Danshi Kinsei Game Sekai...
Ryo Hazakura Hai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 6

10 Bình luận - Độ dài: 6,210 từ - Cập nhật:

Kết thúc cuộc gọi, tôi quay lại thì Lapis lại ôm chặt lấy cánh tay tôi.

「Xin lỗi vì đã để người phải đợi lâu, thưa công chúa. Xin hãy coi Sanjou Hiiro này như hòn đá ven đường và để kẻ hèn mọn này được hộ tống người」

「Ừ-ừm……Vừa rồi có chuyện gì vậy?」

「Không, chẳng có chuyện gì đâu. Quan trọng hơn, hôm nay tôi sẽ cho cô thấy năng lực thật sự của Sanjo Hiiro này」

Tôi mỉm cười đầy tự tin.

「Chỉ hôm nay thôi, tất cả tôi bao!」

Tôi vuốt tóc và giơ ngón cái lên với Lapis.

「Ăn bao nhiêu tùy thích. Tiền tôi không thiếu」

「Kyaa! Hiiro, ngầu quá!」

Tôi và Lapis hớn hở cùng nhau đi đến nhà hàng trên tầng cao nhất của một tòa nhà chọc trời──

「Người có 0 điểm không thể vào」

「…………」

「Không thể vào」

Như thường lệ, tôi bị từ chối ngay trước cửa vào

「…………」

「S-sao lại? Ngươi không cần phải trưng ra cái vẻ sắp khóc đến nơi như thế đâu! Thôi nào, ta là công chúa mà! Ta ăn nhà hàng đến phát ngán luôn rồi! Hay mình đi ăn hamburger đi, hamburger ấy! Cola ở mấy tiệm đồ ăn nhanh cũng ngon lắm còn gì!」

「………………Xin lỗi nhé」

「Kh-không sao đâu mà! Không cần phải ủ rũ như vậy đâu!」

Tôi vừa định rời đi trong khi được Lapis vỗ lưng an ủi──chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc──tôi quay phắt lại.

「......Lapis」

「Ta đã bảo không sao mà! Ta với Hiiro rất thân thiết mà, đúng không?」

「Đợi ở ngoài. Quay lại sau một tiếng nữa」

「Ơ?」

Bỏ Lapis lại, tôi bắt đầu bước tới.

「T-thưa quý khách, ngài đang làm khó chúng tôi đấy ạ……」

Một nữ phục vụ mặc tuxedo vội vã cố ngăn tôi lại khi tôi bước vào nhà hàng──tôi kéo cò──giải phóng ma lực đe dọa, cô ta giật mình run rẩy lùi lại.

「Cô có nhầm lẫn gì khi do điểm của tôi đúng không nhỉ?」

Tôi mỉm cười hỏi.

「Đúng chứ?」

「V-vâng……Tôi hẳn đã nhầm……」

Tôi đẩy nữ phục vụ ướt đẫm mồ hôi lạnh sang một bên, bước thẳng vào trong.

Băng qua dàn nhạc giao hưởng đang trình diễn giữa trưa, tôi tiến tới chiếc bàn trong cùng kế sát vách kính……Nơi Sanjou Rei đang bị bao quanh bởi các thành viên của gia tộc Sanjou, với những giọt nước mắt lăn dài trên má.

──Tôi không tin bất cứ ai cả

Phựt.

Có thứ gì đó trong tôi vừa bị đứt toạc.

Phớt lờ hoàn toàn quy định về trang phục, gã đàn ông 0 điểm vốn dĩ không được phép xuất hiện tại nơi này băng qua giữa hội trường với tiếng bước chân vang vọng.

Những quý bà đang dùng bữa trưa sang trọng một cách tao nhã bắt đầu xì xào, đám vệ sĩ của gia tộc Sanjou nhận thấy kẻ xâm nhập, nhanh chóng rút ma pháp khí ra.

Nhưng tôi chẳng quan tâm và cũng chẳng có ý định dừng lại.

Lưỡi gươm kề lưỡi gươm.

Gã đàn ông 0 điểm vẫn hiên ngang tiến tới, mỉm cười khiêu khích, lách qua hai thanh gươm.

Trông thấy bóng dáng tôi, mấy bà già ngẩng đầu lên kinh ngạc.

「Yo」

Phải khó ưa nhất có thể. Khiến mấy bà già kia phải khó chịu. Phải tỏ ra thật phù phiếm.

Vào vai Hiiro trong nguyên tác, tôi ngồi phịch xuống bàn của gia tộc Sanjou──gác mạnh chân lên đó, tạo ra một tiếng động lớn.

「Các người đang vui vẻ quá nhỉ」

Đám người kia chẳng giấu nổi sự kinh ngạc của mình──Tôi nhếch mép cười.

「Cho thằng này tham gia với nào」

Họ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra sao?

Nhìn bộ dạng thảm hại của mấy bà già đang há hốc miệng một cách ngu ngốc, tôi một hơi uống cạn cốc nước khoáng trên bàn.

「Này, đừng có đứng đực mặt ra đấy nữa, mau rót cho anh chàng điển trai mới tham gia này một ly đi. Sau đấy tôi sẽ vào vai một nạn nhân vô tội tố cáo mấy người cho trẻ vị thành niên uống rượu, để họ tống hết đám các người vào tù」

「Hiiro-san……」

Rei vội vàng lau nước mắt, ngập ngừng lên tiếng.

「T-tại sao anh lại ở đây?」

「Tại sao à?」

Tôi mỉm cười, trong đầu nhớ lại những chi tiết được viết trong tài liệu thiết lập.

「Hôm nay là sinh nhật em mà, đúng không?」

 Rei từ từ mở to đôi mắt xinh đẹp của mình.

「Là anh trai, chúc mừng sinh nhật em gái là điều hiển nhiên. Mà đã tiện đây rồi, anh nghĩ mình cũng nên góp mặt ở bữa tiệc sinh nhật luôn」

「S-snow đâu……?」 

「Quả nhiên, cô hầu gái giám sát kia là do em sắp đặt nhỉ. Em đã cẩn thận sắp xếp người giám sát như vậy, nghĩa là chẳng may cái buổi tiệc bí mật này mà bị tôi phát hiện ra thì sẽ rất rắc rối, đúng chứ?」

Tôi đã nắm được đại khái tình hình.

Ai là người đã cử cô hầu gái tóc trắng Snow đến theo dõi tôi? Tất nhiên, vì cô ấy làm việc tại biệt thự của gia tộc Sanjou, nên chắc chắn phải là người trong gia tộc Sanjou.

Khả năng có thể xảy ra là: chính gia tộc Sanjou, những kẻ luôn tìm cách giết Hiiro trong Esco mỗi khi có cơ hội, hoặc là Rei, gia chủ kế nhiệm……Chỉ có điều, cô hầu gái đó dường như cố tình để tôi phát hiện ra việc cô theo dõi tôi.

Nếu đúng là vậy, lý do quá rõ ràng.

Cô ấy muốn tôi nhận ra Sanjou Rei chính là chủ nhân của cô ấy.

 Và có lẽ, cô cũng muốn đánh giá tôi.

Cô bám theo tôi đến tận dungeon, cố ý để lộ việc theo dõi, thử xem tôi sẽ phản ứng ra sao.

Rồi sau khi tôi vượt qua bài kiểm tra ấy, cô trực tiếp nhờ tôi cứu Rei—hay đưa cho tôi thẻ thành viên của nhà hàng này.

Sanjou Rei, nữ chính đáng lẽ phải mỉm cười hạnh phúc bên cạnh nhân vật chính định mệnh của đời mình, lúc này lại đang khóc, vây quanh bởi một lũ như thể vừa ngập đầu trong bể phốt chui lên.

Không đời nào tôi có thể tha thứ cho chuyện đó.

Bởi vì tôi chính là—Người bảo hộ Yuri.

「Này, mấy mụ già thối tha. Vui chứ hả, hùa vào bắt nạt một cô gái như thế......Thú vui tao nhã quá tôi đây không tài nào hiểu nổi, nhưng tôi rất muốn các người hợp tác trả lời khảo sát đấy」 

Tôi lớn tiếng với mấy bà lớn của gia tộc Sanjou, họ lập tức xôn xao thấy rõ.

「Hiiro……mày vênh váo cái gì đấy hả? Mày nghĩ mình đang nói chuyện với ai đấy hả?」

「Ngoài mấy mụ già thối tha ở đây thì còn ai nữa? Chỉ có gia tộc Sanjou mới có mấy mụ già đầu toàn cứt thôi chứ nhỉ」

「Mày có biết mình vừa xúc phạm ai không hả—」

「CÒN CÁC NGƯỜI THÌ CÓ BIẾT ĐÃ LÀM AI KHÓC KHÔNG HẢ!?」

Tôi dậm gót mạnh xuống bàn.

KENGGG!

Âm thanh chói tai vang lên, những chiếc đĩa và bộ đồ ăn sau bữa ăn văng lên khỏi mặt bàn rồi rơi xuống lại vị trí cũ. Tôi đan hai tay ra sau đầu nhếch mép cười đầy khiêu khích.

「M-mày điên rồi à, Hiiro?」

「Lựa lời cho cẩn thận, mụ già thối nát. Cả cái gia tộc Sanjou cao quý mà xúm lại để tra hỏi một cô gái ngay trong bữa ăn đấy à? Tại sao mụ không dùng lời lẽ trang nhã hơn và tôn trọng cô ấy một chút hả? Hay mụ muốn tôi dạy vài câu F-word, kỹ càng từng từ từng chữ một đến khi mụ buồn nôn thì thôi? Hả? Này」

Tôi nói với tên vệ sĩ đang định tấn công vào cổ tôi từ phía sau.

Cô ta giật mình, ma pháp khí dạng kiếm của cô rung lên.

「Đừng làm vậy. Trước mặt bao nhiêu thực khách ở đây, nếu các người dám giết một thiếu niên vô tội là tôi đây ngay giữa thanh thiên bạch nhật như này thì gia tộc Sanjou coi như kết thúc đấy」

「Kh……cậu cảm nhận được sự hiện diện của tôi……?」

「Ngoan ngoãn ngồi yên đó đi. Mọi chuyện sẽ sớm kết thúc thôi」

Dùng ánh mắt uy hiếp buộc cô ta im lặng, tôi lại bắt chéo chân như thể đang kiểm soát tình hình.

Nhưng thực tế……mồ hôi lạnh của tôi vã ra như tắm.

Cảm nhận sự hiện diện? Làm gì có chuyện tôi cảm nhận được chứ. Chẳng qua là tôi may mắn thấy bóng cô ta phản chiếu trên chiếc thìa nên nói điêu như vậy thôi.

Quả thực, một mình tôi đối phó với bằng này người là không thể. Một hay hai tên vệ sĩ thì còn xoay xở được, chứ tất cả xông lên cùng lúc là tôi chết chắc.

Yuri bị xâm phạm khiến tôi cả giận mất khôn, xông vào mà chẳng hề suy nghĩ…….Giờ thì phải làm sao với cái tình huống này đây?

Tôi cẩn thận lau mồ hôi đang lăn dài trên trán để không ai chú ý.

Vừa huấn luyện với sư phụ xong, ma lực của tôi gần như cạn kiệt. Toàn thân rã rời, đến thanh kiếm cũng không vung đàng hoàng được nữa.

Dẫu vậy, thứ tự ưu tiên của tôi vẫn là Yuri>>>>>>>>>>Tôi >>Những thứ khác.

Tôi sẽ đánh cược mạng sống này. Vì tương lai của Yuri.

Chỉ cần không bị giết cho đến khi con át chủ bài của tôi phát huy tác dụng, thì coi như là tôi thắng. Với tư cách là người bảo hộ Yuri, có lẽ tôi nên nghiêm túc một chút!?

「Rei」

「......Vâng」

「Chuyện gì đã xảy ra? Anh muốn nghe từ chính miệng em」

「C-Chuyện đó là……」

「Yên tâm đi」

Tôi nhoẻn miệng cười với cô.

「Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh cũng sẽ bảo vệ em. Mà thì, bảo em tin tưởng anh với cái bản mặt này thì nghe cũng hơi khó đấy, nhỉ?」

「N-Nhà Sanjou muốn—」 

「REI! Ngươi mà nói ra là tiêu đời đấy! Ngươi hiểu mà, đúng chứ!? Này, người đâu!」

Mụ già trợn mắt đỏ ngầu, gào lên với đám vệ sĩ.

「Cả cái tòa nhà này, từ trên xuống dưới, tất tần tật đều thuộc sở hữu của gia tộc Sanjou! Muốn ra tay thì thiếu gì cách, phải không hả? NHanh chóng dọn dẹp nó cho ta!」

Ánh sáng xanh nhạt[note69937] lóe lên—đám vệ sĩ đồng loạt bóp cò, một làn khói đen kịt bắt đầu bao trùm lấy xung quanh tôi.

Ê ê, làm thật đấy à!?

Toàn bộ đám vệ sĩ được huy động, vừa sử dụng Ám bế《Shut down》(Ma thuật thuộc tính Ám) để che mắt sao? Giữa ban ngày ban mặt mà bọn chúng nhất quyết bằng mọi giá tiêu diệt gã đàn ông chen giữa Yuri hay gì!?

Cái sát khí nồng nặc này, tôi hoàn toàn đồng cảm luôn đấy! Tốt lắm, cứ tấn công liên tục vào!

Những nữ phục vụ của nhà Sanjou tuân thủ mệnh lệnh cực kỳ chuyên nghiệp, nhanh chóng hộ tống thực khách sơ tán ra bên ngoài.

Tôi trượt trên mặt bàn, bế thốc Rei lên.

「Kyaa!」

「Xin lỗi nhé. Tình hình này thì chịu rồi. Tạm thời phải rút lui đã—á!?」

XOẸT.

Một lưỡi kiếm đen xé toạc làn khói đen, bổ thẳng xuống.

Tôi nhìn chằm chằm vào lưỡi kiếm ấy—hửm? Ơ kìa?

Tôi nhẹ nhàng lùi một bước né tránh.

「UÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔ!」

Đám vệ sĩ giơ cao kiếm.

Chúng gào lên như trút hết hơi từ cổ họng, rồi cùng lúc xông tới.

Chủ động hét lên để cho tôi biết vị trí, mấy vị đây tốt bụng quá đi mất. Đây hẳn chính là Japanese Samurai[note73781] trứ danh, tinh thần hiếu khách[note69939], hay là cái thứ gọi là võ sĩ đạo đây nhỉ?

Nhờ thế, cái màn khói mù của chúng trở nên vô nghĩa. Đã thế, chắc để tránh tự chém lẫn nhau vì Ám bế《Shut down》hay sao mà chúng còn lịch sự tới mức từng người một xông lên tấn công.

Mà nói mới nhớ, AI của đám vệ sĩ nhà Sanjou mà phải đánh trong route của Rei, trừ một vài đứa ra thì đúng là phế vật……Nhưng nếu không phải do AI mà là có gì đó sai sai về căn bản…...đáng lẽ chúng phải là đối thủ khó nhằn với Hiiro chứ nhỉ.

Tôi cũng đã kéo cò rồi.

『Kiến tạo:Lớp Vỏ Ma Lực』『Biến đổi: Thần Kinh Thị Giác』『Biến đổi: Hệ Cơ Xương』. Vẫn là bộ cường hoá cơ thể quen thuộc, nhưng có gì đó lạ lắm.

「CHẾT ĐIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!」

Bọn này……chậm quá thì phải……?

Từ bốn phương tám hướng, vô số nhát chém bay tới, ánh kim từ lưỡi kiếm lóe lên sượt qua khóe mắt.

Tôi nhìn thấy toàn bộ──Vẫn bế Rei trong tay, tôi né tránh tất cả.

So với kiếm thuật của Sư phụ, đường kiếm của chúng ít biến hoá hơn hẳn, nên tôi dễ dàng né được chỉ với những chuyển động tối thiểu.

Qua thực chiến, tôi dần hiểu ra.

À, ra là vậy.

Từ trước đến giờ mình đã dùng ma lực sai cách sao?

Vì cứ xả ma lực vô tội vạ mà không kiểm soát đầu ra khiến nó nhanh chóng cạn kiệt thành ra cũng chẳng thể áng chừng được lượng còn lại. Do toàn chiến đấu trong trạng thái tràn đầy ma lực, nên tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc điều tiết lượng ma giải phóng hay phân bổ theo nhịp độ trận chiến.

Giờ đây, khi chiến đấu trong tình trạng ma lực gần như cạn kiệt, tôi mới ý thức được điều đó.

Ngay cả việc chạy bộ cường hoá ma lực, tôi cũng chỉ đồn hết ma lực xuống chân mà bỏ qua các bộ phận khác trên cơ thể. Dù tổng lượng ma lực có tăng lên, tôi cũng chẳng có cơ hội học cách sử dụng nó hiệu quả.

—Mà chỉ bằng cái bài tập chạy bộ cường hoá ma lực kia mà cậu có thể mạnh lên được tới mức này thì đáng ngạc nhiên thật đấy.

Thì ra là vậy, cuối cùng mình cũng hiểu ý nghĩa lời nói của Sư phụ.

Điều tôi cần phải học tiếp theo—chính là cách sử dụng ma lực và vận dụng ma thuật thông qua bộ điều khiển.

「Hi-Hiiro-san……」

Rei tròn xoe mắt, kinh ngạc.

「Từ khi nào……anh lại trở nên mạnh mẽ như vậy……?」

Lách qua cơn bão kiếm, tôi cúi người đặt Rei xuống.

Không thể nào nói rằng mình có thể thắng đám vệ sĩ kia về khoản kiếm thuật được, và với tình trạng hiện tại mà đấu với bằng này người, người bị giết chắc chắn là mình. Ma lực dùng để cường hoá cơ thể cũng sắp cạn kiệt rồi.

Phải kết thúc trong đòn tiếp theo. Chỉ còn cách đó thôi

Tôi thay đổi bộ điều khiển.

Lặng lẽ rút kiếm, tôi chĩa họng kiếm[note69940] về phía đám vệ sĩ.

Có lẽ do đã lãng phí ma lực quá mức, dám vệ sĩ đều thở không ra hơi. Lũ mụ già thì trốn sau bàn, vừa la hét bắn cả nước bọt.

「Mau chóng xử lý cái thứ phế thải kia đi! Gã『Đàn ông』có huyết thống nhà Sanjou thuần khiết nhất thì không cần phải tồn tại trên cõi đời này」

「Không cần phải tồn tại trên cõi đời này!」

Tôi bật cười, hét lớn.

「Là các người đấy, lũ khốn phá hoại Yuri! Kể cả Sanjou Hiiro, tất cả sẽ phải trả giá thích đáng cho tội lỗi của mình!」

Tôi dồn toàn lực, bóp cò.

Một luồng ma lực mãnh liệt tuôn ra từ cơ thể, chảy dọc theo những mạch dẫn khắc trên vỏ kiếm, kết nối các mạch điều khiển với nhau.

Kết nối──『Thuộc tính: Quang』『Kiến tạo: Cầu』

「Nổ tung đi」

Ánh sáng xanh bao trùm toàn bộ nhà hàng──Thay đổi mạch điều khiển──『Thao tác: Phát nổ』──『Kiến tạo: Đạn』[note69941]──

「Quang Cầu《Light》」

Khối cầu ánh sáng phình to đến mức tưởng chừng sắp nổ tung—rồi bùng nổ.

「…………!?」

Tôi tiếp tục duy trì ma lực.

Bay lên nào.

Quang cầu nổ tung, thành hàng ngàn viên đạn ánh sáng, lao vút trong không gian, rồi găm vào thân thể đám vệ sĩ.

Âm thanh nặng nề vang lên, tiếng la hét thảm thiết xé toạc không gian, đám nữ vệ sĩ ngã rạp xuống. Những chiếc bàn mà đám bà già trốn đằng sau bị thủng lỗ chỗ, khiến đám bà già rú lên chói tai.

Mọi thứ đột ngột chìm vào tĩnh lặng.

Chiếc đèn chùm treo trên trần rơi xuống, tạo nên tiếng vỡ choang hoành tráng như một tràng pháo tay, làm những mảnh thuỷ tinh văng tung tóe thay cho tiếng vỗ tay.

Tôi bật ra tiếng cười khản đặc, rồi khuỵu gối xuống.

「Giờ thì……chắc là, cạn sạch rồi……」

「Hiiro-san!」

Rei chạy tới, đỡ lấy tôi đang gục xuống.

「Tại sao……anh lại làm chuyện liều lĩnh như vậy……」

「Hãy hẹn hò với một cô gái……với một cô gái……xin hãy hẹn hò với một cô gái đi……(Di ngôn)」

Nhìn tôi lẩm bẩm nguyện vọng trong cơn mê man, Rei nở một nụ cười nhẹ nhõm—thì một chiếc bàn bất ngờ bị hất tung lên, một nữ vệ sĩ xinh đẹp ẩn mình phía sau nó xuất hiện.

Khí chất cô ta khác hẳn đám vệ sĩ còn lại, cô ta rút ngắn khoảng cách chỉ trong nháy mắt, dùng hai tay vặn cánh tay tôi.

Ngay lập tức, tầm nhìn của tôi tối sầm lại.

「Hiiro-san!」

Chấn động.

Cơ thể tôi đập vỡ xuyên qua bức tường kính, văng ra khỏi tòa cao ốc. Tôi Lăn lộn trên những mảnh kính vỡ, trượt xuống theo mặt tường ngoài nghiêng ngả của tầng mười hai, tôi tuyệt vọng bóp cò rồi đâm lưỡi kiếm vô thuộc tính vào bức tường kính.

Lưỡi kiếm mắc vào khung cửa sổ, giữ lại cơ thể tôi đang trượt xuống.

Tòa cao ốc này mặt ngoài từ tầng một đến tầng mười hai đều được xây hoàn toàn bằng kính……Tôi bị ném ra ngoài đó, máu chảy từ vết rách trên má, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn.

Mù già ra lệnh cho nữ vệ sĩ xinh đẹp vừa ném tôi lùi xuống, đứng ở vị trí an toàn, mụ chĩa ma pháp khí dạng súng ngắn về phía tôi, người đang treo lơ lửng ngoài vách kính.

Nụ cười của Rei đông cứng lại.

「Oooba-sama……người mang ma pháp khí vào bữa tiệc sao!」

「Đây gọi là quân bài tẩy đấy. Ta sống đến bằng này tuổi không phải chỉ để cho vui đâu, lũ nhãi ranh. Rei, ngươi không dự phòng『Kagerou』[note69942] ở đây đúng không?」

Cơn gió mạnh từ phía sau thổi tới, Rei dang hai tay đứng chắn trước mặt mụ ta. Mỗi lần gió thổi qua, mái tóc đen dài của cô lại tung bay, xoè rộng trong không trung như một đôi cánh.

Bà già khó chịu, vung bàn tay đeo đầy nhẫn.

「Tránh ra. Làm vậy thì ta sẽ tha cho ngươi. Dù gì ngươi cũng là người thừa kế quan trọng của cái tên Sanjou mà」

「…………」

Im lặng.

Rei vẫn đứng đó, hai tay dang rộng.

「Đó là câu trả lời của ngươi sao?」

「Snow……người hầu gái mà tôi tin tưởng đã nói rằng」

Cô ngẩng mặt lên, quả quyết nói.

「『Sanjou Hiiro đã tái sinh』. Tôi tin vào những lời đó, và tôi tin vào người vừa liều mạng chiến đấu để bảo vệ tôi lúc này. Vậy nên, tôi sẽ không đứng về phe các người, những kẻ đang cố giết Hiiro-san」

「Mới lúc nãy chỉ biết sụt sùi khóc lóc khi nghe chuyện đấy cơ mà. Giờ lại mạnh miệng nhỉ, giỏi lắm. Ta ấy nhé, thích đôi mắt u ám của ngươi lắm đấy. Ở tuổi đó mà đã có đôi mắt của một kẻ thấu tỏ sự đời. Không ai đáng để tin tưởng, chẳng ai xứng được yêu thương, chẳng ai đáng được trân trọng, đó mới là thú xứng đáng để kế thừa cái tên Sanjou. Ngươi lại muốn tin tưởng để rồi lại bị phản bội một lần nữa hay sao?」

「T-tôi……tôi……」

「Ngươi sẽ bị phản bội thôi」

Oooba nhếch mép khẳng định, Rei thở gấp, mồ hôi túa ra.

「Ngươi sẽ lại bị phản bội thôi. Sanjou Hiiro đã tái sinh ư?......Ha! Ngươi thừa biết tên Hiiro vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ suốt thời gian qua phải không? Dòng máu Sanjou đậm đặc chảy trong huyết quản tên đàn ông đó đấy. Con người không thay đổi được đâu, huyết thống đậm đặc chảy trong cơ thể hắn cũng vậy」

Mụ già ngọ nguậy những ngón tay béo múp như sâu đo, thở ra một hơi kinh tởm.

「Ngươi chỉ là một con búp bê ưa nhìn thôi, Rei ạ. Chỉ cần ngồi yên trên đùi ta, chải chuốt mái tóc xinh đẹp ấy rồi nhìn thế giới bằng đôi mắt u ám đó là được rồi. Nếu ngau từ đầu người không tin tưởng ai thì sẽ chẳng bao giờ bị phản bội. Chẳng ai thực sự nhìn vào con người ngươi đâu. Thứ họ nhìn chỉ là gương mặt xinh đẹp, cơ thể, và sức mạnh của ngươi mà thôi. Một con búp bê tồn tại chỉ để ngắm nghía yêu chiều.

Đó chính là──」

Mụ già nhà Sanjou nhe răng hàm răng trắng ớn tưởng chừng như răng giả.

「Số phận của một Sanjou」

Rei ôm ngực, thở hổn hển, mặt mày tái mét, run rẩy. Ánh mắt Rei lang thang rồi tìm thấy tôi, rồi cô nghẹn ngào nức nở.

Nước mắt cứ thế tuôn trào, lăn dài trên má.

Trong đôi mắt ấy ánh lên sự do dự, như phản chiếu cả một chặng đường dài đau khổ và buồn bã mà cô đã trải qua. Hình ảnh một cô bé bị chia cách khỏi cha mẹ yêu thương, bị tước đoạt tất cả những thứ quý giá và bị buộc phải sống dưới thân phận『Sanjou Rei』. 

Như thể đang cầu nguyện

Đôi tay cô siết chặt thứ gì đó, đến mức hai bàn tay trắng bệch.

Với những ai không biết, thứ đó chỉ là một mớ hỗn độn bẩn thỉu được kết lại từ vảy cá. Một món trang sức xấu xí được xâu lại bằng một sợi dây bạc rẻ tiền.

Nhưng đó là thứ duy nhất.

Thứ quý giá duy nhất còn sót lại trong tay cô.

Báu vật được cất giấu trong lòng bàn tay và trái tim cô, chỉ mình tôi, người đã chơi tựa game gốc, mới biết được, và trong những giọt nước mắt đang tuôn rơi ấy, hình bóng một người anh trai hiện ra.

──Tôi không tin bất cứ ai cả

Đôi môi tái nhợt run rẩy thì thầm.

「Papa……Mama……」

Đã không biết bao nhiêu lần, trong chiếc futon lạnh lẽo.

Lời cầu nguyện mà cô thì thầm không biết bao nhiêu lần, chỉ mình tôi nghe thấy.

「Cứu với……」

A, phải rồi.

Ngay lúc này, người có thể cứu cô bé đó—chỉ có tôi mà thôi.

「Ô, ô, ôÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔ!」

Dồn chút ma lực còn sót lại.

Phun ra một lượng máu lớn từ trong người, tôi định hình lưỡi kiếm vô thuộc tính. Tôi đập mạnh vào khung cửa sổ méo mó bằng tay phải, nắm lấy mảnh kính đâm xuyên qua lòng bàn tay, rồi dùng bàn tay đẫm máu ấy đẩy cả người lên.

 Loạng choạng.

「......Nhân cơ hội này, tôi sẽ nói cho các người biết một điều」

Tôi thì thầm trước những gương mặt đang sững sờ.

「Cô gái này ấy nhé, sẽ ăn một chiếc bánh kem thật to vào ngày sinh nhật……mơ về cha mẹ yêu dấu trong chiếc futon ấm áp……chạy nhảy thoả thích trong công viên giải trí đến khi mệt lử……vui vẻ chơi board game……và được ở bên người mình yêu……!」

Đấm mạnh vào đầu gối đang run rẩy──tôi hét lên giữa cơ gió gào thét

「Đó mới chính là số phận của cô ấy!」

「Mày……!」

Mụ già mấp máy đôi môi dày cộp, văng nước bọt.

「Thằng chết không hết xác này!」

Không đợi lệnh.

Nữ vệ sĩ xinh đẹp cầm thanh katana rồi nhảy ra ngoài, lao xuống phía tôi. Tôi gạt lưỡi kiếm của cô ta trong vài giây, rồi lùi cơ thể không còn chút sức lực nào về phía sau né tránh.

「Mồm mép thì ghê gớm lắm mà kiếm thuật thô thiển chẳng khác gì một thằng nghiệp dư. Búp bê của ta còn khá hơn mày đấy!」

Đôi mắt u ám.

Cô gái có đôi mắt giống hệt Rei, im lặng vung kiếm như một cỗ máy, tấn công chính xác vào những sơ hở của tôi. Tôi dồn ma lực vào đôi mắt,  cố bắt kịp chuyển động của đường kiếm. Mỗi lần thanh kiếm chém xuống, tôi tập toàn bộ thần kinh vào ánh đao xanh nhạt lóe lên từ khoé mắt.

Chém, bị chém, bị chém, chém, bị chém.

Máu tươi văng tung toé làm bẩn mặt kính, trên sườn nghiêng của toà cao ốc, tôi và cô ta giao chiến.

Một cơn gió mạnh nơi cao tầng.

Tôi loạng choạng bước lên phía trước thì mất thăng bằng, nữ vệ sĩ xinh đẹp liền lao tới.

「…………!」

Bên phải.

Là đòn nhử, một cú đá cao từ bên trái giáng vào thái dương tôi.

Tầm nhìn chao đảo dữ dội, tôi quay người tại chỗ, phun ra máu đọng trong miệng.

Những đòn tấn công liên tiếp ập đến, tôi cố tránh yếu huyệt, cố gắng giữ lại mạng sống.

Lưỡi kiếm vô thuộc tính do một tay mơ như tôi tạo ra còn chẳng có nổi hình dạng một thanh kiếm tử tế, cứ vừa thành hình là đã bị đập nát. Mỗi lần như vậy, tôi lại phải dùng chút ma lực gần như cạn kiệt để tái tạo, và máu mũi lại tuôn xối xả còn đầu đau như muốn nổ tung.

Tôi cố thở dốc từng hơi qua miệng, hai lỗ mũi nghẹt lại bởi máu khiến việc hô hấp trở nên khó khăn. Thiếu oxy làm đầu óc trở nên mụ mị, tầm nhìn dần mờ đi, tôi lảo đảo đưa tay dụi mắt.

Muốn gục ngã. Muốn buông xuôi. Muốn được giải thoát ngay lúc này.

—Cứu với

Hình ảnh Rei cầu xin sự giúp đỡ vụt qua trong tâm trí, tôi cắn chặt môi đến bật máu, cố gắng gượng đứng vững.

Đừng nghĩ mấy lời nhảm nhí uỷ mị đó nữa! Không được gục ngã, không được gục ngã, không được gục ngã! Dù có phải chết ở đây──Tôi không tin bất cứ ai cả──tôi cũng không được phép gục ngã trước mặt con bé!

「Hiiro-san……」

Vai bị chém, đùi bị rạch nát.

Hai bên giằng co, tôi từng bước bị đẩy lùi, chân lại luýnh quýnh mỗi lần ánh kiếm lóe lên, rồi lưng lại bị chém khiến tôi quằn quại trong đau đớn.

「Hiiro-san……Đủ rồi……Đủ rồi mà……Tôi không s──」

「Không sao cái quái gì chứ!」

Tôi gào lên, vung kiếm trước đôi mắt mở to kinh ngạc của Rei.

「Đau đớn lắm đúng không, khổ sở lắm đúng không, muốn được cứu lắm đúng không?! Tại sao em lại phải chịu đựng chứ?! Tại sao em lại phải gánh chịu cái thứ gọi là số phận của Sanjou chứ!? Tại sao tất cả những thứ quý giá của em lại bị tước đi chứ?!」

「Bởi vì! Đó là! Đó là số phận của Sanjou Rei—」

「Cái số phận đó!」

Tôi kéo lưỡi kiếm đang đâm xuyên qua phổi mình ra, máu tươi trào ra miệng—

「Anh sẽ đập nát nó!」

Tôi đâm lưỡi kiếm vào chướng ngại trước mắt.

「Em là Rei đúng không!? Không hơn không kém! Những lời đó thực sự là lời của em sao!? Là điều em mong muốn sao!? Hay là do mụ già kia buộc em nói ra!?」

Gương mặt nữ vệ sĩ xinh đẹp méo mó, chuyển động dần trở nên thiếu chính xác, cô ta lùi lại như muốn chạy trốn khỏi tôi, kẻ dù bị chém bao nhiêu lần vẫn tiếp tục xông tới.

「Nói đi! Bằng chính miệng của em! Anh là anh trai của em, đúng không!? Chỉ là một nguyện vọng bình thường từ cô em gái thôi mà!」

Vừa cười, tôi vừa dốc toàn lực.

「Là gia đình của em! Onii-sama[note69943] sẽ thực hiện điều ước đó cho em!」

Cô khuỵu xuống tại chỗ

Cô bé ôm chặt món trang sức bằng vảy cá vào ngực, giấu gương mặt mình sau mái tóc dài, khẽ nức nở.

「Tôi……luôn tự hỏi tại sao…….tại sao mình lại được sinh ra……Từ khi đến nhà Sanjou……chẳng ai cần đến tôi cả……tại sao……tại sao tôi lại tồn tại trên cõi đời này…...? Vì thế…… vì thế nên……」

Cô ngẩng mặt lên, mỉm cười trong nước mắt──.

「Suốt bao lâu nay……em vẫn luôn muốn được Onii-sama chúc mừng sinh nhật……」

Rei thốt lên mong ước thực sự của chính mình.

「Happy Birthday」

Chặn lưỡi kiếm của đối phương, tôi mỉm cười thì thầm

「Chúc mừng sinh nhật, Rei」

「......Hức」

Cô run rẩy toàn thân, đưa hai bàn tay đang siết chặt về phía trước.

「Hức……ưư……ưư……ưư……」

Đôi tay nắm chặt ấy dần buông lỏng, những chiếc vảy hình trái tim rơi lăn lóc xuống sàn. Dưới ánh nắng mặt trời, những trái tim nhỏ ấy lấp lánh lung linh như thể đang chúc mừng sinh nhật Rei.

「…………」

Ngẩn người.

Nữ vệ sĩ xinh đẹp mất cảnh giác trước mặt tôi, kẻ địch của cô mà mải dõi theo Rei──

「Đừng có đứng đó xem cái trò hề vô vị này nữa, mau xử lý thằng ngu đó đi!」

Nghe mệnh lệnh của mụ già, cô ta theo phản xạ vung kiếm.

「Coi như đây là quà sinh nhật cho em gái tôi vậy」

Lưỡi kiếm chém xuyên qua vai trái tôi, dừng lại trước khi chạm đến nội tạng.

Chịu đựng cơn đau tê dại chạy dọc sống lưng, tôi chém một đòn phản kích—cạn kiệt ma lực──Giữa chừng, lưỡi đao đột nhiên tan biến.

Nụ cười đắc thắng của mụ già lọt vào tầm mắt, nữ vệ sĩ xinh đẹp cố rút kiếm ra khỏi người tôi rồi kinh ngạc nhận ra lưỡi kiếm không hề nhúc nhích.

Toàn thân đẫm máu, mồ hôi nhễ nhại, tôi bật cười.

「Để thịt bị chém, để xương bị chặt」

Nhìn thấy tôi cố tình để lưỡi kiếm đâm vào bản thân──cô ta đông cứng lại.

「Nhưng ta vẫn thắng」

Tôi đấm thẳng vào mặt cô ta, nữ vệ sĩ xinh đẹp bị thổi bay về phía sau.

Cô ta đập vào mặt kính, bất tỉnh rồi đổ gục xuống, tôi nhếch môi cười, vung vẩy nắm đấm đau ê ẩm.

「Đây chính là trường phái Astemir, nhớ lấy」

Kítt, cơ thể cô ta dần trượt xuống, tôi đỡ lấy cô ta, đạp vỡ tấm kính dưới chân rồi đặt nữ vệ sĩ xinh đẹp xuống sàn tầng bên dưới.

Ôm lấy nửa thân trái gần như sắp đứt lìa, tôi lảo đảo quay trở lại tầng trên cùng.

Không nói một lời, Rei níu lấy vạt quần tôi, tôi nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi mỉm cười với mụ già chỉ còn lại một mình.

「Yo, nãy giờ không gặp……Trông bà có vẻ già hơn lần trước gặp thì phải……?」

「M-Mày……thật sự là Hiiro sao……? Tại sao đến giờ mày mới làm những chuyện như vậy……?

Thay vì trả lời, tôi tiến tới, mụ già từ từ lùi lại phía sau.

「V-Với cái cơ thể tàn tạ kia thì mày còn làm được gì nữa hả……!?」

「Ít nhất đủ để lật ngược cái tiên đoán số mệnh khốn nạn của bà」

Mù già kinh hãi giơ khẩu súng ngắn lên, tôi bật cười.

「Làm em gái người ta khóc thế này……」

Tôi, với tư cách Hiiro, gằn lên.

「Mụ định trả giá thế nào đây hả……Mụ già khốn kiếp……!」

Tôi lảo đảo bước tới──tiếng súng vang lên──Một viên đạn nước xuyên qua vai phải tôi, cơn đau dữ dội và sức nóng khiến cơ thể tôi lệch sang phải.

Tôi khựng lại trong giây lát.

Rồi lại mỉm cười, tiếp tục bước tới.

「......Híi!」

Đoàng, đoàng, đoàng.

Gương mặt méo mó vì sợ hãi, mụ già điên cuồng bóp cò, những lỗ thủng liên tiếp xuất hiện trên người tôi. Nhưng những lỗ thủng đó không chí mạng, cũng chẳng thể nào là lý do khiến tôi dừng bước. Tay xạ thủ tệ hại tiếp tục xả đạn trong vô vọng, còn tôi, bia bắn của mụ, người bê bết máu vẫn tiếp tục tiến về trước.

Bà già lại bóp cò──Tôi lấy lòng bàn tay chặn lấy nòng súng.

Tiếng súng vang lên, một lỗ thủng xuyên qua lòng bàn tay tôi, từ lỗ thủng đó, tôi nhìn xoáy thẳng vào gương mặt gớm ghiếc của mụ già.

「......Thế nào, mắt tôi thì sao?」

Tôi mở to mắt, nhìn xuyên thấu bên trong con người mụ.

「……Dôi mắt tôi trong mắt của mụ──trông như thế nào?」

「Híí, Híí, Hííí……!」

Mụ già đặt tay lên cò một lần nữa, tôi chèn ngón trỏ vào khoá chặn lại.

Giữ nguyên ánh mắt, tôi thì thầm:

「Một mình……hoàn toàn cô độc, không thể tin tưởng bất kỳ ai, phải chịu đựng nỗi cô đơn giày vò, mụ có hiểu cảm giác đó không……? Cảm giác bị thứ rác rưởi như bà vây quanh, không được sống như một con người mà bị ép phải sống như một con rối của gia tộc Sanjou……Một mình khóc thầm, không có ai để dựa dẫm, chỉ có thể đóng vai một kẻ bị ghét bỏ」

Tôi──gào lên.

「MỤ CÓ HIỂU ĐƯỢC KHÔNG!?」

Mụ già mặt mày tái mét, chết lặng, miệng mấp máy, tôi lảo đảo tung một cú đấm vào mặt mụ—Bốp[note69946]──Với những chuyển động không thể tin nổi ở một người già, mụ đạp vào bụng tôi, máu mũi nhỏ xuống rồi chĩa súng.

「Anh cái nổi gì! Mày chỉ là thứ bỏ đi mang danh Sanjou thôi! Một thằng anh trai trên danh nghĩa như mày đừng có dám coi Rei là em gái mình! Thằng cặn bã! Câm miệng và cút xuống địa ngục đi! Thẳng phế phẩm!」

Một bóng người lướt qua trước mắt tôi.

Bóng người lao vào giữa tôi và mụ già, tuyệt vọng ôm chặt lấy tôi biến chính mình làm lá chắn.

「Tránh ra, Rei!」

Rei lắc đầu mạnh mẽ.

「Tránh ra ngay!! Ta bắn đấy!」

Bất chấp lời cảnh báo ấy, Rei vẫn bám chặt lấy tôi, nước mắt giàn giụa trên gương mặt.

「…………」

Nhìn cảnh đó, một nụ cười cay đắng hiện lên trên mặt bà già.

「......Rốt cuộc thì, ngươi vẫn không thể trở thành người phụ nữ của nhà Sanjou được rồi」

Mụ chậm rãi siết cò──thì một lưỡi kiếm đã kề vào cổ mụ.

「Cứ tưởng được đứa đệ tử cưng đáng yêu mời đi ăn trưa chứ」

Kề lưỡi kiếm vào lớp da cổ nhăn nheo của mụ già, Astemir, kẻ mạnh nhất thế giới mỉm cười.

「Ở Nhật Bản, người ta dùng ma pháp khí thay vì dùng đũa để ăn sao?」

Mụ già chỉ dám đảo mắt, mồ hôi túa ra trên trán.

「A-Astemir Clouet la Killicia……con quái vật của Thánh Điện Quang Đô《Alfheim》tại sao lại ở đây……?」

「Đến đây thôi」

Lapis trang nghiêm xuất hiện trước mặt chúng tôi.

「Ta không hứng thú với chuyện nội bộ gia tộc các người, nhưng nếu các người định ra tay với bạn ta thì đó lại là chuyện khác」

Bỏ chiếc mũ lưỡi trai xuống, mái tóc vàng được thả tung ra, đôi mắt cô sáng rực.

「Nếu còn muốn tiếp tục, ta sẽ là đối thủ của các người」

「La-Lapis Clouet la Lumet……!?」

Những nhân vật tầm cỡ liên tiếp xuất hiện.

Dường như mụ già cuối cùng cũng nhận ra ai sắp đặt sự xuất hiện của họ.

Mụ già run lên, trừng mắt nhìn tôi.

「Hiiro, mày……!」

「Lá bài tẩy ấy… là để dùng vào phút cuối cùng, khi đối phương không còn quân bài nào để đánh nữa……Đồ ngu……」

Vẫn nằm trong vòng tay ôm chặt của Rei.

Tôi run rẩy giơ ngón giữa lên.

「Tôi trẻ như này không chỉ để cho vui đâu, mụ già ạ……Khả năng tư duy……khác hẳn đấy……」

Nói xong.

Tôi lặng lẽ mất đi ý thức.

Ghi chú

[Lên trên]
có vẻ ma lực trong bộ này đều có màu 蒼白い/xanh trắng tạm dịch xanh nhạt
có vẻ ma lực trong bộ này đều có màu 蒼白い/xanh trắng tạm dịch xanh nhạt
[Lên trên]
Kanji là 闇閉 furigana là Shut down, mà nói thật gu đặt tên của lão tác dở kinh
Kanji là 闇閉 furigana là Shut down, mà nói thật gu đặt tên của lão tác dở kinh
[Lên trên]
Omotenashi, hiểu đơn giản là nghệ thuật chăm sóc khách hàng của người Nhật với sự tỉ mỉ, tận tâm, chu đáo. Bắt nguồn từ truyền thống trà đạo khi việc chuẩn bị có thể mất rất nhiều thời gian(có thể tận 1 năm)
Omotenashi, hiểu đơn giản là nghệ thuật chăm sóc khách hàng của người Nhật với sự tỉ mỉ, tận tâm, chu đáo. Bắt nguồn từ truyền thống trà đạo khi việc chuẩn bị có thể mất rất nhiều thời gian(có thể tận 1 năm)
[Lên trên]
Nếu các bạn thắc mắc tại sao lại là họng kiếm thì xem lại minh hoạ hoặc chương 1
Nếu các bạn thắc mắc tại sao lại là họng kiếm thì xem lại minh hoạ hoặc chương 1
[Lên trên]
Có vẻ là chỗ này tác giả viết thừa
Có vẻ là chỗ này tác giả viết thừa
[Lên trên]
Cái này là ma pháp khí của Rei
Cái này là ma pháp khí của Rei
[Lên trên]
Don’t u dare translate Onii-chan to “Anh hai”
Don’t u dare translate Onii-chan to “Anh hai”
[Lên trên]
Gốc là 衝撃: va chạm. Tác giả có cái lối dùng danh từ thay từ tượng thanh rất là khó chịu
Gốc là 衝撃: va chạm. Tác giả có cái lối dùng danh từ thay từ tượng thanh rất là khó chịu
[Lên trên]
Gốc viết như này
Gốc viết như này
Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

douma, cumback kìa 🤯
Xem thêm
"Boy and old women" ah moment
Xem thêm
This is Truly... Yield my flesh and bones To win moment...
Xem thêm
TFNC, cái cách hành văn của tác giả làm t khó hiểu vãi :)))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Chắc là do khác biệt văn hoá trong cách viết thôi. Nhiều câu tôi có thể tách ra hoặc diễn giải lại cho phù hợp với lời ăn tiếng nói của người Việt được nhưng tôi không muốn thế. Tôi muốn dịch sát với bản gốc hơn nên những chỗ tôi buộc phải sửa lại đều có note chú thích từ gốc. Mà nếu mọi người thích dịch theo lối trôi chảy phù hợp với người Việt hơn thì để tôi sửa lại cũng được.
Xem thêm
@Meruru: nếu ô thấy ổn cho cột sống của ô và mọi người thấy giống t thì t mong ô làm thế, còn không thì thôi cũng được. Nói thiệt là cái cảnh trong chương này t đọc t bị khó tưởng tượng được tụi nó đang làm gì á :D
Xem thêm
Thanks for new chapter
Xem thêm
giờ main thủng lỗ chỗ trên người =))))))
Xem thêm
Main cháy vl
Xem thêm