Ấn tượng về người đàn ông tự xưng là 'Metal Jaw' này, nếu tóm gọn trong một câu thì:
'Một gã đàn ông da trắng đầy cơ bắp, trang bị đến tận răng.'
"Này, nói lại cho rõ xem nào. Vừa nhìn thấy khẩu shotgun này của tao, thứ mà tao nâng niu như vợ suốt mấy năm qua, mày đã nghĩ ngay đến chuyện 'trả hàng', ý mày là thế hả?"
À, sửa lại. 'Một gã đàn ông da trắng đầy cơ bắp, cực kỳ tức giận, trang bị đến tận răng.'
"Ơ kia, anh là người bán đồ đúng không? 'DOOMgay'?"
"Fick dich selber[note73058]! Tao không bán cho lũ không biết giá trị đồ vật, 'professor' ạ. Vì vậy tao chấp nhận chịu thiệt một chút để trực tiếp xem mặt và giao hàng."
'Vậy ra là hắn ta muốn giao dịch trực tiếp.'
Ở vùng hoang tàn này thường thấy những kẻ như vậy. Mắc kẹt trong những triết lý vớ vẩn và chấp nhận thiệt hại vì cái luật lệ đó.
'Không đúng. Chắc thằng này nhiều tiền quá nên mới đi chịu thiệt một chút nhỉ?'
Chỉ riêng số thuốc nổ hắn dùng để tiêu diệt cả đàn biến dị vừa nãy chắc cũng phải hơn mười vạn shilling rồi. Thương nhân gia vị à.... Xem ra dù thế giới có như thế nào thì vẫn có những người sành ăn.
"Ê, Metal Jaw. Tốt nhất là anh nên bỏ cái súng đó xuống rồi nói chuyện thì hơn...."
"Trả lời trước đã. Mày không thích cái nòng súng đang chĩa vào đầu mày ở chỗ nào? Cái đường cong tuyệt đẹp này, cái mùi kim loại vừa tanh vừa lạnh lẽo kích thích khứu giác này. Cái cảm giác cầm nắm êm ái như đang trong vòng tay mẹ này. Rốt cuộc là mày không thích ở chỗ nào mà lại nghĩ là không dùng được hả?"
"Không, tôi cũng không ghét nó, chỉ là tôi có chút chuyện...."
"Cái chuyện của mày không đến mức có thể coi thường vẻ đẹp này!"
Giọng điệu đầy phấn khích của Ian vang vọng khắp nơi, lan sang cả mấy cái hố có xác biến dị đang cháy.
"Nhìn cho kỹ đây! Cái nòng đôi tuyệt vời này! Tay người, chân người, mắt người, tất cả đều có hai! Hai là con số hoàn hảo cân bằng nhất! Hai cái nòng này, nói trắng ra thì nó cũng giống như bộ ngực căng tròn của vợ tao, một người rất tuyệt vời! Tao yêu cái khẩu súng này cả đời rồi. Thế mà mày, mày nhìn cái tình yêu của tao một cái xong đòi trả hàng hả?"
"Không, ý tôi là....."
Giáo Sư định mở miệng, nhưng rồi liếc mắt nhìn Vex, người đang đứng sau lưng nhìn cả hai với ánh mắt 'cái quái gì đang xảy ra vậy'.
'Haiz, cho thằng nhóc đó biết cũng được. Cũng không phải chuyện gì cần phải giữ bí mật lắm.'
Một chút chuyện riêng tư, nói ra cũng không sao.
"Tôi rất thích khẩu shotgun đó, nhưng tôi đang cần một khoản tiền gấp nên buộc phải trả hàng."
"....Hừ!"
Ian liếc nhìn Giáo Sư một lúc, rồi quay người về phía cửa nói.
"Vậy thì phải nghe tình huống của mày như thế nào thì mới quyết định được. Tạm thời đổi chỗ đã. Không gian đã kín rồi mà còn cháy nữa thì tý sẽ thiếu oxy.”
"....Biết thế mà anh còn dùng thuốc nổ bừa bãi?"
"Làm sao mà nổ được nếu cứ để ý đến những thứ nhỏ nhặt đó?"
".....Anh đang theo concept đấy à?"
"Là tâm hồn."
Trời ạ. Hắn ta nghiêm túc sao?
Vừa nói hắn vừa lôi ra từ giữa đám xác chết hai hộp đạn và một cái ba lô vuông vức to gần bằng nửa người hắn, phủi phủi mấy mảnh thịt dính ở trên rồi sải bước đi về phía cửa.
Nãy giờ mặt Vex luôn hiện rõ sự lo lắng.
"Hepburn, nói trước cho mày biết, trong đám nhặt rác có mấy thằng coi Metal Jaw là một tên côn đồ tâm thần đấy...."
"Tao nghĩ tao hiểu tại sao rồi."
Giáo Sư nhớ lại cái câu nói thịnh hành ngày xưa 'tư duy của họ khác biệt với chúng ta', rồi theo sau Ian đang ầm ầm bước đi ở đằng xa. Dù sao thì hiện tại hắn ta không phải là kẻ thù của họ, và cái hỏa lực điên rồ kia quá hấp dẫn để từ chối đi cùng.
***
Trong lúc di chuyển xuống tầng dưới, Giáo Sư nhanh chóng giải thích tình hình của mình.
"....Thế đấy."
"Nghe có vẻ phức tạp nhỉ, không có thời gian nên nói nhanh thôi. Profe.... à, ở ngoài người ta gọi mày là Hanged man đúng không?"
"Hepburn."
"Hanged man mới đúng đấy thằng chó chết."
"Hừm.... Hepburn nghe hay hơn. Tóm lại là do con AI tửng tửng đó mang nợ về nên Hepburn mới phải trả súng cho tao, rồi nhân tiện ở khu 45 có sự kiện nên đi cùng thằng nhóc này đến đây cướp bóc đúng không?"
Ầm! Ầm! Ầm!
Không biết trong túi của Ian có gì mà mỗi bước chạy của hắn đều rung chuyển cả hành lang.
"Cũng đại loại thế.... Chúng ta không thể đi nhẹ nhàng một chút được à? Như này thì chẳng khác nào đang quảng cáo 'ở đây có người' rồi gọi hết lũ biến dị trong vùng đến ấy."
"Giữ bí mật là thứ chỉ dành cho lũ quần lót rộng thùng thình thôi. Đàn ông phải đường hoàng đối mặt với kẻ thù và dùng đạn chì tăng thêm cân nặng cho chúng chứ!"
".....Hepburn, mày nhất định phải đi cùng Metal Jaw sao? Ở cái vùng hoang tàn này thì cái loại cơ bắp mà không có tí chiến thuật nào chẳng khác gì một quả mìn cả."
"Ha! Dù sao thì lũ kia cũng đã lùa hết biến dị đi rồi, xung quanh chắc chẳng còn con nào đâu! Lão già, nếu lạnh bi thì cầm xẻng mà đào chứ đừng có cầm súng."
Giáo Sư vừa cảnh giác đề phòng lũ biến dị có thể kéo đến vừa dồn sự chú ý vào Ian.
Nhặt rác. Lùa. Thông tin quan trọng.
"Bọn chúng lùa biến dị về phía anh rồi bỏ đi à?"
"Ừ. Mày biết đấy, tao vốn là kiểu đánh nhau khá là nhiệt tình mà. Cũng thu hút được kha khá biến dị gần đó. Tao định vừa dọn dẹp đám phía trước vừa đi xuống, ai ngờ đâu một lũ rách rưới nào đó ùa xuống rồi đẩy đám phía sau cho tao xong chuồn đi mất."
"Không đi xuống cùng anh sao?"
"Tao cũng định thế, nhưng bọn nó chiếm chỗ ở cuối hành lang trước rồi bắn xối xả, tao bị trúng một hai phát vào cánh tay nên buộc phải rút lui. Trong lúc đó thì biến dị ngập tràn hành lang nên tao mới bị đẩy lùi đến chỗ vừa rồi."
Ian giơ cánh tay lên, quả nhiên máu đang thấm ra từ lớp băng gạc quấn quanh cánh tay hắn.
"Haiz, tình hình nắm được đến đây là đủ rồi. Ưu tiên giải quyết mối quan hệ của chúng ta đã nhỉ?"
"Giải quyết... cụ thể là?"
"Đi cùng nhau một lát."
Nói rồi Ian giơ hai ngón tay lên.
"Tao muốn hai thứ. Thứ nhất, tao không ngại mấy trăm con xác sống đó, nhưng đám người thì hơi phiền phức. Tao muốn quý khách và bạn của quý khách giúp tao."
"Ừm. Cái đó thì không khó...."
Một đề nghị không tệ. Dù sao thì để đến được cái hầm trú ẩn dưới cùng, chúng ta phải tiếp tục đụng độ với bọn chúng một lần nữa.
"Anh hãy nói rõ là anh muốn chúng tôi giúp gì."
"Mày hỏi câu đương nhiên thế? Thật lãng mạn!"
Ầm!
Đã đến cuối hành lang, trước cầu thang có chữ 'Lối thoát hiểm', Ian quay lại cười toe toét.
"Kho của bọn nhà giàu thời cổ đại đấy! Mày nghĩ bọn chúng chỉ mang theo những thứ thực sự cần thiết cho sự sống còn thôi à? Nhầm to! Những bức tranh đắt tiền đến mức lòi mắt, những thỏi vàng luôn là tiền tệ ổn định, và trên hết là!"
Ầm ầm!
"Đây này! Những cỗ máy làm trái tim đàn ông sôi sục! Lamborghini! Jaguar! Ferrari! Harley Davidson! Ducati! Những con quái vật với trái tim là động cơ đang rung động! Hô! Tao đến đây là để gặp chúng đấy!"
Rào rào rào-!
Vừa vung nắm đấm vào không khí vừa hùng hồn diễn thuyết, Ian đặt cái túi vuông vức đang đeo trên lưng xuống rồi mở nắp ra.
"Tao muốn mày giúp tao lấy được những cỗ máy đó! Đổi lại, tao sẽ cho chúng mày dùng bất cứ thứ gì chúng mày cần. Đặc biệt là mày, Hepburn!"
Xoẹt-
Ian dúi vào tay Giáo Sư khẩu shotgun mà hắn ta nâng niu như vợ.
"Vụ trả hàng cứ hoãn lại đã. Cứ dùng cô ấy đi. Tự tay mày sẽ cảm nhận được sự khác biệt giữa cái đống rác mày đang đeo trên lưng với Meine Liebe (tình yêu của tao)! Sau đó nếu mày vẫn muốn trả thì tao, Metal Jaw này, sẽ hoàn tiền cho mày. Đó là điều kiện thứ hai."
Ừm.... Đại khái tôi cũng hiểu loại người này rồi. Điển hình luôn. Đúng là kiểu người bước ra từ phim ảnh. Chắc là phim kinh dị hạng B nào đó.
"Anh bảo đó là người vợ mà anh yêu quý nhất, vậy sao anh cứ muốn bán tống bán tháo cho tôi thế?"
"Hử? À, chuyện là thế này."
Ian gãi đầu một lúc, rồi lấy ra từ sau lưng một khẩu shotgun ba nòng.
"Tao có một người vợ ba ngực rồi!"
Đồ rác rưởi.
"....Lúc nãy anh bảo hai là con số cân bằng nhất rồi còn gì?"
"Vậy nên ba mới tuyệt vời hơn chứ! Ba nòng cơ mà! Mất cân bằng! Một sức hút hỗn loạn! Mang tính tội phạm!"
Ầm!
Cái túi của Ian mở ra, phát ra một tiếng động lớn như kim loại va vào nhau, bên trong đầy ắp thuốc nổ, hỏa khí và đạn dược.
"Nào! Cần gì thì cứ thoải mái chọn đi!"
"....Anh bảo anh là thương nhân gia vị mà. Hàng hóa của anh đâu?"
"Hử? Đây nè, đây nè!"
Ian, với bàn tay to lớn của mình, vốc một nắm đạn shotgun từ trong túi nhét vào túi áo Giáo Sư, sau đó vừa vê một viên giữa các ngón tay vừa nói.
"Chính là lũ này đây. Rượu, thuốc lá, và thuốc súng! Không phải gia vị của cuộc đời thì là gì? Cái tên Metal Jaw này, nghề của tao là mang đến những hương vị cay nồng cho cuộc đời nhạt nhẽo đấy!"
Tự trang bị cho mình đủ loại đạn dược và vũ khí lấy ra từ túi, hắn ta cười ha hả rồi bắt đầu xuống cầu thang.
"Nào, các bạn! Đi nếm thử hương vị thật sự của cuộc đời nào!"
***
Tầng hầm 3.
Bầu không khí ồn ào náo nhiệt do Ian mang đến đã chìm vào khoảng im lặng nặng nề như việc bóng tối đã bao trùm nơi này từ lâu.
Cộp cộp.
"[Dấu vết/ trái ba / di chuyển]"
"[Dấu vết/ phải mười lăm / di chuyển]"
Khi xuống đây, tôi đã nói trước với Ian. Kẻ địch có vẻ là dân chuyên nghiệp, vì vậy tốt nhất là nên tiếp cận mà không để lộ vị trí, tấn công nhanh bằng chất nổ rồi mới bắt đầu giao chiến. Vì không thể gây ra tiếng động nên tôi bảo hắn cẩn thận đi theo sau.
May mắn là hắn không phải là kẻ hoàn toàn không có lý trí, dù vẻ mặt có vẻ bất mãn nhưng đến giờ hắn vẫn im lặng đi theo khá tốt-
"feige Mädchen (đồ con gái nhát gan)..... Đối mặt với kẻ thù mà cứ như chuột nhắt..... Ugh, không thể để My Lady thấy bộ dạng này....."
Rầm-!
Xem ra là không được rồi. Vex đang cố hết sức bám chặt lấy Ian, ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn khẩu súng của hắn, cố gắng kiềm chế hắn.
'Mà này... bọn này di chuyển mà không xử lý biến dị. Thậm chí còn định kỳ cử một bộ phận của đội đi theo hướng khác. Đây là chiến thuật dùng để bao vây kẻ địch đi theo sau mà.....'
Giáo Sư nhìn hai người phía sau đang lầm rầm cãi cọ không tiếng động.
Nhìn dấu vết thì vẫn còn đủ khoảng cách để nói nhỏ.
'Chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có ba người, vậy nên đây là khu vực chiến đấu được thiết kế cho một nhóm khác, không phải chúng ta. Mà nghĩ lại thì từ lúc vào đây tôi chỉ thấy dấu vết chiến đấu, chứ không thấy dấu vết cướp bóc nào. Cho dù là bỏ qua để vội tìm thứ quý giá hơn thì ít nhất cũng phải thử mở cửa chứ? Ai biết bên trong có cái gì?'
Mò mẫm con đường đã đuổi theo bọn chúng nãy giờ, hình dáng kẻ địch dần dần hiện ra.
'....Không phải lũ hám tiền. Không phải lũ nhặt rác.'
Là ai nhỉ? Giáo Sư nhớ lại những gì đã thấy trên đường đi. Loạt bẫy chết người tinh vi đến kỳ lạ. Di chuyển chiến thuật và có hệ thống. Đợi địch ở tầng hầm 3 với nhiều góc khuất và đường hẹp, được bố trí quy củ giữa các hầm trú ẩn, động tác như đã quen với chiến đấu đô thị.....
"....Dome."
"Hả?"
"Từ giờ chúng ta đổi tên cho nhau bằng ký hiệu âm thanh. Vex là V, Ian là I, tao là H. Nhớ ngay đi."
"Này, có chuyện gì-"
"Nhỏ tiếng thôi. Bọ phía trước là người của Dome. Nghĩa là chỉ cần lộ ra một chữ cái trong tên thật của chúng ta thôi là chúng có thể lập tức tìm ra tên thật và nơi ở rồi truy đuổi đến cùng."
"....Lũ tép riu. Thảo nào động tác kỳ lạ vậy."
"Hepburn, sao Dome lại...."
Suỵt-
"V, cái miệng gây họa hoài vậy."
"....H."
"Ừ. Tao không biết chính xác lý do. Nhưng tao đoán.... bọn chúng đang chuẩn bị cho một cuộc giao tranh lớn ở đây. Tạo ra một chiến trường quen thuộc và có lợi cho chúng. Trong số những kẻ thù mà đám tinh nhuệ của Dome phải chuẩn bị kỹ lưỡng như thế, ai đang đến?"
"Raptor....!"
"Đúng rồi."
"Hừ hừ hừ, Scheisse! Giờ tao hiểu rồi. Chúng ta lọt vào cuộc chiến của mấy con cá voi, đúng không?"
Giáo Sư im lặng gật đầu trước câu hỏi của Ian. Chỉ là suy đoán, nhưng là một suy đoán gần như chắc chắn.
'Đám tinh nhuệ của Dome cải trang thành nhặt rác nhắm vào Raptor. Chúng không muốn để lại dấu vết. Chúng đang cố che giấu việc Dome đến đây. Chúng đang nghĩ đến hậu quả sau trận chiến. Để làm gì? Nếu chúng muốn Raptor bớt chú ý đến nơi này..... Chẳng lẽ!'
Giáo Sư dùng tay vuốt bức tường đang dựa lưng vào.
Bức tường ngoài kiên cố được xây dựng để đối phó với chiến tranh hạt nhân. Dù có vài chỗ nứt, nhưng nước rỉ ra từ tường cho thấy hệ thống nước ngầm vẫn hoạt động tốt, và quan trọng nhất là bên trong chắc chắn có máy phát điện cung cấp cho cả 70 hộ dân sống tại hầm trú ẩn. Không phải loại di động mà mình đang nhắm đến, mà là cái khổng lồ nằm sâu nhất trong tòa nhà. Một tòa nhà vừa có máy phát điện vừa bền chắc.
'Dome đang định nhân cơ hội này để mở rộng lãnh thổ. Chúng sẽ dùng Raptor Society, những kẻ không bao giờ bỏ qua kho báu như thế này, để đẩy lùi đám nhặt rác, rồi lặng lẽ sát hại những tên Raptor đã vào bên trong, sau đó chiếm toàn bộ tòa nhà để sử dụng. Chỉ cần dọn dẹp bên trong xong thì đội kỹ thuật của Dome sẽ có đủ khả năng để sửa chữa những thiết bị hư hỏng. Và sau khi khôi phục được điện là có thể tận dụng những vách ngăn bên trong ngăn chặn những kẻ khác xâm nhập. Trong lúc đó, lực lượng chính của Dome sẽ đến phòng thủ nơi này, và như vậy một Dome thứ hai sẽ được hoàn thành.'
Suy nghĩ thì dài, nhưng kết luận chỉ có một.
Chúng ta đã vô tình lọt vào một cuộc chiến thực sự của những cá voi lớn. Chỉ cần đi sai một bước ở đây thôi là khó mà sống sót trở về được.
Cảm thấy có ai đó vỗ vai từ phía sau, Giáo Sư quay lại thì thấy Vex đang dùng ngón tay cái chỉ về phía cầu thang, ra hiệu cứ rút lui thôi.
'Tao cũng muốn làm thế từ lâu rồi chứ bộ... chỉ là tao đang lo lắng vì trông có vẻ khó khăn thôi.'
Đám tinh nhuệ của Dome đã bắt đầu chuẩn bị chiến đấu.
Nếu khoảng cách với Raptor còn xa, chúng đã không lãng phí sức chiến đấu vào những trạng thái căng thẳng vô ích. Một chiến dịch được chuẩn bị kỹ lưỡng như thế này thì kiểu gì cũng sẽ có lính canh gác, giám sát những người ra vào từ bên ngoài, vậy nên thời điểm chúng bắt đầu chuẩn bị cũng là lúc quân đội của Raptor Society đã tiến vào tầng hầm.
Tạch tạch.
"[Phía sau / Địch / Nhiều / Đường lui / Không có]"
Ra hiệu gọi Vex đang lén lút rút lui về phía sau và Ian đang lén lút di chuyển về phía trước, cả ba áp sát vào tường hết mức có thể. Hai con biến dị gặp trên đường đã bị Ian và Vex xử lý không một tiếng động. Khi xung quanh đã an toàn hơn một chút, Vex lo lắng hỏi.
"Không có đường lui là sao?"
"Khả năng là quân đoàn của Raptor đã vào bên trong rồi. Xuống tầng hầm 3 thì không có vấn đề gì, nhưng trên đường lên chúng ta sẽ chạm trán bọn chúng."
"Nếu lũ chó săn đất đó đông như vậy thì ngoài việc một trong ba chúng ta ôm bom xông lên thì chẳng còn cách nào khác-"
"Bác bỏ."
Đúng là như vậy... Đi đánh nhau thì kiểu gì bọn chúng cũng mang theo một trong hai thứ, minigun hoặc súng phun lửa. Đối đầu trực diện chẳng khác nào tự sát.
"Cách thoát thân là gì?"
"....Giờ thì chỉ còn cách trông chờ vào may mắn thôi."
Có ba thế lực thù địch. Đám tinh nhuệ của Dome, quân đoàn của Raptor, và lũ biến dị. Biến số có thể xảy ra là lũ biến dị.
"Nếu bọn chúng bắn trúng đầu thì không phải lo...."
"Mấy thằng Dome chỉ giỏi đánh nhau kiểu chiến hào như lũ con gái thì làm sao mà bắn trúng đầu được. Chắc chỉ nhắm vào thân mà bắn thôi."
Virus biến dị không hẳn là virus mà gần giống như sinh vật ký sinh hơn. Khi bị nhiễm, nó không gây ra bất kỳ triệu chứng nào cho đến khi lan rộng khắp cơ thể, nhưng khi vật chủ chết, nó sẽ bắt đầu hoạt động, chiếm quyền kiểm soát toàn bộ cơ thể và tăng cường sức mạnh thể chất ngay tại thời điểm ý thức ngừng lại.
Loại biến dị phát sinh từ xác chết tươi mới chưa lâu được gọi là loại 2, sau một thời gian thì cơ thể loại 2 chết hẳn, da và cơ bắp thối rữa yếu đi trở thành loại 1 thường thấy, và loại 3, hay còn gọi là biến dị hoàn chỉnh, là loại biến dị xảy ra khi vật chủ khỏe mạnh chết và virus xâm nhập cơ thể trong khi cơ thể vẫn còn duy trì được trạng thái sống.
Theo kết quả nghiên cứu của Dome, hiện tại hơn 90% dân số đã mang virus biến dị. Điều đó có nghĩa là bất kỳ ai khi chết nếu không bị phá hủy đầu hoặc thiêu đốt thì đều sẽ sống lại thành biến dị.
'Trong mớ hỗn loạn này chắc chắn không thể nhắm vào đầu hết được, vậy nên những kẻ bị thương nặng thường sẽ sống lại thành loại 2.'
Biến dị loại 2 có ngũ quan nhạy bén hơn người, sức mạnh cơ bắp và tốc độ phản xạ được tăng cường đến mức không thể tin được. Chỉ cần vài tên biến thành loại 2 trong trận chiến thôi cũng đủ gây ra hỗn loạn ngay lập tức.
'Lợi dụng sự hỗn loạn đó, tạo ra một khoảng trống trong khu vực chiến đấu rồi trốn thoát.'
Giáo Sư chắc chắn có lợi thế.
Vẫn chưa ai biết chúng ta ở đây. Chúng ta ít nhiều đoán được ai và khi nào sẽ giao chiến. Cuối cùng.....
"Chết tiệt. Bỏ cái mớ máy móc đó đi vậy."
Một tên ngốc ở vùng hoang tàn mang theo nhiều thuốc nổ đến mức phi lý. Nếu nghĩ đến số lượng lựu đạn và các loại chất nổ khác trong túi hắn và lợi thế có thể có được từ việc đánh úp, thì việc đó cũng không phải là hoàn toàn bất khả thi.
'Tình huống tốt nhất ở đây là mọi thứ chỉ là ảo tưởng của tôi, và lũ đứng phía trước kia thực ra chỉ là mấy thằng nhặt rác rất cẩn thận….’
....Cộp, cộp, cộp, cộp
"....Chết tiệt."
Nghe tiếng bước chân đều đặn ngày càng lớn dần từ phía trên, có lẽ tôi nên từ bỏ hy vọng thì hơn.


1 Bình luận
Tfnc