Cảnh báo: Nhớ tiêm insulin trước khi đọc nhé mọi người, trans + edit hẹo trước vì tiểu đường đây, ựa!
________________________________
Hoàng hôn và bầu trời đêm hòa quyện lại trong khoảnh khắc giao thoa thần bí tạo nên một khung cảnh thật đẹp, một vẻ đẹp mà bình thường tôi còn không thèm để tâm đến. Thế mà hôm nay nó lại khiến tôi ngẩn người chiêm ngưỡng, có lẽ là do gương mặt người con gái đứng bên cạnh tôi lúc này cũng đẹp chẳng kém gì.
“Hina-san.”
“Hmm? Sao thế?”
HIện giờ chúng tôi đã đi khá xa khỏi trung tâm thương mại để đưa Hina-san về gần nhà chị ấy. Khi tôi cất tiếng gọi, chị quay sang rồi nở một nụ cười dịu dàng mà tôi đã thấy không biết bao nhiêu lần trong ngày hôm nay.
“Tại sao chị lại rủ em đi chơi vậy ạ?”
“...”
Cuối cùng thì tôi cũng có thể thốt ra sự thắc mắc cứ vương vấn trong tâm trí mình từ đầu buổi đi chơi đến giờ. Hina-san trầm ngâm đôi chút rồi im lặng, còn tôi thì chỉ lặng lẽ đứng chờ cho đến khi chị nhẹ nhàng “ừ” một tiếng và ngẩng mặt lên vài giây sau đó.
“Lý do ấy à, đơn giản lắm. Chị muốn hiểu Miyabi-kun hơn.”
“Chỉ vậy thôi ạ?”
Thấy tôi bối rối, Hina-san khẽ gật đầu xác nhận.
“Em với chị quen nhau thông qua Mayuki đúng chứ?”
“Dạ.”
“Nhưng khi nghĩ lại thì chúng ta chưa bao giờ thật sự trò chuyện nghiêm túc cả.”
“Vì vậy chị mới rủ em đi chơi hôm nay sao ạ?”
Vậy tức là... để trở nên thân thiết hơn?
Thế nhưng Hina-san lại lắc đầu.
“Chỉ đúng một nửa thôi, nửa còn lại thì khác.”
Hina-san bước lên trước một chút khiến vạt váy đung đưa nhẹ trong gió khi chị ấy quay người lại nhìn tôi.
“Chị thật sự muốn thân thiết với em hơn. Mayuki hay kể về em nhiều lắm. Và mỗi khi gặp em, chị lại càng muốn biết thêm về em nhiều hơn nữa.”
“Không đâu ạ. Em nghĩ mình chẳng phải loại người gì đặc biệt để chị phải quan tâm đâu.”
Tôi tự giễu chính mình rằng bản thân chỉ là một người bình thường chẳng có gì đặc biệt. Thế nhưng, Hina-san lại lập tức phủ nhận.
“Không hề. Em không hẳn là một người hoàn toàn bình thường, bởi em là một người tử tế, biết quan tâm và có một nụ cười rất dễ mến.”
“Có lẽ là vì chị nên em mới cư xử như vậy thôi.”
“Ahaha, vậy nó cũng có nghĩa chị là người đặc biệt đối với em nhỉ?”
“...”
Câu hỏi tinh quái ấy khiến tôi nghẹn lời. Thấy vậy, Hina-san bật cười.
“Câu hỏi đó không công bằng chút nào.”
“Chị biết chứ. Nhưng có lẽ Miyabi-kun không biết điều này rồi, phụ nữ có thể xảo quyệt hơn em tưởng nhiều đấy.”
“Nếu... giả sử em thật sự công nhận như vậy, thì chị sẽ làm gì ạ?”
“Nếu là thật thì có lẽ chị sẽ rất hạnh phúc.”
“...!”
Senpai đang khiến tôi ảo tưởng mất rồi. Câu trả lời của senpai khiến tôi không thể không hy vọng được, ánh mắt nghiêm túc ấy khiến tôi chẳng thể nào tự nhủ bản thân là mình chỉ đang bị trêu được. Đôi mắt xanh thẳm như đại dương đang nhìn chằm chằm về phía một nam sinh trung học cực kỳ bình thường có thể tìm thấy ở bất cứ đâu như đang mạnh mẽ phủ nhận điều đó.”
“Em cũng không biết nữa. Dù đúng là gần đây em mới nói chuyện nhiều với Hina-san, nhưng em biết chị từ trước rồi. Dẫu vậy, em cũng đâu có gì nổi bật để khiến chị phải để tâm hay vui vì em thích chị đâu?”
“...”
Với Hina-san, tôi chỉ là em trai của Mayuki. Chỉ vậy thôi. Vậy thì, tại sao chị ấy lại nhìn tôi bằng ánh mắt của một thiếu nữ đang yêu chứ?
Suy nghĩ “đây chỉ là nhầm lẫn hay một sự hiểu lầm kỳ quặc nào đó” tràn ngập trong tâm trí tôi. Vì nếu không phủ nhận, tôi sẽ chẳng thể giữ nổi bình tĩnh nữa mất.
“Em thừa nhận rằng em thấy senpai đặc biệt. Bởi chị xinh đẹp, dễ thương và sở hữu một vóc dáng cực kỳ đẹp. Chẳng có gã đàn ông nào lại không thích một người như senpai cả.”
Tôi buột miệng thừa nhận mà không hề để ý mình đã quay về gọi chị là “senpai” từ khi nào. Thấy vậy, Hina-san hơi phụng phịu một chút nhưng rồi lại mỉm cười.
“Ừm. Mặc dù chị ghét phải thừa nhận nhưng đúng là chị được nhiều người thích thật.”
“Làm người đẹp cũng khổ nhỉ?”
“Ừ, mệt mỏi lắm. Đôi khi còn bị mấy đứa con gái khác ghét nữa cơ.”
“Phức tạp thật đấy.”
“Ừ.” Hina-san gật đầu. Tôi không thể đồng cảm với chị ấy, nhưng cũng có thể thấu hiểu được phần nào.
“Nhưng cho dù được nhiều người thích, nếu trong số đó không có ai thật lòng thì cũng vô nghĩa đúng chứ?”
“Dạ. Nếu chỉ toàn ý đồ xấu thì đúng là đáng sợ thật.”
“Đấy. Đa số những người tiếp cận chị từ trước đến giờ đều như vậy đấy.”
Tôi không thể khẳng định rằng trong số đó không có ai thật lòng, nhưng có lẽ họ đã không thể khiến Hina-san tin tưởng.
“Vậy nếu em nói là em tiếp cận chị vì có ý đồ thì sao ạ?”
“...”
Sau bao nhiêu lần dò hỏi thì cũng đã đến lúc tôi thử lại một câu. Hẳn là Hina-san đã đoán trước được điều này.
Chị ấy im lặng vài giây, sau đó thì thở dài rồi hỏi:
“Miyabi-kun, em muốn làm người yêu chị à?”
“...!? Câu hỏi đó cũng không công bằng chút nào!”
Khi đang mải mê “khám phá” ý định thật sự của chị ấy thì bất ngờ bị hỏi ngược lại khiến gương mặt tôi đỏ bừng. Trước phản ứng đó, Hina-san khẽ mỉm cười rồi lẩm bẩm “Dễ thương ghê.”
“Sao hả? Em tiếp cận chị vì muốn như vậy à?”
“...Cho em nói thật được không ạ?”
“Được chứ.”
“...Thật lòng thì em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó có thể thành hiện thực đâu ạ.”
“Vậy à.”
Không chút giả dối nào. Tôi chưa từng mơ tưởng gì về việc hẹn hò với chị ấy, cũng không dám nghĩ đến điều gì hơn thế, bởi Hina-san như một thực thể nằm trên những tầng mây, quá cao xa để một người tầm thường như tôi với tới được.
Câu hỏi của Hina-san chẳng khác nào hỏi tôi rằng: “Em đã bao giờ nghĩ đến chuyện hẹn hò với thần thánh chưa?” Mà đã là thần thánh thì làm gì có ai tưởng tượng đến chuyện đó nổi chứ?
“Đối với em, Hina-senpai giống như món quà của thần linh vậy. Dù hôm nay em cảm thấy chị gần gũi hơn một chút, nhưng dù sao thì chị vẫn là bạn của chị gái em mà thôi... Á!”
Hina-san là một người mà tôi chẳng thể chạm được tay vào. Khi tôi đang nghiến răng đau khổ nói ra sự thật ấy thì Hina-san đã tiến sát lại rồi đưa tay nắm lấy tay tôi với vẻ mặt cực kì nghiêm túc tự bao giờ.
“Chị không phải thần thánh, cũng chẳng phải hoa. Em thấy đấy, muốn chạm là có thể chạm mà.”
“Uuuu...”
Tôi đã bị dồn đến chân tường. Hina-san nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén trong khi tay vẫn siết chặt tay tôi theo kiểu tình nhân khiến tôi vô tình nín thở.
“Chị đang đứng ngay trước mắt em đây.”
Trong tâm trí tôi lúc này chỉ quanh quẩn một câu hỏi: Tại sao Hina-san lại hỏi như vậy chứ?
Khi não tôi gần như đã quá tải, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc mang theo chút giận dỗi ấy lại cất lên:
“Chị rất vui vì hôm nay đã được đi chơi cùng em. Ở tiệm thú cưng, khi ăn trưa, cả lúc ở trung tâm trò chơi nữa. Em đã cố gắng rất nhiều để chị thấy vui, và chị trân trọng điều đó.”
“...”
“Chị nghĩ mình đã đúng khi muốn thân thiết với em hơn. Dù Mayuki từng nói em là kiểu khô khan chẳng biết thể hiện tình cảm, nhưng thực tế lại khác. Em biết cười, biết căng thẳng, và luôn để ý đến chị.”
“Cũng tại senpai đẹp quá nên em nhìn mãi cũng...”
“Chị đã bảo gọi chị là Hina-san rồi cơ mà?”
“...Bởi Hina-san đẹp quá nên em mới vậy.”
Vì không thể chịu nổi áp lực từ ánh nhìn ấy nên tôi đã vô thức trả lời với tư thế lưng thẳng tắp. Thấy vậy, Hina-san khẽ bật cười.
Tôi đã bị cuốn hút trong một khoảnh khắc bởi đôi môi màu hoa anh đào bóng bẩy, nhẹ cong lên đầy quyến rũ của chị ấy.
“À mà, hồi sáng có mấy cô gái khác tán tỉnh Miyabi-kun trước lúc em gặp chị nhỉ?”
“...‼”
Chính vào khoảnh khắc những kí ức về chuyện đã xảy ra sáng nay và cảnh tượng Hina-san lè lưỡi trước mắt ngập tràn trong tâm trí, tôi cảm nhận được đùi của chị ấy đang áp sát vào phần dưới cơ thể mình.
“Người ta hay bảo đàn ông con trai là những con thú săn mồi, nhưng con gái cũng chẳng phải dạng vừa đâu nhé.”
“A... nhưng Hina-san không phải kiểu người đó...”
“Tại sao em lại chắc chắn vậy?”
Tôi im lặng vì chẳng thể đáp lại câu hỏi ấy ngay. Và rồi, một cánh tay như rắn uốn lượn chậm rãi vươn tới, nhẹ nhàng đặt lên má tôi.
“Biết đâu chị còn hoang dại hơn em tưởng, hoặc có khi là một đứa con gái thô lỗ và hư hỏng thì sao?”
“...!”
Hina-san khúc khích cười, cứ thế rút ngắn khoảng cách giữa cả hai. Còn tôi thì chỉ biết đờ người ra đó mà chẳng thể phản ứng lại.
“Miyabi-kun, em có ghét con gái chủ động không?”
“...Không, cái đó thì...”
“Em thích con gái ngực nhỏ hơn à? Hay em là kiểu người muốn được người khác ra lệnh hơn là phục tùng mình?”
“...!”
“Nhân tiện thì chị là kiểu người đầu tiên đấy.”
Một centimet. Chị ấy cứ thế áp sát, sát hơn nữa. Mỗi nhịp thở của Hina-san phả lên da đều khiến toàn thân tôi nổi gai ốc. Toàn thân nóng bừng khiến tôi cảm thấy đầu óc, tim và phần thân dưới như muốn nổ tung.
Dù tôi biết rằng mình có thể đẩy ra vì là một nam một nữ, nhưng chẳng hiểu sao cơ thể lại không chịu nghe lời.
Tôi chẳng thể hiểu nổi lí do tại sao Hina-san lại có khía cạnh này nữa, bởi không có bất kì tin đồn gì tại trường và bà chị tôi cũng chưa từng nói gì về chuyện đó cả.
“Pfft.”
“...Pfft?”
Ngay khi tôi nhắm mắt lại và chờ đợi một nụ hôn thì tôi lại nghe thấy tiếng cười. Tôi mở mắt ra, thấy trước mặt là Hina-san đang ôm bụng cười lăn lộn.
“Ahaha!”
“...!? C-Chị vừa trêu em đấy à!?”
Tôi đỏ mặt như con bạch tuộc luộc vì xấu hổ, còn Hina-san thì lau nước mắt.
“Xin lỗi xin lỗi! Biểu cảm của Miyabi-kun dễ thương quá nên chị không kìm được!”
“Trời ạ! Đúng là nhục chưa từng thấy mà!!”
Khi tôi thở dài, tim cuối cùng cũng bắt đầu đập lại nhịp bình thường thì Hina-san lại từ từ tiến lại gần tôi rồi nở một nụ cười quyến rũ trong khi tay vẫn đang nắm chặt tay tôi.
“Nhưng chị là kiểu người chủ động thật đó.”
“...!”
Tim tôi lại đập thình thịch.
“Hơn nữa, chị cũng thật sự muốn người khác quy phục mình.”
Ánh mắt ấy... không hề nói dối.
“Chị nói vậy chẳng phải là đang chế giễu em sao?”
“Không đâu. Chị không nắm tay ai bừa bãi đâu, đặc biệt là con trai.”
Nói rồi, Hina-san giơ những ngón tay đang đan vào nhau lên trước mặt tôi.
“Chị còn muốn em nghe nhịp tim của chị nữa cơ, đang đập thình thịch đây này.”
“Thêm chút nữa thì sẽ bị coi là quấy rối tình dục đó ạ.”
“Chị đồng ý thì không phải quấy rối đâu. Em muốn xác nhận không?”
“KHÔNG CẦN ĐÂU Ạ!!”
“Tiếc ghê~”
Hina-san cười khúc khích rồi cuối cùng cũng chịu buông tay ra. Cũng ngay lúc ấy, cơ thể vốn đang dính sát vào nhau của cả hai bắt đầu tách ra.
Khi khoảng cách giữa chúng tôi đã trở về như bình thường, tôi ngay lập tức hít một hơi thật sâu.
“Chà, đúng là mấy chuyện này khiến người ta hồi hộp thật nhỉ?”
“Suýt nữa thì tim em ngừng đập rồi đấy!!”
Nghe vậy, Hina-san chắp tay rồi nói “Xin lỗi mà.”, nhưng nụ cười trên môi chị ấy vẫn không hề biến mất, cứ như chị ấy chẳng có vẻ gì là hối lỗi cả.
Sau đó, chúng tôi dành ra một khoảng thời gian để giúp nhau trấn tĩnh lại sau cảm xúc hưng phất tột độ. Phải đến khi cả hai bình tâm lại thì chúng tôi mới tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Thế... tại sao chị lại đột nhiên làm vậy ạ?”
“Tất nhiên là để em hiểu chị hơn rồi.”
“...Ít nhất thì giờ em đã biết được rằng chị còn đáng sợ hơn em tưởng thôi ạ.”
Nghe vậy, Hina-san phồng hai má như thể đang muốn nói rằng mình đang bị xúc phạm nặng nề.
“Muuu~ Chị chỉ muốn em biết chị thích em thôi mà...”
“Với kiểu tấn công như lúc nãy ai mà tin được chứ!?”
Đó chắc chắn là ánh mắt của thú dữ nhìn con mồi.
Thấy phản ứng của tôi, Hina-san cuối cùng cũng cúi đầu như thể đang suy ngẫm về hành động của mình.
“...Em sợ à?”
“Có hơi sợ thật. Nhưng cũng không hẳn là tệ... À không, là sợ thật ạ.”
Lúc tôi suýt buột miệng bảo là không tệ thì ánh mắt Hina-san lại sáng rực lên khiến tôi vội sửa lại lời nói trước khi lại bị trêu.
“Uuuu... Chị sẽ cẩn thận hơn mà.”
“Làm ơn cẩn thận đi ạ. Nếu không phải là em thì có khi chị đã...”
“Không sao đâu! Chị sẽ không làm thế với bất kỳ ai khác ngoài Miyabi-kun đâu!”
“Vậy còn tệ hơn...”
Cùng với tiếng thở dài, trong đầu tôi lại dấy lên một nghi vấn, và tôi biết mình sẽ không thể chịu nổi nếu không hỏi chị ấy cho ra lẽ.
“Ano, Hina-san.”
“Ừ, sao thế?”
“Tại sao chị lại làm chuyện này với em mà không phải bất kỳ ai khác?”
Đó là một câu hỏi khó, một bài toán không có lời giải.
Nghe vậy, Hina-san chỉ lặng lẽ nheo mắt rồi nhìn chằm chằm về phía tôi.
“Dù đã xảy ra ngần ấy chuyện, vậy mà em vẫn không đoán ra thật sao?”
“...”
Tôi im lặng trước câu hỏi tràn ngập sự thất vọng ấy vì chẳng thể nào lý giải nổi. Trong đầu tôi bắt đầu suy nghĩ xem chị ấy bắt đầu thích tôi từ khi nào nhưng vô ích, bởi tôi không thể nghĩ ra được gì cả.
Tôi có làm gì để khiến Hina-san thích tôi đâu chứ?
Đúng là bọn tôi đã quen nhau từ khá lâu về trước, nhưng bọn tôi mới chỉ nói chuyện với nhau như thế này vào dạo gần đây.
Chắc vì cảm thấy chán nản vì bầu không khí tĩnh lặng, Hina-san lại rút ngắn khoảng cách thêm một lần nữa.
“Nếu em không đoán được thì chị sẽ nói cho em biết.”
Vừa mắng “Không được để con gái phải chờ câu trả lời lâu như thế.” Hina-san vừa tiến thêm một bước.
Tôi sửng sốt nhìn đôi mắt long lanh như ngọc của chị ấy. Và chỉ trong một khoảnh khắc, cả thế giới của tôi như chỉ còn lại mỗi mình Hina-san.
Có lẽ vì căng thẳng mà hai má của chị ấy hơi ửng hồng. Bàn tay đặt nhẹ lên ngực tôi truyền đến cảm giác ấm áp kèm theo hơi thở nóng hổi phả vào cổ khiến tôi run rẩy.
Khung cảnh hiện ra trước mắt đẹp đến nghẹt thở. Đẹp đến mức khiến tôi si mê, say đắm và cảm thấy yêu đến phát điên.
Và rồi, đúng vào khoảnh khắc ánh mắt của cả hai chúng tôi chạm nhau như thể đang bắn ra tia lửa thì…
“Miyabi... Miyabi Shuma-kun. Hẹn hò với chị nhé.”
Lời tỏ tình làm đảo lộn cả đất trời ấy đã xuyên thẳng vào màng nhĩ tôi như sấm đánh giữa trời quang.
“...Eh?”
__________________________________
[Lời bạt]
Tôi cực kỳ hạnh phúc vì ngày hôm qua đã có một độc giả rate cho truyện của tôi! Nhân tiện, tôi cũng cảm ơn tất cả những ai đã ủng hộ tác phẩm này bằng cách đánh giá cao truyện cho đến thời điểm hiện tại.
Tôi vẫn sẽ tiếp tục cố gắng hết sức để mang đến những diễn biến đáp ứng được những kì vọng của mọi người, mong mọi người hãy tiếp tục ủng hộ tác phẩm và cả tác giả nữa.
...Sẽ còn nhiều đoạn “hấp dẫn” nữa đấy, mọi người nhớ đón chờ nhé!


22 Bình luận