Một chiến mã được huấn luyện bài bản có thể kéo xe chở một Đọa Thú mà không hề sợ hãi.
Sáng hôm sau, nhờ vào hai con ngựa lông màu hạt dẻ bền bỉ, chúng tôi có thể khởi hành tới kinh đô Plasta.
Cuốc bộ cũng phải mất ròng rã mười ngày, nhưng nếu đi xe ngựa thì chỉ mất có ba ngày.
Lily cứ bồn chồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là lần đầu tiên con bé được đi xe ngựa.
Linh mục, như mọi khi, ngồi một góc gác một chân lên đùi. Với bộ thường phục đó, trông hắn như một người mù đang hành hương tình cờ đi cùng chúng tôi vậy.
Zero, dĩ nhiên ngồi giữa hai chân tôi. “Lông của anh thật mềm mại khi đã tắm rửa từ hôm qua,” cô nói, trông vô cùng mãn nguyện.
“Phải nói là ấn tượng thật khi cậu kiếm được một cỗ xe ngựa có thể chở từng này người nhanh đến vậy,” tôi nói. “Chức vụ cũng cao lắm nhỉ?”
“Em từng phục vụ trong hoàng cung, nên cũng coi như quay lại vị trí cũ thôi,” Pooch đáp. “Với lại, hầu hết Đọa Thú đều to lớn, nên những thứ này chỉ là điều cần thiết thôi. Chiếc xe này là của bọn em, không dùng ngân sách đặc biệt gì cả.”
“Cậu thực sự có thiết bị riêng cho Đọa Thú á?”
Tôi đã làm lính đánh thuê từ lâu, lang bạt khắp nơi, nhưng hiếm khi thấy có thứ gì được làm riêng cho Đọa Thú. Thường thì chúng tôi chỉ mượn lại đồ dùng của con người.
Ngoại lệ là mấy cái lồng sắt dùng để nhốt thú dữ, còn lại thì chúng tôi bị đối xử chắc khác gì súc vật.
“Tạo tác Ma thuật - dù chỉ toàn đồ tầm trung- nhưng mang ra ngoài vương quốc bán vẫn được giá lắm. Đặc biệt là thuốc men. Tuy bị Giáo Hội để ý, nhưng nhờ vậy mà ngân khố lại khá dồi dào.”
“Tuyệt đó. Nhiều tiền như vậy chắc cô nhóc sống cũng khá ấy chứ.”
Tôi đã nghĩ cậu ta gật đầu xác nhận, nhưng Pooch khựng lại một chút rồi mới nói. “Ừm, chắc vậy.”
“Có chuyện gì sao?”
“Tiểu thư sẽ kể cho anh nghe sau nhưng để nói trước thì tình hình không ổn lắm. Chống chọi lại với Giáo Hội và các nước láng giềng đã đành, giờ lại có thêm một nhóm Pháp Sư không đồng tình với cách làm của tiểu thư. Cô ấy rất cẩn trọng trong việc cấp phép sử dụng Ma Thuật, khiến nhiều học viên rất bất mãn.”
“Nó chắc cũng đã lường trước được điều đó,” Zero nói. “Ngược lại, không có phàn nàn nào mới bất thường đấy.”
“Phải. Nhưng nghe nói có vài pháp sư đang tập hợp đám người bất mãn đó lại âm mưu chuyện gì đó.”
“Gì, đợi đã. Lại nội chiến nữa à? Lần này là lại giữa các phù thủy?”
“Họ chưa có hành động gì cụ thể cả, nhưng tiểu thư đang rất cảnh giác. Còn có tin đồn rằng tên pháp sư này đẹp trai đến mức ai thấy mặt rồi cũng không thể nào quên được. Bọn em cũng đã cố tìm hắn khắp nơi nhưng vẫn chưa phát hiện được gì.”
“Nếu thông tin đã truyền đến tai nhóc ấy rồi thì hắn cũng có thế lực không nhỏ.”
Tai Pooch cụp xuống. “Vì thế mà cô ấy cứ lo lắng.”
“Ta hiểu rồi,” Zero nói. “Ta biết tại sao Số 13, người đáng lẽ phải ở Rừng Cầu Nguyệt, lại không có trong ngục. Hắn hẳn đã cảm nhận được tình hình nguy cấp của cô nhóc và quay trở về Wenias.”
Mặt Pooch tối sầm lại sau khi nghe thấy tên Số 13. Rõ đến mức khiến tôi phải giật mình.
“Xin lỗi,” Pooch nói. “Chắc mọi người không biết. Đúng là Số 13 đã quay trở lại Wenias. Nhưng có chuyện xảy ra, và—”
Cỗ xe bất chợt rung mạnh rồi dừng lại. Ngựa hí vang.
“Chuyện gì thế?! Lại bị tấn công sao?!”
Tôi rút kiếm ra và nhảy khỏi xe. Không thể tin vào mắt mình.
“Cái quái gì đây?”
Vô số nhánh cây dài khổng lồ đan xen vào nhau, tạo ra một bức tường chắn ngang con đường. Đám ngựa cùng người đánh xe đều bị treo lơ lửng trên cao. Dây leo trồi lên từ xe ngựa, xé toạc tất cả ra, khiến chúng tôi hoàn toàn đứng hình.
“Đây là Ma Thuật đúng không?”
“Không phải từ Ma Pháp Thư của ta,” Zero mỉm cười đáp. Cô vừa hứng khởi nhưng lại mang chút vẻ cay đắng. “Có vẻ như ngoài Sanare ra thì đã có người có khả năng tạo ra Ma Thuật của riêng mình. Ta vốn nghĩ sẽ mất thêm thời gian mới đến giai đoạn này, nhưng có lẽ ta đã quá lạc quan rồi.”
“Thật vinh hạnh,” một giọng nói vang lên. “Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nghe được điều đó từ một phù thủy Bùn Đen.” Giọng nói trầm ấm ngọt ngào.
Tôi quay đầu về phía giọng nói, lông đuôi dựng đứng cả lên. Tôi đã không cảm nhận được chút sự hiện diện nào cho đến khi giọng nói cất lên. Ngay lúc đó, mũi tôi ngửi thấy mùi hương ngọt gắt lan tỏa trong không khí, gần như làm tê liệt khứu giác của tôi.
“Nhưng tôi không tự tạo ra Ma Thuật này. Chỉ là lấy một câu thần chú trong Ma Pháp Thư rồi chỉnh sửa lại cho dễ sử dụng hơn thôi. Nếu không có Số 13, thì tôi chẳng tài nào làm được.”
Đó là một người phụ nữ đẹp đến mức mê hoặc. Trang điểm đậm, mái tóc đỏ rực dài đến tận eo. Bờ vai rộng cùng đôi chân dài tỏa ra khí chất uy nghi áp đảo bất kì ai trông thấy cô.
Từ đầu đến chân, cô không để lộ bất kì sơ hở nào. Tôi có thể thấy những cơ bắp săn chắc sau lớp y phục đó. Và đặc biệt hơn là bộ ngực đầy đặn khiến áo choàng phải phồng lên.
Tôi nuốt nước bọt. “To thật đấy.”
“Anh đang nhìn vào chỗ nào vậy?” Zero liếc tôi bằng ánh mắt lạnh lùng hiếm thấy.
Tôi thề là tôi không có nhìn ngực cô ta. Thề đấy
“Phù thủy, ngươi vừa nhắc đến Số 13 ư? Hắn ra lệnh ngươi tấn công bọn ta sao?” Zero hỏi.
“Tấn công sao? Nghe bạo lực quá đấy. Tôi đã cẩn thận không ai làm bị thương rồi.”
“Ta hỏi là có phải lệnh của Số 13,” Zero lặp lại.
Người phụ nữ có chút bối rối. “Tính cách của cô đúng như những gì Số 13 miêu tả. Và không, tôi không hành động theo lệnh của Số 13. Anh muốn gặp cô, và tôi nghĩ nếu mình đưa cô đến thì liệu anh ta bớt cau có lại. Tôi rất cảm kích nếu như cô hợp tác. Cô thấy sao? Cô sẵn lòng đi cùng tôi chứ?” Cô ta mỉm cười với Zero.
Zero bỏ mũ trùm, để lộ khuôn mặt, mỉm cười đáp lại. “Tiếc là ta đã có hẹn với người khác rồi. Nhắn với Số 13 rằng ta sẽ gặp hắn sau. Sẽ tới lượt của hắn thôi. Hoặc…” Cô nhìn tôi, Pooch, linh mục, và Lily. “Ngươi định dùng vũ lực để bắt ta sao?”
“Mọi chuyện lại thành ra như thế này sao? Tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ cưỡng ép một cô gái bằng vũ lực. Không giống tôi chút nào. Với lại tôi cũng không chịu được cảnh máu me đâu. Ngay cả giết một con gà cũng khóc toáng lên. Tôi không nghĩ mình cần phải đánh nhau. Nhưng cô chắc sẽ hứng thú với những gì tôi sắp nói đây.” Cô dừng lại. “Về Cestum.”
Tôi liếc nhìn Zero. Lời mời này đáng để chúng tôi thay đổi kế hoạch.
“Chuẩn bị Flagis! Mục tiêu: đám cây! Bắn!”
Một giọng nói vang vọng khắp khu rừng. Vô số con rắn lửa lao vụt trong không trung, cuốn chặt lấy các cành cây, ngoe nguẩy.
Cây cối bốc cháy, con ngựa cùng người lái xe mắc kẹt trên cành cây lập tức ngã xuống đất.
Khi làn khói tan biến, một cô nhóc tóc vàng xuất hiện.
“Đánh Thuê! Zero! Em mừng rằng hai người vẫn an toàn!”
Nụ cười của cô nhóc trông thật rạng rỡ, nhưng khi thấy toán quân đội hiệp sĩ và pháp sư phía sau khiến tôi khó giữ được sự bình tĩnh.
“Con nhóc đã trở thành một thủ lĩnh thực sự,” Zero nói.
“Tại sao con nhóc lại ở đây?” Tôi lẩm bẩm. “Đã là người có máu mặt rồi mà.”
Nghe thấy, Albus nhíu mày. “Lẽ ra anh nên vui mừng hơn khi tôi xuất hiện thật phong cách chứ! Em vừa cứu mạng mấy anh đó!”
“Ừ thì bọn anh cũng không gặp nguy hiểm gì,” tôi nói.
“Ta sẽ không thua một phù thủy hạng ba đâu,” Zero thêm vào.
“Hai người vẫn đáng ghét như trước.” Albus trừng mắt nhìn người phụ nữ. “Thuộc hạ của Số 13. Ta biết ngươi sẽ ra tay ngay khi Zero và Đánh Thuê đến mà. Không may cho ngươi, họ là những người bạn quý giá của ta. Ngươi không bao giờ có được họ đâu!”
Người phụ nữ chỉ lặng lẽ khép hàng mi lại và lẩm bẩm điều gì đó.
Nếu tôi nghe không nhầm thì, “Đúng là một cô bé ngốc nghếch.” cô nói. Chẳng phải khinh miệt mà lại thoảng chút thương hại.
“Hừm. Nhiều người như vậy, chỉ mời riêng Zero như này thì thật bất lịch sự. Tiếc là đành phải để hôm khác vậy.”
Nhưng Albus không dễ dàng bỏ qua. “Đừng hòng chạy thoát! Ta sẽ khiến ngươi phải nói ra vị trí của Số 13. Tất cả niệm chú! Mục tiêu: phù thủy tóc đỏ!”
“Này! Đợi đã, nh-”
Trước khi kịp dứt câu, các pháp sư phía sau Albus đã niệm Steim. Thế nhưng chẳng phép có thể chạm đến người phụ nữ. Chúng đều tan biến giữa không trung, như bị một Ma Pháp nào đó chặn đứng.
“Gì chứ?!” Albus sững sờ, người phụ nữ chỉ nở một nụ cười ranh mãnh.
“Dừng lại, Sept!” Một giọng nam tức giận vang lên. “Ta đã lệnh cho ngươi chờ đúng thời điểm!” Nghe có chút quen thuộc.
Tôi lần theo và thấy một bóng người mặc áo choàng đen đứng trên cành cây. Không cần biết mặt; chỉ cần thấy cây trượng kia trên tay thì tôi cũng thừa biết đó là ai rồi.
“Số 13?!”
Người phụ nữ tóc đỏ giật mình quay lại, đôi mắt mở to. “Đ-Đồ ngốc! Sao anh lại tới đây?!”
“Chẳng phải quá rõ ràng sao? Ta không thể để mất ngươi.”
Từ từ, gì cơ? Hai người cũng có gì đó sao? Sư phụ và đệ tử? Nghe có vẻ hơi bệnh đấy.
Khi tôi còn đang mải mê trong đống tưởng tượng thô tục của mình, tình thế bỗng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
“Tất cả, tập trung hỏa lực!” Albus hét lên. “Giết Số 13!”
Đám pháp sư bắt đầu đồng thanh niệm chú.
Khoan đã nào. Đây là đâu và tôi là ai?! Không phải Số 13 nói hắn sẽ giúp Albus sao? Tôi tưởng Albus đã tha thứ cho hắn—ừ thì không hẳn là tha thứ—nhưng ít nhất cũng chấp nhận hắn và sử dụng sức mạnh của hắn sao?
Thế sao giờ con nhóc lại muốn giết Số 13?
Chắc chắn là có gì đó đã xảy ra khi bọn tôi vắng mặt. Dù vẫn liên lạc qua Thư Phù Thủy nhưng bọn tôi cũng không hề hay biết gì.
“Này nhóc! Sao lại-”
“Dừng tất cả lại đi, lũ đần này!”
Tiếng Zero vang lên như khiến không gian chấn động, khiến toàn bộ pháp sư lập tức nín bặt. Ngay cả Albus cũng sững người.
Cả khu rừng chìm trong tĩnh lặng. Chỉ có Số 13 không hề bị ảnh hưởng bởi Zero. Hắn nhân cơ hội xoay người, áo choàng phất phơ sau lưng.
“Hãy đến gặp ta, Zero,” hắn nói. “Ta sẽ kể cô nghe về mọi thứ. Đi thôi, Sept!”
“Đừng giận mà,” phù thủy tóc đỏ nói. “Tôi chỉ muốn giúp thôi mà. Gặp lại sau nhé, Zero.”
Số 13 cùng phù thủy bí ẩn biến mất, như tan chảy vào màn đêm, trước khi đi còn kịp gửi một nụ hôn gió.
Albus mới sực tỉnh. Cau mày lao tới Zero. “Tại sao chị lại cản em vậy?! Em đã suýt giết được hắn rồi mà!”
“Bình tĩnh nào, nhóc. Hắn là đồng bào duy nhất và là đồng môn cuối cùng của ta. Nếu nhóc muốn giết hắn, hẳn phải có lý do chính đáng.”
“Chị không thấy sao?! Số 13 phản bội chúng ta! Hắn đang âm mưu ném Wenias vào hỗn loạn một lần nữa!”
“Khi vừa hay tin hai người trở về, em đã vội vã chuẩn bị đến đón. Nếu Số 13 lên kế hoạch gì đó, em chắc rằng hắn cũng nhắm vào hai người.”
Với tình hình hiện tại, giới thiệu linh mục và Lily cho Albus chỉ khiến mọi chuyện thêm rắc rối—nhất là tên linh mục—nên cuối cùng chỉ có Zero và tôi bước lên cỗ xe ngựa cùng Albus.
Tôi tưởng tên linh mục lại sẽ càm ràm, nhưng hắn lại rất biết điều trong những tình huống như này. Có lẽ đây là điểm đáng khen duy nhất của hắn.
Một lúc sau khi xe di chuyển, Albus đã kể về tình hình vương quốc, như mối quan hệ ngoại giao các nước láng giềng, động thái của Giáo Hội, những điều mà Pooch đã giải thích cho chúng tôi. Thế nhưng có một chuyện khiến tôi chấn động.
“Số 13 đã bắt hoàng tử của Wenias và giam giữ ở đâu đó.” Albus nói.
“Sao cơ?! Hắn bắt cóc hoàng tử á?!”
“Không. Chính hoàng tử tự nguyện đi theo Số 13.”
“Đợi đã. Ý nhóc là hoàng tử bỏ trốn theo Số 13?”
“Đôi khi anh ngốc đến bất ngờ. Anh nhìn đần thối ra mặt đấy.” Albus nhìn tôi với vẻ thương hại.
Lâu lắm rồi tôi mới thấy muốn cốc vào đầu tên nhóc này..
“Là lúc Số 13 rời khỏi vương quốc vào một năm trước sao?” Zero hỏi.
Albus gật đầu.
Nghĩ lại thì, khi Số 13 giả chết rồi bí mật rời Wenias đến Rừng Cầu Nguyệt, hắn đã dẫn theo vài đệ tử. Vậy là hoàng tử cũng là một trong số đó.
“Khi trở thành Vương Quốc Ma Thuật, Wenias đã kết oán với biết bao thế lực. khả năng hoàng thất bị ám sát là rất cao. Số 13 đã đề xuất giấu hoàng tử ở một nơi an toàn. Em đã thấy nó rất hợp lý và tin vào hắn. Nhưng khi bệ hạ bị đầu độc. Tôi đã lập tức liên lạc với Số 13 yêu cầu hắn đưa hoàng tử trở về, nhưng hắn lại từ chối rằng vẫn chưa an toàn.”
“Vậy còn những người thừa kế khác thì sao?”
“Tất cả đều chết mà không rõ nguyên nhân chỉ trong ba ngày sau khi Bệ Hạ băng hà. Nực cười thay, người ta còn đồn đại rằng chính em là người đã ra tay ám sát họ.”
Tôi ôm đầu bất lực.
Zero khẽ thở dài. “Bọn côn đồ tấn công đường hầm đã nói rằng phù thủy đã sát hại Bệ Hạ để chiếm đoạt ngôi vương. Thì ra đây là ý của chúng. Xem ra có kẻ đang cố đẩy nhóc xuống vực thẳm.”
Vương quốc đang mất cân bằng sau cái chết của nhà vua. Tin đồn đoán về Pháp Sư giết vua lan truyền khắp nơi. Mâu thuẫn giữa phe ủng hộ Giáo Hội và phù thủy lại nổ ra tranh cãi. Áp lực từ các nước láng giềng cũng kéo đến.
Để khiến mọi chuyện tệ hơn, một nhóm pháp sư đang âm thầm toan tính âm mưu.
“Nhưng em có thể tự xử lý được chuyện này,” Albus nói. “Em chỉ cần đưa hoàng tử trở về. Và để làm được điều đó, em cần phải hạ Số 13.”
“Nếu nhóc giết hắn, thì nhóc cũng chẳng biết hoàng tử ở đâu đâu” tôi phản bác.
“Dù có muốn giết, thì hắn cũng chẳng chết được đâu. Không thể nương tay được với tên này được đâu.”
“Đúng là vậy…”
Tôi cũng chẳng thể tưởng tượng Số 13 sẽ chết như thế nào. Trừ khi chết ngay lập tức, thì hắn chắc chắn có thể dùng Ma Thuật để sống sót.
Vậy thì cách duy nhất là quyết tâm ra tay với hắn cho bằng được.
“Zero này,” Albus lẩm bẩm.
“Sao vậy?”
“Em xin lỗi vì đã lớn tiếng với chị lúc nãy. Em mất bình tĩnh mỗi khi thấy Số 13. Là lỗi của em khi không nói rõ với chị trước.”
“Không sao.” Zero cười.
Albus cảm giác nhẹ nhõm hơn đôi chút.
“Nhưng mà,” tôi chen vào. Đôi mắt vàng của Albus hướng về tôi. “Sao nhóc không nói với bọn ta điều quan trọng như này? Hầu hết thư của nhóc về sau chỉ như kiểu ‘Đã rõ. Xin hãy tiếp tục điều tra’.”
“Tự trách mình đi!” Albus trừng mắt đầy vẻ oán trách, bĩu môi nói.
“Tại anh lạnh lùng quá đấy,” Zero trêu chọc.
Gì đây, sao lại thành ra là lỗi của tôi rồi? Tôi nhăn mặt.
Albus khẽ bật cười. “Hai người vẫn không thay đổi chút nào. Em thật sự rất mừng khi hai người trở về. Em cảm thấy hơi cô đơn. Có Zero giúp đỡ thì chúng ta sẽ sớm bắt được Số 13.”
“Số 13 bảo ta tìm đến hắn, và hắn sẽ kể cho ta nghe mọi chuyện. Dù sao thì, chúng ta cũng cần phải bám theo hắn.”
“Hay quá!” Albus ôm chặt lấy cổ Zero.
“Bình tĩnh nào nhóc. Ta chưa đồng tình với việc giết Số 13. Phải xem thử ý định thực sự của hắn là gì đã.”
“Biết rồi, biết rồi mà. Nhưng kết quả cũng như nhau mà thôi.” Cô nhóc đang cười. Cảm giác như nhóc đã thực sự mong Số 13 sẽ chết đi sau khi cho rằng hắn là kẻ phản bội. “À, chút thì quên béng mất!” Cô nhóc lùi lại.
Con nhóc này không thể ngồi yên trong vài giây luôn đấy.
“Đã gần một năm trôi qua khi Wenias trở thành Vương Quốc Ma Pháp. Bọn em dự định sẽ tổ chức một lễ hội để kỷ niệm ngày trọng đại này. Nhiều người phàn nàn rằng mở hội ngay sau khi Bệ Hạ băng hà không hợp lý lẽ chút nào, nhưng Bệ Hạ là người đã mong chờ ngày này hơn bất cứ ai. Nên bọn em cứ tiến hành tổ chức dẫu cho thế nào đi chăng nữa. Sẽ có một dạ vũ tại hoàng cung và mời cả khách quý đến từ ngoài vương quốc nữa! Hai người cũng đến luôn đi!”
Zero và tôi bốn mắt nhìn nhau.
“Đang định tổ chức một võ hội ư?” phù thủy lên tiếng. “Nghe có vẻ thú vị đấy. Có thi đấu để tìm ra kẻ mạnh nhất vương quốc không?”
“Cô đang giả vờ hay thực sự nghiêm túc vậy?” tôi hỏi.
Zero nhíu mày. “Xem ra không phải như thế rồi.”
Cô ta thật sự nghiêm túc thật đấy à.
“Không có đánh đấm gì hết. Suốt ngày chỉ đấm đánh. Nam nữ mặc y phục lộng lẫy rồi cùng nhau khiêu vũ thôi.”
Zero nghiêng đầu, ánh mắt đầy tò mò. “Để làm gì?”
“Em không biết nữa. Chắc là nó khá vui với họ?”
“Ta chẳng hiểu gì cả.” Zero cau mày.
Albus nghiêng người lên phía trước. “Vậy nên hai người nhất định phải đi! Nếu không nhảy thì chỉ cần đứng xem thôi cũng được. Có hai người bên cạnh sẽ vui hơn nhiều.”
“Hai người? Nhóc không định mời ta đúng chứ?” Tôi hỏi.
“Tất nhiên là em mời cả anh mà. Bọn em còn có cả Đọa Thú làm cận vệ mà, Holdem cũng tham dự cả mà.”
“Nhóc điên rồi sao?! Khách khứa sẽ hét toáng lên và bỏ chạy mất!”
“Đừng lo gì hết! Em đã ghi rõ trong thư mời rồi. Nếu họ không thích thì có thể không đến.”
Tôi nghĩ nó sẽ phức tạp hơn nhưng Albus có lẽ đã định cho cả tôi và Zero tham gia vào buổi dạ hội.
Albus khẽ ngân nga. “Háo hức quá!”
Trên đường tới kinh đô, tôi bảo với Albus rằng Lily và vị linh mục sẽ đi cùng. Nhưng chẳng thấy cô nhóc mảy may để ý, ngược lại còn rất vui mừng cơ.
“Em không muốn phải đối đầu với Giáo Hội đâu,” Albus nói. “Em đã mong rằng chúng ta có thể cùng chung sống trong vương quốc mà, nhưng nó không dễ chút nào cả.” Nét mặt đầy trăn trở. Cô nhóc trông như một phù thủy thông tuệ, và cũng mang phong thái chững chạc của một Pháp sư vương quốc.
Sau khi chào hỏi qua loa thì linh mục không nói gì thêm. Cuộc gặp giữa linh mục và phù thủy có lẽ khá yên bình hơn những gì tôi nghĩ.
_________________________________
Chiếc xe ngựa cuối cùng cũng đến kinh đô Plasta.
Phố xá đông nghịt người. Cũng giống như lần trước, ở đây cũng đầy những hàng quán và người biểu diễn. Những dải lụa muôn màu được treo khắp mái nhà, cửa tiệm.
Đôi mắt Lily sáng rỡ khi trông thấy quang cảnh ấy. Tới khi xe dừng lại trước hoàng cung, cô bé há hốc miệng, thốt lên, “To quá!”
Vừa bước xuống xe, Albus lập tức bị một đám pháp sư học việc và quan chức vây lấy, liên tục xin chỉ thị.
Cô rõ ràng là khó chịu, nhưng vẫn quay sang nhìn chúng tôi, nở một nụ cười: “Em phải làm việc rồi. Dù sao cũng là người có chức có quyền mà. Em sẽ cho người chuẩn bị phòng nghỉ cho mọi người. Cứ tự nhiên nghỉ ngơi, gặp lại lúc bữa tối nhé. Em có nhiều chuyện muốn kể lắm.”
Cả bốn người chúng tôi đều được cấp phòng riêng.
Zero ngay lập tức tới sang phòng tôi như thường lệ, nhưng tôi cũng không nghĩ Lily lại bị căn phòng sang trọng này làm cho sợ hãi đến mức con bé chạy thẳng lên đầu tôi để bám vào.
“Em dơ lắm… E-Em không thể đi lại xung quanh được.” Lily bám chặt vào đầu tôi, run rẩy với đôi mắt ướt đẫm.
Tôi nghĩ nếu đặt con bé xuống thì tàn nhẫn quá nên đành để nó ở đó vậy.
Chẳng biết con bé muốn làm gì khi đến giờ ngủ nữa chứ.
“Nhiều thứ thay đổi sau khi chúng ta rời đi,” Zero nói, ngồi bên cạnh cửa sổ, đôi mắt hướng ra ngoài.
“Ý cô là con nhóc đó à?”
“Ừ, và những thứ khác nữa. Phù thủy đã được chính thức công nhận, có nhiều Đọa Thú hơn, và nhà vua đã qua đời. Quốc gia này đang thay đổi chóng mặt.”
“Không chỉ mỗi vương quốc này đâu,” tôi thêm vào. “Nếu một quốc gia thay đổi mạnh mẽ, các nước láng giềng ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
“Ý anh là vụ tấn công trong đường hầm sao?” Zero nhìn tôi vẻ chua chát.
Cuộc tấn công là kết quả của thù ghét mà các nước láng giềng dành cho Wenias. Ngay cả Zero, người vốn dĩ ít hiểu biết gì về thế giới này, cũng hiểu rằng chiến tranh kiểu gì cũng sẽ diễn ra.
Tôi nhíu mày. Trông như thế cô định nói rằng tất cả đều là lỗi của mình vậy.
“Anh trông đáng sợ quá đấy. Thư giãn đi.” Zero nói. “Mặc dù do triệu hồi cưỡng chế, chúng ta đã quay lại Wenias, nơi tro tàn chiến tranh vẫn còn âm ỉ, và ta không nghĩ đây chỉ là sự trùng hợp. Nếu có thể dập tắt chiến tranh này, ta sẽ làm mọi thứ, dù phải tốn nhiều sức lực hơn bình thường.”
“Ý cô là đi tìm Số 13?”
“Đó là mục tiêu hiện tại của chúng ta. Ta sẽ nghĩ cách để đưa hoàng tử trở về, lên ngôi và bảo vệ tính mạng hắn. Chúng ta cũng sẽ tìm tên pháp sư âm mưu cho cuộc nội chiến.”
“Vậy còn Cestum thì sao?”
“Chúng ta có thể đồng thời điều tra về chúng.”
“Nghe có vẻ tốn công đấy.” Tôi thở dài ngán ngẩm.
Nhưng Zero vẫn rất lạc quan. “Không hẳn. Phù thủy tấn công xe ngựa chúng ta, Sept hay gì đó, nói rằng cô ta có thông tin về Cestum. Chúng ta có thể thu thập thông tin đó khi đi tìm hoàng tử.”
“Tôi không nghĩ chuyện đơn giản thế đâu.”
“Không được thì thôi. Đến lúc đó thì ta tính tiếp. Dù sao thì kế hoạch của chúng ta vẫn như cũ: đuổi theo Số 13.”
“Không, chỉ là…” tai tôi cụp xuống. “Chiến tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào. Có thể là ngày mai, chỉ vì tên cầm đầu nào đó nổi hứng. Mấy chuyện lòng vòng như này chỉ tổ phí thời gian. Mọi thứ thật phiền phức. Tôi chỉ muốn giết Sanare thôi.”
“Anh lúc nào cũng ích kỷ và tàn nhẫn như vậy.”
“Anh trai là người tốt mà,” Lily khó hiểu nhìn Zero.
Tôi túm lấy Lily ném lên giường lụa mềm mại. Con bé cứng đờ người sợ hãi, lông dựng đứng lên, rồi bật dậy chạy ra khỏi phòng.
“Lúc nào cũng tỏ ra ngượng ngùng vậy.”
“Tôi không có ngượng! Tôi là một lính đánh thuê máu lạnh! ‘Tốt bụng’ không phải lời khen. Nó có nghĩa là tôi dễ bị giết nhất thôi!”
Tôi tức giận vẫy đuôi, và Zero bất ngờ túm lấy nó. Tôi suýt nhảy dựng lên hét toáng, nhưng kịp thời kiềm chế.
“Lòng tốt là sức mạnh, Đánh Thuê à. Kể cả người bình thường cũng có thể dễ dàng bị tha hóa, nhưng anh, dù là một lính đánh thuê, vẫn giữ được phần nhân tính để thương xót cho người khác. Điều này có từ trước khi gặp ta. Ta nghĩ gọi anh là người tốt cũng là đang ngưỡng mộ sức mạnh của anh.”
Tôi im lặng rút đuôi ra khỏi tay Zero. “Tôi đi tìm con bé đây. Hoảng sợ như vậy chắc con bé đang trốn trong đống cỏ hay một góc chuồng ngựa đâu đó.”
Tôi rời khỏi phòng và lang thang khắp lâu đài để tìm Lily. Tôi nghĩ mình sẽ tìm thấy con bé ngay, nhưng thật khó để lần theo mùi của con bé, có lẽ nó bị nhạt đi sau khi Zero tắm cho con bé hôm trước.
Hơn nữa, trong lâu đài có khá nhiều Đọa Thú khác đi lại. Mùi động vật khắp nơi. Tôi không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Một con chó sẽ tìm thấy con bé dễ dàng.”
“Đã bảo là sói rồi mà.”
Một tiếng gầm lớn vang lên. Tôi giật mình quay người lại và thấy một con sói trắng đang đứng ở cuối hành lang dài.
Có vẻ như Pooch vừa nghe thấy lời tôi nói và la lên như phản xạ. Pooch nhăn mặt lao về phía tôi.
“Nói thật chứ, chó với sói có khác gì nhau đâu chứ?”
“Khác hoàn toàn ấy! Sói thông minh và kiêu hãnh, còn chó thì được thuần hóa và phục vụ con người.”
“Vậy vẫn hoàn là chó thôi, cậu phục vụ cho một phù thủy mà.”
“Không! Sói coi trọng gia đình. Đó là lý do em tự nguyện bảo vệ tiểu thư. Em đã không thể bảo vệ Solena nên em quyết phải bảo vệ cô ấy bằng mọi giá.”
“Thật cao thượng. Này, có thấy con nhóc không? Nhóc Đọa Thú chuột ấy?”
“Bé Lily à? Em không thấy đâu cả.”
Bé Lily? Cái quái gì đấy? Từ khi nào cả hai thân nhau đến vậy?
“Sao anh lại nhìn em như vậy?”
“Tôi cảnh báo trước, cậu mà giở trò gì với con bé là tôi đập cậu chết đấy.”
“Anh nghĩ sao vậy?! Nếu anh nghĩ em là loại người như thế thì anh lầm to rồi.”
Tôi nghi lắm. Nếu nhớ không lầm thì hắn cũng đã bị đuổi khỏi lâu đài vì mấy vụ bê bối tình ái. Sao cũng được, phải tìm Lily trước đã.
“Con bé hoảng loạn vì chiếc giường lụa cùng tấm vải dày,” tôi nói. “Với lại đổi phòng cho tôi được không? Tôi muốn căn phòng mà không phải lo làm hỏng bất cứ thứ gì.”
“Em đã nói vậy rồi, nhưng tiểu thư không chịu. Cô ấy khăng khăng là chuẩn bị phòng tốt nhất cho anh. Nếu không thì ảnh hưởng tới danh dự của bọn em mất.”
“Danh dự gì cơ?”
“Chính sách của vương quốc Wenias là không phân biệt đối xử với phù thủy, phải đối xử công bằng với họ như người bình thường. Nếu để cho khách quý của tiểu thư—một phù thủy và một Đọa Thú—ở trong phòng người hầu, anh nghĩ người ta sẽ đồn đoán như nào?”
Thở dài, tai và đuôi tôi cụp xuống. Tôi không còn cách nào đành phải đồng ý vậy. Pooch cũng chỉ gật gù chia sẻ cùng tâm trạng.
“Buổi vũ hội là cách để cho mọi người thấy chúng ta tôn trọng quyền bình đẳng. Nhưng mà anh biết đó, thế giới này đâu phải ai cũng muốn bình đẳng.”
Nếu tuyên bố quyền công bằng cho phù thủy, thì tín đồ Giáo Hội sẽ rất bất mãn. Nếu bỏ lệnh hạn chế ra vào đối với Đọa Thú, dân thường sẽ sợ hãi mà lánh xa.
Nếu thực thi quyền bình đẳng triệt để, kẻ bị áp bức sẽ hân hoan, nhưng với kẻ đặc quyền trong tay sẽ chịu thiệt thòi. Và trên đời này chẳng mấy ai nuốt trôi được điều đó.
Dẫu vậy, Albus vẫn tổ chức vũ hội, mời cả phù thủy lẫn Đọa Thú tham dự, chỉ để khẳng định Wenias đối đãi công bằng với mọi người. Quyết tâm cô nhóc rất cứng rắn.
Chúng tôi không thể phá hỏng kế hoạch của cô nhóc chỉ vì chút khó chịu chấp nhặt.
“Được rồi. Tôi phải tìm con bé đây.” Tôi nói. “Nếu không đưa con bé về phòng thì thì kiểu gì nó cũng sẽ trốn chui trốn lủi trong cái xó nào đó ở tầng hầm.”
“Đừng lo. Em lần ra được mùi con bé rồi. Ở gần lắm. Vẫn trong lâu đài, không ra ngoài hay xuống tầng hầm đâu.”
Pooch nói sẽ dẫn đường, nên tôi đành đi theo sau.
Tôi nghĩ mình có thể tự để Pooch làm nhưng để Lily với con chó này thực sự nguy hiểm quá. Bằng cách nào đó tôi lại để suy nghĩ của mình bất giác lọt ra khỏi miệng.
“Em chỉ dành trọn tình cảm cho Solena thôi!”
“Ồ, không phải con nhóc kia à.”
“Ý em là, em cũng quan tâm đến tiểu thư, nhưng Solena mới là người em yêu từ cái nhìn đầu tiên. Nên tất nhiên cháu gái của cô rất quan trọng với em, nhưng khác hẳn với Solena. Dù sao thì cô cũng càng giống với bà cố của mình. Càng trưởng thành hơn em lại tưởng rằng Solena đã sống lại.
Một gã chân thành, trái ngược với vẻ ngoài. Tôi giữ lấy suy nghĩ đó trong đầu lần này.
Đi bộ một hồi thì chúng tôi lại quay trở lại phòng.
“Này sai đường rồi đấy,” tôi nói. “Con bé chạy ra khỏi đây mà. Theo dấu mùi bắt đầu từ phòng này ấy.”
“Chúng ta đúng hướng mà. Nơi này có mùi con bé đậm nhất.”
“Gì chứ?”
Pooch dừng lại. Cau mày, rồi chỉ vào một cánh cửa. “Ở trong đó.” Đó là căn phòng được cấp cho Lily.
Tôi bước vào phòng mà không tìm thấy con bé. Nhưng khi mở tủ áo trong góc phòng, tôi phát hiện Lily đang cuộn tròn giữa đống gối và chăn.
“Em đang làm gì vậy?”
“Trốn ạ,” con bé trả lời trong đống vải. “Nơi này đáng sợ quá.”
“Vậy sao còn quay trở lại đây?”
“Không. Không phải.” Lily định nói gì đó nhưng khi thấy Pooch đằng sau thì con bé lắc đầu. “Không có gì đâu ạ.”
“Cậu đã làm gì con bé rồi hả?” Tôi gườm mắt nhìn Pooch.
Pooch lắc đầu lia lịa. “Đừng nhìn em vậy chứ!”
“Không phải thế đâu,” Lily lặp lại.
Tôi quyết định không hỏi thêm. Nhưng cũng chẳng thể để con bé nằm mãi trong tủ đồ được. Tôi kéo nó ra rồi đưa về phòng mình.
Bản thân tôi cũng chẳng quen nổi cái giường xa hoa này, nên chỉ đành trải tấm vải thô ở góc phòng làm chỗ nằm.
Khi tôi vừa nằm xuống, thì Zero đã lập tức chui vào tay tôi. Cô còn vẫy tay gọi Lily lại gần, và biến con bé thành gối ôm của mình.
“A, cuối cùng thì giấc mơ của ta đã thành hiện thực,” Zero thì thầm rúc người vào. “Một chiếc giường ấm áp, mềm mại, tuyệt vời. Ta có thể ngủ ở đây suốt đời cũng được.”
Zero cuộn tròn trong vòng tay tôi, vừa cựa quậy vừa ôm chặt lấy Lily. Nhóc Đọa Thú chuột kia ban đầu còn giãy giụa, nhưng chẳng bao lâu cả ba chúng tôi thiếp đi cho đến tận bữa tối.
_________________________________
Màn đêm buông xuống.
Dù rất trông ngóng bữa tối này nhưng vẫn không thấy Albus đâu. Chắc là công việc bận rộn lắm.
Pooch đến gửi lời nhắn từ cô nhóc. “Cuộc họp có thể sẽ kéo dài, mọi người cứ ăn trước đi.” Sau đó cậu ta rời đi ngay lập tức.
"Nhóc đấy chắc phải cực kỳ bận rộn," Zero nói, "Còn chẳng có thời gian dùng bữa."
"Ừ thì cũng dễ hiểu, chức cao mà."
Bữa ăn rất thịnh soạn và ngon miệng, nhưng không có Albus, người đáng lẽ sẽ cùng chúng tôi sẽ chia sẻ những việc đã xảy ra, cũng khiến cuộc trò chuyện trở nên gượng gạo và khó mở lời..
"Thật vô nghĩa khi người mà ta đáng lẽ sẽ phải moi thông tin lại chẳng xuất hiện," linh mục càu nhàu, rồi rời bàn tiệc sớm.
Lily ngồi không yên. Zero thì liên tục đút cho cô bé đủ loại món, vừa nói: “Nhiều mỡ một chút thì ôm mới sướng chứ.” Rồi bất ngờ quay sang tôi. “Anh cũng nên tích thêm chút mỡ đi. Cơ bắp cũng tốt, nhưng béo tròn và mềm mại ôm thích hơn..”
Tôi tưởng tượng ra mình khi béo ra khiến tôi rùng mình, thế là vội vàng ăn hết phần còn lại.
_________________________________
Vào sáng hôm sau.
Albus vẫn bận và chẳng xuất hiện trong bữa sáng. Tôi định hỏi chuyện về Số 13, nhưng nếu nhóc ấy bận đến thế thì cũng phải đành chịu.
“Bọn em phải tìm cho anh một bộ trang phục phù hợp cho vũ hội,” Pooch nói với chúng tôi khi chuẩn bị rời phòng.
“Phiền thế. Mặc đồ thường không được sao?” tôi hỏi.
“Tất nhiên là không được! Buổi vũ hội sẽ có những nhân vật quyền thế từ khắp nơi trong và ngoài nước tham dự mà!”
“Tôi đã bảo ngay từ ban đầu rồi. Mời mấy kẻ như bọn tôi tới một sự quan trọng như vậy đã là sai lầm lớn rồi. Mà tôi cũng đâu có bộ nào hợp để đi vũ hội.”
“Anh nghĩ thế thôi.” Pooch cười toe. “Bọn em đã đoán trước được điều này, nên tiểu thư đã đặt may trang phục cho cả anh và Bùn Đen từ trước! Mất tới cả trăm ngày để làm đó! Ngay khi lịch vũ hội được ấn định, cô ấy đã đặt ngay phòng trường hợp hai người quay về! Hãy run sợ trước sự thiên tài của tiểu thư đi! Rùng mình đến phát khóc chưa!”
Người hầu gái đứng chờ ngoài cửa liền bước vào, mang theo y phục.
Tấm vải đen tím đính đá quý kia chắc chắn là dành cho Zero. Đừng nói là bộ màu lam ngọc chật ních kia là của tôi...
“Do không có số đo chính xác nên đây chưa hoàn thành. Sau khi đo xong sẽ chỉnh sửa lần cuối. Ba ngày chắc là đủ. Còn linh mục thì có thể mặc đồ may sẵn, còn Lily thì dùng đồ trẻ con sửa lại chút là được.”
Giọng điệu tên này nghe chẳng khác gì mấy tên quý tộc rành về thời trang.
“Ta ghét mấy bộ đồ khó cử động,” Zero nói. “Ta sẽ mặc cái ta đang có.”
“Tôi cũng vậy,” tôi đồng tình.
Lily nhìn chúng tôi, tai và đuôi dựng thẳng. “Hả? Hai người không muốn sao? Đẹp lắm đó. Em muốn thấy mọi người mặc thử.”
“Không, cảm ơn!” tôi gầm. “Đọa Thú mà mặc mấy cái đó nhìn chẳng khác gì mấy thằng ngu!”
Pooch liếc tôi đầy khó chịu. “Xúc phạm quá đấy. Nhìn em này, lông trắng tinh cùng với chiếc áo choàng đỏ thẫm nhìn chẳng phải rất quý phái sao. Một Đọa Thú sinh ra với bộ lông tự nhiên chẳng phải là hiện thân của thời trang và thu hút sự chú ý sao.”
“Không.”
“Không, hắn nói cũng có lý đấy,” Zero nói. “Nếu được thấy Đánh Thuê mặc mấy bộ đồ quý phái như này thì ta cũng sẵn sàng tham gia.”
Tôi nhăn mặt. “Đừng có so tôi với con sói dâm tục đó chứ, và cô cũng không cần tham gia gì cả.”
Zero nhún vai. “Chán thật đấy.”
Lily kéo tay áo Zero, ra hiệu bảo cô cúi xuống. Zero khom người, và Lily thì thầm gì đó.
Tôi nghĩ mình có thể nghe trộm, nhưng lại không thể nghe rõ được con bé nói gì. Nó biết chính xác cần nói nhỏ đến mức nào để Đọa Thú khác không thể nghe. Hơn nữa, từ vị trí của tôi cũng không thể đọc khẩu hình.
Zero dường như hiểu những gì Lily đang nói. “Thì ra là thế, ta hiểu rồi,” cô gật đầu, rồi liếc nhìn tôi trước khi quay sang Pooch. “Ta đổi ý rồi. Chúng ta thử đồ đi.”
“Thế mới đúng chứ,” Pooch búng tay cái tách.
Tôi há hốc miệng. “C-Cái gì cơ?! Sao cô lại đổi ý nhanh thế?! Này nhóc! Em đã nói gì với cô ta vậy hả?!”
“Bí mật,” Lily nói rồi che miệng lại.
Chết tiệt. Một mình mình không thể đấu lại hai người phụ nữ. Vậy phải dùng chiêu cuối vậy.
“Này linh mục. Ngươi cũng phản đối vụ này chứ?”
“Không.”
“Gì?! Ngươi cũng đồng ý á?!”
“Càng đông người thì càng dễ thu thập thông tin. Và cũng dễ trà trộn hơn.”
Tôi tưởng hắn ghét mấy thứ hào nhoáng, nhưng giờ nghĩ lại thì hắn là kiểu người sẵn sàng làm mọi thứ để đạt được mục tiêu.
Ba chọi một. Nếu tính cả Pooch và Albus thì là năm chọi một. Tôi thua xa về số lượng. Nhưng thế thì sao chứ?
Kết quả bỏ phiếu đa số chẳng là gì với tôi. Tôi không muốn thì tôi sẽ không làm. Tôi không quan tâm thì tôi sẽ không dính vào.
“Kệ xác các người! Tôi không mặc đâu!” Tôi xông thẳng ra khỏi phòng.
Tôi có đang trẻ con không? Bất hợp tác? Tự ti thái quá?
Muốn nói gì thì nói. Tôi cũng chẳng quan tâm. Tôi đã quá quen với bị xấu hổ, bị sợ hãi, bị chế giễu. Nhưng tôi không muốn bị như thế trước mặt Zero.
Không phải vì tôi có tình cảm gì với cô ta. Chỉ là tôi lo lắng về phản ứng của cô ấy.
Trong quá khứ, Zero từng nổi giận đến mức định thổi bay cả thành phố. Cô ấy còn từng bắn Ma thuật giữa thanh thiên bạch nhật. Tóm lại, cô thường hành động thiếu suy nghĩ. Nếu có ai đó chế giễu tôi ở vũ hội, tôi không biết Zero sẽ làm gì với họ.
“Mình đang nghĩ cái quái gì vậy chứ? Đúng là lo xa quá mức.” Tôi dừng bước giữa hành lang, thở dài một tiếng.
Dạo gần đây, tôi đã bắt đầu quen với sự quan tâm của Zero. Ban đầu, tôi thấy khó chịu khi cô ta đột ngột nói “thích” mình. Cô ấy thậm chí chẳng cần tôi đáp lại. Nhưng tôi biết cảm giác khó chịu đó đang dần biến mất.
Và tôi ghét điều đó. Thậm chí là sợ.
Nếu tôi quen với tình cảm đó rồi, chuyện gì sẽ xảy ra nếu một ngày cô ta không như thế nữa?
Nếu là tôi của trước đây, thì tôi có thể thản nhiên nói, “Chuyện thường ấy mà,” hay “Bị phản bội là chuyện cơm bữa.” Nhưng giờ thì… tôi không chắc mình có thế những lời như thế nữa.
“Chết tiệt. Từ bao giờ mà—”
Tôi nghe tiếng bước chân dồn dập chạy về phía mình.
“Đánh Thuê? Sao anh lại ở đây một mình thế? Holdem không nói gì về buổi thử đồ à?”
Tôi ngẩng đầu lên khi nghe giọng trẻ con quen thuộc.
Albus dừng ngay trước mặt tôi, thở hổn hển rồi cười. “Công việc cuối cùng cũng giảm bớt nên em tranh thủ đến xem thử đồ luôn! Anh thấy váy của Zero chưa? Thấy rồi đúng không? Trông hợp với khí chất của chị ấy ghê, kiểu u ám, ma mị, kiểu bùn bùn đen đen ấy! Khoan đã, xong rồi hả? Không, em muốn xem nữa cơ!" Trước khi tôi kịp nói gì, thì Albus kéo tay tôi. “Này, anh mặc thử lại cho em xem đi!”
“Không đời nào! Anh còn chưa mặc thử lần nào, và anh cũng chẳng định mặc!”
“Hả?” Albus tròn mắt. “Sao lại không?! Em nghĩ nó hợp với anh lắm đấy! Em cũng có một bộ riêng, áo choàng lụa màu xanh đậm, thêu chỉ bạc tinh xảo. Nó đắt lắm đó, nhưng Bệ Hạ từng nói rằng người có địa vị thì phải ăn mặc xứng tầm.”
Gương mặt cô bé trầm xuống. “Đó là điều cuối cùng ông ấy nói trước khi qua đời. Em rất quý ông ấy. Khi ông ấy lâm bệnh, em đã cố gắng chữa trị hết sức, nhưng không thành.”
“Ông ấy bị đầu độc mà nhỉ? Anh tưởng ông ấy chết ngay lập tức.”
“Ông ấy cầm cố được bảy ngày. Tụi em đã cố xác định loại độc, nhưng vô vọng. Cũng chẳng tìm được thủ phạm. Em chắc đó là Số 13.” Gương mặt Albus tối sầm, ánh mắt trở nên vô hồn.
Thấy bầu không khí nặng nề, tôi lấy móng tay gõ nhẹ lên trán cô bé.
“Anh làm gì vậy?!”
“Để anh kể cho em nghe một câu chuyện cười này,” tôi nói. “Ngày xưa, có một vị vua bị đầu độc. Một trăm người hầu bị tra tấn chỉ để tìm ra thủ phạm. Bác sĩ hoàng gia cũng không thể xác định được loại độc, cũng chẳng biết ai là thủ phạm. Một vị thầy thuốc danh tiếng được mời đến, ông ta khám thi thể rồi phán: Bệ Hạ băng hà trong tình trạng khỏe mạnh. Chỉ là đến lúc phải đi thôi.”
“Em chẳng hiểu gì cả.”
“Ông ấy mất lúc bao nhiêu tuổi?”
“S-Sáu mươi bảy.”
“Già hơn anh nghĩ đấy. Ông ta có thể ra đi bất cứ lúc nào. Phù thủy các em sống quá lâu nên không hiểu tuổi thọ người bình thường, có cả hàng tá người chết vào những năm 50.”
“Nhưng những người còn lại trong hoàng thất đều bị ám sát mà!”
“Đám đó thì chắc bị ám sát thật. Nhưng giết vua khó hơn nhiều so với mấy người kia. Mà ở tuổi sáu mươi bảy, chờ chết còn an toàn và chắc chắn hơn đầu độc. Huống hồ gì bên cạnh vua có hậu duệ của Solena vĩ đại. Có đầu độc cũng giải ngay được. Ai ngu mà làm chuyện đó?”
“Nhưng Bệ Hạ ngã xuống khi đang ăn, và bác sĩ hoàng gia bảo là do trúng độc.”
“Thế em tin à?”
“E-Em…”
“Bác sĩ hoàng gia thì cũng chỉ là bác sĩ thôi. Mà em là Pháp sư chuyên về Chương Bảo hộ. Theo em thì ai có nhiều lý do để nói dối hơn?”
Albus tròn mắt nhìn tôi. Em mấp máy môi định nói gì đó, nhưng rồi vẻ mặt ngày càng trở nên lo lắng, như vừa nhận ra điều gì đó.
“Ý anh là họ bịa chuyện đầu độc để hạ thấp uy tín của em sao?”
“Có thể là vậy. Trong hoàng gia thì mấy chuyện mưu mô quỷ kế đó như cơm bữa ấy mà. Ở Cleon còn có chuyện một bác sĩ mất việc vì một vị Thánh nữ sử dụng Chương Bảo Hộ nữa kìa. Pooch cũng nói rằng trong vương quốc có không ít kẻ muốn kéo em xuống.”
“Em biết. Nhưng… nếu thật sự là đầu độc thì sao? Em ghét phải thừa nhận nhưng Số 13 hoàn toàn có thể qua mặt được em. Hắn mà muốn thì chắc chắn có thể tạo ra một loại độc không để lại dấu vết gì.”
“Vậy nếu nó thật sự là ông ấy đến lúc phải đi thì sao? Trong trường hợp đấy thì em lại vu oan cho Số 13. Anh tưởng em ghét bị giết oan nhất mà.”
Albus giật mình. Bà của cô, Solena, đã bị giết oan. Người ta nói bà gây ra một đại dịch, trong khi thực ra bà dùng Ma pháp chỉ để cứu người.
“Có lẽ em đã nhầm về chuyện đầu độc,” em nói. “Nhưng không thể nghi ngờ rằng Số 13 đang cầm giữ hoàng tử ở đâu đó! Người yêu vương quốc này lắm. Nếu biết tin Quốc Vương băng hà, người đã trở về ngay.”
“Anh không nói hắn hoàn toàn vô tội đâu. Hắn cũng ít nhiều gì dính dáng đến Cestum. Dù sao thì chúng ta phải tìm ra hắn để hỏi rõ. Anh chỉ muốn nói rằng thay vì mất thời gian đổ lỗi hết cho Số 13, em nên học cách phân biệt bạn và thù đi đã.” Tôi khều khều em bằng móng vuốt.
“Dừng lại đi!” em kêu. Lấy tay che đầu. “Anh đang làm đau em đấy! Em là quan chức cấp cao đấy!”
“Ồ thật sao? Nếu em là nhân vật quyền quý, thì cũng nên học cách nhìn người cho đúng đi.”
“Em cũng đã cố rồi mà! Anh không biết em đã trải qua những gì đâu.”
Albus xua tay như một đứa trẻ, phồng má như trẻ con. Rồi bất chợt cúi đầu xuống. “Này, Đánh Thuê.” Em nói, giọng run rẩy. “Anh sẽ đứng về phía em chứ?”
Tôi không thể nhìn thấy nét mặt em, nhưng giọng nói thì yếu ớt đến đáng thương.
Đúng rồi. Em ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ mà.
Em thông minh hơn nhiều người, hiểu Ma thuật và dùng được chúng, nhưng thực ra còn nhỏ hơn Lily vài tuổi.
“Chẳng phải em đã hỏi câu đó lần đầu chúng ta gặp nhau sao? Sau đó em lại nghĩ bọn anh thuộc phe em nên dẫn tới nơi ẩn của mình. Em quá cả tin.”
Em lườm tôi, ánh mắt sắc bén. “Ừ thì, hồi đó Zero dùng Ma thuật nên em mới nghĩ chị ấy cùng phe với mình.”
“Chính xác. Kẻ thù lòng lang dạ sói. Nói dối không chớp mắt thì có hỏi gì cũng ích lợi gì đâu. Em phải tự quyết định xem ai là bạn, ai là thù. Nếu anh nói là bạn của em, thì chắc gì em biết anh không nói dối hay không.”
Albus phồng má trắng phau của mình. “Em không muốn nghe thêm bất kỳ lời dạy đời nào nữa!”.
Tôi nhìn em một hồi. “Nhưng anh luôn đứng về phía em,” tôi nói thật khẽ như thể không để ai nghe thấy.
Phân biệt bạn thù là quan trọng, nhưng đôi khi, chỉ cần ai đó nói là sẽ đứng về phía ta vô điều kiện, thì cũng đủ khiến ta thấy nhẹ nhõm.
Lần đầu kể từ lúc hội ngộ, tôi mới thấy Albus mỉm cười thoải mái đến vậy.
“Vậy cho em xem thử anh trong bộ đồ đó với nhé!”
Nó thì liên quan gì tới cuộc tranh luận nãy giờ vậy?
Tôi đưa tay lên trước mặt Albus.
“Đó là hai chuyện khác nhau!”
Rồi tôi búng trán em ấy bằng móng vuốt.
_________________________________
Sau khi thoát khỏi sự quấy rầy của Albus , tôi trốn vào phòng mình. Một lát sau, Zero lảo đảo bước vào, tay ôm đầy trái cây.
“Cái gì thế kia?” tôi hỏi.
"Cống phẩm cho ta," cô đáp. "Ta phát hiện chúng được chất thành đống bên cạnh lúc đang thử váy. Đám hầu gái bị ta mê hoặc nên cứ tự động mang tới, chẳng ai sai bảo gì cả. Còn nhiều lắm, nhưng ta không mang nổi hết, nên ta chỉ lấy mấy trái mình thích, còn lại thì để đó."
“Vẫn lợi dụng cái nhan sắc hủy diệt của mình nhỉ?”
“Đôi khi xinh đẹp cũng là một tội ác,” cô nói không chút xấu hổ.
Sau đó cô ném cho tôi một quả chín mọng. Tôi cắn một miếng mà chẳng buồn cảm ơn. Nó ngọt và mọng nước đến mức mặt tôi nhăn lại. Tôi chắc loại này đắt lắm.
“Chỉ có mình cô à? Con nhóc kia đâu rồi?”
“Chạy rồi."
“Sao cơ?”
“Con bé muốn anh và ta mặc đồ đẹp, nhưng chắc sợ phải mặc cho mình. Sau khi đo nhanh cho linh mục, rồi Chó chuẩn bị vài đồ trẻ em để thay cho nhóc ấy, thì nhóc chạy thẳng ra ngoài, lông dựng đứng lên.”
Pooch bây giờ đang rượt theo em. Nghĩ đến cảnh đó khiến tôi thấy thương cho nhóc.
Tôi bật cười. “Kệ con bé đi. Ai biết được người ta sẽ xì xào những gì nếu em nó diện váy đi dự tiệc chứ. Tôi cũng vậy thôi—bọn họ sẽ chỉ cười nhạo sau lưng. Ngoài mặt thì không có gì, nhưng sau lưng thì chưa chắc.”
“Ta thì không.”
“Ừ, cô là trường hợp ngoại lệ.”
“Chỉ ta là không đủ sao?”
Tôi nhìn cô. Đôi mắt Zero xoáy chặt lấy tôi. Tôi vội quay đi, quay lưng và liếc ra ngoài cửa sổ.
“Không phải vậy. Nếu ai đó chế giễu tôi, cô sẽ nổi điên và gây náo loạn.”
“Tất nhiên rồi. Ta không đủ khoan dung để bỏ qua cho kẻ xúc phạm bằng hữu của mình.”
“Đó chính xác là điều tôi đang nói! Nếu cô mất kiểm soát, nhóc ấy sẽ bị kéo vào tình thế khó xử.”
“Nếu vậy thì ta sẽ dạy cho bọn họ biết lễ nghĩa. Ta sẽ không dung thứ sự thô lỗ chỉ để giữ hòa khí.”
Thế là kiên nhẫn cũng không phải lựa chọn. Chết tiệt. Cô nên hiểu rằng phù thủy và Đọa Thú tham gia vũ hội chỉ gây rắc rối thôi. Sao cô lại đột nhiên muốn tham gia?
“Nhóc con đã nói gì với cô?” tôi hỏi.
“Hmm?”
“Ban đầu cô tỏ vẻ không hứng thú, nhưng sau lời nhóc con thì lại đổi ý.”
“À, chuyện đó à,” Zero mỉm cười. “Con bé kể về ba mẹ. Anh còn nhớ họ thân thiết với nhau thế nào chứ, phải không?”
“Nhớ. Bà vợ mạnh mẽ và ông chồng hiền lành.”
“Phải, chính hai người đó. Nghe nói vào ngày kỷ niệm lần đầu gặp mặt, người vợ luôn ăn diện thật lộng lẫy. Cô ấy chỉ cho chồng mình thấy, và anh ta thì cứ như bị mê hoặc. Nhìn cứ như cảnh thú hoang tìm bạn tình của nhau vậy. Con nhóc nói rằng nếu ta ăn mặc thật đẹp, anh sẽ cảm thấy hài lòng. Ta thì vốn đã đẹp sẵn rồi, nhưng ta tin là sẽ rất thú vị nếu được ăn diện vì anh.” Zero mỉm cười, nhìn tôi bằng ánh mắt như thể đang ngắm nhìn một thứ gì đó vô cùng trân quý.
Phản ứng kiểu quái gì bây giờ? Tôi có cần phải nói gì đó không?
Cuối cùng, tôi chỉ thều thào, “Đồ ngốc,” hầu như không nghe rõ, với giọng yếu ớt.
“Tôi... tôi chẳng vui gì đâu! Chỉ là quần áo thôi mà. Có gì ghê gớm đâu chứ.”
“Không sao. Dù điều đó không khiến anh vui, ta vẫn sẽ ăn vận thật lộng lẫy vì anh. Ta sẽ điểm trang thân thể mình bằng ngọc ngà châu báu. Ta sẽ tô son đỏ trên đôi môi đỏ thắm của mình, và điểm thêm sắc hồng rực rỡ lên làn da trắng muốt. Hãy tưởng tượng đi, Đánh Thuê. Ta gọi anh là tri kỉ duy nhất của mình, là người ta tin tưởng hơn bất kỳ ai, và chúng ta cùng cười nói muôn điều bên nhau. Khi người đời nhìn thấy chúng ta, họ sẽ cười ư? Không. Tất cả sẽ nhìn anh với ánh mắt ghen tị. Rồi họ sẽ gạt bỏ màn sương định kiến, để nhìn thấy vẻ đẹp thực sự nơi con người anh.”
Sao cô ấy có thể tự tin đến mức đó chứ? Mà tôi không thể nói cô ấy kiêu ngạo được. Vẻ đẹp của cô thật sự áp đảo.
Zero đặt tay lên má tôi. Cô bảo tôi cúi xuống, nên tôi làm theo.
Cô áp trán mình vào trán tôi. “Nếu anh không muốn thì không cần phải để người khác thấy. Ta chỉ muốn nhìn thấy anh ăn mặc chỉnh tề vì ta thôi. Ta chắc chắn bộ đồ mà cô nhóc kia chuẩn bị sẽ rất hợp với lớp lông trắng của anh. À, hợp với cả hình dạng con người của anh nữa. Cô nhóc ấy là một phù thủy tài năng. Con bé có thể nhìn thấy hình dạng thật của anh.”
Zero từng nói rằng phù thủy có thể nhìn thấy hình dạng thật của Đọa Thú—tức hình dạng con người của tôi.
“Nói tôi nghe một chuyện đi, phù thủy.”
“Chuyện gì vậy, Đánh Thuê?”
“Cô thích tôi như nào hơn? Tôi, quái vật… hay tôi, con người?”
Zero mỉm cười khẽ ngẩng đầu, đôi mắt tím thẳm nhìn thẳng vào tôi.
“Anh đang hỏi ta thích cái nào hơn, biển cả hay những con sóng. Cả hai đều là anh, và ta thích cả hai. Anh là anh, kể cả là một chiến binh thú hay một con người yếu ớt. Lông đỏ hay đen, đầu trọc hay râu ria cũng thế. Ta cũng chẳng bận tâm. Anh quá bận tâm đến vẻ bề ngoài. Sâu thẳm bên trong anh vẫn là anh, bất kể trông như thế nào. Ta nói có sai sao?”
Tôi cũng chẳng biết trả lời sao nữa.
Một năm trước, khi Zero hỏi tôi có muốn làm người không, tôi không hề do dự mà nói “có”. Nhưng nếu có ai đó… nếu có người như Zero không quan tâm đến vẻ ngoài của tôi thì sao?
Tôi chợt nhớ lại lời tên người làm ở quán trọ khi trước.
Hắn nói rằng khi trở lại hình dạng con người, hắn cảm thấy lạc lõng và bối rối. Hắn không thể làm những việc mình từng làm trước đây, và cũng đánh mất khả năng chiến đấu.
Có lẽ điều Zero đang trao cho tôi là thứ mà tôi luôn mong mỏi nhất.
Những cơn đói thịt đồng loại từng giày vò tôi một năm trước giờ đã biến mất. Đọa Thú nào càng khao khát làm người, họ sẽ càng nhanh hóa thành dã thú thực sự. Nếu đúng như vậy, thì có nghĩa là tôi không còn muốn làm người nữa sao?
“Sao thế, Đánh Thuê? Trông anh có vẻ khổ sở quá đấy. Nếu là lời tỏ tình thì ta luôn sẵn sàng lắng nghe đấy.” Zero nở một nụ cười tinh quái.
Tôi cau mày và lắc đầu. “Nếu cô nói vẻ ngoài không quan trọng, thì tôi mặc gì mà chả được.”
“Vậy nếu ta khỏa thân thì cũng không có vấn đề gì đúng không??”
“Chúng ta đang nói về quần áo, nên dĩ nhiên cô phải mặc gì đó chứ!”
Zero phá lên cười. Cô trượt người ra xa rồi dí ngón trỏ vào ngực tôi. “Ta chẳng bận tâm nếu anh hoàn toàn khỏa thân đâu. Nhưng thỉnh thoảng, ta muốn được thấy anh trong một bộ trang phục khác. Trong tất cả những ham muốn ích kỷ của ta, ta nghĩ điều này là khá nhẹ nhàng rồi đấy.”
“Ra là cô cũng biết mình ích kỷ đấy hả.”
“Với phù thủy, sống đúng với ham muốn của bản thân là một loại đức hạnh mà.” Cô ấy nói đầy tự hào.
Tôi thở dài. Cơ mà… cũng chỉ là quần áo thôi mà.
Nếu chỉ mặc để cho Zero xem, thì tôi cũng chẳng phải lo bị người khác cười chê. Albus chắc sẽ nhẹ nhõm hơn nếu thấy tôi mặc thử bộ đồ đó. Chỉ cần chịu đựng một chút vì cái bộ đồ gò bó, có lẽ cũng đáng.
Cánh cửa bật mở, tên linh mục lao vào phòng.
“Xin lỗi vì phá đám màn ve vãn trơ trẽn của hai người, nhưng chúng ta có chuyện quan trọng cần bàn.” Hắn ngồi xuống ghế và bắt chéo chân.
Tôi bật dậy, lông dựng hết cả lên. “N-ngươi nghe hết rồi sao?! Ngươi ở ngoài đó từ khi nào?!”
“Từ cái đoạn ‘Cô thích tôi như nào hơn?’.”
“Thôi ngay! Xoá sạch khỏi trí nhớ đi! Nghe lén chẳng ngầu chút nào đâu, đồ khốn! Sao ngươi không vào ngay từ đầu luôn đi?!”
“Ta không vô duyên tới mức xen ngang vào lúc đó.”
“Tốt lắm, linh mục,” Zero nói. “Ngươi đúng là một người chu đáo.”
“Này phù thủy! Tình cảnh này mà cô còn khen hắn được hả?!”
Tôi xấu hổ đến mức toàn thân vã đầy mồ hôi. Tôi muốn móc họng mình ra bằng móng vuốt. Tôi muốn giết tên linh mục kia để bắt hắn quên hết mọi chuyện.
Nhưng cả Zero lẫn hắn vẫn giữ vẻ điềm nhiên, chẳng mảy may bận tâm đến nỗi khổ sở của tôi.
“Không cần phải xấu hổ đến thế đâu,” Zero nói. “Giữa chúng ta là mối quan hệ thân mật mà.”
“Không hề nhé!”
“Hai ngươi cứ dính lấy nhau suốt, giờ còn xấu hổ cái gì?” linh mục nói.
“Không có! Tôi không dính lấy cô ta!”
Ít nhất là tôi nghĩ vậy. Tôi cõng cô ấy vì cô ấy không muốn đi bộ, và chúng tôi ngủ chung giường chỉ vì như thế tiện hơn. Khách quan mà nói thì trông chúng tôi có vẻ thân mật thật, nhưng theo góc nhìn của tôi, tôi chỉ làm những gì cần thiết mà thôi.
Còn lại đều là do Zero đòi hỏi đủ thứ. Tóm lại, không phải lỗi của tôi!
Linh mục bật cười. “Ta chẳng quan tâm đến mấy chuyện đó đâu.”
“Thế chuyện quan trọng này là gì đây?” Zero hỏi, như thể chẳng có gì vừa xảy ra.
Lúc này tôi chẳng biết làm gì ngoài đứng chôn chân với nắm tay siết chặt. Tôi có rất nhiều điều muốn nói, thậm chí muốn bỏ đi như Lily, nhưng tôi nghiến răng, cố kiềm chế.
“Cô phù thủy tên Albus đó, có vẻ không được lòng người lắm.”
Tôi há hốc miệng. “Gì cơ?”
Linh mục bắt đầu liệt kê những lời gièm pha mà hắn thu thập được khắp lâu đài:
Albus đã ám sát nhà vua để cướp ngôi và cả vương quốc.
Số 13 thật sự chưa chết. Albus và hắn vẫn còn giữ liên lạc với nhau, và cuộc hành quyết năm ngoái chỉ là màn kịch để lấy lòng vua.
Cô ta coi thường những người không có tài năng về Ma thuật.
Bất cứ tín đồ nào của Giáo Hội trong lâu đài đều bị tống vào ngục.
Cô ta không cho những người có tài hơn mình sử dụng Ma thuật.
Nhốt hàng loạt Đọa Thú, lột da sống và dùng làm tế phẩm để nâng cao Ma thuật.
Danh sách cứ thế kéo dài.
“Chắc là tin đồn thất thiệt thôi,” tôi nói.
“Nhưng vụ hành quyết Số 13 là giả thì đúng thật,” Zero thêm vào.
“Ta không có ý bênh phù thủy,” linh mục nói, “nhưng khi đã có ác cảm rồi, thì kể cả hành động đúng cũng sẽ bị xem là sai. Nói cách khác, cô ta đang bị xa lánh đến mức mang đủ loại tiếng xấu. Và điều đó dẫn đến âm mưu ám sát.”
“Gì cơ?! Này, ngươi chắc chắn chứ?!”
“Ta không hỏi chi tiết để tránh bị nghi ngờ, nhưng ta khá chắc rằng họ định ra tay vào buổi vũ hội. Đó là dịp duy nhất người ngoài được mời vào lâu đài, và nếu Đại pháp sư bị ám sát giữa đám đông thì sẽ chẳng thể giấu được.”
Tôi và Zero nhìn nhau. Nếu cả vương quốc, cả thế giới biết Albus đã chết, thì nó chắc chắn sẽ là thảm họa.
Kết giới đang kiềm chế các Pháp sư ở Wenias sẽ biến mất, và sẽ không còn ai dẫn dắt họ. Hơn nữa, nhà vua cũng đã chết rồi.
“Sao ngươi lại nói cho bọn ta chuyện này?” Zero hỏi. “Chẳng phải Giáo Hội luôn muốn nhóc ấy chết sao?”
“Các ngươi không hiểu. Phải chính tay Giáo Hội tiêu diệt phù thủy mới được. Vì sao? Vì chỉ Giáo Hội mới có thể dập tắt sự hỗn loạn sau đó. Và theo quan điểm của Giáo Hội—cũng tức là quan điểm của ta—hiện tại chưa phải lúc để tiêu diệt phù thủy ở Wenias. Bọn ta chưa sẵn sàng.”
Zero gật đầu. “Vậy thì bọn ta phải tự lo liệu. Vì không biết ai là kẻ chủ mưu, nên chỉ còn cách bảo vệ cô nhóc.”
“Hoặc là hủy vũ hội.”
“Nếu ngươi không tự thấy mình ngu thế—”
“Biết rồi, biết rồi! Không hủy được! Tôi hiểu mà, nên đừng có giơ gậy dọa giết ta nữa, tên linh mục sát nhân!”
Vương quốc đã đổ không biết bao nhiêu tiền bạc, thời gian và nhân lực để chuẩn bị cho vũ hội quan trọng về mặt chính trị này. Hủy bỏ là điều bất khả thi.
Nhưng chúng tôi chẳng biết ai là kẻ chủ mưu, sẽ ra tay từ đâu, thậm chí còn chẳng chắc liệu có âm mưu ám sát thật hay không. Nếu muốn bảo vệ Albus, chúng tôi buộc phải luôn ở bên em ấy.
Tôi cau mày. Còn Zero thì mỉm cười nhìn tôi.
Linh mục đứng dậy, mở cửa và ra hiệu cho tôi bước ra ngoài. “Đi thử đồ thôi. Ngươi không thể bảo vệ thủ lĩnh tối cao của một vương quốc trong cái bộ dạng này được đâu.”
_________________________________
Lâu lắm rồi mới lên chap cho mn, hẹ hẹ hẹ. Dạo này bận quá mà cũng hong báo trc để mn ngóng. Với chắc nhóm sẽ tăng thời gian ra chap hơn nha :((((. (Có thể là 2 tuần mới đc 1 chap :v).
P/s: Bọn t bận thôi chứ sẽ ko drop đâu nhe hè hè.


0 Bình luận