Tôi nhớ lại cái ngày phát hiện ra cô ấy mắc chứng đa nhân cách.
『Tớ là Hiwa Arina. Hân hạnh được gặp cậu.』
Tôi vẫn còn nhớ rõ cái ngày chúng tôi gặp nhau ở phòng y tế.
Ngày mà cô ấy, người như một đóa hoa hồng đang nở rộ, tao nhã và mê hoặc hơn bất kì ai khác đã có một màn thay đổi đến mức khiến tôi phải nghi ngờ vào mắt mình và là ngày tôi phát hiện ra bí mật của cô ấy. Cảm giác vừa kinh ngạc vừa lo lắng rằng Arina trước kia sẽ không bao giờ quay lại nữa lại ùa về.
Tôi đứng như trời trồng, quên cả thời gian. Có thể chỉ vài giây, nhưng cũng có thể là lâu hơn thế. Bình thường thì tôi sẽ đùa giỡn cho qua chuyện. Mà thật sự là tôi định làm vậy.
Tôi hiểu rất rõ cách cô ấy nhìn tôi, cách cô ấy mở mắt và ánh mắt sắc bén như thể nhìn xuyên thấu tận đáy lòng tôi. Chính vì thế, thật không may khi tôi hiểu được ánh mắt đầy nghi ngờ với bọng mắt hơi nhướn lên một chút của cô ấy không hề có chút đùa cợt nào.
Cô ấy không biết tôi là ai. Cô ấy thật sự không còn nhận ra tôi nữa.
“À không, tôi nhầm người rồi. Xin lỗi nhé, Tôi nhầm cô là Shirona.”
“Nhưng mà cậu... vừa gọi tên tôi mà?”
“Chẳng qua là do có Hiwa đứng bên cạnh nên tôi nói nhầm thôi. Shirona, cảm ơn vì hôm qua nhé.”
Shirona nghiêng đầu khó hiểu, nhưng rồi vẫn thể hiện ra nét độc đáo theo kiểu ngây ngô đặc trưng của mình và nhẹ nhàng đáp: “Không có chi đâu mà~”
Arina nhìn qua nhìn lại tôi với Shirona, có vẻ cổ vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục. Thành thật mà nói, tôi ước cô ấy đừng nhìn tôi nữa. Mỗi lần cô ấy nhìn tôi như vậy, tôi lại càng nhận ra bản thân đã trở thành người xa lạ đối với cô ấy. Chúng tôi không còn là bạn bè và cũng chẳng phải người quen nữa.
“Vậy nhé, chỉ có vậy thôi.”
Tôi không thể chịu đựng thêm nữa.
Giờ đây, khi đã rõ rằng cô ấy không còn nhớ đến tôi, tôi buộc phải đóng vai người xa lạ vì cô ấy. Bởi tôi có thể là nguyên nhân gây ra sự mâu thuẫn giữa ký ức và thực tại khiến cô ấy căng thẳng. Đây là lựa chọn tôi đưa ra sau khi cân nhắc đến tâm trí mong manh của cô ấy. Càng phải như vậy khi cô ấy đang trong tình trạng bất ổn sau cái chết của một người thân.
Tôi tin đây là lựa chọn đúng đắn nhất.
Dù cô ấy có quên tôi đi, tôi cũng sẽ không từ bỏ kế hoạch ban đầu. Có thể tôi chỉ còn cách quan sát cô ấy từ xa, nhưng tôi sẽ nghĩ ra cách làm sau.
“Đợi đã.”
Khi tôi vừa quay lưng lại và bước chân phải ra một bước, thì giọng nói của Hiwa Arina lại vang lên khắp hành lang.
“Cậu... ai vậy? Ờmm, Shirona có bạn trai không nhỉ? Chẳng lẽ cậu là bạn trai của Shirona?”
“Này Arina-san, cậu đang nói gì thế!? Đừng nói mấy chuyện kỳ quặc vậy chứ!”
Shirona đang luống cuống nhưng Arina chẳng bận tâm, mà chỉ nhìn chằm chằm vào tôi như muốn đòi câu trả lời.
Tôi không nên giới thiệu mình là Sakaki Sui. Ít nhất là không phải bây giờ. Vì sẽ rất rắc rối nếu Shirona hoang mang rồi buột miệng nói ra điều gì thừa thãi.
Dù là cách né tránh vụng về, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.
“Tôi mắc đi vệ sinh quá, gặp lại sau nhé. Uống nhiều nước ép cà chua quá rồi.”
Nói rồi tôi vội vã chạy đi. Giọng gọi giữ lại với vẻ luyến tiếc vang lên phía sau.
Tôi chỉ muốn bịt chặt hai tai lại.
---
(Thật luôn đấy à…)
Khi quay lại từ nhà vệ sinh và ngồi xuống ghế, tôi lại thấy thực sự tuyệt vọng trước tình cảnh hiện tại.
Những ký ức về cô ấy từ trước đến giờ rốt cuộc là gì chứ? Thật quá đỗi tàn nhẫn khi bao nhiêu cảm xúc, lời nói, hoạt động mà chúng tôi đã cùng chia sẻ suốt mấy tháng qua, tất cả lại trở thành như chưa từng tồn tại. Nghĩa là từ giờ trở đi tôi phải tránh mặt Arina và cư xử như người xa lạ mãi ư? Tôi không thể tùy tiện gọi tên cô ấy nữa, và có thể tôi sẽ không bao giờ trò chuyện với cô ấy lần nào nữa, thậm chí sẽ tốt nghiệp trong khi ký ức của cô ấy về tôi vẫn không trở lại.
Ít nhất thì cuộc sống trung học của tôi đã thật trọn vẹn kể từ khi gặp Arina, và tôi đã dự cảm rằng năm cuối này sẽ còn vui hơn nữa. Thế nhưng có vẻ cả quá khứ lẫn tương lai đều đã sụp đổ.
Tôi vẫn nghĩ về tình trạng của cô ấy kể cả trong giờ học.
Dù thời gian tiếp xúc vừa rồi khá ngắn, nhưng tôi còn nhận ra vài điều khác ngoài việc quên mất Sakaki Sui, đó là Arina vẫn nhớ Namiki Shirona và cách nói chuyện của cô ấy đã hơi khác trước.
Ban đầu tôi cứ tưởng một nhân cách mới lại xuất hiện nên cô ấy quên tôi, nhưng vì cô vẫn biết Shirona là ai nên khả năng đó bị loại bỏ. Có thể Arina cũng quên một vài điều khác ngoài sự tồn tại của Sakaki Sui, nhưng vì vẫn giữ được phần ký ức, nên rõ ràng đây không phải nhân cách mới. Bởi giữa Arina độc miệng và Arina thiên thần từng có trường hợp hai người không thể chia sẻ ký ức cho nhau. Tôi sẽ phải tìm hiểu dần xem việc cô ấy quên cái gì và nhớ cái gì.
Cách nói của cô ấy tràn đầy sự khác lạ. Không đời nào cô ấy lại ngoan ngoãn nói “xin lỗi”. Nếu là trêu chọc thì còn chấp nhận được, nhưng giọng nói của cô ấy lại nghiêm túc và đầy chân thành, không mang vẻ hăm dọa như lần đầu gặp mặt. Với Arina thường ngày thì chắc chắn cô ấy sẽ chỉ buông đúng một câu “biến đi”, rồi tạt thẳng 100% sát ý vào mặt tôi. Việc không phải như vậy có nghĩa là cô ấy đã thực sự thay đổi.
Vậy thì sao?
Cũng chẳng thể làm được gì dù có phân tích như vậy.
Chẳng phải tôi đã quyết định rằng việc không dính dáng đến Arina là điều quan trọng để giữ gìn sức khỏe tinh thần cho cô ấy hay sao. Tôi tuyệt đối không được để “mâu thuẫn” duy nhất trong thế giới mà cô ấy nhìn nhận xuất hiện ngay trước mắt cổ. Biết đâu quá trình cải tạo của cô ấy đã sắp chạm đến đích rồi. Nếu đúng vậy thì tôi lại càng không có chỗ chen vào.
Sau đó, một ngày đã trôi qua mà tôi không chạm mặt Arina.
Ngày hôm sau, thứ Bảy.
Khi mở mắt ra và xem giờ, thì đã hơn mười giờ sáng. Quả nhiên là không gì sướng hơn ngủ nướng vào ngày nghỉ. Vì ngày thường phải chịu đựng cực hình dậy sớm, nên buổi sáng thứ Bảy là tuyệt nhất. Mà thật ra tuyệt nhất vẫn là tối thứ Sáu, cái cảm giác an tâm được chìm vào giấc ngủ mà chẳng sợ gì, cộng thêm combo đặc biệt khi được nghỉ mấy ngày liền.
Giờ thì, hôm nay nên làm gì đây nhỉ.
Nếu phòng khách không bị ai chiếm thì xem phim vậy. Quyết định thế, tôi cầm điện thoại rồi bước xuống cầu thang.
Vô tình nhìn vào màn hình thì thấy có một cuộc gọi nhỡ. Xin lỗi người đã gọi cho tôi, nhưng tôi luôn bật chế độ im lặng vì để chống bị phá giấc ngủ yên lành của mình nên chắc chắn tôi sẽ không bao giờ nghe.
<Hiwa Arina – Cuộc gọi nhỡ>
“Uwa, thật luôn hả…”
Không ngờ đó lại là Arina. Tôi cứ tưởng là Makoto giở trò chọc phá khó chịu kiểu bấm chuông cửa rồi bỏ chạy cơ.
Mới một ngày sau ngày hôm qua mà đã gọi điện cho tôi, đúng là hành động gan dạ rất kiểu Arina. Tôi là người mới gặp lần đầu đối với cô ấy, vậy mà lại quyết định gọi cho tôi. Chắc chắn trong lịch sử cuộc gọi của cô ấy đã có tên tôi. Bình thường nếu thấy số liên lạc của một người đàn ông lạ mà mình chưa từng quen thì sẽ sợ và xóa mới phải.
Dù tôi đã quyết định sẽ không dính dáng gì đến cô ấy, nhưng mới chỉ một ngày mà đã sắp thất bại rồi. Ngược lại thì tôi lại thấy vui. Vì mối nhân duyên với Arina vẫn chưa bị cắt đứt.
Liệu tôi có nên gọi lại hay nên bỏ qua?
Nếu gọi, chắc chắn cô ấy sẽ tra hỏi tôi. Sẽ liên tục hỏi tôi là ai và tại sao lại có lịch sử cuộc gọi với tôi. Vì suy nghĩ cho cô ấy thì tốt nhất là nên bỏ qua. Tôi chỉ có thể đợi cho đến khi tôi biến mất khỏi chiếc điện thoại và tâm trí của cô ấy.
Thế nhưng thật đáng buồn thay, tôi lại muốn nghe giọng của Arina.
“Tránh—ra—coi—”
Tôi đang dừng lại giữa cầu thang thì Ugin từ tầng hai bước xuống, giơ lòng bàn chân ra như muốn đá tôi rơi xuống.
“Khoan đã. Nếu em đá ở đây là một sinh mạng quý giá sẽ lên thiên đàng đó.”
“Miễn là cứu được nhiều con kiến sẽ bị Nii-chan dẫm nát trước khi chết, thì em sẽ đá.”
“Nii-chan của em còn thua cả kiến à?”
“Ừm.”
“Anh nhận ra rằng đồng minh của anh chỉ có con thú ăn kiến mà thôi.”
Bó tay, tôi đành bước xuống cầu thang rồi đi vào phòng khách. Ugin mặc đồ ngủ cũng theo xuống phòng khách và có vẻ định nằm lười tiếp.
Dạo này tôi cảm giác tính lười biếng của con bé bắt đầu giống tôi rồi. Nguy to đấy, em gái à. Ngày xưa em hoạt bát hơn cơ mà. Khoảng một tháng nay, dù có nói giảm nói tránh thì em đúng là một ông già.
Nii-chan đây không muốn nhìn thấy cảnh em gái anh vừa nằm ườn vừa chấm viền khô sò vào mayonnaise rồi liên tục đưa vào miệng đâu. Ít nhất thì bỏ cái món đó đi được không? Cả khô mực hay khô cá hồi nữa. Sao em toàn chọn món của mấy ông già mê nhậu vậy? Lúc thấy em nằm ngửa, để túi khô mực sé sợi trên bụng và nghịch điện thoại, Nii-chan đây suýt khóc luôn đó.
Tiếng kêu gào từ tận đáy lòng của tôi không truyền tới được khi em gái tôi rên nhẹ “à~” rồi lôi lọ mayonnaise từ tủ lạnh ra. Đó chính là dấu hiệu cho thấy hình tượng Sakaki Ugin sắp sụp đổ. Vì không muốn thấy cảnh em gái mình biến thành ông già nên tôi chạy trốn vào phòng tắm và cầu mong rằng khi quay lại sẽ thấy Ugin thường ngày.
Nhưng khi tôi rửa mặt rồi xong quay lại thì ông già ấy vẫn còn ở đó.
Ông ta nằm dài trên ghế sofa, gương mặt như nhão ra, mắt thì dán vào tivi. Đáng lẽ tôi phải bảo là “thối rữa rồi đấy”, nhưng vì đã bỏ cuộc và chấp nhận hiện thực nên tôi ngồi xuống chiếc sofa còn lại.
Một lúc sau, chỉ có tiếng TV vang lên. Tôi cũng im lặng nhấp ngụm cacao, vừa xem vừa nghĩ hôm nay nên làm gì. À phải rồi, nếu phòng khách không bị chiếm thì tôi đã định xem phim. Giờ thì nên làm gì với ông già này đây? Vì ông ta đang chảy nhão thế kia, nên tốt nhất là lấy giẻ lau thấm cho khô đi.
Này, đừng có để rốn ra như vậy đấy. Đừng bảo ở trường cũng làm như thế nhé. Trên đời vẫn có những kẻ có sở thích với rốn đấy, nên hãy cẩn thận vào.
Buzz!
“Á!”
Chiếc điện thoại đang đặt trên bàn của tôi rung lên với cường độ chẳng khác gì động đất cấp 4. Vì chế độ im lặng đã được tắt, nên tiếng nhạc chuông mặc định cùng tiếng rung vang khắp phòng khách. Khi tôi nhìn vào màn hình thì thấy Arina gọi tới.
“...”
Điện thoại vẫn liên tục reo
Tôi vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào TV.
Ugin thì dán mắt vào điện thoại của tôi trong khi tay vẫn với lấy viền khô sò.
“Nii-chan.”
“Ừ.”
“Điện thoại.”
“Ừm.”
“Là từ Arina-san.”
“Ừm.”
Điện thoại vẫn liên tục reo.
Tôi vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào TV.
Ugin đưa tay định với lấy điện thoại của tôi.
Thấy vậy, tôi lập tức giật lại điện thoại.
“Ơ, anh không định nghe mà?”
“Em nghe thì hỏng chuyện đấy.”
“Hả? Thế giờ anh định làm gì?”
Dù có hỏi làm gì thì tôi vẫn muốn phớt lờ. Chỉ là vì Arina thôi.
Nhưng Ugin lại có thông tin liên lạc của Arina, không chừng con bé sẽ liên lạc rồi làm chuyện thừa thãi. Hơn nữa, nếu tôi cứ phớt lờ lộ liễu thế này, thì có khi con bé sẽ đi điều tra tới cùng và tìm ra tình hình hiện tại của Arina. Như vậy thì sẽ gây ra rắc rối là cái chắc.
Vì thế tôi không còn cách nào khác ngoài buộc phải nghe máy.
“Alo, đây là Sakaki.”
Tôi bỏ mặc ông già kia rồi bước ra ngoài phòng khách để nghe máy.
Tôi vừa lắng nghe giọng cô ấy vừa cố kìm nén cảm xúc dâng trào,.
“À, kết nối rồi. Cậu là Sakaki Sui phải không?”
“Đúng vậy.”
“Tốt quá rồi. Tôi là Hiwa Arina. Tôi gọi vì có chuyện muốn hỏi, được chứ?”
“Được.”
Tôi ngồi thụp xuống. Một cảm giác nhẹ nhõm không thể diễn tả được khiến toàn thân tôi mất hết sức. Tôi là một con người đơn giản đến mức khiến tôi phải thấy phát bực với chính bản thân mình vì đã quá đỗi thành thật.
“Lẽ nào cậu là một người quan trọng đối với tôi?”
Nghe thấy câu nói ấy, đầu tôi bỗng trở nên trống rỗng. Tôi quên cả việc nuốt nước bọt, để mặc cho cảm giác nước bọt từ từ lan ra trong khoang miệng chiếm lấy tôi. Mắt mở to đến mức đau nhức, và nước mắt bắt đầu ứa ra.
Tôi lặng thinh trước câu hỏi ngoài dự liệu ấy.
Tôi cứ tưởng đây là tiếp nối chuyện hôm trước. Cứ tưởng rằng cô ấy chỉ gọi để hỏi tôi là ai, nhưng lại nhận được một câu hỏi sâu sắc hơn khiến tôi nghẹn lời.
Tại sao cô ấy lại cảm nhận rằng tôi có thể là một người quan trọng đối với cô ấy? Xét theo tình hình hiện tại thì tôi thấy cô ấy thật khó mà suy nghĩ như vậy.
“Cậu có nghe không? Ồ, hay là cậu đang ở chỗ sóng kém?”
“Tôi nghe rõ.”
“Vậy à? Cậu nghe được chứ?”
“Ừ.”
“Vậy thì là thế nào?”
Tôi quyết định phải tránh né hết mức. Và kết thúc câu chuyện theo hướng đó.
“Tại sao cô lại nghĩ đến một chuyện phi lý như vậy?”
“Ơ, bởi vì… trong quyển sổ tay… à không, không phải…”
Ra là thế…
Là quyển sổ bí mật của Arina. Vì hôm lễ hội văn hóa, Arina thiên sứ đã cho tôi xem nên tôi biết về nói. Cô ấy đã đọc trang viết về tôi.
Cuối cùng cũng không tránh được. Xung quanh cô ấy có quá nhiều dấu vết của tôi. Ngay từ đầu, đó đã là một kế hoạch bất khả thi.
“Chỉ là hiểu lầm thôi.”
“… Tôi chẳng biết gì về cậu cả. Nhưng tôi có thông tin liên lạc của cậu, và còn nhiều thứ khác nữa.”
“Dạo này có gì thay đổi không?”
“Cũng có, nhưng…”
“Là gì?”
“T-tôi không muốn nói điều đó.”
“Là sự lẫn lận về ký ức? Hay là về nhân cách?”
“… Khoan đã, cậu biết về tôi đến mức nào vậy?”
“Tôi đoán bừa thôi.”
“Nói dối. Rõ ràng là cậu đang giấu gì đó. Thôi thì nói thẳng luôn, tôi đã từng bị mất trí nhớ. Nhưng mấy ngày trước, tôi đã nhớ lại tất cả rồi. Cả những người đã quên, cả những chuyện tồi tệ trong quá khứ, và cả người kia nữa. Tất cả.”
Cô ấy nói là đã nhớ lại hết ư? Nghĩa là toàn bộ ký ức trước năm 3 sơ trung đều đã trở lại à. Có phải cái chết của cha cô ấy là nguyên nhân?
Nếu đó là thật thì cô ấy đúng là hoa hồng độc miệng rồi. Arina thiên sứ không biết cách giao tiếp với Shirona, Yuri hay Ran. Dường như cũng không phải là hợp nhất nhân cách. Hơn nữa, cô ấy còn gọi Arina thiên sứ như một nhân cách khác. Đó là bằng chứng cho thấy cô ấy đã xác lập được một bản sắc hoàn chỉnh.
“Nghĩ lại thì tôi thấy mình toàn nói những lời tệ hại. Tôi đúng là thật ngu ngốc mà. Tôi phải xin lỗi Shirona, cả Tsuru nữa. Nhưng mà chẳng hiểu sao tôi lại không nhớ gì về cậu cả. Thật kỳ lạ nhỉ? Tôi không nghĩ cậu là người xấu. Nên tôi mới muốn gọi điện cho cậu.”
“Tôi không phải kẻ xấu đâu, yên tâm đi.”
“Tôi biết mà.”
Chuyện chẳng đi đến đâu.
Không được đâu, Arina. Cô không thể tự đào sâu vào những “mâu thuẫn” của mình. Cô đang tự siết cổ chính mình đấy. Chỉ cần không để ý đến những mâu thuẫn đó, cô sẽ có thể chấp nhận và hấp thụ toàn bộ quá khứ, rồi sống tiếp mà không cần giả vờ.
Nếu cô cố dằn vặt để nhớ lại tôi, thì cô có thể sẽ bị mất trí nhớ một lần nữa đấy!
“Tôi buồn ngủ rồi, chuyện còn lại để hôm khác được không?”
“Ừm, xin lỗi vì đã làm phiền từ sáng. Cho tôi hỏi một câu cuối cùng thôi được chứ?”
Tôi đáp lại bằng giọng đều đều, “Ừ.”
“Tôi… đã từng yêu cậu phải không?”
Cố gắng không để giọng mình run rẩy, tôi giả vờ như đang bình thản rồi nói.
“Không. Cô đã ghét tôi lắm. Vì vậy, tôi nghĩ cô mới quên tôi. Tốt nhất là hãy quên tôi đi trước khi nhớ lại những chuyện tồi tệ,.”
Cô ấy dường như chết lặng.
Tôi cúp máy và hít một hơi thật sâu.
Giờ thì không thể vãn hồi được nữa rồi.


5 Bình luận