Trước mặt tôi là một bàn nhậu đúng nghĩa đen: Yakitori [note72422], bia, dưa leo muối, mực shiokara[note72423], tonpeiyaki[note72424], doteni[note72425].
Hôm nay là buổi giao lưu của công ty chúng tôi và đối tác, được tổ chức để ăn mừng bản hợp đồng thành công trước đó, đồng thời cũng là dịp để nhân viên hai bên làm quen.
Bảo là “tổ chức” cũng không đúng lắm, bởi có mỗi tôi và Natsume lo liệu vụ này thôi. Mà bản thân tôi vốn chẳng ưa gì những buổi tiệc thế này, nhất là khi xung quanh chỉ toàn người lạ.
Công việc hàng ngày vốn đã rất mệt mỏi rồi, giờ lại phải lo chuyện tìm địa điểm, sắp xếp lịch trình và chuẩn bị cho bữa tiệc nữa khiến tôi càng thêm phần áp lực. Khi hỏi thăm Natsume, cô ấy cũng tỏ ra mệt mỏi không kém gì.
Ít ra thì cấp trên cũng có hỗ trợ được phần nào.
Thực sự thì tôi chỉ mong Natsume đừng nhắn tin vào số điện thoại riêng của tôi nữa. Chuyện công việc thì chả thấy đâu toàn nhắn gì không. Bộ cô quên cô là người yêu cũ của tôi rồi à?
Buổi tiệc diễn ra khá là suôn sẻ. Ban đầu ai cũng giữ kẽ, nhưng một khi cồn đã ngấm vào, mọi người bắt đầu tụ thành các nhóm nhỏ, trò chuyện cười nói rôm rả.
Ngồi sát cánh cửa trượt, tôi lặng lẽ nhìn cảnh mọi người dần ngà sây. Cũng muốn uống vài ly lắm, nhưng công ty giao cho tôi lo chuyện thanh toán với dọn dẹp nên đành thôi.
Xem ra không chỉ có mỗi tôi, những nhân viên hậu cần khác cũng phải dọn dẹp “bãi chiến trường” này.
“Nè, đợi chút coi.”
“Vâng! À, là cô sao, Natsume?”
“Này, chúng ta đang là đối tác làm ăn đó nha.”
“À ừ, kêu “đợi chút coi” với đối tác cũng không lịch sự lắm đâu, Natsume-san ạ.”[note72426]
“Ra ngoài với em một chút đi, Yu-kun.”
“Định hút thuốc à? Nếu vậy thì rủ các sếp đi đi, tôi có biết hút đâu mà. Với lại đừng gọi tên tôi kiểu đó, tôi là đối tác đó.”
“Mấy chuyện đó hẵng tính sau. Giờ em chỉ muốn nói chuyện với anh thôi.”
Cái kiểu nói chuyện thẳng tuột, có phần sổ sàng của cô nàng lẫn cái tật lẻn ra ngoài hút thuộc giữa tiệc. Natsume đúng là chẳng thay đổi gì so với thời đại học.
Tôi nhường lại sân khấu cho Kako và bước ra ngoài. Dù bây giờ đang là mùa hè nhưng bên ngoài trời đã tối om.[note72427]
Hai đứa ra chỗ gạt tàn. Đoạn, cô móc bao thuốc trong túi lá. Chà, vẫn loại cũ.
“Vẫn như ngày trước nhỉ?”
“Hả?”
“Không có gì.”
Cô ấy đưa điếu thuốc lên miệng, đoạn ném bật lửa sang phía tôi. Muốn tôi châm thuốc hộ ấy hả?
Đưa bật lửa lại gần, tôi xoay bánh xe đánh lửa. Một tia lửa bật lên, đầu điếu thuốc của cô ấy lập tức cháy đỏ.
Làn khói mờ ảo gợi lại những ký ức xa xăm.
“Dạo này anh thế nào rồi?”
“Không có gì đặc biệt, ngày nào tôi cũng tăng ca hết.”
“Yu-kun đúng chẳng thay đổi gì hết nhỉ?”
“Thế à?”
Tôi để ý thấy hộp thuốc của cô ấy chỉ còn một phần tư.
“Thế còn Natsume thì sao? Có gì mới không?”
“Chả có gì, em cũng bận việc suốt.”
Cảm thấy hơi nóng, tôi bèn cởi chiếc cúc áo trên cùng. Chỗ này kín đáo mà, chắc không ai để ý đâu.
“Mà, anh có bạn gái chưa?”
Cái gì đây?!
“Bây giờ thì không.”
Chẳng có lí do gì để tôi phải tỏ ra cứng rắn lúc này. Bất chợt, một cánh tay vươn tới cổ áo của tôi.
“Nè, một lần nữa đi…”
Theo phản xạ, tôi chụp lấy tay cô ấy rồi đẩy ra. Chẳng hiểu sao, tôi cảm giác như nếu có người có thể chạm vào cổ tôi, người đấy phải là ‘cô ấy’.
“Quay lại thôi, chúng ta là người chủ trì mà.”
Nói đoạn, tôi quay người vào trong, tránh mặt cô ấy. Bầu không khí ẩm ướt và nặng nề của mùa hè như đang bao trùm cả hai bọn tôi.


5 Bình luận