Tôi đã nhận ra bản thân ngây thơ như nào, cho nên giờ tôi sẽ bắt họ hiểu ra
Chương 21: Cuộc đối thoại giữa mẹ và con gái - Góc nhìn của Minazuki Rei & Minazuki Sakura
10 Bình luận - Độ dài: 2,576 từ - Cập nhật:
“…Onii-chan?”
“Xin lỗi nhé, mẹ không phải Haru-kun đâu.”
Giọng nói khàn khàn vì khóc mệt của tôi được đáp lại bởi giọng của mẹ.
“Mẹ… ơi…”
“Rei, mẹ có chuyện muốn nói. Con mở cửa cho mẹ, được không?”
Dù mang ngữ điệu hỏi han, nhưng giọng điệu ấy toát lên sự cứng rắn như không cho phép tôi từ chối.
“…Vâng.”
Tôi ngoan ngoãn chấp nhận yêu cầu của mẹ.
Tôi đặt tấm chăn đang trùm lên người xuống sàn, chậm rãi đứng dậy.
Trong lúc bước về phía cửa, trong lòng tôi thoáng cảm thấy một chút nhẹ nhõm.
Tôi đã nhận ra khi bị onii-chan chỉ ra sai lầm của mình, và cho đến tận bây giờ, tôi không ngừng tự trách bản thân. Đau đớn, buồn bã, khổ sở… nhưng so với những nỗi đau mà onii-chan đã phải chịu, điều này vẫn còn quá ít ỏi.
Nhưng onii-chan chắc chắn không muốn dính líu gì đến tôi nữa, nên anh ấy sẽ không tiếp tục trách mắng tôi.
Vậy thì, tôi muốn một ai đó ngoài onii-chan, một người sẽ nói rằng tôi ngu ngốc, rằng tôi không được phép liên quan đến anh ấy nữa – và khiến tôi thấm thía điều đó một cách triệt để.
Nếu làm như vậy, tôi sẽ không ôm bất kỳ hy vọng nào nữa.
(Xin hãy chấm dứt nỗi niềm trong trái tim xấu xí này, vì nó vẫn đang mong muốn được ở bên onii-chan.)
Với tâm trạng như thế, tôi mở cửa.
Đứng trước cửa là mẹ tôi, với vẻ mặt lạnh lùng mà bình thường khó có thể tưởng tượng được.
“Rei… mẹ đang rất tức giận. Con biết lý do chứ?”
Chắc chắn mẹ đã nghe từ onii-chan về những gì tôi đã làm.
“…Vâng.”
“Ha… con thật sự đã làm một việc ngu ngốc.”
Lời nói ấy khiến tim tôi nhói đau.
“Trước tiên, cho mẹ vào trong đã.”
Nói rồi, mẹ bước vào phòng.
“…Cái gì thế này?”
Mẹ thoáng lộ vẻ ngạc nhiên khi thấy rèm cửa đóng kín và đèn không bật.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, mẹ bảo tôi ngồi xuống giường, còn mẹ thì kéo ghế từ bàn học đến trước giường và ngồi xuống.
Đối diện nhau, mẹ bắt đầu nói.
“Trước tiên…ừm Rei, mẹ đã nghe về những gì con đã làm với Haru-kun.”
“!”
Quả nhiên là vậy.
Mẹ đến đây để trách mắng tôi.
“Thành thật mà nói, mẹ không thể nào tha thứ được.”
“…”
Đó là điều hiển nhiên.
Những gì tôi làm không đáng được tha thứ.
“Không chỉ đối với con đâu. Mẹ cũng tức giận với chính bản thân mình vì đã không nhận ra từ trước.”
“…Hả?”
“Chẳng phải hiển nhiên sao? Mẹ đã có cơ hội, nhưng vì bận rộn với công việc, mẹ đã không thực sự quan tâm đến cả hai đứa… Đây cũng là trách nhiệm của mẹ.”
Nói rồi, mẹ cúi đầu trước tôi.
“Xin lỗi, Rei. Mẹ đã để con phải chịu đựng một mình.”
“!”
Không phải vậy! Tất cả là lỗi của con! Con đã tự mình hiểu lầm và phá hỏng mọi thứ!
Vậy nên, đừng đối xử dịu dàng với con… hãy trách mắng con đi…!
“Rei, mẹ sẽ không trách mắng con.”
Nhưng mẹ dường như đọc được suy nghĩ của tôi, tiếp tục nói.
“Mẹ có thể thấy con đang hối hận vì những hành động của mình qua tình trạng căn phòng này và đôi mắt đang sưng đỏ của con. Con đã khóc rất nhiều, đúng không?”
“…Ư…”
“Nhưng con nghĩ chỉ vậy thôi thì không đủ để được tha thứ, nên con muốn được trách mắng nhiều hơn… Con đã nghĩ vậy, phải không?”
“Sao… mẹ…”
Sao mẹ lại biết?
“Mẹ biết chứ. Dù thế nào, mẹ vẫn là mẹ của con mà. Hơn nữa, dáng vẻ của con bây giờ rất giống mẹ.”
“…Mẹ?”
Đột nhiên, mẹ lộ ra một vẻ mặt buồn bã.
“Không, không có gì… Rei, ngay cả khi mẹ có trách mắng con bây giờ, những cảm xúc trong lòng con cũng sẽ không hề được giải tỏa.”
“…”
Đó là lời phủ nhận suy nghĩ nông cạn của tôi.
“Nếu con đã cảm thấy hối hận và tội lỗi, hãy sống và mang theo những cảm xúc đó. Đừng tìm cách trốn tránh để cảm thấy dễ chịu hơn. Điều đó là thiếu tôn trọng với Haru-kun.”
“…!”
…Đúng vậy. Mẹ nói hoàn toàn đúng.
Tôi đã nghĩ mình muốn chuộc lỗi, nhưng thực chất, tôi chỉ đang cố trốn tránh thực tại đau đớn và khổ sở này để cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Trách mắng gì chứ, thấm thía gì chứ – chấm dứt trái tim xấu xí gì chứ!
Nếu thực sự muốn chuộc lỗi, tôi phải đối mặt và chấp nhận bất kỳ thực tại nào, phải gánh vác nó!
Thế mà tôi lại định lặp lại sai lầm của quá khứ!!
“!”
Không được khóc nữa! Khóc cũng chẳng thay đổi được gì, chẳng được tha thứ điều gì.
Khóc chỉ khiến trái tim tôi thỏa mãn – điều tôi cần làm bây giờ không phải là khóc.
“Mẹ… con ổn rồi. Tiếp tục nói đi. Vẫn còn chuyện khác, đúng không?”
Mẹ đã nói “trước tiên” lúc đầu.
Điều đó có nghĩa là mẹ không chỉ có một việc muốn nói với tôi.
“Ừ, đúng vậy… Nói điều này với con trong tình trạng hiện tại có lẽ hơi tàn nhẫn, nhưng…”
Mẹ gật đầu trước lời tôi, dù có chút ngập ngừng, mẹ vẫn nhìn thẳng vào tôi.
“–Haru-kun sắp rời khỏi nhà.”
“…Hả–”
Lời mẹ nói khiến tôi bàng hoàng.
Lúc đó tôi nghĩ chỉ là lời nói trong lúc nóng giận, nhưng không ngờ onii-chan thực sự sẽ rời khỏi đây!
“Đó là điều hiển nhiên, đúng không? Sau những chuyện đã xảy ra, Haru-kun ắt hẳn sẽ cảm thấy khó chịu khi ở lại ngôi nhà này.”
Không… vì tôi mà onii-chan phải…! Nếu tôi không làm những chuyện đó…!!
Cảm giác hối hận lớn hơn bao giờ hết ập đến.
Cùng lúc đó, tôi nhớ lại những lời onii-chan đã nói trước đây.
“O-onii-chan sau khi rời đi sẽ sống ở… nhà bạn, đúng không?”
“Bạn? À, chắc là Miku-san nhỉ.”
Miku, đó là người đã đề nghị sống chung với onii-chan.
“Con yên tâm đi. Dù sao mẹ cũng không định để Haru-kun, một đứa trẻ vị thành niên, đến sống với một người phụ nữ xa lạ đâu.”
Nghe vậy, tôi cảm thấy hơi yên tâm.
Nhưng đồng thời, trái tim tôi trở nên u ám.
Quả nhiên, người anh ấy nhắc đến là một người phụ nữ, hơn nữa còn là người trưởng thành.
“Mẹ có một người quen làm trong lĩnh vực bất động sản. Đó là người đáng tin cậy, nên mẹ định để Haru-kun sống ở một trong những căn hộ do người đó quản lý.”
Sao chứ, mọi thứ đã được quyết định đến mức đó rồi sao!
Cảm giác tuyệt vọng như thể tôi sẽ không bao giờ được liên quan đến onii-chan nữa khiến lồng ngực tôi nặng trĩu.
“…Nhưng, dù mẹ nói đến đây, thực ra vẫn chưa có gì được quyết định cả.”
“…Hả?”
Ý-ý mẹ là sao?
“Tất nhiên, ngày mai mẹ sẽ nói chuyện với người quen, nhưng để tìm được căn hộ, hoàn tất thủ tục và chuyển đi thì không thể xong ngay được đâu.”
“…Mẹ muốn nói gì ạ?”
“Trời ạ, con không hiểu sao? Ý mẹ là vẫn còn cơ hội để làm lại.”
“–”
Làm lại? Tôi vẫn có thể ở bên onii-chan sao?
“Tất nhiên, điều đó sẽ rất khó khăn. Vì những gì con đã làm không thể xóa bỏ được.”
“!”
“Nhưng mà…”
Mẹ nở một nụ cười dịu dàng, nhìn tôi.
“Cũng giống như Haru-kun, bây giờ Rei đã nhận ra sai lầm của mình và đang hối hận. Con muốn thay đổi, đúng không?”
Tôi không muốn lặp lại những chuyện như vậy nữa.
Từ giờ, tôi sẽ trở thành một người không làm tổn thương onii-chan. Đó sẽ là bước đi mới của tôi.
“…Vâng. Con… sẽ thay đổi. Con sẽ không lặp lại sai lầm nữa.”
“Vậy thì, hãy cố gắng lên. Dù có đau đớn thế nào, nếu con thực sự thích một người và muốn người đó thuộc về mình, con sẽ làm được, đúng không?”
Lời mẹ nói khiến mặt tôi đỏ bừng.
“Hả, a– Mẹ, mẹ nhận ra rồi!?”
“Đương nhiên rồi. Thực ra, với thái độ rõ ràng như thế, có lẽ chỉ Haru-kun là không nhận ra thôi.”
X-xấu hổ quá. Tôi cứ nghĩ mình đã giấu kín điều đó rồi cơ mà!
“Nhưng cơ hội này không phải là mãi mãi đâu.”
“Không phải mãi mãi…”
“Nếu Rei thực sự muốn ở bên Haru-kun, hãy thay đổi cảm xúc của cậu ấy trước khi hợp đồng được ký kết.”
“–”
“Đây là giới hạn mà mẹ có thể làm cho con.”
“…! Mẹ…”
Vừa mới quyết tâm không khóc, vậy mà lòng tốt của mẹ khiến nước mắt tôi lại trào ra.
Nhưng lần này, khác với trước, đó là những giọt nước mắt của niềm vui khi nhìn thấy hy vọng.
Vẫn chưa kết thúc.
Mối liên kết với onii-chan, dù chỉ là một sợi dây mỏng manh, vẫn còn tồn tại.
Vậy thì, tôi sẽ–
“A, mẹ nói trước nhé, dù Haru-kun có rời khỏi nhà, mẹ vẫn sẽ đến thăm thằng bé khoảng năm ngày một tuần.”
“…Hả?”
Đang định biến quyết tâm thành hành động, thì mẹ tôi lại thả một quả bom.
“Hơn nữa, từ giờ mẹ sẽ làm việc tại nhà, nên sẽ có nhiều thời gian hơn với Haru-kun. Hì hì, mẹ đang nghĩ đến việc ngắm nhìn khuôn mặt thằng bé khi ngủ, đánh thức thằng bé, hay chăm sóc thằng bé đủ thứ.”
Bà mẹ này đang nói gì vậy?
Vừa nãy tôi còn biết ơn mẹ, giờ đây tôi lại cảm thấy một sự tức giận mãnh liệt.
Ý tôi là, ngay cả tôi gần đây cũng không thể vào phòng onii-chan, vậy mà mẹ lại nói đến chuyện ngắm khuôn mặt khi ngủ hay đánh thức anh ấy – những chuyện đáng ghen t– à không, đáng trách như vậy!
“M-mẹ! Onii-chan là con trai mẹ mà!”
“Ừ? Con trai thì vẫn có thể được mẹ đánh thức vào buổi sáng, đúng không? Hơn nữa, chỉ là trên giấy tờ, vốn dĩ chúng ta không có huyết thống mà.”
( Mẹ, lẽ nào đang nhắm đến onii-chan!?)
Nghĩ lại thì, mẹ thường ôm onii-chan hay ngửi mùi của anh ấy… Khoan, liệu kẻ thù lớn nhất của tôi lại chính là mẹ á!?
“A, đừng hiểu lầm nhé con? Mẹ yêu Haru-kun, nhưng không phải theo kiểu con trai đâu. Mẹ coi thằng bé là con cái đàng hoàng.”
P-phải rồi. May quá… Dù không phải con ruột, nhưng làm gì có chuyện mẹ xem con mình theo kiểu khác giới, đúng không?
“Nhưng, nếu Haru-kun chủ động muốn, thì mẹ có thể sẽ đáp lại đấy.”
–Rút lại lời tôi vừa nói. Người phụ nữ này nguy hiểm quá!
Này onii-chan! Tại sao anh lại toàn bị những người phụ nữ điên rồ (bao gồm cả tôi) thích thế này!!
Tôi thực sự lo lắng cho các mối quan hệ nữ giới của onii-chan.
Nhưng đồng thời–
“Con tuyệt đối không nhường đâu!”
Trước khi kịp nhận ra, tôi đã hét lên đầy quyết tâm.
Tôi không muốn thua một "bà già" như vậy.
Cả cô bạn của onii-chan, mi-gì gì đó? Cũng không.
Tất nhiên, cả cô bạn thanh mai trúc mã khốn kiếp đã từ chối onii-chan, cô nàng gyaru hay lăng nhăng ở trường, hay cô hậu bối ở chỗ làm thêm của anh ấy nữa!
“Fufu. Nhìn con tràn đầy năng lượng thế này, mẹ thấy yên tâm rồi.”
Mẹ có ổn không vậy?
Con vẫn chưa từ bỏ đâu nhé!
“Bữa tối đã được đặt trên bàn ở phòng khách rồi đó. Bình tĩnh lại, rửa mặt rồi xuống ăn nhé.”
“Vâng… con biết rồi ạ.”
Nói rồi, mẹ đứng dậy khỏi ghế và rời khỏi phòng.
“…Cảm ơn mẹ.”
Có lẽ những lời vừa rồi của mẹ cũng là để khích lệ tôi.
“…Con sẽ cố gắng.”
Tôi vẫn còn những cảm xúc không thể từ bỏ.
Vẫn còn những điều ước muốn thực hiện.
Và tôi đã được trao một cơ hội, dẫu chỉ là hữu hạn.
Vậy thì, lần này tôi sẽ không sai nữa.
Tôi sẽ làm mọi thứ có thể để thực hiện mong ước của mình.
“–Chuẩn bị tinh thần đi nhé, o-n-ii-c-h-a-n~.”
SIDE: Minazuki Sakura
Tôi bước xuống cầu thang, cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Rei đã trở lại bình thường.
“Thật là một đứa trẻ phiền phức.”
Dù nói vậy, tôi vẫn mỉm cười.
Sự trưởng thành của con trẻ diễn ra rất nhanh chóng, chỉ cần lơ là một chút là đã thay đổi rất nhiều.
Đặc biệt gần đây, tôi không có nhiều thời gian để quan tâm đến lũ trẻ, nên đã bỏ lỡ những thay đổi ấy.
…Thành thật mà nói, nếu tôi chậm một chút nữa, có lẽ đã quá muộn.
Mối quan hệ giữa hai đứa đã trở nên căng thẳng đến mức khiến tôi cảm nhận được điều đó.
“Nhưng, may mà vẫn kịp.”
Tôi không biết hành động khích lệ của mình sẽ mang lại kết quả gì.
Dù vậy, với tư cách là một người mẹ, tôi không thể không mong muốn các con mình được lựa chọn một con đường không hối tiếc.
“…Dù sao thì…”
Tôi thực sự ngạc nhiên trước sự thay đổi của Haru-kun.
Tôi đã dõi theo thằng bé từ lâu, nhưng hôm nay, Haru-kun như lột xác, trông cuốn hút hơn trước rất nhiều.
“Một cậu bé như thế, làm sao các cô gái có thể bỏ qua được chứ?”
Tôi hơi lo lắng về các mối quan hệ nữ giới của Haru-kun trong tương lai.
Nhưng tất cả những điều này đều bắt đầu từ Kusunoki-san, đúng không?
“Hừ, nghĩ đến chuyện đó làm tôi hơi bực mình.”
Tôi cảm thấy một sự khó chịu không rõ ràng.
Là một người mẹ, lẽ ra tôi nên vui mừng trước sự trưởng thành của con, nhưng không hiểu sao tôi không thể vui vẻ nổi khi thấy Haru-kun thay đổi vì một người phụ nữ khác ngoài tôi.
“…Không thể nào đâu nhỉ?”
Một ý nghĩ thoáng qua.
Tôi lắc đầu như để xua đi cảm giác đó.
“Chắc là mệt rồi… Hay là đi tắm để thư giãn nhỉ.”
À, hình như Haru-kun có nói đã mua muối tắm.
Tôi háo hức nghĩ đến việc dùng muối tắm mà Haru-kun đã mua, nhanh chân bước về phía phòng tắm.
Trong lúc đó, tôi khẽ lẩm bẩm trong lòng.
(Vì làm sao nói ra được chứ.)
–Rằng tôi cảm thấy ghen tị, như thể người con trai tôi yêu nhất đã bị một người phụ nữ khác cướp mất.
---------------------------------------------------------------------------------------------
Trans: cả mẹ cả con đều là yan :))


10 Bình luận
Tfnc