Những người đang hoảng sợ đồng loạt nhìn về phía Han Sooyoung.
Han Sooyoung ngồi xổm xuống và phì một tiếng.
"Mấy người bị ngu à? Tỉnh lại đi. Muốn sống thì phải biết dùng cái đầu chứ. Chưa biết lúc nào sẽ đụng bọn khốn khác, vậy mà lại muốn tự chặt bớt số đồng minh có thể sát cánh với mình ư?”
"C-Chuyện đó…"
“Ở cái thế giới này, kẻ lép vế chỉ còn cách nương tựa nhau mà sống. Vậy mà mấy người lại muốn cãi nhau vì mấy món rác rưởi thay vì chịu bắt tay nhau sao?”
Đám đông bỗng chốc như sực tỉnh, mặt mũi đỏ lựng cả lên.
Con Dokkaebi trung cấp chắc chẳng hề hay rằng trong cái mớ người nó vung vãi ra lại có một tác giả viết tiểu thuyết mạng.
“Vũ khí với đồ tiếp tế các người có đủ cả rồi, chẳng lẽ vẫn không sống nổi? Không biết là mấy tên ích kỷ hay đi chầu trời sớm nhất hả? Nghĩ rằng ôm thêm vài ba món rác thì tự nhiên mạnh lên sao?”
Sắc mặt của những người sống sót tối sầm lại. Sát khí của họ từ từ lắng xuống.
Nếu không thể trở nên đủ mạnh để không ai có thể động đến mình, thì hãy tạo ra những người đồng đội đáng tin cậy. Cái đó chẳng phải hiển nhiên quá rồi sao?”
Một kẻ đạo văn nói những lời như vậy thì cũng tự nhiên thôi.
Thật ra, lời nói của cô ta rất hiệu quả. Mọi người bắt đầu nhìn nhau một cách ngượng ngùng. Nếu có ai đó lên tiếng vào lúc này, mọi người có thể đoàn kết lại. Vài lời nói đã khiến tỷ lệ sống sót của họ tăng vọt.
Tôi nhìn chằm chằm vào Han Sooyoung và mở miệng.
"Nhưng để cô nói ra điều này thì…"
“Biết chưa hả! Ai cũng phải biết cư xử cho đàng hoàng!”
Han Sooyoung chặn ngay, rồi quay đầu co giò bỏ chạy. Thể lực cô ta yếu xìu nên không chạy được xa.
“Hộc… hộc… Anh đuổi theo tôi làm cái gì thế hả?!”
"Cô đạo văn cả lời thoại trong tiểu thuyết à?"
「 "Nếu không thể trở nên đủ mạnh để không ai có thể động đến mình, thì hãy tạo ra những người đồng đội đáng tin cậy." 」
Đây là lời khuyên mà Yoo Junghyuk đã dành cho những người sống sót trong "Cách Sống Sót". Han Sooyoung hét lên, "Đạo văn cái gì mà đạo văn? Mấy câu này là từ tiểu thuyết của tôi!"
"Vậy cô bỏ chạy làm gì?"
“...Không có lý do gì hết! Chứ mà anh rượt tôi làm gì hả?”
Cô ta từ chối thừa nhận mình đạo văn cho đến cùng. Tôi túm lấy cổ áo cô ta.
"Tôi đã cứu cô, vậy nên cô nên trả công đi chứ."
"Công cán gì?"
Tôi cười trước vẻ mặt lo lắng của Han Sooyoung.
"Nếu có pin dự phòng thì lấy ra đây. Hẳn là cô cần nó cho bản thảo tiểu thuyết của mình mà."
Biểu cảm của Han Sooyoung trở nên méo mó.
__________________________________
Ban đầu tôi cũng không định mang Han Sooyoung theo đâu.
Thật lòng mà nói, xét theo những gì cô ta đã làm từ trước đến giờ thì Han Sooyoung chẳng phải người tốt đẹp gì. Tuy nhiên, năng lực ‘Avatar' của cô ta khá hữu dụng và tôi cũng có vài điều cần làm rõ. Quan trọng nhất, cô ta sẽ đóng vai trò thiết yếu trong việc vượt qua kịch bản phụ hiện tại…
"Tôi không có pin dự phòng. Tôi mất hết mọi thứ ở Gwanghwamun rồi."
"Thế thì đưa cuốn tiểu thuyết của cô đây."
"Không. Muốn đọc thì trả tiền đi."
"Mấy trang web bay màu hết rồi thì tôi trả tiền bằng niềm tin à?"
Tôi giật lấy chiếc điện thoại khỏi tay cô ta. Han Sooyoung tức tối bám vào vai tôi và vươn tay ra.
"Gì đấy? Trả đây!"
Bản text nằm ngay trên màn hình chính. Cô ta đúng là lơ là thật.
[Hồi Quy Giả Vô Hạn Cấp SSSSS]
Để xem nào…
Tôi hồi hộp nhấn vào tệp ứng dụng. Không biết bản text của cô ta có bị ẩn với những người khác giống như của tôi không nhỉ.
Nhưng hóa ra không phải. Một trang ở giữa sách hiện ra, như thể tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết này từ trước.
「 …Yoo Joonhyun lặng lẽ mở cửa sổ trạng thái. Anh ta muốn kiểm tra ‘Hiền Nhân Nhãn' mà mình vừa nhận được.
[Tóm Tắt Nhân Vật]
Tên: Yoo Joonhyun
Tuổi: 27
Chòm sao bảo hộ: ???
Thuộc tính độc quyền: Hồi Quy Giả (lượt thứ 3) (Thần thoại), Game Thủ Chuyên Nghiệp (Hiếm)
Kỹ năng độc quyền: Hiền Nhân Nhãn Lv. 1, Đấu Tay Đôi Lv. 1, Rèn Luyện Vũ khí Lv. 1, Lá Chắn Tinh Thần Lv. 1, Phát Hiện Nói dối Lv. 4… (Lược bỏ)…
Tinh ấn: Hồi Quy Lv. 3
Chỉ số tổng thể: Thể lực Lv. 24, Sức mạnh Lv. 24, Nhanh nhẹn Lv. 25, Ma thuật Lv. 23.
Yoo Joonhyun cười lớn khi xác nhận cửa sổ trạng thái của mình.
"Haha, cuối cùng cũng có được Hiền Nhân Nhãn. Lượt này may thật."」
Tôi đọc đến đó rồi nhìn Han Sooyoung đang đứng hình.
"Cô không có lương tâm à?"
"…Gì cơ?"
"Cô không thấy mình đã bê nguyên xi thông tin cá nhân từ ‘Cách Sống Sót' à? Cô là nhà văn mà, không thể thay đổi bố cục một chút sao?"
Han Sooyoung do dự một lúc rồi lẩm bẩm,
“‘Cách Sống Sót' là nhà tài trợ còn của tôi là chòm sao bảo hộ. Hoàn toàn khác nhau. Và trong tiểu thuyết của tôi không có phần đánh giá chung!"
"…Kể cả thế. Tên nhân vật chính không phải là quá đáng lắm sao? Nghe cứ như 'Junghyuk' viết lỗi thành 'Joonhyun' vậy. Cô không nên sửa nhiều hơn à? Tác giả của ‘Cách Sống Sót' mà thấy cảnh này chắc khóc thét mất."
Mặt Han Sooyoung đỏ bừng lên, cô ta hét lớn,
"Chỉ là… không, thì sao chứ? Anh tò mò cái gì?"
"Cô đọc đến chương bao nhiêu của bản gốc rồi?"
"99… Ê! Trả đây cho tôi được chưa?"
Cô ta đọc đến tận chương 99?
Tác giả sẽ nghĩ gì nếu biết người đọc ‘Cách Sống Sót’ nhiều nhất sau tôi lại là một kẻ đạo văn nhỉ?
Mà thôi, chắc người ta lại sướng rơn vì lượt xem tăng vọt trong vụ lùm xùm đạo văn nên có khi lại nói,
"Cảm ơn bạn đã đọc đến chương 99. Bạn đúng là một độc giả chân chính."
Tôi thở dài và hỏi,
"Chương 99 à, vậy cô có biết vị trí của thiên thạch trong kịch bản thứ năm không? Nó không xuất hiện trong tiểu thuyết của cô à?"
"Trong truyện của tôi làm gì có thiên thạch!"
Thật đáng ngạc nhiên. Tôi tưởng cô ta sẽ sao chép cả cái này nữa chứ.
"Chỉ có đá phong ấn thôi!"
Đúng như dự đoán.
"Vậy thì tôi sẽ đi lấy viên đá phong ấn đó, cô chuẩn bị đi."
"Anh định đi lấy thiên thạch à?"
"Thống nhất thuật ngữ đi. Dù sao thì, cô biết là tôi đã cứu cô mà đúng không?"
"Tôi có nhờ anh đâu…"
Thiên thạch chứa con hỏa long là do Han Sooyoung tìm thấy. Tôi đã suýt chết vì người phụ nữ này đấy. Nhắc mới nhớ, tôi đã đưa xác con hỏa long lên sàn giao dịch. Có ai mua nó chưa nhỉ?
Tôi lờ Han Sooyoung đi một lúc và gọi Bihyung.
'Bihyung'.
Không có phản hồi.
Các kịch bản hiện có đã biến mất hoàn toàn một cách bất ngờ. Có lẽ các Dokkaebi của Mái Vòm Seoul đang họp hành gì đó.
Chắc họ đang nói mấy câu kiểu như,
"Phiên bản này toang rồi nên cứ bán thật nhiều vật phẩm xu vào..."
Ngay lúc sau, cửa sổ 'Sàn giao dịch' và 'Túi Dokkaebi' đồng thời hiện lên.
Thằng nhóc này, không có thời gian để gửi một tin nhắn à?
[Nhiều chòm sao tỏ ra không hài lòng với các quảng cáo đột ngột.]
Đã thế còn không quên chèn quảng cáo. Tôi mở lịch sử bán hàng trên sàn giao dịch ra trước.
[Vật phẩm 'Vảy Hỏa Long' đã được bán với giá 8,000 xu.]
[Vật phẩm 'Xương Hỏa Long' đã được bán với giá 5,000 xu.]
Thật bất ngờ, lại có người mua những món đồ đắt đỏ này.
Những món đồ không định bán cũng đã được bán.
[Vật phẩm 'Xương Hỏa Long' đã được bán với giá 22,222 xu.]
…Những món đồ tôi cất trên Sàn giao dịch đã được bán sạch. Chắc có người đang rất cần xương của hỏa long. Biết thế tôi đã hét giá 99,999 xu rồi.
Những hóa thân sở hữu tài lực như vậy ở hiện tại là Anna Croft, Ranveer Khan của Ấn Độ và Phi Hổ của Trung Quốc… mà thôi, người đó đúng là đần độn thật.
Tôi mở Túi Dokkaebi và mua một vài vật phẩm cần thiết. Rồi Han Sooyoung đúng lúc lên tiếng.
"Tại sao anh lại muốn tôi đi cùng? Anh có thể đi một mình mà."
"Thì như cô vừa nói đấy. Điều quan trọng nhất để sinh tồn là có được những người đồng đội đáng tin cậy."
Han Sooyoung nhìn tôi một cách nghi ngờ.
"Hừm…"
Tôi rút ra một vật phẩm vừa mua.
"Nào, thề ở đây đi."
[Vật phẩm Hợp Đồng Tạm Thời đã được sử dụng.]
[Hợp Đồng Tạm Thời]
* Kim Dokja (Bên A) sẽ ký hợp đồng với Han Sooyoung (Bên B) đến khi kịch bản phụ hiện tại kết thúc.
* Kim Dokja (Bên A) và Han Sooyoung (Bên B) sẽ không làm hại nhau cho đến khi kịch bản phụ hiện tại kết thúc.
* Trong thời gian hợp đồng, Kim Dokja (Bên A) và Han Sooyoung (Bên B) sẽ thay phiên nhau ngủ để chuẩn bị cho 'hình phạt ngủ'.
·····.
* Trong thời gian hợp đồng, các hướng dẫn của nhóm sẽ ưu tiên ý kiến của Kim Dokja (Bên A) hơn.
* Trong thời gian hợp đồng, Han Sooyoung (Bên B) sẽ hợp tác với Kim Dokja (Bên A) để hoàn thành các kịch bản. Cô sẽ tuân theo mệnh lệnh của Kim Dokja miễn là tính mạng của cô không gặp nguy hiểm.
* Trong thời gian hợp đồng, Kim Dokja (Bên A) sẽ bảo vệ Han Sooyoung (Bên B).
* Hợp đồng này sẽ hết hạn khi kịch bản phụ kết thúc. Nếu vi phạm hợp đồng, cơ thể sẽ bị phá hủy.
Hợp Đồng Tạm Thời. Nó không có hiệu lực giống một hợp đồng tài trợ nhưng lại rất hiệu quả cho các hợp đồng ngắn hạn.
Han Sooyoung nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc.
"Anh nghĩ tôi sẽ ký cái này à?"
"Thế thì thôi."
“…Sao tôi phải ký? Tôi chưa từng thử cái này bao giờ mà.”
“Tốt. Lần đầu quan trọng lắm đấy.”
Han Sooyoung nghiến răng. Dù vậy, tôi biết cô ta sẽ chấp nhận. Một người đã cạn kiệt ma lực thì không còn lựa chọn nào khác. Lang thang một mình ở quận Seocho lúc này chẳng khác nào tự sát và cô ta cần một người bảo vệ mình trong một thời gian ngắn.
"…Được rồi. Tôi chấp nhận. Nhưng tôi có một điều kiện."
"Là gì?"
"Chúng ta sẽ chia sẻ thông tin cho nhau. Thấy sao? Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi anh. Anh phải trả lời thành thật. Tôi có 'Phát hiện Nói dối' đấy."
Cô ta đã có được thứ mà tôi không thể có?
[Nhân vật 'Han Sooyoung' đã sử dụng 'Phát hiện Nói dối Lv. 1'.]
…Là thật kìa.
Han Sooyoung đi thẳng vào vấn đề.
"Thuộc tính của anh là gì?"
"Tôi không biết."
[Nhân vật Han Sooyoung đã xác nhận lời nói của bạn là sự thật.]
Han Sooyoung nghệt mặt ra và đưa tay lên thái dương.
"…Cái này hỏng à?"
"Không phải hỏng đâu. Vậy hỏi câu tiếp theo nhanh đi. Tôi chỉ trả lời ba câu thôi. Cô vừa dùng hết một câu rồi đấy."
"Không, anh nói không biết thuộc tính của mình là sao?"
"Tôi thật sự không biết. Nào, câu tiếp theo là gì?"
Đôi mắt của Han Sooyoung nheo lại, cô ta miễn cưỡng tiếp tục hỏi.
"Tại sao anh lại từ bỏ Ngai Vàng Tối Cao?"
Tôi biết câu hỏi này sẽ xuất hiện mà.
“Mọi kế hoạch của tôi nát bét hết vì anh đấy. Nếu không phải tại anh… anh có biết tôi đã vất vả thế nào để chuẩn bị cho đám Tông Đồ đó, rồi cuối cùng lại bị tiễn sạch không? Nếu tôi ngồi trên ngai vàng, giờ này tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho kịch bản tiếp theo rồi…"
"Nếu cô ngồi lên ngai vàng, Seoul đã bị hủy diệt rồi."
[Nhân vật Han Sooyoung đã xác nhận lời nói của bạn là sự thật.]
Han Sooyoung cau mày.
"Sao cái này cứ hỏng hoài vậy?"
"Nó không hỏng đâu. Chúng ta sẽ tiêu đời nếu bất cứ ai, không chỉ cô hay tôi, ngồi lên ngai vàng đó."
[Nhân vật Han Sooyoung đã xác nhận lời nói của bạn là sự thật.]
Mắt Han Sooyoung mở to.
"Làm sao anh biết? Anh bỏ truyện ở chương nào? Tại sao anh lại biết điều này còn tôi thì không?"
"Tôi không phải là kẻ bỏ dở."
[Nhân vật Han Sooyoung đã xác nhận lời nói của bạn là sự thật.]
Han Sooyoung sốc đến mức đơ người, phải mất một hồi mới rặn ra nổi một câu hỏi.
"Anh… anh đã đọc ‘Cách Sống Sót' đến đâu rồi?"
"Ba câu hỏi của cô hết rồi."
"Đây là câu hỏi quan trọng nhất mà!"
Cằm của Han Sooyoung run lên.
"Không thể nào… phải không? Anh… không thể có một tên điên như vậy được… đúng, không thể nào…"
Rầm rập rầm rập!
Rồi một âm thanh như tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ xa.
Tôi ra hiệu cho Han Sooyoung đang lẩm bẩm im lặng và chúng tôi nhanh chóng chạy ra phía sau một tòa nhà gần đó. Có thứ gì đó đang đến gần.
Hình như… là người ư? Tôi dùng 'Danh Sách Nhân Vật' lên những kẻ đang lao về phía tôi trong đám bụi mịt mù.
[Không thể xem thông tin người này trong ‘Danh Sách Nhân Vật’.]
[Người này chưa được đăng ký trong ‘Danh Sách Nhân Vật’.]
Nhìn kỹ thì mới thấy, cả bọn chạy tới đều mọc đầy lông lá từ đầu đến chân.
Mặt họ là mặt người nhưng cơ thể lại giống quái vật và to gấp đôi con người, trông chẳng khác gì những con sói đi bằng hai chân.
Mà đáng sợ nhất là, một con quái vật dẫn đầu đang túm cổ một người đàn ông. Nó là con to nhất trong bầy.
Grừ…
"Hắn ở đâu?"
"K-Khu vực này! Trang trại xu…"
Ngay sau một tiếng động khô khốc, đầu gã đàn ông kia văng đi mất. Hắn vốn là một trong những kẻ lang thang xuất hiện trước Mino Soft. Đám quái vật lao tới như điên, tranh nhau cắn xé xác hắn.
Tôi nghĩ mình biết những con quái vật này là gì.
Han Sooyoung nhận ra điều gì đó và lẩm bẩm,
"…Dị chủng?"
Những kẻ lang thang có những cách sinh tồn riêng. Có những người vẫn tồn tại như con người và tạo ra các trang trại xu, trong khi những người khác từ bỏ nhân tính và bước đi trên con đường của một loài mới.
Dị chủng cũng có giới hạn của nó, nhưng vì đã từ bỏ nhân tính, chúng có thể phát triển nhanh hơn những người khác ở giai đoạn đầu và giữa của câu chuyện.
Có lẽ bọn này là người sói…
"…Chúng đã có được sức mạnh của thiên thạch."
Bây giờ mới là kịch bản thứ năm. Ở thời điểm hiện tại, cách duy nhất để con người tiến hóa thành người sói là sử dụng sức mạnh của thiên thạch. Những kẻ lang thang đã có được thiên thạch rơi ở quận Seocho.
Han Sooyoung mở miệng.
"Tôi biết hắn. Tên khốn đó, hắn là một kẻ bỏ dở."
"…Làm sao cô biết?"
"Tôi có thể nhìn thấy được. Đó là đặc quyền của người cuối cùng đã bỏ đọc cuốn tiểu thuyết."
“Đặc quyền?"
“Tôi có thể đọc thông tin và thuộc tính của những kẻ bỏ dở."
Cô ta nói với giọng hơi khoe khoang.
Nhắc mới nhớ, tôi nhớ lại một câu chuyện mà tôi nghe từ Jung Minseob.
Ngay sau khi các kịch bản bắt đầu, Đệ Nhất Tông Đồ đã đến gặp họ. Chuyện này cũng hợp lý thôi nếu Han Sooyoung có khả năng định vị mấy người đã bỏ đọc giữa chừng. Sau đó, cô ta đã dùng năng lực ‘Avatar' của mình để xuất hiện trước mặt họ.
Han Sooyoung tiếp tục nói.
“Thế nên tôi mới nghi ngờ anh. Một người mà kỹ năng của tôi còn không đọc nổi…”
Han Sooyoung liếc tôi một cái, rồi quay sang nhìn đám dị chủng bên ngoài.
"Vào thời điểm đó, có một số người đã từ chối lời đề nghị của tôi. Kẻ lang thang kia là một trong số họ. Tôi đã nghĩ đó không phải là vấn đề gì lớn vì hầu hết họ sẽ chết sớm thôi…"
"Gã đó là ai?"
"Hắn là Song Minwoo."
Song Minwoo? Đây chắc chắn không phải là tên của một nhân vật. Nhưng tôi đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó…
[Dị chủng cấp 6 'Người sói Song Minwoo' đang tìm kiếm xung quanh.]
Tôi có thể thấy khuôn mặt của kẻ ở đằng xa. A… lẽ nào.
Một ký ức không mấy dễ chịu chợt ùa về. Chính là giấc mơ lúc nãy. Tôi nhớ lại thời cấp ba, cái thời bị bọn du côn hành hạ đủ kiểu. Nhiều năm đã trôi qua nhưng cái bản mặt của hắn vẫn y như hồi xưa. Dù đã bao lâu, tôi vẫn không thể quên được cái tên trên phù hiệu.
Song Minwoo… chắc chắn là gã rồi. Nhưng tên khốn đó lại là một ‘kẻ bỏ dở' sao? Một thằng côn đồ mà cũng đọc tiểu thuyết á?
"Gã bỏ dở ở đâu?"
“Tên đó… có hơi khác. Hắn không giống như những người đọc bình thường.”
"Không giống chỗ nào?"
Han Sooyoung cau mày, nghĩ ngợi một lúc rồi đáp,
"Trong mắt tôi, hắn ta… 'bỏ dở một phần ở chương 173'."
Đúng lúc này, Song Minwoo khịt mũi và quay đầu về phía tôi. Đôi mắt vàng chóe của hắn như đang nói, 'Tìm thấy rồi'.
Hắn chống cả bốn chi xuống đất và lao về phía chúng tôi.


0 Bình luận