Đàn chị xinh đẹp hơn tôi...
Takuya Yuno Aoru Kuzumachi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 21: Nữ hoàng nhà Miyabi

14 Bình luận - Độ dài: 1,558 từ - Cập nhật:

Ngày nghỉ.

“Mẹ, con đi ra ngoài chút nên buổi trưa không cần chừa cơm đâu ạ.”

“Ồ, hiếm thấy ghê nha.”

Khi tôi chuẩn bị đồ đạc xong xuôi để ra ngoài, tôi thấy mẹ mình - Miyabi Rino, đang thư giãn trong phòng khách nên đã báo nhanh dự định của mình.

Nghe vậy, bà tròn mắt nhìn tôi khi đang nhai chiếc bánh quy:

“Ngày nghỉ thì hầu như không bao giờ ra khỏi nhà, thế mà chính miệng Shuu lại nói muốn đi ra ngoài, khó tin thật đấy.”

Bà còn lẩm bẩm kiểu “chắc sắp có bão rồi đây”, như thể chuyện con trai ra khỏi nhà là một hiện tượng bất thường vậy.

Mà cũng đúng thôi, bởi tôi rất hiếm khi ra ngoài vào ngày nghỉ. Nhưng...

“Mẹ nói gì kỳ vậy? Thỉnh thoảng con cũng có ra ngoài mà.”

“À, nói mới nhớ. Bữa trước cũng có ra ngoài nhỉ. Hôm nay lại đi với Kagura-kun à?”

“Dạ... cũng gần giống vậy.”

“Giọng điệu ngập ngừng thế kia là sao hả?”

Nói dối thì cũng được thôi, nhưng tôi không muốn lôi tên Kagura ra để rồi sau này gặp phải đống rắc rối. Tôi chẳng thể nghĩ ra lý do gì ổn hơn nên đành lấp lửng, thế là mẹ tôi càng cau mày tỏ vẻ nghi ngờ nhiều hơn.

“Thôi, con đi ra ngoài đây. Bữa trưa thì không cần, nhưng bữa tối thì chắc là có ạ.”

“Tóm lại thì, cái kiểu lấp lửng đấy là sao đây?”

“Con cũng không biết nữa. Có khi lại phải ăn tối chung với người ta nữa... Nè, sao mẹ lại cười nhăn nhở vậy hả?”

Trong lúc đang giải thích rằng mình vẫn còn chưa chắc chắn, tôi chợt nhận ra mẹ đang nhìn tôi và cười tủm tỉm. Và rồi, khi tôi nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu thì…

“Để mẹ kể cho Shuu nghe một thói quen của con nhé.”

“Sao tự dưng lại…?”

“Khi gặp con trai thì lúc nào cũng gọi là ‘thằng đó’, ‘thằng kia’. Nhưng khi là con gái thì con lại gọi là ‘người ta’.”

“…!”

“Vậy người đó là Yuzuha-chan nhỉ?”

“Không phải!”

“Mufufu. Con cũng không phủ nhận việc đối tượng là con gái nhỉ.”

“Ugh…”

Khi bị mẹ, người vừa tiết lộ thói quen của con trai mình nói trúng tim đen, mặt tôi bỗng đỏ bừng lên. Nó như một minh chứng không thể chối cãi, củng cố thêm cho suy luận của bà. Gò má ửng đỏ của tôi càng khiến nụ cười của bà thêm phần đắc thắng.

“Cuối cùng thì Shuu cũng có bạn gái rồi nhỉ~?”

“Không phải bạn gái! Chỉ là... bạn thôi!”

“Nếu định nói dối thì tập bình tĩnh thêm chút đi chứ. Vẻ mặt vô cảm thường ngày đi đâu mất rồi?”

Này này, mẹ đừng gọi vẻ mặt của con trai mình là ‘vô cảm’ chứ?

“Tóm lại! Không phải bạn gái, cũng chẳng phải Yuzuha hay gì sất! Mẹ mà còn đào sâu thêm thì con sẽ không nói chuyện với mẹ trong một thời gian đấy!”

“Hành động nổi loạn đó dễ thương ghê. Rồi, rồi, mẹ hiểu rồi. Thế thì mẹ sẽ dừng tại đây vậy.”

“Khự...”

Mẹ tôi phẩy tay như không thèm để tâm lời của tôi, dù trên thực tế thì đúng là tôi sắp đến nhà bạn gái thật. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa tôi và chị ấy bây giờ vẫn chưa thể công khai được.

“...Làm ơn, mẹ nhất định không được kể với chị đâu đấy.”

“Sao cơ? Nếu mẹ kể thì có vấn đề gì à?”

“Câu hỏi đó ác quá đấy. Thôi mà, đừng cho chị biết nha mẹ.”

“Nếu thế thì thỉnh thoảng đi mua sắm chung với gia đình đi.”

“Ugh... vâng, lần tới con sẽ đi mà.”

“Không, con phải đi cùng nhiều nhất có thể.”

“Con biết rồi, con biết rồi mà! Từ giờ con sẽ quan tâm đến gia đình hơn, thế đã đủ chưa ạ?”

“Ahaha! Con không muốn cho chị biết đến thế cơ à?”

Cuối cùng thì tôi buộc phải đầu hàng khiến mẹ tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo. Bố mẹ nào lại cười khi thấy con trai mình thế này cơ chứ? Chắc chắn là ma vương rồi. À quên, bà ấy là nữ hoàng của gia đình này cơ mà…

Cũng may thay, sau khi nài nỉ một hồi, bà cũng chịu gật đầu cho qua rồi nói: “Mẹ biết rồi.”

Và khi buổi sáng ồn ào vẫn đang tiếp diễn thì…

“Mới sáng sớm, có chuyện gì mà ồn ào vậy trời?”

“...Ugh. Nee-chan.”

“‘Ugh’ là sao hả? Gặp chị thì chào một tiếng đi chứ?”

“Chào buổi sáng… Đừng có véo má em nữa coi.”

“Đứa em trai không tôn trọng chị gái mình phải bị trừng phạt~”

Chị tôi lò dò từ tầng hai xuống rồi véo má tôi mà chẳng nói một lời. Tôi chống cự, nhưng vì không đau nên cũng đành phải chịu trận.

“Ồ, Shuu thay đồ cơ à? Ra ngoài sao?”

“Un, em ra ngoài một chút.”

“Shuu ra ngoài từ sáng sớm sao? Hiếm thật đó nha!”

“Chắc là sắp có bão rồi đây.”

Họ đúng là mẹ con mà, cả hai đều chẳng lịch sự với tôi gì cả.

Rồi tôi từ từ đứng dậy, đáp:

“Em có chút việc cần phải xử lý thôi. Xong việc sẽ về ngay.”

“Con không về cũng chẳng sao đâu~”

“Mẹ!”

Khi tôi cằn nhằn mẹ vì đã nhanh chóng phá vỡ giao ước thì tiếng cười vui vẻ của bà lại vang vọng khắp phòng khách.

Thật đấy, tôi sinh ra chỉ để bị người lớn trêu chọc thôi à?

“Gì? Đi qua đêm hả?”

“Không có! Em đi chút rồi về ngay thôi!”

“Sao em lại kích động thế?”

“Em không có kích động hay gì cả!”

Tôi tỏ vẻ khó chịu. Thấy vậy, bà chị liền xoa đầu tôi. Tôi không thể cứ thế mà hất tay bà chị tôi ra nên đành phải để yên cho đến khi chị ấy thấy thỏa mãn.

“Bình tĩnh lại chưa?”

“Em vẫn bình tĩnh từ nãy tới giờ đấy thôi. Đó là khi không có ai trêu em.”

“Không biết Shuu đang giận ai vậy ta~?”

“Đồ phù thủy gian xảo.”

“Ohoho~”

Khi buông lời ‘cà khịa’ rồi quay đầu lại, tôi thấy ‘ai đó’ huýt sáo, cố tình lảng tránh ánh mắt tôi một cách lộ liễu.

“Haa... thôi, em đi đây.”

“Ừ, đi đi. Tối em sẽ về chứ nhỉ?”

“Ừm, sẽ về.”

“Vậy à… Thế thì đi đường cẩn thận nha.”

“Hôm nay chị có hẹn hay gì không?”

“Chị á? Hôm nay chắc chỉ quanh quẩn ở nhà thôi. Có lẽ mai chị mới có hẹn.”

“Vậy mai chị đừng có ngủ tới trưa nữa nhé. Đừng làm phiền người ta như hôm bữa.”

“Hôm bữa...?” Chị tôi nghiêng đầu hỏi. Thấy vậy, tôi nhún vai, tự hỏi rằng bà chị tôi đã quên chuyện đó hay chưa.

“Hôm đó chị lỡ hẹn với Hina-san còn gì?”

“Hự!?”

Bị vạch trần, ánh mắt của chị ấy lộ rõ vẻ lảng tránh.

“À, ừ nhỉ? Đúng là có chuyện đó thật. Ha ha... Hôm đó chị thật có lỗi với hai người!”

“Xin lỗi Hina-san ấy, đừng có xin lỗi em.”

“Uuu... không cãi được.”

Tôi bất giác bật cười khi thấy vẻ chán nản của chị tôi.

“Thực ra thì những lúc như thế này chị dễ thương hơn đó.”

Tôi đặt tay lên đầu chị, nói thẳng suy nghĩ của mình ra. Và rồi, bà chị tôi bỗng lên cơn tam bành như một con khỉ đang nổi điên:

“Đồ em trai hỗn láo!”

“Chị có còn tí uy nghiêm nào sau khi bị em trai mình mắng đâu?”

“Chị lớn hơn, vì sinh trước! Cho nên phải được tôn trọng!”

“Dù có chuyện gì xảy ra thì em cũng không thể nào tôn trọng chị được đâu.”

“GÌ CHỨ!?”

Tôi dùng một tay để cản bà chị đang lao đến với hai cánh tay đang vung vẩy loạn xạ rồi tiện thể liếc đồng hồ đeo tay. Đã muộn mất rồi.

“Chết rồi, phải đi ngay thôi.”

“Con đi đường cẩn thận nha.”

“Dạ. Giao bà chị đang nổi khùng lại cho mẹ đó!”

“Đừng có giao cho mẹ việc dọn dẹp hậu quả sau khi đã chọc chị con nổi điên lên như vậy chứ?”

Tôi bất ngờ buông tay ra, thế là “tàu hỏa mất phanh” lao thẳng vào chiếc ghế sofa nơi mẹ tôi đang ngồi. Rồi chị ấy nhảy lên sofa, lộn một vòng và nói:

“Đi vui vẻ nha~!”

“Ừm, em đi đây.”

Tôi vẫy tay chào lại chị tôi rồi rời khỏi phòng khách.

Nhanh chân ra hành lang, tôi vội vàng xỏ giày rồi mở cửa một cách mạnh bạo. Điểm đến của tôi là nhà bạn gái, nơi Hina-san đang đợi.

“...Trước khi tới thì mình đi mua một cái bánh ngọt cái đã.”

Cảm giác ấm áp bỗng trào dâng trong lòng khi tôi nghĩ tới gương mặt vui vẻ của Hina-san. Cứ thế, tôi mạnh mẽ bước đi trên mặt đường.

Bình luận (14)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

14 Bình luận

Thái độ với chị gái ntn mà main vẫn sống dc đến h thì đúng là kì tích:))))
Xem thêm
Counter lại thì sao ko sống đc 🐧🐧
Xem thêm
trễ, phải phạt
Xem thêm
Có trễ quá ko :))
Xem thêm
TRANS
Trans đăng chap mới 2h sáng thật hả🐧💧
Btw, ba mẹ con nhà này sống vui tính thật
Xem thêm
Nhà t cũng có bà mẹ như này cũng vui cũng sợ 🐧🐧
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
🐧
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời