Zero Kara Hajimeru Mahou...
Kakeru Kobashiri Yoshinori Shizuma
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 6

Chương 3: Buổi Dạ Hội Của Phù Thủy Và Quái Thú (1)

0 Bình luận - Độ dài: 4,715 từ - Cập nhật:

Vũ hội—nơi hội ngộ, xã giao của giới quý tộc. Là nơi bàn chuyện chính trị, nơi tình yêu kết trái, nơi thưởng thức cao lương mĩ vị. Nhưng trong mắt một kẻ thấp kém như tôi—thậm chí còn thấp hơn cả dân thường—nó chẳng khác gì một chốn xa hoa phù phiếm.

Địa điểm tổ chức là một gian phòng lớn trong lâu đài—một đại sảnh hình chữ nhật rộng thênh thang. Ở giữa là khoảng không gian lớn dành cho khiêu vũ, còn dọc hai bên tường là các bàn tròn được xếp ngay ngắn.

Trên bàn là đủ loại món ăn cầu kỳ, từ những quả trái cây được tỉa thành hình chim bay cho tới các món tráng miệng nặn thành hình tòa lâu đài thu nhỏ.

Những chùm đèn hoa treo khổng lồ lấp lánh vô số ánh nến, hắt ánh sáng rực rỡ lên trang phục lộng lẫy của khách dự tiệc

Tôi đứng ở lối vào đại sảnh cùng với Zero, Albus và Lily, trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu.

“Tôi thực sự phải vào đó sao?” Tôi lầu bầu. “Thật lòng mà nói, một phù thủy bảo vệ con nhóc là đủ rồi mà?”

Albus trừng mắt nhìn tôi. “Anh vẫn chưa thôi chuyện đó à? Nếu em bị ám sát trong lúc Zero mải mê ăn uống thì đó sẽ là lỗi của anh đấy.”

Tôi ghét việc mình không thể phủ nhận khả năng đó. Nhưng nếu điều đó xảy ra, chẳng phải đó sẽ là lỗi của Zero thay vì tôi sao?

“Anh tưởng Pooch hay lo mấy việc này chứ.”

“Holdem đang bận canh gác bên ngoài rồi! Chúng ta phải đảm bảo an toàn cho cả khách mời nữa. Dù sao thì anh cũng phải ở lại trong sảnh. Đừng càu nhàu nữa.”

“Nếu anh mặc đồ bình thường, anh đã sẵn sàng bảo vệ em rồi.”

*Tôi thậm chí còn không chắc mình có thể đi lại được trong bộ đồ chật ních này, chứ đừng nói đến bảo vệ người khác.*

Áo choàng của Albus trông sang trọng hơn bình thường đôi chút.

Tôi thì không quen với mấy cái nút áo chật cứng bó lấy thân, mấy dây buộc rườm rà, và cái gấu áo dài lê thê, khiến tôi muốn cởi phắt ra ngay, thậm chí xé nó nát bươm.

Nhưng xét tới giá tiền của bộ đồ, tôi cũng chẳng dám làm thế. Cũng vì thế mà tôi càng mong được thoát khỏi bộ đồ này càng sớm càng tốt.

“Từ bỏ đi, Đánh Thuê,” Zero nói. “Hãy nghĩ nơi này như một chiến trường nguy hiểm, và bộ đồ này là kiểu xiềng xích trói buộc. Nghĩ vậy sẽ dễ chịu hơn.” Nàng khúc khích cười.

Tôi không thể nhìn thẳng cô ấy. Tôi từng nghĩ vẻ đẹp quá mức là thứ độc dược, nhưng dạo gần đây tôi cũng quen rồi. Ít ra là tôi nghĩ thế,  cho đến khi cô khoác lên người bộ váy này.

Lớp vải đen tuyền thêu chỉ bạc tinh tế ôm sát từ ngực xuống tới eo, tôn lên từng đường cong trên cơ thể. Từ thắt lưng trở xuống có chút phồng nhẹ, giấu đi đường cong bên dưới. Vạt váy dài đến mức quét trên sàn, chỉ trừ phía trước cắt gọn lại qua đầu gối, vì Zero không thích những bộ váy vướng víu, khó di chuyển.

Chiếc mạng đen che nửa khuôn mặt lại càng làm đôi môi đỏ mọng thêm phần nổi bật. Tôi thực sự không biết nên nhìn vào đâu.

Chỉ một từ có thể mô tả vẻ ngoài ấy: mê hoặc.

Lảng tránh ánh nhìn khỏi Zero, tôi cúi xuống và thấy Lily đang run lên trong bộ váy đỏ thẫm mà cô bé bị ép mặc. Cô bé không thể tự tháo ra, cũng không dám trốn vào kho chứa vì sợ làm bẩn bộ đồ, nên con bé đành phải đi theo chúng tôi.

Cảm giác lạc lõng, Lily cứ đi lòng vòng dưới chân tôi, bám lấy chân tôi, lùi ra rồi lại bám vào, cứ thế lặp đi lặp lại. Nếu tôi bỏ con bé lại, chắc nó sẽ ngất vì quá căng thẳng.

“Đánh Thuê.”

“Chuyện gì?”

Zero chìa tay ra. Cô muốn được tôi bế—mà với tôi thì như thế còn tốt hơn. Nếu tôi cõng cô, cô sẽ ở sau lưng, tức là ra khỏi tầm mắt của tôi.

Khi tôi để Zero lên vai, Lily nhìn lên và nài nỉ: “Em nữa!”

“Nếu bế cả hai thì anh chẳng còn tay nào để phản ứng trước nguy hiểm đâu.”

Bình thường thì cô bé sẽ leo lên gáy tôi, nhưng giờ đang mặc váy nên không làm vậy được.

“Nếu em vướng, anh cứ thả em xuống cũng được, đi mà!”

Zero và Albus nhìn chằm chằm vào tôi. *Chết tiệt. Nếu từ chối thì tôi sẽ thành tên đểu cáng mất*. Tôi miễn cưỡng bế Lily lên, và cô bé thở phào nhẹ nhõm.

“Bây giờ tôi chẳng khác gì người đầy tớ khuân vác hơn là vệ sĩ. Mà này, lẽ ra người tôi nên bế phải là Albus chứ?”

Mắt Albus mở to, còn Zero thì bĩu môi.

“Anh ấy nói đúng đó, Zero! Đổi người đi!”

“Mặc dù ta rất muốn vậy, nhưng ta không nghĩ Đại pháp sư nên xuất hiện trên vai một Đọa Thú. Cách xuất hiện trang trọng nhất là bước vào đại sảnh bằng chính đôi chân mình.”

“Đừng nói nhảm nữa, vào thôi. Khách đang chờ đó.” Hai tay tôi đều bận, nên tôi dùng đuôi vụt vào mông Albus.

“Ái da! Đau đó.” Albus hít một hơi sâu. “Đi thôi.”

Cánh cửa đại sảnh mở ra.

Ánh sáng chói lòa làm tôi nheo mắt. Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía chúng tôi.

Lối vào cao hơn mặt sàn chính, giúp những người bên dưới thấy rõ ai vừa bước vào.

Tôi chưa từng nhận được nhiều sự chú ý đến vậy kể từ lần bị xử tử công khai ở thành phố cảng Ideaverna.

Bao cảm xúc tụ hội—tò mò, xu nịnh, ác ý, sợ hãi—trộn lẫn lại rồi cuồn cuộn ập đến như sóng vỗ. Tôi suýt lùi bước vì áp lực, nhưng khi thấy Albus đứng thẳng, ánh mắt kiên định, tôi cũng giữ vững tư thế.

*Thì ra đây là thế giới của em ấy.*

“Ấn tượng thật đấy,” tôi nói.

“Quả là một khung cảnh hùng tráng,” Zero tán đồng.

“Đúng chứ? Lần đầu em phát biểu trước đám đông, chân em cũng run lên bần bật. Mà nói thật, giờ em vẫn phải gồng hết sức mới đứng vững đó.”

Lily thì gần như đã khóc, rúc mặt vào lòng tôi để trốn tránh ánh nhìn.

Albus bước lên một bước, lặng lẽ giơ tay lên, và sảnh đường lặng đi không còn một tiếng động. Sau vài nhịp thở, Albus cất giọng.

“Thay mặt cho vị quốc vương quá cố, nay đã trở thành một linh hồn thuần khiết, ta, Đại pháp sư, xin trân trọng chào đón tất cả quý vị, dù là người trong nước hay đến từ phương xa. Thật vinh hạnh khi biết rằng nhiều người trong số quý vị đã hồi đáp lời mời đến dự buổi yến tiệc này, một dịp để chúng ta cùng nhau chúc mừng và cầu chúc cho sự chung sống hòa bình giữa pháp sư và người thường, tránh xa những xung đột trong tương lai. Vương quốc của chúng ta đang trải qua biến động sau khi mất đi đức vua, song ta tin rằng sóng gió sẽ sớm qua đi, để nhường chỗ cho hòa bình và thịnh vượng. Mong quý vị hãy tận hưởng buổi tối hôm nay trọn vẹn nhất.”

Albus đưa tay lên trước ngực, vạt áo choàng tung bay, rồi bước một chân ra sau, cúi gập người một cách hoàn hảo. Động tác trông đầy ấn tượng.

Khách mời trong sảnh nhìn nhau, lúng túng không biết nên phản ứng ra sao.

Không khí tĩnh lặng bị phá vỡ khi, ai đó vỗ tay, và ngay sau đó căn phòng nhanh chóng vang lên những tràng pháo tay cùng lời tán dương.

Lúc này, Albus hoàn toàn có thể rời đi, như vậy thì chúng tôi sẽ không còn lo lắng về âm mưu ám sát nữa. Nhưng khi đã mời các nhân vật quan trọng từ xa đến, cô ấy không thể quay lưng đi ngay được.

Khi chúng tôi bước xuống sảnh, nỗi sợ hãi và căng thẳng của Lily lên đến đỉnh điểm. Cô bé vùi đầu giữa hai cánh tay tôi, không nhúc nhích.

Zero khẽ bật cười. “Trông anh cứ như đang bế một con thú nhồi bông vậy.”

Tôi ngước nhìn trần nhà đầy bất mãn. Những chùm đèn pha lê lấp lánh kia chẳng giúp tâm trạng tôi khá hơn chút nào.

“Giờ thì em thấy hơi tội lỗi vì đã ép con bé tham gia buổi khiêu vũ này rồi,” Albus nói. “Này, ở đây có nhiều đồ ăn ngon lắm đấy. Em có muốn thử chút không? Chị lấy cho em nhé.”

Albus đưa ra một món bánh ngọt nhân trái cây để dụ Lily vui lên. Lily ngẩng đầu lên trong chớp mắt, vồ lấy món ăn, nhét vào miệng rồi lập tức chui đầu vào tay tôi lại như cũ.

“Nhanh như chuột,” tôi lầm bầm.

“Em *là* chuột mà,” Lily đáp, giọng nghèn nghẹn.

“Thêm lần nữa đi!” Albus hào hứng. “Này, chị có thêm nè!”

“Đừng quá chú ý đến con bé,” Zero nói. “Sự nhút nhát của Chuột cũng chính là lý do giúp nó phát hiện nguy hiểm và bất thường nhanh chóng. Dù đang được Đánh Thuê bế, nó vẫn hoàn thành tốt vai trò hộ vệ của mình.” Rồi cô giật lấy miếng bánh từ tay Albus và đút vào miệng mình.

“Vậy à,” Albus nói. “Lily, nếu có nguy hiểm gì thì nhớ báo nhé.”

Lily đáp lại bằng một tiếng kêu khó chịu.

Zero tiện tay với lấy hai chiếc bánh từ tháp bánh ngọt, nhét một cái vào miệng mình và đút cái còn lại cho tôi.

Khi chúng tôi bước vào sảnh, mọi người chỉ đứng từ xa mà nhìn. Không ai dám lại gần. Có thể là vì sợ tôi, hoặc vì vẻ đẹp ma mị của Zero.

Albus cau mày. “Thật là rắc rối đấy,” cô nhăn mặt.

Chúng tôi cần cảnh giác với sát thủ, nhưng Albus cũng tổ chức buổi vũ hội này để thắt chặt mối quan hệ với các nhân vật quan trọng. Việc họ không dám lại gần sẽ cản trở mục tiêu đó.

Rồi một tên liều lĩnh xuất hiện.

Tiếng bước chân dứt khoát, kiêu ngạo vang lên từ đằng xa, xuyên qua đám đông tiến thẳng về phía chúng tôi. Một người đàn ông tóc bạc trắng, thân hình to lớn, cao hơn hẳn mọi người một cái đầu.

“Xin thứ lỗi,” ông nói. “Nếu các vị không có việc gì với Đại pháp sư, thì cho ta đi qua nhé? À, cảm ơn. Thứ lỗi vì thân hình cồng kềnh. À, xin lỗi cậu bé nhỏ kia, ta không thấy cậu luôn đấy.”

Ông ta không len lỏi qua đám đông mà gần như xé nó ra.

Người đàn ông đến trước mặt chúng tôi với ly rượu vang trong tay. Vừa nhìn thấy Albus, ông ta liền nở một nụ cười rạng rỡ.

“Thật vinh hạnh được diện kiến Đại pháp sư của Wenias, phù thủy Vọng Nguyệt, tiểu thư Albus! Lời đồn quả không sai. Cô thật uy nghiêm so với tuổi tác.”

Ông trang nhã trao lại ly rượu cho người hầu, nắm lấy cả hai tay Albus và đặt một nụ hôn lên đó.

“Nếu trẻ lại mười năm, hẳn ta sẽ xin được đồng hành cùng cô, nhưng tiếc thay một lão già như ta đâu xứng với một phù thủy xinh đẹp và trẻ trung như thế.” Ông nháy mắt.

Một tay lão luyện trong việc tán gái, và không hiểu sao trông ông có vẻ quen quen. Ban đầu tôi tưởng mình nhầm, nhưng giờ thì chắc chắn rồi.

“Lão thống đốc háo sắc ở Ideaverna?!” [note80405]

“Gọi ta là ngài Torres, Lắm Lông,” lão già cao lớn phá lên cười.

Torres Nada Gadio, thống đốc thành phố cảng lớn nhất Cộng hòa Cleon, Ideaverna.

“Ông đang làm cái quái gì ở đây?!”

“Một câu hỏi ngu ngốc, nhóc con. Não ngươi thành cục lông rồi sao? Tất nhiên là được mời tới rồi. Ta dù sao cũng là nhân vật quan trọng mà.” Ông ta ưỡn ngực.

Như mọi khi, sự kiêu căng của ông chẳng chút ác ý.

Zero đập tay vào lòng bàn tay, như thể vừa hiểu ra điều gì. “Thì ra là vậy. Chó có nói đang bảo vệ một nhân vật quan trọng từ Cleon. Hóa ra là ông.”

“Chuẩn rồi. Không phải khoe chứ ta có lẽ là người cấp cao nhất ở đây. Vì vậy, Đại pháp sư đã cử vệ sĩ đặc biệt cho ta.” Giọng ông hạ xuống. “Ta cũng là người kế vị tiếp theo của Cleon đấy.”

*Đã có quyết định rồi sao?* Tôi hỏi bằng ánh mắt.

Lão cười toe toét, như thể ngầm nói “mọi thứ đã đâu vào đấy rồi.”

“Không thể tin được là lại gặp bạn cũ của mình ở đây. Đúng là vận may mỉm cười. Vừa nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc cưỡi trên vai ngươi, ta đã biết đây là một phép màu thật sự. Ôi, tiểu thư Zero. Cô vẫn đẹp như xưa, tựa như vầng trăng soi bóng lay động trên mặt biển tĩnh lặng.”

“Lâu rồi không gặp, Thống đốc,” Zero nói. “Ông chẳng thay đổi gì cả.” Cô lặng lẽ đưa tay ra, và ông kính cẩn hôn lên đó.

“K-Khoan đã!” Albus ngắt lời. “Chuyện gì thế này? Làm sao hai người biết thống đốc Ideaverna? Trong báo cáo chả thấy ghi gì cả?!”

“À, anh quên viết vào,” tôi đáp.

“Sao anh lại quên viết một chuyện quan trọng như thế?!” Albus vò đầu bứt tai. Chẳng còn chút phong thái Đại pháp sư nào nữa.

“Cô dễ thương hơn ta nghĩ,” thống đốc lẩm bẩm, nhìn Albus đầy hứng thú. Rồi ông chạm nhẹ vai Albus và mỉm cười. “Xin thứ lỗi. Ta đã nghe kể về cô từ hai người họ. Lẽ ra tôi nên báo trước. Nhưng vì phải tránh những tai mắt đáng sợ của Giáo hội, nên mới chậm trễ.”

Ông ta tỏ ra vẻ dè chừng mọi thứ xung quanh, nhưng tôi hiểu rõ con người hắn, ắt hẳn là lão đã chuẩn bị sẵn một cái cớ hoàn hảo để Giáo Hội không nghi ngờ.

“Bình thường thì một người ở vị trí như ta khó lòng chấp nhận lời mời, nhưng ta đã sắp xếp xong. Ta nhận yêu cầu từ Giáo Hội để quan sát kẻ thù của họ. Hơn nữa, vì lợi ích đất nước ta – vốn sống nhờ giao thương – nên không thể bỏ qua Wenias, trung tâm của tuyến thương mại trọng yếu.”

*Tôi biết ngay mà*. Bề ngoài thì bất cần, nhưng thật ra lão là tên cáo già lắm chiêu trò.

“Tiếc là ở đây chẳng có gì đáng quan sát cả,” Albus nói. “Ngài có thể tìm hiểu tình hình Wenias qua những tín đồ Giáo Hội còn sót lại. Tôi ước gì có thể tiết lộ cho ngài vài bí mật về phù thủy.” Em cười nhạt.

Thống đốc phá lên cười. “Quả là phù thủy! Trẻ vậy mà nói chuyện như mấy lão tể tướng. Đừng lo. Có thể cô không tin, nhưng ta cũng có chút tài mọn. Không cần tiết lộ gì đâu. Ta sẽ lo liệu ổn thỏa bằng tài ăn nói của mình.”

“Tôi không chắc điều đó sẽ hiệu quả,” một giọng nói lạnh lẽo vang lên rất gần.

Thống đốc giật bắn mình. Là người hầu—không, là tên linh mục khát máu. Tôi tự hỏi hắn biến đâu mất. Thì ra cải trang thành người hầu.

“Lâu rồi không gặp, thưa Thống đốc,” hắn chào. “Như ngài thấy đấy, tôi đang làm tai mắt cho Giáo hội. Nếu ngài báo cáo sai lệch, điều đó sẽ ảnh hưởng xấu đến vị thế của ngài.” Giọng hắn lạnh lẽo lạ thường.

Tôi chợt nhớ lại lần viên thống đốc buông lời nhục mạ linh mục, khiến hắn phải bỏ khỏi bàn tiệc. Thống đốc chỉ đáp lại bằng một nụ cười khích, như thể hắn cũng nhớ chuyện đó.

“Ồ, chẳng phải là vị linh mục mù sao? Trả đũa chuyện ta quá lời trong bữa ăn à? Môn đồ của Chúa lại nhỏ nhen vậy sao?”

“Tất nhiên là không. Ta chỉ đang làm tròn bổn phận của mình thôi.”

“Vậy thì ta cũng làm phần việc của mình, vì lợi ích của bản thân và dân của ta. Muốn so tài không? Xem lời ai trọng với cấp trên của Giáo Hội hơn, ta hay ngươi?”

“Đủ rồi.” Zero gõ lên đầu thống đốc. Vì tôi đang bế cô, nên cô dễ dàng với tới đầu lão.

Thống đốc xoa tay lên đầu, chớp mắt nhìn Zero.

“Do nhiều lý do phức tạp, hiện giờ bọn ta đang hợp tác vì một mục tiêu chung,” Zero nói. “Nếu vị thế của linh mục suy giảm, cũng dây không ít rắc rối cho bọn ta.”

Đôi mắt thống đốc mở to. “Một phù thủy và một linh mục bắt tay nhau ư? Thú vị thật! Ta bắt đầu kính nể ngươi rồi, linh mục. Không ngờ ngươi lại cởi mở đến vậy!” Vừa cười, ông ta vừa vỗ mạnh vào lưng linh mục.

Hắn hất tay ra, rõ ràng khó chịu. “Dù sao thì, xin đừng làm điều gì bôi nhọ danh Thượng Đế.” Nói rồi, hắn lẩn vào đám đông.

Tên linh mục này có những đặc điểm rất dễ nhận ra—mái tóc xanh ngọc, một miếng vải che mắt, và cây trượng trên tay—thế nhưng bộ đồng phục hầu bàn giản dị lại hợp với hắn đến mức chẳng ai trong đám đông chú ý.

Albus thở dài đầy ngán ngẩm. “Gã linh mục đó chẳng khác gì một pháp sư,” em nói. “Tính cách ấy, mà em nghĩ hắn cũng có năng khiếu thật. Nhưng mà có lẽ không phải thuộc Chương Bảo Hộ đâu.”

“Đừng có lỡ miệng trước mặt hắn,” tôi cảnh báo. “Không thì hắn sẽ dùng lưỡi hái gặt phăng đầu em đấy.”

Nhắc đến chuyện không bị để ý, tôi cúi mắt nhìn xuống cánh tay mình. Lily vẫn không nói một lời, cũng chẳng nhúc nhích lấy một cái. Con bé ngủ rồi sao? Tôi khẽ lắc, đôi tai bé nhỏ kia dựng lên. Em nhìn tôi đầy bất an.

“Ồ!” tên thống đốc thốt lên. “Ra cái thứ màu trắng kia là một sinh vật sống thật à! Ta cứ thắc mắc sao một gã to xác như ngươi lại ôm thú bông xù dễ thương thế kia. Để ta ngó kỹ một chút nào.”

“N-này, khoan đã—”

Trước khi tôi kịp ngăn, hắn đã chộp lấy Lily, nhấc nó lên khỏi tay tôi. Vì còn đang bế Zero, tôi không kịp phản ứng, đành để mặc Lily rơi vào tay tên già dê.

“Whoa! Nhỏ thật! Ta chưa từng thấy một Đọa Thú nào bé thế này! Chẳng đáng sợ chút nào, ngược lại còn đáng yêu nữa. Là thủy thủ thì ta ghét chuột, nhưng nếu ta có một đứa con gái nhỏ, ta sẽ mang nó về làm bạn chơi cùng.”

Lily sững người, cứng đờ như con búp bê nhồi bông. Nhưng ngay sau đó nó bật dậy, giãy giụa, kêu chít chít loạn cả lên.

“Này, lão già! Con bé không phải đồ chơi. Bỏ xuống mau. Với lại, nhìn thế thôi chứ khi nổi giận nó đáng sợ lắm. Nếu không muốn bị chuột cắn chết thì mau thả con bé ra.”

“E-Em sẽ chẳng bao giờ làm thế đâu!” Lily kêu lên.

“Con bé biết nói!” Torres lại la toáng. “Không thể tin nổi! Xin lỗi nhé. Có Đọa Thú không biết nói, nên ta cứ tưởng ngươi là loại đó vì tiếng kêu chít chít. Ta càng ngày càng thích ngươi hơn! Thôi quên chuyện con gái ta đi. Bé con có muốn làm bạn chơi với ta luôn đi. Thế nào, bé con? Có muốn sống trong lâu đài xa hoa của ta không?”

“Đủ rồi đó!” Tôi đặt Zero xuống đất, giật Lily lại từ tay gã thống đốc. “Ông định giở trò gì với con bé thế hả?! Ông đúng là hiện thân của tà dâm mà!”

Lily run rẩy, bám chặt lấy cánh tay tôi, ánh mắt dáo dác nhìn quanh đầy hoảng sợ.

“Nhìn đi. Ông làm con bé sợ rồi đấy.”

“Là vì cái đầu óc đen tối của ngươi đấy,” Torres phản bác. “Ta thật lòng chỉ muốn chơi cùng thôi. Ngươi thấy ta giống loại sẽ làm hại một cô bé thế này sao?” Hắn nhướng mày.

“Kh-Không!” Lily lắp bắp.

Tôi nhìn con bé. Nỗi sợ trên gương mặt nó ngày càng rõ nét. “Có chuyện gì thế, nhóc?”

“Em không chắc,” con bé thì thầm, run rẩy.

Zero khẽ nắm lấy đôi tay nó, nghiêng mặt nhìn. “Không cần nói rõ,” cô nói. “Chúng ta phải làm gì?”

Lily nhìn Zero, rồi lại quay sang tôi.

“Anh có nghe thấy không?” nó nói.

“Nghe cái gì?” Tôi vểnh tai, cố gắng nghe những âm thanh lạ.

Âm nhạc rộn ràng, tiếng bước chân dồn dập, những cuộc trò chuyện, tiếng cười, tiếng bát đĩa va nhau, tiếng chó sủa. Lẫn trong tất cả là âm thanh của một thứ gì đó bị kéo lê.

“Cái quái gì thế…”

Ngay khi nhận ra âm thanh đó, một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi.

Thứ gì đó đang tiến đến gần. Tôi không cảm thấy sát ý hay ác niệm—chỉ là một cơn đói khát ngấu nghiến.

Tôi thậm chí còn chẳng hề nhận ra nó trước đó, nhưng giờ thì không thể nào gạt khỏi đầu.

“Đánh Thuê? Anh có nghe thấy gì không?”

“Không rõ… Nhưng thứ đó đang tiến từ sân trong lại.”

Một tiếng hét vang lên. Một khung cửa sổ vỡ tung, thứ gì đó bị ném vào đại sảnh.

Là xác của một Đọa Thú canh gác, toàn bộ xương cốt bị nghiền nát.

_________________________________

“Tôi chưa từng nghe có vụ ám sát nào mà lại làm lộ liễu thế này.”

Thực ra gọi thế cũng chẳng đúng. Đây rõ ràng là một cuộc tấn công trực diện.

Tiếng la hét, hoảng loạn vang khắp hội trường. Tôi ngước nhìn cửa sổ vỡ, ánh mắt dừng lại ở kẻ đang đứng sừng sững ngoài kia.

Tôi đã nghĩ sẽ thấy một kẻ khổng lồ. Nếu đủ sức giết một Đọa Thú rồi ném xác hắn vào đây, chắc chắn hắn phải cực kỳ to lớn.

“Đây là trò đùa gì thế này?”

*Quái vật*, tôi nghĩ thầm. Dù bản thân tôi vốn cũng là quái vật.

Một con rắn khổng lồ đang dõi mắt nhìn xuống bọn tôi, nửa thân trên lắc lư. Vòng eo nó dày ngang bằng thân tôi, cái đuôi dài đến mức chẳng thể thấy điểm cuối. Cái đầu bẹt ngẩng cao gần chạm trần đèn chùm. Nhưng thứ dị hợm nhất chính là “đôi vai và cánh tay người” mọc ra từ chiếc đầu rắn, chống đỡ lấy cái đầu đó.

*Rõ ràng nó là rắn, nhưng tại sao nó lại có tay?*

Đầu rắn, cổ rắn, thân trên người, và nửa dưới là rắn.

Raul, gã Đọa Thú ngựa mà tôi từng gặp ở Đảo Rồng Đen, chỉ là người trên ngựa dưới. Nhưng cái sinh vật này thì vượt xa khỏi mức quái dị. Thân thể nó kéo lê trên nền đá phát ra tiếng kêu rùng rợn.

Zero kéo khăn che mặt xuống, nhìn chằm chằm. “Thật kinh ngạc,” cô nói, giọng đầy ấn tượng. “Vừa đồ sộ vừa u ám. Đẹp đến ghê rợn.”

“Ý cô là ghê tởm thì có! Đẹp cái khỉ gì chứ! Cái quái gì thế kia?! Nó từ đâu chui ra?!”

“Nó đang làm gì ở đây?” Albus lẩm bẩm.

Tôi giật mình, quay phắt lại.

Albus nhíu mày, tặc lưỡi. “Bọn em đã nhốt nó dưới hầm lâu đài. Nó đã mất hết tính người. Có thương nhân định bán, nhưng chẳng ai mua, nên họ bỏ mặc nó trong rừng. Sau đó nó tấn công làng mạc. Bọn em bắt được rồi nhốt lại.”

Tôi muốn gào lên: “Sao các ngươi không giết nó ngay từ đầu luôn đi?!” Nhưng đây không phải lúc cãi vã.

Thống đốc đã ra lệnh cho khách khứa rời khỏi đại sảnh. Đám lính hỗ trợ sơ tán. Số người trong sảnh nhanh chóng thưa dần.

Con rắn vươn cánh tay về phía khách khứa, như một đứa trẻ đuổi theo đàn kiến vậy, muốn chặn đường chạy.

Nhưng bàn tay nó khựng lại giữa không trung. Một sợi dây vô hình siết chặt toàn thân, khiến nó thét lên đau đớn và quằn quại ngã xuống.

Ngay khi nhận ra đó là dây của tên linh mục, tôi liền đẩy Lily sang cho Albus, rồi rút kiếm.

“Nhóc! Đi cùng đám khách ngay!”

“E-Em cũng có thể chiến đấu!”

“Không được.” Đột nhiên, thống đốc nắm lấy tay Albus. Có lẽ hắn sốt ruột vì chúng ta chần chừ quá lâu.

Albus trừng mắt, gạt tay hắn ra.

“Ta không thể bỏ chạy! Ta phải bảo vệ mọi người!”

“Dũng khí của cô đáng khen, nhưng cô không hiểu tình thế đâu. Danh dự của cô phụ thuộc vào cách xử lý sự việc này. Cô đã để kẻ địch lọt vào. Giờ cô phải dẫn khách đến phòng khác, rót trà, làm như đây chỉ là màn giải trí. Nếu không, cô sẽ mất uy tín của một kẻ cầm quyền.”

“Ông ta nói đúng,” tôi xen vào. “Vả lại, ở đây đã có Phù Thủy Bùn Đen đáng tin hơn em nhiều. Chăm sóc con bé đi. Mau!” Tôi đẩy nhẹ lưng em.

Albus để mặc thống đốc kéo đi, dù bước chân vẫn chậm chạp.

“Chính trị thật phiền phức,” tôi lầm bầm.

“Ta cũng đồng tình,” Zero nói. “Ta đổi ý rồi. Ta không muốn có quốc gia riêng nữa. Mà này, buổi vũ hội thành võ hội thật rồi.”

“Đừng có đứng đó nữa, giúp ta một tay!” tên linh mục quát. “Nó quá mạnh. Ta không giữ được lâu—”

Chưa kịp nói dứt, con rắn đã quật hắn lên không trung. Nhưng ngay trước khi hắn đập vào tường, hắn kịp gỡ dây, hạ xuống trước mặt tôi một cách ngoạn mục.

“Vảy nó cứng như thép,” linh mục nói. “Dây của ta vô dụng. Sao ngươi không dùng sức mà xé đầu nó đi?”

“Nếu là rắn thường thì chặt cổ, lột da, nướng lên là xong. Nhưng cái này thì chẳng có kẽ nào để dao đâm vào cả.”

“Đánh Thuê, ngay cả ta cũng chẳng muốn ăn thứ này đâu.”

“Tốt nhất là thế! Chỉ cần cô thốt một lời muốn ăn, thì chúng ta chấm dứt luôn—Này!”

Con rắn lao đến với tốc độ khủng khiếp trái ngược hẳn thân hình đồ sộ. Tôi lập tức bế Zero, nhảy nép sang góc đại sảnh.

Linh mục chắc tự lo được. Nếu hắn chết thật, tôi sẽ coi đó như tai nạn ngoài ý muốn. Tôi ngoảnh lại.

Thân rắn khổng lồ đã quấn chặt lấy tên linh mục, ép đến mức muốn nghiền nát từng khúc xương.

“Đồ ngu! Sao ngươi lại để nó tóm được thế hả?!”

Ghi chú

[Lên trên]
Xuất hiện từ vol 2 3
Xuất hiện từ vol 2 3
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận