Rẹt rẹt rẹt, phụt!
Cánh cửa của thiết bị kết nối mở ra, cùng với tiếng khí tuần hoàn thoát ra ngoài, một làn gió mát lạnh xẹt qua cơ thể đang đẫm mồ hôi.
Giáo Sư từ từ cử động. Ngón chân, cổ chân, cổ tay, ngón tay, rồi nắm chặt bàn tay, tôi khẽ xoay cổ. Cảm giác chai sạn nơi bàn tay và sự săn chắc đặc trưng vì rèn luyện vẫn còn nguyên vẹn.
"Chủ nhân ơi ơi ơi ơi! Ngài đã về rồi sao ạ!"
'Về rồi.'
Giọng Corduroid huyên náo bên ngoài thiết bị kết nối nhắc nhở tôi rằng đây là thực tại. Về rồi. Về rồi thật rồi...
Bốp!
"Ái da!"
"Về cái con khỉ. Làm như mới bay về từ vũ trụ không bằng. Chơi có ván game mà làm bộ làm tịch."
Giáo Sư Park bực mình gõ nhẹ vào con drone của Corduroid, rồi giật mình rụt tay lại. Băng gạc, băng gạc đâu rồi nhỉ...?
"À, mình vẫn ổn mà."
"Dạ? Chuyện đương nhiên mà. Theo như hướng dẫn chăm sóc khách hàng thì tôi nên giả bộ đau, drone bị gõ một cái thì làm sao bị thương được?"
Không, không phải mày. Ngón tay tao cơ.
"Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"9 giờ 48 phút tối ạ."
"Chắc cũng tầm 28 tiếng trong game rồi nhỉ?"
"Chắc cũng khoảng đó ạ."
Thói quen đúng là đáng sợ. Trong game là một ngày, ngoài đời chưa đến sáu tiếng mà cơ thể đã thích nghi rồi. Đầu thì biết là không phải, nhưng cơ thể cứ tự phản ứng. Đóng cửa thiết bị kết nối là phải đóng thật nhẹ, muốn ngả lưng xuống sô pha đóng bụi là phải ngả xuống thật từ từ –
Phịch –
"Ơ?"
Ủa? Sao thế này?
Cái sô pha bám đầy bụi suốt 24 tiếng, đến nỗi tôi với Corduroid còn đùa nhau là 'lúc địch xâm nhập thì ném cái sô pha này làm lựu đạn khói cũng được'... Sao giờ lại không có gì thế này?
Tôi dùng mông ấn mạnh xuống sô pha một lần nữa.
Ụp –
Không những không có bụi mà hình như còn thoang thoảng mùi hương.
Chẳng cần tìm nguyên nhân đâu xa. Vừa lúc tôi ngồi xuống sô pha thì con drone của Corduroid đã lượn lờ bên cạnh, vẫy vẫy một cách vụng về như muốn tôi chú ý đến nó.
"Ờ... Corduroid?"
"Dạ?"
"Lúc tao chơi game mày làm gì đấy?"
"À à, cái này ạ? Ôi chà, có chuyện nhỏ xíu mà ngài cứ làm quá lên, làm tôi ngại quá đi mất..."
Cái gì đấy? Tôi còn chưa nói gì mà.
Viu viu –
Con drone của Corduroid vừa vỗ cánh vừa lướt qua tôi, rồi mở toang cánh cửa dẫn vào phòng khách, nói:
"Chuyện nhỏ thôi mà... chỉ là... lâu lắm rồi tôi mới dọn dẹp một chút! He he."
Xoạt –!
Giáo Sư ngơ ngác nhìn theo Corduroid, mắt nheo lại trước ánh sáng rực rỡ trong phòng.
Chói quá. Nhà mà cũng phát sáng được luôn. Tôi ở đây 7 năm rồi mà đây là lần đầu tiên tôi thấy cảnh tượng này.
Những cái bát đĩa mà 24 tiếng dính đầy bụi, đến nỗi phải úp ngược xuống mới đỡ, giờ đang sáng bóng. Bức tường mà 7 năm nay tôi cứ tưởng là màu vàng nhạt nguyên bản, giờ đang trắng tinh. Vách ngăn nhà kính ẩm thấp, ngày nào cũng dính bụi đến nỗi phải lau dọn hai tiếng đồng hồ, giờ cũng trong veo. Tóm lại, cứ cái gì đập vào mắt là y như rằng nó đang lấp lánh.
"Cái này... là mày làm hết đấy hả?"
"Hừm! Máy móc cũng siêng năng lắm chứ bộ."
Không, ý tao không phải vậy. Làm như có mình mày biết dọn không bằng.
"...Mày điều chỉnh tỷ lệ xuyên thấu lá chắn xuống bao nhiêu phần trăm rồi?"
"3%. Trừ bụi siêu mịn ra thì chặn hết rồi ạ."
Bình thường thì tôi để 30%, chặn sơ sơ mấy thứ to thôi. Tăng công suất tốn điện lắm.
"Đèn thì sao?"
"Cái nào hỏng thì tôi tắt thôi ạ."
"Nước nữa? Mấy hôm trước thời tiết làm nhà kính hơi khô mà. Lúc đó chắc dùng nhiều nước dự trữ lắm? Dọn sạch thế này thì..."
"À vâng, cũng vì chuyện đó mà tôi đang chờ đợi đây ạ."
Con drone của Corduroid vui vẻ vỗ cánh, rồi từ đâu đó tha về một chiếc khăn mặt ướt màu trắng.
"Đây ạ. Ngài chơi game vất vả rồi. Lau mồ hôi đi ạ."
"...Ý mày là tao đến nước tắm cũng không có hả?"
Thiết bị kết nối, ngay khi người dùng đeo thiết bị đầu cuối hình phấn gọi là 'Linker' vào cổ, vách trong của nó sẽ phồng lên ôm sát theo hình dáng cơ thể.
Hệ thống làm mát thì có tích hợp sẵn, nhưng năm ngoái tôi có phát hiện ra nó cần dùng pin sạc, thế là tôi liền tháo nó ra rồi bỏ vào nhà kính luôn.
Nhờ đó mà tôi có thêm một mảnh đất trồng khoai tây rộng hơn 15 mét vuông, nhưng thiết bị kết nối thì biến thành cái lò hấp.
Và bây giờ, Corduroid đang phung phí cái đống điện mà tôi đã chắt chiu tằn tiện từng chút một.
Rắc.
"Woa woa woa, đừng nóng giận! Bỏ tay xuống! Loài người giao tiếp bằng trí tuệ!"
"Đừng đánh. Đừng nóng."
Tôi cũng không ngờ, vì quá mức vô lý nên tôi chẳng còn thấy giận nữa. Chỉ là tò mò thôi.
"Tự nhiên... nổi hứng lên làm cái trò này hả? Hả?"
"Hừ hừ hừ hừ... Ngài đừng lo lắng! Ngài mà xem cái này thì kiểu gì cũng phải khen 'Ôi chà AI nhà ta giỏi quá!' cho mà xem! Đây, ngài xem đi!"
Cùng với giọng điệu đầy tự tin của Corduroid, màn hình nhỏ tích hợp trên drone của nó sáng lên.
---------=
+ 'garrymoode0385' đã vào phòng chat!
+ ‘Gasman’ đã vào phòng chat!
+ ‘ㅂㄷㅅㄹ’ đã vào phòng chat!
+ ....đã vào
+ ....đã vào
+ ...
- Gasman: Biết là câu view nhưng vẫn phải vào, thật hả? Cái này thật hả?
- garrymoode0385: is that real? that fucking white one is roaming war sight? and defeated it? guys, it's 124 solar year!
- Speedwagon: yes. ridiculously, it's real.
- Highway Nachoman: Gã tây kia nói gì đấy?
- garrymoode0385: Holy Mama!
- Speedwagon: Nó hỏi là năm 124 mà con trắng vẫn còn lượn lờ, rồi có người đánh bại nó thật hả, tôi bảo thật.
- Soy sauce gay bar: Charlotte vô địch, Giáo Sư là một vị thần! Charlotte vô địch, Giáo Sư là một vị thần! Charlotte vô địch, Giáo Sư là một vị thần!
- g3854: Phòng chat này to không? To không??
- Jokasss: Tiếc thật. Nếu bắt được Edeorna ở đây thì tỷ lệ clear world tăng lên nhiều lắm.
- MukaBa: Đúng rồi. Đầu thời kì hắc ám mà Nữ Hoàng triệu hồi được con đột biến cấp cao như thế thì chắc chắn phải hao tổn rất nhiều, bắt được nó thì game over luôn.
- ㅂㄷㅅㄹ: Mà cuối cùng Charlotte thả con đó đi làm gì nhỉ? Kỵ sĩ của nhà vua chắc có skill đó mà. Khiêu chiến. Bắt buộc solo 1vs1 trong 15 phút ấy.
- Heungan Mandu: Cái đó tốn 5% HP tối đa. Vết thương do bị giáo đâm lúc giữa trận nặng quá nên không đủ mana dùng skill đó. Hoặc là sắp chết thật nên sợ solo thua cũng nên.
- Holly: Em buồn quá... hu hu... Lúc cuối Charlotte vừa rơi lệ vừa chém đầu mấy kỵ sĩ còn sống... Không thốt ra lời nào, chỉ có nước mắt thôi... hu hu...
- Highway Nachoman: Đừng xấu hổ. Tiễn những kỵ sĩ đi như thế thì một giọt nước mắt cũng chẳng ai dám bảo là xa xỉ đâu.
- talealook: Ối chà, câu này thấm quá.
- Jokasss: Cứ để nó như vậy, rồi nó cũng tự mò đến chỗ Nữ Hoàng thôi. Lúc nó còn chút lý trí thì làm thế cũng phải.
- Noru Drug Heo: Tôi đã thấy! Ánh mắt Charlotte nhìn Giáo Sư được lính đỡ và đám lính đánh thuê khiêng đi, sau khi dọn dẹp xong xuôi! Đó... đó là cơ hội tấn công đấy!
- Jokasss: Mày làm ơn nghĩ bằng não bên trên thay vì não dưới dù chỉ một giây thôi được không?
---------=
"Cái, cái gì thế này...?"
"Gì chứ! Theo cách nói dân dã thì là 'phất lên' đấy ạ! Tôi kiểm tra rồi, lúc chủ nhân chọn đăng xuất và chờ thì bị ngất đi! Thế nên chủ nhân không biết đâu, nhưng mọi người đã trực tiếp xem đến tận kết cục của trận chiến. Vì thế nên họ mới phấn khích như vậy đấy ạ."
"Vậy... là thắng rồi hả? Charlotte thắng hả?"
"Ờ... quân Turan mất hơn một nửa, kỵ sĩ đoàn thì toàn diệt... Nhưng mà Nữ Hoàng chắc chắn sẽ đói dài dài. Cứ coi như là thắng đi ạ?"
Giáo Sư nhìn vào khung chat đầy ắp người.
Nhìn sơ qua cũng không phải một hai người. Vẫn thấy những dòng chat từ những nick quen thuộc, nhưng phần lớn lại là những ID lạ hoắc.
"Chậc, bảy trăm? Số người trong phòng chat là bảy trăm á?"
"Vẫn còn sớm để ngạc nhiên lắm ạ! Chúng ta cứ xem tiếp đi!"
Corduroid lượn vòng quanh khuôn mặt ngơ ngác của tôi, thu hút sự chú ý rồi chuyển màn hình.
---------=
HOT! Bài viết: Suy ngẫm về khả năng của các đặc tính tiêu cực bởi Dedalus
Thôi ngày nào cũng thấy mặt nhau rồi nên khỏi chào hỏi.
Gần đây tôi có xem một cái stream điên khùng, thấy cũng hay hay nên lên bài đây.
Như mọi người biết đấy, game này khá là khó để tiếp cận. Chắc mọi người đang suy nghĩ tôi đang lảm nhảm cái gì khi trên thế giới này không ai không chơi GG?
Nâng tiêu chuẩn lên tí đi. Không phải chỉ là chơi game, mà là thực sự đào sâu nghiên cứu đến tận cùng ấy.
Độ khó thì như hạch, mà tạo một cái acc tốn tận 50 vạn shilling. Không phải dân thừa tiền thì đố ai dám thử nghiệm nhiều kiểu. Theo thống kê, hơn 80% người chơi dùng tổ hợp khởi đầu mà cộng đồng đề xuất.
Xét trên phương diện đó thì stream của 'professor' hôm qua rất là chấn động. Tôi đã để bảng chỉ số nhân vật trong phần bình luận rồi đấy, mọi người có thể tham khảo.
Ông này chơi theo kiểu có điều kiện. Ừm~ có điều kiện. Nghe mùi hoài niệm ghê. Chơi chế độ Realistic mà nhân vật phế vật vãi. Thôi, kể ra thì dài dòng lắm, nên tôi sẽ bỏ qua.
Cái đặc tính [Suy Nhược Tinh Thần] ấy, hóa ra bá đạo hơn tôi nghĩ. Cái mà mọi người thường được nghe, cũng như là cái mà one shot mấy thằng ranker ý. Không cast được skill, đầu đau như búa bổ và ảnh hưởng ra cả đời thật, tinh thần thì bất ổn... Tóm lại là tệ đến không thể tệ hơn. Thế mà khi chơi cùng chế độ 'Realistic’ thì nó lại cộng hưởng đỉnh phết ấy chứ?
Nó gần như là cái radar toàn diện. Cứ ở gần là không có cái gì lọt khỏi tầm mắt nó.
Tôi tò mò tìm hiểu thì thấy ở chế độ Normal, [Suy Nhược Tinh Thần] hiện lỗi tùm lum trên màn hình như PC ngày xưa.
Qua chế độ Realistic thì nó biến thành dạng thông tin đập thẳng vào đầu người chơi. Tất nhiên là để lọc được thông tin cần thiết giữa cái mớ hỗn độn đó thì hoàn toàn phụ thuộc vào trình nguời chơi rồi, nhưng mà vẫn phải khen ông 'professor' này vì dám dùng đặc tính phế vật đó một cách bá đạo như thế.
Stream hay vãi. Mọi người rảnh thì qua xem đi.
---------=
"Tèn ten! Bài này mới đăng được 10 phút trước đấy ạ! Vừa tròn 10 phút! Nhìn view này đi. Xong rồi! Chúng ta thành công rồi! Hết đời nghèo hèn rồi, ý là thế đấy ạ!"
"Dù không đồng ý với nội dung bài viết, nhưng cái này... chắc chắn sẽ hot."
Không chỉ là bài thường mà còn lên top trending, lượng view chắc chắn không đùa được. Lượng người xem stream cũng sẽ tăng lên đáng kể.
"ĐẤY! THẾ NÊN! Để bù đắp cho sự vất vả của chủ nhân, tôi đã vét sạch tài nguyên hiện tại để dọn dẹp xung quanh một chút đấy! Giờ thì chúng ta sẽ có cả nghìn, cả vạn người xem stream như mấy top ranker trên kia, tiền bạc có còn là vấn đề gì nữa đâu?"
"Ừm... ờ..."
Vấn đề đấy chứ. Người ta đến xem cái nhân vật hot đó, mà nó chết rồi. Không thành streamer nổi tiếng thì cũng thành trùm lừa đảo thôi.
Tôi còn chưa kịp nói gì thì Corduroid lại lục lọi cái gì đó, rồi lôi ra một mảnh giấy cũ nát từ bên trong.
"Chủ nhân, ngài nhớ cái này không ạ? Danh sách những việc muốn làm trước khi chết ấy."
"À, cái lần trước..."
"Dạ vâng! Đúng rồi đấy ạ! Cái lần mà ngài bị trầm cảm nặng, dở chết dở sống, tôi bảo ngài thử làm cái này xem sao."
À, nhớ rồi. Cái lúc nhà kính bị sâu bệnh, cây cối chết hết, thế là tôi phải đi bắt gián ăn.
Lúc đó bị trầm cảm nên đầu óc có vấn đề, tôi cứ tủm tỉm cười rồi viết linh tinh ra một đống quá khứ đen tối.
"Cái đó tao bảo mày vứt đi rồi cơ mà?"
"Chắc chắn là đã có lệnh đó được nhập vào, nhưng tôi xử lý nó thành hồ sơ y tế người dùng rồi ưu tiên lưu lại ạ."
"Đồ khốn nạn-"
"Tất cả đều là hành động chân thành ạ. Chân thành. Tóm lại, chúng ta giàu to rồi, hay là thử xóa bớt từng cái một xem sao? Tôi mới lấy ra đây ạ."
Giáo Sư nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của Corduroid. Nhìn kiểu gì cũng không giống AI, cái này chắc phải có người điều khiển hoặc bị ma ám rồi.
"Hầy. Biết rồi. Đưa đây. Rảnh thì tao làm từng cái một. Lúc nào có thời gian."
Giáo Sư thở dài đưa tay ra, Corduroid liền giấu cái danh sách ra sau lưng.
"Ừ? Gì đấy? Bảo làm mà."
"À há. Ngài cứ đợi xem.
Lý do tồn tại của AI quản gia như tôi là gì ạ? Tăng sự tiện nghi cho người dùng đúng chứ? Tôi nghĩ kỹ rồi, kiểu chủ nhân mà tằn tiện đến từng xu như ngài chắc chắn sẽ không dám đối diện với cái nội tâm tham lam và đen tối được viết trên danh sách kia đâu ạ."
Nhói –!
Ủa, cái cảm giác nguy hiểm quen thuộc này là sao? Bất an vãi. Cứ hễ thằng nhãi này lèm bà lèm bèm là y như rằng có chuyện lớn xảy ra.
"Mày... chẳng lẽ..."
"Dạ! Từ số 15 đến 32, những thứ nào viết trong đó mà mua được ngay là tôi mua hết rồi!"
Ôi, lạy Chúa.
"Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!!!"
"Sao, sao thế ạ! Nhìn này! Hôm nay chúng ta kiếm được tận 8 vạn shilling đấy ạ! Hơn 8 vạn đấy! Mấy cái này vốn dĩ không phải là đồ thị tuyến tính mà là đồ thị hàm mũ! Ngày mai 10 vạn, mốt 20 vạn, một tuần là 100 vạn, 200 vạn!"
"Thế... thế nên. Mày dùng hết số đó để mua? 8 vạn shilling?"
"Dạ không?"
Giáo Sư thở hắt ra, xoa ngực.
"Đúng không? Vẫn chưa mua được đúng không? Tao nhớ mang máng mấy thứ trong danh sách đó không rẻ tiền-"
"Tôi đăng thông tin người chơi của ngài lên trang web Marketplace của Dome rồi, họ bảo stream của ngài hay nên gửi trước cho tôi theo hình thức tín dụng đấy?"
Ầm!
"Két ét ét!"
Cái cánh tan nát, con drone của Corduroid kêu lên một tiếng thảm thiết rồi rơi xuống.
"Sao, sao lại thế!!!"
"Ừ? Có sao đâu? Nhìn cái kiểu mày nói thì chắc chắn là mua hết thứ vớ vẩn rồi. Chắc cũng mua cả đống phụ tùng sửa drone ấy nhỉ?"
"Ờ... ừm..."
Rầm!
"Vậy thì có vấn đề gì đâu?"
"Cái, cái đó... bảo là không có... hay là... có lẽ có... á á á á á!"
Sau đó thì tôi mất hết lý trí, chẳng nhớ gì nữa. Hình như tôi có lẩm bẩm kiểu 'May mà mình vẫn còn nắm đấm để dùng' thì phải.


3 Bình luận