• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tôi đã nhận ra bản thân ngây thơ như nào, cho nên giờ tôi sẽ bắt họ hiểu ra

Chương 11: Lời nói của anh trai khiến em gái hiểu và em gái phải hiểu

6 Bình luận - Độ dài: 1,581 từ - Cập nhật:

“Hả? Ơ, sao, tự nhiên thế là sao?”

Rei lúng túng, giọng đầy hoang mang trước sự thay đổi đột ngột của tôi.

“Chẳng có gì đột ngột cả. Đây là điều anh đã nghĩ từ lâu rồi.”

Nhìn cô ta, tôi bình tĩnh tiếp tục, không chút dao động.

“Này, sao cứ bắt anh đi mua? Muốn thì em tự đi mua đi.”

Ngay từ đầu, cô ta đã sai. Muốn gì thì tự mua. Nếu nhờ người khác, ít nhất cũng phải lịch sự nhờ vả. Trẻ con cũng hiểu điều đó.

“Hả!? C-cái gì, tại vì anh—”

Rei rối rõ, trông hoảng loạn. Có gì khó nói lắm sao?

“Hay… vì anh được nhận nuôi?”

“Đ-đúng thế! Chính vậy! Vì anh mà em… thời gian với mẹ ít đi, nên—”

Quả nhiên. Thái độ của Rei thay đổi rõ rệt sau khi tôi được nhận nuôi một thời gian. Trước đó, dù hơi gượng gạo, cô ta không vô lý như bây giờ. Có lẽ, sống chung với tôi khiến cô ta dần tích tụ bất mãn, dẫn đến tình trạng này.

“Anh xin lỗi vì chuyện đó. Nên giờ anh mới chiều theo mấy yêu cầu vô lý của em.”

Mất đi người mẹ duy nhất, tôi phần nào hiểu cảm giác của Rei. Việc mọi chuyện thành ra thế này, một phần cũng do sự tồn tại của tôi và cách tôi tiếp tục chịu đựng.

“Nhưng, thế là đủ rồi.”

Vì đó không phải lý do để biện minh cho hành động của cô ta. Chuyện này và chuyện kia là hai việc khác nhau. cô đã đi quá xa, Rei.

Tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc lạnh.

“C-cái gì? Anh nhìn kiểu đáng sợ thế… Với lại, sao anh dám nói thế—”

Rei giật mình trước lời tôi, lùi một bước, như sợ hãi ánh mắt của tôi.

“Nói thẳng ra, anh là anh của em, không phải đầy tớ để em sai vặt.”

“Đ-đầy tớ!? Em đâu có nghĩ thế—”

Miệng nào nói được câu đó? Sai khiến tôi đủ điều một cách ích kỷ, giờ lại bảo không nghĩ thế? Ai tin nổi.

“Hãy nhớ lại những gì em làm. Em đối xử với anh như đầy tớ!”

Thái độ như thể mình vô tội khiến tôi không kìm được, giọng trở nên gay gắt.

“Ư!”

Rei hoảng loạn, mắt đảo qua lại.

“Gặp là chửi ngay, câu thứ hai là sai khiến. Thế mà bảo không phải đầy tớ?”

“Ch-chuyện đó, n-nhưng—”

“Và chuyện đó kéo dài hơn một năm.”

“Ư, e-em…”

Lần đầu tiên, Rei cúi mặt, hai tay nắm chặt, run rẩy như đang cố kìm nén.

“Này, Rei. Em có bao giờ nghĩ anh cảm thấy thế nào không?”

Giọng tôi trầm đến mức chính tôi cũng bất ngờ. Rei vẫn cúi mặt, cơ thể run lên khi nghe tôi nói.

Nhìn cô ta, tôi biết ngay. Rei chẳng hề nhận ra tôi đã đau khổ thế nào.

Trông cô ta như đứa trẻ bị người lớn mắng, run rẩy, co rúm lại. Cơn giận dữ trong tôi dịu đi nhanh chóng, thay vào đó là cảm giác thương hại.

“…Anh chán em lắm rồi.”

Nhưng dừng lại đây thì chẳng khác gì trước. Tôi đã quyết khiến cô ta hiểu và cắt đứt quan hệ, nên không được do dự.

“Nếu em ghét cách anh làm "anh" đến thế, anh từ bỏ luôn.” (trans: wtf bro cắt đứt sớm thế )

“Cái—”

Chắc chắn cô ta cảm thấy sốc thật sự. Rei ngẩng đầu, mắt mở to, kinh ngạc nhìn tôi.

“Đúng lúc hôm qua, người giúp anh có mời anh đến ở nhờ. Cứ sống với em thế này, cả hai chỉ thấy khó chịu. Vậy thì—”

Tôi định nói chia tay luôn cho xong.

“—K-khoan đã!”

“…Gì?”

Tôi giật mình khi Rei đột nhiên hét lên, nhưng vẫn đáp.

“Mẹ bảo anh ở nhà bạn, nhưng… cách anh nói, không giống bạn, đúng không?”

“Ơ.”

Hỏng rồi. Tôi quên mất cái cớ đó.

Nhưng sao giờ cô ta lại quan tâm chuyện này?

“…Này, hôm qua anh ở với ai, là người thế nào?”

Khác với vẻ yếu đuối ban nãy, đôi mắt Rei giờ tối lại, toát lên cảm giác nguy hiểm. (trans: yan )

“Cái đó—”

Sự thay đổi của Rei khiến tôi chùn bước. Có nên nói về Miku-san không?

(Không được!)

Tôi kịp dừng lại. Rei bây giờ rất nguy hiểm. Nếu nói về Miku-san, không biết cô ta sẽ làm gì.

(Bán đứng ân nhân? Không đời nào!)

Hơn nữa, tôi chẳng làm gì mờ ám, sao lại phải cảm thấy như một thằng chồng bị tra hỏi khi ngoại tình thế này?

“Anh qua lại với ai, là việc của anh, em quan tâm làm gì!”

“E-em lo cho anh!”

“Lo cho anh?”

“Đúng! Anh từ trước giờ toàn gặp mấy đứa con gái tệ, nên chắc chắn con đó cũng—”

Lời “lo lắng” của Rei khác xa so với Miku-san. Một bên là lời chân thành vì người khác, một bên chỉ để bảo vệ bản thân. Làm sao giống nhau được.

Hơn nữa—

“Anh không cho phép em xúc phạm người đã cứu anh!”

Cô ấy dám sỉ nhục Miku-san, người đã cứu giúp tôi. Giờ đây, tôi thực sự khinh bỉ Rei.

“Ơ, ư, o-oniichan?”

Onii-chan sao? Không ngờ giờ này còn nghe được cách gọi đó.

Tôi từng khao khát được nghe lại, nhưng giờ, nó chẳng còn ý nghĩa gì cả. Không, thậm chí tôi còn thấy ký ức của mình bị vấy bẩn.

“Dừng gọi anh như thế. Một đứa như em không xứng đáng gọi anh là Onii-chan. Người duy nhất được gọi anh như thế là Rei-chan.” [note72662]

“…Ư.”

Rei-chan—tên tôi gọi cô ta trước khi trở thành anh em. Khi Rei còn quấn quýt tôi, khi tôi xem cô ta như em gái thật sự. Kí ức của những ngày đó......

“Em không phải Rei-chan, em gái của anh. Chỉ là người dưng trùng tên.”

“—Ư.”

Nghe tôi nói, Rei mở to mắt, nước mắt trào ra.

“Tại… sao…”

Giọng cô ấy nghẹn ngào, như ép ra từng chữ.

Tại sao? Còn phải hỏi sao?

“Do chính em gây ra. Giờ có nói gì, anh cũng không thể quý em như trước nữa.”

Tôi phun ra những lời cay nghiệt. Rei như cạn pin, khuỵu xuống, vô lực.

“—”

“…Tạm biệt.”

Không nhìn Rei đang cúi gằm, tôi bước lên cầu thang.

“Trước tiên, phải nhắn cho Miku-san.”

Mới vài giờ trước tôi bảo sẽ suy nghĩ, giờ đã thay đổi ý định. Hy vọng chị ấy không ngán ngẩm.

“À… Cũng nên nói với Sakura-san, nhỉ?”

Với Sakura-san, người đã cưu mang tôi, tôi cần nói chuyện trực tiếp. Tôi sẽ nhắn “Muốn nói chuyện” sau, chắc cô ấy sẽ sắp xếp thời gian sớm thôi… hy vọng thế.

Vừa lên kế hoạch, tôi vừa bước về phòng.

“Haa… Mọi thứ chẳng dễ dàng gì.”

Đáng lẽ khiến cô ta hiểu sẽ làm tôi nhẹ lòng, nhưng nhớ lại dáng vẻ cuối cùng của Rei, ngực tôi khẽ nhói.

◇◇◇ Góc nhìn của Mizunatsuki Rei ◇◇◇

Lưng onii-chan dần xa khuất.

Rõ ràng trước đây còn gần gũi, nhưng giờ, dù tôi có vươn tay, cũng chẳng thể chạm tới.

“Ư, o-onii-chan…”

Tôi gọi, nhưng anh ấy không ngoảnh lại, cứ thế lên tầng.

Nhìn anh, tôi cảm thấy một khoảng trống lớn trong lòng. Chỗ đó, chắc chắn là sợi dây liên kết với anh trai. Giờ đây, nó đã biến mất, để lại một hố sâu lạnh lẽo.

“E-em… ư, ư… onii-chan, lạnh, lạnh quá…”

Khi bóng onii-chan khuất hẳn, cơ thể tôi run lên vì lạnh. Tôi ôm chặt lấy mình, như thể không làm thế sẽ chết cóng.

Trái tim tôi… lạnh buốt không chịu nổi.

“Này, em có bao giờ nghĩ anh cảm thấy thế nào không?”

Lời onii-chan vang lên trong đầu.

Lẽ nào, anh ấy đã luôn cô đơn, lạnh lẽo thế này, một mình chịu đựng điều đó?

“E-em… ư…”

Tôi chỉ muốn anh ấy nhìn tôi. Dù cảm xúc này không đến được, tôi vẫn muốn như ngày xưa! Tôi hèn nhát, chỉ làm được thế thôi! Vì thế tôi…!!

“…Anh chán em lắm rồi.”

Đôi mắt từng ấm áp giờ lạnh lùng xuyên thấu tôi. Như anh nói, trong ánh mắt ấy chẳng còn chút thiện cảm nào với tôi.

“Không, nhưng, nhưng! Em yêu onii-chan mà…!”

“Dừng gọi như anh thế. Một đứa như em không xứng đáng gọi anh là Onii-chan. Người duy nhất được gọi anh như thế là Rei-chan.”

“—Ư.”

Trái tim tôi như vỡ vụn. Lời anh hoàn toàn phủ nhận tôi của hiện tại.

“Hihi, cảm ơn anh Haruto! Em yêu anh nhất!!”

Nước mắt tuôn trào, ký ức xa xôi ùa về—hình ảnh tôi vô tư, hồn nhiên của ngày xưa, khi còn thẳng thắn bày tỏ tình cảm.

Ngày tôi được anh yêu thương.

“Ưa…”

Nhưng ký ức quý giá ấy, tôi chẳng bao giờ chạm tới được nữa.

“Do chính em gây ra. Giờ có nói gì, anh cũng không thể quý em như trước nữa.”

Tôi ngu ngốc, tự tay vứt bỏ hạnh phúc của mình.

“Em… phải làm sao… ư…”

Câu hỏi ấy, tôi không biết câu trả lời—

Ghi chú

[Lên trên]
ở đây,Haruto nói rằng Rei (hiện tại) không xứng đáng để gọi onii-chan.Người duy nhất được gọi như vậy là Rei-chan (quá khứ)
ở đây,Haruto nói rằng Rei (hiện tại) không xứng đáng để gọi onii-chan.Người duy nhất được gọi như vậy là Rei-chan (quá khứ)
Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

đoán vội hóa yan
Xem thêm
yeahhh, main đã sử dụng được tế bào não của mình lần đầu tiên rồi
Xem thêm
Bro đã kích hoạt được tế bào não duy nhất của mình giống như cách Richard Waterson sử dụng não
Xem thêm
Ngủ thì cút thôi đm, main dính ngãi r. Nhưng ít ra nên như vậy thì đã OK hơn lúc trước nhiều.
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
thank
Xem thêm