Theo tài liệu hướng dẫn thiết lập.
Trong thế giới Esco, toàn bộ ma thuật đều nằm trong phạm trù công nghệ.
Khi ma thuật sĩ kéo cò, ma pháp khí sẽ phát ra tín hiệu đồng bộ gọi là sóng ma thuật.
Sóng này sẽ đồng bộ hoá với các toán tử ma thuật (một hạt vi mô giả tưởng trong thế giới Esco). Sau khi đồng bộ, kích hoạt ma pháp trận (tín hiệu đầu vào được biểu diễn dưới dạng trận hình) thông qua các đường dẫn liên kết các mạch điều khiển.
Toán tử ma thuật chịu sự điều khiển của ma pháp trận, thực hiện các thao tác như di chuyển, bắt giữ, dao động, phân loại, cô đặc,... từ đó cấu thành phép thuật.
Tóm lại, ma pháp khí là một dạng công nghệ nano có khả năng can thiệp vào các hạt.
Còn ma lực chính là lượng toán tử ma thuật nội sinh tồn tại trong cơ thể, và sử dụng ma thuật thông qua ma pháp khí chỉ đơn thuần là một yếu tố can thiệp vào các toán tử ma thuật ngoại sinh bên ngoài cơ thể, hay đại loại thế.
Thôi nào, nếu đã xây dựng bối cảnh chắt chẽ đến mức này, tại sao lại thêm vào mấy yếu tố fantasy kỳ quặc như dungeon chứ?
Chắc hẳn trong đội ngũ phát triển có người cực thích nghĩ ra thiết lập kiểu này.
Theo một cách nào đó, trò chơi này có thể nói là một yurige hỗn loạn.
Có vẻ trong đội ngũ phát triển, có người mê yuri, có người lại cuồng fantasy. Có kẻ thích xây dựng thiết lập, và cũng có những người chuyên nghĩ ra những thuyết âm mưu đầy phức tạp. Kết quả là trò chơi này đã trở thành một nồi lẩu thập cẩm đúng nghĩa.[note67355]
Nếu chê thì bảo game thiếu nhất quán, nếu khen thì nói game có chiều sâu.
Một số người nói『Đây đâu phải là yurige』cũng chẳng lạ. Tùy lộ trình mà có thể gần như không có yếu tố yuri.
Mặc dù được phát hành dưới mác yurige, nhưng đội ngũ phát triển vẫn tạo ra một nhân vật nam như Sanjou Hiiro là đủ thấy ốc vít trong đầu họ đã lỏng đến mức nào.[note67356]
Nhưng trò chơi này vẫn có những điểm sáng.
Trong trò chơi này, mọi nỗ lực chắc chắn sẽ mang lại thành quả.
「…………」
Bây giờ là 4 giờ sáng.
「Ưm~......Một buổi sáng thật dễ chịu, Hiiro nhỉ. Có hơi lạnh một chút nhưng khởi động xíu là cơ thể sẽ ấm lên thôi』
Đúng là nỗ lực chắc chắn sẽ đem lại thành quả nhưng──
「…………」
Tôi chưa bao giờ nói rằng mình muốn nhận kẻ mạnh nhất《Astemir》làm sư phụ, phải dậy từ bốn giờ sáng và sống chung với các mỹ nữ để trở nên mạnh hơn cả.
「Ano, xin lỗi, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?」
「Ừ, có chuyện gì vậy... mà khoan, trước đó thì」
Khác hẳn với bộ đồ chiến đấu hôm qua.
Cô elf tóc bạc nay mặc một bộ đồ tập thể thao dễ thương, mái tóc dài buộc gọn đung đưa sau lưng, giơ ngón tay chỉ thẳng vào mặt tôi.
「Cấm dùng kính ngữ!」
「Hả?」
「Ta cũng nói với Lapis rồi, quan hệ thầy trò thì không cần dùng kính ngữ, not for me. Ta muốn trò chuyện với đệ tử mà không cần dùng kính ngữ」
Cáiーgì? Cô ta lảm nhảm cái quái gì thế……?
Cảnh Astemir nghiền nát mặt Hiiro trong trò chơi hiện lên sống động trong tâm trí tôi.
Tôi khi ấy còn vỗ tay, huýt sáo rồi cao giọng hát quốc ca, nhưng……giờ đây tôi đã trở thành Hiiro và biết được sự đang sợ của cô ta, tôi không muốn nói chuyện mà không dùng kính ngữ với cô, not for me.
「Không, nhưng chẳng phải Astemir-san cũng đang dùng kính ngữ đấy sao……?」
「S~ư~p~h~ụ~!」
Astemir phồng má, khoanh tay, bĩu môi quay mắt đi.
「Cho đến khi cậu gọi ta là sư phụ, ta sẽ không trả lời đâu」
C-con người này……Đã 420 tuổi rồi đấy (21 theo tuổi con người)……vẫn tự cho mình là dễ thương sao......? Dễ thương thật ấy chứ, khốn nạn……! Cái kiểu đó thì để dành mà thể hiện trước người phụ nữ định mệnh của mình ấy……! Lúc ấy cho tôi nhìn một chút thôi cũng được mà……!
Con quỷ kiếm đáng sợ hôm qua đâu mất rồi?
Cô cứ lén liếc về phía tôi như thể đang nói『Nhanh gọi ta đi nào~? Sao còn chưa gọi nữa~?』. Đúng là một cô gái dễ thương đến phát bực mà.
Bản chất Astemir là một nhân vật cực kỳ thận trọng.
Đó là lý do tại sao cô ấy luôn coi Hiiro, kẻ thô lỗ dám tiếp cận Lapis mà không được phép, là kẻ thù. Là một hộ vệ hoàn hảo, cô sẽ loại bỏ bất kỳ gã đàn ông nào dám xen vào giữa cô và Lapis.
Lần này, tôi cũng rơi vào hoàn cảnh đó.
Không, kiểu này rõ ràng là bị kẹp giữa họ rồi còn gì? Lapis nói sẽ sống chung với tôi đấy? Vậy thì tại sao tự dưng lại có lựa chọn làm đệ tử thế này chứ?
Nhưng đây có thể là một cơ hội.
Ít nhất thì, nếu trở thành đệ tử của cô ta, tôi có thể vô hiệu hóa quân bài mạnh nhất mang tên Astemir. Cờ tử của Hiiro nhiều vô kể, nhưng đi theo lộ trình đối đầu với Astemir thì quá đỗi khắc nghiệt. Đến lúc vận may cạn kiệt thì chắc chắn tôi sẽ toi đời.
Thú thật, tôi không muốn Lapis hay Astemir dính dáng với một kẻ như Hiiro.
Thì bởi đó đâu có phải là Yuri đúng không!? Đúng không?
Nhưng giờ có đuổi họ đi thì cả Lapis và Astemir vẫn sẽ bám theo tôi thôi……Là thiếu gia nhà Sanjou, Hiiro quá nổi bật để có thể ẩn mình……Dù sao thì theo cốt truyện, tôi cũng không thể tránh khỏi việc phải tiếp xúc với hai người họ. Sớm muộn gì cũng phải chấp nhận thôi.
「......S-sư phụ」
Thế là, tôi lí nhí gọi cô như tiếng muỗi vo ve.
「Ể?」
Astemir quay phắt lại với đôi mắt lấp lánh.
「Gì cơ? Vừa rồi, cậu gọi ta là gì? Ta đúng không? Ể? Gì cơ? Cậu vừa gọi ta là gì cơ?」
P-phiền quá……
「S-sư phụ」
「Đây! Đây đây! Sư phụ đây~! Vâng, sư phụ đây~!"
Phiền quá điiiiiiiiiiiiii!! Aaaaaaaa!! Phiền qúaaaaaaaaaaaaaaaa!
Astemir giơ tay lên nhảy tưng tưng.
Hình như cô nhận ra mình hành động chẳng ra dáng chút nào trước mặt đệ tử. Cô đột nhiên khựng lại, hắng giọng, hai má đỏ bừng.
「C-có vẻ ta đã hơi phấn khích quá rồi. Có chuyện gì vậy, đệ tử yêu quý?」
Đừng có gắn chữ『Yêu quý』vào đấy! Cô vẫn còn đang phấn khích đấy!
「Không, cô bảo tôi gọi thế thì tôi mới gọi thôi. Cô sẽ huấn luyện cho tôi, phải không? Hay là tôi còn phải nói『Mong được sự phụ chỉ dạy』nữa?」
「Ồ~......!」
Cô dường như rất hài lòng khi tôi tuân thủ yêu cầu không dùng kính ngữ, và còn chủ động trong việc luyện tập nữa.
Astemir gật đầu liên tục đầy vẻ vui mừng, rồi rút thanh trường đao ra.
「Vậy thì, trước tiên hãy khởi động nào」
「......Không, khoan đã nào. Khởi động thôi mà sao cô lại rút『Bia mộ không tên』ra?」
Cô chĩa mũi kiếm về phía tôi với nụ cười trên môi.
「Thì bởi khởi động cần đến kiếm chứ còn gì nữa?」
「Tôi chẳng hiểu cô đang nói gì nữa, xin đừng áp đặt cái văn hoá não cơ bắp của thế giới khác vào tôi. Trước tiên, sao ta không khởi động nhẹ nhàng kiểu Nhật Bản hiện đại, như bài tập thể dục radio, rồi mới luyện tập nhỉ, sư phụ……?」
「Vậy thì, bắt đầu thôi!」
「Đừng bỏ lại đệ tử và tự ý bắt đầu thế chứ!? Hướng dẫn luyện tập trong đầu cô toàn là cơ bắp à!?
Không, c-chchchchờ-chờ đã, đợi──」
Á, á, á……Á á á~! (Chết)
Tôi phải đánh vật đến mức tưởng chết mới vượt qua được màn khởi động ấy.
Bị ép phải đối diện với một con quái vật mang hình hài elf tươi cười vung kiếm thật, trong khi tôi chỉ là một kẻ nghiệp dư chưa từng cầm kiếm nghiêm túc, tôi suýt khóc đến nơi, cắn răng chịu đựng. Thật sự, tôi cũng không hiểu tại sao đầu mình vẫn còn dính trên cổ.
Còn vị sư phụ-sama đang mỉm cười hài lòng nhìn tôi nằm vật ra đất còn chẳng hề thở dốc.
「Hiiro, thể lực cậu kém quá đấy. Đây sẽ là bài tập cần cải thiện từ giờ nhé」
Còn cô thì quá nhiều rồi đây, đồ khỉ đột này! Chỉ số thể lực khởi đầu của Hiiro vốn vượt trội mà sao cùng một mức vận động, cô ta còn không hề thở dốc?! Nhà phát triển-san! Cần ngay một bản vá lỗi gấp!
「Nhưng ý chí bám trụ đến cùng của cậu là một điểm cộng đấy. Tôn chỉ trường phái Astemir của ta là『Để thịt bị chém, để xương bị chặt nhưng ta vẫn thắng』」[note72759]
「Nếu để thịt bị chém, xương bị chặt thì chẳng phải chết rồi sao…?」
「Đừng chết nhé!」
Cái này chắc chắn là hành vi quấy rối của loài khỉ đột rồi!
Tôi đang nằm vật ra đất, thở không ra hơi thì có thứ gì mát lạnh áp vào má.
Là một chai đồ uống thể thao.
Sư phụ nở một nụ cười dịu dàng, cúi xuống nhìn tôi.
「Trong lúc nghỉ chúng ta chuyển qua phần lý thuyết nhé」
Sư phụ ơi, em yêu người……Xin lỗi vì đã gọi người là khỉ đột……!
「Sau đấy chúng ta sẽ tiếp tục tập ngay lập tức」
Tự đánh trống ngực một mình đi, đồ khỉ đột đáng ghét!
Hây-ya, cô nhấc tôi lên bằng một tay, đặt phịch xuống băng ghế.
Sư phụ ngồi xuống bên cạnh, khẽ đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù của tôi.
「Fufu……Dù đang luyện tập thì cậu cũng nên chú ý ngoại hình một chút chứ」
Làm ơn chỉ làm mấy thứ như này với con gái thôi.
Tôi muốn nói vậy nhưng cổ họng tôi chỉ phát ra những tiếng thở khò khè.
Nhờ sự chăm sóc chu đáo của sư phụ, cuối cùng tôi cũng hồi phục rồi bài giảng lý thuyết bắt đầu.
「Hiiro đã quyết định chọn『Quang』làm thuộc tính để rèn luyện chưa?」
「Ừm~......Thực ra, tôi vẫn đang cân nhắc」
Thuộc tính……tức là các chỉ số năng lực thuộc tính.
Thể lực, sức mạnh, ma lực, trí tuệ, và nhanh nhẹn là những chỉ số năng lực cơ bản, ngoài ra còn các chỉ số thuộc tính ảnh hưởng đến hiệu quả và sức mạnh của ma thuật, đôi khi là loại ma thuật có thể dùng.
Các thuộc tính cũng khá cơ bản.
Hoả, Thuỷ, Phong, Thổ, Quang, Ám, Vô.
Có sáu loại mạch điều khiển thuộc tính: Hoả, Thuỷ, Phong, Thổ, Quang, Ám. Lắp chúng vào các khe cắm, ta có thể kích hoạt ma pháp với thuộc tính tương ứng đồng thời tăng luôn chỉ số của thuộc tính đó.
Nếu không lắp bất kỳ trong sáu mạch điều khiển thuộc tính nào mà kích hoạt ma pháp, chỉ số thuộc tính Vô sẽ tăng lên.
Hả? Thế thì chẳng phải cứ dồn vào Vô thuộc tính là tốt nhất còn gì?
Ai cũng sẽ nghĩ thế đúng không? Tôi cũng từng nghĩ như vậy.
Thế nhưng thuộc tính yếu nhất trong game này khỏi phải nói chính là Vô.
Lý do là với sáu thuộc tính(Hoả, Thuỷ, Phong, Thổ, Quang, Ám), toàn bộ chỉ số thuộc tính được nhân đôi cho phép thuật kích hoạt. Trong khi đó, thuộc tính Vô chỉ tăng theo một giá trị cố định dựa trên chỉ số thuộc tính Vô của bạn.
Nói một cách đơn giản, sát thương của sáu thuộc tính bằng hai lần chỉ số năng lực ✕ chỉ số thuộc tính.
Mặt khác, sát thương của thuộc tính Vô chỉ bằng 1.2 lần chỉ số năng lực ✕ giá trị cố định.
Đã thế, giá trị cố định này còn thấp đến thảm hại, vì vậy ngay cả khi có dành rất nhiều thời gian rèn luyện thuộc tính Vô, chỉ số cố định đạt được vẫn kém xa rèn luyện sáu thuộc tính kia trong một thời gian ngắn.
Do đó nên tốt nhất là coi Vô là thuộc tính phụ trợ thôi.
Như cường hóa cơ thể chẳng hạn, hay kết giới ma thuật tức thời, rồi cả phù phép vũ khí nữa. Mà sáu thuộc tính sẽ chiếm mất một khe cắm nên tùy vào cách tùy chỉnh ma pháp khí mà thuộc tính Vô cũng có thể hữu ích.
Thế nên, việc tập trung nâng cao một trong sáu thuộc tính chính là điều chắc chắn.
Ngay từ đầu, Kuki Masamune được trang bị sẵn mạch điều khiển thuộc tính Quang.
Có lẽ vì thế mà trong game, Hiiro cũng đắc ý mà sử dụng ma thuật Quang nhưng mà, ch*t tiệt, mày.
Không đời nào mày có thuộc tính Quang! Một kẻ xen giữa yuri đầy ánh sáng như mày là thuộc tính Ám thuần tuý, nhưng tao muốn mày trở về hư vô nên hãy dùng thuộc tính Vô đi. Hãy trở về hư vô, tức ch*t đi.
Bây giờ thì tôi nên rèn luyện thuộc tính nào đây nhỉ?
Theo lý thuyết của thế giới Esco, tối ưu nhất là tập trung hoàn toàn vào một thuộc tính hoặc chia ra thành hai thuộc tính chính và phụ……Tôi thà chết cũng không muốn giống Hiiro nên Quang chắc chắn bị loại, chắc tôi sẽ tập trung xây dựng theo hai thuộc tính khác làm trung tâm.
「Ta nghĩ Hiiro nên rèn luyện thuộc tính Quang」
「Hả?」
Trong khi còn đang cân nhắc, tôi bất ngờ nhận được lời khuyên.
「Hả, sao lại thể?」
「Kiếm thuật kết hợp rất tốt với thuộc tính Quang đấy nhé. Nếu kết hợp dịch chuyển tức thời với thuộc tính Quang thì có thể di chuyển với tốc độ ánh sáng luôn」
Không, chỉ mình cô mới làm được như thế thôi! Làm gì có ai đủ ma lực chứ. Cô là người duy nhất có thể di chuyển với tốc độ ánh sáng như cheat trong game này thôi!
「Không, nhưng mà tôi ghét Quang──」
「Thuộc tính phụ thì sao nhỉ? Cậu đã nghĩ đến lựa chọn nào chưa?」
Cái con người này……!
Astemir áp đặt tôi cứ như đấy là đặc quyền của sư phụ vậy, rồi nghiêng người sát lại gần tôi. Tôi cứ thắc mắc sao cô lại cứ áp sát mình thế này, nhưng chắc do quá mải mê suy nghĩ giúp tôi chọn thuộc tính nên cô chẳng hề để ý.
「Có lẽ là Thuỷ」
「Tại sao? Lý do, please~?」
「Thuỷ ấy, dễ kết hợp với các thuộc tính khác, đúng không? Mà nếu cân nhắc đến việc kết hợp thuộc tính, tôi có lẽ đành phải bỏ thanh Kuki Masamune 3 khe cắm đang dùng……Nhưng về lâu dài thì Thuỷ vẫn là lựa chọn tối ưu nhỉ?」
「Hiiro đã suy nghĩ rất thấu đáo nhỉ! Giỏi lắm, giỏi lắm!」
「Mấy chuyện như xoa đầu các thứ thì, cứ làm hết với Lapis ấy. À, lúc làm thì nhớ gọi tôi nhé, mà không phải」
Lờ đi sư phụ vẫn đang xoa đầu mình, tôi tiếp tục.
「Tôi cũng đang nghĩ đến việc sử dụng thứ gì khác ngoài kiếm……Cung chẳng hạn? Cô có thể dạy tôi cách dùng được không?」
「Cung?」
Astemir khựng lại, đôi mắt mở to.
「Cung bình thường? Hay là ma pháp khí?」
「Cung thường thôi. Dù sao thì tôi dự định sẽ dùng Kuki Masamune một thời gian. Ma lực của tôi cũng chưa đủ để sử dụng hai ma pháp khí cùng lúc nên tôi muốn học cách dùng cung thường để có thể bao quát khoảng cách trung bình」
Astemir mỉm cười có chút tự hào.
「Vậy thì, cùng với kiếm thuật, chúng ta sẽ học thêm cả cung thuật nhé. Cậu tự học mà được đến mức này cũng không tệ rồi, nhưng kiếm pháp của Hiiro vẫn còn rời rạc lắm. Với cả cái kiểu chạy bộ kết hợp tăng cường ma lực kia, nói thật ta cũng không hiểu sao cậu mạnh lên được đến mức này bằng cách đó kiểu gì luôn……Trước tiên, chúng ta cần sắp xếp chế độ luyện tập đã」
「Được rồi! Nếu đã quyết định như vậy, trước tiên quay về nhà Sanjou để họp chiến lược thôi! Không thể chần chừ thêm nữa! Mau về ngay──」
Bộp, một bàn bất ngờ tóm chặt lấy vai tôi.
Quay đầu lại, sư phụ với nụ cười rạng rỡ đang đứng đó.
「Buổi huấn luyện hôm nay đã kết thúc đâu……?」
「Híi!?」
「Rút kiếm ra……Trong lúc chốt lịch luyện tập thì chúng ta hãy đấu tập vui vẻ nào……Fufu, ta chắc chắn sẽ mài dũa khối tiềm năng thô này thành kiệt tác……」
「Ano, thật sự hôm nay tôi chịu hết nổi──」
Sau đó, tôi bị hành đến suýt chết.
Sau khi chia tay sư phụ, người nói rằng mình có việc cần giải quyết, tôi loạng choạng bước đi, trở về biệt thự của nhà Sanjou.
「Trước hết……phải tắm, tắm đã……mình muốn rửa sạch máu, mồ hôi và đất cát……Cái con quái vật đó……Cứ tiếp tục thế này thì mình sẽ chết mất……」
Về đến biệt thự, tôi đi vào khu tập luyện và tiến thẳng đến phòng tắm.
Trong cơn mơ màng, tôi cởi sạch quần áo và kéo tấm rèm tắm ra mà không hề kiểm tra.
「…………」
「…………」
Lapis đang đứng đó, hoàn toàn khỏa thân.
Cô nhìn chằm chằm vào tôi, khóe môi run run.
「…………」
Tôi ngơ ngác nhìn làn da cô dần ửng đỏ lên như hoa anh đào.
「Kya……」
Cô ấy mở miệng.
「KYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!」
Rồi rồi, eroge eroge. Vui thật đấy vui thật đấy!
Lapis hét lên, ngồi phịch xuống tại chỗ. Một cơn gió mạnh lướt qua, ngay lập tức tôi nhận ra lưỡi dao lạnh đang dí sát cổ họng mình.
Một trong những cung thủ Ngự Ảnh《Alfr》cận vệ của Lapis, công chúa của Thành Điện Quang Đô《Alfheim》──Moore Hasempton Kir lườm lên tôi với ánh mắt đầy sát khí.
Lưỡi dao cong nhỏ, có thể giấu gọn trong lòng bàn tay, được gọi là bàn tay bóng tối《Shiyatte》……Moore từ từ ấn lưỡi dao vào cổ họng tôi.
Các cung thủ Ngự Ảnh《Alfr》khác cũng lần lượt xông vào phản ứng theo nhiều cách khác nhau.
「Tưởng gì ra là Hiiro-kun à……Chạy đến đây đúng là phí sức mà. Trả lại thể lực cho tôi đi!」
「Sa-Sanjou Hiiro! N-ngươi cuối cùng cũng động tay với công chúa rồi nhỉ! Ta biết ngay mà! Ngay từ đầu, cái bản mặt ngươi đã toát ra vẻ đồi bại rồi!」
Giữa khung cảnh hỗn loạn, Lapis thu mình lại, khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng xua tay.
「K-không phải thế! Là, là tại ta tự tiện dùng phòng tắm thôi! Vốn dĩ ban đầu chỉ có Hiiro sống trong căn nhà này và ngoài hắn ra thì chẳng ai sử dụng nó cả! L-lỗi là ở ta!」
「Nhưng công chúa, thân thể trần trụi của người đã bị nhìn thấy rồi đúng không? Dù có là tai nạn đi nữa, thì theo quan điểm của Alfheim cũng không chắc sẽ như thế nào nữa」
Các elf nhìn nhau. Dường như chẳng ai quan tâm đến việc công chúa vẫn đang trong tình trạng không mảnh vải che thân.
Tôi dùng đầu ngón tay di chuyển Shiyatte của Moore ra và ném cho Lapis một chiếc khăn từ phòng thay đồ.
「C-cảm ơn……」
「Mà, tôi cũng biết Lapis bắt đầu sống ở đây rồi mà. Lẽ ra tôi nên tính trước đến khả năng này. Tất nhiên là tôi sẽ chịu trách nhiệm. Thôi thì」
Quấn khăn tắm quanh eo, tôi ngồi thẳng dậy, quỳ xuống, đặt lưỡi Kuki Masamune lên bụng mình.
「Tôi sẽ mổ bụng tự sát……」
「Waah! Waah! Chính ta tự tiện sống ở đây cơ mà! Tại sao Hiiro phải mổ bụng chứ! Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốcc!」
Lapis, người chỉ quấn chiếc khăn tắm, cố ngăn tôi lại.
Việc mổ bụng sau khi vấy bẩn yuri là điều đương nhiên. Nhưng thấy Lapis tuyệt vọng ngăn tôi lại, tôi quyết định dừng tay.
Sau khi được tha thứ, tôi tắm rửa sạch sẽ rồi đi đến căn phòng kiểu Nhật.
Chiếc áo hoodie xám rộng thùng thình cùng chiếc quần short.
Lapis, giờ đã thay đồ mặc ở nhà, ngồi bệt xuống giữa chiếu tatami, ngước nhìn tôi với vẻ mặt đầy áy náy.
Các cung thủ Ngự Ảnh《Alfr》rải rác xung quanh, người thì chơi game, người thì trang điểm, người bảo dưỡng ma pháp khí, ai nấy đều tự do tận hưởng thời gian theo cách riêng. Nhưng ngay khi tôi bước vào, từng người lại phản ứng theo một cách khác nhau.
Đại khái phản ứng chia làm hai nửa rõ rệt.
Một nửa tỏ thái độ thù địch với tôi, trong khi nửa còn lại lại có vẻ cởi mở hơn.
Moore, người vừa dí dao vào cổ tôi ban nãy, ánh mắt chẳng phải thù địch nữa mà tỏa đầy sát khí, cô bước lên đứng chắn trước Lapis như một bức tường bảo vệ. Trái lại, cô elf tóc vàng xoăn tự nhiên, có vẻ là thủ lĩnh──Milla Acht Schatten, đặt cây cung đang bảo dưỡng sang một bên và cất lời.
「A~, Hiiro-san, lúc nãy thật xin lỗi vì đã làm ồn nhé. Đám đàn em bên tôi ấy mà, cái tật cầm dao hơi bị xấu……hở ra tí là muốn giết người ngay!」
Trong thế giới này, mạng sống của Hiiro còn nhẹ hơn cả bồ công anh mà, đành chịu thôi.
「Không sao đâu. Dù sao tôi cũng có lỗi vì lỡ khắc ghi hình ảnh thân thể trần trụi của Lapis từ đầu đến chân vào não mình mà」
「Sao ngươi lại nói kiểu đó chứ!? Nèee!」
Bởi vì tôi muốn cô ghét tôi, sớm dọn ra khỏi ngôi nhà này, rồi hạnh phúc với một cô gái xinh đẹp (Tốt nhất là nhân vật chính) chứ sao.
Lapis mặt đỏ bừng, hét lên và lao về phía tôi, nhưng tôi phớt lờ cô, chuyển ánh mắt sang đội hộ vệ của cô.
Cung thủ Ngự Ảnh《Alfr》
Mười hai tấm khiên của Lapis Clouet la Lumet, công chúa của Vương quốc Elf, Thánh Điện Quang Đô《Alfheim》.
Có mười ba gia tộc trong thế giới của elf , ngoại trừ hoàng tộc『Clouet la』, mười hai người mạnh nhất từ mười hai gia tộc còn lại sẽ được chọn làm cung thủ Ngự Ảnh《Alfr》.
Tóm lại, họ đều là những tinh anh xuất chúng trong thế giới elf.
Nhắc đến elf, người ta thường nghĩ đến cung và ma thuật, nhưng cũng có những ngoại lệ như sư phụ Astemir, người lại giỏi cận chiến.
Tôi cũng đã được trực tiếp trải nghiệm điều đó trong phòng tắm, và nhận ra rằng trong số các cung thủ Ngự Ảnh《Alfr》còn có những người như sát thủ, sử dụng đoản đao ẩn giấu bàn tay bóng tối《Shiyatte》. Nếu cứ nghĩ rằng chỉ cần áp sát là có thể thắng, bạn sẽ dễ dàng trở thành con mồi.
Điểm đặc trưng lớn nhất của các cô gái này chính là『Mắt』.
Dù có thể dùng mạch điều khiển để tăng cường thị giác động và thần kinh thị giác, thì họ, ngay cả trong trạng thái bình thường, cũng có thể phát hiện những chi tiết nhỏ nhất trong phạm vi vài kilômét một cách chính xác. Hơn thế nữa, họ có thể dùng một chiếc cung thông thường bắn chính xác vào con ngươi của mục tiêu ở khoảng cách đó.
Đó chính là thứ mà người ta gọi là tầm thị.
Đối với tộc elf, một chủng tộc săn bắn cộng sinh với khu rừng, thị lực là thứ vũ khí không gì sánh được. Hơn nữa, họ còn có thể nhìn rõ trong bóng tối, cứ như lúc nào cũng đeo kính nhìn đêm vậy.
Hơn nữa, họ còn sử dụng một loại ma pháp chuyên dụng cho việc bắn tỉa tầm xa gọi là Viễn thị kính《Lens》. Một khi phép này được kích hoạt và giữ đúng khoảng cách thì gần như không còn cơ hội chiến thắng.
Bạn sẽ trở thành nạn nhân của một cơn mưa tên và game over!
Tất nhiên, đội cung thủ Ngự Ảnh《Alfr》là những nhân vật mạnh mẽ.
Dù sự hiện diện của Astemir, hộ vệ trưởng của Lapis, phần nào làm họ lu mờ, nhưng thực tế, họ vẫn là những chiến binh đáng gờm.
Trước trận chiến với Lapis trong lộ trình『Sa ngã』, bạn sẽ phải đối đầu với một nhóm gồm bốn cung thủ Ngự Ảnh《Alfr》trong ba trận liên tục.
Và họ, thật sự mạnh mẽ.
Mặc dù Esco chỉ được coi là một game dễ[note67357], nhưng lộ trình『Sa ngã』lại khó hơn hẳn ngay cả khi so với những game khác. Các cung thủ Ngự Ảnh《Alfr》trong lộ trình này cũng được thiết lập là những nhân vật mạnh mẽ. Nếu đối đầu với họ mà không có kế hoạch kỹ càng, bạn chắc chắn sẽ thảm bại.
Vì vây mà, cá nhân tôi thật sự không muốn đối đầu mấy cung thủ Ngự Ảnh《Alfr》 này đâu.
Tôi không muốn chết một cách vô ích. Nếu cái chết của tôi không vì tương lai tươi sáng của yuri, tôi tuyệt đối sẽ không vứt bỏ mạng sống này.
Hiiro có thể là một gã đàn ông 3K[note67358] kết hợp giữa kinh tởm, rác rưởi, cặn bã, nhưng ít nhất hắn cũng có thể làm tấm khiên thịt cho nhân vật chính, vì vậy nhiệm vụ của tôi là phải bảo toàn mạng sống của hắn cho đến khi thời điểm đó đến. Cố tình chết làm giảm số lượng khiên chắn cho nhân vật chính, chính là hành động phản bội lại yuri.
「…………」
Moore trừng mắt nhìn tôi, ánh nhìn sắc lẹm.
Tôi cảm thấy rõ sát khí nồng nặc toả ra. Nếu cứ thế này, tôi sẽ bị ám sát trong lúc ngủ mất.
Thực tế, nguyên nhân cái chết của Hiiro vô cùng đa dạng, và bị cung thủ Ngự Ảnh《Alfr》giết chắc chắn cũng nằm trong danh sách này.
Dĩ nhiên, trong nguyên tác chưa từng có cái kịch bản ác mộng như Lapis và Hiiro sống chung. Nhưng mà, lấy cái vụ nhìn trộm phòng tắm lần này làm cái cớ thì sáng mai Hiiro không bao giờ tỉnh dậy nữa cũng chẳng có gì lạ.
Đáng đời mày, thằng cặn bã! Đừng bao giờ tỉnh dậy nữa, đồ bạch tuộc![note67359]
Nếu tôi còn quan sát thế giới này qua màn hình, chắc chắn tôi sẽ nói điều gì đó như thế. Tôi sẽ đội mũ tam giác, bắn pháo giấy, rồi vừa hò hét vừa nhai chiếc bánh kem mừng chiến thắng một cách khoái trá, nhưng như tôi đã nói trước đó, tôi sẽ là tấm khiên thịt nên tôi không định chết vô nghĩa đâu.
Cần phải nghĩ đối sách thôi! Ít nhất cũng phải tăng độ thiện cảm đủ để không bị giết.
Mà thật buồn khi mà ở cái thế giới yuri này, tôi, một gã đàn ông, lại phải đi nâng độ thiện cảm với các cô gái……Mà nói thế nhưng giờ cũng cón lựa chọn nào khác.
「Ô kìa」
Khi tôi đang nhìn chằm chằm vào các cung thủ Ngự Ảnh, cánh cửa trượt mở ra sau lưng tôi, Astemir bước vào, hai tay ôm đầy bánh kẹo.
「Cái bầu không khí bất ổn này là sao? Dường như có gì đó khó xử giữa đệ tử yêu quý của ta và các cung thủ Ngự Ảnh thì phải? Fufu, nguyên nhân của chuyện này, ta đã nhìn thấu hết rồi!」
Sư phụ chỉ ngón trỏ về phía chúng tôi.
「Có phải đang cãi nhau xem bữa tối nay ăn karaage hay hamburger đúng không?!」
「Cái đầu óc ôn hoà của cô đáng ghen tị thật đấy!? Có phải trong đầu cô toàn là chim bồ câu không!? A!? Hay cô thử làm như đồng hồ quả lắc, mở mồm ra xem có chim bồ câu bật ra báo giờ không nào?!」
「A ! Chưa chi đệ tử yêu quý của ta đã nổi loạn rồi! Ngay cả ta, người mạnh nhất thế giới cũng không thể ngăn nổi đệ tử của mình nổi loạn sao! Đây chính là nghiệp chướng mà kẻ mạnh phải gánh chịu sao?」
「......Náo nhiệt quá nhỉ, thật đáng ghen tị」
Khi tôi đang lắc đầu sư phụ tới tấp thì từ phía sau, em gái của Hiiro……Sanjou Rei xuất hiện.
Đôi mắt cô làm tôi liên tưởng đến bầu trời đêm đông lạnh giá.
Mái tóc đen óng ả buông dài được chải chuốt hoàn hảo, đẹp đến nỗi khiến các elf ở đây cũng phải say mê ngắm nhìn.
Từng đường nét trên gương mặt và tỷ lệ cơ thể hài hòa đến mức chỉ cần đứng yên cũng đủ toát lên vẻ đẹp kiêu sa, làm cho bầu không khí xung quanh bị chi phối bởi sự hiện diện của cô.
「Trên đường về, tiện thể mua taiyaki thì ta đã lượm được cô bé」
「Cô có thể đừng có mang em gái người khác về như kiểu nhặt đồ ăn vặt có được không?」
「Hiiro-san」
Cô ấy vén mái tóc dài của mình, nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẹm.
「Tin tức cũng lan đến dinh thự chính rồi. Ban đầu tôi còn nghĩ chỉ là mấy lời đồn ác ý thôi, nhưng tận mắt chứng kiến thế này. Không ngờ anh thật sự đưa các elf từ Thánh Điện Quang Đô《Alfheim》về biệt thự……Anh định nuôi họ làm thiếp đấy à?」
「Hảa?」
Nghe thấy những lời đó, một elf nhỏ nhắn với tóc bạc, Si Puruatte Leyer lập tức áp sát Rei.
「Gì cơ? Nếu chỉ có bọn tôi thì không sao, nhưng chẳng lẽ cô cũng coi công chúa là thiếp luôn sao?」
Khóe miệng Rei cong lên.
「Elf thì cũng chỉ là elf thôi. Không hơn không kém. Đám ngu dốt đến từ dị giới như các người……dám ngang nhiên đi lại trong biệt thự nhà Sanjou như là chỗ của mình? Biết thân biết phận đi」
「......Hả?」
Hai người trừng mắt nhìn nhau──tôi xen vào giữa họ.
「Đủ rồi, đến đây thôi. Rei, đừng nói những lời mà chính em cũng không nghĩ như vậy. Hành xử theo kiểu Sanjou cũng được thôi nhưng dễ khiến người khác hiểu lầm lắm đấy. Em đâu phải đến đây để gây sự, đúng không?」
「......Ra vẻ ta đây. Anh cũng chẳng khác gì đâu」
Rei lẩm bẩm, rồi nở một nụ cười giả tạo.
「Xin thất lễ, Hiiro-san. Tôi rất cảm kích sự can thiệp của anh. Tuy nhiên, tôi không có việc gì ở đây ngoài việc xác nhận những tin đồn về anh」
「Hể, chuyện này lạ thật đấy. Chỉ vì Sanjou Hiiro, đứa con hư hỏng háo sắc nhà Sanjou dẫn vài người phụ nữ về biệt thự mà đích thân gia chủ tương lai phải tới đây xác nhận sao? Nếu mà chuyện thường ngày như vậy cũng phải kiểm tra, liệu em có muốn kiểm tra sáng nay tôi ăn gì không?」
「…………」
Rei nắm lấy cánh tay mình, quay đi, cô hầu gái tóc trắng vốn đứng đợi bên cạnh liền bước tới trước.
「Rei-sama」
「Lui ra ngay, Snow. Người hầu như cô mà cũng dám xen vào chuyện của gia tộc Sanjou sao?」
「......Thứ lỗi cho tôi」
Đôi mắt chẳng tin vào bất kỳ ai.
Thuở ban đầu, Sanjou Rei bị bóng tối của gia tộc Sanjou trói buộc, nên cô chỉ toàn nói ra những lời trái ngược với lòng mình.
Chắc chắn có lý do nào đó khiến cô ấy đến gặp tôi, nhưng ngay cả khi đã chơi qua phần game gốc, tôi vẫn không thể đoán ra được đó là chuyện gì. Theo những gì tôi biết, không hề có sự kiện nào mà Rei lại chủ động tìm Hiiro để nhờ vả hay nói chuyện cả.
Chẳng ai muốn một nữ chính của yurige lại có event đi gặp một người đàn ông, ngay cả khi đó là anh trai cô. Ngay cả tôi hiện giờ cũng không thích một chút nào. Nhưng tôi cảm giác sẽ không ổn nếu cứ để yên thế này.
Khi còn đang suy nghĩ về điều đó, tôi cười và nói.
「Rei, hôm nay ngủ lại đây đi」
「......Hả?」
Rei nhìn tôi với ánh mắt đầy khinh miệt, rồi cười khẩy.
「Tôi hiểu rồi, ngay cả người chỉ có chút quan hệ máu mủ với anh như tôi mà anh cũng định ra tay sao. Tôi đã biết một ngày nào đó anh sẽ làm thế mà」
Rồi, cô thì thầm buồn bã.
「......Ngay từ đầu, tôi đã chẳng hy vọng gì rồi」
Vốn dĩ câu nói ấy nhỏ đến mức không thể nghe thấy được, nhưng tai tôi vẫn bắt được giọng nói ấy.
Thế nên, tôi mỉm cười, đồng thời giữ khoảng cách, để không khiến cô cảnh giác.
「Lapis」
「Ể, gì vậy……?」
「Cô gái này là em gái tôi, Sanjou Rei. Hôm nay cho em ấy ngủ nhờ phòng cô đi. Hãy đối xử với em ấy như một công chúa đấy. Với một công chúa của tộc Elf như cô, chắc cô hiểu rõ lòng hiếu khách là thế nào rồi nhỉ?」
「......Ai nói là tôi sẽ ngủ lại chứ?」
「Tôi nói đấy. Vậy thì, nhờ cô cả đấy. Nhân tiện, nếu cô quay lại buổi tiệc ngủ rồi gửi cho tôi sau, tôi sẽ cảm động đến phát khóc đấy. Tôi sẵn sàng quỳ xuống cầu xin luôn đấy nên là làm ơn nhé!」
「Ế……không thích……Đừng có quỳ đấy……」
Khi Lapis nói vậy, sư phụ đang đứng khoanh tay bên cạnh, rồi mỉm cười gật đầu.
「Vậy thì, chuyện coi như đã xong」
Sư phụ dẫn tất cả chúng tôi đến khu huấn luyện của biệt thự.
「Nhân buổi gặp mặt làm quen, chúng ta giao đấu nào!」
「......Hả?」
Khu huấn luyện tại biệt thự nhà Sanjou.
Nơi này trông y như một võ đường kiếm đạo thực thụ, sàn được lát bằng gỗ tuyết tùng và đánh bóng cẩn thận, trên tường thì treo đầy kiếm gỗ và kiếm tre. Ánh hoàng hôn len qua các khung cửa đặt ngang tầm mắt và sát chân tường, nhuộm đỏ bức tường và sàn nhà trong sắc chiều.
Những thanh kiếm gỗ và kiếm tre này không phải là loại thông thường mà tôi biết, chúng đều là những ma pháp khí. Dù trông hệt kiếm gỗ, kiếm tre thông thường, nhưng chúng có khe cắm và có thể thay đổi cấu trúc vật liệu bằng ma lực một cách tinh vi.
Giữa sân tập rộng rãi đến mức 16 người cùng vào mà vẫn còn dư chỗ, tôi đứng đó bất động, rồi gào lên.
「Không phải quá vô lý sao hả! Cả người tôi đau nhức như muốn nứt ra từng khúc rồi đây này! Buổi gặp mặt làm quen mà lại đi đấu tập, đây là shounen manga chắc!? Là J○mp, hay Sund○y, hay là M○gazine!」[note67360]
「Là CoroCor○Comi nhé」[note67361]
Astemir thản nhiên đáp lại.
「Đăng ở đâu chẳng được! Bị đánh bầm dập, mệt rã rời lết về đến nhà như thế này rồi còn bị lôi vào một bộ manga đánh đấm, mấy người thủ đặt mình vào cậu shounen đó đi! Cứ đánh đấm liên tục thì sẽ mất hết độc giả đấy! Tôi là người Nhật hiền hoà chứ không phải chủng tộc chiến đấu đâu nhé!」[note72838]
「Chẳng lẽ, Hiiro, ngươi đang khóc đấy à?」
「Khóc đấy! Khóc nức nở luôn đây này! Nước mắt không ngừng lại được! Sắp khô queo tới nơi rồi! Đã thế, tôi sẽ dìm chết sư phụ bằng cả trăm triệu lít nước mắt này!」
「Nhưng mà, ta biết bơi mà?」
「Đừng có bơi trong nỗi đau khổ của tôi……!」
Tôi che miệng, ngồi thụp xuống, khóc tại chỗ.
「Hiiro」
Lẽ nào cô ấy cũng mang trong mình chấn thương tâm lý nào đó không?
Với đôi mắt vô hồn, Lapis nép sát vào tôi, run rẩy nhìn trân trân vào khoảng không vô định phía trên.
「Có nói gì với người đó cũng vô ích thôi……Ta là công chúa đấy mà vẫn bị bắt phải làm hết chuyện này đến chuyện khác……Có chết hay không khi luyện tập, ta đã không còn quan tâm nữa rồi……A chết, ký ức lại ùa về rồi……」
「Cố gắng lên Lapis! Hãy nghĩ tới điều gì vui vẻ đi! Ví dụ như……hôm nay tôi……từ bồn giờ sáng chỉ toàn luyện tập thôi……A chết, ký ức lại ùa về rồi……」
Cả hai chúng tôi run rẩy, Rei thở dài thành tiếng.
「......Thật ngu ngốc」
Cô định rời khỏi sân tập──nhưng vừa quay lưng, một thanh kiếm gỗ bay tới, cô quay phắt lại và bắt gọn nó trong tay.
「…………」
Vẫn nắm chặt thanh kiếm gỗ, Rei hướng ánh mắt sắc lạnh về cô elf tóc bạc đã ném nó──Si, một trong các cung thủ Ngự Ảnh《Alfr》.
「Tính bỏ chạy sao?」
「Thế nào là bỏ chạy──」
Rei mỉm cười.
「Giờ đích thân tôi sẽ dạy cô bằng chính cơ thể của mình!」
Chẳng biết từ khi nào.
Moore, cũng là một trong những cung thủ Ngự Ảnh《Alfr》, đứng chắn trước mặt, ánh mắt sắc bén hướng thẳng vào tôi.
Tôi xoa vết cắt ở cổ khi nãy, cười gượng.
「Chúng ta bắt tay làm hòa nhé?」
「…………」
Bị phớt lờ bàn tay đưa ra, tôi chỉ biết cười gượng rồi thu tay về.
「Vậy thì, với danh nghĩa buổi gặp mặt giao lưu thân mật, chúng ta sẽ tổ chức một trận thi đấu thân thiện giữa gia tộc Sanjou và Thánh Điện Quang Đô《Alfheim》. Tuy là giao hữu, nhưng ta mong các bên sẽ chiến đấu với tinh thần nghiêm túc, do đó người chiến thắng sẽ nhận được một đặc quyền」
Sư phụ mỉm cười, giơ ngón trỏ lên.
「Nếu bên phía gia tộc Sanjou thắng, phía Thánh Điện Quang Đô《Alfheim》sẽ không được tỏ ra thù địch với họ nữa. Ngược lại, nếu phía Alfheim thắng, họ sẽ có quyền quyết định thực đơn cho bữa tối」
「Ể~? Gì vậy chứ, nếu bọn tôi thắng thì chỉ được quyết định thực đơn bữa tối thôi sao?」
「Chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu thì đừng có lên mặt đòi hỏi Chính chúng ta đã gây ra chuyện ồn ào vô nghĩa này, rồi còn bắt họ phải chiều theo yêu cầu ích kỷ của mình. Các cô có hiểu không?」
Trước câu hỏi với nụ cười của đội trưởng đội cung thủ Ngự Ảnh《Alfr》Mira, cô elf vừa phàn nàn lập tức cứng họng, lùi về sau miệng lẩm bẩm gì đó.
「Được rồi, nếu đấu bình thường thì bên cung thủ Ngự Ảnh《Alfr》đương nhiên sẽ thắng. Vậy thì để họ chịu một chút bất lợi nhỉ……Lapis」
Lapis, người vẫn đang run rẩy vì chấn thương tâm lý, nghe thấy Astemir gọi, lấy lại bình tĩnh ngẩng mặt lên.
「Em sẽ chiến đấu bên phía gia tộc Sanjou. Cùng với Rei và Hiiro, hai người sẽ cùng chiến đấu. Trận đấu chỉ có một hiệp duy nhất, nếu bên cung thủ Ngự Ảnh《Alfr》chỉ cần thua một trận, thì coi như là thất bại chung cuộc」
Cả Si lẫn Moore đều chấp nhận mà không một lời phản đối.
Điều đó cho thấy họ hoàn toàn tự tin vào năng lực của bản thân, từ vẻ mặt của họ có thể thấy sự tự tin ấy không phải là kiêu ngạo mà đó chính là sự thật.
「Tôi sẽ dùng thương, được chứ?」
「Tất nhiên rồi, không vấn đề gì」
Rei nói rồi cầm lấy một cây thương tampo treo trên tường.
Cô xoay thương, thử động tác đâm và vung trước khi dừng lại và giữ cây thương dưới nách. Động tác linh hoạt và điêu luyện của cô khiến tôi và Lapis không khỏi trầm trồ kinh ngạc.
Quả nhiên là một trong bốn nữ chính……kỹ năng thật đáng nể.
Khi tôi đang nhìn Rei, cô nheo mắt mỉm cười.
「Có chuyện gì sao?」
「À không, tôi chỉ đang nghĩ liệu chúng ta có thể thắng không? Em thấy sao?」
「Không thắng được đâu」
Rei dứt khoát đáp.
「Nhưng đó là trong trường hợp cả hai bên đều ở trong trạng thái tốt nhất. Ở võ đường này không có cung, vũ khí sở trường của họ, và nếu biết tận dụng Lapis-san tốt, chúng ta có thể có cơ hội chiến thắng」
「Vậy sao……Trông cậy hết vào cô đấy, khiên chính」
「Ta là Lapis Clouet la Lumet, công chúa của Thánh Điện Quang Đô《Alfheim》đấy nhé? Còn gọi ta là khiên chính một lần nữa là ta sẽ đấm ngươi đến khi không còn ai nhận ra nữa đâu!」
Bị cô đe doạ với nụ cười rạng rỡ, tôi đành giơ cả hai tay đầu hàng. Nhìn tôi như thế, Lapis khẽ cúi mặt xuống đầy hối lỗi.
「Xin lỗi nhé, Hiiro, mọi chuyện lại thành ra thế này. Mấy người họ không phải người xấu đâu, chỉ là họ hơi bao bọc ta quá thôi……Rõ ràng chúng ta tự tiện đến trước mà, thực sự xin lỗi nhé」
「Đừng bận tâm, tôi hiểu mà. Với lại tôi cũng đã được chiêm ngưỡng thân thể ngọc ngà của công chúa rồi nên vậy là coi như hòa nhé. Thật lòng mà nói cá nhân tôi còn thấy quý mến họ ấy chứ. Thật đấy. Tôi rất thích những cô gái xem tôi là kẻ địch đấy」
Lapis mỉm cười.
「Chuyện nào ra chuyện nấy, giờ thì biến khỏi đây đi. Và đừng bao giờ quay lại」
Khuôn mặt Lapis trở nên nghiêm túc.
「Khoan đã, thực sự tôi cũng có lý do của mình mà. Hãy hiểu cho tôi đi. Có những thứ tôi thực sự muốn bảo vệ, nếu cô cứ tiếp tục ở đây thì tôi thật sự rất khó xử──」
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng sụt sịt.
「Hi-Hiiro……N-ngươi ghét ta đến thế sao……?」
Lapis bật khóc, dụi mắt bằng mu bàn tay.
Tôi sững sờ nhìn cô.
「T-ta không có bạn bè nào ở thế giới này……N-nhưng được đấu cùng Hiiro trong dungeon, ta thấy rất vui……Hi-Hiiro, l-lúc đầu ta đã nói những lời rất tồi tệ với người, vậy mà ngươi vẫn đối xử tốt với ta……T-thế nên, ta……」
「Đ-đùa thôi, đùa thôi mà! Nói dối! Tất cả là nói dối đấy! Cô có thể ở đây bao lâu cũng được! Không thành vấn đề! Ổn cả ổn cả! Đừng khóc mà! Mọi chuyện ổn, ổn rồi mà!」
Thật sự thì làm nữ chính khóc là quá lắm rồi! Cho dù là vì yuri, nguồn cơn dục vọng của tôi, thì làm nữ chính khóc là tối kỵ! Xin hãy tha cho tôi!
Tôi cuống cuồng tìm cách dỗ cô nín khóc, cô ấy ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn tôi.
「Th-thật sao……? T-ta không phiền ngươi chứ……?」
「Tất nhiên, tất nhiên rồi! Không phiền, không phiền chút nào! Không phải phiền phức nữa mà hoang mang tột độ luôn rồi, nên là ổn cả, ổn cả mà!」
「Thật tốt quá……」
Thật tốt quá sao?
「N-nhưng mà này, Lapis-san. Tôi là đàn ông, và, ừm, cô cũng biết rất rõ cách thế giới này đối xử với đàn ông, ngay lần đầu gặp nhau, cô đã ra tay với tôi không chút do dự, đúng chứ?」
「Lúc đó là do ta chưa hiểu rõ về Hiiro thôi……Oooba-sama cũng dặn ta phải luôn cảnh giác với đàn ông nữa……Nhưng giờ ta đã hiểu Hiiro là người thế nào rồi nên mọi chuyện ổn cả thôi」
Lapis mỉm cười e thẹn, đôi mắt vẫn long lanh những giọt lệ, rồi nở nụ cười thật đẹp với tôi.
「Đàn ông hay phụ nữ chẳng quan trọng. Hiiro vẫn là Hiiro thôi, đúng không?」
「Lapis……」
Lại còn giả vờ tử tế để được ở lại……Quá đủ rồi, mau dọn khỏi đây đi.
Tôi không hiểu mình có gì mà khiến cô ấy hứng thú đến vậy, nhưng giờ bị cô công chúa cô đơn này coi là『Bạn』, tôi biết mình chẳng còn đường lui nào nữa, đành chấp nhận số phận.
Rei cầm thương theo dõi cuộc trò chuyện của chúng tôi với ánh mắt lạnh lùng.
「Thật là thân thiết quá nhỉ. Nếu màn kịch tình bạn đầy nước mắt của hai người đã xong, liệu anh có thể giao công chúa cho tôi không?」
「Hộ tống cô ấy đàng hoàng đấy! Dù dù gì thi cô ấy cũng là công chúa đấy!」
「Không phải dù gì thì cũng, mà thì chính xác là công chúa đấy nhé......?」
Trận đầu tiên.
Si tiến lên phía trước, Rei và Lapis đứng cạnh nhau đối diện cô.
「Geh~, ở đây không có cung à? Kiếm, đoản kiếm, thương, naginata? Cái nào cũng chẳng phải gu của tôi!」
Si cầm lấy một thanh kiếm gỗ, Lapis ngập ngừng rồi cũng cầm lấy một thanh tương tự.
「Lapis, không cần căng thẳng vậy đâu. Sẽ ổn thôi mà」
Khi tôi lên tiếng, Lapis mỉm cười rạng rỡ.
「Nếu có bị đánh trúng thì chắc cũng không đau lắm đâu」
「Lát nữa ta sẽ đấm cho mặt ngươi biến dạng……!」
「Hai bên, chuẩn bị!」
Mái tóc bạc tung bay, Si và Rei nhìn thẳng vào nhau.
「Xin lỗi nhưng thứ mà tôi ghét nhất trên đời này là phải nương tay. Còn điều thứ hai là cái loại mặt dày dám vênh váo ngay trước mặt tôi」
「Tôi cũng vậy đấy, Chibi-san」
「Bắt đầu!」
Vụt──Mũi thương của Rei phóng ra với sức mạnh khủng khiếp lao thẳng về phía Si .
Và rồi.
「Cái…!?」
Cô nàng elf tránh nó một cách nhẹ nhàng, lướt sống thanh kiếm gỗ dọc trên cán thương, rồi cả cơ thể cô đồng thời trượt đi không một tiếng động──rồi tung đòn.
BỐP!
Tiếng va chạm khô khốc vang lên dứt khoát.
Lapis đỡ cú đánh bằng thanh kiếm gỗ, nhăn mặt vì chấn động, cô cố gắng đẩy lùi lại, nhưng lại bị kéo ngược về phía trước. Cô loạng choạng bước lên nhưng lại bị vấp, mất thăng bằng rồi ngã mạnh về phía Si.
Giờ chỉ còn lại mình Rei với Si
Đôi mắt sáng rực lên, Si rút thanh kiếm ẩn bên hông lao tới với tốc độ khủng khiếp. Không, nói lao tới thì chưa đủ, phải nói là nhảy bổ tới mới đúng.
BỊCH, BỊCH, BỊCH!
Chỉ trong ba bước, Si đã rút ngắn khoảng cách, rồi như một loài chim săn mồi, cô lao xuống từ trên cao. Rei dùng thương đỡ lấy cú chém, khẽ nhăn mặt vì lực đòn, nhưng vẫn đánh bật nó ra, cô nhanh chóng xoay ngọn thương, nhắm thẳng vào thái dương từ điểm mù.
VÚT
Một tiếng xé gió, nhưng không phải bằng mũi thương mà là từ cán.
Trước đòn tấn công từ phía đối diện, Si lập tức phản ứng—cô dùng đầu gối làm chệch hướng ngọn thương, rồi xoay người sang một bên, giáng gót chân vào Rei.
「Ư!」
Đòn đánh trúng xương đòn, nhưng Rei đã kịp lùi lại. Nhờ phản ứng kịp thời mà cú đá chỉ gây sát thương nhẹ.
Sư phụ không công nhận đó là một đòn đánh hiệu lực, trong khi đó Lapis đã đứng dậy, bất ngờ lao thẳng vào cái bóng bạc từ phía sau.
Nhưng đòn tấn công chỉ là trò của một tay mơ. Si thậm chí chẳng buồn quay lại, chỉ với một cú quét chân đã khiến cô ngã sõng soài, mông tiếp đất cái rầm.
「Không sao chứ, Lapis!? Có phải mông cô biến dạng trước cả mặt tôi không!?」
「Ồn ào quá! Im miệng lại, đồ ngốc!」
「Ai nói người khác ngốc mới là ngốc đấy, đồ ngốc! Đồ ngốc, đồ ngốc!"
Dù tôi thật lòng lo lắng cho cô, vậy mà cô lại mắng tôi làm tôi sốc đến đứng hình, nhưng trận chiến thì vẫn tiếp diễn.
Mở to cả hai mắt.
Rei tung một cú đâm nhanh như chớp.
Quá nhanh!
Bóng thương ấy ngay cả với thị động của tộc Elf cũng không thể bắt kịp—CẠCH—Si dùng mũi thanh kiếm gỗ đỡ được cú đâm đó, Rei sững người vì sốc.
Không bỏ lỡ cơ hội, Si vung kiếm xuống—
「Ơ kìa?」
Nhờ tiếng hét lớn của tôi át đi tiếng đông, Lapis đã âm thầm tiếp cận từ sau lưng Si, dù vẫn đang nằm trên sàn, cô túm lấy áo đối phương.
Si ngay lập tức mất thăng bằng, đường kiếm của cô lệch đi, Rei lập tức chớp lấy thời cơ.
Gần như cùng lúc, cả hai bên đều đánh trúng vào điểm yếu của nhau, không khí lập tức chìm vào tĩnh lặng.
「......Hòa, rồi nhỉ?」
Woaa.
Một số cung thủ Ngự Ảnh《Alfr》vốn chẳng hứng thú tham gia ngay từ đầu bỗng trở nên phấn khích, hò reo cổ vũ cả hai bên.
「Không tệ đâu!」
SI vừa cười vừa chỉnh lại mái tóc bạc rối bời, rồi đưa tay ra về phía Rei.
「Cú đâm đó thật tuyệt vời. Xin lỗi vì đã thất lễ. Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác sôi máu lên như vậy, cảm ơn nhé」
Không nói gì cả.
Rei bắt lấy bàn tay ấy.
Cái bắt tay trong sáng đầy tinh thần thể thao giữa các đấu thủ, mà nếu là giữa hai cô gái, thì không liên tưởng đến yuri chẳng phải bất lịch sự sao.
Khi tôi còn đang mơ mộng đến viễn cảnh Rei và Si, từ đối thủ rồi trở thành người yêu trong tương lai……thì Moore với mái tóc đen tung bay, bước tới đứng trước mặt tôi.
「Vậy thì, tiếp theo」
Cô cầm thanh đoản kiếm gỗ bằng tay trái, nhìn tôi ánh mắt đầy vẻ thù địch.
「Này này」
Tôi cười khẩy, trừng mắt đáp lại Moore.
「Cô có chắc là mình nên tỏ cái thái độ như thế không đấy? Cô sắp bị tôi đánh cho nhừ tử rồi đấy?」
「Đừng có nấp sau lưng ta tỏ ra nguy hiểm nữa được không?」
Tôi bị Lapis kéo xềnh xệch ra bên cạnh cô, cả hai giương thanh kiếm gỗ lên.
「Hai bên, chuẩn bị!」
Tôi và Lapis vào thế chuẩn bị──
「Bắt đầu!」
Moore biến mất ngay trước mặt tôi.
「Hiiro, đằng sau kìa!」
Ngay lập tức, tôi xoay người đồng thời vung thanh kiếm gỗ.
May mắn thay, cú vung đã chặn được đòn chém chớp nhoáng của đối phương.
Cảm giác tê buốt dọc từ đầu ngón tay lan tới tận cánh tay. Một sức mạnh đáng kinh ngạc đến nỗi khó có thể tin nó đến từ một thanh đoản kiếm, khiến tôi không khỏi nhăn mặt, nhưng đối phương chẳng hề bận tâm.
Moore hạ thấp trọng tâm, lướt trên mặt sàn, tung ra một nhát chém từ điểm mù.
「Oaa, khoan, t-tôi là chỉ tay mơ mà!?」
Người đến cách vung kiếm cho ra hồn còn chưa được dạy, tôi chỉ còn biết vừa lùi lại vừa cố sống cố chết mà tự bảo vệ bản thân. Bước lùi từng bước, tôi cố dẫn hướng đòn tấn công của đối phương về phía Lapis, và sau khi xác nhận những nhát chém ấy có chậm lại── tôi bật cười.
「Lapis」
「Chuyện gì?」
Tôi thì thầm cho Lapis nghe kế hoạch, và cô ấy mỉm cười ngán ngẩm.
「Đồ hèn」
「Tôi hèn và thích yuri từ bé rồi」
Tôi và Lapis tựa lưng vào nhau──
「Ồ」
Ngay lúc sư phụ bật cười, một nhát chém từ dưới lên nhắm thẳng vào tôi.
Ngay khoẳnh khắc đó, tôi và Lapis cùng xoay người.
Moore kinh ngạc đến trợn tròn mắt, nhát chém của cô bị vặn chệch đi. Lapis làm chệch hướng nhát kiếm từ bên cạnh, ngay khi thanh kiếm bật ra, chúng tôi chạm tay nhau như lấy nhịp, cả hai lại tiếp tục xoay vòng.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi tung ra một nhát kiếm chớp nhoáng đã dồn lực sẵn từ hông.
「…………!?」
BỐP.
Ngay khoảnh khắc đối phương ra đòn, tôi vỗ vào tay Lapis, rồi cả hai lập tức đổi vị trí cho nhau.
「Kự……ự……ư!」
Moore lộ ra vẻ chật vật, cố tìm cách vòng ra phía sau, nhưng tôi và Lapis cứ liên tục xoay vòng, ngăn không cho cô làm vậy.
Chúng tôi đan tay vào nhau, áp lưng sát lưng, thay phiên nhau tấn công và phòng thủ.
Đây chính là chiến thuật lợi dụng lòng trung thành tuyệt đối của các cung thủ Ngự Ảnh《Alfr》, những hộ vệ của Lapis, rằng tuyệt đối không thể để chủ nhân của mình bị thương trong bất kỳ trường hợp nào.
「......Đồ hèn hạ!」
Lần đầu tiên, Moore bộc lộ cảm xúc thật, tôi khẽ mỉm cười đáp lại.
Chúng tôi tiếp tục vỗ vào tay nhau.
Giữ đều nhịp, chúng tôi cứ thế vung tay, đổ mồ hôi và cùng cười với nhau.
Lapis nở nụ cười rạng rỡ, chẳng còn chút e ngại nào khi chạm vào một người đàn ông, cứ thế vui vẻ vỗ vào tay tôi, kéo tôi tiếp tục xoay vòng.
Cứ như thể một vũ điệu nào đó vậy.
Đôi khi tôi dẫn dắt công chúa, đôi khi công chúa dẫn dắt tôi, chúng tôi tiếp tục xoay vòng trong vũ hội nhuốm màu hoàng hôn.
Và rồi, cuối cùng.
「Á」
Thanh đoản đao của Moore bị hất văng ra, để lộ hoàn toàn khoảng trống trước ngực.
「Hiiro!」
Với đà xoay cực mạnh, tôi vung kiếm chém thẳng vào phần thân trống hoác của đối phương──thoáng thấy vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt cô──tôi chém hụt một cách ngoạn mục.
「Hể?」
Tiếng kêu bối rối của Lapis lọt vào tai tôi, rồi thanh đoản đao đập mạnh vào bụng tôi.
「Một điểm!」
Lời tuyên bố của sư phụ vang lên, các cung thủ Ngự Ảnh《Alfr》vỗ tay như sấm.
Bị các đồng đội elf vây quanh chúc mừng, Moore cúi xuống nhìn thanh đoản kiếm trong tay, rồi lại ngước lên nhìn thanh kiếm gỗ của tôi, rồi cuối cùng nhìn thẳng vào mặt tôi.
「Muuu~!」
Lapis cười, vỗ liên tục vào tay tôi.
「Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc! Nếu đánh trúng thì chúng ta thắng chắc rồi còn gì! Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc! Ngươi phải đền bù cho ta sau đấy nhé! Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc!」
「Đau đau, xin lỗi, tôi bị trượt chân mà……Đau đau……Xin lỗi xin lỗi, đau đa──Ê này!? Đã bảo là đau rồi mà!?」
Tôi mặc kệ cô công chúa đang đấm lưng tôi như trống taiko, lặng lẽ rời khỏi võ đường để đi tắm.
「…………」
Rei đứng chờ sẵn trước cánh cửa trượt, nhìn chằm chằm vào tôi.
「À rế, em biết phòng tắm vòi sen ở đâu rồi nhỉ? Tôi sẽ sang khu tắm bồn, còn bên đó để cho Rei và mọi người sử dụng──」
「Tại sao?」
「Hả?」
Soạt.
Rei quay mặt đi, hất nhẹ mái tóc đen mượt rồi bước ra ngoài.
Lapis, người đang bám và đấm liên hồi vào lưng tôi, ngơ ngác mở miệng nhìn tôi.
「Chuyện gì thế nhỉ?」
「Chắc là em ấy muốn biết thực đơn tối nay chăng?」
「Ta muốn ăn hamburger!」
「Có ai hỏi cô đâu」
「Ăn nói kiểu gì thế hả~! Ta là công chúa đấy nhé~!」
Lapis kéo lấy vạt áo tôi từ phía sau.
Cái gì đây, con nhóc này, ngay khi chỉ còn hai người là bắt đầu làm nũng một cách khó hiểu rồi. Không biết từ lúc nào đã bị cô ta coi là bạn rồi, phiền phức thật.
Sau khi đối phó với cô công chúa nhõng nhẽo, tôi vào phòng tắm, lau sạch mồ hôi, rồi quay ra hỏi ý kiến các cung thủ Ngự Ảnh《Alfr》muốn ăn gì cho bữa tối.
「「「「「「「「「「「Cà ri」」」」」」」」」」」
「Cà ri Nhật đúng là đỉnh thật……」
Chỉ duy nhất Moore ngồi trong một góc, không nói gì nên tôi quay sang cô, tay vẫn cầm cuốn sổ ghi chép.
「Còn cô thì sao?」
「…………」
Tôi cười gượng rồi quay lại 11 cô elf kia.
「Cô ấy thích ăn gì?」
「「「「「「「「「「「Cà ri」」」」」」」」」」」
「Lại là cà ri à……?」
Kể từ khi bắt đầu sống tại biệt thự của nhà Sanjou, không biết từ khi nào mà các hầu gái đã trở nên thân thiện hơn với tôi, đồng ý cho tôi mượn bếp khi tôi ngỏ lời.
Khi mới đến thế giới này, các hầu gái luôn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy sợ hãi, ghê tởm và khinh miệt, nhưng giờ họ lại mỉm cười dịu dàng với tôi. Hirro đâu cần được đối xử tử tế như vậy chứ, nhưng vốn dĩ tính cách gốc của Hiiro quá tệ nên sự biến chuyển như vậy cũng là chuyện dễ hiểu.
Tận dụng mớ kiến thức học được từ mônnkinh tế gia đình hay mấy lần cắm trại, tôi bỏ những viên roux bán sẵn[note67362] vào nồi, nấu sơ sơ, rồi rưới lên cơm trắng.
Tất cả thành viên của Thánh điện Quang Đô《Alfheim》và gia tộc Sanjou cùng tập trung tại đại sảnh, thưởng thức món cà ri đặc chế của tôi và khen ngợi không ngớt.
「「「「「「「「「「「「Cà ri」」」」」」」」」」」」
「Được rồiiii~! Cà ri đã xong rồi đây!」
Chỉ cần dùng viên roux bán sẵn thì cà ri vẫn cứ là cà ri thôi, làm hài lòng khẩu vị Elf là chuyện dễ như ăn bánh.
Sau bữa tối, bị sư phụ và Lapis đòi「Chơi đi, chơi đi」một cách lì lợm, tôi bèn ném quyển sách luật TRPG Thần thoại Cthulhu thẳng vào đám Elf.
「「「「「「「「「「「「「「……………………?」」」」」」」」」」」」
Hiệu quả thật tuyệt vời, các Elf mặt đầy dấu chấm hỏi, bắt đầu mày mò cách chơi trong im lặng.
Khực khực khực… Sau khi họ nắm được luật chơi, tôi chỉ cần nhét ngay kịch bản yuri tự biên vào là sẽ có cả một rừng hoa yuri muôn sắc đua nhau nở rộ.
Đang tự mãn với chỉ số Yuri IQ 180 của mình, tôi tủm tỉm định xuống nhà tắm lớn ở tầng một──thì bắt gặp em gái mình đang đi lên cầu thang.
Cô đang đi lên tầng ba.
Rồi leo lên đài quan sát──
「......Anh có chuyện gì sao?」
Bị phát hiện đang lén theo dõi, tôi đành lộ diện, đứng dưới chiếc thang dẫn lên đài quan sát.
Vầng trăng tròn trĩnh treo lơ lửng trên bầu trời.
Dưới ánh trăng chiếu qua vòm kính, Rei ngồi ôm gối đầy lạc lõng, trông cứ như công chúa Kaguya bị đày khỏi mặt trăng, mang nỗi buồn khó tả.
Có vẻ như cô vừa tắm xong.
Mái tóc đen dài còn hơi ẩm khẽ lung linh lấp lánh dưới ánh trăng.
Cô ấy đang nhìn thứ gì đó dưới ánh trăng.
Một món trang sức kết từ vảy cá tạo thành hình trái tim……Đôi mắt xinh đẹp ấy đang chăm chú nhìn nó, chậm rãi hướng thẳng về phía tôi.
「Nếu có chuyện gì thì lên đây đi」
「Không, tôi……」
Rei hờn dỗi quay mặt đi. Trước thái độ ấy, tôi đành leo lên thang và ngồi xuống cạnh cô.
Trong không gian chật hẹp này, đương nhiên vai và tay chúng tôi sẽ chạm vào nhau.
Sự ấm áp mềm mại trên làn da của Rei truyền đến tôi một cách chân thực, qua lớp vải và da thịt, tôi có thể cảm nhận được nhịp đập nhẹ nhàng của cô.
「…………」
「…………」
Rei im lặng vén tóc lên.
Gáy cô hơi ửng đỏ, tôi nghĩ, nếu đã xấu hổ đến vậy thì đừng có mời một thằng con trai như tôi đến ngồi cạnh mình chứ.
Một bầu không khí ngột ngạt, phảng phất vị ngọt ngào và chua xót, kéo dài trong im lặng──
「Tại sao?」
Cuối cùng, Rei cũng cất tiếng.
「Tại sao, anh lại cố tình chém trượt?」
Tôi sững người trong giây lát, không hiểu cô ấy đang nói gì……Rồi chợt nhận ra cô ấy đang nhắc đến trận đấu với Moore trong buổi giao lưu lúc chiều.
「Bị phát hiện rồi sao?」
「Phải」
「Ờ thì, nói sao nhỉ?」
Tôi ngước nhìn mặt trăng, thì thầm:
「Vì tôi đã thua rồi」
「Hả?」
Cô lườm tôi một cái sắc lẹm, tôi chỉ biết cười khổ.
「Khi tôi định chém, cô ấy trông như thể tận thế đến nơi rồi ấy. Nếu cô ấy thua nghĩa là một kẻ như tôi sẽ được phép tiếp cận Lapis. Khi nghĩ đến việc cô ấy không muốn điều đó xảy ra đến mức làm mặt như thế, tôi lại thấy điều đó thật thiêng liêng……Vì thế, tôi đã thua」
「Tôi chẳng hiểu gì cả」
「Phải rồi nhỉ~! Cô vẫn chưa đạt đến cảnh giới này đâu ha~!」
Rei trong bộ yukata mỏng, tựa má lên đầu gối, nhìn tôi chăm chú.
「…………」
Ánh trăng chiếu lên người cô, làm nổi bật từng đường nét cơ thể, khắc hoạ nên một vẻ đẹp quyến rũ đến mê hồn.
「......Tôi」
Đôi môi hồng hé mở, cô ấy khẽ thì thầm.
「Tôi……không tin ai cả……cả cha mẹ nuôi, những người trao cho tôi thứ tình yêu giả dối……cả những người cô mua cho tôi mọi thứ……cả những người bà luôn ép buộc tôi phải trở thành『Sanjou Rei』......và cả anh nữa……」
「…………」
「Giả bộ là người tốt」
Rei siết chặt hai tay, giọng đầy cay đắng.
「Từng người một…… ai cũng chỉ lợi dụng tôi……Cái gì mà……Cái gì mà gia đình chứ……Tôi đã tin……hết lần này đến lần khác……Tôi đã tin…… Tôi cũng đã……tin tưởng anh……Nhưng chưa một lần……chưa một lần nào……anh cứu tôi……!」
Rei trừng mắt nhìn tôi.
「Đến bây giờ……đến bây giờ thì đừng có giả bộ là người tốt nữa……!」
Nước mắt trào ra trong đôi mắt ấy.
Rei đứng bật dậy, nhảy khỏi đài quan sát, chạy xuống tầng một như muốn trốn chạy.
Một cô gái bị cuốn vào bi kịch tình yêu và thù hận của gia tộc Sanjou từ khi còn nhỏ, bị lợi dụng từ lúc chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra……Đó chính là Rei, và cả Hiiro nữa, hắn cũng từng dùng thân phận anh trai để lợi dụng cô ấy.
Đúng như cô nói, đến giờ này thì sao có thể tin tôi được nữa chứ. Sợ hãi việc hy vọng để rồi lại bị phản bội, nên cô mới nói ra những lời ấy để tự bảo vệ mình.
Nhưng ai đã dồn cô đến mức này──Bị bỏ lại một mình, tôi lặng lẽ nhìn vào khoảng không, rồi nhận ra có người đang ở phía dưới.
「Hiiro-sama」
Mái tóc trắng tinh khôi lấp lánh dưới ánh sáng trắng. Cô hầu gái ngước nhìn tôi như sắp khóc.
「Tôi có một thỉnh cầu」
Cô ấy cúi đầu thật sâu.
Đôi tay cô run rẩy đưa ra một tấm thẻ.
Đó là thẻ hội viên của một nhà hàng do tập đoàn Sanjou điều hành. Toàn thân run rẩy, cô co người lại, cố tiếp tục đưa tay ra.
「Thứ bảy tuần sau……Ngài có thể đến đó dùng bữa được không……?」
「…………」
Với giọng nói run run, cô gắng gượng nói tiếp.
「Tôi biết……thật kỳ lạ……khi nhờ ngài chuyện này……T-tôi có thể đang lựa chọn sai lầm……nhưng……tôi……tôi……chỉ có ngài……chỉ có ngài là người tôi có thể trông cậy」
Đôi mắt ngấn lệ, cô ấy nhìn thẳng vào tôi. Gương mặt cô hầu gái nhỏ méo mó, những giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt.
「Xin hãy giúp tôi……」
Đây là.
Đây là một sự kiện mà nhân vật chính phải hoàn thành.
Bởi vậy, Hiiro không nên can thiệp, nếu tạo ra mối quan hệ kỳ lạ nào đó, nó có thể phá hỏng yuri mà tôi yêu mất.
Nhưng mà.
Nhưng mà cô ấy đang khóc.
──Đến bây giờ thì đừng giả bộ là người tốt nữa……!
Rey cũng đã khóc.
Hiện tại, nhân vật chính không có ở đây. Nếu tôi không cứu cô ngay bây giờ, chắc chắn cô ấy sẽ phải mang vết thương lòng to lớn trước khi nhập học.
Có lẽ đó là nhưng gì sẽ xảy ra theo kịch bản của trò chơi, và có lẽ tổn thương ấy có thể sẽ gắn kết nhân vật chính và nữ chính lại với nhau.
Nhưng.
Nhưng nếu tôi không cứu cô ấy ngay lúc này──cô ấy sẽ lại bị phản bội.
Dù đã bị phản bội biết bao nhiêu lần, cô ấy sẽ lại rơi nước mắt vì bị tôi phản bội thêm lần nữa. Nỗi tuyệt vọng mà cô đã trải qua vô số lần đó sẽ nhấn chìm cô lần nữa.
Tôi tự hỏi chính mình──Liệu tôi có thể chấp nhận điều đó xảy ra không?
Tôi không thể bóp méo con người của mình được .
Cho dù tôi có trở thành Hiiro đi chăng nữa, đây là điều duy nhất tôi không thể nhượng bộ.
Tôi.
Tôi sẽ không chấp nhận tương lai mà những cô gái này phải rơi lệ.
Vì vậy, tôi nhảy xuống từ đài quan sát──nhận lấy tấm thẻ định mệnh ấy──và khi lướt qua cô ấy, tôi nhẹ nhàng xoa đầu cô.
「Cứ để tôi lo」
Cô khóc nức nở và lại cúi đầu thật sâu với những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.


3 Bình luận