“Mình thực sự chán ngấy với mọi việc. Vượt quá mức giới hạn của mình rồi, cứ hết vấn đề này đến vấn đề khác.”
Vừa nghịch mớ tóc vàng mềm mại của mình, Albus nằm dài ra bàn thở dài.
Cô đang ở trong ngôi nhà cũ của người bà quá cố của mình—hang của Solena, ẩn sâu trong khu rừng của phù thủy, nơi xua đuổi những kẻ tà ác và chỉ dẫn cho những linh hồn lạc lối.
Căn nhà được Solena tạo nên bằng Ma Thuật, được xây hoàn toàn từ gỗ xoắn, dây thường xuân to quá mức và những loài hoa không bao giờ tàn.
Cái bàn nơi Albus đang tựa được đan từ nhiều đoạn thường xuân chằng chịt, còn chiếc ghế thì là một cái thân cây bị uốn một cách kì lạ.
Albus yêu nơi này. Cô lớn lên trong những ngày tháng hạnh phúc. Khí trời dịu mát, cô còn có thể cảm nhận được sự hiện diện của người bà đã khuất.
Vì thế nên bất cứ khi nào cảm thấy áp lực, Albus đều trở về đây và tâm sự với hình bóng của Solena trong ký ức của mình.
Người luôn nghiêm khắc, thông tuệ, và cũng nhân hậu nhất cô từng biết. Tưởng nghĩ về điều bà sẽ nói với mình khi còn sống khiến Albus cảm giác nhẹ nhõm hơn.
Nhưng giờ đã khác xưa.
“Con mệt lắm ấy. Gần đây có tin đồn nói rằng con đã đầu độc Bệ Hạ. Họ nói phù thủy đang cố chiếm lấy vương quốc. Chiếm lấy gì chứ? Chúng con chỉ muốn chung sống hòa bình thôi mà.”
“Nghe thật kinh khủng,” một giọng nói dịu dàng vang lên. “Con đã cố bảo vệ Đức Vua. Nếu Ngài bị đầu độc, hẳn kẻ chủ mưu đã phản đối việc chung sống với phù thủy.”
Giọng nói phát ra từ con búp bê cũ ngồi trên ghế bập bênh, đội mũ chóp nhọn cùng áo choàng dài—món quà bà đã tặng cho Albus lúc nhỏ. Tất nhiên là lúc trước con búp bê này không biết nói chuyện hay cử động.
“Không sao đâu. Đừng lo. Con không đơn độc, vẫn còn nhiều người đứng về phía con mà. Con là một đứa trẻ thông minh, chắc chắn sẽ biết ai là bạn, ai là thù, đúng chứ?”
Albus liếc nhìn con búp bê. Tâm trạng tức tối cũng dần dịu xuống. Con búp bê là thứ duy nhất không bao giờ mắng mỏ, ép buộc hay giục cô làm việc.
“Tiểu thư! Tôi biết ngay cô ở đây mà!” Tiếng gọi vọng từ ngoài. “Cô không thể trốn việc mãi được đâu. Cả vương quốc đang loạn vì việc Đức Vua băng hà đấy.”
Cau mày, Albus phồng má bực bội đứng dậy khỏi ghế. “Chắc cũng chỉ lại mấy cuộc họp, khiếu nại, tiếp khách vớ vẩn. Ta không cần phải làm. Có Holdem lo rồi mà. Sao cứ phải là ta chứ?”
“Con nên nghỉ ngơi chút đi,” búp bê nói. “Con đã làm việc không ngừng nghỉ rồi.”
Albus mỉm cười. “Con cảm ơn bà. Giờ con phải đi rồi. Con là Đại pháp sư rồi. Con sẽ còn tới thăm bà.”
“Lúc nào cũng được.”
Búp bê dường như đang mỉm cười.
_________________________________
Xem lại những gì đã xảy ra cho đến giờ. Phải, rất cần thiết. Tình hình tệ đến vậy đấy.
Tất cả bắt đầu từ cuộc nội chiến ở vương quốc Wenias, lúc phù thủy và chính quyền xảy ra xung đột.
Tôi đến vương quốc để hỗ trợ cuộc săn phù thủy thì gặp Zero. Tôi đã đồng ý làm hộ tống cho Zero với điều kiện cô sẽ biến tôi thành người. Cuối cùng, công việc của tôi lại thành thu thập thông tin về Ma Thuật bị tuồn ra ngoài Wenias. Giờ đây chúng tôi phải truy đuổi một nhóm rác rưởi tên là Cestum, lũ khiến tôi luôn đau đầu.
Một lũ phiền phức đã lợi dụng thánh nữ để gây ra sự cố Ma Thuật tại Cộng hòa Cleon, dùng Đảo Hắc Long làm “chuột bạch” để thử nghiệm Ma Thuật, và còn âm mưu làm suy yếu quyền lực của Giáo Hội tại cảng thiên đường của Lutra.
Để truy ra tung tích kẻ cầm đầu Cestum, chúng tôi đã lặn lội đến tận Rừng Cầu Nguyệt để gặp Số 13, anh trại của Zero người từng được cho là thủ lĩnh của tổ chức lúc trước. Nhưng ngay khi đến nơi, thứ đợi chờ chúng tôi là nỗi thất vọng ê chề.
Tóm lại là, chúng tôi đã vượt cả chặng đường dài để nhận ra rằng chẳng ai ở nhà. Số 13, người đáng lẽ quay về hang ổ dưới lòng Rừng Cầu Nguyệt cùng đám đồ đệ của mình giờ lại không thấy đâu.
“Số 13?”
Ngay lúc Zero gọi tên hắn, ma pháp đặc trưng của Số 13 đã được kích hoạt, triệu hồi cưỡng chế kéo chúng tôi đến một nơi nào đó.
…
Giờ về lại thực tại.
Theo tôi thì đây là phần tệ nhất.
“Tại sao?!” Tôi hét lên. Ai làm chuyện này? Để làm gì chứ? Kiểu tra tấn gì đây? “Sao lại có cả một con lợn rừng Ebl ở đây?!”
Lắc đầu vì choáng váng do triệu hồi cưỡng chế, bằng cách nào đó tôi vẫn có thể ngẩng đầu lên nhìn.
Thứ nhất, nó to hơn tôi.
Thứ hai, nó đang tức giận.
Thứ ba, nó đã nhận ra tôi.
Khi vừa nhận ra thì nó đang lao thẳng về phía mình, tôi tưởng rằng mình đã chết chắc rồi. Tôi nhanh chóng nhìn quanh kiếm Zero. Không thấy Zero, tôi liền tìm Lily rồi tên linh mục.
Không chắc có phải may mắn không nhưng không ai gần đây. Nếu không phải bảo vệ mọi người, điều duy nhất tôi có thể làm khi đối mặt với lợn rừng Ebl.
36 kế chuồn là thượng sách.
Tuy nhiên, tôi kết luận rằng không thể tránh khỏi cú lao tới của con lợn rừng khi nó đã ở ngay trước mắt tôi, nên tôi quyết định chịu đòn.
Tôi khoanh tay che đầu rồi cuộn người lại, ngay lúc nó lao vào, tôi bật lùi ra sau để giảm bớt lực va chạm. Một cú húc trực diện của con lợn rừng cũng đủ khiến xương cốt kêu răng rắc, nhưng đối với một Đọa Thú như tôi thì không đủ để mất mạng.
Tôi lăn tròn trên đất rồi lập tức bật dậy, lấy lại thế đứng. Đà lao của con lợn khiến nó đâm thẳng vào thân cây.
Khi nó còn đang loạng choạng, tôi định nhanh chóng bỏ chạy thì nghe thấy tiếng gọi.
“Đánh Thuê!”
Tôi quay về hướng giọng nói phát ra và thấy chiếc áo choàng đen dài sau cái cây đằng xa.
“Phù thủy! Cô còn làm gì ở đó vậy?!”
“Linh mục cùng nhóc chuột vẫn còn đang bất tỉnh! Thu hút sự chú ý của đống thịt đó khi ta gọi hồn họ trở lại!”
“Thu hút sự chú ý á? Nói thì dễ hơn làm đấy.”
Tôi muốn phàn nàn rằng mình không thể làm được nhưng tình hình nguy cấp. Zero còn đang giữ chặt lấy linh mục và Lily.
Triệu hồi cưỡng chế là một phép cực kỳ nguy hiểm. Nếu một người không có nền tảng về Ma Thuật bị triệu hồi, thì có khả năng cao họ sẽ chết.
Như lần đầu bị triệu hồi cưỡng chế, tôi có thể đã chết nếu như không có Zero giúp. Kinh nghiệm từ lần trước giúp tôi có thể di chuyển không vấn đề gì, chỉ bị chút choáng váng.
Nhưng đó không phải vấn đề bây giờ.
“Cô nghĩ mình tôi có thể chống nổi con lợn này à?!”
Tôi biết mình cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, nhưng miệng vẫn không nhịn được vẫn lẩm bẩm vài câu.
Tôi không thể để con lợn Ebl này chuyển hướng sang Zero. Nếu không thể chạy thoát thì chỉ còn cách giết nó. Lấy lại tinh thần tôi nhảy ra từ lùm cây đang núp và đối đầu trực diện với nó.
“Lại đây, đồ bị thịt di động! Ta sẽ xẻ mày ra thành từng mảnh rồi lấy phần ngon nhất ăn!”
Đôi mắt đỏ ngầu của con lợn khóa chặt vào tôi. Nó liền hừng hực lao tới tôi, phá tan những thân cây trên đường. Tôi nhanh chóng rút một bom nổ trong túi và quăng thẳng vào mũi nó. Dù không mạnh lắm nhưng cũng đủ gây choáng. Âm thanh chói tai cùng ánh sáng luôn hiệu quả với thú hoang. Con lợn rú lên, hoảng loạn để lộ phần bụng mềm—điểm yếu chí mạng.
Tôi lướt tới ngay lập tức, luồn xuống bụng nó, cắm kiếm thật sâu đến khi chỉ còn mỗi chuôi lộ ra. Rồi dốc sức rạch một đường dọc theo bụng nó. Máu tươi cùng nội tạng tuôn ra ào ạt.
Con lợn loạng choạng vài bước, rồi thân hình to lớn đấy đổ ập xuống, làm đổ một cái cây nhỏ. Co giật vài hồi thì hoàn toàn bất động.
Khi chắc rằng nó đã chết hoàn toàn, tôi cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.
“Chà, so với rồng thì con lợn này chẳng là gì.”
“Làm tốt lắm, Đánh Thuê,” Zero vỗ tay nói. “Anh một mình giết được cả con lợn lớn thật dễ dàng. Rất ấn tượng. Ta lại yêu anh thêm một lần nữa rồi.”
“Cảm ơn vì lời khen. Còn hai người kia sao rồi? Họ ổn chứ?”
“Ổn cả. Vừa lấy lại được nhận thức. Đọa Thú chưa bao giờ làm ta ngưng ngạc nhiên. Nhóc chuột thì cư xử như chẳng chuyện gì cả. Còn linh mục thì nôn hết mọi thứ trong bụng khi vừa tỉnh dậy.”
“Điều đó tốt đấy.” Tôi cười.
“Còn ta thì thấy tệ lắm.”
Tôi cảm thấy một cơn giận dữ sau lưng mình. Ngoái lại thì nhìn thấy tên linh mục đang đứng đó, mặt mày tái mét nhưng giữ được vẻ uy nghiêm. Còn Lily thì đang nhìn hắn đầy lo lắng.
“Trông ngươi vẫn ổn mà.
“Các linh mục có khả năng chịu đau cao,” hắn nói. “Người bình thường sẽ không thể đứng dậy lại được đâu. Nhưng mà làm sao chúng ta lại đang ở giữa rừng vậy?”
“ Số 13 đâu? Tôi tưởng hắn triệu hồi chúng ta.”
“Xét theo tình hình hiện tại, đó là kết luận hợp lý nhất,” Zero nói. “Hừm, lạ thật. Chẳng thấy bóng dáng Số 13 đâu cả.”
“Gì cơ?! Tôi tưởng triệu hồi cưỡng chế là triệu hồi người đến người triệu hồi, không phải đến nơi nào đó.”
“Như những gì ta biết, nó là phép triệu hồi. Nó chỉ có thể triệu hồi mục tiêu đến người triệu hồi.”
Vậy thì Số 13 phải đâu đó quanh đây.
“Chúng ta đã trong hang của Rừng Cầu Nguyệt một lúc rồi,” tên linh mục nói. “”Vậy cái triệu hồi cưỡng chế ngươi đang nói đến là ma pháp gì thế? Với chúng ta đang ở đâu vậy?”
Quá nhiều thông tin hắn cần phải xử lý nhưng ngay cả chúng tôi cũng không hiểu tình huống mình đang gặp phải. Cũng chẳng giải thích được gì thêm.
Lily ngẩng đầu lên. “Ngọn núi to quá,” miệng con bé há hốc trong sự kinh ngạc.
Núi? Tôi quay đầu lại và trông thấy dãy núi khổng lồ như bức tường chắn hết tầm nhìn.
Đợi một chút. Lợn rừng Ebl, và dãy núi chắn đường lữ khách.
“Trông quen thật đấy, Đánh Thuê,” Zero lẩm bẩm, giọng nói đầy vẻ hoài niệm.
“Phải, tôi sẽ không bao giờ quên nơi này,” tôi đáp như nhớ lại những ngày tươi đẹp.
Zero và tôi cùng thấy khung cảnh này trước đây. Chính xác hơn, chúng tôi gặp nhau ở vương quốc này, nơi tôi đồng ý làm vệ sĩ cho Zero.
Một bản đồ hiện ra trong tâm trí tôi.
Bản đồ vương quốc Wenias (Phiên bản sửa đổi)
Thương nhân được chào đón tại Fomicaum, nơi bạn có thể thu thập các vật phẩm quý hiếm khắp nơi trên thế giới.
Tại thủ đô Plasta, các buổi biểu diễn được tổ chức tại quảng trường vào ngày lễ Nữ thần hàng tuần.
Đặc sản: Thịt lợn rừng Ebl nướng mềm và mọng nước (một loài lợn rừng khổng lồ có nguồn gốc từ Wenias).
Cảnh báo: Lợn rừng Ebl hoang dã sống trong rừng. Nghiêm cấm săn bắt. Luôn luôn đi trên đường chính.
Tôi ngẩng đầu nhìn trời. Trời ạ.
“Có lẽ như chúng ta đã trở lại Wenias rồi.”
“Vậy để ta nói thẳng ra nhé,” tên linh mục cau mày nói. Bọn tôi đã cố gắng giải thích rõ ràng nhất có thể nhưng hắn vẫn chưa hiểu hoàn toàn. “Nhờ vào phép của tên 13 gì đó, chúng ta đã từ Rừng Cầu Nguyệt, ở Đông Nam đại lục, đến tận vương quốc Wenias, ở ngay giữa trung tâm đại lục. Vậy mà không thấy bóng dáng tên pháp sư đâu và cũng không rõ hắn triệu hồi chúng ta nhằm mục đích gì.”
“Cách nói hơi gắt gỏng đấy.”
“Thì quá gắt thật! Vậy giờ chúng ta làm gì giờ?!”
Tôi định đáp, “Tôi không biết,” nhưng cũng cần có cách gì đó. “Tôi đoán là ta nên đi tìm Số 13?” Tôi liếc nhìn Zero để tìm thêm ý kiến.
Mục tiêu ban đầu là hỏi Số 13 là hắn có liên quan gì đến Cestum không, rồi moi chút thông tin từ hắn.
“Ta đã dò hết các dấu vết của Số 13 nhưng hắn vẫn rất cẩn trọng giấu mình. Ta chắc chắn rằng hắn đang ở Wenias nhưng đến ta cũng không thể xác định vị trí chính xác.”
“Vậy hắn triệu hồi chúng ta rồi trốn đi sao? Tôi thực sự không thể hiểu nổi gã này.”
“Số 13 mà. Hắn hẳn phải có lý do cho hành động này. Nhưng không thể hỏi tại sao nếu không tìm thấy hắn. Chúng ta cần phải tìm hắn bằng cách nào đó.”
“Chà, nếu vậy thì…”
Chỉ có một cách duy nhất.
“Quả là không còn cách nào khác,” Zero đồng ý.
Lily tò mò nhìn tôi và Zero. “Là gì vậy ạ?” con bé hỏi như để cố bắt kịp nội dung cuộc trò chuyện.
“Tốt nhất chúng ta nên quay trở lại chỗ cô nhóc,” tôi nói. “Cô nhóc hẳn sẽ biết cách liên lạc với Số 13.”
“Cô nhóc nào?” linh mục hỏi đầy nghi hoặc.
Dựa vào vẻ mặt đó, hắn có vẻ hoàn toàn đoán ra được nhưng tôi quyết định nói thẳng.
“Đại pháp sư của vương quốc Wenias—Albus.”
“Ngươi đang nói rằng ta nên ám sát cô ta sao?”
“Tất nhiên là không rồi! Nếu cô nhóc đó chết, cả vương quốc sẽ sụp đổ!”
“Đừng hét lớn vậy. Ta chỉ đùa thôi. Ngay cả ta cũng không dám tự ý hành động mà không có lệnh từ Giáo Hội.”
Nghe chẳng giống như đang đùa đâu, đồ linh mục sát nhân. Và cũng đừng nói việc ám sát người khác là đùa chứ.
Wenias có các kết giới chỉ cho phép những ai được Albus chấp thuận thì mới có thể sử dụng được Ma Thuật. Vương quốc này có hồ sơ về tất cả pháp sư liên kết với nó—mã số, tên tuổi và lai lịch của họ. Nếu ai đó lạm dụng Ma Thuật, họ có thể bị tước bỏ quyền sử dụng.
Albus liên tục sử dụng ma lực của mình để giữ cho các kết giới được nguyên vẹn. Có thể nói Albus chính là trụ cột bảo vệ kết giới.
Nếu Albus chết, Wenias sẽ lại một lần nữa mất đi khả năng kiểm soát Ma Thuật. Hậu quả thì không cần nói cũng đã rõ.
“Không thể tin được rằng chúng ta đang tiến vào hang ổ tà ác,” tên linh mục nói, vẻ mặt hãi hùng. “Thượng Đế có vẻ thích thử thách ta thật.”
Zero chỉ vào linh mục rồi nở một nụ cười. “Nhìn kìa, Đánh Thuê. Cách hắn ghét gặp một phù thủy. Cứ như anh lúc vừa mới gặp ta vậy.”
“Tôi không giống hắn!”
“Ta không giống hắn!”
“Hai người hợp nhau ghê,” Lily nói.
Linh mục dùng ngọn trượng gõ vào đầu Lily. Hắn toàn gõ đầu tôi hết sức mình, nhưng lại nương tay với Lily. Có lẽ hắn nghĩ Lily vẫn còn là một đứa trẻ. Đánh con bé cũng thấy rằng hắn cũng không coi Lily như con người.
“Được rồi. Ta mong ngươi không phiền khi ta thu thập thông tin về kẻ thù của Giáo Hội,” tên linh mục nói. “Họ tuyên bố muốn chung sống hòa bình với con người, ta mong sẽ được tiếp đón nồng hậu.”
“Ừ, cô nhóc không khoái kỳ thị hay đàn áp dạng vậy. Nếu ngươi không làm gì sai thì chắc sẽ không ngồi tù đâu.”
Tôi đoán vậy.
Tôi rút Thư Phù Thủy trong túi ra và viết báo cáo đơn giản.
Hiện đang ở Wenias. Đang hướng về lâu đài.
“Ngắn gọn như mọi khi,” Zero nói
“Dạo này hồi đáp cô nhóc cũng giống vậy,” tôi đáp.
Thư lúc đầu tôi nhận được từ Albus dài đến khó chịu, nhưng dạo này cô hiếm khi trả lời báo cáo của tôi.
“Chắc tại súc tích quá khiến cô nhóc chán.”
“Nó không còn trẻ con nữa rồi.”
“Nhưng cũng chưa được gọi là trưởng thành.”
Cũng đúng. Tôi gọi là “cô nhóc”, thì rõ ràng là tôi đang xem nó là một đứa trẻ con. Nhưng là Đại pháp sư của Wenias. Nội dung tầm thường trong thư của tôi cũng không làm nó bận tâm nhiều.
Tôi cuộn thư lại rồi bỏ vào túi.
Lily nghiêng đầu. “Chúng ta phải leo núi ạ?”
“Không. Nếu có lợn Ebl, thì ta đang ở trong Wenias rồi. Với lại chỉ có đám tội phạm mới phải leo núi để vượt biên thôi.”
Khá chắc rằng những kẻ bị truy nã cũng sẽ đi kiếm đường vòng trước khi nghĩ đến việc leo núi.
Dãy núi bao quanh Wenias không dễ gì vượt qua được. Chúng dựng đứng, lởm chởm, và khá cao so với mực nước biển. Có chuẩn bị kỹ đến đâu cũng khó sống sót qua được.
Chính nhờ vào địa hình hiểm trở này mà Wenias vẫn có thể duy trì vị thế trung lập. Ngay cả khi nó biến thành một Vương Quốc Ma Thuật, chính thức công nhận phù thủy thì ngay cả Thánh Kị Sĩ cũng không làm gì được. Chỉ cần chặn kín đường hầm, chẳng có quân đội nào có thể vào trừ khi trèo qua núi, mà có khi vừa đến đỉnh, đến một nửa đã bỏ mạng.
Lily, vốn không hiểu gì về địa bàn, cũng chẳng rõ tại sao. Tôi có thể giải thích bằng bản đồ nhưng không có cái nào ở đây cả.
Linh mục trông không khỏe lắm. Hắn khẽ hít một hơi. “Dù chúng ta đang ở đâu, tốt nhất cũng không nên ở lại đây lâu. Mùi máu sẽ thu hút lũ thú hoang đến. Tốt nhất là tìm được con đường chính khi trời vẫn còn sáng, nhưng nên đi theo hướng nào?”
“Hmm… Nếu đi men theo dãy núi,” tôi nói, “”có thể gặp đường lớn sau vài ngày đi bộ.”
“Vài ngày? Chúng ta có thể dùng phần thịt lợn này để ăn nhưng không đủ nước uống. Cần phải tìm một dòng sông sớm.”
“Ta sẽ dùng phép bói phương hướng,” Zero xen vào. “Đoán hướng chung chung cũng khá đơn giản.”
Lily kéo nhẹ ống quần tôi.
“Sao vậy?” Tôi nhìn con bé. Đang lúc bận rộn. “Có gì bất thường sao?”
Con bé chỉ về phía đông. “Đường gần nhất hướng này.”
“Hả?”
“Có một đường lớn đầy người. Mọi người bảo nó ở gần lắm.”
“Mọi người nào?”
Mắt tôi liếc xuống đất. Có vài con chuột đang đứng tụm lại. Chúng tản chạy sau khi bị tôi nhìn thấy.
Quên mất. Con bé có thể nói chuyện với chuột. Đi đến đâu cũng tìm thấy chuột mà. Vậy lúc nào cũng có người để hỏi đường.
“Ngươi định tin vào lời con chuột sao?” tên linh mục nhăn mặt ghê tởm nhìn Lily.
Lily phồng má rồi bám vào chân tôi chẳng thể nói lại tiếng nào.
Zero vỗ nhẹ đầu con bé, nói. “Ta tin em ấy. Thật ra cũng chẳng có lý do để nghi ngờ.”
“Ta cũng vậy,” tôi đồng ý. “Dẫn đường đi nhóc.”
“Em không phải nhóc.”
“Là nhóc.”
“Sao anh xấu tính thế?! Anh mới vừa gọi tên em lúc nãy mà!”
“Lười lắm, với lại nhóc cũng dễ gọi hơn.”
Lily dậm đuôi xuống đất để lộ sự khó chịu.
Tên linh mục ngước lên trời. “Một trò đùa độc ác.”
Không muốn đi thì thôi.
Khi ba chúng tôi bắt đầu đi thì tên linh mục cũng miễn cưỡng đi theo.
“Ngưng càu nhàu khi bám theo bọn ta,” tôi nói.
Như mọi khi, hắn lại gõ đầu tôi bằng trượng.
Một lúc sau…
Dẫn đầu bởi Lily, chúng tôi cũng kịp đến được đường lớn trước khi trời tối–đường hầm xuyên núi để tiến vào vương quốc.
Dù họ gọi nó là đường hầm, nhưng con đường đủ rộng cho năm sáu xe ngựa cùng đi, mái cao vút. Nếu dọc hai bên còn có hàng quán và nhà trọ thì trông chẳng khác gì một thị trấn. Các sạp bày hàng còn phủ ra cả bên ngoài, dù đã tối nhưng vẫn có người chào hàng không ngừng.
Có lính canh, nhưng không có cổng, dù trời đã tối nhưng người và xe vẫn ra vào tấp nập.
“Có lẽ như chúng ta đến nơi rồi,” Zero nói.
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Con đường lớn quá,” Lily há hốc mồm ngạc nhiên.
Con bé luôn lặp lại một câu về mọi thứ.
Linh mục tặc lưỡi chán nản. “Có gì đó không ổn.” hắn cau mày nói.
“Chuyện gì?”
“Nếu như tai ta không lầm thì có một đám người đang tụ tập đằng kia.” Hắn chỉ về phía hầm.
Ngay bên lối vào có một gian lều dài ngang, nơi các lữ khách đang xếp hàng. Quan sát kỹ, tôi thấy một ô cửa nhỏ trên tường. Có những người đội mũ giống nhau như quan chức ngồi thành hàng.
“Theo lời họ nói thì đây là cửa hải quan,” tên linh mục nói. “Và những người hoàn thành thủ tục xuất nhập cảnh thì mới được vào trong hầm. Có nghĩa là chúng ta vẫn còn bên ngoài dãy núi vương quốc Wenias.”
“Đừng nói bậy. Ta khác chắc rằng ngươi không thể tìm thấy lợn rừng Ebl ở ngoài đâu.”
“Chưa chắc đâu, Đánh Thuê,” Zero nói. “Nhìn bảng hiệu kìa.”
Một bảng cảnh báo màu đỏ nổi bật bên đường.
_________________________________
Cảnh báo!
Rời khỏi đường chính có thể bị lợn rừng Ebl tuần tra tấn công.
Vui lòng nhờ Pháp Sư Nhà Nước hộ tống khi ra vào đất nước. Miễn phí.
_________________________________
“Cái quái gì đây? Trước đây có không?”
“Không, ít nhất là cho đến khi chúng ta rời đi.”
Các Pháp Sư Nhà Nước được nhắc đến có lẽ ám chỉ đến cái nhóm pháp sư mặc áo choàng đồng bộ đứng gần biển báo. Hình như một người có thể hộ tống khoảng mười người một lúc.
“Lợn tuần tra? Là ý gì chứ? Họ bắt lợn Ebl rồi thả vào rừng ngoài vương quốc để tránh xâm lược à?”
“Ta đoán vậy,” tên linh mục trả lời. “Wenias đã công khai công nhận phù thủy. Nên những tín đồ sùng đạo ở nước láng giềng cũng không thể ngồi yên mà không làm gì. Như những gì ta được kể ở Đại Giáo Đường Lutra, có một vụ nổ trong hầm cách đây không lâu.”
“Nghe đáng sợ đấy.”
Lutra là một Đại Giáo Đường ở Telzem, quốc gia biển ngay ngoài Bãi Biển Địa Đàng.
Là một trong bảy đại giáo đường trên lục địa. Các đại giáo đường thường xuyên nhận tin tức mới nhất thông qua các báo cáo từ các tín đồ và giáo sĩ khắp thế giới.
Nhưng dù có đi nhanh đến đâu thì cũng phải mất ít nhất hai tháng để đi từ Wenias tới Lutra. Đường ngắn nhất cũng phải từ Wenias đến cộng hòa Cleon, rồi đến Telzem qua đường biển ở cảng thành phố Ideaverna. Tuy nhiên, hầu hết mọi người không thực sự đến giáo đường để cung cấp thông tin cụ thể; họ đến chủ yếu như một ý nghĩ chợt đến, điều đó có nghĩa là tin tức từ xa sẽ mất nhiều thời gian hơn để đến nơi.
Như vậy thì vụ nổ trong hầm hẳn đã xảy ra ngay lúc bọn tôi cập bến Ideaverna. Nếu vụ việc xảy ra khi bọn tôi còn ở Cleon thì chắc cũng phải nghe vài tin đồn về nó.
“Vậy Wenias đang tăng cường an ninh bằng cách thả lợn Ebl vào rừng. Ta đoán là không thể hành động bí mật khi những thứ đó rình rập xung quanh. Một đội quân trung bình có lẽ còn chẳng thể dựng trại. Dù sao thì điều đó cũng đáng lo ngại.”
“Đó là tại sao họ có dịch vụ hộ tống,” Zero nói. “Với một pháp sư thì một con lợn rừng cũng chỉ là miếng thịt ngon. Dù sao thì cũng rõ một điều rằng chúng ta vẫn bên ngoài Wenias.”
“Em biết từ trước rồi mà,” Lily nói. “Em nói rằng chúng ta phải leo núi qua. Nhưng không ai chịu tin em.”
“Phải, phải, lỗi anh,” tôi nói.
Lily kêu lên một tiếng khó chịu. Con bé nhặt đá và cành cây gần đó ném vào tôi.
Zero xoa đầu Lily. “Làm tốt lắm, Chuột. Nhờ có em mà tối nay ta mới có nhiều đồ ăn ngon, tắm mình trong nước ấm, và ngủ trên giường êm.”
“Hẹ hẹ hẹ…” Lily dừng ném đá vào tôi và mỉm cười rạng rỡ.
Cảnh tượng rất đáng yêu. Rồi Lily bắt đầu ngượng với việc bị đụng chạm, nhưng Zero vẫn không buông.
“Um, nhột quá… K-không…”
Zero cười, tay cô luồn ra sau lén lút vuốt ve Lily. “Cái cảm giác mịn màng này. Mềm mượt quá. Em có biết ta đang nghĩ gì không? Nếu em tắm bằng xà phòng thơm và lau khô sạch sẽ, em sẽ trở thành chiếc gối ôm tuyệt nhất. Đánh Thuê sẽ là giường, còn em là gối ôm. Ôi! Chiếc giường hoàn hảo của ta đã hoàn thàn-”
“Dừng ngay lại, đồ biến thái!” Tôi đấm vào đầu Zero rồi kéo Lily về phía mình.
Zero cúi xuống ôm đầu.
Tôi bế Lily lên vai để bảo vệ con bé khỏi phù thủy. “Tôi tạm giữ con bé đây.”
“G-Gối của ta lấy mất chỗ ngồi đặc biệt rồi!”
“Con bé không phải gối ôm, và vai tôi cũng không phải chỗ ngồi đặc biệt của cô!”
“Đồ tồi tệ! Anh thích gái trẻ hơn tôi chứ gì? Chán làn da mềm mại của tôi rồi lại thích bộ lông xù của chuột sao?!”
“Nói năng linh tinh gì đấy?! Đừng nói như thể tôi kì dị vậy!”
“C-Có thật không?” Lily hỏi, mặt như bị phản bội.
“Không đời nào! Sao em lại nhìn anh như thế?! Anh đang bảo vệ em đấy!”
Linh mục khằng giọng. “Xin lỗi vì làm phiền cuộc nói chuyện ngớ ngẩn này.”
Chúng tôi đều sững người. Tôi quay lại nhìn linh mục lặng lẽ đứng đó. Sau lưng hắn là một gã đàn ông lực lưỡng. Chắc là công nhân.
“Ta tìm thấy nơi để qua đêm rồi,” linh mục nói. “Hai Đọa Thú, một phù thủy, và một linh mục. Họ nói không vấn đề. Mặc dù họ có chút ngần ngại khi thấy ngươi.”
_________________________________
“Chúng tôi tiếp nhiều khách là Đọa Thú lắm,” gã đàn ông nói. “Bây giờ Wenias cũng chào đón phù thủy mà. Phù thủy giỏi có thể biến Đọa Thú trở lại thành người nên nhiều người khắp nơi đến đây lắm.”
Nhà trọ mà linh mục tìm thấy—được giới thiệu thì đúng hơn—cách lối vào hầm không xa.
Gã có vẻ quen với Đọa Thú. Vừa dẫn đường vừa nói chuyện với chúng tôi bằng giọng điệu bình thản, thậm chí còn khen Lily, “Tôi không ngờ lại có Đọa Thú dễ thương thế này.”
Cũng đã gần một năm sau khi chúng tôi rời Wenias. Đọa Thú được chào đón như một công cụ để giết phù thủy, nhưng không khí lúc này có vẻ thân thiện hơn.
“Vậy anh có muốn thành người trở lại không?” gã hỏi. “Hay là phục vụ cho phù thủy?”
“Phục vụ cho phù thủy?” Tôi cau mày liếc nhìn Zero.
Phù thủy vẫn còn đang bận ăn nai nướng—cả đống trong tay—không nghe thấy gì.
“Phù thủy thấy Đọa Thú rất hữu dụng. Lúc trước thì chặt lấy đầu, nhưng giờ máu và móng cũng có thể dùng để thay thế, nên giờ họ muốn Đọa Thú còn sống.”
“Ra vậy.”
“Nếu anh muốn trở thành người thì chắc cũng cần phải đợi dài dài. Nhiều người không biết phải sống sao sau khi trở lại thành người. Đám khác thì chỉ là kiếm người thuê mình. Không nhiều Đọa Thú có công việc ổn định như tôi.”
Tôi nhìn gã khó tin. Gã cười toe toét và nhìn thẳng vào tôi. “Chà, trông tôi giống người lắm phải không? Có thể anh không tin nhưng tôi từng là nửa người nửa gấu. Cũng to và khỏe hơn bây giờ nhiều.”
“Không thể tin được. Cảm giác làm người trở lại như thế nào?”
“Nói đúng hơn là trở thành con người hơn là quay lại làm người.. Tôi vẫn đang làm quen với cơ thể người của mình, mỗi khi nhìn vào gương tôi lại thấy sợ. Cứ tự hỏi. ‘Khoan, ai đây?’ Khuân vác đồ nặng như trước cũng khó hơn, nó còn chẳng xê dịch đi chút nào. Mọi người đều cười tôi khi nói điều này nhưng tôi nhớ những ngày khi mình là gấu.”
“Vậy anh có muốn thành Đọa Thú trở lại không?’
“Không biết nữa. Tôi không chắc. Khi còn là gấu, tôi nghĩ làm người lại tốt hơn, nhưng chắc không phải vậy. Nhưng khi còn là Đọa Thú, tôi có ham muốn ăn thịt người mãnh liệt. Anh có nghe đến chuyện này rồi phải không? Đọa Thú càng khao khát trở thành người thì họ càng trở thành quái thú thực sự.”
“Tôi có nghe nhưng không phải chỉ là chuyện hoang đường sao?”
Gã nhún vai rồi nở một nụ cười mơ hồ. “Ai mà biết được chứ? Dù sao thì nếu còn là Đọa Thú chắc tôi đã mất hết lý trí rồi. Tôi nghe nói Đọa Thú mất lý trí không thể trở lại làm người. Ngay cả khi cơ thể biến thành người thì hồn thú vẫn còn đó, và họ cũng không thể sống lâu được. Tuy nhiên, đã là con người cũng có vài điều tốt mà.”
Người đàn ông cười và hất cằm về nơi chúng tôi đi tới. Những chiếc đèn lồng đủ màu từ các quầy hàng dọc theo con đường hầm chiếu sáng mặt đường. Hóa ra ở đây có một quy định rằng mỗi hàng quán đều phải treo ít nhất một chiếc đèn lồng.
Ở lối vào của quán trọ nhỏ có đèn lồng đỏ, còn có một người phụ nữ đang vẫy chào chúng tôi.
“Vợ tôi đó,” gã nói. “Là một Đọa Thú thì chắc anh biết tôi hạnh phúc cỡ nào.”
“Anh đang khoe đấy à? Hay để tôi bóp cổ chết anh?”
Người đàn ông bật cười sảng khoái. Gã chẳng mảy may dao động trước lời đe dọa của tôi. Quả là một cựu Đọa Thú.
“Cứ để anh ta nói,” Zero chen ngang khi cô vừa ăn xong. “Anh không có vợ nhưng còn có ta cơ mà. Có đúng không?”
“Em nghĩ như nào nhóc?”
Tôi đổi hướng cuộc nói chuyện với Lily.
Lily giật mình. “Sao?! Em á?!” Con bé đang hoảng loạn. “À, ừm… em… E-Em không biết…”
Tên linh mục lấy trượng chọc vào đầu Lily. “Không cần phải trả lời nghiêm túc đâu. Chỉ cần nói đại một câu kiểu ‘Đừng hỏi ta, đồ ngu!’”
“Ngươi gọi ai là đồ ngu chứ?!”
“Ta tưởng ngươi tự nhận ra rằng mình ngu từ lâu rồi. Ngươi không tiếp thu tốt như ta nghĩ.”
“Xin gián đoạn cuộc tán gẫu vui vẻ hai người nhưng chúng ta vào trong được không?” người đàn ông nói.
Tên linh mục lập tức bỏ ngoài tai toàn bộ cuộc nói chuyện. “Ta sẽ tự thuê phòng cho mình,” hắn nói rồi sải bước vào quán trọ.
“Ta sẽ ở chung phòng với Đánh Thuê,” Zero nói thêm.
“Ừm… Em… Em sẽ ở trong phòng kho vậy…” Lily nói.
“Không, ngố ạ,” tôi nói. “Em sẽ ở chung phòng với bọn anh.”
Tai và đuôi Lily cứng đờ. Em lảng tránh ánh nhìn của tôi. “Nhưng mà… nguy hiểm lắm… Anh có thể ổn, nhưng còn chị thì sao?” Con bé nhìn lo lắng.
Có vẻ con bé lo rằng mình có thể lây bệnh. Chuột mang mầm bệnh. Con bé vẫn còn ám ảnh bởi quá khứ mình đã giết đám trẻ trong làng và cả ba mẹ ruột của mình.
Từ khi con bé đi theo, chúng tôi toàn ngủ ngoài trời hoặc chuồng ngựa. Chưa bao giờ ở trong quán trọ. Vậy nên con bé lo rằng chuyện không hay khi ở cùng người khác trong phòng quá lâu.
Zero cười an ủi con bé. “Đừng lo,” cô nói. “Trừ khi em có ý định cắn người để hại họ thì sẽ không lây bệnh đâu. Nếu chỉ một chút nước bọt đã đủ để truyền nhiễm, thì em đã không thể sống cùng cha mẹ kế của mình nhiều năm vậy đâu. Dù em có cẩn thận đến đâu đi chăng nữa.”
“Thật ạ?”
“Trên hết, chị là một phù thủy phi thường. Em không đủ mạnh để giết chị đâu. Em có thể không tin chứ nhưng mà chị còn mạnh hơn cả Đánh Thuê.”
Lily có vẻ nhẹ nhõm hẳn. Con bé tự ý đi theo bọn tôi nhưng có lẽ vì vậy mà rất cẩn thận để không làm hại chúng tôi.
_________________________________
Cuối cùng cả ba chúng tôi ở chung một phòng.
Quán trọ được đục sâu vào vách hang giống như tổ kiến. Không gian bên trong rộng hơn hẳn so với vẻ bề ngoài. Những chiếc lồng đèn xanh đỏ chiếu sáng các bức tường đất trơ trụi, tạo nên một màu sắc kỳ lạ bao trùm nơi này.
Lily chạy khắp phòng, tìm kiếm thứ gì đó, rồi lại rút vào trong góc, tay cầm vài chiếc đệm.
“Em đang làm gì vậy?” tôi hỏi.
“Em làm giường.”
“Có một cái sẵn kia rồi.”
May mắn là phòng có hai giường. Zero chắc chắn sẽ nằm giường tôi, còn Lily lấy giường còn lại.
Mắt con bé sáng lên, khi chuẩn bị leo lên giường thì Lily dừng lại.
“Em bẩn lắm.”
“Hả?”
Lily đưa hai bàn tay ra, đúng là bẩn rồi. Lông trắng đã sẫm màu vì bụi đất.
Cảm nhận thấy có ánh nhìn, tôi liếc sang và thấy Zero đang nhếch mép nhìn mình.
“Sao cô lại nhìn tôi như thế?” Tôi hỏi.
“Nếu con bé bẩn thì chắc anh phải như đống bầy hầy.”
“Bầy hầy?! Nói năng tử tế hơn đi chứ?! Cô làm tổn thương cảm xúc của tôi rồi!”
“Anh đầy vết máu khô và bụi bẩn, Hắc T—”
“Aaaaaa! Đừng nhắc lại cái tên đó!” Tôi quát nhe vuốt ra. “Hãy để cái quá khứ kinh hoàng đó ngủ yên đi!”
Zero cười khoái chí. “Nào, nào. Không cần nổi nóng đến vậy,” cô không hề thấy chút hối lỗi.
Nhưng mà cũng đúng. Tôi chưa rửa sạch máu của lợn Ebl, chỉ lau qua. Trông nhếch nhác với đống côn trùng và lá cây dính đầy trên vết máu khô.
“Tôi cần đi tắm.”
“Quả thật. Đến cả ta cũng ngại ôm anh ngủ lúc này.”
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa. Tôi mở ra và thấy gã đàn ông dẫn bọn tôi đến đây.
“Nước nóng đã sẵn sàng, thưa sếp. Anh cần một cái thau nữa đúng không?”
Đúng là một cựu Đọa Thú. Gã biết rõ mình cần gì.
Khi tôi định lấy cái xô gỗ lớn thì gã lại nhăn mặt giật lại.
“Cái này dành cho các quý cô,” gã nói. “Anh cứ vào phòng mà tắm.”
“Sao chỉ mỗi tôi thôi chứ?”
“Tôi có câu hỏi hay hơn này. Anh định tắm chung với họ à?”
Tôi lặng lẽ rời khỏi phòng. Xém chút nữa là tôi đã cởi đồ trước mặt Lily và Zero mà không suy nghĩ gì. Rõ ràng là bị ảnh hưởng từ cái thói của Zero.
“Vả lại, nó là máu đúng không?” gã nói. “Cần phải tắm kỹ đấy không thì nó nhuộm màu lông đấy.”
“Anh nói đúng. Hơi muộn cho việc này, nhưng tôi ngạc nhiên là anh vẫn để chúng tôi thuê trọ đấy. Người bình thường khi thấy Đọa Thú đầy máu là ngoảnh đi ngay.”
“Xem nó là chiến lược sinh tồn đi. Nếu mấy quán khác không cho anh thuê thì anh chịu chi thêm chút để có chỗ ở. Quán này chủ yếu phục vụ Đọa Thú mà.”
“Phải. Và anh cũng từng là Đọa Thú.”
Gã cười. “Đúng. Đúng vậy.”
“Chủ trọ có biết rằng anh từng là Đọa Thú không?”
“Có. Cũng vì thế mà lương tôi ít hơn so với các nhân viên khác.”
“Họ nghĩ rằng anh sẽ chịu làm việc với giá thấp hơn vì là Đọa Thú ư? Chiến lược sinh tồn hay đấy.”
“Đừng bi quan như thế. Được thuê tôi còn biết ơn không hết. Không dám than phiền gì đâu. Thực ra thì thói quen Đọa Thú đã ăn sâu đến mức đôi khi khiến tôi phạm phải mấy sai lầm ngớ ngẩn.”
“Như nào?”
“Như kiểu vô tư khỏa thân trước mặt khách hàng hay là ngửi một người phụ nữ lạ chẳng hạn.”
Tôi bật cười. Nhưng khi nghĩ về điều đó, cũng không đáng cười gì. Tôi có thể làm y chang vậy.
“Tuy vậy nhưng tôi vẫn đang thích nghi dần. Giờ không còn vuốt hay lông lá gì đó, thì tôi cảm giác thấy khá trơ trọi, nhưng dần dần tôi lại thấy như vậy mới là bình thường.”
“Vậy anh trở về làm người như nào? Chỉ cần nghe phù thủy đọc thần chú là xong à?”
Gã cười. “Mọi người đều hỏi tôi như vậy khi biết trước đây tôi là Đọa Thú.” Gã chỉ vào ngực mình. “Anh chết một lần. Anh giết cái Đọa Thú trong mình. Khi đó, anh sẽ được tái sinh thành người.”
“Đừng phóng đại nữa.”
“Tôi nói thật đấy. Thực ra lời cuối cùng khi làm Đọa Thú của tôi là, “Đám phù thủy các người lừa tôi.’ Tôi tưởng mình đã chết thật rồi cơ.”
Zero nói cô có thể biến tôi thành người dễ như trở bàn tay nên tôi nghĩ nó cũng không khó gì. Nhưng giờ tôi lại thấy nó khá mạo hiểm.
Dù vậy, rõ ràng là gã đã trở lại thành người.
Ước mơ của tôi là trở lại thành người một ngày nào đó và mở một quán rượu ở quê. Lấy vợ đẹp, có vài mụn con ồn ào, sống một cuộc sống yên bình.
Gã này thực sự đang sống trong giấc mơ tôi hằng ao ước. Nhưng tôi không ghen tị, cũng chẳng muốn trở thành như gã. Tôi chỉ tò mò. Câu hỏi dày vò tâm trí tôi. Liệu gã không thấy hối hận sao? Có bao giờ nghĩ mình muốn quay trở lại thành Đọa Thú?
Đánh đổi sức mạnh của thú vật để sống cuộc đời bình thường… liệu có đáng không?
Ta ở đây.
Nụ cười trêu ngươi của Zero vụt qua tâm trí tôi.
Phải không, Đánh Thuê?
“Anh còn đứng đấy làm gì?” gã nói. “Cầm lấy xà phòng đi. Tắm xong thì cứ vớ đại cái khăn nào đó lau người. Chúng tôi cũng vứt nó đi nên đừng ngại.” Nói rồi gã rời phòng tắm.
“Này,” tôi gọi với theo. “Chụp này.” Tôi ném cho gã miếng thịt gói trong vải. Đó là phần thịt ngon nhất tôi lấy từ con lợn rừng Ebl. “Dùng cho bữa tối nhé. Phần còn lại cứ để cho gia đình anh.”
“Anh nói thật chứ? Cảm ơn! Vợ tôi đảm việc bếp núc lắm. Bữa tối nay đáng mong chờ lắm đấy.” Gã nở một nụ cười sảng khoái.
Tôi thở dài ngay khi gã rời đi.
Quan sát phòng tắm. Đồ dùng cho ngựa chất đầy trên kệ nên chắc nó được dùng để vệ sinh ngựa của khách. Góc phòng có thùng gỗ lớn có nước đã dùng. Có lẽ là nước thừa từ nấu ăn hay dọn dẹp. Không còn nguồn nước nào khác, nên chắc đây là thứ tôi dùng để tắm.
“Chắc thế này cũng đủ rồi.”
Sau khi cởi đồ ra, tôi dội nước lạnh lên đầu mình. Máu khô gần như tan hẳn ra và chảy trên sàn như thể tôi đang mất máu vậy.
“Anh như con thú lông lá phủ bong bóng vậy, Đánh Thuê.”
Khi tôi dội sạch máu trên người bằng nước lạnh thì Zero xuất hiện cùng câu nói quen thuộc. Tóc cô ướt sũng. Chắc mới ngâm mình trong nước nóng không lâu. Trên người cô còn phảng phất mùi xà phòng hảo hạng, khác xa loại tôi đang sử dụng.
“Điều này làm ta nhớ đến lần đầu chúng ta ở trọ,” cô nói. “Ta giúp anh chà lưng như lần trước nhé?”
“Khỏi đi. Lần này là nước lạnh.”
“Ta có thể biến nó sôi sùng sục nếu như anh muốn.”
“Cô sẽ làm tôi bỏng mất! Dù sao thì cô còn phải lo cho nhóc con kia nữa mà.”
“Tắm rửa kỹ càng cả rồi. Da con bé mịn màng thích cực. Ta còn muốn vuốt ve thêm chút nữa nhưng con bé chui rúc vào giường như chuột chũi vậy.”
“Khổ thân con bé.”
“Thật vậy. Ta đã bỏ lỡ một cơ hội để tận hưởng cảm giác tuyệt vời đó.”
“Con nhóc kia chứ không phải cô.”
Zero chu miệng. “Anh lại bênh con bé nữa. Hóa ra anh vẫn thích gái trẻ hơn đúng không?”
Giờ thì tôi đã quá quen với mấy lời nhảm nhí đó nữa rồi.
_________________________________
Đã một năm rồi sao?
Khoảng thời gian khá ngắn để gọi mối quan hệ này là lâu dài. Nhưng nói rằng chúng tôi chỉ mới vừa gặp mặt nhau cũng không đúng.
“Vậy cô muốn gì đây?” tôi nói. “Lại rình tôi tắm nữa sao?Trình là gì mà lại rình ai tắm?” Tôi vừa xả nước khắp người. Giờ thì không còn máu hay bụi bẩn gì trong nước nữa.
“Thô lỗ quá đấy. Không có ta thì lông của anh không khô nổi đâu. Ta nghĩ anh cần nên biết ơn người phụ nữ xinh đẹp đã đến giúp anh tắm đấy.” Zero búng tay.
Bộ lông ướt sũng của tôi lập tức trở nên khô ráo. “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Cô bật cười. “Nhân tiện để ta chải lông cho anh luôn nhé?”
“Khỏi, cảm ơn. Dù gì nó cũng sẽ lại bẩn sớm thôi. Nói thật đi cô đến đây làm gì?”
“Nếu ta nói ‘để nuôi dưỡng tình yêu ta dành cho anh,’ thì anh cũng có tin đâu chứ. Nếu cần có lý do thì ta đang thu thập thông tin về vụ nổ linh mục nói lúc nãy.”
“Thật sao? Có gì thú vị không?”
“Khó nói. Thủ phạm đứng sau vụ nổ là một quý tộc từ một quốc gia nhỏ giáp với vương quốc Wenias. Hắn là một con chiên ngoan đạo của Giáo Hội. Hắn đã thuê vài tên cướp để làm sập hầm, chặn con đường đến cái ‘Vương Quốc Ma Thuật ghê tởm’. Nhưng chỉ có vài cửa hàng bị phá, bọn gây chuyện cũng đã bị bắt giam. Wenias lên án mạnh mẽ hành vi đó nhưng tên quý tộc lại kêu ca rằng hắn bị vu oan, thậm chí còn gọi Wenias là đám dối trá đê tiện.”
Tôi nhăn mày. “Ừm… Nghe căng đấy.”
“Phải. Nhân tiện, người đàn ông dẫn chúng ta đến đây có mặt lúc bom nổ. Hắn đã được thuê sau khi bảo vệ con gái của chủ quán. Cứ tưởng mình ổn nhưng lại quên rằng là người thường nên bị thương nặng nằm liệt giường mười ngày. Hắn chỉ cười và bảo rằng không ngờ cơ thể con người mong manh đến vậy.”
“Thiệt hại đối với người dân đã khiến cho mối quan hệ của Wenias cùng các nước láng giềng trở nên tệ đi,” cô tiếp tục. “Giáo Hội đang dần mất lòng tin vào Wenias, và lời bàn tán lan truyền các nước láng giềng rằng Wenias đang che giấu một bí mật gì đó. Anh nhớ tấm biển báo về người hộ tống pháp sư không?”
“Nhớ. Hộ tống để bảo vệ du khách khỏi lợn Elb.”
“Thật ra mấy pháp sư đó đang bảo vệ du khách khỏi đám cướp được thuê chứ chẳng phải lợn Ebl gì. Nhiều tín đồ của Giáo Hội sẵn sàng bỏ tiền ra chỉ để tấn công những ai đi đến Wenias.”
“Thật kinh tởm.”
“Căng đúng không?” Zero bật cười nhái lại giọng tôi.
Có bốn đường hầm dẫn vào Wenias—phía Bắc, Nam, Đông và Tây. Vì vương quốc bị các nước khác bao quanh, nên muốn vào Wenias đều phải qua cửa khẩu các nước láng giềng.
Với tình hình hiện tại, tín đồ của Giáo Hội cho rằng bất kỳ ai vào Wenias đều khả nghi.
Những kẻ không chịu nổi cảnh Pháp sư học việc hay Đọa Thú đi ngang qua đất nước mình chỉ để làm tôi tớ sẽ bắt đầu nghĩ đến chuyện phá hủy đường hầm và các tuyến đường vào Wenias.
“Họ thừa biết rằng nếu thương nhân nước họ không thể vào Wenias thì họ cũng gặp rắc rối,” tôi nói. “Hẳn là phải căm thù vương quốc lắm.”
“Họ hết thuốc chữa rồi. Hận thù là một trong những cảm xúc khó kiểm soát nhất của con người. Anh chắc cũng có vài thứ mình cũng ghét cay ghét đắng lắm.”
“Ý cô là ngoài tên linh mục sát nhân ra?”
Zero cười lớn.
“Hmm? Có chuyện gì ngoài khi vậy?”
Cảm nhận được náo động cùng không khí bất ổn, tôi vểnh tai lên lắng nghe những âm thanh ngoài quán trọ.
Nghe như có người đang truy lùng ai đó. Chắc phải nóng máu lắm rồi khi tôi có thể nghe tiếng la hét từ xa.
“Có vẻ không ổn rồi,” Zero nói. “Dù hơi tiếc, nhưng ta khuyên anh nên mặc quần áo vào.”
“Cô có ý gì chứ?!”
“Ta có thể giải thích nếu anh muốn—”
Tôi phẩy tay lơ đi mấy câu đùa vô nghĩa của Zero rồi mặc đồ vào. Tắm xong rồi mà vẫn phải mặc bộ đồ dính máu này thật vô nghĩa, nhưng không có thì giờ để giặt giữ nữa.
Khi đang mang giáp, tiếng ồn ngày một gần hơn. Cuối cùng đám người kia cũng đến quán trọ.
“Bọn ta đang tìm kẻ đã giết lợn rừng Ebl!” một tên hét lên. “Bọn ta nhận được tin báo rằng có một Đọa Thú người đầy máu đã bước vào quán trọ này! Ai giống với mô tả thì ra mặt ngay đi!”
Zero và tôi nhìn nhau. Chết tiệt.
“Nếu tai ta nghe không nhầm thì đám người đó đang nói đến anh thì phải,” Zero nói.
“Nếu tôi không nhìn nhầm thì tôi là người đã giết con lợn đó.”
Trên tấm biển có nhắc đến lợn Ebl làm nhiệm vụ canh gác. Nếu chúng bị giết, thì chắc chắn sẽ có chuyện lớn.
“Chỉ là sao họ phát hiện ra sớm thế nhỉ.”
“Có thể họ có hệ thống kiểm tra số lượng. Làm gì bây giờ? Chạy?”
“Về phòng và báo cho nhóc con với tên linh mục? Đáng tiếc là tôi không nghĩ ta còn kịp đâu.”
Tiếng bước chân nặng nề vang lên. Tôi có thể nghe thấy gã người hầu đang cố ngăn cản họ lại.
Zero đứng gần cửa, liếc nhìn xuống hành lang. “Chà, chuyện bắt đầu thí vị rồi đây,” cô nói, ánh mắt sáng lên. Rồi cô tiến lại bên cạnh tôi. “Hãy chiêm ngưỡng cảnh tượng này đi.”
Tôi đã cảm thấy điều này từ lúc nãy. Cái mùi này. Sự hiện diện này.
Ba người lao vào phòng tắm. Hay nói đúng hơn là ba con thú?
“Chà. Toàn là Đọa Thú,” tôi kêu lên.
“Nhìn sơ qua thì,” Zero nói, ánh mắt long lanh. “có một con bò, một con chó và con kia là thằn lằn ư? Tôi hơi băn khoăn khi gọi loài bò sát là chiến binh thú.”
Tôi huých nhẹ khuỷu tay vào Zero rồi đan tay ra sau đầu tỏ vẻ không phản kháng. Zero cũng làm theo, nói: “Anh ổn với điều này à?”
Ba tên Đọa Thú trông có vẻ thất vọng.
“Nếu họ không chống đối thì làm gì giờ?”
“Trói chúng lại chăng?”
Lũ gà mờ. Tôi đoán rằng vương quốc bắt đầu thuê Đọa Thú để làm lính gác nhưng cũng trong thử nghiệm, chẳng được huấn luyện bài bản.
Zero hắng giọng thu hút sự chú ý của chúng. “Có lẽ làm như này sẽ dễ hơn,” cô nói. “Bọn ta đã chống cự và bị các người khống chế. Giờ thì trói bọn ta lại. Rồi các ngươi làm gì tiếp theo? ”
“Thẩm vấn, tất nhiên rồi,” một tên đáp. “Như kiểu sao ngươi lại giết lợn rừng Ebl, hay là băng của ngươi có bao nhiêu người.”
“Vậy thì ta nên đưa chúng đến chỗ đội trưởng đi.”
“Ừ, làm vậy đi.”
Ừ, tôi chẳng biết rằng thuê lũ quèn có ích lợi gì không. Thở dài, tôi liếc nhìn về phía hành lang.
Tên linh mục đứng đó che giấu sự hiện diện của mình. Hắn có thể chặt đầu cả ba tên trong tức khắc nếu muốn. Lily thì đứng ngay kế bên, chuẩn bị triệu hồi cả bầy chuột bất cứ lúc nào.
Tôi lẳng lặng lắc đầu. Chúng ta đang ở Wenias, nơi Albus là người có máu mặt ở đây. Tốt nhất nên đợi cô nhóc can thiệp vào còn hơn là tạo hỗn loạn để chuốc thêm thương vong mà thôi.
Chỉ có tôi và Zero bị đưa đi, để lại tên linh mục và Lily ở quán trọ.
Người đàn ông làm việc tại quán trọ nhìn miếng thịt lợn rừng Ebl trên tay với vẻ mặt phức tạp. Tôi ra hiệu cho ông ta, “Nếu ông không nói thì chẳng ai biết đâu. Cứ ăn cho qua chuyện.”
Dù gì thì có lẽ chúng tôi cũng sẽ không quay lại đây nữa.
Tên chỉ huy Đọa Thú có vẻ đang đợi ở cửa vào đường hầm—bên ngoài vương quốc.
Vì không hề kháng cự, nên chúng tôi không bị trói bằng dây thừng, xích hay vòng cổ.
Thế nên Zero khá thoải mái, đi bộ như đang tản bộ ngắm cảnh. Mọi thứ sẽ không sao nếu cô ấy không quá tò mò về lớp vảy của con thằn lằn hay cặp sừng của con bò.
Điều khiến tôi khó chịu hơn cả là ba tên Đọa Thú kia cứ xuýt xoa trước vẻ đẹp của Zero, hoàn toàn bị vẻ ngoài của cô ta mê hoặc.
“Tiểu thư thật sự là phù thủy sao? Hay là tôi có nên theo hầu cô không.”
“Tôi thà phục vụ cho một phù thủy xinh đẹp còn hơn bị thằng cha kia hành hạ như nô lệ.”
Tôi thấy xấu hổ thay cho họ.
“Chỉ huy của các ngươi đáng sợ đến thế sao?” Zero hỏi.
“Không chỉ đáng sợ đâu! Với một Đọa Thú, hắn ta cực kỳ giỏi kiếm thuật,” con bò lên tiếng. “Sức mạnh không thôi là chưa đủ để hạ được hắn nữa.”
Đọa Thú không được học hành tử tế, nên khi nói đến kiếm thuật, họ chỉ biết vung vẩy loạn xạ.
Một Đọa Thú có thể dễ dàng thắng người thường trong trận đấu tay đôi nhờ chênh lệch sức mạnh, nhưng trong trận chiến giữa hai Đọa Thú, kẻ được huấn luyện bài bản về kiếm thuật sẽ giành phần thắng.
“Hắn ta còn phục vụ cho Đại pháp sư nữa,” con chó nói thêm. “Chúng tôi mà làm trái lệnh là sẽ bị báo cáo lên, và rồi... coi như xong đời.” Bộ lông hắn dựng đứng, tai cụp xuống.
“Xong đời là sao?” Zero hỏi tiếp.
“Bị biến thành người!”
“Nghe có vẻ tốt đấy chứ,” tôi xen vào.
“Cái gì cơ?!” Cả ba đồng thanh kêu lên.
“Làm người thì không thể chiến đấu! Mà chúng tôi thì chỉ biết đánh nhau thôi, không còn đường sống! Chẳng khác gì án tử đâu chứ!”
Bọn này thật sự là đám não toàn cơ bắp. Tôi ít ra còn có ước mơ mở quán rượu vì biết nấu ăn. Còn tụi này thì chẳng có lấy một giấc mơ.
“Vả lại, trong lúc chờ đợi, bọn tôi sẽ bị đưa vào ‘nhà kho’. Xui thì chết từ trước đó rồi.”
“‘Nhà kho’?”
“Đến nơi rồi. Hết giờ tám chuyện.” Tên thằn lằn dừng lại trước khi rời khỏi đường hầm vài bước.
Tôi nhìn thấy một kỵ sĩ khoác áo choàng thêu hoa văn cầu kỳ. Tai nhọn, mũi dài, đuôi rậm. Dù đang quay lưng, tôi vẫn nhận ra đó là một Đọa Thú.
Thằng cha lòe loẹt đó là đội trưởng à? Nhìn cái lưng quen quen.
“Đội trưởng!” tên thằn lằn gọi. “Chúng tôi tìm được Đọa Thú đã giết lợn rừng Ebl!”
Tai của tên hiệp sĩ giật lên. Hắn quay lại.
“Khoan đã, Pooch hả?” tôi lẩm bẩm.[note77519]
“Tôi là sói chứ không phải chó!” hắn gầm lên, nhe nanh. “Kẻ nào dám—”
Nhưng vừa nhìn thấy tôi, hắn lập tức sững lại, miệng há hốc. “Đ-Đại ca?! V-V-Và cả Phù Thủy Bùn Đen nữa! Tôi đã ngửi thấy mùi quen quen, không ngờ thật sự là hai người!”
Mọi chuyện dần sáng tỏ. Một Đọa Thú giỏi kiếm thuật, phục vụ Đại pháp sư của vương quốc.
“À, thì ra cái ‘Đại pháp sư’ mà họ nói đến là cô nhóc ấy. Mà người hầu của nó thì chỉ có thể là ngươi.”
Tên này là trường hợp đặc biệt. Xuất thân quý tộc, từng học kiếm thuật cơ bản thời còn làm kỵ sĩ, rồi sau đó tự nguyện nhờ Solena vĩ đại biến thành Đọa Thú.
Nhưng tôi chưa bao giờ thấy hắn đáng sợ hay mạnh mẽ gì cả.
“Sao anh nhìn tôi kiểu đó vậy, đại ca?” hắn hỏi.
“Đang ngạc nhiên là trò mèo của ngươi lại đưa ngươi đến được vị trí này thôi.”
“Đó không phải trò mèo! Tôi thật sự có năng lực mà! Anh biết tôi đã dẹp bao nhiêu cuộc nổi loạn của tụi đầu đất không?!”
“Chắc không đấy? Ngươi? Có năng lực? Ngươi suýt chết khi gài một mụ phù thủy rởm đánh ta. Rồi còn run cầm cập khi chủ ta lột sạch lông ngươi.”
“Ê, thôi đi! Nói mấy chuyện đó trước mặt thuộc hạ tôi làm gì!”
Tôi tạm thời im miệng, coi như ban chút lòng tốt.
Zero cười nhẹ. “Thuộc hạ của ngươi dường như rất sợ ngươi,” cô nói. “Lâu rồi không gặp, Chó.”
“Tôi đã bảo là Sói cơ mà... Mà thôi, sao cũng được. Hai người đến đây làm gì?”
“Bọn thuộc hạ của ngươi dẫn bọn ta tới đây.” Tôi đẩy cằm về phía ba con Đọa Thú đang ngơ ngác.
Pooch nhe răng, trừng mắt nhìn bọn thuộc hạ.
“Đừng trách họ,” Zero lên tiếng. “Chính bọn ta—mà đúng hơn là Đánh Thuê—đã giết lợn rừng Ebl. Họ chỉ đang làm đúng phận sự.”
Pooch cụp tai và đuôi. “Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Mà khoan, các người viết trong Thư Phù Thủy là sẽ đi đến Rừng Cầu Nguyệt cơ mà!”
“Thì có chuyện xảy ra,” tôi nói. “Bọn ta định sáng mai sẽ đến lâu đài. Ta đã gửi thư cho con nhóc đó rồi. Còn con lợn Ebl thì bắt buộc phải giết thôi. Bạn bọn ta không thể di chuyển được.”
“Bắt buộc? Sao mọi người không chạy đi? Anh có biết bắt sống con đó khó thế nào không hả?!”
“Tôi đâu có thời gian suy nghĩ. Lúc đó còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.”
“Nhưng mà…” Pooch ôm trán thở dài.
Sao, giờ lại đổ lỗi cho tôi chắc?
“Này, Chó.”
“Sói.”
“Sói,” Zero sửa lại, nhìn Pooch “Tại sao ngươi lại ở đây? Hơi bất ngờ khi ngươi không ở cạnh cô nhóc đó.”
“Tôi cũng muốn thế, nhưng đây là mệnh lệnh trực tiếp từ tiểu thư. Chúng tôi đang đón một quý tộc từ Cleon đến, mà tình hình ở đây đang rất căng thẳng. Tôi được giao nhiệm vụ bảo vệ đoàn hộ tống. Khu vực đường hầm phía nam này thì lại càng phức tạp, do quan hệ với các nước láng giềng xấu đi.”
“Bọn ta nghe nói có vụ nổ.”
“Hai người biết chuyện đó à?” Pooch ngạc nhiên. “Rắc rối đủ kiểu luôn. Đường sá đầy bọn cướp, chặn đường để gây khó cho khách lữ hành, bắt bớ vu vạ... Khi nghe tin lợn rừng Ebl bị giết, chúng tôi tưởng có bọn cướp đột nhập, sợ lại nổ thêm phát nữa.”
“Ngươi lại nhắc đến nó nữa,” tôi nói. “Ta đã nói là bắt buộc rồi còn gì.”
“Biết rồi, biết rồi. Mà thật ra tôi chỉ bảo vệ hàng giả thôi. Quý tộc thật đã vào vương quốc từ trước rồi. Bọn cướp tưởng tượng hình nộm là hàng thật nên mới tấn công.”
Mục đích chính chắc là để tạo cảm giác rằng Wenias không đủ năng lực bảo vệ quý tộc, khiến dân chúng mất niềm tin vào Vương Quốc Ma Thuật.
Những kẻ luôn tin rằng phù thủy là hiện thân của tà ác luôn muốn bôi nhọ danh dự của Wenias và kiếm cớ công kích vương quốc.
“Dù sao thì hai người trở lại là tốt rồi. Tiểu thư chắc sẽ vui lắm. Dạo này cô ấy rất căng thẳng, có hai người chắc sẽ yên tâm hơn.” Pooch dường như nhẹ nhõm.
Sau cơn giận và bất ngờ, cuối cùng cũng đến niềm vui hội ngộ.
Đột nhiên, tiếng gào thét vang lên từ đường hầm. Đám lữ khách đang chờ làm thủ tục bỗng rút kiếm. Có khoảng hai mươi tên, gần phân nửa số người ở đó.
“Nhân danh Nữ Thần cao quý, chúng ta giáng búa xuống lũ phù thủy tà ác!” một kẻ hét lên. “Đóng lại cánh cửa đường hầm dẫn xuống địa ngục, mang lại bình yên cho những kẻ yếu đuối!”
Sau đó, cả bọn lao vào tấn công bất kỳ ai nhìn thấy.
“Lại nữa hả?!” Pooch hét lớn. “Đây là lần thứ ba trong vòng mười lăm ngày rồi! Chúng không chán à?!”
“Bọn này là ai vậy?”
“Như anh thấy đấy, tín đồ Giáo Hội. Chúng ghét Wenias vì dung chứa phù thủy. Toàn là con cháu nhà quyền thế. Giết chúng chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn, nên chỉ có thể đánh đuổi, nhưng mà chúng có quay lại mãi.”
“Phiền phức thật.”
Pooch ra lệnh cho thuộc hạ vào kiểm tra đường hầm, rồi chạy đến bảo vệ dân thường. Tôi thì đấm gục mấy tên dám động tới Zero. Tôi nhìn quanh một vòng. Giờ sao đây?
“Anh bình tĩnh lạ thường đó, Đánh Thuê, dù nơi này chẳng khác gì chiến trường,” Zero nhận xét.
“Chứ đâu có phải chiến trường thật đâu.”
Bình thường có biến là tôi chuồn ngay, nhưng lần này thì bọn gây sự chỉ toàn mấy thằng đầu đất. Cũng biết chút kiếm thuật, nhưng không có ý định giết ai.
Nói cách khác, cả trò này chỉ là vở kịch—một màn ẩu đả giả vờ để gây náo loạn vì biết rằng chẳng ai làm gì được chúng.
“Mục tiêu của chúng là gây hỗn loạn, rồi rêu rao rằng Wenias nguy hiểm,” tôi nói. “Nếu bọn này thật sự là con nhà quyền quý, thì kiểu gì khi bị bắt thì cha mẹ chúng sẽ bỏ tiền ra chuộc. Còn nếu lỡ bị giết thì dư luận sẽ cho rằng Wenias tàn bạo. Chiêu bôi nhọ quen thuộc ấy mà.”
“Phiền toái thật.” Zero gật đầu.
“Tôi cũng muốn thấy kiểu quấy rối nào mà không phiền lắm đấy. Mà thôi, nếu tôi xen vào, mọi chuyện chỉ tệ thêm. Chỉ cần một người chết, là vở kịch này biến thành thảm kịch.”
Có vẻ các Pháp sư không dám mạnh tay vì không muốn giết người hay làm bị thương dân thường, nên họ chỉ tập trung phòng thủ và bảo vệ dân thường và đợi cho bọn chúng kiệt sức rồi tự rút lui.
Một người dựng tường chắn bằng Etrach. Sau lưng tường, họ dùng Cordia để chữa thương, đồng thời bắn Steim vào chân đám tấn công.
Các Pháp sư có vẻ đã quen với tình huống này, nhưng lữ khách thì run cầm cập vì bị đe dọa tính mạng đột ngột. Họ bắt đầu cầu nguyện trong tuyệt vọng.
“Ta thấy cái vở kịch này thật phiền phức,” Zero nói. “Bắt sống chúng là được mà đúng không?”
“Cô làm được à?”
“Hỏi ngớ ngẩn. Một phép là nằm.”
Với nụ cười giản xảo, Zero đưa hai tay lên trước ngực. Tôi cảm nhận rừng cây quanh mình bắt đầu chuyển động. Như thể có một con rắn khổng lồ đang bò ngầm dưới đất.
“Meeza Ri Qib! Bò lên và trói chặt! Chương Bắt Giữ, Trang Tám: Caplata! Hãy ban cho ta sức mạnh, vì ta là Zero!”
Ngay sau câu niệm, vô số dây leo trồi lên từ lòng đất, che kín tầm nhìn. Chúng vươn dài, nhanh như chớp, hướng thẳng đến mục tiêu.
Chỉ trong nháy mắt, đám dây leo đã quấn chặt hơn hai mươi tên kia, trói chúng vào mặt đất và thân cây.
Từ lúc Zero niệm chú đến khi mọi chuyện kết thúc, chưa đến vài giây. Tôi từng thấy Caplata vài lần, nhưng lần này đúng là ấn tượng.
“Quào,” tôi buột miệng. “Thật sự chỉ mất đúng một phép.”
“Caplata là phép ở trang tám mà,” Zero nói. “Hiệu quả còn tùy thuộc vào năng lực của người thi triển. Với ta, trói ngàn kẻ trong chớp mắt cũng là chuyện thường.”
Tiếng reo hò vang lên từ đám đông chết lặng nãy giờ.
“Thấy chưa?! Đó chính là Ma Thuật!”
“Không thể tin nổi… Hạ gục toàn bộ bọn côn đồ mà chẳng ai bị thương!”
“Thấy chưa! Tôi đã bảo rồi mà! Chúng ta chắc chắn sẽ trở thành Pháp sư! Tôi chán ngấy mấy bài giảng của Giáo Hội rồi!”
Từ sợ hãi chuyển sang phấn khích, những lữ khách đồng loạt đứng dậy, xông vào tấn công đám người gây rối. Pooch vội vàng can thiệp, nhưng họ vẫn ném đá, phun nước bọt, thậm chí còn chửi rủa. Cảnh tượng chẳng khác gì một cuộc hành quyết công khai.
Gieo gió thì gặt bão, cũng đáng lắm, nhưng nếu đám người không kiềm chế ấy tiếp tục hành hạ thì rất dễ xảy ra thương vong. Tốt nhất là nên ngăn lại ngay khi còn kịp.
“Các người đang làm gì vậy?!”
Canh giờ quá chuẩn, người thích hợp nhất để giải quyết vụ này xuất hiện từ trong đường hầm. Gã đeo bịt mắt da, mái tóc xanh nổi bật—tên phán quan của Dea Ignis.
“Tất cả dừng lại! Mọi người đều biết rằng Giáo Hội nghiêm cấm hành vi hành hình!”
Giọng nói đầy uy quyền của hắn như gáo nước lạnh tạt thẳng vào đám đông đang cuồng loạn. Từng người một thả đá xuống đất, nhanh chóng lùi lại mấy bước như thể chẳng biết gì cả.
Đám tấn công dường như lấy lại tinh thần. “Ông ấy nói đúng!” một tên hô lên.
“Bọn ta chẳng mong gì hơn từ lũ người muốn bước chân vào hang ổ của phù thủy!” một kẻ hét lớn. “Bọn chúng đều thối nát tận xương tủy! Chính bọn phù thủy ở Wenias đã sát hại đức vua để chiếm lấy ngôi vương! Chỉ cần đặt chân lên mảnh đất nhuộm máu ấy, linh hồn các người sẽ bị nguyền rủa, và kiếp sau sẽ sống trong hình hài của lũ Đọa Thú khốn khổ—Ái da!”
Tên linh mục gõ mạnh cây trượng vào đầu hắn. “Im miệng, đồ ngu. Nếu những kẻ đặt chân đến vương quốc đều bị nguyền, vậy những giáo sĩ đang bảo vệ giáo đường tại Wenias thì sao? Đồ não ngắn. Đừng mang danh Thượng Đế ra để thực hiện những hành vi ích kỷ.”
Bị người mà hắn tưởng là đồng minh bác bỏ, mặt hắn đỏ bừng, câm như hến.
Chắc là con trai của kẻ có máu mặt. Nếu nhìn kỹ, thì hắn mặc y phục khá sang, thanh kiếm cũng được chạm khắc tinh xảo.
“Này, linh mục,” tôi gọi. “Tình hình trong đường hầm sao rồi?”
Tên linh mục nhăn mặt khó chịu. “Loạn hết cả lên. Một đám người cầm kiếm bất ngờ quậy phá, rồi đám Đọa Thú thiếu kiềm chế lao vào. Suýt nữa thì thành đại họa.”
“Ngươi không giết ai đấy chứ?”
“Không tin thì hỏi họ.” Hắn ta dùng trượng chỉ về phía sau.
Thuộc hạ của Pooch kéo theo đám gây rối đã bị trói. Trông có vẻ ổn, cả ba cứ lẩm bẩm, “Chuột… chuột…” như thể vẫn đang gặp ác mộng.
“Đây là minh chứng hoàn hảo cho việc một đám ngốc tụ lại chẳng làm nên trò trống gì,” linh mục nói. “Với thuộc hạ thế này, ta dám chắc cấp trên của chúng cũng chẳng ra gì. Đến cả nhiêu đó người gây rối mà cũng không xử lý được thì đừng mong giữ chức cao.”
Chuẩn kiểu của hắn. Vừa mở mồm là đã gây chuyện, chẳng thèm nghỉ lấy hơi.
Bị xúc phạm, Pooch gầm lên, nhe nanh. “Linh mục mà mồm miệng cũng gớm nhỉ? Chính người của ngươi gây ra vụ này, mà còn lớn tiếng được à?!”
“Đủ rồi, cả hai người!” Zero xen vào. “Nếu sau bao công sức ta dẹp yên mà hai người lại định gây thêm chuyện, thì ta sẽ trói các người lại theo cách nhục nhã nhất mà các người có thể tưởng tượng.”
Cách nào cơ? Tôi chẳng dám tưởng tượng luôn. Có vẻ như có mình tôi cảm thấy sợ.
“Là hắn khơi chuyện trước,” Pooch nói. “Gã linh mục này là ai vậy?! Anh biết hắn à?”
“Ờ thì… Hắn đi cùng bọn tôi.”
“Cái gì cơ?! Hắn là linh mục mà!”
Tôi hiểu cảm giác của cậu. Nếu là tôi, tôi cũng sốc như vậy. Khoan đã, sao tôi lại đi cùng gã này nhỉ?
“Chưa hết đâu,” Zero nói. “Hắn là phán quan của Dea Ignis.”
“P-P-Phán quan á?! Hai người điên rồi sao?!”
“Phù thủy thì vốn dĩ quái đản mà. Chuyện thường ngày ở huyện ấy mà.”
Pooch thở dài, ôm trán, không nói nên lời. Khi ánh mắt vô thức nhìn vào sinh vật vừa lọt vào tầm nhìn, hắn chớp mắt mấy lần.
“Tôi thắc mắc mãi… Con nhóc kia là Đọa Thú à?” Pooch chỉ vào Lily.
Con bé đứng im nãy giờ. Bị chú ý đột ngột, Lily vội trốn sau chân linh mục, nhưng tên linh mục lại né, khiến em nó ngã dúi dụi. Lily lập tức đứng dậy, môi mím chặt như cố kìm nước mắt.
“Lily,” em giới thiệu ngắn gọn.
Không hiểu vì sao, Pooch quay sang tôi với vẻ lúng túng. “Này đại ca. A-Anh chắc là không bắt cóc con bé đấy chứ?”
“Sao ai cũng nghĩ tôi làm chuyện phi pháp thế?! Tôi đã bắt cóc ai bằng vũ lực bao giờ đâu?! Tôi giống như con thú nhồi bông vô hại ấy! Ngủ chung giường với phù thủy mỗi đêm mà còn chẳng cảm thấy gì nữa là!”
“Đại ca à, anh nói vậy mà không thấy buồn à?”
“Vậy ra anh biết mình quá vô hại để làm đàn ông,” Zero thêm vào.
“Ta cứ tưởng hai người làm nó mỗi tối rồi chứ,” linh mục góp lời.
Cái đầu bẩn thỉu đó là sao hả, linh mục?! Từ chức đi là vừa!
“Đừng để vẻ ngoài đánh lừa, Pooch,” tôi nói. “Con bé tuy nhỏ người nhưng rất mạnh. Làm người ta mất cảnh giác là một phần khả năng của nó. Thật ra nó mười bảy rồi. Gần thành niên rồi đấy.”
“Cái gì?! Còn lớn tuổi hơn cả tiểu thư?!”
Pooch cúi xuống nhìn kỹ gương mặt Lily.
Không chịu nổi ánh mắt đó, Lily chui tọt ra sau chân tôi.
“Em nó không ưa ngươi rồi,” Zero nói.
Pooch gãi mũi, vẻ mặt xị xuống. “Sao anh không nói là đi với linh mục? Ý tôi là, báo cáo của anh viết chung chung quá, đọc chẳng hiểu gì.”
“Dù sao ta viết được cũng là giỏi lắm rồi. Tôi là Đọa Thú đấy.”
“Thôi thì… nếu hắn đi cùng hai người thì cũng tạm ổn.” Tai Pooch cụp xuống.
“À, xin lỗi,” có người gọi từ phía sau Pooch. Là thuộc hạ hắn, mặt ai nấy đần thối. “Giờ làm gì tiếp ạ?”
Pooch lấy lại vẻ nghiêm nghị. “Còn hỏi gì nữa?! Bắt hết đám gây rối lại, chuẩn bị xe ngựa đưa chúng đến Plasta! Sau đó chuẩn bị xe, ta đưa khách vào lâu đài!”
“Rõ, thưa ngài!” Ba tên chó, bò, thằn lằn lũ lượt chạy cùng một hướng. Có vẻ khái niệm chia việc còn xa lạ với chúng.
“Ngươi chắc là nên thuê tụi nó chứ?” tôi hỏi.
“Nói thẳng là không,” Pooch đáp. “Nhưng để giữ trật tự công cộng, thuê Đọa Thú là giải pháp hợp lý.”
“Ý cậu là?”
“Kể từ khi Wenias trở thành Vương Quốc Ma Thuật, nhiều người bắt đầu săn đầu Đọa Thú để bán cho vương quốc. Nghĩa là sẽ có kẻ nguy hiểm ra vào, ảnh hưởng đến trật tự. Tiểu thư ban lệnh cấm Pháp sư mua đầu Đọa Thú, thế là bọn họ bắt đầu tụ về đây.”
“Nghe hợp lý đấy.”
Kẻ thù tự nhiên của Đọa Thú là phù thủy và bọn săn tiền thưởng đầu Đọa Thú. Wenias thì lại an toàn khỏi cả hai, nên cũng dễ hiểu khi họ tìm đến đây đây sinh sống.
“Ta nghĩ thà để bọn cướp tràn vào còn hơn để biểu tượng của sự đồi bại tụ tập lại đây,” linh mục nhận xét.
“Nói ngắn gọn thì đúng thế,” Pooch cay đắng thừa nhận. “Bọn Đọa Thú mà tụ tập ở quốc gia không có chiến tranh thì sớm muộn cũng biến thành thổ phỉ. Thế nên chúng tôi thuê họ.”
Ra vậy. Thà thu nạp còn hơn để để chúng lang thang phá nát cả vương quốc.
“Thế sao lại muốn phục vụ phù thủy?”
“Rút kinh nghiệm từ quá khứ thôi. Phù thủy vốn là người tạo ra Đọa Thú. Vì thế hợp tác với họ là thuận lợi nhất. Như tiểu thư và tôi, hay anh với Phù Thủy Bùn Đen. Từ khi dùng Đọa Thú giữ trật tự, số vụ cướp giảm hẳn. Dù cũng gặp rắc rối…”
Rắc rối?
“Để ta đoán,” linh mục nói. “Tội ác tăng không thể kiểm soát.”
Pooch nhíu mày. “Chậc. Đầu đất thì bực, mà thông minh cũng khó chịu.”
“Ta sẽ coi đó là lời khen. Gần đây, ta nghe có việc một ngôi làng bị Đọa Thú phá hủy. Pháp sư bình thường không cản được, phải nhờ Trưởng pháp sư ra tay. Số vụ án có thể giảm, nhưng tính chất thì nghiêm trọng hơn. Chuyện dễ hiểu khi số lượng Đọa Thú tăng.”
“Biết là hắn đi với hai người nên tôi nhịn đấy, chứ tôi chịu đủ rồi,” Pooch nói. “Giáo Hội cũng gây không ít rắc rối. Wenias có 273 nhà thờ lớn nhỏ, trong đó nhiều nơi kích động dân chúng nổi loạn bằng thuyết âm mưu. Các linh mục còn tích trữ vũ khí, phát cho tín đồ, rồi còn khuyến khích săn phù thủy, thiêu sống, trong khi pháp luật cấm hẳn. Quốc gia này đề cao sự chung sống. Như vậy đã đủ hiểu họ gây đau đầu đến mức nào chưa?”
Nói tiếp đi, Pooch. Nhìn là biết hắn không nuốt nổi Giáo Hội.
Tất nhiên, tên linh mục chẳng hề lay chuyển dù Pooch có gào cỡ nào. “Ta chỉ có một lời thôi,” hắn ta nói. “Tuyệt vời. Hay ngươi mong ta nói gì khác?”
Pooch chết lặng, há miệng không thốt nên lời. Hắn ôm trán như thể đã buông xuôi mọi thứ. “Thế nên tôi mới ghét mấy người Giáo Hội,” hắn than. “Mọi người có chắc là nên đưa hắn đến gặp tiểu thư không?”
“Ngươi đừng lo,” Zero đáp. “Linh mục này rất tử tế. Nhạy cảm, thuần khiết, tốt bụng. Ta thấy hắn khá giống Đánh Thuê—”
“Cô mà nói nữa ta sẽ xử cô ngay tại chỗ.”
“Ta sẽ giúp ngươi một tay,” tôi nói.
Tôi và linh mục đồng thời đặt tay lên vũ khí.
Zero cười vang. “Thấy chưa?”
_________________________________
Trời đã tối, nên khởi hành bằng xe ngựa lúc này là dại dột. Chúng tôi quyết định rời đi vào sáng hôm sau.
Pooch nói sẽ lo chỗ nghỉ, nhưng tôi bảo đã đặt phòng. Thế là chúng tôi hẹn nhau gặp tại lối ra đường hầm vào ngày mai.
“À mà này,” Pooch nói. “Tìm cho linh mục kia bộ đồ khác được không? Giờ tình hình căng lắm. Nếu người ta biết tôi đưa linh mục vào lâu đài thì sẽ đồn đoán đủ kiểu.”
Linh mục gật đầu lặng lẽ. Với người làm nghề thu thập thông tin như hắn ta, mặc đồ thường dân để ngụy trang chẳng có gì to tát.
Khi quay lại quán trọ, chúng tôi được chào bởi cựu Đọa Thú. “Họ thả anh ra rồi à? Tiếc ghê. Tôi cứ tưởng tôi sẽ được ăn hết thịt lợn Ebl.” Hắn cười. Một miếng vải đẫm máu quấn quanh cánh tay.
“Là do cuộc tấn công hồi nãy sao?” tôi hỏi.
“Ừ. Chúng nhắm vào tôi. Chắc chúng biết tôi từng là Đọa Thú.” Hắn nhìn chằm chằm vào đôi tay con người yếu ớt của mình.
Có vẻ hắn vẫn còn luyến tiếc thân phận Đọa Thú.
“Thưa Cha, giờ tôi đã thành người rồi, tôi vẫn là biểu tượng của sự đồi bại sao?” hắn hỏi. “Họ bảo tôi đang dùng tà thuật để lừa người khác. Rằng tôi có thể đổi diện mạo, nhưng quái vật thì vẫn là quái vật.”
“Ngươi là người đầu tiên lao ra che chắn cho vợ. Vì thế, ta đã bảo vệ ngươi.”
Người đàn ông nhìn linh mục, ngơ ngác. “Ờ… tôi không hiểu lắm.”
“Phán quan sẽ không bao giờ rút vũ khí để bảo vệ một con quái vật.” Dứt lời, linh mục quay lưng bước về phòng.
Zero nhìn theo với nụ cười. “Ta khá thích tên đấy,” cô nói. “Còn anh nghĩ sao, Đánh Thuê?” Cô nhìn tôi như chờ sự đồng thuận.
Tôi vuốt cằm, trầm ngâm. “Không biết nữa. Còn em thì sao, nhóc?” Tôi nhìn xuống con Đọa Thú nhỏ đang ôm chân tôi.
“Gì cơ?! Em á?!”
Như tôi đoán, con bé giật mình, mắt láo liên.
Rồi bất chợt, nó nhớ ra điều gì đó.
“Ơ… Đ-Đừng hỏi em, đồ ngốc!”


0 Bình luận