"Ư ư ư ư ư ư ưk!!!!"
Kesselring nhíu mày khi nghe tiếng hú vang vọng khắp căn hầm.
"Lũ loại 2 đã dậy rồi. Đừng hoảng loạn, giữ vững đội hình. Lính bắn tỉa nhắm vào chân chúng. Dù sao cũng chỉ là lũ quái vật không có trí tuệ."
Kesselring không giấu được vẻ khó chịu khi nhìn chiến trường ngày càng hỗn loạn. Trận chiến diễn ra đang tốt đẹp. Lửa cháy vẫn lan đều đặn, và việc có biến dị ở chỗ đóng quân của bọn chúng là điều bất ngờ nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Đoàng-!
Ngay lúc hắn bắn một viên đạn vào khớp chân con biến dị lao về phía mình, một thứ kỳ lạ lọt vào mắt Kesselring.
'....Dây cháy chậm?'
Xì xì xì-
Sợi dây cháy chậm đang cháy dở nằm hướng về bên trong bộ quần áo con biến dị, và nó đang ngọ nguậy vươn tay về phía đôi ủng của Kesselring. Không khó để hắn đoán ra ý nghĩa của nó.
'Lũ sâu bọ dám giở trò-!'
Ầm ầm ầm!!!
Một vụ nổ lớn ập đến sau lưng hắn, ngay trước khi hắn kịp ra lệnh.
***
"Vào được rồi!"
"Khà khà khà! Ăn đi lũ chó săn đất!"
Giáo Sư nhìn cái lối vào đang chìm trong biển lửa mà ước tính thiệt hại của địch. Vụ nổ gần hơn dự kiến, xem xét tình hình thì có vẻ như cả bình nhiên liệu của súng phun lửa cũng nổ theo.
"Xong rồi."
"H, giờ vào được chưa?"
"Nói gì vậy. Giờ phải ra chứ."
"Hả? Lại nữa à?"
"Ừ. Nếu mảnh lựu đạn không gây ra vấn đề gì với đồ bảo hộ thì khó mà khẳng định rằng chúng có bị thiệt hại nặng nề hay không. Thay vào đó, chắc chắn Raptor sẽ phải đi vào bên trong cái hẻm này."
'Bởi vì, bọn chúng không biết chúng ta không còn cái đó nữa.'
Mọi chiến thuật đánh lừa đều dựa trên nỗi sợ hãi vì sự không chắc chắn về thông tin. Raptor đã lãnh một đòn nặng từ con biến dị tự sát, thế là nỗi sợ hãi vì có thể còn có nhiều thứ khác sẽ ăn sâu vào đầu chúng. Nếu không muốn tiếp tục đơn phương chịu thiệt từ biến dị, chúng buộc phải vào cái hẻm nơi có quân Dome.
"Bọn chúng đốt lối thoát hiểm rồi nên khó mà ra đường đó được. Phần còn lại của trận chiến cứ giao cho Dome, chúng ta tìm thiết bị chữa cháy ở khu dân cư rồi trốn-"
"Ê, H, bên này."
"Hả? Tìm thấy rồi à?"
"Ừ. Chắc chắn. Mùi dầu động cơ."
"Không, tự nhiên sao lại thế? Trong cái mớ hỗn loạn này mà vẫn còn phân biệt được à?"
"Đừng có lề mề, theo tao. Cái này còn hữu ích gấp trăm lần cái thiết bị chữa cháy vớ vẩn kia."
Ian vừa nói vừa bắt đầu di chuyển trước cả khi Giáo Sư và Vex kịp ngăn cản, cuối cùng cả hai đành phải đi theo sau.
***
Rắc rắc rắc!
"Khà khà khà. May mắn thật! Tường bị sập một nửa rồi kìa?"
"Cái hầm trú ẩn quái quỷ gì mà dễ vỡ thế không biết. Khục!"
“Nếu đó là tầng hầm 3 của hầm trú ẩn hạt nhân thì khu dân cư không cần phải kiên cố làm gì."
Cả ba vừa vào một cái toà nhà to hơn những cái ở khu dân cư khác một chút. Ian tìm thấy cửa gara giữa đống đổ nát, sau khi mở ra, hắn ta cười toe toét.
"Hừ hừ hừ... ha ha ha! Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi!"
"Cái gì?"
"Thứ sẽ đưa chúng ta ra khỏi đây, cái sự lãng mạn ấy!"
"Làm ơn im lặng chút đi.....!"
Giáo Sư vừa lục lọi chỗ khác vừa bò qua cái cửa gara hé mở, anh cạn lời.
"Xe tải, hay là xe tăng vậy?"
"Hummer đấy. Mà cũng không sai lắm. Cái này chẳng khác gì xe tăng cả."
Ian dùng báng súng đập vỡ cửa kính rồi mở cửa, hắn ta bắt đầu xem xét tình trạng chiếc xe.
"Không có vấn đề gì cả. Chỉ cần thay cái bình ắc quy hết điện thôi. Ê, H! Cái thứ trên kệ kia! Mang cái đó lại đây cho tao!"
Khi Giáo Sư mang bình ắc quy đến, Ian nhanh nhẹn thay nó rồi dùng dao bỏ túi cậy ổ khóa, bắt đầu khởi động xe.
Tạch tạch, tạch tạch-
Rừ rừ!
"Khà khà khà! Được rồi! Khởi động được rồi!"
"Vậy.... chúng ta sẽ lái cái này ra ngoài?"
"Chứ còn gì nữa? Dùng cái này đâm sập lối thoát hiểm, rồi cứ thế vượt qua ngọn lửa...."
"Đi đường khác đi."
Trong lúc Giáo Sư và Ian lục lọi gara, Vex đã biến mất đâu đó rồi quay lại nói.
"Nghĩ đi chứ. Cái xe to như vậy mà ở đây. Nó chui vừa cái lối thoát hiểm đó à? Chắc chắn có cái... cái...."
"Ý mày là có lối vào khác?"
"Đúng rồi! Lối vào khác! Nãy đi ngang qua tao thấy mấy cái tòa nhà giống như thế này, chắc chắn có nhiều thiết bị cỡ này được đưa vào. Chắc chắn phải có đường đi lên xuống cho những thiết bị đó."
"Vex, ý kiến hay đấy, nhưng tao e là không có thời gian tìm đâu? Tao bắt đầu thấy hơi khó thở rồi."
Xoẹt-
Nghe Giáo Sư nói, Vex im lặng chỉ ra ngoài cửa sổ.
"Tìm thấy rồi."
Ở đầu ngón tay hắn là một cánh cửa sắt có dòng chữ 'Cấm người không phận sự'.
"Một tòa nhà như thế này, chắc chắn phải có một khu quản lý chứ?"
.
.
.
Ầm!
"Đồng chí~! Thằng nhóc giỏi giang!"
"Lão già! Lập công rồi!"
Cả nhóm lập tức leo lên xe.
Vroom-!
"Khà khà, cô em mới này khỏe phết nhỉ?"
"Đường hơi hẹp thì phải, đi được không?"
"À, không vấn đề gì. Cái loại xe này không phải để tìm đường!"
Vù vù! Ầm ầm!
"Mà là để tạo ra đường!"
Rầm!
Tiếng động cơ át đi tiếng ồn của chiến trường trong khoảnh khắc, chiếc xe chở ba người lao ra khỏi cửa gara.
Rầm rầm!
Chiếc xe bay lên theo sườn dốc của tòa nhà đổ sập một nửa, rồi cứ thế chạy trên nóc những khu dân cư san sát nhau. Cánh cửa sắt nhỏ bé lúc nãy nhanh chóng hiện ra trước mắt.
"Ê, các bạn! Bám chắc vào!"
"Sao!"
"Cửa khu quản lý có mở không? Đợi đến bao giờ mới cạy được nó!"
"Vậy thì...."
"Đâm thẳng luôn!"
Sau khi nhìn lại mấy lần thì tôi cũng hiểu. Thằng này hễ hưng phấn là không suy nghĩ gì cả.
"N, nghĩ cho kỹ đi, I!!!"
"Chết chắc rồi! Chưa dọn dẹp! Chưa dọn dẹp aaa!!"
"Tao! Giờ! Lý trí hơn bất kỳ ai trên đời này! Khà ha ha ha!!!!"
"Sai rồi! Thằng này điên rồi-"
Ầm ầm!
Đôi mắt trợn trắng, Ian cuối cùng vẫn không rời chân khỏi chân ga.
Rắc rắc rắc-
"Khụ khụ, khẹc! V.... còn sống không?"
"Ư ơ ơ.... H, tao, tao thấy cái gì lạ lắm. Cả một dòng sông, một ông già kỳ lạ nữa...."
"Mau qua đây. Đi theo cái đó là chết đấy."
Thật may mắn, có lẽ vì cùng tầng nên bức tường bê tông không kiên cố bằng tường ngoài. Chiếc xe đâm sập tường cùng với cánh cửa, thế mà nhìn nó vẫn ổn ngoại trừ cái cản trước bị móp, còn Ian thì.... ừm.... có vẻ chưa chết.
"Thằng đó để sau đi. Mà này.... cơ sở vật chất hoành tráng thật."
Có lẽ số lượng nhân viên quản lý khá đông nên phòng quản lý rộng không kém khu dân cư. Hàng chục màn hình lấp đầy một bên tường, nhiều loại bàn phím được lắp đặt riêng biệt khiến tôi nhớ đến tháp điều khiển của NASA mà tôi từng thấy hồi còn bé.
'Thang máy chở hàng..... Cái đó sao?'
Không khó để tìm thấy. Có một cánh cửa sắt trông giống thang máy nằm ở một bên. Vấn đề là, nó ở chỗ cao nhất, nằm bên cạnh bảng mạch trông không khác gì bảng điều khiển hệ thống, và một đống xác chết khổng lồ.
'Đang.... thở.'
Trong đống xác chết khổng lồ ấy, có một bộ phận đang phập phồng lên xuống một cách đều đặn và chậm rãi. Tôi đã từng nghe nói về thứ này.
Vex khẽ tiến đến bên cạnh Giáo Sư rồi thì thầm.
"Cái đó.... là cái gì?"
"Abomination. Một loại biến dị cấp 3, nghe nói trong quá trình biến dị, nếu xung quanh có nhiều xác chết thì virus bên trong chúng sẽ đồng bộ với nhau rồi bám vào. Tao cũng chỉ thấy trên tài liệu của cộng đồng thôi, đây là lần đầu tiên tạo thấy trực tiếp."
Nhìn những chai rượu vang và hàng chục lọ thuốc lăn lóc bên cạnh xác chết, không khó để suy đoán tình hình.
"Bọn ở khu quản lý đã tự sát tập thể ở đây. Lũ vô trách nhiệm. Chết sạch sẽ như vậy thì chắc chắn sẽ sinh ra loại 3, không biết sao?"
"Chắc không biết đâu. Đây là cơ sở bị cô lập với bên ngoài trước chiến tranh mà."
Đây chính là lý do lớn nhất khiến cộng đồng cần phải cảnh giác với căn bệnh trầm cảm. Một cái xác nguyên vẹn không bị thương nặng, và không có ai giúp xử lý sau khi chết. Tùy vào từng con mà loại 3 có những cá thể sở hữu sức mạnh đến phi lý, từ đó nó đã trở thành một trong những mối nguy hiểm cần phải cảnh giác nhất tại vùng hoang tàn.
Việc cảnh giác với chứng trầm cảm, và nếu vẫn muốn chết thì hãy nên bắn một phát gọn vào đầu. Bởi vì cái chết của một cá nhân không chỉ dừng lại ở sự mất mát của riêng người đó, đây chính là một loại thỏa thuận ngầm để mọi người cẩn thận với nhau.
Giáo Sư chậm rãi quan sát khối thịt đang phập phồng. Có lẽ không có kích thích từ bên ngoài trông khoảng thời gian dài nên nó gần như đang rơi vào trạng thái ngủ đông.
"V, đèn thang máy không sáng hả?"
"Đương nhiên rồi. Điện của cả khu này tắt hết rồi mà."
"....Có lẽ là cái đó."
"Cái gì?"
"Kia kìa. Bên cạnh nó. Cái cần gạt có chữ P/C ấy. Chắc là công tắc nguồn."
"....Power Control. Đúng là nó rồi."
Bên cạnh khối thịt ngọ nguậy có một cái cần gạt màu đỏ. Trông nó có thể kéo dài xuống dưới, có vẻ đúng là công tắc nguồn rồi.
"V, biết lái xe không?"
"....Không."
"Vậy tao sẽ đi đánh thức I hoặc dọn đường để kéo xe đến trước thang máy. Mày cứ lặng lẽ bật nguồn rồi nhanh chóng chạy về phía bọn tao. Có câu hỏi gì không?"
Xoẹt-
Vex giơ ngón tay cái thay cho câu trả lời.
Sau khi xác nhận Vex đã tiếp cận bảng điều khiển, Giáo Sư cẩn thận di chuyển về phía chiếc xe.
Rào rào, phù phù-
Mỗi khi khối thịt khổng lồ ngọ nguậy lên xuống, một mùi hôi thối đến mức cần phải bịt mũi lan tỏa ra xung quanh. Giáo Sư lo lắng nhìn Vex đang tiếp cận con biến dị.
'Một con đã lâu không được ăn. Dù đã biến dị hoàn toàn nhưng vẫn có mùi thối rữa, chắc là do nó tự ăn thịt mình. So với loại 3 thông thường thì có lẽ yếu hơn một chút.'
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là hiện tại họ có thể đối đầu với nó. Chỉ cần cái thân hình to bằng hai chiếc xe tải đó di chuyển thôi cũng đã là một thảm họa sống rồi.
Cạch-
'Ư ư ư ư!'
Tiếng mở cửa xe nhỏ xíu vang lên như tiếng sấm.
"Ư ư, ơ ơ ơ...."
"Suỵt! Này, tỉnh rồi thì giơ tay lên xem nào."
Ian đang úp mặt vào túi khí, khẽ lắc đầu rồi giơ tay trái lên. Túi khí và vùng quanh mũi hắn dính đầy máu, có vẻ như mũi hắn đã bị gãy.
"Chuyện gì.... đã xảy ra?"
"Nhỏ tiếng thôi. Tình hình không ổn rồi."
"....Ở đây còn tệ hơn được nữa sao?"
"Có một con loại 3, to lắm. Nó vẫn đang ngủ nên cứ từ từ lái xe đến trước thang máy đi."
"Nếu là do tiếng ồn thì bỏ xe không tốt hơn sao?"
"Ra ngoài còn phải tính tiếp chứ. Chúng ta còn không biết lối ra ở đâu, nếu rơi vào giữa đám nhặt rác hay lũ kỳ quái thì còn phải chạy trốn."
Có vẻ như Ian đã hiểu ý tôi, hắn gật đầu rồi bắt đầu mân mê dây điện.
Phụt-
"Hít!"
"Phía sau!"
Ngay lúc đó, đạn bắt đầu trút xuống cái lỗ mà cả nhóm vừa đi vào. Giữa làn đạn, một giọng nói khàn đặc hơn lúc nãy vang lên.
"Khen cho lũ chuột nhắt các ngươi! Dám lừa cả ta! Luôn là như vậy! Trong bùn lầy lại có ngọc trai, trong thùng rác lại có bảo vật! Ngay cả giữa lũ đạo đức giả Dome cũng có nhân tài!"
Một sĩ quan với bộ đồng phục cháy xém một nửa và khuôn mặt bê bết máu xuất hiện bên kia lỗ thủng.
Tằng tằng tằng!
Tiếng đạn găm vào thân xe lạnh lẽo lướt qua gáy tôi.
"Lũ Dome ngu xuẩn đần độn! Bày ván cờ đến như vậy mà vẫn không thắng được!"
Tiếng súng vọng lại từ phía sau cho thấy cuộc giao tranh giữa Dome và Raptor vẫn tiếp diễn. Viên chỉ huy chỉ để lại một lực lượng tối thiểu để đối phó với quân Dome rồi đích thân chạy thẳng đến đây.
Tạch tạch, tạch tạch-
"H, câu giờ cho tao chút!"
Phụt-
"Ở đây thì làm sao! Còn thuốc nổ không!"
"Giờ không xài được, cố cầm cự đi!"
Đoàng! Keng!
"Á á á! Chết tiệt!"
Giáo Sư càng cúi thấp người hơn trước làn đạn như mưa, cố gắng nhớ lại hình ảnh kẻ địch trước mắt. Với bộ dạng thảm hại như vậy mà vẫn chịu hùng hổ xả súng ở vị trí dẫn đầu. Lần đầu xuất hiện là một tràng những lời độc thoại vô nghĩa về mặt chiến lược, những cử chỉ khoa trương. Một tên ngốc thích ba hoa trước trận chiến, đúng là kiểu trùm phản diện ngu ngốc.
"Ê ê ê! Raptor!"
Phụt-!
"Đằng ấy không sao chứ! Tiếng quân của mày chết như ngả rạ ở phía sau kìa! Mà bên này chỉ có ba người thôi!"
Phải khiến hắn nói gì đó. Với vẻ tuyệt vọng nhất có thể, như thể trước khi chết chỉ muốn biết điều này!
"Câu giờ à! Nực cười! Chỉ có ba người! Tất nhiên nếu chỉ là ba tên lính quèn thì đây là một hành động vô nghĩa. Nhưng nếu là chỉ huy quân Dome thì lại khác!"
Tằng tằng tằng!
'Ừm.... Thử đồng ý xem sao?'
"C, cái gì cơ?"
"Cái gì cơ à! Nhìn cái cách bày binh bố trận để dụ đánh nhau trong đô thị là tao biết ngay lũ chuột nhắt Dome rồi! Nhưng khi thấy con biến dị gắn bom kia thì tao mới nhận ra! Cái vụ nổ lớn tập trung ở một phòng trên lầu, đó là một nước cờ lớn để lừa tao! Đây là cái mồ chôn khổng lồ để bắt và giết Fedor Raptor Kesselring này, kẻ đang dẫn đầu đội quân Raptor vĩ đại!"
'....Hình như hắn đang tự biên tự diễn rồi thì phải? Tạm thời cứ coi như là chuyện tốt đi?'
Những kẻ như vậy mắc một chứng bệnh. Khi dồn kẻ thù vào chân tường, chúng không thể không khoe khoang rằng mình đã nắm rõ mọi tình huống! Đặc biệt là khi bị thương thì cơn bệnh càng bộc phát mạnh hơn. Hắn không muốn giết đối phương trước khi cho họ biết rằng hắn đã nhìn thấu tất cả.
Nhờ vậy mà chỉ có tên Kesselring bắn súng, còn những tên khác vẫn giữ tư thế sẵn sàng.
"Tuyệt vời! Thật là một đòn chí mạng! Một chiến lược quá đỗi tuyệt vời! Dùng kho báu khổng lồ này làm mồi nhử để giấu một con dao găm duy nhất! Chắc chắn là một trong những nhà chiến lược tài ba của Dome rồi! Tao thừa nhận thất bại về mặt chiến thuật! Nhưng tao vẫn còn sống, và phần lớn những chiến binh Raptor kiên cường của tao cũng vậy! Tao sẽ giết mày! Và giành lấy chiến thắng về mặt chiến thuật!"
Rừ rừ! Rừ rừ!
"Được rồi! H! Khởi động được rồi!"
Bùm! Bùm! Bùm!
Lúc đó, những ngọn đèn treo trên trần của khu quản lý và khu dân cư đồng loạt sáng lên.
'Vex? Thời điểm… chưa đến gần thang máy mà.....!!'
Ầm. Ầm! Ầm!!
Giáo Sư vẫn đang nhìn qua gương chiếu hậu, bỗng nhiên cứng đờ người. Đúng vậy, với tiếng ồn như thế này thì kiểu gì nó cũng tỉnh!
"....Đạp ga."
"Hả!"
"Đạp như đây là lần cuối trong đời mày được đạp ga! Abomination tỉnh rồi!"
Trong gương chiếu hậu hiện ra cảnh Vex vừa chạy vừa vung tay điên cuồng, và con Abomination đuổi theo ngay phía sau.
Rừ rừ! Vroom vroom!!!
"Tính hạy trốn sao! Đây là đường cùng rồi! Nếu là thủ lĩnh của một nhó thì phải chết một cách danh dự...."
"Đội trưởng Pack! Kia, kia bên cạnh!"
"Ô--------ô ô ô ô ô!!!!!”
Rít-
"Khụ ách!"
"Á á á!"
"Tiếng.... gì vậy!"
Tiếng rống khổng lồ làm rung chuyển màng nhĩ. Như thể hàng chục cái đầu gắn trên khối thịt đang cùng nhau gào thét, một tiếng rống quái dị xé toạc màng nhĩ.
"Abomination?! Sao nó lại ở đây?"
"Hiện tại thì với hỏa lực gần như cạn kiệt của chúng ta, ta không thể nào đối phó với con quái vật đó!"
"Chết tiệt!"
Kesselring nghiến răng nghiến lợi nắm chặt nắm đấm. Gần như bắt được rồi. Bọn chuột nhắt đã dám chơi xỏ hắn, gần như bắt được hết rồi mà....!
".....Toàn quân, rút lui."
Kesselring thoáng do dự, nhưng với tư cách là đội trưởng Pack của Raptor, hắn quyết định chôn vùi sự tiếc nuối vào lòng.
"Để con quái vật đó xử lý tên chỉ huy Dome vậy. V, I và Hepburn.... Ta sẽ nhớ kỹ, nếu còn sống, nhất định có ngày ta sẽ tự tay.....!"
Rắc!
Nhẩm đi nhẩm lại cái tên mà hắn nghe loáng thoáng trên chiến trường, Kesselring quay người bỏ đi.


0 Bình luận