Volume 21: Spring Log IV [Đã Hoàn Thành]
Sói Và Thêm Một Tuổi Mới
0 Bình luận - Độ dài: 5,098 từ - Cập nhật:
Đây là câu chuyện từ thuở hai nàng sói xinh đẹp vẫn còn sống ẩn sâu giữa những ngọn núi phủ hơi nước của Nyohhira…
◇◇◇◇
Khi ấy là đầu xuân, ban ngày thì khá ấm áp nhưng ban đêm vẫn còn se lạnh.
Tất cả các nhà tắm trong ngôi làng suối nước nóng miền bắc Nyohhira đều đang ở trạng thái thảnh thơi—khách nghỉ đông đã rời đi hết.
Nhưng có một nhà tắm nằm khá sâu trong núi vẫn còn sáng đèn đến tận khuya.
Trong đại sảnh của Sói và Gia vị, có rất nhiều người đang tụ tập. Họ là những thương nhân ăn mặc lịch sự, những lão ông trông chẳng khác gì nhà tu hành nếu nhìn thoáng qua, cả những tên lính đánh thuê mang dáng vẻ dã thú với những vết sẹo hằn trên má—dù là ở Nyohhira, nơi mọi kiểu lữ khách đều có thể xuất hiện, thì đây vẫn là một tập hợp người đầy đa dạng. Nhưng dù xuất thân hay tầng lớp khác biệt, điểm chung của họ là ai nấy đều đang thư giãn thoải mái bên nhau. Sau một ngày ngâm mình trong nước nóng đến lúc mặt trời lặn, giờ đây họ đang nhấm nháp rượu vang để hạ nhiệt cơ thể.
Tuy nhiên, thứ họ thưởng thức không chỉ là rượu.
Họ tụ họp về nhà tắm này trong ngày hôm đó để bày tỏ lời chúc mừng.
“Xin cho tôi được mạo muội,” một người lên tiếng.
Tất cả khách trong đại sảnh đều quay về phía chủ nhà tắm—Lawrence. Từ một thương nhân lưu động, anh đã vươn lên để làm chủ nhà tắm này, và đây đã là năm thứ mười kể từ ngày khai trương. Dáng vẻ của anh lúc này đã hoàn toàn là một người chủ nhà tắm dày dạn.
Bước theo Lawrence vào giữa sảnh là Luward, một người đàn ông mang khí chất dã thú với mái tóc cắt ngắn sát da đầu.
Luward là thủ lĩnh của một đội lính đánh thuê dũng mãnh, nổi tiếng khắp vùng đất phương Bắc; anh ta mở tấm vải đỏ được gấp cẩn thận trên tay, bên trong đặt một vật nhỏ bé.
Dù là kiểu người sẵn sàng giữ vững lập trường kể cả khi đối mặt với thần linh, thế nhưng lúc này, anh ta lại quỳ gối trước Lawrence, người đang đứng cạnh lò sưởi, và cung kính dâng lên vật đó bằng cả hai tay.
“…Thật vinh hạnh cho tôi.”
Khi Lawrence vươn tay chạm đến vật nằm giữa tấm vải đỏ, giọng anh lại vang lên như thể đùa cợt. Gã lính đánh thuê mang dáng sói bật cười ranh mãnh.
Vật mà Lawrence cần lên là một đồng tiền vàng.
Trên đồng tiền khắc hình một người phụ nữ với mái tóc dài, gương mặt mỉm cười dịu dàng cúi xuống, và trên đầu là một vòng bông lúa trĩu hạt.
Đây là đồng tiền mà Lawrence đã đặt làm riêng, nó không có giá trị gì ngoài chính chất liệu vàng tạo nên nó.
Nhưng với anh, đồng tiền ấy mang một ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Tràn ngập cảm xúc, Lawrence cắm đồng tiền vào bảng gắn tường đặt trên lò sưởi. Trên bảng có vài lỗ tròn, được thiết kế để gắn những đồng vàng trưng bày.
Ban đầu, bảng đó được anh dùng như khoản tiết kiệm. Nếu việc kinh doanh nhà tắm không thuận lợi, anh sẽ dùng số vàng này để quay lại nghề buôn bán lang thang.
Thế nhưng, nhà tắm đã đón khách nườm nượp ngay từ ngày đầu mở cửa, và mỗi năm lại càng náo nhiệt hơn, đến mức đôi khi còn phải từ chối bớt khách.
Trên bảng có mười ô trống tất cả. Mỗi năm, anh đặt vào một đồng vàng.
Và giờ đây, Lawrence đã hoàn tất, lấp đầy toàn bộ các ô bằng vàng.
“Xin chúc mừng!” Luward reo lên đầy phấn khởi, cố nén nụ cười nghịch ngợm như một cận thần trung thành.
Tất cả khách có mặt trong đại sảnh cũng đồng thanh gửi lời chia vui, và Lawrence lần lượt đáp lại từng người.
“Và giờ, hãy cùng nâng ly cho một khởi đầu mới!” Người phụ nữ với nụ cười duyên dáng giống hình khắc trên đồng vàng cất giọng vang vọng.
Đó chính là Holo, sói thông thái trăm năm tuổi trú ngụ trong những bông lúa, với đôi tai sói và chiếc đuôi và cũng là người đã cùng Lawrence xây dựng nên nhà tắm này.
Dù thường ngày vẫn hay càu nhàu chuyện Holo uống rượu, nhưng hôm nay Lawrence chẳng phàn nàn một lời.
Cô liền đi quanh rót đầy rượu vào cốc của mọi người, còn Lawrence thì bế thốc cô lên như một đôi vợ chồng son.
Giữa những tràng hò reo ồn ã của khách khứa, Holo ra sức giữ không để rượu trào ra khỏi ly, còn Lawrence thì đặt lên má cô một nụ hôn còn nồng hơn bất kỳ chén rượu nào.
~~~
Liệu người bên ngoài có nghe thấy không nhỉ—không, người ở ngoài cửa sổ thì sao?
Col, người giúp việc sống cùng nhà tắm, chỉ khẽ cười bất lực trong căn phòng yên tĩnh của mình khi nghe tiếng ồn ào dưới tầng.
Tất cả mọi người trong nhà tắm đều là những người quen cũ, thân thuộc với cậu, nên cậu chẳng hề phiền lòng vì tiếng náo nhiệt ấy.
Ai đó đã lập tức mang ra một nhạc cụ, và Col có thể nhận ra tiếng giai điệu vui tươi vang lên.
Cậu chẳng nghi ngờ gì rằng sáng hôm sau tất cả sẽ bị dư âm của rượu hành hạ, và nhà tắm sẽ đầy rẫy tiếng rên rỉ mệt mỏi.
“Chừng nào mình mới được xuống hả, anh?”
Một giọng rên rỉ vang lên từ phía trước mặt Col.
Một cô bé đang ngồi trên chiếc ghế không lưng tựa, quay lưng về phía cậu.
“Nếu không xuống lẹ, tụi mình sẽ chẳng còn miếng đồ ăn nào đâu á.”
Cô bé bồn chồn đong đưa cái ghế, chẳng thèm che giấu sự sốt ruột.
Khuôn mặt khi cô bé quay đầu liếc nhìn qua vai như cùng một khuôn đúc với mẹ mình, Holo, người đang vui vẻ dưới tầng. Khác biệt duy nhất là mái tóc lạ kỳ, cứ như tàn tro lẫn ánh bạc, cùng năng lượng tinh quái tràn trề nơi cô bé.
“Myuri, từ hôm nay trở đi, em phải nghiêm túc hơn với những chuyện này đấy.”
“Gì chứ…?”
“Anh đã nói chuyện đó với em không biết bao nhiêu lần rồi.”
Khi Col nói thế, cô bé nhăn mặt rõ to.
“Thôi nào—ngồi ngay ngắn lại đi.”
Myuri miễn cưỡng quay lại đối diện, nhưng đôi vai căng cứng kia vẫn thể hiện rõ sự phản kháng.
Cô bé là con gái duy nhất của cặp vợ chồng mà Col đang làm việc cho, và vì hai người đã ở bên nhau từ khi cô bé sinh ra nên đối với Col, cô bé chẳng khác gì một đứa em gái nhỏ.
Khi Col chải tóc cho Myuri trong lúc cô bé giận dỗi, cậu chỉ khẽ cười mỏi mệt.
“Giống như nhà tắm này đang chạm mốc mười năm tuổi vào mùa xuân này, thì năm nay cũng là một cột mốc quan trọng với em, đúng không?”
“…”
Myuri không trả lời, cũng chẳng quay lại.
Chỉ có chiếc đuôi bông xù cùng đôi tai vểnh cao thừa hưởng từ mẹ cô bé khẽ rung lên.
“Mấy trò nghịch ngợm hoang dại của em đến đây là hết rồi. Từ nay trở đi, em sẽ được xem là một thiếu nữ trưởng thành.”
Vừa tròn mười tuổi, dù không phải con gái quý tộc, cô bé cũng sẽ sớm phải nghĩ đến chuyện kết hôn. Dù có là cô nhóc lém lỉnh nhất, từng ngày cầm gậy chạy nhảy ngoài rừng, thì vẫn phải học nấu ăn, thêu thùa, làm việc nhà, và cách chăm lo cho một mái ấm.
Hiện giờ, Col và Myuri đang ở trong phòng khác để chuẩn bị cho lễ ra mắt đánh dấu sự trưởng thành của cô bé. Nếu lũ bạn trai hàng xóm mà thấy được bộ đồ cô bé đang mặc lúc này, đảm bảo tụi nó sẽ lăn ra cười hoặc trợn tròn mắt ngỡ ngàng.
Cô bé đang mặc một chiếc váy phồng rộng thêu thùa tỉ mỉ, đủ loại dây buộc vắt chéo người để cố định mọi thứ, một chiếc áo choàng thêu hoa văn cầu kỳ phủ trên vai, và một chiếc măng tô thể hiện sự đoan trang—toàn là thứ mà bình thường cô sẽ không bao giờ chịu mặc.
Tất cả đều là hàng chất lượng cao, được chuẩn bị từ một người quen cũ của Lawrence, vốn chỉ dành cho con gái nhà thương nhân lớn hoặc quý tộc.
Nhưng đối với Myuri, cô bé chỉ muốn lè lưỡi chê bai cái vẻ bánh bèo đó, và mặc vào được cho cô bé thôi đã là một kỳ tích.
Sau khi dỗ dành, hăm dọa, năn nỉ đủ kiểu để cô bé chịu mặc, Col giờ phải nhìn cảnh Myuri liên tục ngọ nguậy trên ghế, khiến bốn chân ghế va vào sàn kêu lách cách.
“Myuri, em ngồi khép chân vào.”
“…”
Đôi chân đang vắt chéo dưới váy liền khép lại một cách thái quá như trêu ngươi.
Khi họ thông báo với cô bé về ngày hôm nay, Myuri đã phản ứng chẳng khác gì một con gà bị lôi vào bếp, nhưng sau khi Holo nói chuyện với cô bé, cô bé cũng chịu lắng nghe phần nào.
Và giờ, họ đang trong bước cuối cùng của công đoạn chuẩn bị—chải tóc cho cô bé.
Khi Col cẩn thận chải chuốt mái tóc của Myuri, cô bé lại bắt đầu đập đập chân một cách thiếu kiên nhẫn.
Col tỏ ra bực bội, lên tiếng:
“Ngồi yên thêm chút nữa thôi.”
Myuri thở hắt ra một tiếng rõ to, như thể đã chịu quá đủ từ khi mặc đồ, rồi nói “Thế thì anh kể chuyện gì vui vui đi.”
Với cô bé chẳng quan tâm mấy đến hình thức, việc ngồi yên để chải tóc quả thật là chuyện nhạt nhẽo và vô nghĩa nhất đời.
Col chỉ biết thầm mong tính cách này của cô bé sẽ dần thay đổi, rồi đành nhượng bộ một chút cho cô gái đầy năng lượng trước mặt.
“Vậy thì—”
“Không được giảng đạo đâu đó nhé!”
Kế hoạch kể chuyện thần học của Col trong lúc chải tóc cho Myuri bị đập tan tành ngay lập tức.
Nhưng nếu làm cô bé cáu hơn nữa, thì buổi ra mắt hôm nay sẽ thành công cốc.
“Được rồi. Nếu đã vậy thì…”
Khi Col đang tìm chủ đề để nói, Myuri lại liếc qua vai cất tiếng.
“Ê, hay kể lúc anh mới đến làng đi?”
“Lúc anh đến làng à?”
“Em nghe kể về mấy cuộc phiêu lưu của mẹ với cha và anh biết bao nhiêu lần rồi, nhưng mà giờ em mới nhận ra là chẳng nghe mấy chuyện sau đó bao giờ hết á,” cô bé nói, đồng thời tay đang túm váy phe phẩy đầy bồn chồn. “Ngôi nhà này đâu có tồn tại trước khi anh đến đâu, đúng không? Nghĩ kỹ lại em thấy kỳ ghê.”
Nghe cũng đúng.
Dưới nhà chắc hẳn giờ cũng đang rôm rả toàn chuyện ngày xưa.
“Ngôi nhà này, à thì… Thầy Lawrence đã dành dụm được kha khá tiền, rồi chị Holo tìm được mạch nước nóng, thế là họ mới xây nhà.”
“Lúc đó em có ở đó không?”
Vì cái ghế không có lưng tựa nên cô bé cứ ngả người về phía sau dựa vào Col mà nói.
“Myuri, anh không tết tóc cho em được đâu… Không, lúc đó em chưa có trên đời đâu.”
Cậu nhẹ nhàng đẩy cô ra, và cô bé khúc khích cười nhột rồi lại ngọ nguậy.
“Trong hai năm đầu… Hay là ba năm nhỉ… Anh cũng không nhớ rõ nữa, nhưng hồi đó tụi anh chuẩn bị khá lâu để xây nhà tắm đấy.”
“Đào hố các kiểu hả?”
Trẻ con thì kỳ lạ ở chỗ, đứa nào cũng thích đào hố.
“Đúng rồi đó. Đào hố để dựng cột nhà, đào rãnh dẫn nước suối… Nhờ vậy mà anh cũng khoẻ ra chút đấy.”
“Nhưng mà trông anh đâu có giống thế.”
Câu nói đó càng đau hơn vì cô bé chẳng hề có ý trêu chọc.
Col cười gượng rồi kể tiếp.
“Anh còn tự tay lát đá nền nhà. Rồi phải điều phối đủ hạng thợ thủ công… À, anh nhớ rồi. Mỗi ngày bận quay như chong chóng luôn.”
Col nhắm mắt lại, hồi tưởng về những ký ức bị chôn vùi trong vòng quay đời thường, khẽ mỉm cười nhớ về thuở ban đầu ấy.
Myuri bắt đầu lắc người khó chịu, ra vẻ không muốn bị bỏ lại phía sau.
“Rồi sau đó sao nữa hả, anh?”
“À, xin lỗi. Sau đó thì, khi nhà tắm sắp hoàn thành, tụi anh mời rất nhiều người đến ăn mừng khai trương. Em biết cái biển treo dưới mái hiên chứ? Nó có từ lúc đó đấy.”
“Oaaa. Vậy lúc đó em có mặt không?”
Xem ra Myuri rất tò mò muốn biết màn xuất hiện đầu tiên của mình là khi nào, chắc vì Col đang nói về giai đoạn cô bé chưa từng được biết đến.
“Hồi đó à… À, nói là em có mặt cũng đúng; vì lúc đó em đang ở trong bụng chị Holo.”
“Hả?!”
“Em được đặt tên là Myuri vào ngày ăn mừng hoàn thành nhà tắm đó.”
Nghe đến đây, tai cô bé dựng đứng lên.
“Thật á?!”
Cô bé quay ngoắt người lại đến mức đoạn tóc mà Col đang chia ra để tết rơi tuột khỏi tay cậu.
Col lặng lẽ xoay cô bé lại ngồi đàng hoàng rồi mới nói tiếp.
“Ừ. Đó là tên của một người bạn rất xưa của chị Holo, và cũng là tên của nhóm lính đánh thuê của chú Luward—người từng giúp đỡ thầy Lawrence rất nhiều trong hành trình ngày xưa. Anh nhớ là cái tên đó được chọn khá dễ dàng.”
“Hử. Woaaa… Eh-heh-heh”
Cô bé rất vui mừng khi biết được thời khắc cô bé nhận được cái tên của mình. Chiếc đuôi xù mềm mềm thò ra từ dưới váy đung đưa không ngừng.
“Rồi sao, sao nữa? Khi nào em chào đời vậy?”
“Em ra đời… vào mùa đông năm đó. À đúng… phải rồi…”
“Hửm?”
Col chững lại khi đang nói, tay đang tết tóc cũng dừng lại, khiến Myuri nhìn lại đầy nghi hoặc.
Trước mắt Col lúc này là những kỷ niệm về một mái nhà tràn đầy sức sống.
“Này, anh ơi, sao thế?”
Cô bé nắm tay cậu lắc lắc, khiến Col bừng tỉnh.
Khi nhớ lại quãng thời gian ấy, cái cảm giác hoang mang ngày đó lại trở về trong lồng ngực cậu.
Và chính nguồn gốc của cảm giác đó, Myuri, lúc này đang ngước nhìn cậu bằng ánh mắt ngây thơ trong veo.
“…Anh nghĩ chắc mình sẽ chẳng bao giờ quên mấy năm sau khi em ra đời đâu.”
“Sao cơ? Ha-ha, thật á?”
Cô bé đáp lại với vẻ vừa thích thú vừa hơi ngại ngùng.
Sự ra đời của cô bé quả là một niềm vui lớn, và nhờ đó mà nhà tắm càng trở nên rộn ràng hơn bao giờ hết.
Mà, rộn ràng có lẽ là chỉ là một cách nói tránh. Nếu cậu phải chọn một từ phù hợp hơn để mô tả, thì náo loạn như cháy nhà xem ra sẽ đúng hơn.
Myuri, tất nhiên không biết gì về giai đoạn đó, đang nhìn Col với nụ cười hạnh phúc.
“Nè anh. Hồi em còn bé tí thì em thế nào? Mẹ bảo là anh chăm sóc em á.”
“Hở? À… đúng rồi, có đấy. Vì lúc đó thầy Lawrence với chị Holo bận tối mắt với việc quản lý nhà tắm mà.”
“Nhưng em nhớ kiểu gì cũng chẳng ra… Em chẳng có ký ức gì mấy hết.”
Cô bé nói với vẻ hơi buồn bã.
Cô bé lúc nào cũng đòi Col chơi cùng, nhưng thường xuyên bị từ chối. Rồi mỗi khi tò mò chọc vào chuyện người lớn là lại bị mắng, nên giờ nghe như thể hồi bé từng được Col cưng chiều mà không nhớ gì, cũng chẳng lạ gì cô bé lại thất vọng.
“Em chỉ nhớ… kiểu, kỳ cục lắm, như thể bị nhốt trong cái lưới ấy. Mà cũng có thể là em mơ thôi?”
Cô bé nghiêng đầu thắc mắc, gương mặt ngây thơ không chút tì vết. Với bộ đồ xinh đẹp, mái tóc chải mượt, điểm thêm chút phấn nhẹ như bây giờ, quả thật cậu có thể gọi cô là một cô bé đáng yêu tuyệt vời mà không ngoa chút nào.
Cô bé mảnh mai, và khuôn mặt thì giống Holo như đúc.
Với vẻ ngoài hiện tại, cô bé đúng là có thể tự tin bước ra mắt mọi người, nhưng vì Col biết quá rõ cái tính khí bên trong nên chỉ có thể cười khổ.
“Không phải mơ đâu.”
“Thật á?”
Cô bé hỏi lại đầy ngây thơ, và Col, cảm giác vừa buồn cười vừa ngứa ngáy trong lòng, đáp:
“Hồi đó em nghịch quá trời luôn… Tụi anh chẳng biết làm sao nữa, nên mới nhốt em vào cái lưới rồi treo lên trần nhà.”
“Hả… hả?! Cái gì cơ?!”
Tai cô bé dựng đứng lên, môi chu lại.
“Quái gì thế? Sao anh ác vậy trời, anh trai?!”
“Anh đâu có ác. Nhớ lại hồi đó còn thấy đau tim nữa là…”
Hồi nhỏ, mỗi lần bú xong là cô bé lại khóc toáng lên, nên chủ yếu là do Holo chăm. Col chỉ giúp khi hai người lớn bận không xoay kịp, nhưng với Col, Myuri bé bỏng khi đó không có gì ngoài sự đáng yêu.
Nếu có điều gì lúc đó thật sự gọi là khó khăn thì chắc chỉ là chuyện… cô bé đã thừa hưởng tai và đuôi từ mẹ. Mà vì là trẻ sơ sinh, nên không thể giấu được, nên cả nhà chỉ còn cách giữ kín không để ai thấy mặt cô bé.
Nhưng từ lúc cô bé học được cách tự đi lại và đứng bằng hai chân, thì sự đáng yêu đã chấm dứt.
“Đó là giai đoạn em quậy tung trời. Cái gì cũng bám, cái gì cũng ném, cái gì cũng đập; vừa quay đi là em biến mất, tụi anh cuống cuồng chạy khắp nơi tìm, cuối cùng lại thấy em ngủ ngon lành ở một chỗ không ai ngờ tới.”
“…”
Khi bị kể lại mấy hành vi hoang dã mà bản thân không nhớ chút nào, Myuri quay mặt đi, như thể chuyện đó chẳng liên quan gì tới cô bé.
“Nhưng lúc em còn trong cũi… em đáng yêu lắm. Giống như một chú cún bị sập bẫy vậy.”
Col đành chịu, chỉ biết cười trừ, còn Myuri thì khẽ ngọ nguậy, quay lại nhìn cậu.
“Thật không?”
“Hồi đó em bé xíu à; cái đuôi còn to hơn cả người em. Nhìn em cuộn tròn trong cái lưới, ôm lấy đuôi mềm rồi ngọ nguậy, thật sự rất dễ thương. Thầy Lawrence thì cứ mải nhìn em suốt, đến mức chị Holo phải mắng. À mà, giờ nghĩ lại thì… hình như em ngừng cắn đuôi từ lúc nào nhỉ?”
Hồi đó, có lẽ vì lúc nào cũng muốn ngậm cái gì đó trong miệng, Myuri có thói quen cắn đuôi, nên lúc nào đuôi cô bé cũng ướt nhẹp nước bọt.
Đôi vai Myuri bỗng căng lên, mặt đỏ bừng, chắc là vì cảm thấy xấu hổ.
“E—em đâu có làm vậy! Em đâu phải con nít nữa đâu!”
“Ừ, đúng rồi. Em lớn rồi.”
Đã mười năm trôi qua kể từ đó. Cậu đã la mắng cô bé biết bao lần, cũng bị cô bé làm cho bất ngờ, và cười phá lên không ít lần. Và nay, khoảnh khắc cô bé ra mắt như một thiếu nữ đã đến. Nghĩ đến việc cô có thể sẽ thôi không chạy quanh cậu và gọi tên cậu suốt nữa, cậu chợt thấy buồn.
Col tự chế giễu bản thân—với cái cách Myuri hành xử như bây giờ, thì chẳng có gì phải lo về chuyện gả chồng cho cô bé cả.
“Nào nào—anh sắp tết xong tóc rồi đấy. Ngồi thẳng lên đi.”
Tóc Myuri có một cảm giác lành lạnh kỳ lạ, mỗi khi vuốt tay qua lại rối tung lên.
Nhưng nếu chải kỹ bằng lược thì tóc sẽ bóng lên, nên khá thú vị để tết kiểu tóc này.
Col chia tóc cô bé thành ba phần—trái, phải và giữa—tết riêng hai bên, rồi gom lại để tết tiếp phần giữa.
Kiểu tóc này khá tốn thời gian, nhưng cậu đã được mấy vũ nữ hay đến nhà tắm dạy cho.
Khi xong rồi, chắc chắn mọi người dưới nhà sẽ trợn tròn mắt.
Duy chỉ có người đang được tết tóc là chẳng mấy bận tâm.
“Haaa… Em có phải mặc cái đồ phiền toái này với kiểu tóc kỳ cục này suốt không vậy?”
Myuri lại bắt đầu ngọ nguậy trong bộ đồ đang cố trói cô bé lại, y hệt như lúc còn nhỏ bị nhốt trong lưới.
“Dĩ nhiên là không phải mỗi ngày rồi. Mặc đồ này thì sao phụ việc ở nhà tắm được. Nhưng từ giờ em cần phải cư xử và ăn mặc giống tiểu thư hơn một chút.”
“…”
Thay vì trả lời, Myuri chỉ thở dài thật sâu.
“Em không thể mãi là một đứa trẻ được.”
Cậu đã quá quen với việc Myuri chẳng bao giờ biết điểm dừng. Dù điều đó làm cậu lo lắng, nhưng chính sự ngang ngạnh ấy cũng khiến cô bé trở nên dễ thương—cậu mỉm cười khi đang hoàn tất phần cuối của kiểu tóc.
“Và rồi, một khi em bắt đầu nghĩ đến chuyện lấy chồng, sẽ có những điều mà em phải tập quen dần.”
Nghe đến đó, Myuri vừa đá chân vừa nói:
“Em không lấy chồng đâu. Cha bảo là em không cần phải lấy.”
Lawrence luôn mềm lòng trước đứa con gái duy nhất của mình, nên thỉnh thoảng lại nói ra những lời như thế, và thế nào cũng bị Holo véo mông.
Col hiểu rõ cảm giác đó của Lawrence, cũng mỉm cười đồng tình, rồi lại thở dài.
“Ừ, nhưng chuyện đó là không được. Đó là cách thế giới vận hành.”
Cũng như tro hoàn về tro, bụi trở về bụi.
Con người phải sống theo dòng chảy mà Chúa đã an bài.
“Nhưng em chỉ muốn ở với anh thôi.”
Myuri phụng phịu, nói bằng giọng dỗi, rồi lại tựa vào Col.
Cô bé dựa dẫm và ngưỡng mộ cậu, và dĩ nhiên Col cũng rất quý cô bé.
Nhưng đồng thời, trong nụ cười của cậu cũng có chút chua xót.
“Vì ở với anh thì em muốn làm gì cũng được, đúng không?”
Myuri từ dưới cằm cậu ngước lên nhìn, ánh mắt vừa trách móc vừa không hài lòng.
“Không phải.”
Col nhún vai, và Myuri dúi đầu thật mạnh vào ngực Col.
Col mỉm cười đón nhận, rồi xoa đầu cô bé.
“Anh chỉ mong em có thể ở bên người mà em xem là quan trọng nhất trên đời và sống thật hạnh phúc thôi.”
“Nhưng thế nên—”
Ngay lúc Myuri định phản bác, Col nhẹ nhàng ôm cô bé từ phía sau.
“Nếu em cư xử đúng mực, thì em sẽ tỏa sáng rực rỡ. Nhưng một viên ngọc muốn tỏa sáng thì phải được mài giũa. Em cần phải trau dồi bản thân nhiều hơn một chút, để khi người mà em muốn họ ngoái đầu nhìn em, thì họ sẽ thật sự nhìn thấy em.”
Myuri trông càng lúc càng không hài lòng. Có lẽ vì cô bé thích nhất là chạy nhảy tung tăng khắp núi, miệng gặm miếng thịt khô, nên những lời như thế không lọt tai lắm.
Nhưng những điều đó lại vô cùng quan trọng.
Cậu nhẹ nhàng vỗ vào tay Myuri, như muốn nhấn mạnh điều mình nói, thì cô bé bất chợt cựa quậy trong vòng tay cậu.
“Nè, ý anh là anh cũng nghĩ vậy sao?”
“Hửm?”
Col đáp lại bằng một câu hỏi, Myuri quay lại nhìn cậu.
Lúc này, trông cô bé có vẻ trưởng thành hơn mọi khi, có lẽ vì tóc đã được tết xong.
“Anh có muốn cưới một cô gái mặc đồ đẹp không?”
Đó là một câu hỏi hết sức trẻ con, nên Col chỉ khẽ cười và nhẹ nhàng đáp lại.
“Anh thì muốn làm linh mục trong tương lai… Nhưng mà, đúng vậy. Anh sẽ thích một cô gái biết mặc đồ tươm tất, biết mỉm cười dịu dàng như tiểu thư, hơn là một cô nàng ăn mặc như sơn tặc và lau mũi bằng tay áo.”
Myuri nhìn Col chằm chằm, như thể đang là đứa trẻ sơ sinh nghe người ta nói tiếng người lần đầu.
Rồi khi hiểu ra điều cậu vừa nói, cô bé quay lại nhìn với vẻ mặt ngoan hiền bất ngờ.
Có lẽ cuối cùng cô bé đã hiểu?
Col thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng Myuri lại ngoái đầu nhìn cậu lần nữa.
Và lần này, là với một khí thế kỳ lạ hơn hẳn.
“Được rồi, vậy thì em sẽ làm thế,” Myuri nói, rồi mỉm cười.
Việc cô bé chịu nghe lời ngay từ lần đầu là điều hiếm thấy, nên Col rất vui.
“Em hiểu chứ?”
“Vâng.”
Đôi tai và chiếc đuôi của Myuri ngoe nguẩy, và Col cũng mỉm cười đáp lại.
“Giờ thì mình đi khoe diện mạo mới với mọi người thôi nhé?”
Cậu vỗ nhẹ vào vai cô bé, và Myuri đứng dậy, dù trông hơi gượng gạo.
Nhưng thật sự, trông cô bé cực kỳ xinh đẹp với mái tóc được tết gọn gàng và bộ trang phục lộng lẫy.
“Em đáng yêu lắm.”
“Thật sao?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Khi cậu trả lời, Myuri liền nở nụ cười rạng rỡ.
“Nào—cẩn thận kẻo vấp ngã, nắm lấy tay anh đi.”
Col chìa tay ra, Myuri nhẹ nhàng nắm lấy, rồi ngay lập tức điều chỉnh lại cách cầm.
Rồi cô bé siết chặt tay cậu.
“Nè, anh này?”
Myuri lên tiếng ngay khi cả hai chuẩn bị rời khỏi phòng.
“Sao thế?”
Col quay sang khi nghe cô bé gọi, nhưng Myuri chỉ mỉm cười mà không nói gì thêm.
“?” Col nghiêng đầu, và Myuri kéo tay cậu, mở cửa.
“Không có gì đâu. Nhưng mà em đói quá rồi!”
“Myuri, đó là điều em cần phải sửa đấy.”
Myuri quay lại, lè lưỡi tinh nghịch, rồi phá lên cười khúc khích.
Col thở dài, nhưng thật ra cậu chẳng hề ghét dáng vẻ đó của cô bé.
Họ cùng nhau bước dọc hành lang, và tiếng ồn ào từ tầng dưới vang rõ mồn một. Là những tiếng hò reo ăn mừng cột mốc đáng nhớ của ngôi nhà tắm do một cựu thương nhân và một nàng sói từng được ca tụng là Hiền giả Sói cùng nhau gây dựng. Và giờ đây, một thiếu nữ vừa mới trưởng thành đang cất bước xuống dưới. Là người anh trai nuôi của cô bé, Col thấy lòng mình tràn đầy niềm hạnh phúc khi nắm tay cô bé như thế.
Nhưng có lẽ chính vì thế mà cậu đã không để ý.
Myuri đang nở một nụ cười rất đặc biệt khi sánh bước bên Col.
“Anh ơi, lần sau anh lại tết tóc cho em nữa nha?”
Cậu không nỡ cười và chỉ trích cô bé vì mới nãy còn ghét cay ghét đắng kiểu tóc đó.
Bởi lẽ, cũng như kén bướm đột nhiên hóa thành hồ điệp, con gái cũng là những sinh vật đầy bất ngờ như thế.
“Ừ, tất nhiên rồi.”
Myuri rút vai lại vì hạnh phúc, rồi tựa người vào cậu.
Khi cả hai bước xuống lầu và hiện ra trước mắt mọi người, bầu không khí vốn đã sôi nổi trong đại sảnh như muốn vỡ òa. Và bởi vì Myuri có vẻ dễ dàng chấp nhận được việc được nuông chiều hơn Col nghĩ, nên Col chỉ thấy vui mừng khi thấy cô bé trưởng thành hơn.
Chính vì thế, cuối cùng, Col sẽ không nhận ra điều ấy ngay lập tức.
Đây là khởi đầu của một cảm xúc mới, vừa chớm nở trong trái tim bé nhỏ của nàng sói con ấy.
Và cô sói bạc ấy lại còn rất tinh ranh và thâm sâu.
“Anh này?”
Myuri, người đang được mọi người tán tụng như thể là một tân nương, ngước nhìn Col.
“Sao thế?”
Col vô tư đáp lại, và Myuri mỉm cười, nụ cười giống hệt như mẹ của cô bé, Holo.
“Em thấy hơi ngại đó nha.”
Col, chú chiên của Chúa, chỉ biết đáp lại như một chú cừu non.
“Anh rất tự hào khi thấy em khôn lớn như bây giờ đó.”
Myuri nở một nụ cười tinh nghịch.
Trước mặt Lawrence đang rưng rưng vì xúc động khi thấy con gái trưởng thành, Holo đã ngà ngà say và cười nghiêng ngả, còn Luward thì cưng chiều Myuri như thể cháu gái ruột, Col thực lòng cảm thấy như vậy.
Nhưng người đang mỉm cười bên cạnh cậu lại là con gái của Hiền giả Sói.
Ngôi nhà tắm đã đạt đến một cột mốc quan trọng. Myuri đã trưởng thành, từ một đứa trẻ trở thành một thiếu nữ.
Và cũng từ đây, những nỗi lo lắng mới sẽ chỉ mới bắt đầu với Col.


0 Bình luận