[Chòm sao 'Mị Cẩm Phu Nhân' đang chờ đợi phản hồi của bạn.]
Tôi nhún vai trước Min Jiwon đang tràn đầy tự tin rồi đáp,
"Tôi không muốn."
Đôi mắt Min Jiwon rung lên dữ dội. Vài gã bên cạnh há hốc miệng, và ngay cả nữ diễn viên Min Jiwon cũng không kiểm soát nổi biểu cảm trên mặt mình. Cô ta cất giọng ngỡ ngàng.
"...Hả?"
Thay vì chấp nhận thực tại phũ phàng, cô ta chọn cách nghi ngờ thính giác của mình.
"Chắc ta nghe nhầm rồi... ngươi nói lại được không?"
"Tôi không muốn làm thuộc hạ của cô."
Thật nực cười khi phải làm thuộc hạ cho cô ta chỉ vì 2,000 xu cỏn con. Tôi quay sang nói với các thành viên trong nhóm đang đợi phía sau.
"Đi thôi. Chúng ta phải nhanh lên."
Chúng tôi quay gót không chút do dự, Min Jiwon hét lên với giọng khẩn thiết.
"Khoan đã! Nếu thiếu thì ta có thể cho thêm xu. Ta có thể bàn bạc với nhà tài trợ của mình—"
"Không cần."
"Ta đã nói là đợi đã mà!"
Cô ta vội vàng chạy tới chặn đường tôi. Tốc độ còn nhanh hơn cả chỉ số Nhanh nhẹn của cô ta.
"Ngươi không biết 2,000 xu giá trị đến mức nào à?"
Chứ cô ta thì biết chắc? Vài cú búng tay là tôi có 2,000 xu rồi ấy chứ.
Min Jiwon nheo mắt nói.
"Ngươi nghĩ ngươi đủ sức để làm cao thế à?"
"...Làm cao?"
"Cuộc chiến giữa tam quốc sắp bắt đầu rồi. Ta không biết nhà tài trợ của ngươi là ai,nhưng mấy nhóm lẻ ở khu này sẽ bị xóa sổ sớm thôi. Nói thật thì, ngươi không nhận 2,000 xu đã là ngang ngược rồi. Nhưng chẳng lẽ ngươi vẫn chưa thông não ra à? Ta là nữ hoàng của Silla. Là người sẽ sớm thống nhất tam quốc!”
Xem ra cô ta nhập vai đến quên cả thực tại rồi. Mà, Min Jiwon vốn dĩ đã thế này còn gì.
Cô ta là một nữ diễn viên xuất sắc, và do đồng cảm quá sâu với 'Chân Thánh Nữ Vương', cô ta sẽ sống với suy nghĩ bản thân thực sự là nữ hoàng cuối cùng của Silla.
Diễn xuất nhập tâm đáng sợ ở chỗ đó đấy.
"Hình như cô nhầm lẫn gì đó thì phải. Giờ đâu phải thời Hậu Tam Quốc[note77746].”
"Người nhầm lẫn thời đại là ngươi đấy. Đại Hàn Dân Quốc tiêu tùng rồi. Ngươi vẫn còn đợi ai tới cứu sao?"
Cô ta đột nhiên bắt đầu nói nhảm.
"Một kỷ nguyên mới đã mở ra. Khởi đầu của kỷ nguyên này sẽ bắt đầu bằng ta, Min Jiwon."
Tôi nhầm rồi. Mấy lời nhảm nhí kiểu này đặt trong bối cảnh hiện tại nghe cũng có lý phết. Tôi đang lo không biết làm sao để tách khỏi người phụ nữ này thì Yoo Sangah đã xử lý giúp tôi.
"T-Thưa nữ hoàng?"
"Gì?"
"Theo như tôi biết thì... Silla là nước yếu nhất trong thời Hậu Tam Quốc mà... theo lịch sử thì có vẻ sẽ khá khó khăn? Người thống nhất Tam Quốc là..."
Mặt Min Jiwon tái mét đi vì đòn tấn công bất ngờ.
"N-Ngươi thì biết cái gì?"
"Tôi… có bằng tốt nghiệp hạng nhất môn Lịch sử Hàn Quốc."
"B-Bằng hạng nhất Lịch sử Hàn…"
Min Jiwon lắp bắp, mặt lộ rõ vẻ xấu hổ.
"Bằng hạng nhất thì có gì to tát đâu chứ?”
"Đi thôi Yoo Sangah-ssi. Cô ta chẳng biết gì về lịch sử đâu."
Nghe tôi nói, mặt Min Jiwon càng đỏ hơn.
"Cứ đợi đấy! Ta vẫn chưa nói xong mà. 3,000 xu thì sao?"
Tôi chẳng nói chẳng rằng quay người đi.
"3,500 xu! Ta sẽ cho ngươi 3,500 xu!"
Chỉ tăng có 500 xu. Giờ thì tôi biết quy mô tài sản của vị nữ hoàng này rồi. Đúng như dự đoán, các chòm sao có mức độ giàu có khác nhau tùy theo độ nổi tiếng của họ.
Tôi lờ cô ta đi và tiếp tục bước.
"3,600, không, 3,700…!"
Bước chân tôi dừng lại. Tôi ngoảnh lại và thấy Min Jiwon đang làm vẻ mặt "Phải vậy chứ".
Tôi cũng là một gã chẳng ra gì. Cứ thế bỏ đi là được rồi, nhưng tôi lại muốn nghiền nát cái vẻ tự mãn đó. Tôi mở miệng, giọng nói thẳng thừng.
"Thay vào đó, tôi muốn đưa ra một lời đề nghị cho cô."
"Ý anh là sao?"
"10,000 xu, thế nào?"
"...10,000?"
"Ơ, thấp quá à? Dù gì cô cũng là nữ hoàng mà... vậy thì tôi sẽ nâng lên 20,000."
Biểu cảm của Min Jiwon cứng lại. Cô ta trừng mắt nhìn tôi.
“Ngươi đang đùa với ta đấy à? 20,000 xu? Ta không nghĩ ngươi đáng giá đến thế đâu..."
"Không, ý tôi là tôi sẽ mua cô với giá 20,000 xu."
"Hả?"
"Chính xác hơn là, cô và toàn bộ quân lính của cô."
Miệng cô ta há hốc ra ngẩn ngơ một lúc rồi khó khăn lắm mới định thần lại được.
"N-Ngươi làm gì có nhiều xu như thế…"
"Không biết cô sẽ nói gì khi tôi cho cô xem cái này nhỉ."
Tôi búng nhẹ ngón tay. Rồi ở đầu ngón trỏ của tôi, một phần số xu của tôi hiện ra.
[20,000 xu.]
Vẻ mặt cố giữ bình tĩnh của Min Jiwon cuối cùng cũng vỡ vụn.
"V-Vô lý!"
"Giờ thì cô tin chưa?"
Chẳng mất bao lâu để sự nghi ngờ chuyển thành kinh ngạc, rồi từ kinh ngạc chuyển thành tham lam.
Cũng phải thôi. 20,000 xu là một số tiền khổng lồ. Đó là một khoản có thể ảnh hưởng đến cục diện của ba thế lực trong thời Hậu Tam Quốc.
Tiếc là, lòng tham không thắng nổi lòng tự tôn của cô ta.
"Ngươi định dùng tiền mua ta sao?"
"Sao? Không được à? Cô là người đề nghị trước mà."
Tên cầm đầu đám thuộc hạ của cô ta bước lên.
"Ngươi dám!"
Anh ta có thân hình mảnh khảnh và rất đẹp trai. Yoo Sangah nói,
"Anh Dokja, người này..."
Ngay khoảnh khắc Yoo Sangah lên tiếng, tôi đã nhận ra. Phải rồi, Silla đúng là có chòm sao này.
Silla không hoàn toàn ở thế yếu trong cuộc chiến tam quốc. Trong thời đại đó cũng có kha khá người tài.
Ví dụ như Kim Yushin chẳng hạn... vấn đề là trong giai đoạn Silla hiện tại không có Kim Yushin nào cả.
"Gwanchang là một chòm sao khá tốt. Nhưng ngài ấy có hơi hấp tấp. Lỡ như nhà tài trợ của tôi là Gyebaek thì sao? Tôi không nghĩ các người muốn tái hiện trận Hwangsanbeol[note77747] ở đây đâu nhỉ."
Đôi mắt gã đàn ông đang bối rối trợn trừng.
"Ngươi... ngươi là người của Baekje?"
[Chòm sao 'Hwarang[note77748] Bất Thoái' nổi giận trước phát ngôn của bạn.]
Kẻ này đúng là nhà tài trợ của anh ta rồi.
Hwarang Bất Thoái, Gwanchang. Tinh ấn không quá xuất sắc, nhưng lòng trung thành với vương quốc đã sụp đổ thì rất đáng ngưỡng mộ.
"Tôi không phải người của Baekje. Tôi chỉ là một người Hàn Quốc bình thường mà thôi."
"Ngươi!"
"Tôi tôn trọng lòng yêu nước của anh, nhưng anh nên thận trọng hơn. Tôi không chỉ có 20,000 xu thôi đâu."
Tôi búng tay thêm một lần nữa, và số xu bắt đầu tăng lên. Mặt gã đàn ông bắt đầu tái đi.
Của cải chính là ham muốn của kẻ nghèo. Tuy nhiên, sự giàu có vượt trội lại khiến người khác phải kính nể và sợ hãi. Đặc biệt là đối với những kẻ hiểu được sức mạnh của đồng 'xu'.
Min Jiwon, người đã đứng hình một lúc, muộn màng mở miệng.
"Ngươi... ngươi là ai?"
Hỏi cũng sớm ghê đó. Đương nhiên là tôi chẳng có ý định trả lời.
"Cô Min Jiwon, không phải chuyện gì trên đời cũng giải quyết được bằng tiền đâu. Tôi cứ nghĩ cô là diễn viên thì sẽ biết điều này chứ. Thật thất vọng."
Cuối cùng tôi quay người rời đi. Các thành viên trong nhóm theo sau tôi, và tôi nghe thấy giọng Min Jiwon vọng lại.
"Đ-Đợi đã!"
Tuy nhiên, cô ta không thể bám theo tôi được nữa. Khi chúng tôi đã cách nhóm Silla một khoảng nhất định, Yoo Sangah cất tiếng, giọng hơi khó chịu.
"Anh Dokja, tôi hỏi anh một câu được không?"
"Được."
"Cô ấy là người nổi tiếng sao?"
Tôi hơi ngập ngừng trước câu hỏi bất ngờ.
"Hả? Ừm… chắc vậy?"
"Ra thế. Cả anh Dokja và anh Sungkook đều biết cô ấy… Tôi từng xem qua rất nhiều phim lịch sử, nhưng sao tôi không có ấn tượng gì về người đó nhỉ?"
Thì ra đây là lý do cô ấy cáu kỉnh à?
Lee Gilyoung xen vào.
"Chị ơi, em cũng không biết chị đó."
"À, haha. May quá."
Cũng chẳng có gì lạ. Nếu chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết thì Yoo Sangah và Lee Gilyoung không biết 'Min Jiwon' là điều đương nhiên.
Vấn đề là Lee Sungkook.
"Anh Lee Sungkook."
"A, vâng."
Lee Sungkook đứng cuối hàng đáp lời. Nhan sắc của Min Jiwon xem ra khá ấn tượng với cậu ta.
"Tôi nghe nói anh là fan của Min Jiwon...?"
"Hả? Haha. Đúng vậy. Anh không biết sao? Cô ấy là một nữ diễn viên nổi tiếng... ơ?"
Biểu cảm của Lee Sungkook trở nên kỳ lạ.
"Ơ... Cô Min Jiwon...? Ể? Sao mình lại biết Min Jiwon nhỉ? Không, ngay từ đầu mình có biết về cô ấy không...?"
Tôi lặng lẽ kích hoạt ‘Danh Sách Nhân Vật’.
[Kỹ năng độc quyền, ‘Danh Sách Nhân Vật’ được kích hoạt!]
[Tóm Tắt Nhân Vật]
Tên: Lee Sungkook
Tuổi: 25
Nhà tài trợ: Người Quản Lý Quả Lắc Cổ
Thuộc tính độc quyền: Nhà Thôi Miên (Hiếm)
Kỹ năng độc quyền: Thôi Miên Lv. 3, Bịp Bợm Lv. 4, Rèn Luyện Vũ Khí Lv. 3, Khám Phá Thuộc Tính Lv. 2…
Tinh ấn: Giấc Ngủ An Lành Lv. 1
Chỉ số tổng thể: Thể lực Lv. 13, Sức mạnh Lv. 13, Nhanh nhẹn Lv. 17, Ma thuật Lv. 18.
Đánh giá chung: Hiện đang được tiến hành.
Đây là lần thứ hai tôi xem thông tin của Lee Sungkook. Cũng chẳng thay đổi gì nhiều, ngoại trừ một chuyện. Thuộc tính ‘Kẻ Bỏ Dở Thứ 9’ của anh ta đã biến mất.
"Anh Lee Sungkook?"
"Ơ... vâng?"
"Không, không có gì."
Tôi ngừng nói để tránh gây thêm hỗn loạn. Trong ‘Cách Sống Sót’, một thuộc tính chỉ biến mất khi người sở hữu không còn đáp ứng đủ 'điều kiện' sở hữu nó nữa. Ừ thì, cũng logic đấy.
Tất cả những ‘kẻ bỏ dở’ đều biết 'tương lai' của thế giới này. Tuy nhiên, cái 'tương lai' mà Lee Sungkook biết thì chỉ loanh quanh ở phần mở đầu. Diễn biến của kịch bản hiện tại đã vượt xa cái mớ thông tin anh ta nắm giữ rồi.
Rồi một giả thuyết nảy ra trong đầu tôi. Hay là tất cả những ‘kẻ bỏ dở’ đều sẽ trở thành những 'nhân vật' ngay khoảnh khắc thực tại bắt kịp với cái 'tương lai' mà họ biết?
Vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng cũng là một giả thuyết khả thi đấy chứ. Nếu đúng là như vậy, thì cũng dễ hiểu tại sao tôi lại dần đọc được thông tin của Lee Sungkook và Jung Minseob.
Nếu cứ thế này…
Biết đâu một ngày nào đó, tôi cũng sẽ...?
[Nhân vật ‘Min Jiwon’ bày tỏ một chút thiện cảm đối với bạn]
…Mọi suy nghĩ trong đầu tôi lập tức bay biến trước cái tin nhắn hết sức vô lý này. Theo phản xạ, tôi ngoái lại nhìn. Min Jiwon vẫn đứng nguyên tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm về phía này. Dù không thấy rõ mặt nhưng nhìn cử chỉ thì rõ ràng là đang tức tối lắm.
Thế cái tin nhắn này… không, khoan đã. Sao tôi lại có thể quên béng mất cái tình tiết trời ơi đất hỡi đó được cơ chứ?
Chợt một ký ức lóe lên. Ở lượt hồi quy thứ 11, cô ta đã thẳng tay tát Yoo Joonghyuk ngay khi vừa gặp mặt. Rồi sau đó, Min Jiwon lại hết lòng phò tá hắn suốt lượt hồi quy ấy cơ mà…
Một dự cảm chẳng lành đột nhiên ập đến. Lẽ nào… không, không thể nào chứ?
Thôi thì, ít nhất mình cũng không bị ăn tát.
__________________________________
Một tiếng sau, chúng tôi nhanh chóng di chuyển qua những tòa nhà san sát như rừng cây gần Gwanghwamun. Chẳng thấy bóng dáng ai, nhưng rõ như ban ngày là đám vua chúa đã mua bản text của tôi đang ẩn náu đâu đó quanh đây.
—Để ý xem khi nào bọn chúng bắt đầu hành động. Chúng ta cũng sẽ di chuyển theo nhịp của chúng.
Tôi vừa thận trọng di chuyển vừa dặn dò các thành viên trong nhóm.
Dù sao thì, tôi thừa biết mục tiêu của đám ‘vương’ đó là gì rồi.
「Ngay khoảnh khắc hắn đặt chân đến lối vào Bảo tàng Cung điện Quốc gia, tim hắn bắt đầu đập thình thịch. Hầu hết các cổ vật đang say ngủ ở đây đều là đồ bỏ. Chỉ duy nhất một trong số đó là hàng thật.
Tứ Dần Tà Trảm Kiếm[note77749].
Vật phẩm cấp SSSSS mạnh nhất đang được cất giấu tại Gwanghwamun này!」
Chính tay tôi viết ra đấy, thế mà giờ đọc lại từng câu chữ cũng đủ khiến tôi sởn hết cả da gà, chân tay thì cứ gọi là phải xoắn tít lại.
Sự thật thì đúng là Tứ Dần Tà Trảm Kiếm đang ở Bảo tàng Cung điện Quốc gia thật.
Tất nhiên rồi, xếp hạng của nó thì làm gì có chuyện là SSSSS. Nói trắng ra là, trên đời này đào đâu ra cái kiểu xếp hạng như thế cơ chứ.
Tứ Dần Tà Trảm Kiếm đúng là có hiệu năng tuyệt vời thật, và thực tế là, Yoo Joonghyuk của lượt hồi quy thứ ba ban đầu cũng khá hài lòng với thanh kiếm này.
—Anh ơi, nếu có vật phẩm xịn như vậy, chúng ta không nên lấy nó trước sao?
—Không cần thiết.
Tứ Dần Tà Trảm Kiếm đúng là một thanh kiếm tốt, nhưng hiện tại thì chúng tôi không cần nó lắm.
Tuy nhiên, đối với gã đạo văn và đám vua chúa thì khác. Với thanh Tứ Dần Tà Trảm Kiếm, bọn họ có thể sở hữu sức chiến đấu mạnh nhất ngay từ đầu. Chắc chắn là bọn họ sẽ sục sạo tìm cho bằng được nó.
Kế hoạch của tôi đơn giản thôi. Tranh thủ lúc bọn họ còn đang mải mê nhắm vào thanh kiếm đó thì mình cuỗm mấy món cổ vật khác.
Vấn đề là khi nào thì đám đó mới chịu hành động? Mà cũng chẳng cần phải lo bò trắng răng làm gì.
Trong cái thế giới chết tiệt này, Chỉ cần kịch bản bắt đầu trì trệ thì y như rằng mấy vị đó liền xuất hiện.
[Huhu, bất ngờ thật đấy. Toàn những nhân vật chủ chốt tụ tập cả rồi này.]
Đúng như tôi dự đoán. Tia lửa lóe lên và một Dokkaebi trung cấp xuất hiện trên không.
[Trẻ ngoan thì nên được thưởng đúng không nào?]
Từ phía trung tâm của Gwanghwamun có thứ gì đó trồi lên.
Đó là một chiếc ngai vàng được bao phủ bởi ánh sáng hoàng kim.
Tiếng thảng thốt kinh ngạc vang lên khắp Gwanghwamun. Vẫn chưa có lời giải thích nào, nhưng chắc chắn mọi vị vương lúc này đều đã tự giác ngộ ra rồi.
Chỉ duy nhất một người có thể ngồi trên ngai vàng đó.
[Kịch bản chính đã được cập nhật!]
[Kịch bản chính #4 – Phẩm Chất Đế Vương đã bắt đầu.]


2 Bình luận