấy như thể chỉ cần buông lỏng một chút thôi là cô ấy sẽ biến mất ngay lập tức.
Màn sương bao phủ ngôi làng này dường như không phải là loại sương mù bình thường, mà là một loại vật chất đặc biệt do Hư Long tạo ra. Chúng tôi cần phải đề phòng mọi tình huống có thể xảy ra.
"Ngài nói vậy làm tôi chẳng có chút tin tưởng nào cả..."
『Anh không có tí lo lắng gì cho em luôn hả? Hiện giờ anh đang nắm tay với bạn gái của mình đó... A, anh ấy đan ngón tay lại rồi nè...!』
Trái ngược hoàn toàn với tiếng lòng đang run rẩy vì ngại ngùng của cô ấy, câu trả lời của Victoria lại pha lẫn sự khó chịu. Cô ấy thậm chí còn hơi vặn cổ tay như thể không hài lòng về việc tôi đan các ngón tay lại.
"Có vẻ như cô đối xử với người khác và tôi khác biệt quá nhỉ?"
"Thế ngài chỉ ra cho tôi xem khác biệt chỗ nào đi?"
Tôi hỏi Victoria một câu. Tôi nghĩ rằng là cô ấy đã quá khắt khe với tôi. Nếu thực sự thích tôi, chẳng phải cô ấy sẽ thể hiện thái độ thiện chí hoặc bộc lộ gì đó rõ ràng ra sao? Việc chỉ nghe được tiếng lòng của cổ như thế này riết cứ khiến tôi bối rối mãi.
"Cô đó, cô chỉ biết mắng tôi rất nhiều lần và tỏ ra thái độ cực kỳ cay độc với tôi thôi. Không xứng đáng với danh hiệu Thánh Nữ chút nào cả."
Tôi thở dài, hồi tưởng lại những hành động trước đây của Victoria. Cô ấy vẫn luôn xen vào mọi chuyện và chỉ ra những điểm sai của tôi mọi lúc.
"Có sao đâu chứ? Điều tôi muốn nói là bất kính thì chính là bất kính, và sẽ không bao giờ cho qua những điều sai trái mà thôi."
『Chẳng qua là bởi vì em đang lo lắng cho anh mà thôi. Sợ rằng không biết anh có thể gục ngã trước thuốc lá và rượu chè không nữa đấy.』
Victoria khẽ cười đồng thời nói như thể không có gì, nhưng tiếng lòng của cô ấy đang xao động dữ dội trong lòng.
Vì thế nên tôi đã quyết định gây thêm một chút "sốc" vào cái "làn sóng" này.
"Lẽ nào cô, cô thích tôi nên đã cố tình trêu chọc tôi đúng không hả?"
"...Ngài điên rồi sao?! Nghe ngài nói mấy lời kì cục như vậy thì chắc chắn ngài chính là Hư Long đang giả dạng thành ‘ngài Astal’ rồi ha!"
Victoria lập tức hét lên để biện minh. Tiếng lòng của cô ấy vang lên ồn ào như thể đang tìm cách đối phó câu hỏi của tôi một cách lúng túng vậy.
『Tính làm sao đây trời. Chẳng lẽ anh ấy đã nhận ra rồi sao?』
『Lúc nào cũng trêu chọc mình như thể mình là trẻ con ấy! Anh ấy đâu phải kiểu con trai thích cô bé nào là sẽ trêu cô bé đó đâu!』
『Hay là cứ giả vờ như không biết đi. Nếu mình giả vờ không biết thì chắc là Astal cũng sẽ không truy hỏi thêm đâu.』
Sao lại không thừa nhận là mình thích luôn đi chứ? Tôi cố gắng giữ chặt lấy tay Victoria, người đang có ý định thoát khỏi tay tôi và chạy trốn.
"Vì biết chỉ là hợp đồng hẹn hò nên chắc ngài chẳng còn biết trời cao đất dày gì nữa rồi ha! Trên cái cõi đời này sẽ tuyệt đối không tồn tại loại người phụ nữ nào thích ngài đâu!"
"Sao lại giận dữ thế...."
Tôi thầm rưng rưng nước mắt. Dù biết trong lòng cô ấy có thích mình, nhưng thái độ đó khiến tôi hoang mang không biết có phải là thật lòng hay không nữa.
Nếu cô ấy cứ hành xử như vậy vì không dám đối diện với cảm xúc thật của bản thân mình thì chi bằng tôi đành từ bỏ tình cảm này có lẽ sẽ tốt hơn. Cứ tiếp tục duy trì cái mối quan hệ song song thế này nữa thì chỉ tổ mang lại tổn thương cho cả hai mà thôi.
"Ngài nghĩ rằng khi nói mấy lời đó là tôi sẽ không tức giận sao?! Tình hình đang rất căng thẳng vì Hư Long đã xuất hiện, mà giờ ngài lại còn nói mấy cái chuyện vô nghĩa này để khiến tôi thêm hoang mang đấy!"
"Rồi rồi. Là lỗi của tôi khi hỏi. Xin lỗi cô nhiều."
Victoria tức giận thở phì phì như thể đã chạm phải vảy ngược. Thấy vậy, tôi chán nản đành lên tiếng xin lỗi cô ấy.
"Ngài lúc nào cũng vậy hết trơn đó! Cái đồ ngốc nghếch này, đúng là không hiểu lòng phụ nữ chút nào cả……."
Đúng lúc đó,
"...Khoan đã, Victoria. Cô có đang nghe thấy tiếng gì không?"
Tôi cảm thấy có gì đó rợn rợn người nên lập tức lắng tai nghe.
"Hả? Tiếng gì cơ…?"
Những viên đá nằm trên mặt đất bắt đầu di chuyển lên xuống theo chiều dọc, rồi vài tiếng "rầm rầm rầm!" vang lên cùng với sự rung chuyển dữ dội dưới chân tôi.
Ngay sau đó,
Một hình thể đen kịt như một con sóng khổng lồ xuất hiện, lao về phía chúng tôi từ phía đối diện.
"Là đám Rồng Tắc Kè Hoa! Victoria, giữ chặt tay tôi! Tôi sẽ dùng phép phòng thủ ngay bây giờ...!"
Sương mù quá dày đặc khiến cho chúng tôi không hề nhận ra cho đến khi chúng đến sát mũi. Tôi lập tức triển khai phép phòng thủ để bảo vệ Victoria đang ở bên cạnh mình. Di chuyển với quy mô lớn như vậy, chỉ với một ma pháp thôi thì có lẽ là không đủ để chống chọi. Nên tôi đã nhanh chóng triển khai một vòng tròn ma pháp khác trên tay còn lại để kết hợp chúng lại với nhau.
Chồng các vòng tròn ma pháp khác lên nhau để tạo ra một ma pháp cao cấp mới hơn. Đó chính là con át chủ bài mà chỉ mình tôi mới có thể thực hiện được.
"Ma pháp tổng hợp Thủy Cầu (Water Ball), Đóng Băng (Freeze), và Lá Chắn (Barrier)."
Ba vòng tròn ma pháp khác nhau đang chồng lên cùng một vòng tròn ma pháp duy nhất. Đây chính là kỹ thuật phải đòi hỏi sự kiểm soát ma lực cực kỳ tinh tế, thậm chí là hơn bất cứ thứ gì mà một pháp sư bình thường tuyệt đối không thể nào thử được.
"Lá Chắn Băng Giá (Frost Barrier)!"
Tôi sở hữu một đôi mắt đặc biệt hơn người.
Một bức tường bằng băng chắn ngang trước mặt chúng tôi, đẩy lùi bước tiến của đàn Rồng Tắc Kè Hoa. Những con Rồng Tắc Kè Hoa con xông tới như muốn gặm nát bức tường phòng thủ bằng băng. Hơi thở của chúng và những mảnh băng va chạm vào nhau, tạo ra những âm thanh xì xèo khi biến thành hơi nước, và sức nóng kinh khủng khiến chân tôi dần dần lùi lại về phía sau.
"Tiếp đây, Sét Chùm...!!"
Tôi đã không bỏ lỡ khoảnh khắc đó, lập tức sử dụng ma pháp Sét Chùm để nướng chín những kẻ địch đang bu cục lại với nhau thành một hình khối. Tiếng sét như xích sắt đang quấn lấy và nướng cháy toàn bộ cơ thể của chúng vang lên.
Bùm bùm bùm bùm bùm–!
Bùm bùm bùm bùm bùm–!
Như một cơn sóng khổng lồ vỡ tan ra và biến mất, đàn Rồng Tắc Kè Hoa đang chặn đường chúng tôi liền tản ra và bỏ chạy.
"Chết tiệt, mục tiêu lúc đầu của bọn chúng không phải là mình sao...."
Ngay lúc đó, một luồng khí kỳ lạ bay lướt qua eo của chúng tôi, khiến tôi tuột tay khỏi Victoria.
*~*~*
"Victoria à...!! Cô đi đâu rồi! Trả lời tôi đi...!!"
Tôi cứ thế chạy xuyên qua màn sương mù chỉ để tìm Victoria. Liên tục gọi tên cô ấy đến khàn cả cổ họng, bước chân cứ nhấc lên không ngừng nghỉ. Ma pháp ‘định vị’ hay ma pháp ‘khuếch đại âm thanh’ đều không có tí tác dụng nào cả. Rốt cuộc thì tôi đã chạy như vậy được bao lâu rồi, đầu óc tôi giờ chỉ nghĩ đến mỗi Victoria thôi.
"Ở bên này ạ! Ngài Astal!"
"Ở đây này!"
"Hãy mau đến đây đi!"
"Mau mau đến cứu em!"
Một vài giọng nói hòa lẫn vào nhau, mà tôi đoán đó chính là của Victoria đang vọng đến tai tôi.
Khi cảm nhận được là có người, tôi vội quay lại và thấy bốn người có ngoại hình giống hệt nhau như thể sinh đôi đang đứng thành hàng.
"...? Các người rốt cuộc là ai?"
"Đó mới chính là điều tôi muốn hỏi đấy. Chắc chắn là do Hư Long đã ngụy trang rồi."
"Ngài Astal, xin đừng hoảng loạn, hãy nghe tôi đây. Tôi mới chính là Victoria thật nè."
"Tôi rất muốn thoát khỏi đây ngay lập tức. Nhưng không ngờ là lại có kẻ đáng kinh tởm giả mạo tôi luôn đấy"
Họ chỉ tay vào nhau và nói rằng đối phương là đồ giả mạo. Khuôn mặt, biểu cảm, thậm chí cả vị trí nốt ruồi cũng giống hệt nhau như thể đang nhìn vào gương, khiến tôi rất bối rối.
“...”
Tôi nhanh chóng nhận ra đây chính là những con Rồng Tắc Kè Hoa con vừa đi qua đang ngụy trang lại để lừa tôi.
Chúng là loài sinh vật có thể đọc được ký ức của đối thủ đến tận một tuần trước, sau đó là giả vờ bản thân là thật để lừa gạt và ăn thịt con mồi. Để có thể đánh bại được Hư Long, hay còn gọi là Rồng Tắc Kè Hoa, tôi phải cố vắt óc ra mà suy nghĩ để gài bẫy ngược lại chúng.
"Này các cô, các cô chắc hẳn biết là chúng ta đang hẹn hò với nhau mà đúng không?"
Tôi cố gắng nhìn thẳng vào các Victoria và nói một cách tự nhiên nhất có thể. Bọn chúng chắc chắn không biết chuyện chúng tôi hẹn hò theo hợp đồng đâu, nên tôi phải tận dụng điểm này một cách tối đa. Cũng giống như trò chơi xem đang ai nói dối thôi, tôi phải tìm ra kẻ nói dối mà không để lộ quá nhiều sự thật.
"...Tôi biết điều đó. Chỉ mới được có vài ngày thôi."
"Tôi á? Ngài chính là một tên đàn ông tệ hại nhất mà tôi từng gặp đó. Tuyệt đối không thể nào có chuyện đó đâu nhá. Ngài đang cố nói dối để tìm ra Hư Long đúng không? Tôi hiểu mà."
"Hiện tại có nhất thiết phải ra nói chuyện đó ở đây không hả?"
"Dù có là người yêu với nhau đi chăng nữa thì tôi nghĩ là thử thách nhau trong cái tình huống này là hơi quá đáng đó nha...."
Tất cả các Victoria, trừ một người, đều có vẻ không phủ nhận chuyện hẹn hò. Vậy thì, kẻ đứng thứ hai từ bên trái qua chính kẻ là giả mạo.
"Thôi được rồi, không phải cô.... Lưỡi Kiếm Nước (Hydro Blade)."
Để không cho nó cơ hội biện minh, tôi ngay lập tức dùng một thanh kiếm nước chém vào kẻ mà tôi đã chỉ điểm ra.
KIIIIEEEEK!
Đó chính là một con Rồng Tắc Kè Hoa con, nó đã lộ nguyên hình. Để đối phó với những sinh vật không bao giờ chịu gỡ bỏ lớp ngụy trang cho đến khi chết dù có bị thương, thì tôi buộc phải dùng đến biện pháp mạnh như thế này để giải quyết.
"Ngài điên rồi sao?! Dù có là kẻ địch của chúng ta đi nữa thì đó chẳng phải là một sinh vật mang hình dạng giống tôi sao hả?!"
"Ngược lại thì càng tốt hơn. Nếu chỉ vì cái chuyện này mà bị dao động thì không thể nào đánh bại Ma Vương được đâu."
“...”
Khi tôi chém bay một kẻ giả mạo, mỗi Victoria lại có những cách phản ứng lại khác nhau. Chỉ với mấy bằng chứng này thì việc phân biệt thật giả dường như là không thể nữa.
『Ơ, làm sao bây giờ đây? Nếu mình mà nói ra chuyện hợp đồng hẹn hò ở đây, thì những kẻ giả mạo khác có thể sẽ nhận ra và nói dối theo mình mất…! Thật không ngờ anh ấy lại tàn nhẫn đến thế!』
Đúng lúc đó, một âm vang quen thuộc lướt qua tâm trí tôi, cho tôi biết Victoria thật đang nằm ở trong số này. Chỉ mình tôi mới biết được thông tin này mà thôi, và tôi có thể tận dụng nó theo vô số cách.
"Victoria thường hay gọi tôi bằng một 'biệt danh' khi chỉ có hai chúng ta ở riêng với nhau thôi."
Tôi quyết định đặt ra từng câu hỏi một, nhằm để giảm thiểu khả năng trùng khớp nhất có thể.
"Gì, gì hả! Chúng ta vẫn chưa có thân thiết đến mức đó mà?! Làm ơn ngài đừng có mà nói dối trước mặt Thánh Nữ điện hạ nha!"
"...Anh yêu à, sao anh không mau xử lý những kẻ giả mạo khác đi chứ? không lẽ tình cảm của chúng ta chỉ được đến thế thôi sao?"
"Astal, ngài đúng là cái người vẫn chẳng có chút nghiêm túc nào luôn ấy? Sao lại có thể đùa cợt trong chính tình huống này chứ...!"
『Mình, mình cũng muốn gọi bằng anh yêu lắm chứ…! Nhưng mà…!』
Lúc đó, tôi thấy có hai Victoria đang mặt đỏ bừng bừng vì xấu hổ, và còn lại là một kẻ giả mạo định lao vào ôm ấp lấy tôi đồng thời gọi tôi là 'anh yêu'.
"Được rồi, giờ chỉ còn hai người thôi."
Tôi mỉm cười đắc ý khi nhanh chóng xử lý ngay kẻ giả mạo đó. Nhân cơ hội này, tôi quyết định hỏi Victoria những câu hỏi khó xử hơn để thăm dò lòng dạ cô ấy xem thế nào.
=================================


5 Bình luận