Càng đi sâu vào trong làng, màn sương mù bao phủ xung quanh chúng tôi lại càng dày đặc hơn.
Tôi và Victoria không chỉ đơn giản là nắm tay nhau, mà giờ còn khoác tay nhau, như thể nắm tay thôi là vẫn chưa đủ.
“Nhất thiết phải đi trong tư thế mà những chỗ nhạy cảm của cơ thể cứ chạm vào nhau như thế này à?”
Cảm giác nặng nề của ‘sức mạnh thần thánh’ truyền qua khiến tôi phải đảo mắt liên tục, cố dồn tâm trí sang hướng khác để chịu đựng.
“Lúc nãy nắm tay nhau còn bị tuột mất còn gì. Nếu không thì ôm luôn nhé? Tôi thì chẳng thấy có vấn đề gì đâu.”
“…Cứ thế này là được rồi. Dù sao ôm nhau thì cũng khó mà di chuyển bình thường được.”
『A, mình vẫn chưa quen được với việc ôm ấp cho lắm… lần trước mình bị ôm từ phía sau còn lỡ hét lên một tiếng kỳ cục nữa chứ…』
Victoria chỉ khẽ hừ mũi sau khi bị tôi chọc, rồi lại càng siết chặt cánh tay mình hơn.
Sức mạnh đặc trưng của người mang dòng máu lai rồng khiến tôi hoàn toàn không thể thoát ra được.
『Mình phải nắm bắt được cơ hội này… phải cố gắng để ngực mình chạm vào mới được…!』
Nội tâm thì âm thầm tính toán, còn bên ngoài thì môi lại mím lại thành một đường mảnh ngang. Tôi thực sự không hiểu nổi Victoria rốt cuộc đang nghĩ gì nữa.
Tại sao lại dành cho tôi một tình cảm quá mức lớn lao đến như vậy?
Thứ tôi làm cho cô ấy chẳng có gì đáng để kể: chỉ là vài lần chữa trị bằng ma pháp khi cô bị thương nặng, hoặc âm thầm tìm cách giải quyết tác dụng phụ của Phép Màu. Thậm chí, ngay cả khi tình cờ nhìn thấy cơ thể trần trụi của cô ấy, tôi cũng chẳng hề có tí phản ứng gì; lại còn nhiều lần khuyên nhủ cô đừng cố gắng dùng Phép Màu nữa vì không muốn thấy cô quằn quại trong đau đớn.
“Chỉ với từng đó mà lại thích tôi sao…”
Trong lòng tôi cứ vương lại một cảm giác khó chịu. Lý do để yêu là quá đỗi bình thường, quá hời hợt. Tất cả những gì đã tôi làm, so với người bình thường thì đều là chuyện đương nhiên cả. Ai lại đi ve vãn một người phụ nữ chỉ vì thân hình và ngoại mạo của cô ấy ngay cả khi cô ấy đang khổ sở và đau đớn chứ?
“…Đúng là một người phụ nữ phiền phức.”
Nghĩ vậy, tôi không thể không đoán về cuộc sống mà Victoria đã trải qua trong Thánh Viện từ thuở nhỏ. Phải sống trong môi trường khắc nghiệt đến thế nào, để vì chỉ một chút quan tâm hay lòng tốt cũng khiến cô rung động đến mức này?
“Cô… ở Thánh Quốc đã sống thế nào mà giờ lại có thể cho tôi thấy một mặt khác của cô như vậy?”
Tôi buột miệng hỏi vì không thể kìm nén được sự tò mò. Cảm giác như nếu không nói ngay bây giờ thì sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội nữa.
“Tôi đã sống theo ý chỉ của Thần Linh. Thay mặt ngài chăm sóc những kẻ đau khổ vì không được ánh sáng của Ngài chiếu rọi, và nếu có thể khiến thế giới này sáng hơn một chút, thì dù phải hy sinh thân mình thì tôi cũng không tiếc.”
『Cuộc trò chuyện nghiêm giữa một mối quan hệ yêu đương à…! Lần đầu tiên mà anh ấy tò mò về quá khứ của mình…!』
Victoria khẽ cúi mắt xuống, khuôn mặt thoáng vẻ không hài lòng, như đang nhớ lại những năm tháng buồn bã. Nụ cười mỏng cố gắng gượng cười kia lại ánh lên một nỗi buồn man mác.
“Không, ý tôi là… cô đã sống ra sao cơ. Nhìn không giống như đã có một quãng thời gian dễ chịu đâu.”
“…Ngài định khơi gợi dậy quá khứ của một người phụ nữ hả? Thật chẳng tinh tế chút nào nha. À, mà vốn dĩ ngài có bao giờ tinh tế đâu. Thôi thì, tôi xin lỗi vì đã lỡ lời nhé.”
Victoria dùng ngón trỏ khẽ gõ vào cằm mình vài lần, rồi bỗng nhiên có vẻ như sực nhớ ra điều gì đó.
Trong những lúc bình thường, nếu tôi nổi giận hay đáp trả lại những lời khiêu khích như thế, cô ấy sẽ trêu chọc tôi suốt mấy ngày liền, sẽ gọi tôi là "một gã đàn ông bất kính dám trút giận lên người Thánh Nữ cao quý".
Thế nhưng,
『Chuyện này có hơi đen tối… em không muốn kể ra.』
Victoria trong lòng không muốn thổ lộ về quá khứ của bản thân, cho dù đó là với tôi
『Nếu nói ra việc hồi bé em bị bắt cóc, và cha mẹ em bị đem ra làm con tin rồi bị hành hạ để ép em dùng Phép Màu… thì chắc anh sẽ thấy em chẳng còn chút sức hút nào nữa ấy…』
“Dù có là chuyện buồn đến mấy cũng không có sao đâu. Cô cứ kể cho tôi nghe đến khi nào cô cảm thấy thoải mái thì thôi. Cho dù bây giờ chỉ là hợp đồng hẹn hò, nhưng lúc này tôi vẫn đang là bạn trai của cô đấy.”
Tôi trịnh trọng đề nghị Victoria kể cho mình nghe quá khứ của cô ấy. Bởi tôi thật sự tò mò con đường đời đã trải qua của một cô gái mang vẻ bề ngoài và nội tâm hoàn toàn trái ngược đến vậy.
Con người một khi đã chịu một cuộc sống khốn khổ thì thường sẽ trở nên nghiêm khắc với chính bản thân mình. Tôi cũng đã từng có trải nghiệm tương tự nên mới có thể nhận ra điều đó.
“Ngài cũng thật là to gan khi nói thế đấy nhé. Nhưng mà cũng khá đáng khen cho ngài vì đã dám nói ra.”
『Bạn trai, bạn trai, bạn trai…! Thật sự là mình đang làm bạn gái của ngài Astal rồi…! Thật sự là vui quá đi mất thôi…!』
Trong lòng Victoria như gào thét đến mức làm ù cả hai tai. Chỉ vì một chữ “bạn trai” thôi mà cô đã hân hoan như thể bản thân vừa được trọng thưởng.
Một người như thế mà lại là Thánh Nữ ư? Càng nghĩ tôi càng thấy cô ấy quá thất thường về mặt cảm xúc. Đến mức mà tôi bắt đầu hoài nghi cả vị Thần mà đã ban cho cô ấy “sứ mệnh Thánh Nữ” kia luôn ấy.
“Có thể sẽ là một câu chuyện chẳng có chút thú vị gì đó, ngài sẽ ổn với điều đó chứ?”
“Không sao đâu, cứ kể ra đi. Mà cũng đừng có nửa chừng bỏ lửng, làm người ta tò mò.”
“Hứm hừm, chính vì điều đó mà tôi muốn trêu chọc ngài mãi. Ngài đúng là một kẻ ‘tâm xà, khẩu phật’.”
Victoria khẽ bật cười, đôi mắt nhìn tôi bỗng trở nên ấm áp lạ thường. Ở khóe mắt cong cong ấy, dường như đang chất chứa thứ một tình cảm dịu dàng nào đó.
“Đi thẳng vào vấn đề đi.”
Nhìn dáng vẻ ấy của Victoria, từ chỗ phần cơ thể đang tiếp xúc với nhau, tôi dần cảm thấy một thứ cảm giác nhồn nhột đang lan tỏa, nên mới cố tỏ ra lạnh nhạt với cổ.
“…Từ bé tôi đã được định sẵn là làm Thánh Nữ. Kể từ đó, tôi phải sống dưới vô số lời cầu xin vô lý từ mọi người, buộc tôi phải liên tục ban phát ‘phép màu’ cho họ.”
“Tôi cũng đoán thế. Bởi ngay lúc đầu cô đã phung phí quyền năng Phép Màu mà không thèm suy nghĩ, chỉ cho đến khi tôi lên tiếng cảnh báo.”
“Vì tôi có thể tạo ra những điều vốn không thể nào xảy ra trong thực tế. Dù người nghèo đến mức một ngày chẳng có gì để ăn, thì chỉ trong chớp mắt cũng có thể trở thành một kẻ giàu sang. Đó chính là ‘Phép Màu’ của tôi.”
Lời Victoria nói hoàn toàn là sự thật. Phép Màu mà cô dùng nó đủ mạnh để vặn xoắn cả luật nhân quả, có thể chữa lành những vết thương không có cách nào hồi phục.
Phép trị liệu thông thường sẽ không thể nào phục hồi được những bộ phận đã mất, nhưng Phép Màu của cô ấy thì có thể.
“Nhưng những việc đó đâu mang lại tốt lành gì.”
“Ngài nói gì mà không mang lại tốt lành hả? Nếu một kẻ tầm thường như tôi chấp nhận đứng ra hy sinh bản thân để cứu mạng hàng vạn người thì chẳng phải đó là một chuyện đáng tự hào hay sao? Rất đơn giản, đây chính là một sự trao đổi có lợi.”
Victoria nghiêng đầu, đảo mắt như thể đang nhìn một kẻ chẳng hiểu gì. Có lẽ cô đã quá quen với nỗi đau đớn, đến mức coi đó là một chuyện bình thường.
Điều bất hạnh lớn nhất trên đời chính là không hề nhận ra mình đang bất hạnh.
“Đó là cái kiểu suy nghĩ nực cười gì thế. Không những cô dùng phép khiến cho cơ thể đau đớn đến tột cùng, mà tôi cũng đã nghe cả tiếng cô khóc rồi đó. Làm ơn đi, hãy biết trân trọng cơ thể mình được không?”
Tôi không kìm được mà gắt lên với Victoria. Cổ họng căng ra, tưởng như những mạch máu bên trong sắp nổ tung tới nơi.
“Ngài đang lo lắng cho tôi sao? Vậy thì là tôi thắng rồi nhé. Hẳn là lúc nào ngài cũng nhìn tôi bằng ánh mắt biến thái nên giờ mới nổi nóng đến thế chứ gì?”
Victoria giơ tay tạo dáng chữ V, nhún nhẹ vai một cái. Gương mặt vẫn vô cảm thường thấy, không để lộ ra bất cứ cảm xúc nào.
『Chính bởi vì điểm này nên em mới thích anh đó. Anh nhìn em không phải bởi vì là một người phụ nữ biết dùng Phép Màu, mà chỉ đơn thuần là Victoria, một người phụ nữ bình thường.』
Trong thâm tâm, cô ấy đánh giá tôi cao hơn bao giờ hết. Đáng lý ra là cô ấy phải trở nên tức giận thay vì chỉ biết im lặng như một kẻ ngốc.
“Lo lắng là điều đương nhiên mà. Ai mà có thể dễ dàng làm ngơ khi thấy một người ngay bên cạnh mình đang chịu những đau đớn đó chứ.”
“…Ngài có biết không, Astal? Vốn dĩ người bình thường chẳng có mấy ai lại đi quan tâm đến người khác đâu. Hơn nữa, không ít kẻ còn tự cho rằng vì là một Thánh Nữ thì tôi phải chịu đựng những nỗi đau này ấy.”
“Không thể nào…”
“Trong suốt khoảng thời gian mà một nửa cơ thể tôi biến thành hoa, thì chỉ có Giáo hoàng đời trước và ngài là người duy nhất lo lắng cho tôi. Đó là những chuyện mà tôi đã trải qua.”
Victoria nói bằng giọng điệu bình thản. Cứ như thể đó là điều cô đã chịu đựng đến nổi nhàm chán, nên những phản ứng này chẳng có chút gì lạ lẫm với cô nữa.
“Cho dù là vậy thì tôi vẫn nghĩ việc cô phải hy sinh bản thân mình là sai. Chẳng khác nào bắt một đứa trẻ chẳng biết gì gánh lấy sứ mệnh đi giải cứu thế giới cả.”
Tôi không thể chịu nổi thái độ ấy của Victoria nữa. Đó chẳng khác nào đang tự ghét bỏ bản thân. Tôi biết rất rõ sự cô độc và đau đớn của việc tự mình tin rằng chỉ cần gắng sức thì sẽ thay đổi được mọi thứ.
“Tổ đội anh hùng vốn đã là như vậy rồi. Là hiện thân của nguyện vọng mà cả thế giới gom góp lại.”
“Nhưng sai thì vẫn là sai. Trước khi làm thánh nữ, thì cô là một con người, Victoria Everheart. Sự đau đớn và đau khổ sẽ mãi không bao giờ mang lại được những điều đúng đắn vốn có.”
“Hừm…”
Victoria khép mắt lại, giữ vẻ mặt thành kính. Khi cô khoanh tay lại, hơi nghiêng đầu tựa lên vai tôi, hương hoa dìu dịu dần lan tỏa.
“Hôm nay ngài nói những lời mà khác hẳn so với thường ngày đấy. Hay là vì đang giả làm người yêu của nhau, nên ngài mới nảy sinh ra những tình cảm không nên có đối với tôi hửm?”
Nói thế, khóe môi Victoria khẽ nhếch lên, giọng cô trầm xuống, như thể đang hài lòng với câu trả lời của tôi. Dù cô vốn ít khi bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, thì lúc này tôi vẫn có thể cảm nhận rõ được sự thỏa mãn trong tâm trạng của cô.
“Không đời nào đâu. Yên tâm đi.”
“Liệu sau một tháng nữa, ngài vẫn sẽ giữ được y nguyên câu nói này chứ? Biết đâu khi tới lúc đó thì chính ngài lại nài nỉ tôi hãy gia hạn hợp đồng, dù chỉ là thêm vài ngày, à không… dù chỉ một ngày thôi.”
Vừa nói, Victoria vừa nghiêng người về phía trước, đôi tay khoanh trước ngực, đôi mắt từ dưới hếch lên nhìn tôi. Đôi gò bồng đảo căng đầy, dưới sức nặng tự nhiên mà nó có, đã vẽ nên một đường cong mượt mà.
“Quả nhiên ngài thích ngực thật ha. Đúng là một kẻ biến thái chỉ biết nghĩ tới dục vọng. Sao mà ngài dám nổi những ham muốn như vậy với cơ thể của một Thánh Nữ được chứ?”
Có lẽ đã bắt gặp ánh mắt tôi, Victoria nở một nụ cười nham hiểm, thè nhẹ đầu lưỡi ra, cố tình làm ra vẻ khinh miệt như thể đã quá ngán ngẩm. Điều đó khiến tôi thấy hơi khó chịu.
“…Chỉ là ánh mắt vô tình chuyển động theo quán tính mà thôi.”
“Thế hả? Cho dù là vậy thì tôi vẫn tự tin vào cặp ngực của mình đấy. Đến ngay cả Nữ hoàng Succubus cũng phải gọi tôi bằng những biệt danh châm biếm chỉ vì thân hình quá đỗi gợi cảm này cơ mà.”
Victoria khẽ dùng tay nâng ngực mình lên, làm động tác như thể muốn khoe ra trước mắt tôi vậy. Cách cô ấy hành xử như thể bắt tôi phải nhìn nó khiến tôi cảm thấy bực bội.
Dù sao đi nữa, một Thánh Nữ thành kính đến mức được gọi là con gái của thần linh mà lại có thể nói ra những câu nói bậy bạ bất tận thế này thì quả thật là không tốt cho tim mạch chút nào mà.
Nếu lỡ mà có ai đó nghe lén được cuộc đối thoại này, thì tôi có khi đã tan biến dưới làn sương nơi pháp trường này rồi.
"Cô thân là một Thánh Nữ mà lại có thể thốt ra những lời như thế được hả?! Bình thường cũng không nói đi, nhưng dạo gần đây tôi thấy càng lúc tệ hơn rồi ấy!"
"Chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt đó mà đã nổi giận sao. Mà nếu ngài cần thì, để thưởng cho những lời hay ý đẹp vừa rồi ấy, tôi cũng có thể cho ngài biết số đo vòng ngực của tôi đó..."
『Phải từ từ quyến rũ anh ấy bằng những trò hồ ly này, mới khiến anh ấy nhìn mình như một người phụ nữ được...!』
"...Không cần!"
"Hửm, thật vậy sao? Cũng đúng thôi, với một gã pháp sư còn zin này, chưa từng một lần nắm tay phụ nữ bao giờ thì kích thích như này hẳn là quá mạnh rồi ha."
Victoria vốn dĩ vẫn hay nói những lời lẽ khiêu khích với tôi, chỉ để chờ tôi mắc phải sai lầm.
Ngay những khoảnh khắc đầu tiên tôi nghe được tiếng lòng của Victoria, tôi đã không cho rằng cô ấy thật sự thích mình, chính bởi vì lý do đó.
Nếu tôi mà dại dột tin vào những trò đùa ấy mà hành động như thể mình thích cô ấy, cô ấy kiểu gì cũng sẽ lấy cái cớ đó để đi trêu chọc tôi suốt vài tháng trời, đó vốn đã là thói quen của cô ấy rồi.
"...Tiện thể cho ngài biết luôn nhé, là cỡ H đấy. Kích thước căng tràn chứa đựng cả những tình yêu của Thần. Hãy tự hào đi, Astal, vì ngài được làm người yêu của tôi đấy."
"Chỉ là vỏ bọc mà thôi! Chỉ có mỗi hình thức bên ngoài mới giống với mấy cặp đôi chim chuột!"
"Giờ thì khác gì chứ? À, quả nhiên là nam còn ’zin’ có một lối suy nghĩ khác biệt ha. Xin lỗi nhé, vì tôi đã làm vấy bẩn sự trong trắng của ngài rồi."
『Từ giờ em tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh đâu. Khi mà anh bị kích thích thì đó tất cả là lỗi của anh đấy nhé, Astal...♡♡』
Nghe thấy những lời nói và cả nội tâm rùng rợn của Victoria, tôi chỉ biết lặng lẽ rảo bước thật nhanh hơn về phía trước.
"Bước chân đã nhanh hơn rồi nhỉ. Quả nhiên là ngài đã lên cơn hứng rồi phải không? Theo lẽ thường thì khi phát tình, đàn ông sẽ bước nhanh hơn bình thường đấy nha..."
"Không phải!"
Tôi chỉ cần mau chóng hội hợp với những người đồng đội còn lại và rời khỏi ngôi làng này càng sớm càng tốt thôi.
=================================


3 Bình luận