Không biết đã trôi qua bao lâu kể từ khi tôi cố gắng bước nhanh hơn để không bị vướng vào những lời khiêu khích của Victoria.
“À, họ kia rồi. Làm cái gì mà đến trễ thế?”
Chúng tôi cuối cùng cũng có thể hội họp lại với những người đồng đội, và Anima thì khẽ cau mày tỏ rõ vẻ không hài lòng khi tôi lại đến muộn nữa.
Bởi vì trong quá trình tìm đường, tôi cứ bị vướng chân mãi bởi lũ con non của Hư Long giả dạng thành Victoria, cộng thêm những lời mà cô ấy ném ra như muốn bêu xấu tôi vậy.
Thôi thì tôi cũng nên cảm thấy may mắn vì Victoria chưa xuất hiện trong cái bộ dạng "trần truồng chỉ mặc mỗi tạp dề". Nếu điều đó mà xảy ra thật thì cả đời này chắc cô ấy sẽ không ngừng chế nhạo tôi mất.
“Mà đang trong giai đoạn đầu yêu đương mà. Chúng ta cũng phải thông cảm cho họ ha.”
Đặc biệt là trong tổ đội, có Dũng Sĩ Kyle, kể từ sau khi anh ta nói đùa rằng bọn tôi chỉ đang giả vờ yêu nhau thì cứ hay cười ghê rợn như vậy rồi tiến lại gần.
“Thế nào hả, vị đại pháp sư thiên tài đây đã phân biệt được đâu là bạn gái hàng nhái của mình chưa? Chính tôi cũng lo lắng lắm đấy.”
“Sao lại phải đi lo lắng cho cái chuyện đó chứ.”
“Bởi vì hai người cứ suốt ngày mà cãi nhau thôi à. Bình thường bọn tôi đã nhìn thấy hai người gầm gừ nhau quá là nhiều lần rồi chẳng phải sao!”
Ngay khi nghe thấy lời nói của Dũng Sĩ, tôi liền gỡ tay ra khỏi cái khoác tay của Victoria, và cô ấy cũng phát ra một tiếng thở ngắn đầy tiếc nuối: “Hà….”
“…Chẳng có chuyện gì quá to tác đâu.”
Tôi cố gắng giữ khuôn mặt cứng ngắc rồi đáp lại Dũng Sĩ bằng chất giọng khô khan. Dù cho tôi có nghe phải mấy lời khiêu khích dung tục hay bị lôi chuyện vòng một của Victoria ra thì tôi cũng chỉ muốn xóa sạch nó khỏi trí nhớ mà thôi.
“Ơ kìa, lúc nãy còn thân mật khoác tay nhau nữa cơ mà?”
“Đấy là do xém nữa là bị lũ Hư Long tách rời khi bị tấn công thôi.”
Tôi đưa tay vuốt vuốt tóc mái đồng thời toát mồ hôi lạnh, bởi vì bên cạnh tôi vẫn còn Victoria đang nhìn tôi bằng ánh mắt đầy châm chọc.
“Thật vậy hả, ngài Astal? Nhưng tôi thì chỉ nhớ được là có ai đó đã phóng ánh mắt dâm đãng mà mơn trớn ngắm về phía ngực tôi thôi mà ta.”
『Với người khác thì em có thể ghét, nhưng nếu là anh thì… nhìn bao nhiêu cũng chẳng sao cả đâu…』
“Đã bảo với cô là tôi không có nhìn bằng ánh mắt đó rồi còn gì.”
“Ngài chối từ trông cũng khá đáng yêu đấy. Chắc là do người mới yêu đương lần đầu nên mới có biểu hiện như thế nhỉ.”
Khuôn mặt vốn vô cảm của Victoria khẽ nhếch môi, toát ra điệu cười thắng lợi.
Nhìn thấy cảnh đó, đôi lông mày của tôi bất giác nhíu lại. Đây cũng là lần đầu yêu đương của cô ấy mà, vậy thì hà cớ gì mà lại cứ phải ra vẻ ta đây như thế chứ.
“Cô đây cũng là lần đầu còn gì.”
“Tôi thì đã quá quen với việc nhận sự thiện cảm từ người khác giới hơn ngài nhiều rồi. Vào những ngày lễ kỷ niệm ấy, có mấy tên khốn nạn cứ gieo những ánh mắt ve vãn vào tôi nhiều không đếm xuể luôn ấy chứ.”
Victoria vừa nói vừa xen lẫn chửi thề, như thể cô đang nhớ lại những ký ức khó chịu kia.
Ngay cả khi ở Ma giới, khi cô ấy đi lại dưới trạng thái ma pháp che giấu nhận thức, thì thỉnh thoảng vẫn có mấy tên ma tộc tìm cách cầu hôn hay tán tỉnh cổ. Thế còn những lúc bình thường còn đến mức nào nữa chứ.
“Tôi cũng được rất nhiều người để ý tới đấy nhé! Cô có biết là trong Thanh Tháp thì đã có bao nhiêu nữ tử đồng học theo đuổi tôi không hả?”
“Ô hô, vậy mà đến tận tuổi này rồi mà vẫn còn ‘zin’ đấy à? Tôi nhớ là ngài chỉ hơn tôi có một tuổi thôi mà.”
『Sao đứng trước mặt em rồi mà anh lại còn đi nhắc đến chuyện những cô gái khác vậy hả. Thật là biết khiến cho em phát ghen đến ấm ức mà…』
“…Cô năm nay cũng đã đến tuổi trưởng thành rồi còn gì!”
Tôi nghiến răng ken két trước những lời lẽ đầy châm chọc của Victoria. Thật sự, cho dù cô ấy có thầm thích tôi đi chăng nữa thì với cách nói ấy, chút tình cảm vặt vãnh còn sót lại cũng sẽ tan biến sạch sẽ mất thôi.
“A ha, vậy là ngài đang muốn chà đạp lên danh dự của một vị Thánh Nữ vừa mới đến tuổi trưởng thành hay sao? Trước cả lúc mà ngài nói đến chuyện trần truồng mặc tạp dề ấy thì tôi đã thấy rồi nhé, hóa ra là gu của ngài cũng tao nhã lắm chứ đùa.”
Victoria nhìn về phía tôi, khẽ lấy tay che môi rồi bật cười khúc khích.
Có lẽ những lời mà tôi muốn nói ra chỉ để khiến Victoria dập tắt đi tình cảm dành cho tôi giờ nó lại trở thành nước cờ sai lầm rồi.
Chỉ vì cô ấy, làm như thể vừa nắm được điểm yếu chí mạng rồi bắt đầu quấy rầy tôi một cách dai dẳng hơn.
“Hai người đã yêu nhau rồi mà sao cứ cãi nhau hoài thế?”
Kyle liếc nhìn tôi với Victoria, cất giọng khàn khàn. Đoạn hội thoại vừa rồi rõ ràng chẳng giống một chút nào với mối quan hệ bình thường của một cặp đôi mới yêu cả.
“Không được rồi. Hai người hãy mau ôm nhau tầm khoảng một phút đi, sau đó rồi nói lời xin lỗi với nhau.”
Không chịu nổi cảnh đồng đội đang cãi vã, cuối cùng anh ta cũng đã đưa ra một biện pháp mạnh mẽ. Bởi thông thì chỉ cần đối mặt với nhau và nói lời xin lỗi là được rồi.
“Ô, ôm… ơ…?! Làm sao mà tôi có thể làm cái chuyện trơ trẽn đó trong khi có biết bao nhiêu con mắt đang nhìn như thế này chứ!”
“Đúng vậy, bọn tôi cũng có còn là trẻ con nữa đâu….”
Trước mệnh lệnh bất ngờ đã bị đẩy cao thêm một bậc, Victoria đỏ mặt, liên tục đưa mắt nhìn tôi rồi lại nhìn Kyle.
Cô ấy cứ như cái lò xo đang bật qua lại tại chỗ vậy, nhảy dựng lên, ra sức phản đối rằng mình không muốn làm việc đó.
『Ôm, ôm thì không thể được đâu…! Lại còn đối mặt với nhau nữa chứ… Chắc con tim mình sẽ nổ tung mất thôi!』
Sâu trong lòng Victoria, tiếng hét lại vang lên, gợi về những ký ức lần trước mà tôi trêu chọc cô ấy trên giường đồng thời kiên quyết gạt bỏ nó.
Thế nhưng,
“Hai người đã bảo là đang yêu nhau rồi còn gì. Cũng đã cùng nhau nhìn thấy hết cơ thể trần trụi của nhau rồi, còn những chuyện cần làm luôn rồi, thì ôm một cái thôi cũng có đáng gì đâu chứ.”
Quyết định của Dũng Sĩ Kyle đưa ra không hề lay chuyển. Trông bộ dạng anh ta, cứ như thể chẳng hề thấy gì kỳ lạ cả.
Tôi nghẹn lời, chỉ có thể mím chặt đôi môi.
“…Victoria, lại đây.”
Tôi đưa mắt nhìn về phía cô ấy, đồng thời dang rộng hai tay ra. Nhưng ánh mắt lại hơi nghiêng đi chỗ khác, vì tôi cảm thấy xấu hổ mà không dám nhìn thẳng vào mắt cổ.
“N-Này…?!”
“Chỉ một lát thôi. Lại gần đây đi. Tôi cũng có hơi lỡ lời rồi, tôi xin lỗi.”
Tôi cố gắng kìm nén sự ngượng ngùng đang tràn ngập mà bình tĩnh nói. Tôi phải nói thật chậm, thật nhẹ, để cô ấy không cảm thấy hoảng sợ.
Dù sao muốn có thể đánh bại Nữ Vương Succubus thì chúng tôi cũng buộc phải tiếp tục màn kịch này mà thôi.
Muốn giết Ma Vương, thì trước tiên phải xử lý đám Tứ Đại Thiên Vương. Còn nếu không, trong lúc chúng tôi lơ là thì bọn chúng có thể tung ra những đợt tấn công nghi binh nhằm để xâm lược lục địa cũng nên.
“…Được thôi. Nếu như ngài đã muốn vậy rồi thì tôi sẽ tạm thời mượn vòng tay của ngài một chút vậy.”
Victoria khẽ gật đầu với gương mặt nghiêm nghị, dường như cô đang cố che giấu sự xao động bên trong.
『Ngài Astal sẽ ôm mình ư…! Mình sẽ được thoải mái mà ôm trọn cái bờ lưng rắn rỏi đó và còn lồng ngực vững chãi ấy nữa chứ…!』
『Ch-chắc là mình cũng sẽ được ‘cọ xát’ một chút chứ nhỉ? Mình muốn lưu lại mùi hương… mình muốn để lại dấu hiệu rằng người đàn ông này đã thuộc về mình…!』
『Nghĩ cái quái gì mà biến thái thế chứ trời ơi, rốt cuộc thì ngươi chỉ là muốn sờ mó thân thể của ngài Astal thôi có đúng không hả? Quả đúng là cái đồ thiên tài trong việc chọc tức đàn ông mà!』
『M-mình, mình không có biến thái…! Chỉ là, ngài ấy vừa mới khoe chuyện được mấy nữ đồng học yêu thích thôi mà! Ưm, chuyện này chỉ được coi như là đang đánh dấu lãnh thổ mà thôi!』
Trong tâm trí Victoria lúc này đúng nghĩa là đang hỗn loạn.
Tiếng nói chồng chéo nhau, cứ như thể hàng chục người cùng tranh luận vậy, mỗi kẻ một ý kiến, ồn ào đến mức nhức cả cái đầu.
Cái chợ ngoài phố cũng còn yên tĩnh hơn thế này nữa ấy chứ.
『Yên lặng nào! Bây giờ ta sẽ bắt đầu phiên họp thường niên lần thứ 323: “Chiến lược quyến rũ ngài Astal”. Chủ đề chính: cách chiếm ưu thế trước một cái ôm.』
Trong cái đám hỗn loạn ấy, bỗng nổi bật lên một giọng nghiêm nghị như thể một thẩm phán đang điều hành một phiên tòa. Đến mức mà tôi còn tưởng như là đang chứng kiến một kẻ đa nhân cách vậy.
“....”
Từng bước, từng bước, Victoria tiến lại gần hơn, rõ ràng đang âm thầm chuẩn bị cho điều gì đó.
Trông cảnh tượng đó, tôi chỉ còn biết nuốt nước bọt xuống một cái ực.
『Mục tiêu đầu tiên: phần ngực rắn chắc đã được tôi luyện qua bao gian lao khổ cực. Về trường hợp này thì hướng tấn công cơ bản nhất nhất chính là… ép sát bằng vòng một.』
Khác với những pháp sư thường dùng gậy phép để chiến đấu, tôi vốn luôn trực tiếp tham gia chiến đấu bằng tay không cho nên việc rèn luyện thể hình là thứ chưa từng lơ là.
Trước đây tôi cũng từng thấy Victoria hay liếc nhìn cơ ngực của mình rồi nuốt nước bọt. Chắc hẳn là rất hợp ý với cô ấy rồi.
『N-nhưng mà tiếng tim đập thình thịch sẽ làm lộ hết kế hoạch ra còn gì…』
『Ai mà biết được đó là tiếng tim đập của mình hay là của Astal chứ. Cứ chối phăng đi là được rồi. Không ý kiến chứ gì? Nếu không thì ta chọn lộ tuyến A đấy.』
『Nhân cơ hội này để lại một vết hickey bằng cách cắn lên cổ thì sao nhỉ? N-nhưng mà… mình xấu hổ lắm, không làm nổi đâu…!』
Bên trong tâm thức, “phiên tòa” kết thúc khi “thẩm phán” gõ mạnh cây búa xuống. Victoria dừng suy nghĩ, rồi như thể đã quyết định xong hết, cô khẽ gật đầu.
“…Vậy xin thất lễ rồi.”
Bộp.
Victoria nhỏ hơn tôi đôi chút, nên cổ phải nhón gót lên mới có thể áp khuôn ngực mềm mại của mình vào lồng ngực tôi được.
“....”
Cái cảm giác mềm mại, đàn hồi ấy khiến dòng máu trong người tôi như đang dồn hết xuống phía dưới. Cho dù tình cảm thì chưa khẳng định, nhưng có vẻ như cơ thể lại thành thật quá mức rồi.
Khoảng cách giữa hai chúng tôi gần đến mức hơi thở như chạm vào nhau, hơi ấm từ vòng tay hòa quyện, khiến cho nó tạo ra một cảm giác rằng chỉ có một cơ thể mà thôi.
Thì ra hơi ấm của một người khác lại có thể dịu dàng đến thế sao.
Chúng tôi chẳng khác nào một đôi tình nhân đang âu yếm, cứ thế mà ôm nhau thật chặt.
“Lúc nãy tôi đã lỡ lời rồi, xin lỗi nha… Nếu mà có giận thì, mong rằng cái ôm này sẽ thay cho lời xin lỗi nhé.”
Victoria cố tình áp môi gần sát vành tai tôi, thì thầm bằng giọng trầm thấp. Đến mức cả tiếng môi mấp máy và tiếng nuốt nước bọt cũng được tôi nghe rõ mồn một.
『Phải làm sao, phải làm sao đây…! Thích quá đi, thích đến mức muốn phát điên lên thôi…! Cả đầu óc của mình bây giờ trống rỗng luôn rồi….』
Nhưng xét trên thực tế thì, trái ngược với vẻ ngoài điềm tĩnh đầy quyến rũ ấy, Victoria lại chẳng làm được chút nào trong cái kế hoạch vừa vạch ra của cô ấy.
“Tôi cũng xin lỗi nhé. Dù thế nào đi nữa thì cũng không nên trút giận lên cô.”
Nói đoạn, tôi nổi ý muốn trêu chọc Victoria thêm một chút, nên siết lấy cô ấy mạnh hơn, để cho cô nằm chìm gọn trong vòng tay của tôi.
Soạt.
Lại thêm một lần, cơ thể mềm mại ấy lọt thỏm vào ngực tôi.
“Aa… á…?”
『K-không được đâu, chỗ eo của mình nhạy cảm lắm….』
Victoria nép vào trong vòng tay tôi, chỉ phát ra những tiếng rên khe khẽ mà chẳng khác gì một con búp bê lên dây cót đã bị hỏng.
Có lẽ sợi dây lý trí của cô đã “tách” lên một tiếng mà đứt phựt, đến cả những tiếng ồn ào hỗn loạn trong nội tâm khi nãy cũng hoàn toàn biến mất tăm hơi.
“…Thật là một cảnh tượng tuyệt vời. Nếu mà hai người sớm có thể hoà thuận thế này thì đã đỡ vất vả biết bao nhiêu rồi.”
“Ừm, không ngờ cả hai lại ngoan ngoãn làm theo luôn ấy? Tôi còn tưởng sẽ phải đỏ mặt mà phản đối đay đảy nữa chứ.”
Anima và Thalion, sau khi chứng kiến cái ôm của tôi với Victoria, mỗi người đều buông một câu nhận xét ngắn gọn.
“Thời gian mà tôi đề nghị đã trôi qua lâu lắm rồi, vậy mà hai người còn định âu yếm thêm nữa sao? Bình thường thì hay cãi vã suốt ngày, mà hóa ra là thật sự thích nhau rồi chứ gì?”
Trong số đó, Dũng Sĩ Kyle thì cười toe toét, môi kéo căng làm lộ ra nụ cười y hệt như một ông bố mãn nguyện vậy.
Giọng điệu như thể cào từng nhát vào ruột không khỏi khiến tôi khó chịu.
“…N-như vậy là đủ rồi.”
『Tiếc thật, nhưng mà mình cũng phải biết tiết chế lại chút xíu. Rốt cuộc rồi cũng phải khiến cho ngài Astal phát điên lên thì yêu mình mới được…!』
Nói xong, Victoria khẽ đẩy tôi ra, chấm dứt cái ôm đó.
Hai vành tai cùng đôi má ửng đỏ, hơi thở thì dồn dập, cô ấy đưa tay quạt phẩy phẩy để hong khô mồ hôi còn vương lại trên da.
Nhìn cái dáng vẻ ấy thì tôi cũng chẳng biết phải nói gì, chỉ biết đưa tay gãi má rồi cố gắng xua đi bầu không khí đầy ngượng nghịu này.
“Cho nên, ngài Astal…”
Người phá vỡ sự im lặng này trước chính là Victoria.
“...?”
“Cái ôm của tôi ấy… có khiến ngài cảm thấy dễ chịu hơn không…?”
Giọng cô nhỏ dần như thể chỉ mong tôi để ý đến mình.
Victoria không dám nhìn thẳng vào mắt tôi nữa, chỉ khẽ đưa tay nâng ngực lên một chút, như là một cử chỉ khoe khoang đầy sự gượng gạo.
『Xin hãy để mắt đến em. Xin hãy nhìn em như một người phụ nữ đi. Em chỉ sợ rằng, khi em thổ lộ ra thì chúng ta không còn là bạn của nhau được nữa mất… xin hãy tha thứ cho cái cách nói vòng vo này nhé…』
Bề ngoài thì Victoria giả vờ như thể chẳng có gì, nhưng xét với hoàn cảnh của cô hiện tại thì đó đã là sự can đảm lớn nhất rồi.
“…Cũng không tệ.”
Tôi khẽ đáp lại, coi như là tha thứ phần nào cho những hành động trong quá khứ của Victoria.
*~ *~ *
Và ngay khoảnh khắc đó,
“…Khrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrr…”
Một tiếng gầm rít vang lên, the thé như thể âm thanh kim loại đang bị cào xé.
Ngay sau đó, con rồng được gọi là Hư Long (虛龍), loài Rồng Tắc Kè Hoa, đã hiện ra trước mắt chúng tôi.
=================================


2 Bình luận