• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 10: Ai mới là kẻ nói dối? (2)

7 Bình luận - Độ dài: 3,062 từ - Cập nhật:

"Câu hỏi thứ hai, các cô đã từng trộm áo choàng của tôi rồi có phải không? Các cô đã làm gì với nó?"

Tôi bắt đầu hỏi họ như một thám tử lừng danh đang cố gắng tìm ra sự thật đằng sau. Thỉnh thoảng đồ giặt của tôi lại biến mất một cách rất kỳ lạ, nên tôi đã tò mò về chuyện này từ lâu rồi.

"Tự, tự nhiên ngài hỏi cái gì mà kỳ cục vậy hả? Dù cho là có hỏi chuyện đó đi chăng nữa thì cũng đâu có thể nào tìm ra được bằng chứng ai là kẻ nói dối đâu...." 

"Đúng đấy. Sao ngài lại nghĩ rằng tôi đã trộm áo choàng của ngài chứ? Mặc dù tưởng tượng là không giới hạn, nhưng mà về suy diễn thì ngài đi quá xa rồi đó nhá."

Cả hai Victoria đều có cách nói chuyện và hành động gần như giống hệt nhau. Ngay cả việc phủ nhận tình cảm dành cho tôi cũng giống nhau nốt.

Thế nhưng,

『Giờ tính sao đây ta? Chẳng lẽ anh ấy đã nhận ra rồi sao? Chuyện mà mình đã lấy trộm áo choàng của Astal và ngửi nó, mình còn lỡ làm vài chuyện không đứng đắn nữa cơ…』

Trong đầu tôi lại vang lên một giọng nói khác. Đó chính là dòng suy nghĩ thật sự, hoàn toàn không qua bất kỳ lớp che giấu nào. Và để phân biệt thật giả giữa hai người vốn gần như không có điểm khác biệt, tôi buộc phải tận dụng triệt để điều đó.

"Thế ư? Tôi đã yểm ‘ma pháp dò tìm’ vào đồ của mình rồi nên tôi biết rất rõ là ai đã trộm nó đó. Hơn nữa, một số cánh hoa còn vương lại trên đó đã quá rõ ràng rồi còn gì?"

Tôi bật cười khẩy. Cố ý nhếch mép một cách khoa trương, tôi để cho họ thấy rằng mình đã nhìn thấu lời nói dối của họ. 

Vốn dĩ, áo choàng của tôi là một vật phẩm đặc biệt mà chỉ những học sinh ưu tú của Thanh Tháp Ma Pháp mới có thể nhận được. Hơn nữa, nó còn là vật phẩm do Tháp Chủ Thanh Tháp đích thân ban tặng cho. Thế nên nếu mà không sở hữu một ma pháp đơn giản như thế thì thật là kỳ lạ.

"À, dù sao đi nữa thì tôi cũng tuyệt đối không trộm nhá." 

"Tôi là người đã trộm nó đó. Tôi thấy ngài lúc nào cũng mặc nó cho nên là tôi cũng muốn thử một lần để biết."

Lúc này, lời nói của hai Victoria bắt đầu chia ra thành hai hướng khác nhau. Một bên thì phủ nhận đến cùng việc trộm áo choàng của tôi, còn bên kia thì lại thành thật thú nhận hành vi phạm tội.

『Mình nói đến mức đó rồi thì chắc anh ấy sẽ không hiểu lầm gì nữa đâu ha. Dù sao thì, anh ấy cũng sẽ chẳng biết được mình đã làm gì với cái áo choàng đó đâu!』

Dù tôi đã nghe được những suy nghĩ thật trong lòng rồi, nhưng tôi vẫn chưa thể nào đoán được ai là kẻ giả mạo trong hai người cả.

'...Mình có nên đặt thêm một câu hỏi nhỏ nữa không nhỉ?'

Tôi gõ gõ mũi chân, suy nghĩ miên man. Trong khoảng thời gian một tuần vừa qua, ngoài chuyện hợp đồng hẹn hò ra thì còn có điều gì khó để bịa đặt ra được nữa không ta?

"Các cô này, các cô có còn nhớ món ăn mà chúng ta đã ăn cùng nhau vào ngày hôm qua không?"

Chợt một ký ức thoáng qua trong đầu tôi. Chúng tôi đã vừa cùng nhau ăn thứ gì đó trước khi đặt chân đến đây.

"Đương nhiên là tôi nhớ rồi. Chẳng phải đó chính là đuôi thằn lằn bóng đêm nướng sao." 

"Ngài vẫn còn nhớ cái phần tôi liếm nước sốt ấy sao, lẽ nào là ngài lại nghĩ đó chính là nụ hôn gián tiếp hả? Đúng thật là một tên biến thái không thể cứu vãn được mà."

『Cái quán ăn ngon mà mình đã ăn cùng Astal cũng chính là nơi mình đã tìm hiểu trước đó vài ngày rồi, chắc hẳn Hư Long cũng sẽ biết thôi…』

Lần này, lời nói và hành động của hai người lại có vẻ giống hệt nhau. Victoria bên phải thậm chí còn đi xa hơn khi nhắc đến cả hành động liếm nước sốt. 

Điều ngạc nhiên là cô ấy lại chính là người vừa phủ nhận việc trộm áo choàng của tôi.

'Cho đến hiện tại, Victoria mà đã nói về nụ hôn gián tiếp thì có khả năng là thật cao hơn.'

Giờ tôi đã bắt đầu đoán được ai là thật trong số cả hai người. Dù chúng có thể đọc được ký ức cho đến tầm một tuần trước, nhưng chắc chắn vẫn có những phần mà chúng vẫn không biết. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể rút kiếm ra mà tấn công ngay lập tức được, vì bằng chứng lần này  không đủ mạnh như lần trước. Nên là tôi phải cẩn trọng hơn bao giờ hết, vì có thể làm tổn thương đến Victoria thật.

'Hơn nữa, tôi còn có thể lợi dụng kẻ giả mạo để tìm hiểu thêm về cảm xúc của cô ấy dành cho mình nữa.'

Dù những gì tôi đang nghe có thật là suy nghĩ của Victoria đi chăng nữa, thì những gì cô ấy nghĩ cũng có thể là giả tạo. Có thể Victoria đang cố tình thay đổi suy nghĩ của mình để lừa gạt và trêu chọc tôi cũng nên. Vì vậy những gì tôi sắp làm bây giờ tuyệt đối không phải vì tư lợi cá nhân đâu.

"Tới ngần này rồi thì tôi cũng chẳng thể biết được ai là thật nữa rồi."

Tôi thở dài thườn thượt về phía các Victoria, tỏ vẻ bất lực. Tôi nhíu mày, nhấn mạnh rằng có điều gì đó không ổn.

"Vậy thì, giờ hai người thử nói những điều tốt đẹp mà mình nghĩ về tôi xem? Ai cạn lời trước, chính là kẻ giả mạo đấy nhé."

Biện pháp cuối cùng mà tôi đưa ra cho họ đó là bắt họ phải bộc lộ cảm xúc thật của mình một cách rõ ràng hơn.

*~*~*

"Vô lý làm sao ấy! Làm gì mà có thể phân biệt được kẻ giả mạo chỉ bằng cách hỏi chuyện đó chứ? Không còn cách nào khác sao?" 

"Đúng vậy. Một kẻ tồi tệ như ngài có ít ưu điểm đến mức chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thôi đấy."

Trước lời đề nghị của tôi, hai Victoria đều nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng. Họ nói rằng sẽ không thể phân biệt được ai là kẻ giả mạo chỉ bằng cách đó và yêu cầu một phương pháp khác.

"Nếu không muốn thì thôi, tôi sẽ coi như cả hai đều là giả mạo vậy? Tôi thì chẳng quan tâm lắm đâu."

Tôi nhìn các Victoria và thờ ơ hạ khóe môi xuống. Vòng tròn ma pháp dần hiện ra từ bàn tay trần của tôi mà không cần gậy phép, lấp lánh trước mắt họ. 

Ở Ma giới, chiến tranh luôn diễn ra liên miên và kẻ thù thường xuyên phá hủy gậy phép của tôi, nên tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải tự học cách sử dụng ma pháp bằng tay không.

"...Được thôi. Nói thì nói." 

"Ngài lúc nào cũng cực đoan như thế đấy."

Chỉ đến lúc đó, họ mới cắn môi và chấp nhận đề nghị của tôi. Họ nhìn nhau, sẵn sàng phát biểu từng người một.

"Vậy ai nói trước đây? Người tự tin nhất thì nên bắt đầu trước chứ nhỉ."

Tôi nhìn họ, trong lòng có chút mong đợi không biết lời khen nào sẽ được thốt ra. Dù có là ép buộc họ nói ra những lời đường mật vì bị tôi gây áp lực đi chăng nữa, thì hễ nghĩ về những gì Victoria thường nói với tôi, quá trình đó có ra sao cũng được. 

Một người phụ nữ không ngại nói ra những lời cay độc, thô tục, còn hơn cả một Thánh Nữ trông hệt như một con rắn độc ấy.

"Vậy tôi xin phép nói trước." 

"Được thôi."

Ngay lúc đó, Victoria đứng bên phải đặt tay lên giữa ngực và hít thở sâu. Cô ấy mở đôi mắt đang nhắm, với vẻ mặt nghiêm trang, từ từ mở miệng.

"...Trước hết, Astal, cơ thể của ngài rất tốt so với một ma pháp sư thông thường. Cơ bắp rắn chắc đến mức có thể được coi như một con khỉ đột vậy."

『Nếu bảo em liệt kê ra các ưu điểm của anh thì có lẽ em có thể kể đến cả đêm lẫn ngày ấy chứ, nhưng mà… giờ đang ở trước mặt Hư Long mà.』

Một Victoria trong cả hai đã thốt ra những lời khó tả mà coi đó như là lời khen. Cô ấy thường có thói quen nói vòng vo như vậy đấy.

"Cái đó, là khen hay là chửi vậy hả?" 

"Tùy ngài nghĩ thôi. Hay là tôi phải giải thích thêm về cái ham muốn tình dục của ngài nghiêm trọng đến nỗi như một con khỉ đang động dục luôn hay sao?"

Tôi không thể không cảm thấy khó chịu khi nghe những lời nói đó. Hơn nữa, ngay cả khi tôi ngủ chung với Victoria, tôi vẫn chưa bao giờ chạm vào một sợi lông nào của cô ấy. 

Dáng người hay ngoại hình? Dù có nhìn khách quan thì cô ấy cũng đúng là một người phụ nữ hoàn hảo. Victoria thậm chí còn có vẻ ngoài ‘tầm thường’ đến mức ngay cả Nữ hoàng Succubus, kẻ thù của cô ấy, cũng phải gọi cô ấy bằng biệt danh là "Thánh nữ ngực bự".

"Tôi chưa từng bao giờ động dục với cô cả nhé." 

"Vậy lẽ nào vào đêm qua ngài đã lén giấu cây gậy phép nào đó vào trong túi quần không vậy? Tôi biết rất rõ là nó không phải là kích thước có thể dễ dàng che giấu chỉ bằng cách bắt chéo hai chân đâu nhá…."

『Chắc chắn rằng nó đã phản ứng với những kích thích khi cử động qua lại. Hôm qua khi mình cởi thánh phục ra đã khiến cho ngực mình nhấp nhô lên xuống, mình đã tận mắt nhìn thấy anh ấy đỏ mặt đó.』

"...Này, cô nhìn thấy cái đó từ lúc nào vậy hả?! Đừng nói là bình thường cô chỉ toàn dán mắt vào phần dưới của tôi thôi đấy nhé?!"

*~*~*

Tôi không khỏi choáng váng khi nghe được những suy nghĩ thật của Victoria. Mà theo lẽ thường, không có phản ứng gì khi nhìn thấy những thứ như vậy thì mới là lạ.

Cái người phụ nữ này, có thật là Thánh Nữ không vậy? Có thật sự là người được Thần Linh lựa chọn để soi sáng thế gian không?

"Chẳng phải đó chính là hiện tượng sinh lý tự nhiên mà bất kỳ người đàn ông bình thường nào cũng có sao? Tôi chỉ là lo lắng rằng ngài có phải là kẻ bất lực hay không thôi à, vì ngài chẳng có tí phản ứng gì khi nhìn thấy cơ thể trần truồng của tôi cả."

Victoria vẫn ưỡn ngực đầy tự tin sau khi đưa ra những lời nói có phần nhạy cảm kia, như thể việc tôi phải nhảy dựng lên vì kinh ngạc mới là một phản ứng bất thường.

"...Làm ơn cô hãy kiềm chế những lời nói như vậy về cơ thể tôi dùm. Dù có là giả mạo thì tôi cũng cảm thấy khó chịu đấy nhé."

Victoria còn lại thì đang nhìn kẻ giống hệt mình với ánh mắt khinh bỉ.

"Bảo ai là giả mạo cơ? Không lẽ cô lại sợ thân phận thật của mình bị bại lộ hay sao?"

Trước phản ứng của kẻ đó, Victoria vừa rồi còn pha lẫn lời khen và lời mắng chửi về tôi liền bật cười khẩy, tỏ vẻ thoải mái.

Thế nhưng,

"Một ả đàn bà chuyên đi bới móc những điều riêng tư về người đàn ông mà tôi yêu quý thì chắc chắn là giả mạo rồi. Do đó, khác với cô, tôi sẽ nói về những khía cạnh đầy dịu dàng của ngài Astal."

Victoria còn lại, tới lượt khen ngợi của mình đồng thời nhìn tôi, hai má hơi ửng hồng và thốt ra những lời gây sốc.

"...Hả?" 

"Cô vừa nói cái gì cơ?"

Tôi và Victoria còn lại đều tái mét mặt, không thể nào khép miệng lại được.

"Ngài là người duy nhất đối xử với tôi như một cô gái bình thường, chứ không phải là Thánh Nữ. Ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ngài chẳng hề nhắc đến ma pháp, mà chỉ mỉm cười nói rằng ngài rất vui khi được gặp tôi———"

"...Rồi, kẻ này là giả."

Nghe điều đó, tôi cau mặt lại và ngay lập tức đóng băng kẻ đối diện. Kẻ vừa trông giống Victoria kia liền lộ nguyên hình ngay khi biến thành một tảng băng.

"Ơ, làm sao mà ngài biết tôi là thật?"

Victoria nhìn tôi, người đã ngay lập tức nhận ra đó là một con Rồng Tắc Kè Hoa con ngụy trang với vẻ mặt ngơ ngác đồng thời cô lấy tay che miệng.

"...Thứ nhất, Rồng Tắc Kè Hoa chỉ có thể đọc được những ký ức chính xác trong vòng một tuần trước thôi. Chúng không thể nào biết chi tiết về việc chúng ta đã ngủ chung hoặc ăn cùng nhau vào đêm qua đâu."

Tôi bắt đầu giải thích cho Victoria hiểu. Lý do tôi có thể đưa ra phán đoán nhanh như vậy là vì cô ấy đã vô tình nhắc đến những hành động và tình huống mà chỉ người thật mới có thể trải qua và phân biệt được.

"...À, ra là vậy à?" 

"Thật lòng mà nói, Victoria chẳng phải người sẽ nghĩ tốt gì về tôi. Nếu cô ấy nói ghét tôi hay thấy tôi đáng kinh tởm thì tôi còn thấy hợp lý hơn."

“...”

『Hóa ra trong mắt anh ấy, mình thật sự chẳng là gì ngoài một người đồng đội. Vậy thì, tại sao anh lại có thể nhận ra mình là giả chỉ ngay sau khi mình vừa thốt lên những lời gần như là lời tỏ tình rồi ra tay giết chết không chút do dự chứ…』

Victoria thầm than thở trong lòng, lòng tự trọng của cô ấy ngày càng chạm đáy, nhưng tôi không thể làm gì khác được. Vốn dĩ, tôi thực sự không có bất kỳ tình cảm nào với Victoria. Nếu trong tình huống này, tôi chọn chấp nhận tình cảm của cô ấy chỉ vì biết được suy nghĩ thật lòng của cô ấy thì cuối cùng cả hai cũng sẽ làm tổn thương nhau mà thôi.

'Dù sao thì đây cũng chỉ là một cuộc hẹn hò theo hợp đồng kéo chỉ dài tầm một tháng, và tôi cũng không thể biết được cô ấy sẽ có cảm xúc gì sau này, cũng như tôi không định lừa dối tình cảm của ai cả…'

Tôi nắm chặt tay Victoria, lòng kiên định. Ít nhất cho đến khi Ma Vương hoàn toàn bị tiêu diệt, tôi không được phép bị cuốn vào những cảm xúc riêng tư khác. Đó chính là sự chuộc tội và trả thù duy nhất mà tôi có thể làm dành cho cha mẹ và bạn bè mình.

"Sao ngài lại nắm tay tôi lần nữa vậy? Chỉ vì vài lời dối trá của một kẻ giả mạo mà ngài đã tự tin đến mức đó rồi sao? Đúng là cái đồ chó đực đang bị động dục mà."

Nhận thấy tôi nắm lấy tay cô ấy để không bị lạc trong màn sương mù, Victoria lại bắt đầu phun ra những lời lẽ cay độc như thường lệ, có lẽ là vì tức giận khi tôi không hiểu lòng cô ấy chăng.

"Đúng là quá ngu ngốc khi tôi thật sự rung động trước tình cảm của cô, ha."

"Ngài bị điên à? Sao mà tôi lại có thể có tình cảm với ngài được?"

Victoria tỏ vẻ chán ghét, đan các ngón tay vào nhau và nắm chặt tay tôi hơn.

Cô gái này thật sự rất phiền phức và khó chịu. Sao trong lòng và con người thật bên ngoài lại có thể khác nhau đến thế chứ.

Ngay lúc đó,

『Em thích anh. Em yêu anh. Em say mê anh một cách mãnh liệt. Em thích sự dịu dàng, ấm áp nơi anh. Từ lâu rồi, em đã luôn yêu thầm anh. Dù bây giờ em chưa đủ dũng khí để nói hết lòng mình, nhưng một ngày nào đó, em nhất định muốn được nghe chính miệng anh nói ra câu trả lời dành cho em.』

Sức nóng truyền đến từ đầu ngón tay làm cho lồng ngực tôi chợt đập mạnh theo những cảm xúc đang vang vọng kia.

"Victoria à. Thật ra tôi...."

"Sao thế?"

Lần đầu tiên, tôi định kể ra toàn bộ sự thật với Victoria, nhưng.

『Sau này nhé, anh nhất định là phải trả thù em trên giường đó. Phải khiến em khóc nức nở, phải van nài xin lỗi, phải gọi tên em, và phải vắt kiệt em như thể em là giẻ rách cho đến khi em mang thai thì thôi nhé…』[note75333]

"...Thôi, tôi xin lỗi."

Ngay khoảnh khắc tôi nghe thấy những lời lẽ chẳng còn mang hình hài của con người, mà giống như thể bản năng của một con thú, tôi lập tức từ bỏ ý định tiết lộ cho Victoria biết rằng mình có thể nghe được suy nghĩ của cô ấy.

=================================

Tác Giả note: Đây không phải là Thánh Nữ!

Ghi chú

[Lên trên]
ôi chúa ơi
ôi chúa ơi
Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

TRANS
Duma máu M hạng nặng à
Xem thêm
ối dồi ôi
Xem thêm
Oh my god, is this real chat?
Xem thêm
Thanks for new chapter, trans
Xem thêm
trả thù trên giường , mlem mlem mlem
Xem thêm
Chà......Candace đấy 😋🙏
Xem thêm