Sói và Gia vị: Spring Log
Hasekura Isuna Ayakura Jū
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 21: Spring Log IV [Đang Tiến Hành]

Sói Và Nụ Cười Màu Thu

1 Bình luận - Độ dài: 11,883 từ - Cập nhật:

Nếu ai đó muốn có một cuộc trò chuyện rôm rả với một lữ khách tình cờ đi ngang, thì luôn có vài chủ đề quen thuộc có thể gợi chuyện.

Tình hình an toàn trên đường, tỉ giá thị trường của các loại tiền, thị trấn nào có món ăn ngon nhất, đại loại như thế.

Tuy nhiên, có một chủ đề mà bất kỳ ai từng sống nhiều năm trên đường cũng dễ dàng say sưa bàn tán mãi không dứt.

Và đó là mùa nào là lý tưởng nhất cho việc đi đường.

“Ôi, em ghét cả nóng lẫn lạnh luôn.”

“Vậy thì xuân hoặc thu thì sao?”

“Xuân cũng không tệ, nhưng em chẳng chịu nổi cái cảm giác bồn chồn bứt rứt đâu. Với lại tuyết tan làm đường lầy lội nữa.”

Người đang nói, vừa chải bộ lông đang phủ trên đùi khi ngồi trên ghế đánh xe, là một thiếu nữ trùm kín đầu bằng mũ choàng. Nhìn qua thì nàng ăn mặc giản dị, chỉ đeo một túi nhỏ trước ngực. Nhưng nếu nhìn kỹ, viền áo tay và dải thắt lưng đều hoàn toàn không dính bẩn.

Cảnh một cô gái khoác bộ đồ giản dị nhưng đường kim mũi chỉ tinh xảo, cùng mái tóc dài óng ánh màu lanh lộ ra dưới chiếc mũ choàng khiến người ấy trông giống hệt một nữ tu lữ hành, hoặc một tiểu thư từ nhà quyền quý đang trên đường đi dự buổi gặp mặt sắp đặt ở một vùng xa.

Nhưng sự thật thì cô gái này chẳng phải nữ tu, cũng chẳng phải tiểu thư—thậm chí chẳng phải con người.

Tên cô là Holo. Cô chính là hiện thân của một con sói khổng lồ trú ngụ trong lúa mì. Cô từng là chúa tể vùng đất Yoitsu và đã được tôn thờ như thần mùa màng tại một miền đất xa về phương nam. Cái đuôi đặt trên đùi cô kia không chỉ là món đồ giữ ấm, mà chính là chiếc đuôi mọc ra từ cơ thể cô.

“Khi chúng ta bắt đầu chuyến đi, nhất định phải là vào mùa thu, như bây giờ cơ. Gió có thể hơi lạnh, nhưng khi mặt trời ló ra thì lại ấm áp dễ chịu, và em khá thích được nhâm nhi rượu ấm vào ban đêm. Không khí tĩnh lặng, phảng phất nỗi cô quạnh này, dần dần đưa ta đến gần hơn với mùa đông. Chẳng phải nó rất hợp với một hiền giả sói đầy trí tuệ như em sao?”

Holo vừa chải bộ lông đuôi khi ngồi trên ghế xà ích vừa trò chuyện với tâm trạng khá tốt. Có lẽ cũng bởi thế mà bộ lông nơi đuôi cô trông bông xù hơn thường lệ.

Ngồi bên cạnh cô là một cựu thương nhân, Lawrence. Hơn mười năm trước, anh đã tình cờ gặp Holo và cùng cô trải qua một chuyến phiêu lưu dài. Giờ đây, họ sống ở ngôi làng suối nước nóng Nyohhira, và cũng đã hơn mười năm kể từ khi anh khai trương nhà tắm Sói và Gia vị.

“Quả thật, màu lông của em rất hợp với sắc thu trong rừng đó.”

Holo luôn tự hào về cái đuôi của mình, và cô lúc nào cũng thật lòng vui mừng mỗi khi Lawrence khen ngợi bộ lông của mình trong hình dạng sói.

“Nhưng lý do thật sự khiến em thích mùa thu chẳng phải vì đồ ăn ngon vào mùa này sao?”

Lawrence nở một nụ cười bất lực khi nói vậy, bởi ngay lúc ấy Holo vừa chải lông, vừa nhồm nhoàm ăn hạt dẻ nướng.

“Trên đời này không có niềm hạnh phúc nào lớn hơn được ăn đồ ngon đâu.”

Cô chẳng mảy may để ý đến lời trêu chọc, mà ăn thêm một hạt dẻ nướng với nụ cười hân hoan, tay vẫn tiếp tục vuốt ve cái đuôi.

Lawrence khẽ thở dài, siết chặt dây cương.

“Thôi thì, chúng ta cũng chẳng phải đang trên một chuyến đi buôn dè sẻn để kiếm lời. Cứ thoải mái mà tận hưởng, gặp món ngon trên đường thì cùng nhau thưởng thức nhé.”

Holo quay sang anh với đôi mắt sáng long lanh như sói con, nở nụ cười rạng rỡ.

Ngoại trừ vài công việc nhỏ khiến họ phải rời làng trong ngắn hạn, đã hơn mười năm rồi Lawrence và Holo mới lại cùng nhau ngồi trên một cỗ xe lộc cộc.

Trước khi mở quán ở Nyohhira, Lawrence chẳng thể nào tưởng tượng ra cảnh mình chỉ ở yên một chỗ. Là thương nhân lưu động, việc băng qua những vùng đất rộng lớn là lẽ thường, và anh luôn tràn đầy nôn nóng khi mong chờ lần khởi hành tiếp theo.

Nhưng quản lý một nhà tắm lại cực kỳ bận rộn, hơn nữa còn đầy ắp niềm vui. Có lẽ chính xác hơn phải nói rằng, kể từ khi có con gái, Lawrence chẳng còn thời gian để nhớ thương đường trường nữa. Mười năm cứ thế trôi qua trong chớp mắt.

Vậy nên, người gợi ý chuyện rời Nyohhira đi du hành lần này không phải Lawrence, mà là Holo.

Tuy nhiên, nói không cần cũng biết rằng Holo vốn là kẻ ưa an nhàn. Chỉ cần được nằm lười, uống rượu trong suối nước nóng cả ngày là cô đã thấy hạnh phúc, nên tất nhiên cô phải có lý do riêng khi đề nghị chuyến đi này.

“Vậy thì… trước tiên ta nên quyết định nơi cần đến nhỉ, mà em thắc mắc không biết giờ này hai đứa nó đang ở đâu nữa… Thư lần trước gửi từ một thị trấn phía nam Vương quốc Winfiel, đúng không?”

Một bức thư nằm trên tấm bản đồ đang trải ngang đùi Lawrence. Trên đó có hai chữ ký—một của Myuri, con gái duy nhất của anh và Holo. Giờ chắc cô bé đã mười hai, mười ba tuổi, cái tuổi mà người đời bắt đầu nói đến chuyện hôn sự.

Chữ ký kia thuộc về Col, chàng trai trẻ từng rời làng để theo đuổi ước mơ làm linh mục. Nét chữ ngay ngắn của cậu cho thấy sự nghiêm túc trong lý tưởng ấy.

Col là người Lawrence và Holo quen trong chuyến buôn năm nào, và từ ngày nhà tắm mở cửa, cậu cũng ở đó phụ giúp. Có thể nói Col đã chăm sóc Myuri từ thuở bé.

Ở nhà, Myuri hết mực quý Col, gọi cậu là “Anh trai”. 

Dù chẳng có máu mủ, nhưng tình cảm giữa cả hai gắn bó như anh em ruột thịt vậy.

Lawrence chỉ mới nhận ra vào mùa đông năm trước rằng mình là người duy nhất nghĩ mối quan hệ ấy đơn thuần chỉ như thế. Khi Col rời làng để theo đuổi giấc mơ, Myuri cũng bất ngờ rời đi theo cậu.

Điều ấy đến với Lawrence như một cú sốc, nhưng Holo, người vừa là vợ anh, vừa là mẹ của Myuri, lại biết tất cả ngay từ đầu.

Holo đã để con gái đi, vậy thì Lawrence chẳng còn gì để can thiệp. Anh cũng hiểu rõ, đến một ngày nào đó, con gái nhất định phải rời vòng tay cha mẹ để đi theo người khác.

Nếu người đó là Col, thì Lawrence cũng không có gì phản đối. Anh cố tự thuyết phục mình như vậy, nhưng trong lòng thì vẫn không yên.

“Chúng nó gửi thư cho ta từ nơi còn lạnh hơn cả Nyohhira vào đầu xuân nữa.”

Không rõ cô có đoán ra được tâm trạng của Lawrence hay không, nhưng Holo vừa xoắn lọn lông đuôi vừa nói, như thể chợt nhớ ra điều gì.

“Đúng rồi. Một vùng quần đảo ở phương bắc mà anh chưa từng đến. Sau đó, hai đứa đi xuống phía nam, tới Vương quốc Winfiel, ở đó suốt mùa xuân, rồi để mùa hạ trôi qua, và giờ thì đang ở đâu đó phía nam vương quốc… Khoảng cách giữa các lá thư luôn quá dài… Anh tin chắc chúng đã gặp không ít khó khăn, chỉ là chẳng viết ra thôi…”

Lawrence thừa hiểu hiểm nguy trên đường. Anh chẳng thể vô tư thốt ra câu Không tin tức tức là tin tốt.

Đường sá đầy rẫy thảo khấu, trong thành trấn lại lắm kẻ gian. Ngoài những mối họa ấy, còn bệnh tật, thương tích. Chỉ một cơn mưa hay tuyết lạnh cũng đủ khiến người ta chết cóng hay chết đói ngoài đường.

Là một người cha, chỉ cần nghĩ đến cô con gái yêu dấu của mình, lòng Lawrence đã như bị xé nát. Thế nhưng Holo lại nói với vẻ thản nhiên:

“Anh nói gì vậy? Ắt hẳn chúng nó còn khối chuyện vui thú hơn là ngồi cặm cụi viết thư cho chúng ta, đúng không?”

Lawrence quay sang nhìn Holo. Có lẽ cô vừa tạm dừng việc chải lông, vì lúc này đang bóc thêm hạt dẻ, bỏ tọt vào miệng.

“Tất cả những lá thư gửi về đều phảng phất mùi vị niềm vui đó.”

“…Niềm vui… Ừ thì cũng đúng. Du hành là niềm vui. Đồ ăn ngon, cảnh sắc đẹp, đều đủ sức cuốn trôi cả tâm hồn.”

Lawrence nói như thể tự nhủ với chính mình, và Holo liếc anh một cái.

“Nếu anh tin như vậy, thì em chẳng còn gì để nói nữa.”

“….”

Anh nhìn cô bằng ánh mắt như một chú cún con đáng thương bị hắt hủi. 

Holo chẳng thấy mình đã nói điều gì cay nghiệt, mà ngược lại còn có vẻ bất lực trước sự yếu lòng của Lawrence khi không chịu chấp nhận điều hiển nhiên.

Dĩ nhiên Lawrence hiểu rõ tình hình hiện tại 

Ngay từ lúc con gái chào đời, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần—rằng một ngày nào đó, cô bé sẽ thuộc về một người khác.

“…Chỉ cần chúng hạnh phúc… Thì dĩ nhiên, anh sẽ chấp nhận rồi…,” anh cất giọng mỏng manh, và Holo khẽ bật cười, ngả đầu vào vai anh.

“Thật phiền phức khi thấy một kẻ ngốc bị dày vò bởi những ý nghĩ ngốc nghếch mà.”

Chiếc đuôi kiêu hãnh của Holo khẽ xao động.

“Chỉ có em mới mãi ở bên cạnh anh thôi. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.”

Cô mỉm cười hiền dịu, nhìn thẳng vào mắt anh.

Holo mà anh thường thấy mỗi ngày là người hay vòi rượu buổi sáng để rồi ngủ tiếp, thường xuyên không chịu rời chăn, hoặc thẳng thắn tuyên bố chẳng muốn làm việc. Đôi khi, cô còn giận dỗi chỉ vì nghe khách kể về món ngon ở phương xa mà mình chưa được ăn.

Chính vì thế, anh thường quên mất rằng Holo là một con sói thông thái đã sống hàng trăm năm.

Chuyến đi này, thật ra cô là người đề xuất, cũng chỉ vì muốn nghĩ cho anh.

Có lẽ họ sẽ gặp lại Myuri và Col, hoặc để xoa dịu nỗi lo lắng cho con gái đến cuồng dại của Lawrence, hoặc để giúp anh học cách chấp nhận hiện thực.

Lawrence thấy vô cùng hạnh phúc khi Holo quan tâm đến anh đến vậy. Thật lòng mà nói, điều đó khiến anh vui hơn cả chuyện được gặp lại Myuri.

Chỉ cần có Holo ở bên, anh chẳng cần thêm gì khác.

Chính vì tin tưởng vào điều ấy từ tận đáy lòng ngay từ buổi ban đầu, mà anh đã chìa tay ra với Holo, con sói mang dáng hình thiếu nữ.

Một nụ cười tự nhiên nở trên môi Lawrence khi anh nhìn thấy gương mặt chân thành của Holo.

“Ừ, em nói đúng. Anh còn có em kaf.”

Nghe vậy, Holo mỉm cười. Nụ cười ấy mang dáng vẻ của một hiền giả sói hiền hậu, từng trải.

Lawrence nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy vai Holo, kéo cô sát vào mình. Khi anh siết chặt hơn, cái đuôi của cô liền phấn khích đung đưa qua lại.

Được lên đường như thế này quả thật cũng đáng giá, chỉ riêng vì họ có thêm thời gian ở bên nhau.

“Ồ.”

“Hửm?”

Holo cựa mình trong vòng tay anh, ngẩng đầu lên nhìn.

“Em nghĩ ta nên đến Svernel trước.”

“Svernel ư?”

Đó là thị trấn lớn nhất gần Nyohhira.

“Ừ. Bầy cừu, lợn, gà ở đó chắc hẳn đã béo tốt suốt mùa hè rồi, nhỉ? Với lại tên ngốc Millike cũng ở đó. Em thích Svernel vì luôn có nhiều món ngọt.”

Millike là một hóa thân thú như Holo, cũng có tuổi thọ dài hàng thế kỷ. Ông ta còn là người có thế lực ở Svernel.

Dù lúc nào trông hai người họ cũng như đối đầu, kỳ thực lại là bạn bè thân thiết.

Lần cuối Holo và Lawrence đến thăm, họ còn được đãi món kẹo làm từ cánh hoa tím phủ đường.

“…Nếu đến Svernel, ta sẽ càng xa biển hơn đấy.” Lawrence đáp, mắt cúi xuống tấm bản đồ, rồi anh bỗng thấy ánh mắt cô chiếu thẳng vào má mình.

“Chúng ta đâu có vội.”

“Ừ thì, đúng là thế…,” Lawrence nói, đưa ánh mắt lùng nhìn Holo đang cười tươi. “Đừng nói với anh là em vừa nói mấy lời tốt đẹp khi nãy chỉ để dụ anh vòng qua Svernel nhé…”

“Cái—?”

Đôi tai sói của Holo dựng đứng, mắt mở to, cứng họng.

“Em… em chỉ nghĩ cho anh thôi mà…”

Đôi tai cô cụp xuống, còn vai gục xuống, cái đuôi cũng xẹp đi; cả người cô như quả bóng bị xì hơi.

Vóc dáng mảnh khảnh đã càng làm cảnh này tệ hợ—trông cô thật tội nghiệp, nhưng Lawrence đã sống cùng cô hơn mười năm, đâu dễ gì bị đánh lừa.

“Đào ủ mật ong.”

“…”

Đôi tai sói khẽ ngỏng lên, dù cô rõ ràng không muốn thế.

Lawrence nheo mắt nhìn, còn cô thì mở to mắt trừng lại.

“Có phải trong mắt anh, em chỉ thế thôi sao?!”

Lawrence chưa bao giờ nghi ngờ tấm lòng Holo dành cho mình, nhưng động cơ vụ lợi thì vẫn là động cơ vụ lợi.

“Chúng ta mới chỉ bắt đầu hành trình thôi đó. Nếu ngay từ đầu đã xa xỉ, sau này sẽ chẳng còn tiền đâu.”

“Đồ ngốc! Anh chẳng phải mang theo hàng để bán sao?! Thị trấn đông đúc như thế thì còn gì là cơ hội tốt hơn!”

Cô đang nói đến đống bao tải chất đầy sau xe. Trong đó là bột lưu huỳnh lấy từ suối nước nóng Nyohhira, quà của các chủ nhà tắm khác khi biết vợ chồng họ định đi xa để có thể bán dọc đường.

Dù đã mở nhà tắm trong làng được hơn mười năm, Lawrence vẫn bị coi là người mới nên anh chẳng có tiếng nói lớn. Khi các tiền bối nhờ cậy, anh cũng chẳng thể từ chối.

Anh sẽ phải bán hết số hàng ấy trong chuyến đi này, nhưng khối lượng nhiều như vậy thì đâu dễ.

“Các nhà tắm ở Nyohhira vốn đặt mua hết từ Svernel rồi. Chợ ở đó lúc nào cũng đầy ắp lưu huỳnh từ các bồn tắm, nên chúng ta khó mà bán được lắm.”

“Grrr…”

“Chúng ta hãy đi về phía tây, men theo sông xuống cảng Atiph. Mùa này tàu thuyền đã dỡ cá, thị trấn chắc chắn ngập tràn hải sản. Cá mùa này béo, ăn rất ngon đó.”

“Cá thì không làm em no bụng đâu… Ưm… gà nhồi… lợn quay… vai bò…”

Holo rên khe khẽ như một hầu gái chưa bao giờ được đủ ăn.

Mới khi nãy thôi cô còn nhồm nhoàm hạt dẻ nướng cơ đấy—Lawrence chỉ biết thở dài bất lực.

Có lẽ sau khi ăn hạt dẻ ngọt, cô lại thèm vị mặn thôi.

“Em nói thế, nhưng anh dám chắc đến Atiph rồi thì em sẽ xin thêm suất cá cho mà xem.”

Trong núi Nyohhira, ngoài cá sông, phần lớn thức ăn đều là đồ ướp muối. Hải sản thì chủ yếu là cá trích, thi thoảng có cá tuyết hay cá bơn. Chúng không phải loại mà người ta muốn ăn hằng ngày.

Nhưng cá tươi ở thị trấn ven biển lại khác, có thể nấu chín hay chiên rán đủ kiểu.

“Còn nếu nói đến trao đổi hàng hóa, thì Atiph chắc chắn có rượu vang mới nữa.”

Đôi tai Holo dựng lên.

“Có thể họ còn có nho khô, hoặc may mắn thì nho tươi luôn.”

Nho chỉ mọc ở vùng tương đối ấm áp, nên ở khu vực này thường hiếm khi có nho tươi.

Holo quay đi với vẻ hờn dỗi, nhưng rồi vẫn nuốt nước bọt.

“Thế nào?”

Cô im lặng.

Chỉ còn tiếng lộc cộc của vó ngựa và tiếng xe lăn kẽo kẹt.

Trên con đường xuyên rừng, vài con chim nhỏ bay qua, cất tiếng hót trên đầu họ.

Khi Lawrence ngẩng lên nhìn bầu trời, nheo mắt tận hưởng tiết trời đẹp, anh bỗng thấy một cú húc nhẹ vào vai.

“…Đồ ngốc.” Holo phụng phịu lẩm bẩm. Hình như cô đã chịu thua.

Thấy Holo hành xử trẻ con như vậy, Lawrence bất giác mỉm cười gượng. Nhưng phần nào nụ cười ấy cũng dành cho chính anh.

Hiển nhiên anh đã từng nhiều lần đấu tranh với cái dạ dày của Holo trong nhà tắm. Nhưng phần lớn trách nhiệm thuộc về Hanna, là người đứng bếp nhà họ, nên đây là lần đầu sau một thời gian dài Lawrence phải tự xoay sở; việc này không chỉ gợi lại kỷ niệm, mà còn khá vui nữa.

Ngày xưa khi còn là thương nhân lưu động, họ cũng luôn như thế này.

Anh mỉm cười, vì anh thật sự yêu những cuộc trò chuyện ấy của họ.

“Giờ mới thấy chúng ta đang một chuyến hành trình thật sự đấy.”

Giọng anh bỗng khác hẳn, khiến tai và đuôi của Holo đồng loạt giật lên.

Không lâu sau, cô bất đắc dĩ ngước lên nhìn anh.

“Vậy thì—”

“Ừ, nhưng khiến tim anh xao động cũng chẳng khiến túi tiền nới ra đâu.”

Nghe vậy, Holo liền ra vẻ thất vọng.

“Hmph. Bị lừa ngay từ đầu thì đúng là nhục thật.”

“Em nói thế suốt còn gì.”

“Ý anh là sao?”

“Thì sao nào?”

Trong khi họ cãi nhau, cỗ xe vẫn chậm rãi lăn bánh trên đường.

Cuối cùng, hai người nhìn nhau rồi bật cười thành tiếng.

~~~

Có một con sông chảy xuyên qua ngôi làng suối nóng trên núi Nyohhira, nên khách viếng thường đi lại bằng thuyền mỗi khi vội vàng hay lúc tuyết đóng thành từng đống lớn. 

Nhưng nếu muốn chở cả ngựa lẫn xe lên thuyền, thì phải thuê một chiếc đủ rộng, lại cần nhiều người chèo chống, chứ một thủy thủ thì chẳng làm được gì.

Sau khi cân nhắc ngân quỹ và mọi thứ khác, Lawrence và Holo cuối cùng đã khởi hành trên cỗ xe ngựa của mình, và ngay cả khi bầu trời đã ngả màu chiều tối, họ vẫn còn đang trên đường. Họ căng một tấm bạt giữa hai gốc cây, rồi nhóm một đống lửa nhỏ bằng những hòn đá xếp vòng tròn. Holo ngồi ôm gối, má phồng má xịu.

“…Mới đi đã phải cắm trại ngoài trời rồi…”

Hai người vốn nghĩ nếu cố gắng có thể đến được quán trọ ở trạm kiểm soát gần nhất, nhưng đã quá lâu rồi họ chưa từng đánh xe qua đường núi, thành ra chậm hơn dự tính.

“Một chiếc giường êm… chăn dày… bồn tắm ấm áp… thật nhiều thịt và rượu…”

Holo lẩm bẩm như thể chỉ cần nhắm mắt lại cầu nguyện thì mọi điều mong ước sẽ hiện ra ngay trước mặt. Nhưng Lawrence phớt lờ lời than phiền, đưa cho cô một miếng bánh mì đen trộn nửa lúa mì, nửa lúa mạch đen.

“Nào—chỗ này được nướng cho chúng ta đấy. Có cả lúa mạch đen trộn vào. Không gợi lại em kỷ niệm xưa sao?”

Trong chuyến buôn ngày trước, Holo và Lawrence hiếm khi được ăn bánh mì trắng. Họ thường phải nhúng những ổ bánh đen cứng như gỗ vào bia để làm mềm chút nào hay chút nấy.

Giờ đã quen sống an nhàn ở nhà tắm, Holo nhìn vẻ mặt vui vẻ của Lawrence mà chẳng tin nổi.

“Sao không ăn bánh mì trắng cho xong…?”

“Bánh mì trắng nhanh hỏng lắm. Mùa đông giá rét thì còn được, nhưng giờ này trong năm vẫn còn những ngày ấm, nhất là khi ta xuống núi nữa.”

Lawrence vừa nói vừa đặt nồi sắt nhỏ lên đống lửa, cắt vài lát thịt muối bỏ vào.

Holo cuối cùng cũng thở dài chịu thua, bắt đầu gặm bánh sau khi xác nhận sẽ có thịt.

“Cắt dày hơn đi.”

“Tiết kiệm, tiết kiệm.”

Holo trừng mắt ầng ậc nước nhìn anh, nhưng Lawrence đã nhanh tay cất khối thịt muối đi.

“Nếu còn dư dả ít tiền, chúng sẽ tự thưởng cho mình trên đường về.”

Khi anh nở nụ cười thương nhân, nàng sói thông thái tự xưng ngàn tuổi kia lại chun mũi phụng phịu chẳng khác gì bé gái.

“Đồ ngốc… Thôi nào—mau rán thịt đi. Bánh mì đen này đắng chát, không có thịt thì em chẳng nuốt nổi mất.”

“Ừ, đợi chút… Hô, hô… hửm?”

Lawrence lom khom đánh đá lửa, nhưng mồi bằng chồi cây chẳng bén chút nào.

“Nó khô rồi nhỉ… Nào, thử lại…”

Anh gõ hai hòn đá, nhưng tia lửa phóng ra chẳng được mấy. Anh đã lâu chẳng phải nhóm lửa khi sống ở nhà tắm, nên tay nghề đã mai một.

Sau một hồi loay hoay, lưng và tay Lawrence ê ẩm, phải ưỡn người mà rên khẽ. Khi đó, anh bắt gặp ánh nhìn lạnh lẽo của Holo.

“…Chỉ… chỉ cần thêm chút nữa thôi.”

“Mong là thế,” Holo thở dài, còn Lawrence tiếp tục đánh hai miếng đá lửa vào nhau, không muốn phải bỏ cuộc.

Thế rồi anh nghe thấy Holo bày ra ba cái ngáp rõ ràng để chế nhạo, nhưng lửa vẫn không cháy.

“…Phải chi anh luyện tập trước khi đi…”

“Em lo cho tương lai quá.”

Lawrence cau mày nhìn Holo khi nghe thấy cô lẩm bẩm, nhưng cô đã quay đi.

“Mrgh…”

Anh vẫn khom người, đánh đá lửa vào nhau, khắp người anh ê ẩm. Các khớp xương của anh giờ đã cứng hơn xưa.

Anh cảm thấy bất ngờ, lần đầu bản thân thực sự thấm thía tuổi tác, và trở lại với thực tại khi Holo lên tiếng, “Thật tình.” cùng một cái thở dài. “Nếu giận dữ có thể nhóm lửa, thì em chỉ cần trêu anh vài câu là xong.”

Rõ ràng Holo đang không có ý muốn trách anh nữa, mà thái độ ấy của cô mời gọi Lawrence phải phản ứng đầy phẫn nộ.

“Không, nếu vậy thì mời một cô mục đồng đi ngang vào ăn cùng chắc mọi thứ sẽ nhanh hơn nhỉ.”

“Ồ, ý anh là gì thế?”

“Hiền Giả Sói hẳn phải hiểu ngay mới phải chứ.”

Hai người trừng mắt nhìn nhau, rồi cùng lúc buông tiếng thở dài.

“Không sao, cũng may chưa phải giữa đông giá buốt, nhưng… bánh mì đen cứng với thịt muối sống thì đúng là tra tấn mà. Hay để em chạy một chuyến về nhà tắm, mang ít than hồng đến nhé?”

Hình dạng thật của Holo là một con sói khổng lồ, có thể băng qua ba dãy núi trong một đêm.

“Không… Cứ coi đó làm phương án cuối đi. Nhưng anh cảm kích vì lời đề nghị ấy.”

“Ồ? Được thôi. Em biết anh còn chút tự trọng đàn ông mà.”

Holo trêu chọc, nhưng Lawrence đã không còn tin rằng mình có thể nhóm được một đống lửa ra hồn.

Lawrence thở dài, buông một câu ngẫm ngợi:

“Xem tình hình này, anh lại thấy Myuri có khi còn sống tốt ngoài làng hơn cả chúng ta…”

Nỗi chán nản hiện rõ trong giọng anh. Holo vốn bản chất là kẻ nhân từ, bèn nở một nụ cười gượng gạo:

“Cũng đúng. Con bé có thể săn thú trên núi trong dáng người mà. Ngay cả em cũng chẳng làm được.”

Quả thực, dù Holo có thể bộc lộ sức mạnh của sói thông thái trong những thời điểm cần thiết, song khi ở dạng người, cô vẫn chỉ là một thiếu nữ nhỏ bé. 

Ngược lại, Myuri dù có dáng dấp giống hệt mẹ, vẫn chạy nhảy thoăn thoắt trên núi như loài thú. Và hơn hết là cô bé có tài khéo léo lẫn trí thông minh trời phú. Cô bé biết đặt bẫy, mổ thịt, thuộc da, phơi khô; tự tay xoay gậy mồi lửa bằng đôi cánh tay mảnh khảnh không biết mệt, còn có thể căng dây cung bằng gân thú khi chờ thịt chín.

Cô bé hoàn toàn có thể sống sót một mình giữa núi rừng.

“Ừm, quả vậy. Con ngốc ấy đã từng thử rồi, phải không?”

“Hử?”

Holo khẽ đứng lên như chợt nhớ ra điều gì, bước khỏi tấm bạt che để đi về phía cỗ xe. Lawrence chưa kịp hỏi thì cô đã lôi từ đống hành lý ra một bao tải.

“Nhớ không, có lần nó nghe nói thứ bột vàng kia có thể làm mồi lửa, rồi gây náo loạn một phen khi đem thử trong lò sưởi ấy?”

“À, phải rồi.”

Lawrence lập tức nhớ ra, nở nụ cười méo xệch. Vừa hồi tưởng, dường như vị đắng nơi cổ họng lại trào về.

“Nó học từ cậu Luward đấy chứ? Đó là một cách để nhóm lửa nhanh.”

“Sao không thử xem? Có khó ngửi thì cũng chẳng sao đâu… Nhưng em sẽ tránh xa một chút.” Holo đặt túi xuống trước mặt anh. Trong đó chứa đầy bột lưu huỳnh từ suối nước nóng.

“Nghe đâu phải khối lưu huỳnh nguyên chất sẽ tốt hơn cho việc nhóm lửa cơ, nhưng… cứ thử vậy.”

Anh cũng nghĩ nguyên nhân chính là do anh vụng về khi đánh đá lửa, song cũng đồng tình với Holo khi chẳng muốn đêm nay cắm trại mà không có lửa. Lawrence quyết định thử hết sức, bèn rắc lưu huỳnh lên mồi khô, còn xát cả lên cỏ và cành khô.

Cúi xuống, anh đánh mảnh đá lửa vào nhau… và một ngọn lửa đỏ rực lập tức bén vào ổ mồi bông.

“Ooh!”

Tuy là này xưa thì việc này chẳng đáng gì, nhưng giờ Lawrence không kìm nổi tiếng kêu sung sướng. Có lẽ lưu huỳnh chẳng giúp gì mấy; anh cho rằng nhờ nghỉ tay một chút mà mình đã hồi sức. 

Dẫu vậy, anh không định để tàn lửa trôi đi vô ích, nên anh che gió, thổi khẽ, chuyển lửa sang đống cỏ khô. Chỉ chốc lát lửa đã bùng lớn.

Hóa ra cũng đơn giản thôi.

Lawrence vừa ngẩng lên, định khoe với Holo, thì nhận ra cô chẳng còn đó. Đảo mắt quanh, anh thấy nàng thò mỗi khuôn mặt ra sau gốc cây xa xa.

“Em không cần phải…” 

Vấn đề xảy ra ngay khi Lawrence bật cười.

Ngay lúc ấy, anh nghe tiếng như thể có gì đang bị đốt cháy. Anh quay lại và thấy khói dày đặc bốc lên từ đống lửa.

Ngay tức thì, anh che mặt khi nhận ra cái mùi nồng đậm ấy.

Đó là mùi nồng hắc kim loại như sắt cháy—chính là lưu huỳnh. Cơn khó chịu chẳng dừng ở mũi—mà còn để lại vị đắng nghét trong miệng, nước mắt cứ thế trào ra.

“…!”

Mùi hôi ấy từng ám ảnh ký ức, nhưng thực tế còn kinh khủng hơn. Lần Myuri ném cả đống bột vào lò sưởi, Lawrence nhận thấy căn nhà bị ám mùi cả tuần sau đó, còn Holo thì nhăn nhó suốt cả tháng trời.

Lawrence không chịu nổi, bèn chạy về phía Holo.

“Đồ ngốc! Đừng lại gần đây!” 

Holo mạnh bạo từ chối anh, cứ như ngày xưa họ chưa từng thề nguyện sống chết bên nhau. Tuy hơi chạnh lòng, Lawrence vẫn khựng lại, bởi thấy Holo đang ôm chặt ổ bánh mì. 

Chính anh cũng chẳng muốn ăn tối cạnh cái đống khói địa ngục kia.

Anh nín thở, quay lại chỗ đống lửa để lấy bánh cùng thùng bia nhỏ, rồi vội vàng sang chỗ Holo.

Dường như Holo vẫn còn bực khi cô chun mũi lại lúc anh đến, nhưng khi anh đưa thùng bia, cô miễn cưỡng để anh ngồi cạnh.

Song cô vẫn còn phóng cho Lawrence một cái khịt mũi khó chịu, mặt nhăn nhó:

“Đêm nay anh sẽ phải ngủ một mình.”

Lawrence chỉ biết lườm cô—Rốt cuộc ai là người bảo dùng bột ấy nhỉ?—nhưng Holo đã vòng tay ôm chặt chiếc đuôi bông quý giá như muốn bảo vệ nó. Có lẽ cô không chịu nổi ý nghĩ để cho cái đuôi bông xù này ám mùi, đặc biệt là sau bao công sức chăm chút bằng dầu hoa hồng.

Dù mùa đông còn xa, buổi đêm trên núi đã lạnh thấu da. Có được chiếc đuôi ấm mềm của Holo cạnh bên sẽ khác hẳn. 

Nhưng anh hiểu, nếu ép buộc cô chỉ sẽ khiến cô thực sự nổi giận với anh.

Lawrence thở dài ngồi nhìn khói bốc cuồn cuộn từ đống lửa, rồi lại thở dài lần nữa.

Ngày đầu tiên của chuyến đi đã thành ra thế này làm anh không khỏi lo ngại cho những ngày sắp tới.

~~~

Sáng hôm sau, Lawrence hắt hơi một cái, tỉnh dậy thì thấy Holo đã ngồi chễm chệ trên ghế đánh xe.

Cô đang tập trung viết gì đó, có lẽ là nhật ký; vì tối qua cô kiên quyết không chịu lại gần đống lửa nên chưa viết được.

Anh thoáng rùng mình khi tưởng tượng những lời oán trách hay nguyền rủa nào đó đang được ghi xuống.

Có lẽ do bột lưu huỳnh đã cháy hết, hoặc mũi anh đã quen dần với mùi, Lawrence cuối cùng cũng ngủ được bên bếp lửa khi mùi khét không còn nồng nặc nữa. Giờ trong đống tro trắng, than vẫn âm ỉ đỏ.

“Đỡ mùi rồi chứ?”

Nghe Lawrence hỏi, Holo thở dài. Không khí buổi sớm ẩm thấp, hơi thở nàng trắng xoá trong nắng mai.

“Cũng tạm. Thật tình, nếu anh đem bán thứ ấy làm thuốc xua sói thì chắc chắn công hiệu đấy.”

“…Anh sẽ cân nhắc vậy.”

Holo chỉ định đùa, nhưng thấy anh đáp tỉnh bơ thì lại giật mình.

“Thôi thì lo ăn sáng đã… Tối qua chẳng được ăn miếng nào nóng hổi rồi.”

“Anh ăn thịt trong nồi rồi, phải không?”

Lawrence nhún vai, thêm củi vào tro.

“Anh đã bảo là mùi cũng chẳng đến nỗi tệ, nhưng em nào có chịu tin.”

Holo hừ một tiếng rồi bước xuống ghế xe.

“Trên xe còn đỡ mùi lưu huỳnh rồi đấy, nhưng anh mau lo giải quyết đi.”

Tối qua, cô đã phải nằm chen giữa những bao lưu huỳnh trên cỗ xe.

“Ngày xưa đi buôn, mỗi lần anh chở cá hay sắt thép, em còn càm ràm kia kìa.”

Khi lửa bùng lên, Lawrence đặt nồi sắt lên, cho vào thịt muối cùng ít trứng mang từ Nyohhira. Vỏ trứng chỉ cần không vỡ thì sẽ bảo quản được lâu, lại làm phong phú bữa ăn, nên vô cùng quý giá. Trên đường, họ thường vùi trứng trong bột mì để trữ. Còn trong chuyến đi này, dĩ nhiên bột mì được thay bằng bột lưu hình. Miễn không để trứng trong đó quá lâu, vị trứng sẽ không bị ám mùi.

“Giá mà anh chịu mang theo gì ngon miệng hơn thì em đã không càm ràm rồi. Ví dụ trái cây khô hay kẹo tẩm đường chẳng hạn.”

Nói xong, chiếc đuôi cô ve vẩy đầy háo hức.

“Ngốc. Đồ ngọt đắt lắm đấy.”

Lawrence lặp lại cách mắng quen thuộc của Holo, rồi anh rạch ổ bánh mì ra, xúc một phần trứng ốp la và thịt muối vừa chiên xong bằng cái vét bột, nhét cả vào trong ổ bánh cùng một lớp phô mai bên trên.

“Đây.”

“Ừm.”

Holo nhận lấy ổ bánh, và ngay khi anh nghĩ rằng cô sẽ cắn một miếng thật to, thì cô lại cứ ngồi im nhìn chằm chằm vào nó.

“Có chuyện gì sao?”

“Ừm.”

Holo vẫn ngồi yên, đầu cúi thấp, dán mắt xuống món ăn, rồi mới ngẩng lên nhìn Lawrence.

“Hôm qua em chẳng ăn miếng thịt nào cả. Em nghĩ em nên được thêm phần hôm nay để bù lại chỗ thịt đã mất đó.”

Anh choáng váng vì cái tính tham ăn của cô ngay từ sáng sớm, nhưng anh nhanh chóng trấn tĩnh—anh không thể để bản thân bị dỗ ngọt rồi chiều theo cô.

“Không. Đi đường thì phải có kế hoạch. Em cũng biết từ chuyến đi buôn trước rồi đó, không theo lịch thì thế nào cũng sinh rắc rối cho xem.”

Holo lúc nào cũng tỏ ra muốn làm theo ý mình, nhưng cô cũng hiểu khi nào việc thúc ép sẽ vô ích và biết lúc nào nên dừng lại. Đó là bởi cô nhận ra sự khác biệt trong thái độ của Lawrence khi anh thường dễ dàng chiều theo cô mỗi khi bị gây áp lực.

Cũng chính vì vậy mà khi lần này anh lên tiếng dứt khoát, Holo rõ ràng không hài lòng, nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu.

“Anh lúc nào cũng cứng đầu.”

“Gọi là cẩn trọng thì đúng hơn.”

Holo liếc sang Lawrence rồi nhún vai. Động tác đó hẳn là dấu hiệu cho thấy cô ngạc nhiên khi anh còn dám tự nhận như vậy, nhất là khi nhớ lại những chuyến hành trình trước kia, anh thường cố tỏ ra tài giỏi trước mặt cô, còn cố ý lôi bản thân vào những vụ làm ăn đầy nguy hiểm.

Hơn nữa, mới chưa đầy một ngày trước, họ còn gặp rắc rối chỉ vì nhóm một đống lửa. Lawrence thật sự chẳng có gì thuyết phục.

“…Hôm qua mới chỉ là ngày đầu tiên sau bao lâu mới lại lên đường mà. Từ giờ trở đi sẽ trôi chảy hơn thôi.”

Anh buột miệng nói ra, nghe chẳng khác nào đang tìm cớ biện hộ.

Holo, miệng vẫn cắn chặt miếng lòng đỏ trứng, đôi tai khẽ động đậy như thể miễn cưỡng tin vào lời anh.

~~~

Sau đó, họ đến được trạm kiểm soát nằm ven sông. Trong số tất cả các trạm thu phí dọc tuyến đường thủy, nơi này là một trong hai nơi lớn nhất. Nó khá nhộn nhịp, vì còn được coi là điểm kết thúc của tuyến đường lớn kéo dài từ vùng cực nam của lục địa.

Ngũ cốc, thịt đã qua chế biến và các sản phẩm kim loại từ lục địa được chuyển đến đây; lông thú và gỗ đến từ thượng nguồn; còn các sản vật từ biển và hàng nhập khẩu từ những quốc gia xa xôi thì đổ về từ hạ lưu.

Holo và Lawrence đã cân nhắc việc nghỉ qua đêm tại một quán trọ bên cạnh trạm kiểm soát, nhưng vì đến nơi ngay trước giờ trưa nên họ chỉ tạm dừng ăn một bữa rồi tiếp tục lên đường sau một khoảng nghỉ ngắn.

Khi họ đang nghỉ, người chủ quán trọ, sau khi nghe nói họ đang theo dòng sông để đến biển, đã gợi ý rằng họ nên đi thuyền.

Ông ta có vẻ rất nhiệt tình, nhưng các quán trọ nằm dọc theo sông thường cùng sở hữu thuyền với những người chèo thuyền đi dọc tuyến đường thủy, vì vậy nếu thuyết phục được khách đi thuyền, các chủ trọ có thể kiếm lời hai lần từ một vị khách.

Những tu sĩ chưa quen đi xa có thể sẽ dễ dàng nhận lời, nhưng Lawrence từng là một thương nhân rong ruổi khắp nơi.

Holo ghét việc cắm trại ngoài trời và muốn đi thuyền, nhưng khi anh nói với cô rằng chất lượng đồ ăn sẽ giảm đáng kể nếu trừ đi chi phí đi thuyền, cô đành miễn cưỡng chấp nhận đi đường bộ.

Đã bốn ngày trôi qua kể từ khi họ rời Nyohhira.

“…Vậy? Có chuyện gì thế?”

Holo ngồi khom người trên ghế xà ích, chống cằm trong lòng bàn tay.

Trái lại, Lawrence thì cầm bản đồ trong tay, vừa đi quanh vừa nhíu mày khó xử.

“…Anh lạc rồi.”

Lawrence thốt lên bằng giọng yếu ớt, như thể đang tự tuyên án tử hình cho bản thân, rồi sợ sệt ngẩng đầu nhìn Holo.

Cô không mỉm cười dịu dàng từ trên cao nhìn xuống anh, nhưng cũng không tức giận.

“Ừm, em đã nghĩ chuyện này có thể xảy ra mà.”

“Có lẽ thật lòng em đề nghị đi thuyền là vì tốt cho anh…”

Anh biết rõ sai lầm bắt đầu từ đâu.

Anh đã nghĩ sẽ không có vấn đề gì, vì con đường dọc theo sông kéo dài mãi tới tận biển, nhưng dọc đường đã xảy ra một vụ sạt lở nghiêm trọng khiến tuyến đường hiển thị trên bản đồ bị chặn.

Vì vậy họ đi theo một lối mòn mới mà dân địa phương tạo ra, nhưng lối đó lại giao với các con đường mà thợ săn và tiều phu sử dụng, dẫn đến việc Holo và Lawrence bị lạc đường.

Con đường có vẻ khá bằng phẳng và đủ rộng để xe ngựa đi qua, lại có những túp lều đốt than nằm rải rác dọc đường, nên anh đã cho rằng đó là một con đường thương mại. Nhưng đến khi anh nhận ra rằng một con đường mới thì không thể nào có lều đốt than cũ như vậy, họ đã vượt qua một vách núi, đi qua một sườn đồi, và cuối cùng thì lọt vào khu rừng sâu không hề có trên bản đồ.

“Chỗ này không còn nằm trong lãnh địa của em nữa. May mà dường như không có phiền toái nào gần đây.”

Holo quay mặt lên trời và ngửi không khí.

Tuy cô đang ngẩng đầu lên, nhưng thảm thực vật ở đây hoàn toàn khác với những gì có ở Nyohhira: những cây cổ thụ cao lớn mọc rải rác khiến bầu trời gần như bị che khuất hoàn toàn.

Ánh sáng hầu như không thể lọt xuống mặt đất, nên rất hiếm có cây bụi thấp, điều này thật ra khiến cho xe ngựa di chuyển dễ dàng hơn.

Dù rừng có vẻ rậm rạp, nhưng họ vẫn có thể nhìn khá sâu vào bên trong; đôi lúc Lawrence cảm thấy có ánh mắt lạ đang nhìn anh, khiến anh rùng mình.

Phần lớn những ánh nhìn đó là của cáo hoặc hươu, và khi đã đi cùng Holo, chúa tể muôn loài trong rừng, thì chẳng có gì đáng sợ cả.

Nhưng Lawrence vẫn là con người. Anh cảm thấy nỗi sợ bản năng trước sự thăm thẳm của rừng sâu.

“Dường như con người hiếm khi đặt chân đến vùng đất này. Con đường này cũng không hẳn là đường mòn, mà là một lòng suối bằng phẳng được hình thành tự nhiên bởi nước chảy khi có mưa lớn. Có rất nhiều lá rụng nên rất khó xác định.”

Thật vậy—những nơi như thế này, rất giống bẫy dành cho con người, vẫn thường tồn tại trên núi.

May mắn thay, xe ngựa của họ chất đầy bao tải lưu huỳnh có mùi kinh khủng, và Holo thì có khứu giác của sói.

Nếu việc cần làm chỉ là quay lại, thì sẽ không có vấn đề gì.

“…Hãy quay lại thôi. Chúng ta không thể xác định được hướng đi trong khu rừng dày đặc như thế này vì không thấy được vị trí của mặt trời.”

Ngay lúc Lawrence chuẩn bị quay đầu ngựa, anh nhận ra một điều.

Holo đã hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc.

Lawrence cảm thấy xấu hổ vì sự ngu ngốc của mình và cất tiếng.

“Em cứ giận anh đi.”

Như vậy còn khiến anh thấy nhẹ lòng hơn.

Holo nhìn anh trân trối.

“Ừm hửm… Giận á?”

Lawrence nhún vai cam chịu, và Holo đảo mắt nhìn quanh trước khi ngửi nhẹ.

“Chuyện anh khoe khoang sẽ lo được mọi thứ là chuyện xảy ra như cơm bữa thôi mà.”

Lời cô nói không có ý châm chọc hay ác ý, nhưng chính điều đó lại khiến chúng càng đau hơn. Tệ hơn nữa, Lawrence không có lý do gì để biện hộ, nên anh chẳng có quyền nổi giận với cô.

“Hơn nữa, việc chúng ta đến đây cũng không hẳn là điều tệ hại.”

“…?”

Giọng cô bình thản như cánh rừng sau cơn mưa.

“Nơi này là một khu rừng đẹp.”

Dù họ bị lạc do tiết kiệm tiền đi thuyền, Holo vẫn nở một nụ cười mờ nhạt.

Điều đó khiến Lawrence thấy bất an hơn cả việc bị cô chửi mắng, nhưng lý do khiến anh đột nhiên bắt đầu lo lắng lại là vì anh có cảm giác như Holo có thể đột nhiên biến mất vào trong rừng bất cứ lúc nào.

Anh vội vàng lắc đầu, đưa mắt nhìn quanh khu rừng một lần nữa.

“Đẹp á…? Với anh thì nó chỉ như một khu rừng bình thường thôi…”

Thậm chí, khi không có cây thấp và cỏ bụi, đây có vẻ như là khu rừng ít giá trị đối với anh. Gió cũng khó luồn lách vào được do tán cây dày đặc, điều đó có nghĩa là rất khó tìm được nấm. Nếu ai đó bắt đầu đốn những cây cổ thụ, nguồn tài nguyên duy nhất ở đây, thì cả khu vực sẽ trở nên trọc lóc.

“Có thể với anh là vậy, nhưng… là mùi hương.”

Holo nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. Lawrence làm theo. Anh cảm thấy dễ chịu với mùi ẩm của lớp mùn rừng, nhưng đó là mùi rất quen thuộc.

“Có lẽ mũi người không nhận ra được. Là mùi của si rô. Cả khu rừng tỏa ra mùi ngọt. Em nghĩ… những cây lớn này chứa đầy nhựa ngọt.”

“Không thấy có hoa, nhưng… nhựa cây à? Nếu mình có thể lấy được ít nhựa, có thể kiếm thêm chút tiền lẻ.”

Nếu pha với keo, họ có thể dùng nó để trám các khe hở hoặc thêm hương vị cho rượu chưng cất.

Tuy nhiên, Holo nhìn anh với nụ cười méo mó khi nghe anh nói chuyện như một thương nhân.

“Lúc nào anh cũng nói vậy hết.”

“Thì quan trọng mà. Anh còn phải nuôi một người ăn khỏe ở nhà nữa mà.”

“Còn ông chủ của em thì chẳng có khái niệm gì về phương hướng cả.”

Trong tình huống này, anh không thể phản bác lại cô được.

Lawrence đành từ bỏ phản công và dẫn ngựa đi chậm.

“Em phải chỉ đường cho anh đó. Hay là mình cứ đi tiếp, hy vọng sẽ gặp được con đường nào đó dẫn đến biển?”

Holo có vẻ lưỡng lự khi cô nhìn sâu vào khu rừng, rồi cuối cùng cũng thở dài nhẹ.

“Nếu em trở lại hình dạng sói, em có thể đánh hơi đúng hướng ngay lập tức. Nhưng nếu thế thì xe này không thể chạy xuyên rừng được. Em nghĩ cuối cùng thì quay lại đường do con người tạo ra vẫn là nhanh nhất.”

Một khu rừng có vách đá thì chắc chắn cũng sẽ có đầm lầy. Việc bị lạc, kể cả khi có Holo bên cạnh, là vì không phải con đường nào cũng thẳng thớm. Nhưng ngay khi Lawrence định xin lỗi Holo vì sự ngu ngốc của mình, thì chuyện đó xảy ra.

“Hmm?”

Holo ngồi thẳng người, mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không.

“Có chuyện gì vậy?”

Đôi tai của Holo vểnh sang trái rồi sang phải. Tai cô thính đến mức có thể nghe thấy tiếng ho của một con bọ chét.

Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu có ai đó cố gắng lén tiếp cận, cô sẽ nghe thấy ngay lập tức.

“Có chuyện gì vậy? Gấu à? Thú hoang lạc bầy? Hay... là bọn cướp?”

Lawrence lập tức nhảy lên ghế đánh xe và rút con dao găm từ dưới ghế ngồi ra.

Trong khi đi đường, việc gặp nguy hiểm là điều không thể tránh khỏi.

Ngay khi anh chuẩn bị tinh thần đối mặt với bất cứ điều gì sắp xảy ra, Holo lên tiếng.

“Là ong. Thật lạ khi thấy chúng vào mùa này.”

“Ong á?”

Chẳng bao lâu sau, Lawrence cũng nghe thấy tiếng cánh vo ve mơ hồ.

Nhưng khi anh còn đang ngồi đó nhìn quanh cố phát hiện con ong, thì đột nhiên Holo nắm lấy tay anh.

Móng tay cô cắm vào da anh, đau nhói.

“S-sao thế?! Đau, cái gì—?”

Đôi mắt đang mở to của Holo khiến Lawrence cứng họng, và bộ lông trên tai cũng như đuôi của cô dựng đứng lên như một cây chổi lông cứng.

“Ôi, a, u…”

Giọng của Holo hầu như không thành tiếng, chỉ như một tiếng gầm nhẹ phát ra từ cổ họng. Lúc đầu Lawrence nghĩ chắc hẳn là một bầy ong lớn đang đến gần, nhưng thứ từ sau một cái cây lớn tiến ra lại chỉ là một con ong duy nhất, bình thường.

Nhưng vừa khi anh nghĩ có gì đó không đúng, Holo hét lên.

“Aaaaaaaaaaaahhhh!”

Lawrence thậm chí không có thời gian để ngạc nhiên trước tiếng hét mà anh chưa từng nghe thấy từ cô trước đây. Cô dụi mặt vào ngực anh như một con thỏ cố chui vào hang, tai ép chặt lên đầu, đuôi phồng lên như thể sắp có sấm sét đổ xuống.

Anh hoàn toàn không hiểu chuyện gì khiến cô sợ đến vậy. Rồi anh để ý đến con ong duy nhất đang chậm rãi tiến lại gần.

Nó không có vẻ gì là đang tức giận. Thật ra, trông con ong còn có vẻ bối rối vì sự hiện diện của con người.

Nhưng khi tiếng vo ve trở nên lớn hơn, Holo lại run lên dữ dội hơn. Điều này khiến anh lo lắng—anh không hề biết cô lại sợ ong đến vậy. Cô thích mật ong và từng ăn ấu trùng ong chiên trong dầu một cách vui vẻ vì chúng nóng hổi và ngon như nụ hoa huệ cơ mà. Hoặc... có thể đây là một loại ong đặc biệt chăng? Quả thực con ong trông hơi kỳ lạ. Hoa văn sọc đen-vàng thì bình thường, nhưng có gì đó giống như một sợi dây trắng treo lủng lẳng từ thân nó.

Lawrence nhìn chằm chằm vào con ong khi nó vo ve lướt qua đầu họ.

Holo vẫn run rẩy trong vòng tay anh như một con sóc sợ hãi trước một con rồng đang điên loạn.

Khi Lawrence nhìn theo con ong lơ lửng phía trước, anh nhận ra một điều.

“Ồ, cái đó là…”

Anh vô thức đưa tay ra.

Và dễ dàng bắt được nó.

Cái mà anh bắt là sợi dây treo lủng lẳng từ con ong.

Ngay lập tức, Lawrence tháo chiếc khăn tay buộc ở thắt lưng và nhanh chóng cuốn lấy con ong đang vùng vẫy trong khăn.

Khi tiếng vo ve giận dữ vang lên, anh để ý thấy Holo đang nhìn anh chằm chằm, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.

“Anh—anh đang làm gì vậy?”

Kể cả nếu anh đột nhiên ném hết tiền trong ví ra đường, Holo cũng sẽ không làm gương mặt kinh hoàng như thế.

Cô liếc nhìn đống khăn như thể đó là vật gì khủng khiếp rồi lập tức giấu mặt đi.

“Vứt nó đi nhanh lên!”

Lawrence nhún vai, nói, “Có gì đâu? Chỉ là con ong mà.”

Holo lập tức cứng người lại.

Cô có nhiều nét giống một thiếu nữ, nhưng Lawrence cảm thấy sợ ong thì không nên là một trong số đó.

“Đừng nói với anh đây là một con ong kiểu như em đấy nhé?”

—Một sinh vật sống hàng thế kỷ, hiểu ngôn ngữ loài người, như linh hồn của khu rừng.

Nếu đúng là vậy, thì anh nghĩ hành động này của cô khá bất lịch sự.

Nhưng Holo vùi sâu hơn vào ngực anh và lắc đầu. Đuôi cô vẫn còn run bần bật.

Lúc đó, Lawrence nhăn mặt, nhìn con ong đang vẫy cánh giận dữ trong chiếc khăn.

“Em—Em… tôi không thể…”

“Hử?”

“Em không thể… chịu nổi…”

Holo yếu ớt cất lời, giọng cô run lên vì nước mắt.

“Con côn trùng đó… đang bị ăn thịt bởi một con côn trùng khác… đúng không? Chỉ nghĩ đến thôi là em muốn nôn rồi…”

“Ồ… Ohhh.”

Khi cô nói ra điều đó, cuối cùng anh cũng hiểu.

Ai cũng có điểm mạnh và điểm yếu.

Ngay cả người lính kiên cường nhất cũng có thể đông cứng khi ở nơi cao, và vị tu sĩ mộ đạo nhất yêu tất cả sinh linh cũng có thể ngất xỉu khi thấy một con nhện.

Anh chưa bao giờ nghe nói Holo không thể chịu được ong hay sâu bọ. Nhưng ai cũng có những thứ mà bản năng của họ không thể tiếp nhận nổi. Và với cô, đó chính là côn trùng bị ký sinh. Những ai từng đi lại trong núi rừng sẽ đôi khi bắt gặp những cảnh tượng kinh hoàng như thể đến từ mặt tối của thế giới.

“Hừm… Nhưng mà…”

Khi Lawrence đưa chiếc khăn lại gần Holo, cô co rúm người lại, suýt chút nữa ngã khỏi ghế đánh xe.

“Eek!”

“N-này, cẩn thận chứ.”

“Kh-không! Không!”

Trong lúc anh nghĩ trông cô thật dễ thương khi hoảng loạn đến thế, Lawrence lên tiếng.

“Cái đang treo từ con ong không phải là ký sinh trùng. Chỉ là một sợi dây thôi.”

Holo lắc đầu, như thể nói cô sẽ không dễ bị lừa bởi lời nói dối đó.

Nhưng khi Lawrence thở dài, cười khổ, Holo cuối cùng cũng ngẩng đầu lên đôi chút.

“Th-thật… chứ…?”

Sự trẻ con trong điệu bộ của Holo khiến trái tim Lawrence dấy lên cảm xúc kỳ lạ chưa từng có. Anh trả lời.

“Ừ. Anh chắc chắn mà.”

Holo hẳn cũng nghe ra được rằng anh không nói dối, nhưng cô vẫn tỏ vẻ nghi ngờ, như thể bản thân vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng.

“V-vậy… sao nó lại… ở đây…?”

“Ý em là tại sao lại có con ong bị buộc dây à? Vì gấu không biết dùng suốt chỉ đâu.”

Nhưng Lawrence đã có một linh cảm.

“Em nói là rất ít người bước vào khu rừng này, đúng không?”

“…? Ừ-ừ.”

Holo ngẩng đầu lên đáp, nhưng khi con ong trong tấm khăn vo ve một lần nữa, cô lại căng người ra.

“Anh nghĩ có ai đó đang săn trộm ong.”

“…”

Holo tròn mắt nhìn Lawrence, rồi quay sang tấm khăn.

“…Ý anh là đó là một dạng đánh dấu sao?”

Dĩ nhiên là sói thông thái sẽ ngửi ra chuyện đó rồi.

“Nhưng em chưa từng thấy thứ gì như thế ở Nyohhira…”

“Đó là vì núi rừng ngoài đó hiểm trở. Không thể theo dấu một con ong trong khu đó được. Nhưng khu rừng này thì tầm nhìn rất tốt, nên người ta có thể buộc dây vào ong như một dấu hiệu rồi lần theo nó về tổ. Nhưng… nếu họ làm vậy ở đây, thì đó là kẻ săn trộm không muốn ai khác nhìn thấy mình. Rừng thường thuộc sở hữu của quý tộc hay những người giàu, nên việc lấy tổ ong thường phải tốn phí.”

“Mm…Vậy có nghĩa là…” Holo ngước lên nhìn Lawrence. “Có… tổ ong gần đây sao…?”

“Anh không chắc là nó có đầy mật vào thời điểm này trong năm không.”

Mùa thu hoạch tổ ong là từ mùa xuân đến đầu hè. 

Nhưng nếu tổ ong đầy tràn mật thì dù là giữa mùa đông cũng đáng để thu hoạch.

Holo dụi đôi mắt ngấn nước rồi khịt mũi.

“Một tổ ong…”

“Coi kìa, vừa nhắc tới tổ ong là vui lên ngay cơ đấy.”

Holo bĩu môi lườm anh khi anh trêu chọc.

“Ta có nên đi theo nó không?”

Holo có đôi tai thú hình tam giác lớn và chiếc đuôi bông xù. Trông cô chẳng khác gì kiểu người sẽ chạy hết tốc lực đuổi theo một quả bóng da nhồi lông cừu.

Cô chắc chắn sẽ nổi giận nếu bị xem như chó, nhưng cái đuôi kia đã ve vẩy không ngừng.

“Nhưng lãnh thổ của một con ong có thể rất rộng. Chúng ta… có đủ thời gian không?”

Bề ngoài thì Holo luôn tỏ ra muốn mọi việc theo ý mình, nhưng bản chất thật của cô là thế này. Mỗi khi thứ gì đó thật sự quan trọng với cô xuất hiện, cô lại do dự. Cô đã từng như vậy với Lawrence. Ngày xưa, chính cô là người muốn kết thúc chuyến hành trình trước khi tình cảm dành cho anh càng thêm sâu đậm.

Còn Lawrence là thương nhân. Anh luôn tham lam với những gì anh nhận ra là bản thân muốn có.

Và nụ cười của Holo chính là thứ đứng đầu trong tất cả những điều đó.

“Xem ra chúng ta chẳng đang tận hưởng thú vui của chuyến hành trình như kế hoạch nhỉ?” Anh nói thêm. “Ta đã phải vất vả nhóm lửa, rồi giờ lại lạc đường.”

Holo nhún vai và khúc khích cười.

Lawrence làm trò hề, dùng mu bàn tay cọ nhẹ lên má cô.

“Với lại, anh còn được thấy một mặt của bạn đời mà chưa từng biết tới nữa.”

Dù anh đã hiểu Holo đến mức biết rõ cả hướng xoáy lông ở gốc đuôi cô, anh vẫn không ngờ rằng cô lại sợ cảnh một con côn trùng bị côn trùng khác ăn đến mức phải bật khóc.

Biết được một điểm yếu của mình đã bị phát hiện, Holo ngẩng lên nhìn Lawrence với vẻ mặt cau có.

“…Đồ ngốc.”

Lawrence chắc chắn rằng mình có thể yêu cô thêm trăm năm nữa cũng không thấy đủ.

“Vậy thì, anh đoán là mình sẽ đi theo con ong. Để xe hàng lại đây chắc không sao chứ?”

“Nơi này không dành cho con người đặt chân vào. Có lẽ chẳng có tên trộm nào quanh đây cả. Còn về khu vực xung quanh… em nghĩ nơi này ổn vì có mùi lưu huỳnh.”

“Phải rồi, mùi lưu huỳnh. Ta có nên lấy một bao rồi rải bột xuống đường đi không?”

“Hmm. Để em nghĩ xem… À, ra rồi. Heh-heh.”

Lawrence nhìn sang cô, thấy Holo đang cười vui vẻ.

“Chẳng phải có một câu chuyện cổ tích như vậy sao? Những đứa trẻ bị lạc trong rừng, để lại vệt bánh mì vụn để tìm đường về nhà…”

“Ừ, có một chuyện như thế thật, nhưng trông em y như bước ra từ truyện cổ tích vậy.”

Holo chớp mắt rồi mỉm cười.

Lawrence đưa bó khăn cho Holo rồi lập tức bắt đầu thu gom các vật dụng cần thiết để có thể thu hoạch tổ ong một cách nhanh chóng. Anh lấy một túi vải lanh rỗng; một cây gậy thường dùng để chống góc lều, đo độ sâu của bùn, hoặc đuổi chó hoang; một ít củi; cùng một bộ đánh lửa. Sau đó, anh gom tất cả các mảnh vải dự phòng có thể tìm được để che mặt và người.

Và cuối cùng là một ít bột lưu huỳnh để đánh dấu đường đi.

“Xong rồi, giờ ta có thể đi được rồi.”

Holo gật đầu chắc nịch rồi nhẹ nhàng mở bó khăn ra.

~~~

Ban đầu họ nghĩ con ong giận dữ kia có thể đốt mình, nhưng sau khi vo ve vòng quanh một cách bối rối, nó bay đi, tiến sâu vào rừng.

Holo và Lawrence không đi quá nhanh, nhưng vì phải dán mắt vào sợi dây, Lawrence suýt vấp ngã mấy lần.

Sức vóc của Holo tương xứng với hình dáng cô gái trẻ mà cô mang, nhưng những nét sói trong cô vẫn rất rõ ràng qua cách cô khéo léo len lỏi qua địa hình núi non. Cô quay đầu lại nhìn Lawrence đang loạng choạng theo sau, rồi đi thẳng ngược lại phía anh với dáng vẻ thảnh thơi và nụ cười tinh quái.

“Thôi nào—anh phải dốc hết sức mới theo kịp em chứ.”

Cô xoay người rồi nhảy đi.

Chiếc đuôi bông xù đong đưa trước mắt khiến Lawrence cứ phải dõi theo như một dấu hiệu dẫn đường để không lạc lối.

Anh cuống cuồng đuổi theo cô, trong khi cô sải bước nhẹ nhàng trên lớp lá khô kêu rào rạo, nhảy vọt qua những rễ cây to lớn.

Cô thỉnh thoảng ngoái đầu lại, nụ cười rạng rỡ, hân hoan và trêu chọc nở trên môi.

Ngay cả ở nhà tắm, Holo cũng thường trêu chọc chuyện thể lực sa sút của anh, nên Lawrence cố gắng ít nhất giữ vững bước chân để không mất mặt. Tuy nhiên, xem chừng Holo lại thích thú khi thấy anh phải cố gắng như thế.

Sau khi khoảng cách giữa họ giãn ra một đoạn, Holo dừng lại, có lẽ vì con ong cũng vừa dừng lại đâu đó, giúp Lawrence cuối cùng cũng bắt kịp cô.

Phù, ha… Anh cũng chẳng biết mình đang theo con ong hay theo em nữa.”

Anh thở hổn hển, mở áo cho đỡ nóng. Trong khu rừng này không có gió, nên mỗi khi vận động là cảm giác oi bức như ngạt thở.

“Chắc là vì anh cứ mải mê ngắm đuôi em chăng? Anh đang thấy vui à?”

Holo chẳng mảy may cảm kích sự nỗ lực của anh, nhưng Lawrence lại cứ bị hút theo nụ cười tinh nghịch ấy.

“Phải rồi, đúng là vui không chịu được.” Anh đáp với vẻ chán chường, khiến Holo bật cười khúc khích rồi ngẩng đầu lên khe khẽ ngân nga.

“Ta tiếp tục nhé.”

“Rồi rồi.”

Con ong bay ra từ thân cây, loạng choạng trong không trung. Lawrence thỉnh thoảng lại rải một ít bột lưu huỳnh để đánh dấu đường quay về xe hàng.

Lúc này thì thực tế mà nói, Lawrence đã hoàn toàn không biết xe hàng đang ở đâu. Họ đang ở nơi xa xôi đến mức nếu Holo bỏ mặc anh lại, chắc chắn anh sẽ chết gục ở một con mương nào đó. Nhưng khi ý nghĩ đó lướt qua đầu, anh lại nhận ra, nếu cô thực sự làm thế, có lẽ anh cũng chẳng thể sống nổi, và điều đó khiến anh mỉm cười chua chát.

“Nghe này.”

Holo đột ngột dừng lại và gọi anh, khiến anh khựng lại theo bản năng.

“Hmm? Có chuyện gì vậy?”

Cô nghiêng đầu nhìn anh đầy nghi vấn, nhưng anh giả bộ lấy mồ hôi trong mắt ra để lảng tránh.

“Không, em có chuyện gì sao?”

“Mm-hmm. Tổ ong gần lắm rồi. Tiếng vo ve nghe rõ. Chắc tổ rất to đấy.”

Nụ cười sáng rỡ để lộ cả nanh của cô đáng yêu đến mức khó tin rằng chỉ mới phút trước cô còn run rẩy trong vòng tay anh.

Cuộc sống lặp lại bình dị trong nhà tắm cũng tuyệt vời không kém.

Nhưng được cùng nhau du hành là chuỗi những điều bất ngờ. Một cơ hội để khám phá những mặt chưa từng biết của người kia.

Và tất cả điều đó càng thêm thú vị khi bạn đồng hành là một người biểu cảm phong phú như Holo.

“Giờ thì ta nên làm gì?”

Cô mau chóng thay vẻ mặt bằng một biểu cảm nghiêm túc khi hỏi, nhưng anh biết thừa rằng cô không nghiêm túc như vẻ ngoài.

“Em hỏi sao à? Tốt nhất là em nên lấy tổ ong trong hình dạng sói của mình. Em có lớp lông dày. Chắc không bị đốt nhiều đâu.”

Cô quay đầu lại, ánh mắt trách móc rõ rệt thể hiện rằng cô không hề có ý định làm thế, rồi nở nụ cười lả lơi đặc trưng của một cô gái biết rõ sự dễ thương của bản thân.

“Anh không ghét việc phải nhờ đến sức mạnh sói của em à?”

“…”

Đúng là thế, nhưng chuyện đó liên quan đến lòng tự trọng của anh hơn, nên khi nói đến chuyện lấy tổ ong trong rừng thì cũng chẳng sao… là điều anh muốn giải thích, nhưng cãi nhau với cô cũng chỉ tổ phí hơi.

Ngay từ đầu đã khởi hành muộn, lại phải ngủ bờ ngủ bụi ngay ngày đầu tiên, rồi anh còn không nhóm nổi lửa, và sau tất cả lại còn để cả hai bị lạc.

Nếu bây giờ không gỡ gạc lại chút thể diện nào thì anh cũng không dám tưởng tượng Holo sẽ dụ được gì từ anh trong tương lai.

“Chắc hiệp sĩ thì phải liều mình vào miệng tử thần vì công chúa rồi.”

Lawrence tháo hành lý khỏi vai, cúi xuống bắt đầu chuẩn bị. Holo cười khúc khích, trêu, “Thật là một hiệp sĩ chẳng đáng tin chút nào,” rồi đổ người về sau lưng Lawrence, vòng tay ôm anh từ phía sau.

Anh mừng vì cô đang vui vẻ.

Lawrence quấn vải quanh mặt, cổ, cổ tay và cổ chân, chỉ chừa lại đôi mắt rồi bắt đầu nhóm lửa.

Lửa bén ngay.

“Ta dùng khói để xua ong đi, đúng không?” Holo xác nhận.

Lawrence gắn các nhánh cây vào đầu gậy như làm tổ chim, cắm phần chuôi xuống đất rồi đặt lá hơi ẩm và than hồng lên trên.

Chẳng bao lâu, khói trắng bốc lên nghi ngút.

“Chút khói này chủ yếu để tạo cảm giác yên tâm thôi.”

“Vậy à?”

“Nếu đốt nhiều đến mức khó thở thì chắc chắn hiệu quả, nhưng… Dưới tổ có nhiều lá khô quá, anh sợ lửa lan ra… Gì vậy?”

Holo đang nhìn đăm đăm vào khoảng không, chẳng phản ứng gì với lời giải thích của Lawrence. Anh thoáng nghĩ có thể cô đang thương cảm cho chồng mình sắp bị ong đốt khắp người, nhưng rồi cô chỉ tay.

“Sao anh không dùng cái đó?”

“Cái gì cơ?”

Cô đang ám chỉ việc dùng thứ bột quỷ dữ mà chỉ cần một nhúm nhỏ rơi vào lửa cũng đủ gọi địa ngục trỗi dậy.

“Ờ thì…”

Lawrence thoáng ngập ngừng, nhưng rồi quyết định thử.

“Cũng nên thử xem sao. Giờ em nói vậy anh mới để ý đấy, ở Nyohhira đúng là chẳng có con côn trùng nào.”

Mùi lưu huỳnh bao trùm ngôi làng mà họ gọi là nhà. Xung quanh Nyohhira cũng có nhiều cây cối khô héo, nên dễ hiểu vì sao trong nhiều truyện kể, địa ngục thường gắn liền với mùi lưu huỳnh bốc cháy.

“Còn nữa.”

“Mm?”

Holo nhìn anh ngơ ngác, còn Lawrence thì đầy tự hào nói:

“Nếu vụ này thành công, chúng ta có thể mở rộng thị trường mới cho đống bột kia đấy.”

Holo, người trước đó chính cô đã nói bột ấy có thể xua được sói, nhìn anh bằng nụ cười ảm đạm.

“Dù có phải xuống cái hỏa ngục mà Giáo hội cứ rao giảng mãi, thì anh cũng vẫn kiếm được tiền thôi.”

Một lời khen thế này khiến một thương nhân như Lawrence không thể không thấy may mắn.

~~~

Cuối cùng thì họ cũng thu hoạch được tổ ong. Tổ khá lớn, nên có thể kỳ vọng lấy được nhiều mật.

Cái giá mà anh phải trả là cảm giác bỏng rát tận trong phổi mỗi lần ho, ba vết ong đốt trên mặt, hai ở cổ, năm trên tay và chân, cùng với mùi lưu huỳnh nồng nặc toát ra từng đợt đến nỗi chính anh còn ngửi thấy được.

Nhưng phần thưởng thì sao?

Là một nụ cười rạng rỡ của Holo, đến mức đôi mắt cô lấp lánh ánh sáng.

“Mmmmmm! Ngọt quá đi mất!”

Tổ ong lớn đến mức chỉ hun khói thôi thì không đủ giết hết bầy ong bên trong. Họ sẽ phải cho vào bao rồi xử lý sau. Nhưng trước khi cất đi, Holo đã bẻ một mẩu tổ, nói là để “nếm thử,” rồi múc một thìa.

Mật lập tức tràn ra và đặc quánh bám lấy thìa. Màu mật còn đậm hơn loại Lawrence từng thấy, trông gần giống như kẹo cứng.

Cuối cùng, mật ngon đến mức đuôi của Holo khẽ vẫy tít khi cô đưa thìa lên miệng, rồi bật lên một tiếng kêu vui thích.

“Cho anh nếm một miếng đi,” Lawrence đề nghị, và Holo, đang ngồi trên ghế xà ích, liếc anh như thể anh là một tên chủ nợ đáng sợ.

Cô nhắm mắt lại đầy miễn cưỡng, như muốn nói rằng chính Lawrence chứ không ai khác là người đã dũng cảm xông pha lấy mật về cho cô, rồi Holo chìa thìa ra.

Lawrence mỉm cười mệt mỏi, dùng ngón út chấm một ít rồi nếm thử. Một vị ngọt nồng nàn đến mức choáng ngợp ngay lập tức lan tỏa nơi đầu lưỡi.

Không chỉ ngọt, mà còn có một hương thơm đặc biệt, cứ như mùi một thân cây mục trong rừng sâu, gợi cảm giác về không khí của khu rừng nơi đó. Rõ ràng nó đã khiến hương vị trở nên phong phú hơn hẳn.

“Thật tuyệt… Loại siro gì thế này?”

“Anh cũng nếm thấy mà, đúng không?” Holo vừa thưởng thức mật vừa liếm thìa. “Được sinh ra từ những cây lớn trong khu rừng này đấy. Siro của cây.”

“Siro cây… Nhựa cây à? Nghe thú vị thật.”

Nghĩ lại thì con ong lúc nãy có dừng lại ở một cái cây trên đường về tổ.

Hôm nay Lawrence mới biết rằng ong không chỉ hút mật hoa.

“Không biết tay thợ săn trộm kia có biết bí mật của mật nơi này không nhỉ.”

Vì ai đó đã cột dây vào con ong trước khi họ đến.

“Em cũng không rõ. Ong thường bay xa không tưởng. Có khi nó bị cột dây khi bị lạc tận núi nào xa lắm rồi.”

Người cột dây vào con ong dẫn đường có thể đã không tìm ra tổ ong, nên điều Holo nói hoàn toàn có thể.

“Nhưng này, chúng ta đúng là vớ được một tổ to thật đấy.”

Lawrence nói khi vừa cất xong dụng cụ dùng để lấy tổ ong và nhìn lại bao tải lớn nằm trên thùng xe.

“Đã có lúc anh tưởng mọi thứ tiêu rồi cơ.”

Việc này hẳn cũng đủ để anh gỡ gạc lại tất cả sai sót trước đó trong chuyến đi, và biết đâu còn được thưởng thêm chút đỉnh từ phần dư ra.

Holo, vẫn đang mút chiếc thìa gỗ say sưa, nhận thấy ánh mắt Lawrence nhìn mình thì hừ mũi.

“Anh định dùng đồ ngọt để lấy lòng em đấy à?”

Đôi mắt đỏ hổ phách ấy nhìn anh chăm chăm, nhưng Lawrence chẳng mảy may để ý, trèo lên ghế đánh xe rồi ngồi xuống cạnh cô.

Cô cố tình bịt mũi rồi dịch người ra xa.

“Chính xác. Nếu ta đem chỗ này vào thị trấn kế tiếp, chắc lấy được chừng đầy một xô mật đó.”

“Ooooooh.”

Thấy ánh mắt Holo lấp lánh kỳ vọng như thế, Lawrence chẳng buồn đáp lại bằng một nụ cười gượng nữa.

Anh vung dây cương, và ngựa bắt đầu kéo xe đi tiếp.

“Haizz, may và rủi đúng là hai mặt của cùng một đồng xu nhỉ?”

Một vĩ nhân từng nói rằng vận may và vận rủi đan xen nhau như dây thừng. Lawrence thấy câu nói đó quả không sai chút nào.

“Giá như anh tìm được một đồng xu có cả hai mặt đều là may mắn thì hay.”

Holo nói giọng mỉa mai, và Lawrence đã sẵn sàng đáp lại:

“Chẳng phải sau khi ăn đồ ngọt, người ta thường thèm vị mặn sao? Giống hệt vậy thôi.”

“Có lẽ anh nói đúng.”

Holo đặt tay mình lên tay Lawrence đang cầm dây cương, rồi nép vào người anh.

“Chúng ta bị lạc là vì có ai đó keo kiệt không chịu thuê thuyền đấy. Em hy vọng mình sẽ được chăm sóc thật chu đáo ở thị trấn kế tiếp.”

“Hả? Khoan, cái đó là—”

“‘Cái đó’ là cái gì cơ, hửm?”

Lawrence lặng người trước nụ cười rạng rỡ của Holo.

Khi cô nghiêng đầu, cuối cùng anh mới thở ra.

“Giá bán được cho chỗ mật. Đó là giới hạn của em đấy.”

Lawrence liếc sang Holo, và cô nở nụ cười cực kỳ mãn nguyện.

“Ha-ha. Một chuyến đi vui thật đấy, nhỉ?”

Cô siết chặt cánh tay ôm anh, ghì sát người vào anh.

Có lẽ anh nên chỉ ra là lúc thế này thì cô chẳng còn chê anh hôi gì nữa.

Nhưng dù Holo có đang diễn đi chăng nữa, thì cũng không có nghĩa mọi hành động của cô đều là giả vờ.

Lawrence biết rõ sự khác biệt giữa nụ cười thật và nụ cười giả của người vợ anh yêu.

“Ừ, vui thật đấy. Vui lắm luôn,” Lawrence nói. “Vì anh được ở bên em mà. Tất nhiên là vui rồi.”

Đôi mắt Holo mở to, tai và đuôi cô khẽ giật lên.

Họ đang ở sâu trong rừng, cách xa mọi khu dân cư.

Lawrence không nói với ai cụ thể, nhưng anh thầm mong rằng nếu có ai đó ngửi thấy mùi gì ngọt ngào quanh đây, thì nhất định là do tổ ong sau xe chứ không phải bất cứ thứ gì khác.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Đọc cặp này vẫn có cảm giác gì đó mà tôi thích hơn cặp Col-Myuri :v giờ đôi này tán tỉnh công khai luôn vì kết hôn rồi. Đọc cứ như đi hưởng thụ tuần trăng mật ấy
Xem thêm