• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tôi đã nhận ra bản thân ngây thơ như nào, cho nên giờ tôi sẽ bắt họ hiểu ra

Chương 20: Đã đến lúc nhìn lại bản thân và sự ngu ngốc của tôi - Góc nhìn của Minazuki Rei

8 Bình luận - Độ dài: 1,556 từ - Cập nhật:

Quá trưa, sau khi cãi nhau với onii-chan, tôi chẳng muốn làm gì, chỉ nhốt mình trong phòng.

Chẳng biết từ lúc nào, ánh sáng từ cửa sổ đã tắt, bóng tối bao trùm căn phòng.

“…Onii-chan…”

Trong bóng tối, tôi chỉ nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của onii-chan và những lời từ chối rõ ràng.

“Mình làm gì sai chứ?”

Nhưng tôi biết rõ.

Tôi đã lợi dụng sự dịu dàng của onii-chan, chỉ biết nói những điều ích kỷ. Gần đây, tôi còn buông lời xúc phạm, dùng giọng điệu ra lệnh và gọi đó là “nhờ vả”.

Tất cả là do thái độ của tôi.

Tôi sai từ đầu, sai mãi, nhưng lại tự huyễn rằng mình đúng…

“Hậu quả này là do chính em gây ra, đúng không? Giờ nói gì thì anh cũng không thể coi trọng em như trước nữa.”

“U… uwaaa!!”

Nước mắt lại trào ra.

Hôm nay, tôi đã khóc không biết bao nhiêu lần.

“Mình thích onii-chan mà!”

Tôi luôn thích onii-chan.

Từ ngày đầu gặp, tôi đã có cảm tình. Tình cảm ấy lớn dần, chậm rãi nhưng chắc chắn.

Khi onii-chan bị oan ức, khi anh ấy mất mẹ và trở nên tuyệt vọng, tôi luôn ở bên. Dù không thể an ủi, tôi chỉ muốn ở cạnh onii-chan. ( Trans: đần )

Có lẽ mẹ đã hiểu cảm xúc của tôi, nên trước khi onii-chan bị gã khốn đó nhận nuôi, chúng tôi được sống cùng nhau một thời gian ngắn.

―Tôi muốn nhân cơ hội này nuôi dưỡng tình cảm và một ngày nào đó nói ra cảm xúc thật của mình.

“Nhưng mà…”

Tôi biết.

Tất cả là lỗi của tôi.

“Nếu mình không cư xử như vậy…”

Mọi chuyện có thể đã khác, nhưng tôi của trước đây quá yếu đuối. Tôi không đủ mạnh để giữ vững ý mình, không đủ tự tin đứng bên onii-chan.

“Haha, con bé đó không cùng huyết thống với Haruto mà cứ gọi ‘onii-chan’ kìa, ghê không?”

“Ừ, không thấy nó chẳng xứng với Haruto à?”

“Đúng là tự cao thật…”

Những lời từ bạn tôi - người mà tôi coi là bạn thân đã làm tôi sốc. Tôi sợ nếu cứ ở bên onii-chan, anh ấy sẽ nghĩ tôi phiền phức. Tôi nghi ngờ liệu khi mình ở bên cạnh onii-chan sẽ thực sự khiến onii-chan hạnh phúc hay không.

Tôi trôi dạt vào những suy nghĩ ấy không ngừng, và trong khoảng thời gian được sống cùng onii-chan, tôi ngu ngốc chọn cách tránh xa onii-chan.

―Ngày đó, tôi đã thua chính mình.

Tôi hèn nhát, đặt suy nghĩ của bản thân lên đầu và tự huyễn rằng onii-chan sẽ không bỏ rơi tôi. Dù chính onii-chan cũng đau khổ nhưng anh ấy vẫn chăm sóc tôi như trước, dịu dàng bao bọc trái tim tôi―và điều đó khiến tình cảm của tôi càng lớn, nhưng cũng thật đau đớn.

Dù đau đớn, tôi vẫn thấy hạnh phúc, và cuối cùng tôi đã chấp nhận những ngày tháng ấy, dù đã tự hứa sẽ tránh xa.

Tôi chạy trốn bản thân, nhưng lại dựa dẫm vào sự dịu dàng của onii-chan. Tôi là một kẻ hèn nhát.

―Nên kết quả sau này có lẽ là điều tôi đáng nhận.

Kể từ ngày đó, cảm giác tội lỗi vì phản bội onii-chan ngày càng lớn. Hình ảnh onii-chan yêu thương tôi trở nên chói mắt, tôi không dám nhìn thẳng. Dần dần, tôi trở nên cáu bẳn với onii-chan.

“Này, làm cái này thay em đi.”

Ban đầu chỉ là việc nhỏ, như nhờ onii-chan dọn dẹp thay. Anh ấy vui vẻ đồng ý, nhưng điều đó càng làm tôi đau lòng.

“Đừng dịu dàng như thế nữa! Nếu anh mắng em, em sẽ không phải chịu cảm giác này!!” (Trans: con này vô lí vcl )

Để trốn tránh khỏi tội lỗi, tôi bắt đầu đòi hỏi onii-chan những việc vô lý, muốn làm anh ấy khó xử. Tôi muốn onii-chan nói: “Anh không chịu nổi em nữa, em giờ chẳng cần thiết nữa.” Nếu onii-chan nói vậy, tôi sẽ không còn tội lỗi, sẽ đối diện onii-chan như trước.

―Nhưng tôi biết đó chỉ là ảo tưởng. Khi ấy, tôi chỉ muốn trốn khỏi nỗi đau.

Nhưng onii-chan, dù cười khó xử, vẫn chấp nhận mọi yêu cầu vô lý của tôi.

Nhìn onii-chan đáp ứng, tôi ban đầu đầy tội lỗi, khóc thầm mỗi đêm. “Mình không muốn làm vậy”, “Onii-chan, cứu em”, “Em đau lắm”―những lời ấy lặp đi lặp lại trong đầu. Mỗi lần, tôi tự nhủ: “Lần này sẽ nói thật với onii-chan.”

Nhưng tôi không đủ can đảm bước bước cuối. Dần dần, tội lỗi trong tôi phai nhạt, và tôi trở thành một cô em gái tệ bạc, chỉ biết lợi dụng onii-chan.

Điều đó kéo dài cho đến khi onii-chan bị gã khốn đó nhận nuôi―và tôi chưa từng xin lỗi hay cảm ơn onii-chan.

Khi onii-chan rời đi, tôi không buồn cũng chẳng vui, chỉ sống trong sự trống rỗng. Cảm giác như thiếu đi điều gì đó quan trọng, tôi thường nhớ đến onii-chan.

Tôi khóc, hối hận, muốn xin lỗi, muốn làm lại. Nhưng onii-chan không còn ở đây, và thời gian cứ trôi.

Lên trung học, nhờ ngoại hình giống mẹ và thành tích học giỏi, tôi trở nên nổi tiếng. Tôi có bạn thân, tham gia các sự kiện trường học, được tỏ tình―những ngày ấy vui và trọn vẹn.

―Nhưng ở đâu đó trong lòng, tôi vẫn luôn nghĩ về onii-chan.

Tôi muốn gặp lại onii-chan, muốn nói chuyện thật tử tế với anh ấy. Cảm giác ấy không bao giờ mất.

“Rei này, mẹ định nhận nuôi Haruto. Mẹ đã hoàn tất thủ tục rồi…”

Như một phép màu, khi tội ác của gã khốn nhận nuôi anh ấy bị phanh phui, mẹ quyết định chính thức nhận onii-chan làm con nuôi.

Tôi mừng đến phát khóc, hạnh phúc vì được ở bên onii-chan lần nữa. Chỉ nghĩ đến điều đó, trái tim tôi đã tràn đầy niềm vui.

Nhưng tôi cũng lo. Nếu onii-chan thay đổi thì sao? Tôi phải làm gì?

Ngày tái hợp, onii-chan khác xưa nhiều. Tóc che mắt, mặc áo dài tay che kín người, trông như một anh chàng hướng nội. Onii-chan nói chuyện rụt rè, khiến tôi cảm nhận rõ khoảng cách.

Cuộc sống chung với onii-chan bắt đầu.

Do onii-chan học cao trung, tôi học sơ trung, chúng tôi không gặp nhau ở trường. Ở nhà, anh ấy bận làm việc nhà, học hành, hoặc đi làm thêm, nên tôi khó bắt chuyện.

Có nhiều cơ hội, nhưng tôi cứ chần chừ, để lỡ hết lần này đến lần khác.

―Mối quan hệ đó càng làm mọi thứ khó hơn.

Sống cùng onii-chan là niềm vui, nhưng từ khi thành anh em, onii-chan chỉ xem tôi là “em gái”, không còn là Rei như trước. Onii-chan giúp tôi vì tôi là em, và tôi biết đó là do những gì tôi gây ra trong quá khứ.

Tôi muốn thay đổi, nhưng tội lỗi cũ khiến tôi không thể nói thật lòng. Tôi không biết làm sao để sửa chữa.

―Cuối cùng, trong lúc tôi cố từng chút, onii-chan lại hẹn hò với cô bạn thân từ nhỏ.

“Mình cố kìm nén tình cảm, vậy mà cô ta vượt qua mọi rào cản để trở thành người đặc biệt của onii-chan! Còn onii-chan nữa, chẳng bao giờ để lộ chút gì, vậy mà lại hẹn hò với cô ta… Onii-chan có biết mình đau khổ thế nào không!?”

Từ đây, tôi bắt đầu ghen tị rõ rệt với cô bạn đó. Đồng thời, tôi giận anh ấy nhiều hơn.

Tôi biết sự ghen tuông và giận dữ của mình là ích kỷ. Nhưng cảm xúc dồn nén bấy lâu bùng nổ, tôi không dừng lại được.

―Thế là tôi lại “nhờ” onii-chan.

Anh ấy miễn cưỡng chấp nhận, và điều đó càng khiến tôi mất kiểm soát. Hành động của tôi ngày càng quá đáng, đến mức tôi chỉ nghĩ làm sao để phá hoại thời gian onii-chan dành cho cô ta.

Tôi muốn phá hủy mọi thứ.  (Trans: đao )

Cuối cùng, cô ta tự làm mất onii-chan vì sự ngu ngốc của mình.

Tôi mừng, thậm chí vui sướng. Tôi nghĩ đây là cơ hội để cải thiện mối quan hệ với onii-chan.

―Nhưng thực tế không như vậy.

Vì luôn che giấu cảm xúc, tôi không thể thẳng thắn với onii-chan, vẫn giữ thái độ cáu bẳn. Lẽ ra tôi có thể làm khác, chỉ cần nói một chút lòng mình. Nhưng tôi thất bại.

Onii-chan đã cố tiến gần tới trái tim tôi, dù chỉ chút ít, nhưng tôi lại phá hủy tất cả!

Mối quan hệ mong manh còn lại với onii-chan, lần này… thực sự chấm dứt…

“Onii-chan… Không, không được! Mình không muốn thế!”

Dù biết onii-chan không nghe thấy, tôi vẫn gọi anh ấy trong tuyệt vọng.

Tôi lặp lại điều đó không biết bao lần, cho đến khi tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên trong phòng.

---------------------------------------------------------------------------------------------

Trans : nốt bom này hôm qua nhé.

Ghi chú

[Lên trên]
Tác spoil: Lần tới sẽ là câu chuyện từ góc nhìn của Rei và Sakura. Đã lâu rồi tôi mới có thể giữ bài viết dưới 4.000 ký tự...
Tác spoil: Lần tới sẽ là câu chuyện từ góc nhìn của Rei và Sakura. Đã lâu rồi tôi mới có thể giữ bài viết dưới 4.000 ký tự...
Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Con này ngu thì miễn bàn, nhưng cái sức chịu đựng của main từ trước cho đến sự việc tan vỡ này lại là một cái gì đó t phải khen giỏi chịu đựng vl 😎
Xem thêm
Gái bộ này 🧠 toàn tự thẩm du tinh thần🗿
Xem thêm
Thế này thì nhót
Xem thêm
Loài sứa còn cảm thấy bị xúc phạm khi thấy độ 🌽 của con này
Xem thêm
ủa sứa có não hả
Xem thêm
tư tưởng thuận tiện gì đây. ÓC CHÓ FOR REAL
Xem thêm
Ngu ngu ngu ngu ngu
Xem thêm