• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tôi đã nhận ra bản thân ngây thơ như nào, cho nên giờ tôi sẽ bắt họ hiểu ra

Chương 31: Cảm xúc của tôi đang ngày càng lớn dần - Góc nhìn của Suzuse Rika

7 Bình luận - Độ dài: 1,924 từ - Cập nhật:

“Suzuse?”

Giọng nói đầy ngạc nhiên của Senpai vang lên.

Nhưng trước đó thì, tôi cần nói với bố điều này quan trọng hơn.

“Chính vì sự hiện diện và hi sinh của bố ở đây mà con mới được khỏe mạnh và sống tốt đến bây giờ! Nên con xin bố đừng nói những điều như thế ạ!”

Đó là lời nói thật lòng của tôi, không một chút giả dối nào cả.

Có những bậc cha mẹ chẳng bao giờ coi trọng con cái họ.

Có những bậc cha mẹ nuông chiều con quá mức.

Và cũng có những bậc cha mẹ làm tổn thương chính đứa con của mình.

Vậy còn bố tôi thì sao?

“Rika... nhưng bố...”

“Đúng là bố hơi... Không, rất hay lo lắng và can thiệp vào đủ thứ vào chuyện của con, và đôi khi con cũng cảm thấy khó chịu.”

Thành thật mà nói, tôi đã từng không ít lần bực dọc và tự hỏi sao bố cứ can thiệp chuyện của tôi. Đặc biệt là việc bố hay cằn nhằn về các vấn đề như bạn bè hoặc công việc làm thêm của tôi và thường khiến tôi thấy rất phiền.

“Ư... V-vậy sao?”

“Nhưng... Con luôn biết rằng bố nói thế vì thật lòng lo cho con.”

Đúng vậy.

Dù đôi lúc tôi thấy bố rất phiền phức thật, nhưng khi tôi làm sai điều gì đó thì bố tôi luôn nghiêm khắc sửa dạy cho tôi hiểu. Khi tôi đạt điểm cao hay làm những điều tốt, bố luôn khen ngợi tôi.

Bố chỉ nghiêm khắc khi cần, dịu dàng khi nên, và hết mực nuông chiều tôi.

Đó mới chính là người bố yêu quý của tôi.

“Vậy nên... Con cảm ơn bố.”

“Ư.”

“Con đã ổn rồi ạ... Nên bố đừng tự dằn vặt mình nữa.”

“Ri... ka?”

Tôi chậm rãi bước đến gần bố.

“Kể từ giờ, con cũng sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân và trưởng thành hơn để có thể đỡ đần bố. Nên... xin bố hãy cứ tha thứ cho chính mình đi ạ.”

“Ư... Hức... Rika!!”

Nghe tôi nói xong, bố bật khóc và quỳ xuống. Tôi chưa bao giờ từng thấy bố như vậy nên tôi khá luống cuống, bất giác nhìn sang mẹ.

“Anh yêu thua rồi... Con gái của chúng ta lớn nhanh hơn chúng ta tưởng nhiều lắm đấy~.” 

“Ư... đúng... đúng vậy... Rika đang dần trưởng thành để trở thành một người lớn... Bố... ư...”

Bố khóc nức nở, như trút hết tất cả những gìđã kìm nén bao năm qua. Mẹ nhẹ nhàng ôm lấy bố và an ủi.

Hành động ấy thật thiêng liêng, khiến tôi lặng lẽ đứng nhìn hai người một lúc lâu.

...

......

.........

“... Alicia, anh ổn rồi.”

“Ô, thật không ạ? Cơ hội được thế này hiếm lắm, muốn dựa dẫm vào em thêm thì cứ làm đi!”

“K-không! Anh ổn em ạ! Mà... cậu ấy đi đâu rồi?”

“Hả?”

Nghe bố hỏi,vậy tôi nhìn quanh.

Senpai đã biến mất.

“Ơ... anh ấy đâu rồi!?”

Nghe tôi hốt hoảng, mẹ che miệng cười một cách thích thú.

“Cậu ấy bảo lúc con và bố nói chuyện ấy, rằng: ‘Vai trò của cháu đã xong rồi ạ. Từ giờ là thời gian của gia đình cô chú. Người ngoài như cháu ở lại sẽ phá hỏng bầu không khí, và hơn nữa, chắc Suzuse cũng chẳng muốn ở cạnh một kẻ từng làm tổn thương bố em ấy. Cháu xin phép ạ.’ Rồi cậu ấy đi thẳng, mẹ ngăn không kịp.”

“Cái gì!?”

Senpai... Anh ấy nói thế sao!?

“Không... không thể nào!”

Những gì anh ấy nói hoàn toàn sai!

Vai trò đã xong là sao? Người ngoài phá hỏng không khí là thế nào? Và hơn nữa, anh ấy nói thế với bố là vì tôi, đúng không!?

Vậy mà anh dám lẳng lặng bỏ đi, senpai thật quá đáng lắm!!

“(Ngược lại cơ, em còn muốn ở bên cạnh anh nhiều hơn... muốn anh ở bên em... Sao lại thế chứ...)”

“Hihi, Rika chắc đang bất mãn lắm nhỉ. Con nhớ Haruto-kun đến thế sao?” 

“Ơ, k-không phải ạ...”

Bố nhìn tôi, giọng điệu chắc nịch.

“... Rika, con thích cậu ấy đúng không?”

“Ư!?”

Bố hỏi thẳng thế luôn á!?

“Hihi, còn phải hỏi sao? Nhìn phát là biết mà! Con say cậu ấy như điếu đổ rồi!” 

“Say như...!? V-vậy sao...” 

Mẹ ơi, tại sao mẹ lại nói trúng tiếng lòng của con thế này!? Lại còn “say như điếu đổ” nữa chứ, không... không hẳn là vậy đâu...

“Ơ? Sao tự nhiên con buồn thế?” .

“Hay là... vì cậu ấy không thích con?” 

Tôi khẽ gật đầu.

“... Vâng.”

Từ trước tới giờ, tôi còn chẳng nhận ra những sai lầm của mình, và cứ sai hết lần này đến lần khác.

Những điều đó tích lũy dần lên, và giờ senpai đã cảm thấy tôi rất khó chịu.

Dù là chưa đến mức bị ghét, nhưng anh ấy đã  thẳng thừng từ chối làm người yêu của tôi, dẫu chỉ là giả thôi.

Với tôi như thế này thì... Liệu tôi có còn tương lai nào với senpai không...

“... Ư, em... liệu có thể được ở bên senpai không?”

Nước mắt lăn dài trên má, những lời thốt ra cũng không kìm lại được.

Tôi đã hiểu rõ rằng mình đang mơ mộng xa vời đến mức nào.

“Rika...” 

Bình thường, tôi sẽ cười và bảo là “Em ổn”. Nhưng giờ thì không như vậy, tôi chẳng thốt nổi lời nào nữa rồi.

Trong lòng tôi bây giờ chỉ ngập tràn hối tiếc và những tình cảm đã không thể chạm được tới senpai.

“Rika... Con giờ muốn làm gì?”

Mẹ nhìn thẳng vào tôi và hỏi.

Tôi lau nước mắt, bất giác lớn tiếng.

“Làm gì là sao chứ!?”

Tôi đã thích anh ấy, từ rất rất lâu rồi. Và với hôm nay, tôi lại càng ngày càng thích anh hơn nữa.

Ban đầu bị anh ấy nói những lời lẽ đầy khó chịu, bị phủ nhận tình cảm của mình nên tôi đã từng nghĩ đên việc tự sát. Nhưng anh vẫn không bỏ rơi tôi, đã hành động để cứu giúp tôi.

Điều đó khiến tôi vui, nhưng trong lòng lại đau thắt và nghĩ rằng senpai chắc chỉ miễn cưỡng ở bên tôi thôi.

Có thể là đối với tôi, anh ấy không ghét. Nhưng với senpai, tôi chỉ là một đứa trẻ chỉ biết gây rắc rối.

Càng nghĩ vậy, tôi lại có cảm giác như trái tim mình dần vỡ vụn thành trăm mảnh.

Cảm giác đó kéo dài từ khi nấu ăn đến sau bữa ăn, nó khiến tôi tự hỏi rằng liệu mình có xứng đáng được giúp đỡ hay không, hay lại làm phiền đến anh ấy. Những câu hỏi này cứ lặp đi lặp lại trong đầu... và rồi tôi thấy senpai và bố nói chuyện ở ban công.

‘Cô ấy đang cố gắng hết sức với công việc bán thời gian này đấy ạ.’

Nghe anh ấy nói thế, tim tôi như ngừng đập vì vui sướng. Và tôi biết rằng senpai vẫn còn thực sự quan tâm đến tôi, tôi đã suýt khóc.

Hình ảnh senpai không ngần ngại đối mặt với bố và nói những lời đó, nó thật ngầu. Dù rằng senpai có bảo tôi như con nít... Ờm, nó khiến tôi hơi sốc... nhưng tôi vẫn nghĩ rằng chắc phải uống thêm sữa hay đại loại vậy. À, có hơi lạc đề rồi.

Rồi senpai kể về mẹ anh ấy, về những đau khổ mà senpai đã phải trải qua. Tim tôi như tan nát, và tự trách bản thân tại sao lại không ở bên senpai lúc anh ấy cần nhất.

‘Xin hãy nghĩ đến Suzuse hiện tại đi ạ, không phải Suzuse của trước kia.’

Lời senpai nói cuối cùng là sự chứng minh cho những nỗ lực của tôi trước giờ, như cổ vũ tôi tiếp tục tiến lên phía trước. Tôi đã không thể kìm nén được nữa rồi.

Dù đáng lẽ ra tôi nên vui mừng vì điều này, nhưng những giọt nước mắt vẫn cứ trào ra, thứ tình cảm đó dành cho senpai không thể phai nhạt được.

Dù có bị senpai ghét, bị phủ nhận tình cảm. Dù biết bao lần anh giúp đỡ tôi cũng chỉ vì trả nợ hay chuộc lỗi, nhưng tôi...

“Em không muốn mọi thứ kết thúc một cách chóng vánh như thế này đâu! Em yêu anh, senpai. à em vẫn sẽ không bỏ cuộc ở đây đâu!!”

Quên cả giọng điệu thường dùng trước bố mẹ, tôi nói ra cảm xúc thật sự của mình.

Bố sững sờ, nhưng mẹ lạicười thích thú.

“Hihi, thế mới là hảo hán con gái của mẹ chứ! Hồi mẹ cướp bố từ tay vị hôn thê đó, mắt mẹ cũng sáng rực thế này đấy!”

Mẹ bất ngờ kể về một câu chuyện từ quá khứ!

“Ơ, mẹ đi cướp chồng thật à!?”

“Alicia!!” 

“Thật đấy~ Nhưng bố con đã bị ép cưới cô ấy vì lợi ích gia đình, và bố con chẳng muốn chút nào. Hơn nữa, vị hôn thê đối xử rất tệ với bố... nên mẹ cướp luôn ♥” Mẹ tôi kể, ánh mắt lấp lánh.

Tôi lại vừa khâm phục vừa sợ mẹ.

“Rika này... Một tình yêu thật sự không đến nhiều lần đâu. Tình yêu khiến con khao khát đến cháy bỏng, chắc cả đời này may ra có một lần thôi.” 

“...”

“Nếu con tuyệt đối không muốn từ bỏ cậu ấy, hãy hành động ngay để chinh phục cậu ấy đi!”

“Nhưng... lỡ con bị ghét thì sao ạ?”

Senpai đã cảm thấy tôi rất khó chịu rồi. Nếu tôi bị ghét thật, tôi chắc chắn không thể chịu nổi được đâu.

“Sợ thất bại thì làm sao yêu được hả con? Hơn nữa, liệu con có chịu được không nếu cậu ấy bị một cô gái khác cướp mất? Nhìn cậu ấy đi kìa, rất ngốc nghếch nhưng luôn hành động vì người khác, và hơn nữa là cách sống đó nũa. Hihi, kiểu người đó chẳng bao giờ bị bỏ rơi đâu!”

Senpai ở bên một người phụ nữ khác ư?

Ôm nhau, hôn nhau, và...

“Không! Con không thể chấp nhận được!!”

Khi tưởng tượng khung cảnh đó, tôi chẳng còn sợ bị ghét nữa. Dù có bị ghét đi chăng nũa, chỉ cần cuối cùng senpai thích tôi, thì tôi sẵn sàng chịu mọi sự xa lánh, mọi lời cay nghiệt!

“Quyết rồi nhỉ.” 

“Vâng. Con sẽ không do dự nữa!” 

“Hihi! Đúng là con gái của mẹ! Cùng nhau lập kế hoạch chinh phục cậu ấy cùng mẹ nhé!” (wtf)

“Vâng! Mẹ ơi, xin được chỉ giáo ạ!!”

Tôi và mẹ cười với nhau, ánh mắt như những dã thú săn mồi, rực sáng.

“... Haruto-kun, xin lỗi... cậu đã đánh thức những con quái vật này... giờ thì tôi cũng chẳng làm gì được rồi...”

Bố tôi lẩm bẩm gì đó.

Nhưng tôi chẳng bận tâm, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh...

“Senpai~? Từ giờ trở đi, em sẽ khiến anh thích em cho bằng được, cứ chờ xem nhé~♥”

Tôi tuyên bố quyết tâm với những vì sao tinh tú lấp lánh trên bầu trời Hà nội.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Bà mẹ này nghe bài TRÌNH r
Xem thêm
Mẹ nào cx tuyệt 🤤
Xem thêm
Đập chậu cướp hoa ❎
Vác con mọe nó cái chậu bông về ✅
Xem thêm
bố vợ không cản nổi nữa rồi
Xem thêm
Ơ mẹ cũng chiến phết chứ đùa
Xem thêm
Đào hoa riết cũng khổ 😲
Xem thêm