Yahari Ore no Seishun Lov...
Wataru Watari Ponkan8
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07 (r)

Chương r2: Tuy nhiên, Hikigaya Hachiman từ chối cậu ta.

0 Bình luận - Độ dài: 2,824 từ - Cập nhật:

Khi mặt trời đã lặn hoàn toàn, nhiệt độ giảm mạnh và gió trở nên dữ dội hơn. Khi chúng tôi đi bộ trên con đường dọc công viên công cộng từ trường đến nhà ga, những hàng cây trụi lá rung rinh dưới gió bấc.

Tôi kéo cao cổ áo khoác và vùi nửa dưới khuôn mặt vào khăn quàng cổ. Đi trước tôi là Yukinoshita, Yuigahama và Miura. Hôm nay các hoạt động câu lạc bộ sau giờ học bị hoãn để chúng tôi có thể làm báo cáo về yêu cầu tư vấn mà chúng tôi đã nhận từ Miura và chúng tôi đi cùng cô ấy trên đường đến bữa tiệc sau đó.

Trên đường đi, cuộc trò chuyện của chúng tôi, hay đúng hơn là chỉ Yuigahama nói một mình, toàn tập trung vào diễn biến của các sự kiện đã xảy ra. Sau khi nghe cô ấy nói, Miura gật đầu, vùi mặt vào khăn choàng.

“Tớ hiểu rồi......”

Chiếc khăn quàng tartan và mái tóc xoăn kiêu hãnh của Miura bay phấp phới trong gió khi cô lẩm bẩm và Yuigahama lo lắng nghịch búi tóc của mình.

“Ừm, đó là lý do tớ nghĩ mọi chuyện ổn rồi. Chắc vậy.”

Nghe một câu trả lời mơ hồ như vậy từ cô ấy, Miura đá nhẹ vào mặt đất bằng đôi giày lười của mình để bám chắc hơn và ngước nhìn bầu trời một cách vô hồn.

“Chà, nếu mọi chuyện sẽ thành ra thế này, thì cũng không còn cách nào khác vì đó là Hayato mà. Tớ thấy... đỡ hơn một chút.”

Cô dừng lại, nhón gót như thể đang duỗi lưng và khoanh tay sau lưng. Tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của cô từ phía sau. Tuy nhiên, tôi có cảm giác đôi mắt cô ấy trong veo như bầu trời mùa đông.

“Hê, thật ra, ai là đối tượng trong bài phát biểu của Hayama thì sẽ gặp rắc rối đấy.”

“Hikki, suỵt!”

Yuigahama huých khuỷu tay vào tôi như đang trách móc.

Miura chỉ xoay cổ và lườm tôi.

“Hả? Tớ không cần nghe điều đó từ cậu đâu, Hikio.”

“À... Vâng...”

Oaa... Miura-tan, cậu đáng sợ quá đi...

Miura lườm tôi một lúc, nhưng cuối cùng kìm nén vẻ sắc sảo của mình và bước tiếp. Với một giọng nhỏ như thể đang phản bác lại tôi, cô lẩm bẩm.

“Chỉ là... ừm... thì là, kể cả với mấy chuyện phiền phức đó…”

Miura nói, xoay người như thể đang xoay một vòng. Vạt áo khoác và mái tóc vàng óng ả của cô nhẹ nhàng bay múa.

“Tớ đoán là rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”

Thân hình vẫn còn xoay chuyển theo quán tính, cô nở một nụ cười có chút ngượng ngùng.

Tôi không khỏi ngẩn ngơ khi cô thốt ra những lời đó với nụ cười thật tươi. Thật khó tin là cô có thể diễn đạt nó một cách đơn giản đến vậy. Vừa giản dị, vừa súc tích, lại vừa thẳng thắn. Nhưng chính vì thế mà nó cho thấy khát vọng chân thành của cô ấy.

Tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn nụ cười ấy trong giây lát. Khi nhận ra ánh mắt của tôi, Miura vội thu lại nụ cười và bực dọc bước nhanh hơn.

“Ồ... chỉ cần thế thôi là được sao. Đơn giản vậy thôi à...”

Khi tôi quay lại hướng giọng nói lẩm bẩm, Yuigahama đang ôm chặt lấy vạt áo khoác. Đứng cạnh cô, Yukinoshita nhìn Miura với vẻ mặt ngỡ ngàng.

Tuy nhiên, có lẽ cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả. Ngay cả trong chuyến dã ngoại, Miura đã nắm bắt được ý định của Hayama và Ebina-san. Có lẽ, những cảm xúc dịu dàng ấy của cô thậm chí có thể được gọi là chân thành... Đừng quên Miura-san còn là người có tố chất của một người mẹ nữa!

Miura quay lại khi nhận ra chúng tôi đang đứng im lặng tại chỗ.

“Yui, ừm, tớ xin lỗi vì nhiều chuyện. ... Nhưng cũng cảm ơn cậu.”

Cô đối diện với Yuigahama và nhẹ nhàng vỗ vai cô. Sau đó, cô chỉ xoay cổ và liếc nhìn tôi.

“Ahh, cả Hikio nữa.”

Cô ấy thậm chí còn không quan tâm... Tôi hoàn toàn bị coi như một thứ đồ đi kèm, chưa kể tên tôi không phải là Hikio. Mà thôi, thế cũng được.

“Còn nữa... Yukinoshita-san? Cậu... ừm, cậu biết đấy, kiểu như là...”

Miura chuyển ánh mắt từ tôi sang Yukinoshita. Cô ấy ngập ngừng lựa lời, nhưng cuối cùng, với vẻ quyết tâm, cô nhìn thẳng vào Yukinoshita và đột ngột cúi đầu.

“Xin lỗi.”

Yukinoshita khẽ chớp mắt, gương mặt thoáng hiện vẻ ngỡ ngàng. Rồi cô thở nhẹ, nở một nụ cười tinh tế, và nhẹ nhàng vén mái tóc đen mượt qua vai bằng bàn tay thanh mảnh có đeo găng.

“Tớ không bận tâm. Đúng hơn, tớ muốn khen sự táo bạo của cậu khi thẳng thắn với tớ như vậy trong cuộc tranh luận đó.”

“Tch, cái thái độ tự cao đó là sao? Thật là bực mình... Tớ xin lỗi uổng công rồi.”

Lời nói của họ có vẻ thù địch, nhưng giọng nói của cả hai đều nhẹ nhàng.

Yuigahama lo lắng nhìn họ, nhưng không thể kìm được nữa, cô nhào tới ôm chầm lấy Yukinoshita và Miura.

“Được rồi! Vậy thì tất cả chúng ta cùng đi tăng hai đi.”

“Tớ...”

Bị Yuigahama giữ chặt, Yukinoshita vặn vẹo người như muốn từ chối lời mời. Miura, người cũng đang ở trong vòng tay của Yuigahama, liếc nhìn Yukinoshita rồi hỏi.

“Sao cậu không đi cùng luôn?”

“...Ừm, cũng được... Chỉ một lát thôi nhé.”

Yukinoshita nghẹn lời, thoáng bối rối. Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô lấy lại vẻ kiên định và nhắc lại điều đã nói trong phòng câu lạc bộ.

“Chuyện cũng chẳng có gì to tát. So với chuyện trước kia thì chỉ là chuyện vặt.”

“Chuyện trước kia ư?”

Hayama lẩm bẩm, nét mặt lộ vẻ xấu hổ. Thấy vậy, sắc mặt Yukinoshita cũng trở nên u ám.

“...Giờ thì tớ hiểu phần nào rồi. Chắc chắn lúc đó chúng ta đã có thể xử lý mọi chuyện tốt hơn. Vì vậy, tớ nghĩ mình cũng đã gây rắc rối cho cậu... Tớ xin lỗi.”

Lần này, Yukinoshita cúi đầu. Khi ngẩng lên, đôi mắt cô đượm vẻ hoài niệm xa xăm, cô nói thêm: “Nhưng tớ vẫn biết ơn vì cậu đã lo lắng.”

Vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt Hayama. Bất ngờ, cậu ta nhìn chằm chằm Yukinoshita.

“...Cậu thay đổi một chút rồi.”

“Tớ không chắc. Chỉ là có rất nhiều điều khác biệt so với trước kia thôi,”

Yukinoshita nói và hướng mắt về phía Yuigahama. Sau đó, cô liếc nhìn tôi.

Cảm thấy bồn chồn vì đã nghe thấy điều không nên nghe, tôi vô thức né tránh ánh mắt của cô ấy.

Yukinoshita thở ra như đang mỉm cười rồi quay sang Hayama.

“Cậu đừng để quá khứ trói buộc mình nữa... Không cần phải cố gắng đuổi theo ai cả.”

“...Câu đó rõ ràng cũng bao gồm cả tôi,” tôi nói.

Hayama mỉm cười, có chút đắc thắng.

Yuigahama tiến đến từ phía sau Hayama. Say sưa trong bầu không khí náo nhiệt của cửa hàng, Yuigahama ôm lấy cánh tay Yukinoshita.

“Yukinon, đồ ăn tới rồi! Hình như có rất nhiều gà! Toàn là gà nướng nguyên con luôn đó!”

Tuy nhiên, phản ứng của mọi người trước lời nói của cô lại rất yếu ớt. Tôi, Yukinoshita và cả Hayama đều cười gượng nhìn cô.

“Hả?”

Cô có lẽ đã nhận ra bầu không khí ở đây trái ngược hoàn toàn với sự vui vẻ ở bàn của mình. Yuigahama nhanh chóng điều chỉnh tư thế ngồi và cười ngượng ngùng để che đậy sự lỡ lời của mình. Sau đó, Hayama thở dài và mỉm cười dịu dàng.

“Tớ xin lỗi vì chuyện đã xảy ra, Yui. Chắc hẳn cậu cảm thấy khó chịu lắm.”

“A, ừm, không, không có chuyện đó đâu ạ!”

Nghe Yuigahama nói vậy, Hayama cúi đầu chân thành.

“Tớ hiểu rồi. Cảm ơn cậu... vì đã giúp tớ.”

“Không...có gì...”

Yuigahama có vẻ hơi bối rối trước sự thay đổi ngoan ngoãn đột ngột của Hayama. Dù sao đi nữa, với lời cảm ơn này, tôi nghĩ mọi chuyện cuối cùng cũng đã kết thúc một cách êm đẹp. Thở phào nhẹ nhõm, tôi nhấp thêm một ngụm bia gừng. Ngay lúc đó, Hayama ngước lên và nở một nụ cười về phía tôi.

“Hikigaya cũng vậy, cảm ơn cậu.”

Cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt ấm áp như thể đã thấy điều gì đó thú vị... Tôi không nói nên lời, và vô tình ho như vừa bị nghẹn cái gì đó. Nụ cười thâm thúy như thể cậu ta đã nhìn thấu điều gì đó trong tôi, lại kỳ lạ thay, rất dễ chịu. Chính vào những lúc như thế này, tôi lại nghĩ rằng gã này chỉ đang tỏ ra khó chịu như mọi khi thôi.

Bị phơi bày dưới ánh nhìn nửa vời này có chút bất an. Cuối cùng, tôi nhìn đi hướng khác, và tôi nghe thấy một tiếng ho nhỏ.

“.......Y, Yukinon! Đi thôi! Gà nướng!”

Nói rồi cô tiến về phía Yukino, nắm chặt lấy tay áo cô và kéo cô một cách phấn khích. Chứng kiến hành động đó, Yukinoshita bật cười khúc khích.

“......Được rồi, đi thôi. Đi 'bắt gà' nào.” [1]

Cái kiểu đùa cợt nhạt nhẽo như con nít hai, ba tuổi... Vừa định tiếp lời “đi ba người luôn cho vui”, [2] thì Hayama khẽ chạm vào vai tôi.

[1] Chơi chữ. Cô ấy nói 鳥を取り (tori (w)o tori)

[2] Hachiman còn tệ hơn. Từ cậu dùng cho bộ ba là (トリオ) đọc là torio

“Tớ... có thể nói chuyện riêng với cậu một chút không...?”

“Tuyệt đối không.”

Bỏ ngoài tai câu trả lời theo phản xạ của tôi, Hayama nở nụ cười dịu dàng với Yuigahama và Yukinoshita đang đi phía trước, ra hiệu cho họ đi trước. Yuigahama gật đầu đáp lại.

“Vậy, bọn tớ sẽ đợi ở đằng kia nhé!”

Nói rồi, cô nàng lôi xềnh xệch Yukinoshita đi theo. Hayama [6] nhìn theo bóng lưng Yukinoshita bị Yuigahama kéo đi, khẽ lắc ly. Tiếng đá va vào thành ly vang lên khe khẽ.

“Cô ấy đã thay đổi một chút... Cậu cũng vậy.”

“......Hả?”

Hayama nhìn tôi với một nụ cười pha lẫn cô đơn và nghiêm nghị. Câu nói của cậu ta thật bất ngờ, khiến tôi chỉ biết ngớ ngẩn đáp lại. Tuy nhiên, dường như Hayama cũng không mong chờ gì nhiều từ tôi. Cậu ta nhẹ nhàng nghiêng chiếc ly đang dần ấm lên vì đá tan.

Cậu ta dốc cạn ly với vẻ mặt cay đắng rồi lẩm bẩm, “Người duy nhất không thay đổi... chỉ có mình tôi thôi.”

Liếc nhìn biểu cảm của cậu ta, dù đường nét vẫn đẹp trai như thường lệ, nhưng đôi mắt lại nhuốm một vẻ u ám đến đáng sợ. Dù vậy, có lẽ vẫn chưa đến nỗi tệ, vì đôi mắt ấy vẫn chưa mục ruỗng hay vẩn đục. Một lời tự giễu thoát ra khỏi miệng cậu ta.

“Tớ tự hỏi... Nếu cậu nghĩ rằng ai đó đã thay đổi, chẳng phải điều đó có nghĩa là chính cậu cũng đã thay đổi sao? Mặc dù tớ cũng không chắc nữa.”

“Vậy à?”

“Tớ đã bảo rồi, tớ không chắc.”

Một câu trả lời nửa vời từ tôi. Tuy nhiên, Hayama cắn môi nhẹ, nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt không hề rời đi.

Cho đến tận bây giờ, cả Hayama và tôi, vẫn luôn né tránh ánh mắt của nhau, lảng tránh, nói những lời vòng vo. Nhưng ít nhất, tôi đã ngừng trốn tránh.

Vì vậy, dù có chút ngang ngược, có chút vặn vẹo, vẫn có những lời cần phải nói ra. Tôi từ từ uống cạn ly, nhún vai, và cái lẽ ra là một tiếng thở dài lại biến thành những lời tôi buông ra.

“Khi những người xung quanh cậu thay đổi, cậu cũng sẽ thay đổi cách hành xử của mình để phù hợp với họ. Nếu vậy, chẳng phải điều đó cũng ngụ ý rằng cậu cũng đã thay đổi rồi sao? ...À, thì, cuối cùng thì chuyện đó cũng sẽ xảy ra thôi.”

Nghe tôi nói vậy, Hayama chớp mắt vài lần. Rồi, khóe môi cậu ta cong lên thành một nụ cười nhếch mép, đầy chua chát.

“Cậu đúng là biết cách làm người khác khó chịu. Đúng là một gã đáng ghét.”

Khi Yuigahama và những người khác đến chỗ ngồi, Miura và Isshiki vẫy tay với Hayama. Chắc là bảo cậu ta mau đến. Hayama khẽ vẫy tay đáp lại, và khi cậu ta chuẩn bị quay đi, cậu ta lại “à” lên như nhớ ra điều gì đó, rồi quay lại vị trí cũ và nói với tôi.

“Phải rồi. Tớ quên nói với cậu một chuyện.”

“Hả?”

“Khi cậu nói rằng cậu không thể rời mắt khỏi 'cái đó', ý cậu là gì?”

Không rõ là do ánh sáng gián tiếp, hay do vị trí mà cậu ta chọn đứng, tôi không thể nào biết được. Chỉ biết rằng, vì thứ ánh sáng yếu ớt hắt từ phía sau lưng, tôi hoàn toàn không thể đọc được biểu cảm trên khuôn mặt Hayama khi cậu ấy hỏi tôi câu đó. Nhưng qua giọng nói, tôi nhận ra rằng cậu ta không hề cố ý thử thách sự kiên nhẫn của tôi, cũng chẳng phải là cậu ta đã biết chuyện gì, mà chỉ đơn thuần là một câu hỏi chân thành, bất chợt nảy ra trong đầu cậu ấy.

Có lẽ cậu ta muốn biết liệu câu trả lời của mình có phải là một lựa chọn mà cậu ta chưa từng nghĩ tới, hay có lẽ, là một lựa chọn mà một ngày nào đó cậu ta sẽ chọn. Nếu vậy, mình có thể quyết định mình nên nói gì.

“Coi như chưa nghe thấy gì đi. ...Ít nhất thì, tôi khác cậu.”

“Vậy sao...”

Với câu trả lời ngắn gọn ấy, Hayama vuốt tóc lên và khẽ nhún vai. Ngay lúc đó, tôi thấy cậu ta nhìn sang một bên, giống như cậu ta vẫn thường làm.

Đó chính xác là biểu cảm mà lần cuối tôi thấy ở giải chạy marathon.

Cậu ta đưa ra một câu trả lời mà tôi không thể đưa ra, một khả năng mà tôi không hoàn toàn tin tưởng, thứ mà tôi thấy trong giấc mơ, và một nụ cười có phần cô đơn bỏ tôi lại phía sau.

Hayama chắc chắn sẽ làm hết sức mình. Nếu môi trường xung quanh thay đổi, cậu ta cũng sẽ khéo léo thay đổi để phù hợp. Để mọi thứ không thay đổi, chính cậu ta sẽ thay đổi. Bằng cách đó, Hayama sẽ tiếp tục đáp ứng những kỳ vọng của mọi người. Từ giờ trở đi, cậu ta sẽ làm điều đó bằng ý chí của riêng mình.

Đó là lý do tại sao, tôi sẽ là người duy nhất không phủ nhận điều đó. Tôi cần cho thấy rằng có một người không ép buộc những kỳ vọng.

Cậu ta tin rằng sự chối bỏ thẳng thừng mới là thấu hiểu thật sự, rằng sự thờ ơ lạnh lùng kia chính là lòng tốt. Với cậu ta, sự khẳng định từ những kẻ không hiểu mình chẳng khác nào xiềng xích trói buộc.

“Tôi cũng quên chưa nói... Tôi cũng ghét cậu,” tôi nói, quay mặt đi.

Hayama ngạc nhiên nhìn tôi một thoáng, rồi bật cười.

“Ra vậy. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nghe câu đó thẳng mặt.”

Hayama nén tiếng cười, vẻ mặt thỏa mãn. Lần này, cậu ta bước lên một bước, rời khỏi quầy bar.

“Nhưng dù vậy... tôi sẽ không chọn gì cả. Tôi muốn tin rằng đó là cách tốt nhất.”

Cậu ta nói thêm, “Chỉ là tự thỏa mãn bản thân thôi,” rồi mỉm cười, trở về chỗ cũ.

Nhưng tôi không thể cười nổi.

Nếu câu trả lời của Hayama Hayato bị chỉ trích là giả tạo, thì chắc chắn, sẽ có người đưa ra một câu trả lời thỏa đáng. Chắc chắn sẽ có người đưa ra một câu trả lời khác với Hayama Hayato. Phải như vậy.

Tôi uống cạn ly bia gừng trên tay và nhìn về phía mọi người đang ngồi.

Vị đắng chát vẫn còn vương lại nơi cổ họng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận