• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi 5 - Cảnh Vệ Bóng Đêm

Chương 20

0 Bình luận - Độ dài: 2,687 từ - Cập nhật:

Thật bất ngờ, cả đội chiến đấu rất tốt. Đặc biệt là Lee Hyunsung và Jung Heewon đang đứng cùng tôi, trông bọn họ rất có uy lực. Đội hình chiến đấu chuyển thành ba người chúng tôi ở phía trước, và ba người còn lại thủ ở sau. Còn chưa tới một phút, đã có mấy con chuột đất bị đâm xuyên cổ và ghim chặt xuống nền đất.

Lee Hyunsung giết một con chuột đất nữa, lau mồ hôi trên trán và nói,

“…Tôi nghĩ chúng ta có thể sống sót đó.”

Khi đã nâng cấp chỉ số tổng thể thì con người cũng không còn quá yếu như trước. Dù vậy, tinh thần của Lee Hyunsung thuộc dạng đặc biệt trong thế giới này. Một người bình thường không thể nào thản nhiên như vậy khi gặp quái vật. Biệt danh Thiết Kiếm được đặt ra là có lý do cả. Tuy nhiên, Jung Heewon lại càng đáng kinh ngạc hơn. Cô ấy nói,

“Việc này đơn giản hơn tôi nghĩ?”

Có lẽ là nhờ có kỹ năng Kendo, mỗi lần thanh kiếm của cô ấy vung tới, chân hay đuôi của mục tiêu đều bị cắt rời.

“Hây!”

Jung Heewon đã đầu tư gần hết số xu của mình vào sức mạnh. Thể lực của cô ấy giảm sút vì điều đó nhưng mỗi đòn đánh lại uy lực hơn tôi nghĩ. Thanh kiếm của cô ấy quét một đường đáng sợ trên không.

“Đệt, hụt một con rồi! Nhờ mọi người đó.”

Giọng cô ấy run rẩy. Điểm yếu duy nhất của cô ấy chính là thể lực thấp, nên sức bền cũng nhanh chóng cạn kiệt. Đám chuột đất len lỏi xung quanh chúng tôi khá thông minh. Sau khi tách các thành viên ra, chúng liền theo bản năng săn mồi mà lao đến đối thủ yếu nhất.

“Để đó cho em.”

Nhưng chúng đã chọn sai con mồi. Lee Gilyoung dùng vũ khí của mình là một cái đầu lâu đập mạnh vào đầu một con chuột đất. Vì còn nhỏ nên sát thương không lớn lắm, nhưng nhiêu đó là đủ rồi. Những người khác sẽ thay thằng bé giết nó.

Ngọn giáo của Yoo Sangah đâm xuyên qua cơ thể con chuột đất. Nó đau đớn vặn vẹo không ngừng. Yoo Sangah hơi bối rối nhưng không thả nó ra. Con chuột đất dần yếu đi rồi ngã xuống. Tôi đã nghĩ Yoo Sangah sẽ gặp khó khăn trong việc làm quen với thế giới mới, nhưng nhìn thấy cảnh này thì tôi hơi bất ngờ. Thường thì người ta phải hoảng sợ như Han Myungoh bên cạnh mới phải.

“Ư ư…”

Trong khi mọi người đang chật vật chiến đấu, phía sau có một bóng người ngồi co rúm lại. Anh ta không thèm trốn cho đàng hoàng, đã vậy còn để bị thương ở chân.

Tôi đâm chết con chuột đất cuối cùng và xung quanh trở nên yên tĩnh. Tôi lau sạch vết máu trên cây giáo và nhìn mọi người. Ngoại trừ Han Myungoh thì ai cũng có vết trầy xước trên người, nhưng may là không nặng lắm. Chúng tôi đã có được chiến thắng huy hoàng đầu tiên.

Yoo Sangah và Lee Gilyoung thả lỏng cả người và ngồi xuống, còn Lee Hyunsung đâm ngọn giáo xuống đất và lau đi mồ hôi trên trán. Jung Heewon vừa đếm số chuột đất trong khu vực vừa hỏi.

“…Anh Dokja, anh đã xử lý bao nhiêu con vậy?”

“Bốn con.”

“Chậc, tôi chỉ được hai.”

“Tôi được ba này.”

Lòng tự trọng của tôi hơi bị tổn thương khi nghe thấy lời tuyên bố đầy tự hào của Lee Hyunsung. Mặc dù chỉ số của chúng tôi chênh lệch khá lớn nhưng tôi chỉ hơn anh ấy có một con. Tôi sử dụng kỹ năng và xem qua của sổ thuộc tính của Lee Hyunsung.

[Tóm Tắt Nhân Vật]

Tên: Lee Hyunsung

Tuổi: 28

Nhà tài trợ: Bậc Thầy Thép

Thuộc tính độc quyền: Người Lính Làm Ngơ Trước Bất Công (Thường)

Kỹ năng độc quyền: Dùng Lưỡi Lê Lv. 2, Ngụy Trang Lv. 2, Kiên Nhẫn Lv. 2, Chính Nghĩa Lv. 1,  Rèn Luyện Vũ Khí Lv. 2.

Tinh ấn: Dời Non Lấp Bể Lv. 1

Chỉ số tổng thể: Thể lực Lv. 12, Sức mạnh Lv. 9, Nhanh nhẹn Lv. 9, Ma thuật Lv. 6

Đánh giá chung: Quá trình tiến hóa thuộc tính đang đến gần. Người này rất tin tưởng bạn. Nhà tài trợ của người này đang cảnh giác với bạn.

* Đang áp dụng ‘Gói Tân Thủ’.

Ha, gói tân thủ à. Vậy ra đây là lý do mà anh ấy mạnh như vậy. Có vẻ như Bậc Thầy Thép rất hài lòng với Lee Hyunsung. Gói Tân Thủ là một gói xu được áp dụng khi chỉ số tổng thể của hóa thân có cấp độ dưới 10. Đây là một vật phẩm tốt vì nó giúp hóa thân có được kỹ năng Rèn Luyện Vũ Khí – một kỹ năng khá hữu ích cho người mới, đồng thời nó cũng có tác dụng nâng cao chỉ số. So với hầu hết hóa thân đều bị bóc lột mà không nhận được lợi gì, Lee Hyunsung rất may mắn khi được nhận Gói Tân Thủ này.

“Anh Dokja, sắc mặt anh không được tốt cho lắm…”

“À, không sao. Tôi chỉ đang suy nghĩ thôi.”

Tôi hơi ghen tị đấy…À thì, tôi có đủ tiền để tự mua một gói, nhưng tôi không muốn. Chỉ số của tôi đã vượt qua cấp 10 rồi nên có mua cũng không có tác dụng gì. Chết tiệt, đáng lẽ tôi không nên mở Túi Dokkaebi sớm như vậy.

“Hãy dồn mấy con chuột đất lại một chỗ. Chúng ta phải chuẩn bị thức ăn cho hôm nay rồi.”

“Ừm…Nhân tiện thì, chúng ta nấu kiểu gì đây? Không thể cứ để thế này rồi ăn được.”

“Giờ vẫn chưa ăn được, nhưng sẽ có cách chế biến thôi.”

Hình như tôi quá bình tĩnh rồi thì phải. Các thành viên trong nhóm đều im lặng. Lee Hyunsung là người đầu tiên mở miệng.

“Xin lỗi, tôi muốn hỏi một chuyện.”

“Vâng?”

“Anh Dokja, Có phải…anh biết được gì đó về tình hình này không?”

Chết, mắc sai lầm rồi.

“Cái đó…”

Đột nhiên tôi nhớ đến những hồi quy giả trong tiểu thuyết, cùng với đó là những lời thoại của Yoo Junghyuk. Thì ra cảm giác của hồi quy giả là như thế này. Thường thì mấy chuyện như thế này sẽ xảy đến với một hồi quy giả. Vài câu trả lời hiện lên trong đầu tôi. Tôi có thể mặt dày trả lời “chỉ là linh cảm thôi”, hoặc tôi có thể nói dối giống Yoo Junghyuk.

[Chòm sao ‘Mưu Lược Gia Thần Bí’ đang chờ câu trả lời của bạn.]

[Một vài chòm sao đang chờ câu trả lời của bạn.]

Nhưng dưới góc nhìn của một độc giả, câu trả lời tốt nhất…

“A-Aaa!”

Là tạo ra một tình huống để tôi không cần phải nói gì nữa.

[Chòm sao ‘Mưu Lược Gia Thần Bí’ gật gù trước lựa chọn của bạn.]

“Vẫn còn một con!”

Jung Heewon hét lên và Lee Hyunsung chạy đi. Tuy nhiên, con chuột đất này di chuyển nhanh hơn tất thảy. Nó to hơn mấy con khác nhiều.

“C-Cứu tôi…!”

Nó nắm lấy chân của Han Myungoh và kéo anh ta vào đường hầm. Người đứng gần đó nhất là Yoo Sangah đã vung giáo lên, nhưng tình hình lại trở nên tệ hơn vì Han Myungoh bám vào người cô ấy.

“Nắm lấy!”

Lee Hyunsung chìa cây giáo của mình ra nhưng đầu ngọn giáo chỉ kịp cắm xuống đất. Con chuột đất cùng với hai người kia đã không còn trên mặt đất nữa.

[Chòm sao ‘Tù Nhân Của Vòng Kim Cô’ bực bội với kẻ phiền phức này.]

Jung Heewon bùng nổ,

“A…Biết ngay là sẽ không yên ổn gì với ông chú đó mà.”

“…Xin lỗi. Tôi đã quá chậm.”

Lee Hyunsung buồn bã nói. Tôi vỗ vai an ủi anh ấy.

Tôi nhìn cái lỗ mà họ bị kéo vào. Đây không phải một cái lỗ bình thường. Có dấu hiệu năng lượng ở xung quanh miệng lỗ. Bóng tối càng làm không gian thêm u ám kì dị. Tôi trở về phía sau và bật điện thoại lên. Chỉ còn 5%. May là sáng sớm tôi đã trao đổi thức ăn với một người trong nhóm yếu thế để lấy một cục sạc điện thoại.

[Tốc độ đọc của bạn đã nhanh hơn nhờ thuộc tính độc quyền.]

Không lâu sau đó, tôi đã tìm được thông tin cần tìm.

「…‘Rìa Bóng Tối’ là chỗ ở của chuột đất và là một loại không gian con được phát ra từ ‘Cội Rễ Bóng Đêm’. Nguồn sống của những con chuột đất là năng lượng hắc ám thay vì khí oxi, nên chúng sẽ không thể phát triển bình thường trừ khi sống gần ‘Rìa Bóng Tối’…」

Đây là thông tin mà tôi đã biết sơ qua, nhưng ôn lại thế này cũng tốt. Đúng vậy, đây chính là lối vào Rìa Bóng Tối. Tôi đọc về nó thêm một lát rồi cất điện thoại vào túi.

“Anh Dokja?”

Lee Hyunsung nhìn tôi với vẻ mặt sốt sắng. Tôi gật đầu.

“Chúng ta sẽ vào đó.”

“A, vậy…”

“Tuy nhiên, quá nhiều người đi sẽ rất nguy hiểm. Anh Lee Hyunsung và cô Jung Heewon hãy chờ ở đây. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ phát tín hiệu cho hai người.”

Jung Heewon giật mình hỏi,

“Chẳng lẽ…anh định đi với mỗi Gilyoung thôi à?”

“Khả năng của Gilyoung rất hữu ích trong việc tìm kiếm bọn họ.”

Ngay khi cô ấy định phản bác, tôi giơ tay lên và gọi Lee Hyunsung,

“Anh Lee Hyunsung. Tình trạng của cô Jung Heewon lúc này không được tốt lắm, nên anh hãy chăm sóc cho cô ấy nhé.”

Lee Hyunsung dường như đã nhận ra điều gì đó.

“Tôi hiểu rồi.”

“Chờ chút đã. Tôi vẫn ổn mà!”

“Jung Heewon, tự tin là tốt, nhưng đừng quá liều lĩnh.”

“…”

Hô hấp của Jung Heewon không ổn định. Cô ấy vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau khi trúng sương độc. Tôi để hai người đó ở lại và đi vào cái lỗ cùng Lee Gilyoung. Rõ ràng cái lỗ này được đào theo một sườn dốc thẳng đứng, nhưng khi bước vào, chúng tôi lại có thể đứng như thể có trọng lực tác dụng vào hướng này vậy.

Là do ma thuật tỏa ra từ Rìa Bóng Tối.

“Đường này.”

Bóng tối bao phủ mọi hướng làm tôi không thể nhìn thấy gì, nên tôi chỉ có thể tiến về phía trước cùng Lee Gilyoung. Năng lượng hắc ám có thể hấp thụ ánh sáng, nên có dùng đèn flash cũng vô dụng. Nếu không có khả năng ‘Giao Tiếp Đa Loài’ của Lee Gilyoung, chắc tôi lại phải tốn xu rồi.

“Anh này.”

Lee Gilyoung gọi tôi.

“Anh cố tình làm thế phải không?”

“…Cái gì?”

“Khi con quái vật đó bắt chị và chú đi, anh đã để yên như vậy.”

Tôi hơi do dự. Trong bóng tối, đầu ngón tay của Lee Gilyoung có cảm giác hơi lạ. Tôi định hỏi làm thế nào thằng nhóc biết được, Lee Gilyoung đã nói trước,

“Lúc đó em đang nhìn anh.”

Thằng nhóc đã nhìn tôi ngay cả trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy. Một đứa trẻ đáng sợ. Trước một người nhanh nhạy như vậy thì giấu giếm cũng không có ích gì.

“Ừm. Đúng vậy.”

Câu trả lời này rất tệ và hàng loạt thông báo như bùng nổ trong đầu tôi. Đúng vậy, đây là một màn trình diễn dành cho các chòm sao.

[Các chòm sao ‘Chí Thiện’ khó chịu với sự tàn nhẫn của bạn.]

[Chòm sao ‘Mưu Lược Gia Thần Bí’ đang nhìn bạn bằng đôi mắt lấp lánh.]

“Sao anh lại làm vậy?”

“Vì anh biết tập tính của bọn chuột đất.”

Tôi quyết định trả lời một cách thành thật.

“Chúng thường cất trữ chiến lợi phẩm ở cùng một nơi. Không chỉ có thức ăn, nhiều thứ quý hiếm khác như vật phẩm cũng được bỏ ở đó. Tuy nhiên, vì đường đi rất phức tạp nên nếu không trực tiếp theo đuôi bọn chúng thì sẽ không thể tìm thấy chỗ ấy.”

Lee Gilyoung im lặng một lúc. Tôi nói tiếp.

“Anh đã tính để chúng bắt Han Myungoh đi. Nhưng anh không nghĩ là anh ta sẽ kéo theo Yoo Sangah đi cùng.”

“Vậy mục đích của anh không phải là cứu chị và chú mà là kho báu sao?”

“Đúng vậy. Nhóc có thất vọng không?”

“Không ạ.”

Bàn tay nhỏ bé của Lee Gilyoung nắm chặt lấy ngón tay tôi.

“Anh không nên nói dối như vậy.”

“Nếu anh là loại người đó, anh sẽ không cứu em trong tàu điện ngầm. Em tin anh.”

Lee Gilyoung không hành xử như một đứa trẻ, nhưng thực chất thằng nhóc vẫn còn nhỏ lắm. Trưởng thành và trở thành người lớn là hai việc hoàn toàn khác nhau.

[Một vài chòm sao cảm động đến rơi nước mắt.]

[Bạn nhận được 200 xu tài trợ.]

Trên thế giới này, có những người lớn tồi tệ sẵn sàng lợi dụng sự trưởng thành non nớt ấy.

Cái lỗ sâu hơn tôi nghĩ và chúng tôi phải đi thêm một lúc lâu nữa.

“Anh ơi.”

“Hửm?”

“Anh là thần sao?”

“…Hả?”

“Hay anh là ‘Nhân Vật Chính’?”

Trẻ con thường có những câu hỏi rất sắc bén. Đó là do chúng sống trong một thế giới không có sự tách biệt rõ ràng giữa truyện kể và hiện thực. Lee Gilyoung không biết rõ câu hỏi của thằng nhóc có ý nghĩa gì.

“Anh không phải nhân vật chính. Thật ra, anh vẫn luôn ghen tị với nhân vật chính.”

“Nhưng anh vẫn biết gì đó về thế giới này phải không?”

Tôi suy nghĩ một lúc rồi trả lời,

“Phải.”

“Vậy em sẽ hỏi anh một chuyện nhé.”

“Anh sẽ trả lời trong khả năng.”

“Sau khi hoàn thành tất cả kịch bản…chúng ta có được nhận một điều ước không?”

“Điều ước?”

Tôi hơi bối rối.

“Sau khi những câu chuyện kết thúc đều có phần thưởng xuất hiện mà. Nên khi câu chuyện này kết thúc, chúng ta có nhận được thứ gì tương tự như thế không?”

Trong bóng tối, hơi thở của Lee Gilyoung run rẩy. Gương mặt khi nhìn người mẹ đã chết của Lee Gilyoung chợt hiện lên trong đầu tôi. Những người thích nghi được với thế giới này đều phải nếm trải đau khổ theo nhiều cách khác nhau. Một số thì phát điên, một số trở nên cuồng tín, và một số thì lại lạc quan đến mức vô lí.

“Có chứ.”

Thật may vì nơi này tối đen như mực. Vì lúc này Lee Gilyoung không thể nhìn thấy mặt tôi.

“Chúng ta sắp tới rồi.”

Năng lượng hắc ám xung quanh nhanh chóng bị rút cạn. Điều này chứng tỏ Rìa Bóng Tối đang ở gần đây. Tôi căng thẳng nắm chặt chiếc gai.

Tôi nghe thấy tiếng của những con chuột đất phát ra từ đâu đó trong lòng đất. Khi âm thanh càng lúc càng rõ, không gian xung quanh cũng được mở rộng một cách nhanh chóng. Tôi nhìn thấy ánh sáng trong bóng đêm, như thể ai đó đã đốt lên một ngọn lửa. Rồi tôi thấy một cái hộp tàn tạ xuất hiện trong luồng sáng. Ngay lúc tôi biết mình đã đến nơi, vài thông báo liền vang lên trong đầu tôi.

[Kịch bản phụ đã được cập nhật.]

[Bạn đã tiến vào ‘Kho Báu Của Chuột Đất.’]

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận