Web Novel
Chương 08: Chỉ nắm tay nhau ngủ thôi (Đã không làm được) (3)
6 Bình luận - Độ dài: 2,803 từ - Cập nhật:
"Mẫu người lý tưởng của tôi à? Hừm, tôi chưa từng thật sự nghiêm túc nghĩ về điều đó lần nào nên cũng không rõ cho lắm..."
Victoria đảo đảo mắt, chìm vào suy tư trước câu hỏi của tôi. Cô ấy bắt đầu dò xét tôi từ đầu đến chân, như thể cô đang cân nhắc rất kỹ.
"...Dù sao thì, chắc chắn đó không phải là ngài đâu."
『Là anh đó. Anh chính là mẫu người lý tưởng nhất của em đó.』
Lần này Victoria lại nói lời một đằng, lòng nghĩ một nẻo. Cô ấy buông lời một cách lạnh lùng với khuôn mặt không cảm xúc như một tảng băng.
"Đầu tiên, mẫu người lý tưởng của tôi chính người là không uống rượu và hút thuốc. Tôi tin rằng bản thân sẽ không muốn giữ bên cạnh mình một người chỉ vì chút ham muốn mà lại sử dụng những thứ có hại trăm bề cho sức khỏe đâu."
Victoria sải bước đồng thời chỉ tay về phía trước như đang nhắm vào tôi. Ánh mắt cô ấy sắc như dao, pha lẫn sự khinh miệt và trách móc trong đó.
『Em thật sự lo cho sức khỏe của ngài Astal lắm. Cựu Giáo hoàng tiền nhiệm cũng rất thích uống rượu, và rồi sau này chính ông cũng đã bị đầu độc chết bởi vì nó...』
Nghe trực tiếp những lời lo lắng phát ra từ giọng của cô ấy, trái tim tôi cũng không khỏi lay động.
"...Bị mắng như vậy rồi mà ngài vẫn còn nhếch mép cười cho được, ngài thật sự là một tên biến thái không thể cứu vãn mà. Lẽ nào ngài chính là một ‘con heo đực điên loạn vì dục vọng’ sao hả?"
Victoria vừa nói vừa cắn môi. Đôi mắt cô ấy điềm tĩnh nhìn xuống, vẻ mặt khinh thường tôi giống hệt như khuôn mặt của một con rắn độc.
『Quả nhiên là ngài Astal thích kiểu này ha... Sau này, nếu mà mình thì thầm những lời như vậy vào tai anh ấy, liệu anh ấy có hưng phấn hơn không ta? Ước gì anh ấy bị mình khiêu khích đến nổi phải nói rằng anh ấy sẽ biến mình thành người phụ nữ của riêng anh ấy nhỉ...』
"Không, tôi nghĩ là bản thân thực sự không thể nào là mẫu người lý tưởng của cô được đâu. Rượu và thuốc lá đối với tôi như bạn gái vậy đấy, là những thứ mà tôi không thể bỏ được."
Tôi nghe được những suy nghĩ thâm hiểm của Victoria, liền nói ra những lời đã chuẩn bị sẵn từ trước. Đây chỉ là một mối quan hệ thông qua hợp đồng, nên tôi phải luôn điều chỉnh hoàn hảo để không bị người khác hiểu lầm.
Chúng tôi cần thể hiện rằng cả hai đang thích nhau, nhưng vẫn luôn duy trì một khoảng cách vừa phải để mọi chuyện trông sẽ không có vấn đề gì nếu chúng tôi đột ngột chia tay.
Đó là chiến thuật chắc chắn sẽ dẫn đến chiến thắng mà tôi nghĩ ra để đối phó với Victoria. Bởi vì đối phương cũng gần như không bao giờ chủ động tiếp cận tôi cả.
"Hiện tại, người yêu của ngài chính là tôi đây, vậy mà giờ ngài lại dám công khai tuyên bố ngoại tình trước mặt tôi hay sao hả? Không lẽ, ngài không thể kiểm soát được hạ bộ nên cứ phải lắc hông với bất kỳ ai à?"
『Dù chỉ là qua bản hợp đồng hẹn hò đi chăng nữa, thì hiện tại người yêu của ngài Astal chính là mình mà... Chẳng lẽ nào mình còn kém hấp dẫn hơn cả rượu và thuốc lá luôn sao?』
Victoria đang cố gắng hết sức để không làm bộc lộ ra sự lo lắng của mình. Trông thấy một Thánh Nữ lại nói những lời như "lắc hông" hay "hạ bộ" thì chứng tỏ có vẻ như cô ấy đang vô cùng tức giận.
"...Rõ ràng là tôi đã thích cô trước và tỏ tình với cô rồi, tôi cũng biết rõ là cô chưa có tí cảm xúc đặc biệt gì với tôi hết. Tuy nhiên, chuyện này là đời tư cá nhân mà ha."
Tôi vừa nói vừa lấy một chiếc lá có chứa ma lực từ túi áo choàng ra và vê tròn nó trong tay. Cảm giác lo lắng chợt ập đến khi tôi định nói dối những điều không thật lòng với bản thân.
Tôi tự dưng lại khai ra là mình đã tỏ tình với Victoria. Càng bịa chuyện thì lời nói dối càng chồng chất như tuyết lăn.
"Cho dù có là vậy thì tôi vẫn không thích. Tại sao lại phải cứ cái hút thứ có mùi độc hại này chứ, cái thứ mà nếu không hút thì tay sẽ run lẩy bẩy ấy?"
『Chỉ cần tưởng tượng rằng có một ngày anh lại là người đi chầu tổ tiên trước em vì mắc bệnh phổi, là đủ để khiến cả thế giới của em như sụp đổ rồi...』
Victoria đã dùng thần lực làm cho thuốc lá của tôi phát triển thành hoa. Bây giờ tôi mới hiểu được lý do sâu xa khiến cô ấy cấm tôi hút thuốc.
"Mà tôi không có nó thì tôi không có sống nổi."
Hiểu và chấp nhận là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hiện tại, đây là cách duy nhất để trấn an nỗi lo của tôi.
"Vậy thì ngài cứ sống mãi như thế đi nhá. Tôi đã nói rõ là tôi không thích rồi đó."
Victoria thở dài thườn thượt, giật lấy nhành hoa trong tay tôi rồi giẫm nát nó bằng chân. Cô ấy thậm chí còn không muốn để lại bất kỳ dấu vết nào của thuốc lá.
"...Dù sao đi chăng nữa thì, thứ hai, mẫu người lý tưởng của tôi phải là một người đàn ông thành kính giống như tôi. Tốt nhất là một người luôn cầu nguyện trước những bữa ăn và luôn biết ơn vạn vật."
"Càng nghĩ càng thấy đối lập hoàn toàn với mình..."
Tôi gãi gãi cằm, chìm vào suy tư. Nếu đây là mẫu người lý tưởng của Victoria, vậy tại sao cô ấy lại thầm yêu một người như tôi cơ chứ?
"Ờm thì, mẫu người lý tưởng thì cũng chỉ là lý tưởng thôi mà. Tôi chỉ đơn giản là thấy ngài thật đáng yêu khi đang cố gắng dùng hết sức để bày tỏ tình cảm của mình mà thôi."
『Việc cầu nguyện hay thành kính gì đó thì cứ để cho sau này khi mà chúng ta kết hôn đi, ta có thể cùng nhau đến nhà thờ và từ từ bù đắp lại thôi. Anh cũng đừng lo lắng quá...!』
Thấy tôi có vẻ hơi rầu rĩ, Victoria khẽ cười và vỗ nhẹ vào lưng tôi. Cảm giác ấm áp và nhột nhột khiến tim tôi đập nhanh hơn.
"Cuối cùng, tôi nghĩ là sẽ thật tuyệt vời nếu có một người đàn ông luôn có thể cùng tôi thưởng thức những món ăn ngon với nhau. Bởi vì khi ta thích đi một chuyến du lịch đầy ẩm thực, thì khi chỉ có một mình sẽ vô cùng bất lợi đó."
"...Chuyện đó thì tôi có thể làm được."
Tôi khẽ khịt mũi nói. Bởi vì bản thân tôi đã quá quen với sở thích tìm kiếm những món ăn ngon của Victoria rồi.
Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô ấy khi cô nhét đầy thức ăn vào hai má như một chú sóc, tôi cảm thấy có gì đó thật mãn nguyện bên trong.
"Hai người bình thường cũng hay đi ăn riêng với nhau mà nhỉ. Có phải từ đó mà hai người trở nên thích nhau không?"
"Cũng chẳng có ý gì đâu nhé. Chứ trong tổ đội của bọn mình thì chỉ có mỗi ngài Astal là người duy nhất ăn cay giỏi như tôi thôi đó nha."
"Nhưng mà hai người bây giờ không phải đang hẹn hò với nhau sao? Nếu vậy thì cả hai phải thể hiện ra là cả hai thích nhau hơn chứ nhỉ?"
Anima, Tinh Linh Thuật Sư, người nãy giờ vẫn lắng nghe cuộc trò chuyện của hai chúng tôi dường như nhận thấy điều gì đó bất thường và hỏi lại.
"Tại sao mà hai người, lại có vẻ lạnh lùng với nhau vậy...?"
Rõ ràng là cô ấy đã luôn nghi ngờ mối quan hệ của hai chúng tôi rồi, nên ngay lập tức cô ấy nhận ra sự mâu thuẫn kỳ lạ này.
"Cái, cái đó..."
"Là do Victoria ngại thôi. Kể cả cô cũng vậy mà, khi bọn tôi nhìn đến thì cô và cả Thalion cũng đều ít thể hiện tình cảm ra mà."
Tôi vòng một tay ôm lấy eo của Victoria, đồng thời kéo cô ấy sát vào mạn sườn mình và bắt đầu biện minh.
Bởi lẽ, Thalion, một cung thủ, và Anima, một thuật sư tinh linh, là cặp đôi khác duy nhất trong tổ đội của chúng tôi, cũng thường xuyên không thể hiện tình cảm nhiều ra ngoài.
"Ư... Ực...!"
『Chỗ đó là chỗ nhạy cảm mà...!』
Victoria, người đang bị tôi ôm chặt ngang eo, thốt lên một tiếng kêu the thé. Phần cơ thể mỏng manh, mềm mại, cứ như thể sẽ gãy bất cứ lúc nào, đều đang nằm trọn trong vòng tay tôi.
"Chúng ta cũng vậy mà, đúng không Victoria? Sáng nay chúng ta còn ôm nhau rồi làm ầm ĩ lên nữa mà."
"Vâng, đúng là vậy ạ..."
Hiện Victoria không hiểu sao cô lại ngại ngùng đến thế nữa, cô dùng hai bàn tay che mặt lại. Hai má ửng hồng và đồng tử giãn ra như thể có thể nhìn thấy qua kẽ ngón tay của cô ấy.
『Ngực của mình đang chạm vào cánh tay của ngài Astal... Những lúc bình thường mình cứ nghĩ là nó nặng nề và vô dụng lắm chứ, nhưng mà vào lúc này thì lại có ích ghê...』
“....”
Chỉ khi nghe được tiếng lòng của Victoria, tôi mới lần nữa nhận ra sự hiện diện đồ sộ như núi Thái Sơn trên cánh tay mình. Đến mức tôi có thể hiểu được thức ăn tôi ăn đã trôi đi đâu hết rồi.
Tôi từ từ buông tay để ngực cô ấy không chạm vào nữa, thay đổi tư thế chỉ còn nhẹ nhàng giữ lấy sườn cô ấy thôi.
"Khụ, có vẻ như không phải là nói dối rồi nhỉ. Anh hẳn cũng phân biệt được rõ ràng giữa chuyện riêng tư và chuyện công việc mà ha."
Anima thấy chúng tôi dựa sát vào nhau cùng với vẻ mặt bối rối của cả hai, lúc đó cô mới gạt bỏ sự nghi ngờ và nhếch mép cười.
"...Vậy thì, còn mẫu người lý tưởng của ngài là gì hả? Ngài đã hỏi mất sự trong sáng thuần khiết duy nhất của tôi rồi đó, nên tôi nghĩ ngài cũng phải nói ra hình mẫu lý tưởng của mình đi chứ nhỉ."
『Tuyệt vời lắm...! Victoria, mày đã lên tiếng hỏi thành công mà không bị gượng gạo rồi! Sau này rồi mày cũng sẽ trở thành người phụ nữ gần với mẫu người lý tưởng của ngài Astal nhất cho mà xem!』
Victoria áp sát vào tôi đồng thời ngước nhìn tôi và hỏi. Mùi hương của hoa kích thích khứu giác, cùng với giọng nói dịu dàng lọt vào tai, kích thích não bộ tôi.
"...Ngài Astal à? Ngài có vấn đề gì hả?"
『Em muốn trở thành một người phụ nữ quyến rũ hơn trong mắt anh.』
Có lẽ vì tiếng lòng đầy tình cảm ấy dành cho tôi cũng vang lên cùng lúc. Victoria, người mà bình thường tôi chỉ coi là một đồng đội cùng giới, thì vào khoảnh khắc này lại có chút cảm giác như là một người phụ nữ vậy.
"Mẫu người lý tưởng của tôi là một đàn chị lớn tuổi hơn tôi và phải là một người có lòng bao dung."
Để xua đi những phiền não đang bủa vây, tôi đã quyết định nói ra mẫu người lý tưởng thực sự trong lòng mình cho Victoria biết. Bởi lẽ, dù có nghĩ thế nào đi nữa, cô ấy vẫn rất xa vời với hình mẫu đó của tôi.
"Nhưng tôi nhỏ tuổi hơn ngài mà."
『Nhất quyết không được...! Thật không ngờ là anh ấy lại thích người lớn tuổi hơn chứ! Vì điều đó mà anh ấy cứ hay luôn coi mình như một đứa trẻ sao hả!』
"Đúng là vậy. Ờ thì, dù sao thì lý tưởng và hiện thực luôn khác nhau một trời một vực mà."
Tôi nhìn Victoria rồi gật đầu. Thật ra, đây cũng chính là một trong những lý do khiến tôi không thể xem cô ấy như là một người khác giới được. Cô ấy chỉ vừa mới tròn tuổi trưởng thành, nhỏ hơn tôi một tuổi, nên dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn không thể nào gạt bỏ được cái suy nghĩ rằng cô ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời.
"Chẳng hạn như, ngài muốn có lòng bao dung ở khía cạnh nào vậy? Tôi khá là tò mò về những ham muốn đen tối sâu thẳm trong con người ngài đấy."
『Mình chắc chắn phải có được một phần bù đắp gì đó chứ!』
Victoria giấu đi suy nghĩ thật trong lòng mình đồng thời bắt đầu hỏi tôi chi tiết hơn về mẫu người lý tưởng của mình để tham khảo.
Được thôi, vậy thì tôi cũng phải khiến cho cô ấy hết yêu tôi mới được.
"Tôi muốn một người chị lớn tuổi hơn tôi, khi tôi trở về nhà sau những lúc cắm đầu vào nghiên cứu ma thuật, sẽ nói với tôi là 'Anh vất vất vả rồi, ông xã ♡' và chuẩn bị sẵn bữa tối cùng nước tắm cho tôi. Ngoài ra, sẽ càng tốt hơn là nếu cô ấy mặc tạp dề mà không có mặc bất cứ thứ gì bên trong."
“...”
Victoria nghe tôi nói xong thì há hốc mồm, không nói nên lời. Cứ như thể cô ấy đang tưởng tượng ra cái cảnh mà bản thân cô ấy làm như vậy, hai má cô ấy dần ửng hồng, rồi tiếp đó là đỏ bừng cả tai.
『Không ngờ lại là một tên biến thái thật luôn... Không thể tin được...』
Tốt rồi, cô ấy đã thất vọng.
Tôi nghe được tiếng lòng của Victoria và cảm thấy một sự thỏa mãn nào đó, như thể mình đã thành công. Cứ như vậy, từ từ và dần dần dập tắt tình cảm của cô ấy dành cho tôi là được. Tôi nghĩ đó là cách tốt nhất để không làm tổn thương cảm xúc của cả hai rồi.
Nhưng,
"...Sau này tôi sẽ tham khảo thêm."
Trái với dự đoán của tôi, Victoria trả lời ngay lập tức với vẻ mặt và giọng điệu lạnh lùng.
『Chúng ta đúng là trời sinh một cặp mà...! Mình cũng thích làm những thứ nhạy cảm như vậy đấy, nên mình cũng hay lén lút ngửi mùi áo choàng của ngài Astal lắm!』
Chẳng qua là Victoria đã yêu tôi đến cái mức mà cô đã "mắt nhắm mắt mở", không còn chịu nhìn thấy khuyết điểm của tôi nữa rồi. Cô ấy đang cố giấu đi niềm vui sướng đang reo hò trong lòng.
『Nhưng không biết là có tạp dề nào vừa với kích cỡ người mình không nữa...? Dù có mua cỡ lớn nhất thì ngực cũng sẽ bị chật mất thôi. À ha, hay là mình cứ không mặc gì cả rồi chào đón anh ấy luôn nhỉ!』
Tiếng lòng của Victoria đang trở nên vô cùng nóng bỏng và táo bạo hơn bất cứ ai. Nhìn cô ấy đang lên kế hoạch để trở thành mẫu người lý tưởng mà tôi vừa nói, tôi không khỏi rùng mình.
Và rồi,
"Astal à, hay cậu thử nín thở một tiếng đồng hồ xem có khó không? Làm ơn đó!"
“...”
"Thật sự thì tôi đang cảm thấy xấu hổ khi cậu lại là đồng đội của tôi luôn đấy."
Tôi từng bước đặt chân vào ngôi làng đang bị màn sương dày đặc che khuất, vừa phải nhận lấy ánh mắt khinh miệt và những lời mắng mỏ từ anh chàng Dũng Sĩ Kyle kia.
=================================


6 Bình luận