Chúng tôi sẽ tiến vào hầm ngục nhưng không phải để lấy Tứ Dần Tà Trảm Kiếm.
Yoo Sangah và Lee Gilyoung ngay lập tức hiểu ý tôi.
"Anh định cướp cờ của họ."
"Sau đó anh sẽ giết hết bọn chúng."
Họ có những cách diễn giải khác nhau.
Yoo Sangah nhìn xuống Lee Gilyoung với ánh mắt ngạc nhiên. Điều buồn cười là Lee Gilyoung lại nhìn Yoo Sangah với vẻ thất vọng.
"Anh, cứ để phần giết chóc cho em."
Cậu nhóc này… thằng bé đã nhận ra tôi không thể trực tiếp giết người.
[Kỹ năng độc quyền, ‘Danh Sách Nhân Vật’ được kích hoạt.]
[Người này chưa được đăng ký trong ‘Danh Sách Nhân Vật’.]
[Hiện đang thu thập thông tin về nhân vật tương ứng.]
Thông tin của Lee Gilyoung vẫn chưa hiển thị.
Tôi quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt lo lắng của Yoo Sangah. Cô ấy nhìn qua nhìn lại giữa Lee Gilyoung và tôi rồi cúi đầu. Tôi nói với Lee Gilyoung,
"Cứ làm theo ý em."
Tôi có thể hiểu Yoo Sangah đang lo lắng điều gì. Lee Gilyoung thậm chí còn chưa vào cấp hai. Nhưng cô ấy nên nhận thức được một chuyện. Những quy tắc đạo đức mà chúng ta từng có giờ đây đã trở nên vô dụng trong thế giới này.
"Đây không phải là một trò chơi. Cẩn thận đấy."
"Vâng, anh đừng lo."
Tôi lắng nghe giọng nói của Lee Gilyoung và giấu lá cờ sau lưng.
Cho đến hiện tại, lá cờ này là một miếng mồi ngon để thu hút các vị vương nhỏ. Tuy nhiên, từ giờ, nó sẽ là mồi của những kẻ đi săn. Trên chiến trường này, tự rêu rao mình là vương chẳng khác gì tự ký giấy báo tử cả.
Giọng nói của con Dokkaebi trung cấp vang lên.
[Haha, mọi người làm tốt lắm! Nhiều người tham gia kịch bản ẩn thế này thì còn gì là 'ẩn' nữa?]
Nó chẳng có chút ý tứ nào. Thỉnh thoảng tôi cũng thấy xấu hổ thay cho nó.
[Đã có người hoàn thành điều kiện của phẩm chất đầu tiên. Đúng là thú vị thật.]
Một vị vương đã đạt được lá cờ đen. Có lẽ là một trong Thất Vương.
[Sau một lát nữa, yêu cầu của phẩm chất thứ hai sẽ được tiết lộ.]
Tôi quay sang nhìn các thành viên trong nhóm và nói,
"Nhanh lên. 'Một lát nữa' mà nó nói có thể không lâu đâu."
Tôi gom từng đồng Thường Bình Thông Bảo trong sảnh lại.
[Bạn đã sử dụng 10 đồng Thường Bình Thông Bảo để tiến vào khu vực ẩn.]
[Bạn có muốn vào chương ẩn, Bắc Đẩu không?]
Hiện tại, tôi đang có lá cờ màu tím. Những vị vương có cùng màu cờ tím sẽ đổ về Bắc Đẩu. Nói cách khác, con mồi của tôi đều tập trung ở một nơi.
[Bạn đã vào chương Bắc Đẩu.]
Tầm nhìn của tôi dao động và sảnh chờ nhanh chóng thay đổi. Đại sảnh bằng đá cẩm thạch trắng được biến thành một phòng chờ rộng rãi.
Có bảy cánh cửa ở cuối căn phòng.
"Ơ…!"
Yoo Sangah khẽ kêu lên một tiếng rồi lùi lại một bước. Dưới chân Yoo Sangah là những xác chết. Đó là xác của các thành viên trong nhóm đã chiến đấu với nhau. Lee Gilyoung nhìn xuống những cái xác với vẻ mặt vô cảm.
Có nhiều xác chết đến nỗi khó mà đi thẳng được. Hàng trăm thi thể nằm rải rác khắp nơi như một cái nghĩa địa. Máu đã chảy thành sông.
Tôi cảm thấy hơi lạ. Nếu tôi không phát tán cuốn sách của tên đạo văn đó, có lẽ họ đã không chết. Vậy chẳng phải họ chết là do tôi sao?
"A, có người kìa."
Giữa phòng chờ là một đống lửa lớn dùng xác người làm nhiên liệu.
Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của một số người sống sót. Tôi không biết bọn họ là đồng minh hay đang tạm thời đình chiến, nhưng không ai đánh nhau cả.
Tôi nhìn vào nhóm người đó và nói với các thành viên trong nhóm của mình.
"Cẩn thận.”
Một nhóm đứng dậy. Vẻ tham lam lộ rõ trong mắt chúng.
"Là người mới đến à. Vương của mày là ai?"
Một số kẻ bí mật di chuyển ra sau lưng nhóm chúng tôi trong khi những tên khác thu hút sự chú ý. Vòng vây dần dần thu hẹp lại.
"Là mày sao? Hay là đứa con gái bên cạnh? Không thể nào là thằng oắt kia được."
[Nhiều chòm sao đang tỏ ra khó chịu.]
[Một vài chòm sao muốn bạn hành động một cách nghiêm túc.]
Tôi cũng đang định làm thế đây.
"Ê, sao không trả lời… á!"
Quang mang trắng xóa của Vẹn Tín bao trùm toàn bộ không gian. Đường kiếm không thể ngăn cản ấy chém bay tay chân một người. Trong cơn hoảng loạn, có tiếng hét vang lên,
"Khốn kiếp! Giết quách nó đi!"
Đám người rút vũ khí ra như thể đã chờ đợi từ lâu. Nhưng đã quá muộn.
"S-Sao mày nhanh thế?"
Hiện tại có rất ít người có chỉ số nhanh nhẹn cao hơn tôi.
Bọn chúng không có kỹ năng cấp cao nên hiện tại ngoài Thất Vương ra thì không ai có thể theo kịp chuyển động của tôi.
Thanh Kiếm Đức Tin vung một vòng hình bán nguyệt, chém gọn năm sáu người cùng lúc.
Đòn tấn công tiếp theo chặt đứt một bàn tay đang cầm vũ khí. Tôi đâm xuyên qua một cổ tay khác.
"Aaaaaa!"
Những mảnh tay chân bay loạn xạ trên không trông như phim giả tưởng. Tôi bước theo sau tên đang gào rú và kích hoạt kỹ năng.
[Kỹ năng độc quyền 'Điểm Huyệt’ Lv. 1 được kích hoạt.]
Tôi đã chém hắn cụt tay chân rồi, nên cũng không cần hành hạ thêm.
Có một con dao găm màu xanh sẫm giấu trong tay áo hắn. Đó là con dao có tẩm độc mà người ta chỉ có thể lấy được ở hầm ngục năm người, ‘Đông Y Bảo Giám’. Nếu tôi phản ứng chậm một chút thôi, thì người gặp nạn đã là chúng tôi.
Khi những kẻ đó đổ gục, tôi gọi Lee Gilyoung.
“Nhờ em.”
Lee Gilyoung gật đầu. Bàn tay nhỏ nhắn của cậu nhóc dừng lại lần lượt trên từng người, cắt đứt hơi thở của họ như đang xử lý mấy con côn trùng nhỏ.Tôi cũng hơi ngạc nhiên.
Rồi Yoo Sangah bước tới.
"Để chị làm cho, Gilyoung…"
"…Chị làm được không ạ?"
"Vẫn nên để chị thì hơn."
Giọng của Yoo Sangah bướng bỉnh lạ thường. Cô ấy nhìn Lee Gilyoung đầy kiên quyết. Cô cầm một con dao và quay lưng về phía tôi. Hình như Yoo Sangah ghét tôi rồi.
Có khi tôi không đọc được suy nghĩ của Yoo Sangah, lại là điều tốt.
Yoo Sangah ra tay thậm chí còn nhanh gọn hơn cả Lee Gilyoung và lấy mạng những người còn lại. Đầu ngón tay cô run rẩy khi công việc kết thúc.
"…Chúng ta sẽ tiếp tục theo cách này sao?"
"Ừ, có lẽ vậy."
"Sau này tôi sẽ làm thay Gilyoung."
"Cô làm được không?"
"…Không vấn đề gì. Chỉ như đập một quả trứng thôi ấy mà."
Yoo Sangah đưa ra một ví dụ ví von, cố giữ vẻ bình thản.
"Em làm còn giỏi hơn."
Lee Gilyoung càu nhàu, Yoo Sangah thấy vậy thì đặt tay lên đầu cậu nhóc.
Phía trước chắc chắn sẽ còn rất nhiều biến cố. Đôi khi chúng tôi có thể cảm thấy như sắp gục ngã hoặc muốn từ bỏ. Nhưng chúng tôi phải vượt qua nó.
Phần lớn trong số Thất Vương mà chúng tôi sắp chạm trán đều sở hữu chỉ số cao hơn, lại còn có kỹ năng độc quyền. Chắc chắn sẽ có những tình huống mà chúng tôi không thể thắng nếu không bị kẻ địch tấn công.
Chúng tôi lặng lẽ nhặt các vật phẩm mà nhóm kia đánh rơi.
[Bạn nhận được 2,300 xu.]
[Đã nhận được vật phẩm 'Đông Y Bảo Giám – Các Bệnh Thường Gặp (Phần Thân Trên)'.]
Đúng như dự đoán, đám người này đã vượt qua hầm ngục năm người. Có tổng cộng tám cuốn sách từ hầm ngục năm người, mỗi cuốn có một công dụng khác nhau. Chắc hẳn cũng đã có vài nhóm khác vượt qua rồi, nên tìm mấy quyển còn lại cũng không đến nỗi quá khó.
Chỉ tiếc là… trong đám vừa bị xử không có ‘vương’ nào cả.
Bốp bốp bốp.
Rồi tiếng vỗ tay vang lên.
Một trong những người đang xem từ đống lửa lớn tiến lại gần tôi với vẻ mặt tươi cười. Trông hắn không có vẻ hoảng sợ nào mặc dù một nhóm người vừa bị xóa sổ.
Tôi giơ vật phẩm của mình lên như một lời cảnh cáo.
"Muốn gì?"
Gã đàn ông lùi lại một bước và giơ cả hai tay lên thể hiện mình không có địch ý.
"Chà, bình tĩnh nào. Tôi không muốn đánh nhau."
Tôi cẩn thận quan sát gã. Sau lưng gã có một cây thương lớn. Cơ ngực săn chắc lộ ra qua lớp quần áo và mái tóc dài được buộc lại phía sau.
“Anh thật sự rất giỏi đấy. Không có kỹ năng bị động nào mà vẫn quét sạch được nhóm Chungjeong... bọn đó là một trong những nhóm đã mất vương.”
Bảo sao dám liều mạng như vậy.
"Nhưng anh đến hơi muộn rồi. Mấy vị vương lớn đều đã vào hầm ngục. Giờ chắc họ đang đánh nhau dữ lắm. Mà thôi, kết cục cũng gần như định rồi… Vị vương cuối cùng đi qua đây thực sự rất đáng gờm.”
"Là ai?"
"Anh có biết Bạo Vương không?"
Người đàn ông tiếp tục nói.
"Hắn hiện là vị vua mạnh nhất ở phía bắc Seoul. Chuyện này mấy ai trong giới mới rành. Ngai Vàng Tối Cao chắc chắn sẽ rơi vào tay hắn thôi.”
Nếu gặp Bạo Vương tận mắt thì chắc ai cũng nghĩ thế thật. Lực lượng chiến đấu của Bạo Vương quả thực là mạnh nhất trong số Thất Vương.
Nhưng việc hắn là chủ nhân của Ngai Vàng Tối Cao thì thật nực cười. Bạo Vương tuy mạnh thật, nhưng hắn không phải là kẻ mạnh nhất trong Thất Vương.
Như đọc được suy nghĩ của tôi, người đàn ông mở miệng.
"Nhưng tôi không nghĩ vậy. Bạo Vương sẽ không bao giờ trở thành chủ nhân của Ngai Vàng Tối Cao."
"…Sao lại thế?"
"Tôi đã tận mắt chứng kiến. Đúng là hắn mạnh thật, nhưng lại không biết cách đối nhân xử thế. Một vị vua phải nắm rõ lòng dân."
Lòng dân?
"Vương của tôi làm được điều đó. Đó là lý do tại sao nhiều hóa thân đi theo ngài ấy. Tôi chắc chắn rằng vương của tôi sẽ trở thành chủ nhân của Ngai Vàng Tối Cao."
Tôi nhìn theo ánh mắt của người đàn ông. Chương Bắc Đẩu có bảy lối vào. Có lẽ vương của gã đang ở trong một trong những lối đi đó.
"Ý của anh là gì? Anh muốn chúng tôi gia nhập vào đội các anh sao?"
"Haha, được vậy thì tốt quá, nhưng anh sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy, phải không? Tôi chỉ muốn đưa ra một lời đề nghị. Nếu anh không phiền, tại sao chúng ta không liên minh với nhau?"
Tôi đã hiểu lý do vì sao người đàn ông này vẫn còn ở trong phòng chờ. Gã này là một mồi nhử.
"Tại sao tôi phải làm vậy?"
"Bạo Vương rất mạnh. Tôi tin vào vương của mình nhưng tôi không nghĩ ngài ấy có thể một mình đánh bại Bạo Vương ."
Trái ngược với lòng trung thành của mình, gã là một kẻ rất thực tế. Nhưng đúng là kiểu trung thần tận tụy.
"Hãy nghĩ xem. Nếu chúng ta không ngăn được hắn cầm được thanh kiếm huyền thoại thì sao? Lỡ hắn giành được Ngai Vàng Tối Cao rồi thống trị toàn bộ các vị vương ở Seoul thì sao? Không phải chuyện đó nên bị ngăn lại bằng mọi giá à?”
Tôi lờ mờ nhớ lại.
Dù trong lần hồi quy thứ ba chuyện này không xảy ra, nhưng trong ‘Cách Sống Sót’, cái gọi là ‘Liên minh Chống Bạo Vương’ đã từng được lập ra rất nhiều lần.
Một lần nữa, tương lai đã thay đổi.
"Anh nói có lý."
"Đó là lý do tại sao tôi đưa ra đề nghị này. Nhóm của chúng tôi sẽ sớm hành động chống lại Bạo Vương. Chúng tôi đã nói chuyện với một số vị vương khác. Tôi không biết anh thuộc nhóm nào, nhưng anh sẽ chẳng thiệt gì nếu tham gia cả. Anh chỉ cần giúp chúng tôi một tay thôi."
Đúng như lời gã nói. Vấn đề là cái giá của việc ‘giúp một tay’ đó lại lớn hơn nhiều so với tưởng tượng...
Gã kia thấy tôi im lặng thì tưởng tôi đã đồng ý.
“Nếu anh thật sự nghiêm túc, thì có thể gặp vương của chúng tôi rồi quyết sau cũng được. Chắc ngài ấy sắp quay lại phòng chờ rồi... À, tới rồi kìa.”
Quả thật, một trong bảy cánh cửa mở ra và nhóm vừa tiến vào Bắc Đẩu đã quay trở lại.
"Bệ hạ…"
Những người đứng ở cửa đồng loạt quỳ xuống. Rồi người đàn ông ở trung tâm nhóm bước về phía này.
Hắn để râu nhẵn nhụi, tay cầm một cây chùy màu nâu.
Khoan đã. Gã này, là hắn sao?


2 Bình luận