Tôi không có sự lựa chọn.
Như là chọn màu đỏ hay chọn màu xanh.
Như là cắt tóc ngắn hay để tóc dài.
Như là muốn hẹn hò với kiểu con gái thế này, như là muốn xây dựng một gia đình hạnh phúc, như là muốn dành quãng đời còn lại với người mình yêu.
Những lựa chọn ấy không tồn tại trên con đường mà tôi đang đi. Trong tương lai mà tôi chỉ có thể thấy mơ hồ phía trước, hầu hết các ngã rẽ đều đã bị chặn lại, và tôi đã được định sẵn bước đi trên con đường lát đá đẹp đẽ và trồng hoa hai bên.
Lần đầu tiên đặt chân vào dinh thự chính của gia tộc Sanjou. Khoảnh khắc đôi giày thể thao trẻ em mà mẹ ruột mua cho tôi bị người hầu lột ra rồi ném thẳng vào thùng rác.
Tôi nhận ra mình không có lựa chọn nào cả.
Giữ thẳng lưng, bước từng bước nhỏ, ngồi cách mép chiếu tatami 16 mắt[note67805], chơi hết Burgmüller[note67806] thì tiếp tục với Sonatine[note67807], luôn mỉm cười khi gặp các nghị sĩ, nói chuyện về những chủ đề phù hợp với sở thích của đối phương trong khoảng 5 đến 10 phút.
Nếu làm sai, tôi sẽ bị giật tóc hoặc bị tát vào má.
Tôi ghét bị giật tóc. Vì bố tôi luôn khen mái tóc này.
Tôi ghét bị tát. Vì mẹ tôi luôn khen đôi má hồng này.
Tóc của Rei đẹp thật đấy, khuôn mặt Rei giống hệt bố mẹ vậy.
Tóc rụng xuống, má sưng lên, ban đầu tôi còn khóc, nhưng khi quen dần tôi cũng chẳng quan tâm đến nữa.
「Cô là người phụ nữ của gia tộc Sanjou」
Từ miệng Oooba-sama[note69685] và những người phụ nữ đánh tôi thốt ra mùi hôi thối.
Mùi hôi thối như xộc lên từ địa ngục, len lỏi sâu vào trái tim tôi, tràn ngập mọi ngóc ngách.
「Không hơn không kém. Một con nhóc bẩn thỉu như cô muốn tồn tại trong căn nhà này thì phải có được kiến thức, văn hoá và cách sống. Cô không có lựa chọn nào khác. Những người phụ nữ của gia tộc Sanjou trước đây còn phải chịu đựng những điều tồi tệ hơn nhiều!」
「…………」
「Hừ」
Những sợi tóc giữa kẽ ngón tay tôi rơi lả tả xuống sàn, máu chảy ra từ khoé miệng, tôi vẫn tiếp tục đếm từng mắt chiếu tatami.
「Mái tóc và bản mặt bẩn thỉu thật đấy」
「…………」
──Ngồi cách mép chiếu tatami 16 mắt
「…………」
Cơ thể tôi ngoan ngoãn tuân thủ nghiêm lời dạy, ngã gục xuống cách mép chiếu 16 mắt.
Thời gian trôi qua.
Người ta nói dòng chảy của thời gian thật tàn nhẫn nhưng cũng thật nhân từ.
Năm tháng cứ thế trôi đi, tôi phó mặc bản thân cho dòng chảy của thời gian, rồi dần dần khi trái tim trở nên chai sạn, cơ thể cũng không còn phản ứng nữa.
Đến ngôi nhà này, tôi mới hiểu niềm hạnh phúc thuở nhỏ của mình đến từ đâu.
Cảm giác『Hạnh phúc』mà tôi từng cảm nhận đều do cha mẹ ruột tôi mang lại.
Như khi được ăn chiếc bánh kem thật lớn trong ngày sinh nhật, như khi được đọc sách tranh trong chiếc futon ấm áp, như khi chạy nhảy khắp công viên giải trí bất tận rồi được cõng trên lưng khi đã mệt lử, như khi chơi board game mà bố mẹ nhường tôi thắng.
Niềm『Hạnh phúc』mà tôi đã tận hưởng, đã cảm nhận cùng nụ cười ấy──.
Tất cả, tất cả, tất cả……đều là do cha mẹ trao cho tôi.
Nhưng giờ hai người không còn ở đây nữa.
Thay vì chiếc bánh kem thật lớn vào ngày sinh nhật là buổi tiếp đãi các nghị sĩ. Chiếc futon ấm áp trở thành chiếc giường lạnh lẽo. Công viên giải trí bất tận kia chỉ còn là những ký ức xa vời. Những board game mà tôi nhét đầy trong ba lô đã bị đốt thành tro ngoài vườn.
Có lẽ, tôi đã không còn『Hạnh phúc』nữa rồi.
Bởi『Hạnh phúc』mà cha mẹ đã trao cho cho tôi, tất cả đều đã biến mất rồi, từ giờ trở đi, tôi phải tự tạo ra『Hạnh phúc』cho chính mình.
Phía xa tầm nhìn mờ nhạt.
Như thường lệ, tôi nằm dài cách mép chiếu tatami 16 mắt, đầu ngón tay chỉ vào khoảng không trống rỗng vô định──
「Nhưng……」
Tôi khẽ thì thầm.
「Làm sao thì mới có thể hạnh phúc đây……?」
Khoảng không không trả lời. Vì ở đó chẳng có gì tồn tại cả, kể cả tôi.
Tôi không bạn bè. Không gia đình. Không gì cả.
Vậy nên giữa những nụ cười giả tạo của những người xung quanh, tôi khao khát có một gia đình thực sự.
「.......Ăn đi」
Có một cái ao nhỏ trong vườn.
Trong ao có rất nhiều cá koi bơi lội, khi tôi mang thức ăn đến, rất nhiều cá koi sẽ tụ tập lại. Đàn cá koi làm mặt nước gợn sóng, miệng đớp đớp như nở nụ cười dễ thương đòi thức ăn.
Kohaku, Taisho Sanshoku, Shiro Utsuri, Ochiba Shigure, Beni Kumonryu, Yamabuki Ogon......Giữa vô vàn cá koi đầy màu sắc tung tăng bơi lội, tôi để ý có một con cá koi cái tách biệt ra khỏi đàn, chẳng hề lại gần ngay cả khi tôi mang thức ăn tới.
Một con Kohaku với hoa văn hình trái tim.
Một con Kohaku yếu ớt, sợ sệt, bơi một mình.
Nhìn thấy hình ảnh chính mình trong nó, tôi muốn làm bạn với con cá koi này, ngày nào tôi cũng ra ao cố gắng cho nó ăn.
Ngày qua ngày, ngày qua ngày, ngày qua ngày.
Tôi cẩn thận tránh để những người phụ nữ đáng sợ của gia tộc Sanjou phát hiện.
Tôi đều đến gặp nó──Một ngày nọ, tôi ra ao mà không mang theo thức ăn, tôi thoáng nhìn thấy một hình trái tim nhô lên khỏi mặt nước giữa những gợn sóng tuyệt đẹp.
「…………」
Tôi im lặng.
Con cá koi nhìn tôi, đập mạnh đuôi xuống nước.
「Kya!」
Nó lặn xuống nước, tôi ướt sũng người, lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi bật cười.
「Nè, mày có muốn trở thành gia đình của ta không?」
Như để trả lời.
Một con cá koi ló đầu lên, đớp đớp miệng.
Kể từ ngày đó.
Dưới mái nhà Sanjou, mối quan hệ giữa tôi và nó bắt đầu, tôi thường xuyên ra ao, thổ lộ hết mọi tâm tư sâu kín nhất của mình cho con cá koi. Như một tấm gương phản chiếu lại tâm hồn mình, con cá koi vẫy đuôi, im lặng lắng nghe tôi nói, thỉnh thoảng lại vẩy nước như để đáp lời.
Thật vui.
Tôi đã nghĩ mình có thể tiếp tục sống miễn là có nó. Tôi đã nghĩ nó sẽ mang lại『Hạnh phúc』cho tôi. Tôi đã nghĩa mình không cần phải là Rei của gia tộc Sanjou nữa.
Vì thế, tôi.
Khi nhìn thấy con cá koi với phần bụng bị rạch, ruột gan lòi ra──Tôi chết lặng.
Bụng nó mở tung ra.
Hoa văn trái tim bị xẻ đôi hướng lên trời, gia đình duy nhất của tôi đã chết ngửa bụng.
Những vệt máu đỏ đen loang như khói trên trên mặt ao, bộ ruột trắng bệch nổi lềnh bềnh trên mặt nước, hoa văn trái tim, niềm kiêu hãnh của nó, bị cứa nát bởi lưỡi dao.
「Đồ ngu dốt」
Một người phụ nữ từ nhánh phụ mà tôi thậm chí còn không biết tên, bật cười khinh miệt.
「Một con bé nhà quê không biết chui ra từ xó xỉnh nào như mày đừng nghĩ có thể dễ dàng kế thừa gia tộc Sanjou」
「…………」
Nhìn những con cá koi khác bu vào xâu xé bộ ruột thành từng mảnh nhỏ, tôi chỉ biết đứng trơ ra, không nói nên lời.
À, ra là vậy.
Đây không còn là thế giới mà tôi đang nhìn thấy──Đây là thế giới mà Sanjou Rei đang nhìn thấy.
Gia đình của tôi lại trở nên trống rỗng, tôi buộc mình phải trở thành Sanjou Rei.
Khi trở thành『Sanjou Rei』, tôi cảm giác như có những sợi dây vô hình gắn vào mọi chỗ, từ đỉnh đầu đến ngón chân, từ vai đến gót, từ ngón cái đến ngón trỏ, điều khiển tôi chuyển động.
Một hai một hai, bước về phía trước, giữ vững tư thế mà ưỡn ngực ra.
Trở thành một con rối, tôi chọn cách『Không bị đánh』như một con búp bê ngoan ngoãn, kéo những sợi dây gắn trên cơ mặt.
Nào, mỉm cười đi. Ở góc độ đẹp nhất. Phải trông thật xinh đẹp.
「Rei-san trông cứ như một con búp bê ấy nhỉ」
Vâng, đúng thế.
「Hahaha, Ojou-sama thừa kế của gia tộc Sanjou quả là một con búp bê Nhật Bản hoàn hảo và thuần khiết」
Một hai một hai.
「Ghen tị thật. Cô đúng là một con búp bê điện biết nhảy múa mà chẳng cần ý chí của riêng mình」
Cô gái với vết bỏng loang lổ trên nửa bên phải khuôn mặt nói vậy trong khi cố che nó đi bằng tóc mái.
「Ojou-chan」
Một người phụ nữ cao lớn, đôi mắt thâm quầng với làn da trắng bệch.
Một ma pháp trận khắc trên mu bàn tay trái của cô và những hình xăm rune trên các ngón tay, cô nhả khói thuốc và mỉm cười.
「Khục khục, cô vụng về thật đấy……Tôi thấy rõ sợi dây điều khiển rồi đấy」
A, cô cũng thấy được chúng sao.
Ẩn mình sau sân khấu, tôi cứ thế tiếp tục điều khiển con rối như những gì đã được dạy. Tuy vẫn còn vụng về và sai sót,『Sanjou Rei』vẫn được đón nhận nồng nhiệt, ai nấy đều vỗ tay nhiệt liệt, miệng tán thưởng không ngớt “Đẹp quá! Đẹp quá!” rồi ném tiền lên sân khấu.
Nhìn vào đám khán giả ấy, cuối cùng tôi cũng hiểu ra.
A, tưởng gì, hoá ra lại dễ dàng như vậy sao.
Tôi cười từ phía sau sân khấu.
Làm cho Sanjou Rei hạnh phúc hóa ra chỉ đơn giản như thế.
Cuối cùng, tôi cũng tìm được sự giải thoát. Chỉ cần tiếp tục điều khiển Sanjou Rei như thế này, tôi cũng có thể chạm đến hạnh phúc.
Nhưng.
「......Lại là Hiiro sao?」
「Phải sớm tìm ra cách xử lý tên phiền phức đó thôi」
「Thật tình, tại sao lại sinh ra một thằng con trai cơ chứ」
Những tạp âm bắt đầu xáo trộn tâm trí tôi.
Sanjou Hiiro.
Anh trai của tôi, người đang tồn tại ở đâu đó trên thế giới này……Không, chính tôi mới là từ nơi khác đến trở thành Sanjou Rei, và khiến cậu bé ấy đã trở thành anh trai của tôi.
Gia đình duy nhất của tôi trên thế giới này.
──Onii-sama.
Khi tôi thốt lên từ đó trong tâm trí, trái tim mà tôi tưởng chừng đã đánh mất từ lâu lại sáng bừng lên.
Một khoảng không an toàn chỉ dành cho riêng tôi.
Tôi chui vào chiếc futon lạnh lẽo, cuộn tròn lại, ẩn đi sự hiện diện trong bóng tôi và chắp hai tay vào nhau.
「......Onii-sama」
Không biết anh ấy là người như thế nào nhỉ?
Anh ấy trông như thế nào? Món ăn yêu thích của anh ấy là gì? Ngày nghỉ anh ấy thường làm gì? Anh ấy có biết về tôi không? Khi gặp nhau liệu anh ấy có xoa đầu tôi không? Nếu anh ấy khen tôi kiểu như『Rei, em đã tự mình cố gắng rất nhiều rồi』thì hay biết mấy.
Dù biết mình sẽ bị phản bội.
Thịch thịch thịch thịch, những kỳ vọng trong trái tim tôi cứ ngày một lớn dần, nghĩ đến khoảnh khắc chúng tôi gặp mặt, tôi lại cảm thấy『Hạnh phúc』.
Hồi xưa, khi cha mẹ ruột của tôi vẫn còn bên cạnh và vẫn còn được phép xem TV.
Lúc đó trên màn hình chiếu một bộ anime nói về một cặp anh em rất thân thiết, cả hai luôn hoà hợp với nhau, người anh nói rằng anh sẽ luôn đứng về phía em gái mình trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Anh khẳng định rằng dù có chuyện gì xảy ra thì bảo vệ em gái chính là nghĩa vụ của một người anh trai.
Tôi thật ngu ngốc khi đã quên những gì đã học được từ cái gia tộc này.
Tôi bám víu vào giấc mơ ngọt ngào ấm áp ấy giống như một thiếu nữ đang yêu, tin rằng chàng hoàng tử mang tên anh trai sẽ tới cứu mình.
Nhưng dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa, người anh duy nhất của tôi vẫn không bao giờ tới.
Những lời đồn đại về anh mà tôi nghe được đều chẳng tốt đẹp gì.
Trong khi tôi đang phải chịu đựng khổ sở, anh trai tôi lại đang vui vẻ với những người phụ nữ khác, thuê du thuyền sang trọng để tổ chức tiệc tùng, lợi dụng danh tiếng của nhà Sanjou để bắt nạt những người vô tội, và làm bất cứ thứ gì mà anh ta thích……Nhưng rồi cuối cùng, tôi cũng nhận được một bức thư từ anh ấy.
Đầu tôi nóng bừng lên.
Tôi mỉm cười rạng rỡ, cố kìm nén sự phấn khích, mở bức thư bằng đôi tay run rẩy và đọc nội dung bên trong.
「…………Ể?」
Đó là một bức thư vòi tiền.
Những lời lẽ đe dọa được ngụy trang dưới những câu chữ thỉnh cầu, ngoài tiền ra, anh ta còn trịch thượng ra lệnh tôi phải gửi thông tin liên lạc của ba người hầu đang làm việc tại dinh thự chính.
「Fu……fufu……」[note67808]
Tôi bật cười trong vô thức, gục mặt xuống, mặc cho nước mắt lã chã rơi.
「Fufufu……fufu……fufufu……」
Hôm đó là sinh nhật của tôi.
Nhưng trong thư không có lấy một dòng nào nhắc đến.
Thời gian lại trôi đi.
Tôi nhận được tin nhắn từ Hiiro, nói rằng anh ấy muốn gặp tôi.
「…………」
Tôi đã không còn hy vọng gì nữa.
Như thường lệ, tôi điều khiển các sợi dây đến gặp Hiiro với tư cách Sanjou Rei, và chấp nhận yêu cầu nhận nuôi một cô gái tóc trắng của anh ta.
「......Tôi sẽ nhận nuôi cô ấy」
Mọi thứ chẳng còn gì quan trọng nữa.
Cô gái tóc trắng tự gọi mình là『Snow』, vì một lý do nào đó mà cô luôn cố gắng bảo vệ tôi khỏi sự trừng phạt và bắt nạt vốn là điều hiển nhiên trong gia tộc Sanjou. Cứ như thể đó là sứ mệnh của mình, cô biến bản thân mình thành lá chắn cho tôi và nhanh chóng trở nên đầy thương tích.
Nhưng Snow không hề tan vỡ như tôi.
Cô chỉ nhìn thẳng về phía trước, làm mọi cách để bảo vệ tôi, từng bước xây dựng địa vị của mình trong gia tộc Sanjou.
「......Tại sao?」
Tôi hỏi cô ấy.
「......Tại sao em lại giúp tôi?」
「Vì em đã hứa 」
Cô gái tóc trắng nói với nụ cườii.
「Vì em đã hứa với người em rất yêu」
「…………」
「Rei-sama」
Trong chiếc futon lạnh lẽo, cô nắm lấy đôi tay tôi khẽ thì thầm.
「Nhất định người đó sẽ cứu người. Nhất định người đó sẽ cứu Rei-sama. Người đó chắc chắn sẽ khiến Rei-sama mỉm cười」
「......Ai?」
Snow đỏ mặt ngượng ngùng.
「Hiiro」
「…………」
「Nè, có những người như vậy đó, Rei-sama. Trên đời này, có những người sống để cứu lấy người khác. Thực sự có những người như vậy đó. Những người sẵn sàng hy sinh cả mạng sống chỉ để bảo vệ nụ cười của người khác.
Nếu là người ấy, chắc chắn」
Chiếc futon lạnh lẽo──
「Sẽ có thể cứu người」
Trở nên ngập tràn hơi ấm.
Suốt một thời gian dài, Snow vẫn luôn bảo vệ và sưởi ấm cho tôi, làm tan chảy trái tim băng giá của tôi và đứng nhìn nó tan chảy.
Snow.
Cô mang một sự ấm áp hoàn toàn trái ngược với cái tên của mình, khiến chiếc futon lạnh lẽo trở nên ấm áp hơn. Chiếc chăn từng lạnh giá giờ đây trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Những khoảng trống đã được lấp đầy, tôi đã có thể mỉm cười mà lén nhìn từ phía sau sân khấu.
Không biết từ khi nào tôi đã coi Snow như gia đình thực sự của mình.
Nhưng rồi tôi lại nhớ đến sắc đỏ trên mặt nước.
Tưởng tượng đến tương lai đáng sợ ấy, tôi ra lệnh cho cô đến làm việc tại biệt thự để bảo vệ cô, và thật không may, Hiiro lại chuyển đến sống ở đó.
「Rei-sama」
Và rồi.
Cô gái có mái tóc trắng tinh rạng rỡ thì thầm từ tận đáy lòng,.
「Sanjou Hiiro đã được tái sinh」
Nghe báo cáo ấy, tôi cảm thấy trống rỗng hơn là vui mừng. Sự tức giận và căm hận trào dâng, sự cam chịu bao trùm lấy tâm trí tôi.
Đến lúc này.
Đến lúc này, đừng làm xáo động trái tim tôi nữa.
Đến lúc này, làm sao tôi có thể sống theo cách nào khác ngoài trở thành Sanjou Rei chứ!
Thế nên tôi mỉm cười và lờ nó đi.
Sẽ chẳng có gì thay đổi cả. Tôi không còn tin vào bất cứ điều gì nữa.
Người bạn cá Koi yêu quý của tôi. Tôi cất chiếc vòng hình trái tim được kết từ vảy của nó vào sâu trong ngắn kéo rồi nhắm mắt lại, quyết không bao giờ mở ra nữa.
Để không ai có thể cướp nó đi lần nữa. Tôi sẽ buông bỏ ngay từ đầu.
Từ trước đến nay và cả sau này──Tôi sẽ luôn là Sanjou Rei (Búp bê).[note67809]


4 Bình luận