Tập 07 (r)
Chương r8: Có lẽ những điều đã kể, là câu chuyện của cậu, của cô ấy, và cả một câu chuyện khác của cô ấy nữa.
0 Bình luận - Độ dài: 9,495 từ - Cập nhật:
Hôm ấy, một trận tuyết lạ thường rơi xuống. Ở Chiba, tuyết hiếm khi rơi. Những đám mây ẩm ướt từ Biển Nhật Bản tràn đến, bị chặn lại bởi nhiều dãy núi vốn là xương sống của Honshu.
Vì vậy, khi tuyết rơi, những cơn gió khô khốc từ phía Thái Bình Dương thường thổi đến, tấn công vùng đồng bằng Chiba vốn bằng phẳng. Tuy nhiên, đôi khi tuyết vẫn rơi vào những thời điểm kỳ lạ như thế này. Trong mười bảy năm cuộc đời, tôi đã từng chứng kiến những trận bão tuyết vào đầu năm mới, ngày Thành Nhân [43], hoặc đột ngột vào cuối tháng Ba. Thời điểm này thật không may, trùng với kỳ thi vào trường của Komachi. May mắn thay, gió không thổi.
[43] Ngày lễ của Nhật Bản vào ngày thứ Hai lần thứ hai của tháng Một, kỷ niệm những người đã bước sang tuổi 20.
Những cánh hoa đào khẽ rung rinh trong điệu múa của tuyết.
Khoác lên mình bộ đồng phục học sinh quen thuộc, cùng áo khoác, khăn choàng, găng tay và đôi bốt da ấm áp, con bé đã chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi bước ra khỏi cửa. Vẫn còn lâu mới đến giờ thi, nhưng có lẽ tốt hơn là nên đi sớm, vì tôi sợ tắc đường.
“Em mang theo phiếu dự thi chưa? Còn tẩy, khăn tay và bút chì ngũ giác nữa?” [44]
[44] Đúng vậy, chúng thực sự tồn tại đấy. Mọi người sử dụng chúng để cầu may mắn trong các bài kiểm tra/kỳ thi.
Cây bút chì ngũ giác này là một trong số những món đồ mà bố đã mua trong chuyến viếng thăm đền thờ cầu may cho kỳ thi của con bé.
Mặt cắt ngang của cây bút chì có hình ngũ giác. Ngoài ra, nó cũng chỉ là một cây bút chì bình thường. Thật lòng mà nói, tôi nghĩ bút chì thường viết cũng dễ như vậy thôi. Rốt cuộc, trên các cạnh của bút chì ngũ giác của những thí sinh thường viết A - E, hoặc 1 - 5 hoặc ア - オ và một vài ký hiệu khác.
Mỗi khi gặp một câu hỏi trắc nghiệm mà bạn không biết, bạn có thể cầu nguyện cho cây bút chì quyết định cuộc đời mình. Đúng hơn, tôi nghĩ cây bút chì được tạo ra vì mục đích quyết định cuộc đời người khác.
Komachi liếc nhìn vào túi một lần cuối, rồi gật mạnh. Nói rồi, con bé nghiêng chiếc ô và giơ tay chào.
“Em xong rồi! Vậy thì, Onii-chan, em đi đây!”
“Ừ, đi cẩn thận nhé.”
“Vâng. Brrrrr, lạnh quá. Sin, cosine, tangent… À, hình như không thi cái này.”
Run rẩy, con bé vừa lẩm bẩm vừa ngân nga một giai điệu, rồi bước đi vững vàng. Khi tiễn con bé đi, trong lòng tôi dâng lên một chút lo lắng. Chắc con bé sẽ ổn thôi. Tôi tự hỏi liệu việc học quá nhiều có phải là nguyên nhân khiến con bé hưng phấn lạ thường như vậy không…
Dù sao thì, cuối cùng cũng đến ngày thi. Sau khi đã đến được bước này, không còn gì khác ngoài việc cố gắng hết mình. Dù thời gian thực tế chưa đến, nhưng việc vật lộn và quằn quại khi đến gần thời hạn của các kỳ thi đã trở thành một điều bình thường trong thế giới này.
Nói về những việc tôi có thể làm thì giờ chỉ còn nước chắp tay cầu nguyện, phó mặc cho số phận an bài.
Mây đen vần vũ giăng kín bầu trời, báo hiệu một ngày dài đằng đẵng phủ đầy tuyết trắng. Xem ra tuyết sẽ rơi cả ngày đây.
Tôi rùng mình trước cái lạnh cắt da cắt thịt, vội vã bước nhanh về nhà. Vào lúc đó, một lần nữa, vừa đi tôi vừa run lên.
Thò tay vào túi, tôi phát hiện ra nguồn cơn rung động, hóa ra là có cuộc gọi đến. Màn hình hiển thị: [★☆Yui☆★].
Yuigahama. Từ cái ngày tôi lưu số điện thoại này, nó vẫn luôn là như vậy, chưa từng thay đổi.
Tôi phân vân mất vài giây không biết có nên bắt máy hay không. Nhưng chuông vẫn reo, điện thoại vẫn rung không ngừng. Cuối cùng, tôi đành đầu hàng, ấn nút nghe và nhẹ nhàng áp điện thoại lên tai.
“...Alo?”
Vừa bắt máy, tôi đã nghe thấy tiếng thở ngập ngừng từ đầu dây bên kia.
“Hikki? Ừm, cậu biết đấy... chúng ta, đi hẹn hò nhé?”
“...Hả?”
Lời nói vừa rồi vượt quá sức tưởng tượng của tôi. Tôi chết lặng, cổ họng phát ra một tiếng rít the thé.
Sau cuộc gọi, tôi chậm rãi chuẩn bị ra ngoài. Nhìn qua cửa sổ, mặt trời đã lên quá đỉnh đầu. Tuyết rơi buổi sáng cũng đã ngớt dần.
Cẩn thận kiểm tra tình hình giao thông trên điện thoại. May mắn thay, đoạn đường tôi định đi đã thông thoáng hơn. Ít nhất, tôi không cần lo lắng về việc trễ giờ hẹn.
Nói thật, hệ thống giao thông vùng Kanto thật thảm hại mỗi khi có tuyết. Đặc biệt là ở tỉnh Chiba, nơi bị bao bọc bởi sông Edo và sông Tone. Vì không thể xây cầu bắc qua, hòn đảo này có nguy cơ trở thành một ốc đảo cô lập. Cứ thế này, có khi người ta sẽ tuyên bố thành lập [Nhà nước độc lập Chiba] mất. Ngay cả khi tôi bước ra ngoài, thời tiết vẫn chẳng khác gì, mặt đường nhựa đóng băng vì tuyết bắt đầu tích tụ.
Tuyết chưa đủ dày để khiến tôi vấp ngã, nhưng lớp tuyết xốp như kem khiến người ta dễ trượt chân. [45] Tôi chậm rãi bước trên đường đến trạm xe buýt, cố gắng đi theo vết bánh xe và dấu chân người. Mất một lúc để chuyển từ xe buýt sang tàu điện. Từ cửa sổ tàu, tôi có thể nhìn thấy biển. Tuyết nhẹ nhàng rơi, trôi từ phải sang trái. Mặt trời lên cao, xuyên qua tầng mây xám xịt, nhuộm cả không gian một màu trắng xóa.
Các tuyến đường ven biển có vẻ đông đúc. Không chỉ vì thời tiết. Tuyến đường này thường xuyên tắc nghẽn mỗi khi có sự kiện. Ví dụ như, tại Makuhari Messe[46], có thể có Triển lãm Game hoặc Triển lãm Ô tô, hoặc một khu đất lớn nơi diễn ra Comic Market (Comiket), hoặc một sự kiện trực tiếp tại ga Shin-Kiba. Những lúc như vậy, giao thông đặc biệt hỗn loạn.
[45] Lời bài hát từ ca khúc "Sherbet Snow and the Airplane" (Tuyết Sorbet và Máy bay).
[46] Trung tâm hội nghị ở Tokyo, nơi tổ chức nhiều triển lãm thường niên.
Trên hết, một ga dọc theo tuyến đường này là nơi tọa lạc của một trong những điểm du lịch hoành tráng nhất Nhật Bản. Đó là khu phức hợp được biết đến với tên gọi Tokyo Disney Resort, hay viết tắt là TDR.
Đặc biệt là hôm nay lại là ngày Lễ Tình Nhân.
Mặc dù trời đang có tuyết, nhưng vẫn có rất nhiều khách đến đây. Tôi vểnh tai nghe cuộc trò chuyện giữa những cặp đôi trên cùng chuyến tàu. Họ lãng mạn quá thể đáng! Dường như họ còn chào đón cả trận tuyết này!
Quả thật, đối với một buổi hẹn hò Valentine, đây có lẽ là một tình huống không thể tuyệt vời hơn.
Chẳng bao lâu, theo hướng tàu chạy, những cột khói trắng xóa từ một ngọn núi lửa [47] hiện ra. Thông báo trên tàu cho biết tàu sẽ dừng ở ga tiếp theo, và tàu bắt đầu giảm tốc độ từ từ.
[47] Núi lửa -> Tokyo Disney Sea. Điểm tham quan nằm ngay giữa lòng Disney Sea.
Với một tiếng xóc nảy, tàu dừng hẳn. Một tiếng rít vang lên, cửa tàu mở ra. Không khí lạnh và tuyết tràn vào khoang tàu, và những cặp đôi đã lên tàu trước tôi lần lượt xuống ga. Sau đó, cửa đóng lại và một tiếng chuông vang lên. Bản nhạc “Disney” đặc trưng của nhà ga được sử dụng làm giai điệu báo hiệu tàu khởi hành.
Lắng nghe giai điệu ấy, tôi bước xuống tàu.
Đã có lúc, tôi mơ hồ nghĩ rằng một ngày nào đó, chúng tôi nhất định sẽ cùng nhau đến nơi này. Lời hứa không thành lời ấy cuối cùng cũng sắp được thực hiện.
Tôi nhớ lại cuộc gọi sáng nay. Không phải vì bối rối hay ngạc nhiên mà tôi không từ chối lời đề nghị bất ngờ của cô ấy. Suy cho cùng, người đầu tiên mời cô ấy là tôi. Đây chỉ là sự tiếp nối của những gì tôi đã luôn trì hoãn.
Tôi siết chặt chiếc khăn quàng cổ, cố gắng lấy lại tinh thần. Tôi vội vã đi đến ga trung chuyển, tức là khu Resort, hay nói cách khác, ga Tokyo Disney Land, nơi có một tuyến tàu điện một ray chạy vòng quanh toàn bộ công viên giải trí.
Đó là địa điểm hẹn mà Yuigahama đã chọn.
Gần ga Maihama, các cửa hàng đã trang trí những hình trái tim cùng vô vàn vật phẩm mang dáng vẻ tuyết phủ, báo hiệu mùa lễ hội. Ánh đèn nhấp nháy càng làm không khí Valentine thêm rộn ràng. Mải ngắm nhìn khung cảnh ấy, tôi bắt đầu tìm điểm hẹn.
“Hikki!”
Chắc hẳn cô ấy đã lên tàu trước tôi. Yuigahama trông thấy tôi đi ngang qua, cất tiếng gọi và khẽ vẫy chiếc dù màu hồng nhạt trên tay. Gật đầu đáp lại, tôi chậm rãi chạy về phía cô.
“Xin lỗi nhé, tớ có đến muộn không?”
“Không đâu, ...... Tớ đến hơi sớm thôi.”
Vừa nói, Yuigahama vừa cười ngượng ngùng, vỗ nhẹ chiếc mũ len xù trên đầu rồi bồn chồn mân mê nó. Cô mặc áo khoác màu be cùng áo len dài. Chiếc khăn choàng cổ vừa phải quấn quanh cổ, và cô còn đeo cả găng tay giữ ấm. Trông có vẻ cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho cái lạnh. Tuy nhiên, dường như cô không mặc quần legging, và chiếc váy ngắn khiến cô có vẻ khá lạnh. Để ý kỹ hơn, cô còn đi một đôi bốt ngắn lông xù, có lẽ để cân bằng giữa ấm và lạnh.
Dù sao thì, chúng tôi cũng đã gặp nhau mà không gặp trở ngại gì. Điều còn lại là thời điểm để bắt đầu trò chuyện. Liếc nhìn cô, Yuigahama đang xoay người, dường như trở nên bồn chồn vì chờ đợi. Trông cô không thể bình tĩnh được.
Nếu nghĩ đến việc chỉ có hai người chúng tôi đến đây vào ngày này, thì việc sự im lặng bao trùm như thể tôi đang nói với cô ấy: “Này, cậu đang thực sự hòa mình vào không khí Valentine đấy!” cũng không có gì là vô lý. Ý tôi là, tôi cũng gần đến giới hạn của mình rồi.
Có điều, tôi là người đã đề nghị đi đâu đó để cảm ơn cô ấy. Vì vậy, tôi mới là người nên nói gì đó lúc này.
Quyết định như vậy, tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt Yuigahama, dù có chút ngập ngừng, và hơi né tránh ánh mắt của cô ấy. Tôi nghĩ rằng việc nói ra những gì tôi muốn nói ngay bây giờ thật sự rất khó xử, và những lời lẽ trơn tru sẽ không thể thốt ra từ miệng tôi. Bằng cách này hay cách khác, sau vô số lần hắng giọng, tôi đã cố gắng thốt ra những lời đó.
“......Vậy, chúng ta đi thôi.”
“Ừm!”
Bằng những lời lẽ ngớ ngẩn này và câu trả lời khẳng định đầy năng lượng của cô ấy, việc cảm ơn mà tôi đã nói, và buổi hẹn hò mà cô đã nói, bắt đầu.
Từ ga Maihama đến Disney Sea, cần phải chuyển sang tàu một ray chuyên dụng. Tàu một ray mang màu sắc của Disney, và nhạc nền bên trong tàu là những bài hát Disney quen thuộc mỗi lần đi. Tủ trưng bày bên trong tàu cũng trưng bày tất cả các nhân vật Disney Land. Nhìn những nhân vật đó, Yuigahama thốt lên một tiếng kinh ngạc. Cô đi từ đầu này đến đầu kia của toa tàu, nhìn ngó xung quanh.
“Tàu này tuyệt vời quá! Cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được không khí Disney từ đây!”
“Không hẳn là tàu, nó là tàu một ray.”
“......Một, ray?”
Yuigahama nghiêng đầu, trông như thể đây là lần đầu tiên cô nghe thấy từ này. Hành động ngây thơ đó của cô ấy thật sự rất dễ thương, nhưng ngoài ra, nó hoàn toàn đáng lo ngại!
“......Có thể nào, cậu không biết về thứ gọi là tàu một ray này sao?”
Tôi dè dặt hỏi cô ấy, Yuigahama nắm chặt tay thành nắm đấm.
“Tớ, tớ biết mà! ...... Nhưng, nó không lơ lửng.”
Tuy nhiên, cô ấy dường như không có nhiều tự tin khi nói câu cuối cùng. Chà, tôi đoán đối với những người dân Chiba đã quen với loại lơ lửng, thì việc không thể tận hưởng cảm giác bay lượn trên không có thể hơi thất vọng. [48]
[48] Tìm kiếm hình ảnh "Chiba" và "tàu điện một ray (monorail) Disneyland", bạn sẽ thấy sự khác biệt ngay lập tức.
Tàu một ray ầm ầm chạy, rung lắc tôi khi tôi suy nghĩ về tất cả những điều này. Bên ngoài cửa sổ, khung cảnh Disneyland vụt qua trước mắt chúng tôi.
“Ồ.”
Nhìn thấy phong cảnh, tôi không khỏi lẩm bẩm với chính mình. Sau đó, Yuigahama, người đang ở bên cạnh tôi, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, và tất nhiên, nhìn thấy những gì tôi thấy. Dù ban đầu tôi có ít hứng thú đến đâu, tôi cũng trở nên khá phấn khích khi nhìn thấy tòa lâu đài trắng cũng như khói từ ngọn núi lửa đang hoạt động.
“Này, này, chúng ta nên bắt đầu chơi trò gì trước đây?”
“Bình tĩnh nào. Có rất ít trò chơi nổi bật ở Disney Sea, điều đó có nghĩa là những trò chơi đó dễ dàng thu hút mọi người. Đầu tiên, chúng ta nên đi lấy Fast Pass của chúng trước khi quyết định xem nên xếp hàng trò nào tiếp theo..”
“Sao mà chi tiết đến mức đáng sợ vậy?!”
“Đương nhiên rồi. Đối với tớ, gần như mọi nơi ở Chiba tớ đều thuộc lòng cả.”
“Ồ, nghe khá là tuyệt đó, … Nhưng mà, Hikki, cậu đến đây thường xuyên lắm hả?!”
Biểu cảm ngưỡng mộ của Yuigahama chợt biến mất, thay vào đó là một chút bồn chồn. Cô nghiêng đầu, mái tóc mái khẽ lay động theo. Nhìn vẻ ngây thơ trên gương mặt ấy, tôi không tài nào giữ được bình tĩnh. Dù vậy, tôi vẫn cố gắng quay mặt đi, gãi gãi má.
“Thì, cậu biết đấy, giống như người ta hay nói, dân Tokyo phải đi xem Tháp Tokyo ấy. Kiểu vậy.”
“Tớ biết, nhưng mà vẫn chi tiết quá mức!”
Trong lúc chúng tôi trò chuyện, tàu một ray đã đến ga Disney Sea. Vừa bước chân ra khỏi sân ga, chúng tôi đã được chào đón nồng nhiệt như vừa bước chân vào một nhà hàng Trung Hoa vậy.
Trên đường từ ga đến cổng vào, nhân viên nhà ga không ngừng vẫy tay, hô lớn “Chúc quý khách có một chuyến đi vui vẻ!”. Yuigahama cũng vẫy tay đáp lại, ríu rít “Hẹn gặp lại ạ!”. Đúng là vương quốc của những giấc mơ và phép màu mà.
Ở cái thế giới thực dụng này, chỉ cần bạn chào hỏi một người lạ trên đường thôi, bạn sẽ bị coi là kẻ đáng ngờ ngay lập tức. Đúng là vương quốc của những giấc mơ và phép màu! Một nơi mà những chuẩn mực thông thường áp dụng được.
Càng nghĩ, tôi càng thấy lập luận của mình đúng đắn. Chúng tôi mua vé, đi qua cổng và lạc vào một không gian rộng lớn. Âm thanh kinh ngạc bật ra khỏi miệng tôi trước khi kịp ngăn lại.
Từ đây trở đi, một khung cảnh khác xa thực tế, một thế giới hoàn toàn khác biệt đang chờ đợi chúng tôi. Đối diện cổng vào là một tác phẩm điêu khắc hình trái tim khổng lồ và tượng các nhân vật đang nắm tay nhau. Ánh đèn rực rỡ liên tục nhấp nháy, tô điểm thêm cho khu vực.
Điểm nhấn chính là cánh cổng trang trí dẫn vào con phố chính, kéo dài từ không gian rộng lớn đến tận sâu bên trong công viên. Những tòa nhà được xây dựng bằng gạch theo phong cách Ý, gợi nhớ đến Venice hay một vùng đất nào đó ở châu Âu, tạo nên một bầu không khí đậm chất nước ngoài.
Bước qua cánh cổng, người ta có thể thoáng thấy ngọn núi lửa hùng vĩ ở đằng xa, cũng như con tàu khách sang trọng đang neo đậu tại bến cảng. Cảm giác như chúng tôi đang ở trong một khung hình của một bộ phim vậy. Nó khiến tôi cảm thấy có lẽ câu chuyện của chúng tôi sẽ bắt đầu ngay tại đây.
Ngắm nhìn khung cảnh này, dù không muốn, tôi vẫn nhận ra rằng chúng tôi sẽ dành cả ngày hôm nay ở đây, vui chơi thỏa thích tại Disney Sea. Nếu ngay cả tôi còn cảm thấy như vậy, thì Yuigahama chắc chắn cũng có cảm xúc tương tự. Yuigahama kéo tay tôi liên tục, mắt lấp lánh và khuôn mặt rạng rỡ.
“Hikki! Ảnh! Chụp!”
“Ờ, được thôi. Sao cậu lại nói tiếng Nhật bồi vậy...”
Lúc này, cô ấy đang nói với một ngữ điệu tương tự như nhân vật “TÔI, BẠN, ĂN” [50] nào đó.
[50] Một trong những kiểu nói chuyện của con quỷ trong Megami Tensei.
Được rồi, dù đang ở cổng, chúng tôi vẫn phải chờ đến lượt chụp ảnh, vì đây là một địa điểm chụp ảnh rất nổi tiếng, có thể thu trọn cả những tòa nhà và ngọn núi lửa vào khung hình. Yuigahama đứng sát cạnh tôi một cách tự nhiên. Đương nhiên, trong cái tâm trạng này, tôi không thể từ chối cô ấy được, và thế là, tôi không còn lựa chọn nào khác. Ý tôi là, tôi không thể làm thế khi nghĩ đến cơn cuồng Disney mà cô ấy sẽ thể hiện khi đến Disney Sea một mình. Tóm lại là, không thể từ chối! [51]
[51] Không thể nhẫn... (忍びない) có thể được hiểu là một cách viết tắt thông thường của 忍びは(い)ない (không có ninja; nhẫn = nhẫn giả(ninja)). "Không-ninja" cũng là một triết lý chiến đấu nào đó từ anime Ninja Slayer.
Đứng cạnh Yuigahama, tôi cảm thấy lúng túng và cố gắng che giấu sự lúng túng này bằng những suy nghĩ ngớ ngẩn. Chẳng mấy chốc, đã đến lượt chúng tôi.
Chúng tôi đứng trước ống kính. Khoảng cách giữa chúng tôi vẫn như mọi khi. Chúng tôi chừa ra một khoảng trống nhỏ, như thể có một ai đó vô hình đang đứng giữa.
Vì nhân viên công viên là người chụp ảnh, tôi không cần phải làm việc đó. Không hiểu sao, chỉ nghĩ đến điều này thôi cũng khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Với một nụ cười tươi rói, nhân viên công viên chắp tay lại và hỏi, “Hai bạn có thể tiến lại gần nhau một chút được không ạ?”
“À, vâng ạ...”
Sau khi trả lời, Yuigahama chậm rãi bước nửa bước về phía tôi. Tuy nhiên, nhân viên công viên vẫn giữ nụ cười trên môi và không nói gì, tiếp tục ra hiệu bằng tay để chúng tôi tiến lại gần hơn.
“T-tôi nghĩ là gần hơn một chút nữa thì sẽ tốt hơn đấy...”
Vừa nói, ánh mắt cô ấy thoáng chút bất an nhìn tôi. Đồng thời, tôi hình như như nghe thấy tiếng xôn xao nôn nóng của những người phía sau, đang chờ đợi đến lượt chụp ảnh.
Áp lực thật kinh khủng! Đến tận bây giờ tôi mới cảm nhận được cái sức ép vô hình, như thể ai cũng đang thúc giục: “Chụp nhanh lên đi!” bằng ánh mắt của tất cả mọi người.
Quả thật... tất cả đều đang nhìn về phía tôi.
Dù không hề muốn khuất phục trước những ánh mắt và nụ cười gượng gạo ấy, tôi vẫn nhích từng chút, chỉ nửa bước thôi, về phía Yuigahama.
Cuối cùng thì nhân viên chụp ảnh cũng bắt đầu chuẩn bị máy. Thời gian bấm máy có lẽ chỉ là khoảnh khắc, nhưng với tôi nó kéo dài vô tận, khiến tôi không tài nào bình tĩnh được.
“Được rồi, tôi chụp đây!”
Ngay khi nhân viên vừa dứt lời, Yuigahama bất ngờ kéo mạnh chiếc khăn quàng cổ của tôi. Bị tấn công bất ngờ, tôi loạng choạng và theo phản xạ, tay tôi đã đặt lên vai Yuigahama. Khoảng cách giữa tôi và cô ấy bỗng trở nên gần hơn bao giờ hết. Tôi thấy rõ nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô, như thể đang tự khen bản thân vì trò nghịch ngợm thành công này.
Và ngay khoảnh khắc đó, tiếng màn trập vang lên.
Chúng tôi rời khỏi hàng chờ chụp ảnh và dạo bước trên những con phố của khu American Waterfront. Sau đó, chúng tôi may mắn lấy được vé ưu tiên cho trò chơi “Tower of Terror” nổi tiếng. Vừa đi dạo dọc theo con đường ven biển nhìn ra vịnh Tokyo, chúng tôi vừa chơi một vài trò khác mà không phải xếp hàng chờ đợi lâu. Khoảng cách giữa tôi và Yuigahama vẫn không hề thu hẹp.
Có lẽ, bởi vì chúng tôi vừa ở quá gần nhau. Tôi nghĩ, việc cố gắng giữ khoảng cách này có lẽ là phản ứng tự nhiên của sự tự ý thức. Ý tôi là, bức ảnh vừa rồi... thật là thảm họa! Chắc chắn đó sẽ là một bức ảnh tôi đang nhìn Yuigahama với vẻ mặt ngớ ngẩn. Vừa xấu hổ đến phát điên, tôi vừa nhìn Yuigahama, người đã đi trước tôi một đoạn.
Tuy nhiên, Yuigahama dường như không mấy bận tâm đến những gì vừa xảy ra, cô ấy đang mở tờ rơi quảng cáo và thậm chí còn không thèm quay lại nhìn tôi.
“Chúng ta đi đâu tiếp theo đây?”
Cuối cùng thì cô ấy cũng quay đầu lại. Đôi má cô ửng hồng, có lẽ vì gió biển lạnh buốt. Cô nhìn tôi với ánh mắt cún con đầy lo lắng, có vẻ rất quan tâm đến tôi. Nhận ra điều đó, tôi thở dài, một làn khói trắng thoát ra từ môi tôi.
...Được rồi, phải làm cho đàng hoàng thôi. Tôi hà hơi vào lòng bàn tay trần, cố gắng vực dậy tinh thần. Hôm nay đến đây, coi như là để cảm ơn cô ấy vì đã băng bó vết thương cho tôi lần trước. Đáng lẽ phải như vậy, nhưng hiện tại, để bầu không khí gượng gạo này xuất hiện là hoàn toàn trái ngược với những gì tôi muốn.
Trước hết, trò chuyện đã. Một cuộc trò chuyện. Nếu khung cảnh ở đây không đủ sôi động, thì tôi sẽ phải nghĩ ra đủ thứ chủ đề để cô ấy không cảm thấy nhàm chán, hoặc có lẽ là nghĩ ra vài câu đùa thông minh, hóm hỉnh!
“Ừm, có lẽ nên tìm chỗ nào đó ấm hơn nhỉ? Chúng ta đang ở ven biển nên hơi lạnh (samuishi). Hiểu không? Lạnh (Samui), lạnh (samui)? Biển lạnh (Samui shi)...”
“T, tớ hiểu rồi. Đúng là hơi lạnh thật.”
Yuigahama cười gượng trước câu đùa nhạt nhẽo của tôi, và vừa lẩm bẩm về một nơi ấm áp, cô ấy vừa liếc nhìn tờ rơi quảng cáo.
Duy trì cuộc nói chuyện... Tôi không làm được!
Nghĩ lại thì, việc tạo ra một chủ đề phong phú hoặc một cuộc trò chuyện thông minh luôn là điểm yếu chết người của tôi. Thật ra, tôi không cần phải suy nghĩ cũng biết điều đó.
Thậm chí, chính sự tốt bụng của Yuigahama, khi cô ấy cố tình đáp lời tôi, lại càng khiến tôi cảm thấy đau khổ hơn... Nếu là người khác, có lẽ họ sẽ chỉ “Hả?” một tiếng rồi trừng mắt nhìn tôi. Người duy nhất có thể phá lên cười có lẽ chỉ có Hiratsuka-sensei...
Trong lúc lương tâm cắn rứt, khiến tôi nghĩ “Và đây là Hachiman-san, lại gây ra chuyện nữa rồi...”, mắt tôi bỗng dừng lại ở một gian hàng.
“Khoan đã, quên những gì tớ vừa nói đi.”
“Eh? Chúng ta đi đâu vậy?”
Tôi khua tay nhẹ với Yuigahama, ra hiệu cho cô ấy đừng đuổi theo, rồi tăng tốc chạy về phía cửa hàng. Sau đó, nhanh chóng gọi món, tôi lấy được thứ mình muốn và vội vã quay trở lại.
“Trời lạnh nên tớ nghĩ cái này sẽ rất tốt.”
Vừa nói, tôi vừa đưa món đồ vừa mua cho cô ấy. Yui nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu và nhận lấy. Cô ngắm nghía nó trong tay, đôi mắt mơ hồ như lạc vào một thế giới khác.
Trong đôi tay bọc găng ấm áp, Yuigahama đang cầm chặt chiếc bánh Eukiwa [52] nóng hổi. Cô nhìn chằm chằm vào nó, thỉnh thoảng lại thổi nhẹ cho bớt nóng.
[52] Eukiwa Buns: Đây là tên một món ăn vặt nổi tiếng chỉ có tại Tokyo DisneySea. Nó được mô tả là "Bánh bao tôm hấp phao cứu sinh Vịt Donald".
“Kỳ lạ thật. Hikki chu đáo vậy hơi lạ à nha. Ý tớ là, cái trò đùa vừa rồi của cậu nhạt nhẽo quá. Thật lòng mà nói, tớ thấy hơi tụt hứng đấy.”
“Có lẽ vậy, nhưng mà...”
Ngắm nhìn Yui khúc khích cười vui vẻ, tôi không khỏi mỉm cười bất lực. Khoan đã? Nãy giờ cô nàng có nói ác ý gì không nhỉ? Ừm, chắc cũng không trách được, dù sao thì tôi cũng đã quyết định trở nên chu đáo hơn mà.
“...Tớ đã hơi lo lắng, nên mới làm vậy.”
Những lời nghe như trách móc vụt ra khỏi miệng tôi, khiến Yuigahama chớp mắt liên tục. Rồi, cô nàng ưỡn ngực đầy tự hào.
“...Ra vậy, cậu lo lắng hả?”
“Chắc cũng có một chút.”
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, tôi vội quay mặt đi. Không thể tìm được lời nào để tiếp tục, tôi quyết định cắn một miếng bánh Eukiwa. Như thể hài lòng khi thấy tôi làm vậy, Yui cũng cắn một miếng bánh của mình. Cả hai không nói gì, chỉ lặng lẽ thưởng thức hương vị bánh ngọt ngào và bước đi. Thỉnh thoảng, chúng tôi lại nhìn nhau, như để khẳng định rằng chiếc bánh này ngon đến nhường nào.
Nhìn vẻ mặt cô ấy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Phải, nghiêm túc mà nói, trong thế giới này, mời con gái ăn tôm, bơ hay mì Ý luôn là một lựa chọn an toàn. Hơn nữa, im lặng khi ăn cũng chẳng có gì là lạ cả. Tuyệt vời! Hachiman, thiên tài! Tôi thật là thiên tài khi nghĩ ra cách biện minh cho việc hai người im lặng.
Không ngờ, đây có lẽ là lý do vì sao lại có nhiều quầy bán đồ ăn vặt ở những địa điểm hẹn hò như TDR. Nếu đúng là vậy, thì có thể nói thí nghiệm này đã thành công phần nào. Thật vậy, khi chúng tôi ăn, bầu không khí cũng dịu đi đôi chút, và môi cũng trở nên bóng nhẫy hơn. Yuigahama ăn xong bánh Eukiwa, dùng đầu ngón tay lau nhẹ đôi môi mềm mại rồi thở dài.
“Ý là, tớ cũng lo lắng mà. Hikki không thấy lạnh sao, cậu đâu có đeo găng tay?”
“Tớ ổn.”
Vừa nói, tôi vừa nhét tay vào túi áo khoác, chạy loanh quanh để áo khoác bay phấp phới. Yuigahama nhăn mặt nhìn tôi.
“Cậu mà ngã thì nguy hiểm lắm đó. Có thể chết đó!”
“Gì mà dữ vậy... Cậu là mẹ tớ hả?”
Dù cô ấy chỉ nói đùa, nhưng thật lòng mà nói, cô gái này có lẽ sẽ là một người mẹ tốt. Bất chợt, Yuigahama có vẻ hơi lo lắng nghiêng đầu, vẻ mặt băn khoăn, dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Chẳng bao lâu sau, cô vỗ hai chiếc găng tay vào nhau, có lẽ đã nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời.
Yui tháo chiếc găng tay bên tay trái ra và đưa cho tôi.
“Không sao đâu mà, thật đó. Vấn đề cũng đâu có thực sự được giải quy...”
“Ể!”
Cắt ngang lời tôi, Yuigahama đột ngột nắm lấy tay tôi trong túi áo khoác.
“Có lẽ... như vậy sẽ ấm hơn, chắc vậy...”
Giọng cô thì thầm khe khẽ, và vội quay mặt đi. Khuôn mặt cô ửng đỏ bừng lên tận mang tai. Cậu nghiêm túc đấy à? Chỉ có những người muốn bị buộc tội móc túi hoặc fan của Bump of Chicken[53] mới đút tay vào túi người khác thôi đó... Quả không hổ danh người con của Chiba, dạn dĩ thật!
[53] Bump of Chicken là một ban nhạc rock alternative đến từ Chiba. Phần "túi bên phải" đề cập đến lời bài hát từ một trong những ca khúc của họ, "Snow Smile" (スノ一スマイル).
“Không, lần này khác mà. Với lại, như vậy có hơi...”
Nhưng không hiểu sao, tôi lại không thấy có gì khác biệt? Đi bộ như vậy sẽ khó khăn lắm. Hơn nữa, tay phải của tôi sẽ không có gì để làm cả. Việc này chắc chắn thật ngốc nghếch, đáng yêu, kỳ quặc và ngượng ngùng... Khi tôi cố gắng phản đối hành động của cô ấy, Yui vẫn tiếp tục nhét tay vào túi tôi, khẽ lắc cánh tay và bắt đầu bước đi.
Tôi không còn cảm thấy lạnh nữa. Tôi có thể cảm thấy cơ thể mình ấm lên. Cũng chính lúc này, tôi trở nên bồn chồn, lo lắng nhìn xung quanh, để ý đến những người khác, giống như một con cầy hương lạc vào khu đô thị, ngơ ngác nhìn ngắm những điều xa lạ.
Tuy nhiên, không ai trong công viên để ý đến chúng tôi. Mọi người đều đang tận hưởng bầu không khí của Vương quốc những giấc mơ và phép thuật, và đắm chìm trong thế giới riêng của mình. Do đó, chẳng ai quan tâm đến chuyện của người khác.
Nhận ra điều đó, tôi thả lỏng bản thân. Đây không phải là thế giới thường ngày, bởi lẽ chẳng ai ở đây biết về chúng tôi cả. Trong khoảnh khắc nhỏ bé này, nơi đây trông thật phù du như một bối cảnh trong truyện cổ tích. Vậy nên, chỉ một chút thôi, tôi sẽ cho phép điều đó xảy ra.
Vẫn như mọi khi, tôi miệt mài tìm kiếm những lý do, và rồi thò tay vào túi bên phải. Túi không rộng rãi lắm, thế nên, tay cô ấy và tay tôi chạm vào nhau. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nghe thấy tiếng thở khẽ khàng của người con gái bên cạnh. Các ngón tay không đan vào nhau, nhưng tôi cảm nhận được một hơi ấm nhè nhẹ bao bọc lấy bàn tay mình.
Nhưng rồi, như muốn rời bỏ hơi ấm ấy, Yuigahama rụt tay trái lại, và tôi cũng rút tay phải ra khỏi túi. Tôi cảm nhận được sự luyến tiếc khi phải tách nhau ra.
Ngay sau đó, Yuigahama khẽ cười, cố gắng xoa dịu bầu không khí, rồi rời tay tôi ra. Nhìn bàn tay cô ấy rời đi, tôi vội vã với tay ra nắm chặt lấy.
“Ể...?”
Bị nắm tay đột ngột như vậy, Yuigahama ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời.
...À, nếu nghĩ kỹ thì.
Gió biển lạnh lẽo thổi, nhiệt độ hôm nay lại còn kèm tuyết rơi, hơn nữa, vẫn còn lâu trước khi hết ngày, lãng phí sức lực ở đây không phải là một ý hay. Hơn nữa, lo lắng cho nhau chỉ khiến chúng tôi mệt mỏi thêm thôi.
“...À, tại... tại lạnh thôi mà.”
“...À! Tại lạnh!”
Cô ấy nhìn sang một bên khi trả lời, có lẽ vì quá ngại ngùng để nhìn thẳng vào tôi. Sau đó, với một nụ cười rạng rỡ, cô ấy nắm chặt lại tay tôi.
Chúng tôi bước đi trên con phố được mô phỏng theo khung cảnh của Machu Picchu và Aztec ở Nam Mỹ. Dọc đường, Yuigahama có vẻ rất vui vẻ, cô ấy vung vẩy tay tôi.
“Vừa nãy tuyệt vời thật đó! Nó cứ xoay vòng vòng!”
“Tớ biết, đến giờ tớ vẫn còn thấy mình xoay vòng vòng đây này. Không tài nào bình tĩnh lại được... Cứ như là tớ sắp biến thành một cục bơ ấy...”
Yuigahama đang nói về trò tàu lượn siêu tốc <Raging Spirit> với vòng lượn 360 độ mà chúng tôi vừa chơi. Lúc này, Yuigahama đang vung vẩy tay tôi, bắt chước cách tàu lượn lao vun vút qua vòng lượn với tốc độ cao. Tôi cố gắng ngăn bàn tay Yuigahama lại như thể đang điều khiển một con ngựa, chúng tôi tiếp tục bước đi trên đường phố, và chẳng mấy chốc, chúng tôi đến một khu vực mang đậm phong cách Ả Rập.
Dạo bước trên những con phố mang đậm phong cách Ả Rập, hoàn toàn khác biệt so với những con phố thường ngày, Yuigahama khẽ ngáp, có lẽ vì mệt mỏi do đi bộ quá nhiều hoặc đơn giản là cô ấy bị choáng ngợp bởi cảnh vật.
“Kyuuu~~”
Tôi cũng ngáp theo, cũng có chút mệt mỏi. Đi bộ bên cạnh nhau không phải là vấn đề lớn. Tuy nhiên, nắm tay Yuigahama lấy đi nhiều sức lực tinh thần của tôi hơn tôi tưởng.
Nhìn xung quanh, có vẻ như không có nhiều điểm bắt mắt. Sẽ thật tuyệt nếu chúng tôi có thể chơi một trò gì đó ít cảm giác mạnh và thư giãn hơn.
Quyết định như vậy, tôi chỉ tay về phía một trò chơi khi chúng tôi đi ngang qua nó.
“Hay là mình đi cái đó tiếp đi?”
Trò chơi mà tôi chỉ vào là < Sindbad’s Storybook Voyage> (Hành trình Chuyện cổ tích của Sinbad), một trò chơi mang đến cảm giác thư thái và chậm rãi. Bước vào bên trong, tôi thấy phần lớn mọi người ở đây là các gia đình có trẻ nhỏ. Nói cách khác, trò chơi này đảm bảo sẽ là một chuyến đi chậm rãi, thong thả và vô tư lự!
“Sindbad Sto...”
Yuigahama lẩm bẩm tên trò chơi một cách không chắc chắn khi nhìn vào bảng thông tin. Chà chà, cậu thực sự kém tiếng Anh quá... Tớ cứ tưởng anime đã được phát sóng cùng với việc phát hành bản tankoubon cho bộ Magi, cuộc phiêu lưu của Sindbad chứ...
Và rồi, Yuigahama đột nhiên cất cao giọng, sau khi nhìn vào thời gian chờ đợi.
“Chỉ còn năm phút nữa thôi! Chết rồi! Nhanh lên!”
Vừa nói, cô ấy vừa kéo tay tôi đi. Dù chỉ còn năm phút, chúng tôi chỉ mất khoảng hai phút để vào khu vực chờ đợi của trò chơi.
Có vẻ như trò chơi này là một chuyến du hành qua thế giới của Sinbad trên một con thuyền khổng lồ. Cảm giác khá giống với trò “It's a small world” ở Disneyland. Một nhân viên nữ nhanh chóng hướng dẫn chúng tôi lên thuyền, và con thuyền bắt đầu chầm chậm rời bến.
Dưới mái vòm tựa bầu trời đêm, khu vui chơi chìm trong bóng tối huyền ảo. Con thuyền lướt nhẹ trên mặt nước, đồng điệu với âm điệu du dương từ giọng hát của những robot, hòa quyện thành một bản giao hưởng mê hoặc. Sinbad xuất hiện, cất tiếng hát trầm bổng, mượt mà không chút gắng sức.
Chưa đầy một phút kể từ khi trò chơi bắt đầu, tôi cảm thấy mí mắt nặng trĩu. Hơi ấm dễ chịu cùng với sự rung lắc nhẹ nhàng của con thuyền dần đưa tôi vào giấc ngủ.
Trong lúc thầm nhủ về cảm giác mệt mỏi đang lan tỏa, một trọng lượng bất ngờ đặt lên vai tôi. Quay sang, tôi bắt gặp Yuigahama đã chìm vào giấc ngủ say. Hàng mi dài của cô khẽ rung động, một nụ cười thoáng hiện trên môi. Khi con thuyền trôi chậm rãi, cô khẽ rên nhẹ như thể không hài lòng với nhịp độ chậm chạp, rồi vùi sâu khuôn mặt vào lớp áo khoác của tôi.
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy bình yên đến vậy. Một cô gái với biểu cảm luôn thay đổi nhanh chóng. Dù nghĩ bao nhiêu lần đi nữa, những thay đổi ấy vẫn luôn thật sống động, thật thú vị và thật đáng yêu.
Nhưng ngay lúc này, tôi nghĩ rằng, cô ấy chỉ đơn thuần là đẹp thôi.
Bước ra khỏi khu vui chơi ru ngủ siêu hạng <Hành trình Chuyện cổ tích của Sinbad>, Yuigahama chắp tay trước ngực và cúi đầu.
“Xin lỗi! Tớ tự nhiên buồn ngủ quá!”
“Ừm, đây là trò chơi khiến người ta chỉ muốn ngủ thôi mà...”
Tôi cũng đã suýt chìm vào giấc ngủ, nên tôi chẳng có lý do gì để phàn nàn cả.
......Tuy nhiên, trong suốt mười phút của trò chơi, tôi luôn nhìn ngắm khuôn mặt say ngủ của Yuigahama. Nghĩ đến điều đó, tôi cảm thấy người nên xin lỗi có lẽ là tôi mới đúng. Trong khi Sinbad có thể đang hát về la bàn trái tim bạn [54], thì la bàn của tôi lại hoàn toàn mất phương hướng. Chà, Gahama-san, người đang cúi gằm mặt như thể xấu hổ tột độ, có lẽ cũng đang rối bời không kém.
[54] "Compass of Your Heart" (La bàn trái tim bạn): Bài hát chủ đề cho điểm tham quan nói trên, được sáng tác bởi Alan Menken.
Dù sao đi nữa, nhìn Yuigahama ngủ như vậy, tôi cũng hiểu rằng cô ấy không được khỏe. Vì vậy, tôi nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Không ngủ đủ giấc à?”
Nghe câu hỏi của tôi, Yuigahama khựng lại. Cô lúng túng loay hoay, cố gắng chỉnh lại ba lô. Biểu cảm của cô có chút gượng gạo.
“Ừm, thì, tớ không ngủ được nhiều lắm...”
Ồ. Rốt cuộc đêm qua cô ấy đã làm gì? Hay cô ấy là một trong những người không thể ngủ được vào đêm trước chuyến đi?
Trong khi tôi cân nhắc các khả năng, chúng tôi tiếp tục đi đến mái vòm khổng lồ của khu < Mermaid Lagoon Theatre>. Theo tờ rơi, có rất nhiều khu vui chơi nhỏ và cửa hàng bên trong mái vòm khổng lồ này.
Tôi bước về phía mái vòm và hỏi, “Chúng ta nghỉ một lát nhé?”
Yuigahama nhíu mày đáp, “Hả, như vậy chẳng phải hơi lãng phí sao? Tớ nghĩ nên chơi thêm mấy trò nữa thì hơn...”
“Tớ thật sự không hiểu nổi cậu. Nếu chúng ta cứ chậm rãi đi giữa đám đông đang hối hả ngược xuôi, cậu không nghĩ việc đó là xa xỉ nhất sao? Trốn học chỉ để xem 「Iitomo」và「Gokigenyou」sẽ khiến các chương trình đó thú vị hơn gấp năm lần. [55]”
[55] Đề cập đến hai chương trình "Waratte Iitomo" và "Lion no Gokigenyou", hai chương trình tạp kỹ/hài kịch kéo dài rất lâu và gần đây đã kết thúc. Chương trình trước phát sóng từ khoảng 12:00 đến 13:00, trong khi chương trình sau từ khoảng 13:00 đến 13:30.
“Đúng là chỉ có Hikki mới nói những điều như vậy thôi.”
Yuigahama đứng cạnh tôi khúc khích cười và thừa nhận quan điểm của tôi.
Mái vòm hoàn toàn ngăn gió từ bên ngoài và hệ thống sưởi ấm hiệu quả khiến nơi này trở nên ấm cúng. Có vẻ như có nhiều người cũng nghĩ như vậy, và có thể cảm nhận được rằng nhiều người đến đây chỉ để nghỉ ngơi một lát.
Cả Yuigahama và tôi đều ngồi xuống một trong những chiếc ghế dài. Sau đó, cả hai chúng tôi đều ngáp rõ to, không kịp ngăn lại. Âm thanh lớn khiến chúng tôi nhìn nhau và bật cười. Thật lạ là chúng tôi có thể cười vì những điều tầm thường nhất.
Trong lúc chúng tôi nghỉ ngơi, Yuigahama chỉ tay về phía trước và nói, “Vậy, chúng ta đi xem đồ lưu niệm nhé?”
Nhìn theo hướng cô ấy chỉ, tôi thấy một cửa hàng bán đồ lưu niệm rất gần đó. Sau khi gật đầu đáp lại Yuigahama, tôi đứng dậy.
Khi bước vào cửa hàng, tôi thấy nó chứa đầy hàng hóa của Disneyland. Không cần phải nói, không chỉ có thú nhồi bông và chăn thông thường, mà còn có áo phông, mũ lưỡi trai, bịt tai, khăn quàng cổ, tất, túi đựng đồ trang điểm, túi tote, cốc, thìa trà, vân vân và vân vân...
“Công nhận, hàng hóa ở đây khác hẳn Disney Land.”
“Chắc tại chủ đề khác nhau mà.”
Trong lúc trò chuyện, tôi liếc nhìn quanh cửa hàng thì Yuigahama lôi ra một thứ từ cả đống đồ bông xù.
“Hikki, đội thử cái này đi!”
Thứ mà cô ấy đưa cho tôi là một cái mũ cá, có vẻ được mô phỏng theo loài cá cần câu. Con cá có đôi mắt trắng đục nhìn xiên xẹo và cái lưỡi thè ra. Nếu tôi đội cái này, chẳng phải tôi sẽ y hệt gã Mr-Fish-san [56] kia sao?
[56] Mr-Fish hay còn gọi là Sakana-kun-san, tên là Masayuki Miyazawa, một nhà nghiên cứu cá và nhân vật truyền hình, người thường xuất hiện trên Google Images với chiếc mũ cá ngớ ngẩn.
“Ế……”
Dù tôi đã cố gắng hết sức để thể hiện sự ghét bỏ tột độ, Yuigahama dường như chẳng nhận ra điều đó.
“Không sao đâu! Sẽ ổn thôi mà! Chắc chắn là ổn! Hợp với cậu cực kỳ!”
“Nghe chẳng giống khen ngợi gì cả...”
Đúng như tôi nghĩ, Yuigahama hoàn toàn phớt lờ phản ứng của tôi và chụp cái mũ giống Mr-Fish-san kia lên đầu tôi. Cơ mà, tôi chắc chắn rằng chẳng ai hợp với cái mũ này cả. Tôi không nghĩ ngay cả người mẫu ở Tuần lễ thời trang Paris cũng “cân” nổi nó. Dù sao thì, ở Tuần lễ thời trang Paris cũng có đầy những thiết kế lập dị!
Tôi bước đến trước gương, tự hỏi mình trông thế nào và giật mình. Ối chà, hợp thật… Vậy thì, lẽ nào tôi nên làm người mẫu ở Tuần lễ thời trang Paris?
Vừa lúc tôi nghĩ mình đã khám phá ra nét quyến rũ mới, tôi nghe thấy tiếng trò chuyện và cười lớn vọng đến từ bên cạnh.
“Cậu đỉnh thật Hikki. Hợp với cậu quá đi! Quá. Hợp!”
“Xin lỗi, làm ơn đừng bình luận về đôi mắt được không?”
Tôi gỡ chiếc mũ cá mà tôi vừa thoáng thích thú xuống và nhìn chằm chằm vào nó. T-thật sự hợp đến vậy sao?...... Tôi cứ tưởng mình đẹp trai hơn hồi đó nhiều rồi chứ……
Khi tôi nghiêng đầu, Yuigahama đưa cho tôi xem điện thoại. Hóa ra cô ấy đã chụp ảnh tôi đội cái mũ đấy. Trong ảnh, tôi trông có vẻ đang mê mẩn vẻ ngoài của mình. Ừ, với cái vẻ ngoài xấu xí và u ám này, tôi chắc chắn trông giống Mr Fish-san rồi!
Yuigahama tiếp tục lướt điện thoại, khúc khích cười rồi đột nhiên nói, “A!”.
“Có chuyện gì vậy? Đừng nói là cậu định đăng cái này lên Twitter đấy nhé? Thật đấy, đừng làm thế.”
“Đâu có. Đăng kiểu ảnh này lên chỉ tổ bị chặn thôi.”
Ra vậy… Tôi nhìn cô ấy đầy nghi hoặc, hỏi cô ấy định làm gì với bức ảnh. Đáp lại, Yuigahama chỉ kéo tay áo tôi và dẫn ra khỏi cửa hàng.
“Sắp đến giờ bắn pháo hoa rồi!”
Chúng tôi ra khỏi Mermaid Lagoon Theatre và đi về phía vịnh. Khu vực này đã hoàn toàn chìm trong bóng tối, báo hiệu màn đêm buông xuống. Vì Disney Sea nằm dọc theo bờ biển, một cơn gió biển lạnh lẽo bắt đầu thổi. Gió khá mạnh, nên màn bắn pháo hoa đã bị hoãn lại. Tuy nhiên, vì vẫn chưa có thông báo nào được đưa ra, có lẽ họ sẽ tiếp tục bắn pháo hoa theo kế hoạch.
Con đường dẫn đến vịnh được chiếu sáng bằng những ngọn đèn đường màu cam đều tăm tắp. Ánh sáng yếu ớt hắt lên mặt nước, và ánh sáng phản chiếu từ mặt nước nhẹ nhàng soi sáng bóng tối của màn đêm.
Tiếp theo, tất cả đèn đường và đèn điện đồng loạt tắt.
Một khoảnh khắc của sự im lặng và bóng tối. Bất kỳ ai có mặt ở đây lúc này có lẽ đều đang nín thở. Yuigahama, người đang đứng cạnh tôi, thì thầm vào tai tôi.
“Tớ mừng vì bọn mình đã đến được đây.”
Khi tôi gật đầu đáp lại, tôi có thể thấy bầu trời đêm được thắp sáng bởi những ngôi sao sáng.
Và rồi, nhạc cổ điển bắt đầu vang lên, tiếp theo là thông báo về việc bắt đầu màn bắn pháo hoa.
Rồi, những tiếng rít xé gió vang lên, báo hiệu một loạt vật thể phóng vút lên trời, ngay sau đó là những tiếng nổ rền vang. Trên nền trời đêm đen kịt, pháo hoa bung nở rực rỡ, nhuộm đủ sắc màu lộng lẫy lên bầu trời.
“Thật sự, tớ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đến đây...”
Một tiếng thì thầm đầy cảm xúc khẽ bật ra khi cô ấy lắc đầu.
“...Ừm, cậu đã nói là muốn đến đây mà...”
Với giọng điệu dè dặt, cô đáp lời: “Thì đúng là vậy, nhưng ý tớ không phải thế... Hikki, cảm ơn cậu... vì đã giữ lời hứa.”
Sau đó, cô ấy nở một nụ cười e thẹn. Nụ cười ấy, được ánh pháo hoa trên mặt nước phản chiếu, khiến tim tôi nhói lên.
Cái lời hứa mà thậm chí chẳng thể gọi là lời hứa này, tôi đã trì hoãn nó quá lâu. Tất cả những gì tôi đang làm chỉ là hoàn thành một việc duy nhất mà tôi có thể, cái việc mà tôi luôn chần chừ không muốn làm.
“...Đây không phải là lời cảm ơn như cậu nói... Chỉ là vì, tớ đã hứa...”
Và nếu những lời nói ràng buộc tôi, những lý do cho phép tôi hành động không tồn tại, thì chắc chắn, tôi đã chẳng thể làm được gì. Người luôn cho tôi những lý do ấy, chính là Yuigahama. Người nên nói lời cảm ơn, phải là tôi mới đúng.
Yuigahama ngước mắt lên, dường như muốn lén nhìn biểu cảm của tôi. Ánh sáng phản chiếu từ đôi mắt long lanh ấy tỏa ra muôn hướng.
Sau một thoáng im lặng, như thể đang do dự, Yuigahama vội hít một hơi thật khẽ và nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc.
“Hikki, đây.”
Nói rồi, Yuigahama nhẹ nhàng lấy ra một vật gì đó từ trong túi. Một gói bánh quy được bọc cẩn thận, nâng niu bằng cả hai tay.
“Cái yêu cầu tư vấn của tớ ấy, cậu còn nhớ không?”
“Ahhh.”
Câu trả lời của tôi nhỏ đến mức khó mà nghe thấy được.
Làm sao tôi có thể quên được? Đó là yêu cầu tư vấn đầu tiên mà Câu lạc bộ Tình nguyện của chúng tôi nhận được. Cuối cùng, vào lúc đó, tất cả những gì tôi làm chỉ là dùng lời lẽ để đánh lạc hướng. Giải pháp mà tôi đưa ra còn lâu mới đạt đến hướng giải quyết thật sự. Thế nhưng, dù vậy, Yuigahama vẫn luôn cố gắng tự mình giải quyết bằng chính sức lực của mình. Điều này thể hiện rất rõ ràng.
Yuigahama có vẻ bối rối khi tay tôi không nhúc nhích để nhận lấy gói bánh. Tuy nhiên, cô vẫn ấn chặt gói bánh vào tay tôi.
Một sức nặng vững chắc giờ đang nằm gọn trong lòng bàn tay tôi.
Những chiếc bánh quy mà tôi có thể nhìn thấy qua lớp giấy bóng kính có hình dạng méo mó, hoặc có vết cháy xém, hoặc có màu sắc khác thường. Tôi không thể nói thật lòng rằng chúng đẹp mắt. Tuy nhiên, chỉ cần nhìn thoáng qua, người ta có thể biết rằng chúng được làm thủ công. Từ kết quả này, có thể thấy được sự nỗ lực và sự nghiêm túc mà cô ấy đã đặt vào đó, dù cho cô ấy không hề giỏi nấu ăn.
"Từ rất lâu rồi, tớ đã luôn muốn trao nó một cách đàng hoàng. Tớ đã nói rằng tớ sẽ tự mình thử, rằng tớ sẽ làm theo cách của riêng mình. Và đây, là những gì tớ đã nghĩ ra."
Nói rồi, Yuigahama ưỡn ngực lên và mỉm cười rạng rỡ.
“...Lần này, không phải là quà đâu.”
Tôi sững sờ, cố gắng hết sức để xem những gì cô ấy nói như một trò đùa, và tôi nhận thấy mình không thể nhìn vào Yuigahama.
Không lảng tránh, không nói dối, suy nghĩ thấu đáo, vùng vẫy và vật lộn đến giây phút cuối cùng. Đó là những gì tôi đã nghĩ, nhưng mà...
“...Ừm, cái cảm giác này, tớ tự hỏi nên gọi nó là gì.”
Cô ấy ngước nhìn tôi, đôi má ửng hồng khi bổ sung lời giải thích cho câu trả lời trước. Từ giây phút nghe được những lời thổ lộ ấy, tôi đã không ngừng tìm kiếm cách đáp lại xứng đáng.
Nếu không thể nói thành lời, ta sẽ mãi không hiểu nhau. Ngay cả khi đã cất lời, đôi khi tâm ý vẫn chưa trọn vẹn truyền đi. Dẫu vậy, tôi tin rằng một ngày không xa, cả hai chúng tôi sẽ can đảm bày tỏ hết những điều còn giấu kín. Có lẽ, câu chuyện giữa chúng tôi đang chờ được viết nên bằng những lời chân thành.Run rẩy, tôi nuốt khan, chầm chậm hé môi.
Để không sai sót, để không mắc lỗi lầm. Tôi cẩn trọng lựa chọn từng con chữ mà tôi cho là đúng đắn nhất.
“Tớ... Tình cảm hay mối quan hệ, tớ không nghĩ gọi chúng bằng những cái tên đó là đúng. Tớ cảm thấy, cho dù gán cho chúng bằng một cái tên nào đi chăng nữa, cũng không ổn. Vì vậy mà tớ...”
Tôi miệt mài gửi gắm tâm tư vào từng con chữ, khao khát tìm kiếm những từ ngữ chạm đến cốt lõi câu trả lời. Tiếng ồn ào của đám đông xung quanh vẫn vang vọng, cùng với tiếng pháo hoa dội lại từ phía xa.
Dù tôi vẫn còn bối rối, Yuigahama vẫn im lặng, gật đầu nhìn thẳng vào tôi, lắng nghe giọng nói đáng thương của tôi.
Sự im lặng này mang đến cảm giác tràn ngập sự dịu dàng và bao dung từ cô ấy. Nó thậm chí còn trở nên thoải mái và đáng tin cậy.
Luôn luôn là như vậy.
Chúng tôi luôn được cứu rỗi bởi sự tốt bụng của Yuigahama, luôn bám víu vào nó, luôn dựa dẫm vào nó.
Tuy nhiên, liệu điều này có đúng hay không, tôi không biết nữa. Tôi không đủ tự tin để gọi sự thoải mái này là chân thành. Tôi ngày càng cảm thấy bất an về những điều bản thân đã luôn cố gắng che đậy và phớt lờ.
“... Vì vậy tớ nghĩ, dù tớ có nói thế nào đi nữa, có lẽ, nó vẫn sẽ sai.”
Mỗi khi pháo hoa bừng sáng, đôi mắt ướt át, vẻ mặt thoáng buồn cùng nụ cười có chút cô đơn của cô ấy được ánh sáng rực rỡ soi rọi, khắc sâu hình ảnh đó vào tận đáy mắt tôi. Tôi cố gắng thốt ra vài lời, như thể làm vậy sẽ xoa dịu nỗi đau trong lồng ngực.
“Nhưng, một ngày nào đó... Tớ sẽ nói ra một cách đàng hoàng. Chỉ cần thêm một chút nữa thôi...”
“Tớ sẽ không chờ đâu.”
Giọng nói của tôi bị lấn át bởi giọng run rẩy của Yuigahama. Yuigahama cắn nhẹ môi, vẻ mặt cô ấy có chút méo mó. Rồi, như để che giấu ánh sáng trong đôi mắt, cô ấy quay mặt đi.
Nghe cách cô ấy thở, có vẻ như cô ấy đang cố gắng kìm nén cảm xúc. Ngoài những gì tôi đã nói trước đó, tôi không thể nói thêm bất cứ điều gì khác.
Đến tận phút cuối cùng tôi vẫn thật thảm hại, nhưng chẳng còn cách nào khác.
Tôi tự hỏi cô ấy đang nghĩ gì khi nhìn thấy tôi trong bộ dạng này. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, chẳng liên quan gì đến cái lạnh của thời tiết. Cứng đờ, tôi nhìn Yuigahama.
Lưng Yuigahama phập phồng, thở dốc. Rồi, cô ấy nhón chân và nhìn lại tôi.
“Tớ sẽ không chờ... Thay vào đó, tớ sẽ tiến lên trước.”
Những lời nói ấy cô ấy thốt ra chậm rãi, nhưng với giọng điệu trưởng thành hơn thường lệ. Đôi mắt ướt át cùng cái lắc đầu nhẹ, toát ra một ánh sáng lấp lánh.
Và rồi, với nụ cười mà tôi vẫn luôn thấy, nụ cười mà tôi vẫn luôn vô thức đuổi theo bằng ánh mắt, cô ấy nói, “Vì vậy, lần tới cũng vậy... À không, tớ sẽ tiếp tục nói! Bởi vì tớ là như vậy mà!”
Tôi cảm thấy có gì đó cào xé lồng ngực, và tôi không thể đáp lại bằng một nụ cười. Tuy nhiên, tôi cố gắng nhếch mép, và bằng tất cả nỗ lực, thốt ra lời đáp lại cô ấy.
“Thật sao...”
“Ừ, thật đó.”
Đáp lại lời nói vu vơ, vô nghĩa của tôi, Yuigahama cười ngượng ngùng. Dù là khi nào, chúng tôi vẫn luôn có những cuộc trò chuyện như thế này. Thật sự, chúng tôi chẳng trưởng thành chút nào. [57]
[57] "Tớ sẽ không chờ đợi nữa..." và cuộc trò chuyện tiếp theo gần như giống hệt với cuộc trò chuyện trong Lễ hội Văn hóa. Xem Season 1 Ep 11, khoảng phút thứ 20. Hoặc Vol6 Chương 7.
Nói cách khác, đó chính là khoảng cách giữa tôi và cô ấy. Chầm chậm, theo thời gian, từng chút một, sai lầm rồi sửa chữa, để khẳng định lại.
Pháo hoa bắn lên ngày càng nhanh hơn, và bóng hình được ánh pháo hoa soi rọi dần hiện ra từng khung hình một. Rồi cuối cùng, màn mưa vàng rực rỡ đổ xuống, soi sáng cả bờ biển.
“…Liệu chúng ta có quay lại đây lần nữa không?”
“Chắc là có.”
Một tiếng thì thầm tựa như đang trò chuyện với bầu trời đêm, tiếp nối bằng một lời đáp khẽ khàng.
“Vậy thì, hứa nhé.”
Nói rồi, Yuigahama chìa ngón út ra.
Ánh vàng rực rỡ từ trên trời cao phản chiếu xuống mặt nước, hắt lên ngón tay mong manh tựa sương khói của cô. Nhìn yếu ớt đến mức chỉ cần nắm hờ cũng có thể khiến nó tổn thương.
Vậy nên, tôi dè dặt móc ngón út vào ngón tay cô ấy.
“Ừ, chắc chắn rồi, một ngày nào đó.”
“Vâng, một ngày nào đó trong tương lai.”
Ngón tay út của chúng tôi vẫn còn quấn lấy nhau.
Như một lời khẳng định cho những lời nói và nụ cười trao nhau, những hình ảnh lấp lánh dần biến thành hình dáng hai người nắm tay nhau.


0 Bình luận