[LN] Quyển 3ーTỏ tình kiểu ác nhân
Chương II: Nữ công tước tương lai
1 Bình luận - Độ dài: 4,417 từ - Cập nhật:
• TN: Bạn nào muốn donate ủng hộ nhóm, tiếp lửa cho trans có thể check qua số tài khoản:
1971 0919 79 techcombank.
•
「Từ giờ trở đi, tôi chẳng còn là Hoàng tử Đế chế nữa. Mà chỉ đơn thuần là Wallace thôi.」
Không hiểu sao, tên tôi tớ mới này lại mò đến tận phòng tôi mà làm ầm lên. Kurt cũng có ghé qua, nên cả ba hiện đang hội họp trong căn phòng nhỏ, tất nhiên là chỉ để giải khuây, giết thời gian mà thôi.
「Nhà ngươi ồn ào quá đấy,」Tôi gằn giọng với Wallace.
「Mà, cũng tại tôi đã thoát khỏi cái danh Hoàng tử Đế chế mà, cảm ơn nhé, Liam. Tôi thực sự rất lấy làm biết ơn.」Gã nói cứ như thể vị thế Hoàng tử kia là một lời nguyền ấy.
「Ngươi nghĩ còn có vị trí nào đó đáng mơ ước hơn cả Hoàng tử một Đế quốc à?」
Wallace nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu rồi nói.「Cậu vẫn chưa hiểu à, Liam. Nằm trong danh sách kế thừa ngai vàng nguy hiểm lắm đấy. Nếu muốn trở thành kẻ duy nhất đứng vững trong vòng chiến thì cậu buộc lòng phải xuống tay với anh chị em của mình. Mấy vụ Chính biến xuyên suốt lịch sử Đế chế chưa đủ đáng sợ à.」
「Tôi cũng được nghe đủ loại tin đồn.」Kurt nói rồi bắt đầu kể chuyện như thể chúng được trích ra từ mấy tờ báo lá cải.「Nghe đâu lúc Hoàng đế Bệ hạ lên ngôi thì đột nhiên có một vài anh chị em khác của người mất tích. Cũng có khả năng rằng đấy chỉ là truyền thuyết đô thị thôi, song chỉ riêng chuyên đấy thôi đã đủ đáng sợ rồi.」
Wallace hạ giọng, nét mặt đanh lại.「Phần lớn tin đồn đấy, đa phần là sự thật đó, nhưng nhớ phải giữ mồm giữ miệng đấy nhé. Trước khi lên ngôi, đối thủ chính trị của Phụ thân tôi đều đã mồ xanh mả đẹp hết cả. Thêm nữa, ông ấy cũng hay dùng thế thân và ảnh ba chiều gì đấy để tham dự phần lớn lễ tiệc.」
Nghe xong thì Kurt liền tái mặt.
Hồi còn ở Nhật bản, tôi cũng có hay nghe được những chuyện tương tự như vậy. Khi đặt lợi ích của bản thân lên bàn cân thì chuyện anh chị em đấu đá lẫn nhau âu cũng là lẽ thường tình. Tranh chấp tài sản thì thế giới nào mà chả vậy.
Wallace tiếp tục, trông có phần nhẹ nhõm.「Dù thế nào thì cuối cùng tôi cũng đã rút được chân ra khỏi trò chơi vương quyền đó rồi.」
Nghe xong, tôi không khỏi thở dài, thật không ngờ cái tên Wallace thường ngày vốn vô tri thế kia mà lại đang thực sự suy xét về chuyện nối ngôi.「Mà, ngay từ đâu thì ngươi cũng có cơ hội đéo đâu? Tự nhận bản thân là một phần trong trận chiến thì chẳng phải nhà ngươi đang quá ngạo mạn rồi hay sao?」
「Không phải vậy. Tình hình bên trong Cung điện hiện tại đang rất phức tạp. Huyết thống hoàng tộc không phải là vấn đề duy nhất đâu, chuyện của mấy bà thê thiếp cũng phải suy xét thật kỹ nữa, chỉ cần người đứng đầu phe phái phạm phải một sai lầm thôi thì coi như bay đầu cả lũ.」
「Thật luôn?」
「Thật, ai đùa với cậu. Bên trong Cung điện không màu hồng như người thường hay nghĩ đâu. Bên trong Cung điện là nơi cạnh tranh giữa các Phi tần, cũng như các anh chị em đấy, tất thẩy mọi người tại đó đều đang nhắm tới ngai vị.」
Vậy ra có vô tri gì thì ta cũng có thể chết bất cứ lúc nào à. Quả là Cung điện nguy hiểm thật. 『Nghề Hoàng tử coi bộ cũng bạc.』
Wallace giải thích rằng có thời gian những cuộc Chính biến kiểu này thường diễn ra rất gây gắt.
「Nghe đâu hai ngàn năm về trước còn gắt hơn. Chuyện về thời đó đáng sợ đến mức suýt khiến tôi bĩnh ra quần, và những vụ từ thời đó tới nay vẫn còn. Hiểu rồi chứ? Nếu thoát ra khỏi cuộc đời kiểu đó thì cậu cũng sẽ vui như tôi thôi」
Giờ thì tôi hiểu tại sao sau khi được tự do Wallace lại vui mừng hớn hở như thế rồi.
「Cậu cứu tôi một mạng rồi đấy. Cảm ơn nhé, Liam.」
「Biết ơn đi đấy.」
「Tất nhiên rồi!!」
Mà, thông qua cuộc hội thoại vừa rồi, tôi cũng đã biết thêm được vài chuyện thú vị, song vẫn còn một vài chuyện làm tôi tò mò.「Wallace, sao ngươi không theo phe cái tên đang có lợi thế? Đấy cũng là một cách để tự giúp mình đạt được mục đích mà.」
Hiện tại đã sớm có Ứng cử viên chiếm ưu thế trong cuộc tranh đoạt ngai vị. Là một kẻ sống bên trong Cung điện, Wallace chắc hẳn phải biết kẻ đó là ai. Ấy vậy, tên Wallace này lại không có ý định theo phe triển vọng nhất. Trên thực tế, gã nói cứ như thể đấy còn chẳng phải một lựa chọn.
「Có rất nhiều vụ, Ứng cử viên tưởng chừng như sắp lên ngôi thì lại qua đời một cách đầy bí ẩn. Và cậu nghĩ chuyện gì sẽ xẩy đến với đám anh chị em ngã theo phe đó?」
「Bị hành quyết hết à?」
「Nếu chết sớm là còn may đấy, song nếu Hoàng đế kế nhiệm là một người thù dai thì mọi chuyện về sau còn rắc rối hơn nữa. Rosetta gia tộc Claudia là một ví dụ điển hình đấy.」
Thật không ngờ Wallace lại nhắc đến cái tên Rosetta. Vừa nghe xong thì tôi liền hình dung ra ánh mắt lạnh lùng, đầy khinh miệt của cô ả. Ả đấy vẫn chưa chịu mở lòng với những người xung quanh, vẫn xa cách với phần còn lại của lớp.
「Rosetta hử?」Tôi nghiêng đầu, lộ rõ vẻ khó hiểu. Kurt coi bộ cũng chẳng biết Wallace đang đề cập đến chuyện gì. Cả hai dán mắt về hướng Wallace với vẻ tò mò, thấy vậy thì gã cũng quyết định giải thích rõ ngọn ngành.
「Rất lâu về trước, có một Hoàng tử kết thân với gia tộc Claudia...」
Câu chuyện mà gã sắp kể là về sự suy tàn của dòng tộc Claudia, chuyện bắt đầu từ hai ngàn năm về trước.
•
Claudia là một dòng tộc đặc biệt. Đương chủ phần lớn là nữ nhân, song lại là một gia tộc Công tước trên danh nghĩa, cai quản một hành tinh toạ lạc ngoài vùng biên ải Đế chế. Thông thường, với lãnh phận như vậy thì chỉ đáng làm một Lãnh chúa nhỏ nhoi, ấy vậy mà Đế chế lại ép buộc bọn họ phải giữ lại danh phận Công tước, điều đó kéo dài cho đến tận bây giờ.
Lý do cho chuyện này bắt nguồn từ một sự kiện diễn ra vào hai ngàn năm về trước. Tại thời điểm đó, cuộc Chính biến đang diễn ra cực kỳ phức tạp. Thái tử đương thời, người được cho là sẽ lên ngôi thì lại qua đời trước ngày đăng quang. Gia tộc Claudia thời điểm đó đang ủng hộ Thái tử, thông qua việc Thành thân, đã thu nhận em trai cùng Mẫu thân với ngài ta vào dòng tộc. Khi Hoàng đế kế nhiệm đăng quang, vị Hoàng đế đấy thuộc phe đối lập vời Thái tử.
Điều đầu tiên mà ngài ta thực hiện sau khi đăng quang là kết tội toàn bộ phe cánh đã từng đối nghịch với mình, bao gồm cả những anh chị em khác. Theo lẽ đó, cựu Hoàng tử, người hiện đang là Công tước Claudia, cũng phải nhận lấy hình phạt hà khắc, đầu tiên là xung tịch toàn bộ lãnh phận, tiếp đó là ban cho một hành tinh bị tàn phá nặng nề, và như vậy là cả một dòng tộc đã lâm vào cảnh lụi bại.
Tại hành tin bị tàn phá kia chỉ sống thôi đã đủ khó khăn rồi, nên họ chẳng thể đóng nổi một đồng thuế quan. Từ sự nghèo hèn đấy, đáng lẽ họ phải bị hạ phẩm xuống thành một Lãnh chúa địa phương, nhưng không, Chính quyền Trung ương vẫn ép họ phải giữ nguyên tước vị. Bọn họ bị ép phải làm một Công tước bị dè bĩu, trở thành ví dụ cho những kẻ dám manh nha ý định tham gia trò chơi vương quyền. Bọn họ vừa là "Quý tộc", song đồng thời cũng là tội nhân. Mặc dù bị ép lâm vào tình cảnh đáng khinh, song những người thuộc dòng tộc Claudia vẫn hiên ngang ngẩn cao đầu. Tất cả đời Đương chủ đều giữ trong tâm rằng 『Một ngày nào đó, chúng ta sẽ thoát khỏi tình cảnh này』, và điều đấy cũng áp dụng với Rosetta Serah Claudia.
「Ta sẽ thay đổi số phận của Dòng tộc.」
●
Học viện chính quy được lập ra với mục đích giáo dục quý tộc trẻ ở một chừng mực nhất định, để bọn nhóc chưa trải sự đời biết được những lễ nghi cơ bản, tránh làm xấu mặt gia tộc. Tuy nhiên, với những cá nhân có triển vọng, bọn trẻ sẽ được gửi đến Đệ nhất học viện để được giáo dưỡng chính quy. Giáo trình rất khắc nghiệt, song được ghi danh tại đây là bằng chứng cho thấy họ được bên Đế chế coi trọng.
Rosetta từng hi họng rằng mình sẽ được ghi danh vào Đệ nhất học viện, song đời vốn chẳng như mơ.
『Mình chẳng tài nào theo kịp chương trình.』
Cô chẳng tài nào theo kịp chương trình học. Phần học thuật quá khó hiểu, và các bạn học cũng đang tiếp thu rất nhanh. Cũng bởi gia tộc không đủ khả năng để giáo dục cho cô từ trước, nên thành ra cô mới phải chật vật như bây giờ. Các bạn học khác đều có thể vận dụng phương pháp giáo dục đắt tiền gọi là Kén giáo dục, song về phần mình, cô chỉ có thể học theo cách cổ điển. So với phần còn lại của lớp, cô đang bị tụt lại phía sau.
Rosetta đang phải cố hết sức để theo kịp, song phía trước cô cứ như thể đang có một bức tường cao lớn chặn đứng, cách biệt ấy đang ngày một dãn cách. Chẳng dám lãng phí lấy một giây một phút nào, nên thành ra cô thậm chí còn phải học trong lúc nghỉ trưa. Ấy vậy mà khoảng cách kia vẫn chẳng hề được rút ngắn, mà ngược lại, nó vẫn đang ngày một nới rộng.
『Không được từ bỏ. Phải vững tin và vượt qua vòng lập khổ đau bất tận này.』
Cô buộc phải thành công, bởi vì cô biết Dòng tộc mình sẽ chẳng còn tương lai nếu không làm vậy.
『Mình phải tiến về phía trước.』
Trong lúc các bạn học vẫn còn đang ung dung tự tại thì một mình Rosetta lại phải đấu tranh không ngừng nghỉ. Mặc cho đã trở về Ký túc xá, song cơn khủng hoảng vẫn không chịu dịu xuống. Khi đặt chân về phòng, cô mệt mỏi đến mức chỉ muốn ngả lưng xuống giường và đánh một giấc. Trong lúc những cô cậu đồng trang lứa có rất nhiều thời gian để làm quen với môi trường xung quanh thì cô lại ép bản thân phải ngồi vào bàn để học tập. Mặc cho sự thật rằng những nỗ lực này vốn chẳng mấy hiệu quả, song đồng thời cô cũng hiểu rất rõ rằng nếu không làm vậy thì chúng đồng bạn thậm chí còn bỏ xa cô hơn nữa.
「Mình không được bỏ cuộc. Nếu không làm vậy thì thế hệ sau sẽ lại phải chịu khổ như mình.」
Dòng lệ không ngừng tuôn rơi. Ý thức cô dần nhoà đi, tiếp sau đó, Rosetta kiệt sức ngất liệm trên chính bàn học của mình.
◎
Rosetta mơ về khoảng thời gian tự rất lâu về trước, trong mơ, cô vẫn còn là một đứa bé. Một Giao liên trực thuộc Đế chế đã cất công đến tận Lãnh địa để mời cô tham dự một buổi tiệc. Cô bé Rosetta khi đó đã rất vui khi hay tin, song Oba-sama lại nhìn cô với một ánh mắt đợm buồn. Okaa-sama đã ôm chặt cô bé Rosetta vào lòng và bật khóc nức nở. Vào thời điểm đó, Rosetta bé nhỏ chẳng hề hay biết rằng tại sao hai người họ lại hành xử như vậy.
「Oba-sama, Okaa-sama, tại sao hai người lại khóc vậy ạ?」
Cả hai người họ cố gắng hết sức nặn ra một nụ cười thật tươi với cô bé Rosetta vẫn còn ngây thơ, ấy vậy mà dòng lệ vẫn chẳng ngừng tuôn rơi.
「Không có gì cả đâu, Rosetta-chan. Con đang rất trông mong buổi tiệc mà phải không? Hai người bọn ta sẽ chuẩn bị váy áo để con trông thật tuyệt vời.」
「Yay!!」
Mặc dù Oka-sama chỉ có một ít tiền dành dụm, song bà vẫn chuẩn bị y phục cho Rosette-chan, còn Oba-sama thì sẽ sửa soạn cho cô bé một kiểu tóc hoàng kim sắc thật đẹp. Cô bé Rosetta thời ấy rất thích được bện tóc soắn, cảm giác cứ như một nàng Công chúa bước ra từ những trang sách cổ tích ấy.
「Hợp với cháu lắm, Rosetta-chan.」
Khi Oba-sama đánh tiếng khen kiểu tóc của cô thì Rosetta-chan đã chân quý điều đó hơn tất thẩy.
TN: lâu lâu Rosetta-chan rồi lại cô bé Rosetta là do tôi chuyển ngữ cho hợp văn hợp điệu.
「Oba-sama, cảm ơn người ạ!!」
Bọn họ đã chuẩn bị cho cô bé Rosetta hết sức có thể, song tất cả vốn dĩ cũng chỉ là những thứ hão huyền. Khi cô bé đặt chân đến Hành tinh Thủ đô, thứ đón chào cô tại đó là những tràng cười nhạo chẳng có điểm dừng của những kẻ vốn được cho là những chân quý tộc. Có là trong mơ thì cô vẫn nhớ rất rõ cảm giác đó.
「Ôi trời, bộ trang phục trông "đẹp" đấy.」
「Vậy ra kia là con hề mới của nhà Claudia à. Cái bọn quý tộc trên giấy ấy sao.」
「Thật không ngờ chúng nó dám vác mặt đến Hành tinh Thủ đô. Chúng nó sống mà không biết nhục à?」
Cô bé cứ tưởng chờ đón mình là một buổi tiệc vui vẻ, song khi vừa đặt chân đến nơi thì hiện thực liền đập thẳng vào mặt cô bé một cái đau điếng.., cô bé được mời tới đây chỉ để bị dè bĩu, chỉ trích.『Một sự kiện công khai trừng phạt những kẻ từng dám chống đối mình』Đây là cách vị Tiên đế kia trừng phạt Dòng tộc cô.
Dòng tộc Claudia vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay là do Đế chế chủ động giữ lại để làm gương cho những gia tộc khácーSự thật tàn nhẫn này đã khắc sâu vào tận tâm khảm của cô bé Rosetta thời bấy giờ.
Kể cả sau khi vị Hoàng đế đó đã truyền ngôi và băng hà, song sự áp bức này vẫn tiếp tục cho đến tận ngày nay. Nghi lễ này đã cắm rễ sâu đến độ chẳng ai trong Đế chế có thể ngăn lại.
Một vài quý tộc tại buổi lễ đã gửi ánh nhìn thương hại đến cho cô bé Rosetta, song lại chẳng một ai dám vươn tay ra để giúp cô. Nếu dám làm vậy thì bọn họ sẽ mang danh bất kính với Tiên đế. Tuy có tỏ lòng thương cảm cô bé Rosetta, song lại chẳng có một quý tộc nào muốn dính đến Dòng tộc Claudia.
Lúc cô bé Rosetta rũ rưỡi trở về nhà, sau khi đã biết được toàn bộ sự thật, Oka-sama đã đón cô với một cái ôm thật chặt.
「Hãy nhớ lấy những người con trai đã từng tỏ ra thương cảm con. Trong tương lai, con sẽ phải tiếp nhận sự thương cảm đó để duy trì dòng dõi của chúng ta. Đấy cũng chính là cách gia tộc Claudia sống sót cho đến tận ngày hôm nay.」
Lý do cho việc gia tộc Claudia theo thể chế mẫu hệ là do chẳng người đàn ông nào muốn dây vào dòng tộc này. Nữ nhân trong tộc sẽ phải bất chấp lẽ đời nhằm xin lấy sự thương cảm của những người đàn ông khác.
TN: vì lý do kiểm duyệt nên tôi sẽ không dịch thẳng ra... ai hiểu được thì hiểu.
「Rosetta-chan, hãy cố trở nên thật xinh đẹp. Nếu làm vậy thì dòng dõi ta vẫn sẽ còn cơ hội.」
「Ể!?」
「Đấy cũng chính là cách dòng tộc Claudia ta tồn tại tận cho đến ngày nay.」
Ngày hôm đấy, lần đầu tiên trong đời, cô bé Rosetta đã biết được lý do tại sao cô chưa từng được gặp Otou-sama, và cả lý do tại sao dòng tộc đây lâm vào tình cảnh này. Lý do duy nhất khiến gia tộc Claudia theo thể chế mẫu hệ là do rất dễ để duy trì máu mủ. Nếu Đương chủ là nam nhân thì người đấy sẽ phải chuẩn bị sính lễ để cưới vợ. Vấn đề ở đây là đống sính lễ được yêu cầu nhiều vô kể, và gia tộc Claudia chẳng đủ khả năng để chuẩn bị những thứ như vậy. Với một gia tộc nghèo hèn thì lựa chọn duy nhất là chuyền chức vị cho nữ nhân trong nhà.
Trong quá khứ, rất nhiều đời Đương chủ đã cố chấm dứt sự bất công này, song lại có kẻ đang giám sát gia tộc Claudia. Hai ngàn năm về trước, tên Hoàng đế điên đã lập ra hẳn một tổ chức nhằm giám sát dòng dõi Claudia. Cái đám điên đấy tự gọi mình là Quan sát giả, mục đích của đám đấy là phải đảm bảo dòng dõi Claudia tiếp tục chịu khổ. Cũng bởi tổ chức đấy mà bọn họ chẳng tài nào kháng cáo lên Chính quyền Trung ương trong suốt hai ngàn năm lịch sử.
Rosetta đinh ninh rằng cách duy nhất giúp cô thoát khỏi cái địa ngục trần gian này là phải đạt được một thành tựu nào đó.
●
Lúc Rosetta mở mắt ra thì trời đã sáng.
「O-ơ, không được rồi!!」
Ý thức được hiện tại đã quá giờ điểm tâm sáng, Rosetta bật dậy khỏi bàn học. Cô mặc vội bộ đồng phục và lao ra ra khỏi phòng riêng và cắm đầu chạy đến chỗ lớp học. Song kết quả vẫn là trể tiết đầu. Cô nàng đặt chân vào lớp với đầu tóc rối mù, bộ đồng phục thì sọc sệch. Khi thấy cảnh đó, các bạn học cùng đã bật cười thành tiếng.
John-sensei chỉ liếc nhìn qua một lần, chứ chẳng mắng lấy nửa câu.「Em trể giờ rồi đấy, Rosetta-san. Giờ thì trở về chỗ đi.」
「Vâng thưa Sensei. Em vô cùng xin lỗi.」
Thầy ấy chẳng phải kiểu tử tế, chỉ là không mấy kỳ vọng ở cô như những bạn học khác mà thôi, nên thành ra cũng chẳng chú ý gì đến cô. Thông thường, John-sensei sẽ mắng sối xả đứa nào dám muộn học, song thầy ta lại thấy chẳng đáng để làm vậy với cô.
『Ngay cả tại đây mà mình vẫn bị đem ra làm gương cho những kẻ khác ư.』
Ánh mắt của đám bạn học lộ rõ sự khó chịu, thương cảm và cả... hứng thú nữaーsong tóm lại là vẫn nhìn cô như một thứ ngoại lại.
Từ đây, cô vẫn có thể nghe rõ tiếng lẩm bẩm của đám nam nhân trong lớp.
「Đi trể à? Con ả nghĩ mình là ai thế? Vẻ ngoài thì sộc sệch.」
「Đúng rồi đấy, cô ta đáng lý phải để tâm đến vẻ ngoài nhiều hơn nữa mới phải.」
「Hở, cậu làm gì có tư cách để nói điều đó, Tom. Làm gì đấy với cái quả đầu kia đi, nói thật đấy.」
Lúc cô hướng đến chỗ ngồi thì có một vài cô nàng khác đã phải đưa tay bịt mũi. Do tức tốc tới lớp mà cô chẳng có thời gian để tắm rửa đoàng hoàng.
「Hôi quá.」
「Cái mùi nó sộc lên tận mũi này.」
「Ăn ở gì mà bẩn thế không biết?」
Rosetta biết rất rõ bản thân đang bị tụt lùi lại phía sau. Lúc về chỗ thì cô có đi ngang qua chỗ học sinh gương mẫu của lớp, Liam Sera Banfield, khi lướt ngang qua cậu thì cô nghiến răng.
『Banfield....』
Về phần mình, Liam vẫn đang hướng mắt về phía John-sensei mà chẳng hề mảy may đến sự hiện diện của cô. Rosetta chỉ có thể coi đây là sự khinh rẻ, rằng cô chẳng đáng để cậu tốn thời gian. Cô còn có thể nghĩ gì nữa chứ? Tư duy chính trị của Liam đã được vun dắp từ khi còn rất nhỏ, và cậu thậm chí còn là kiếm sư tài năng nhất trong trường phái của mình (ừ thì có mình nó, nên nói thế cũng chả ngoa). Cậu ta là nhân vật được Named 【Thợ săn không tặc】. Cậu ta là một thiên tài, sở hữu cả địa vị xã hội lẫn uy tín vững chắc. Xuất phát điểm của cả hai, ngay từ đầu đã khác xa.
Liam là một học viên khác mà John-sensei chưa từng nặng lời, song chẳng như Rosetta, đấy là bởi cậu ta chẳng làm gì sai để bị mắng. Liam là học viên gương mẫu nhất lớp cùng với tài năng không thể xem thường, nhưng lĩnh vực được cho là xuất sắc nhất phải kể đến võ thuật. Kể cả đối thủ có là Kurt, người xếp hạng hai trong lớp cũng chưa từng thắng lấy một trận.
Những học viên khác cũng chưa từng dám khiêu chiến với Liam, bởi vì họ biết rằng mình không có cửa với cậu. Kể cả những kẻ bất lương, hay thậm chí đàn anh khoá trên cũng chẳng dám hó hé nửa lời. Xét cho cùng, Liam có thực quyền trong tay... khác xa Rosetta.
Khác với cô, Liam có tất cả mọi thứ. Rosetta chẳng tài nào ngừng ganh tị, ngừng ghét cậu ta.
TN: Con vợ thì diễn giải cảm xúc ngưỡng mộ thành đố kị, còn thằng chồng thì tình yêu sét đánh thành 『Á à, con này láo.』. Bảo sao trong quyển 10 bọn này dính nhau như sam.
『Tôi không xứng để cậu phải chú tâm, dám chắc.... Cậu, người có tất cả mọi thứ kể từ khi sinh ra... Tôi ghét cậu vô cùng, đến mức chẳng tài nào chịu nổi được nữa.』
Cô biết thứ cảm xúc này là vô lý, song cô vẫn cảm thấy đố kị với Liam, nhiều đến mức đâm ra ghét cay ghét đắng cậu.
●
Người Dẫn Lối hiện đang ẩn mình bên trong một con hẻm xéo toạ lạc tại Hành tinh Thủ đô, gã nghiến răng căm giận trong lúc quan sát bọn vô gia cư lục lọi từng bọc rác.
「Mẹ nó... Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?」
Hiện tại, người Dẫn Lối đã trông rất giống đám người vô gia cư kia. Bẩn thiểu và vô năng, gã phải rảo bước khắc nơi để tìm đồ ăn. Liên kết giữa gã và Liam đã trở nên mạnh mẽ đến mức gã chỉ có thể hấp thụ những thứ cảm xúc tiêu cực liên quan đến thằng nhãi đấy. Người Dẫn Lối sống sót được tới tận bây giờ là do những cảm xúc tiêu cực mà gã đã nhặt nhẵn được.
Bấy giờ, mặc cho đang ở rất xa, lòng biết ơn của Liam vẫn chạm tới người Dẫn Lối, nó bóp nghẹt gã, và gã hiện đang phải chật vật trong việc đi đứng, tay bấu chặt ngực, thu nhặt bất cứ thứ cảm xúc tiêu cực nào mà gã bắt gặp, song lại chẳng mấy hiệu quả. Nếu là bình thường thì gã chỉ việc hấp thụ một cá nhân là đủ, song hiện tại có hấp thụ bao nhiêu cũng chẳng đủ.
Trong khi người Dẫn Lối đang lang thang vô định, cùng lúc gã phải đối phó với những thứ cảm xúc tích cực được gửi tới từ chỗ thằng nhãi Liam, rồi gã gầm lên đầy tức tối.
「Ta sẽ giết ngươi... ta chắc chắn sẽ giết ngươi.」
Người Dẫn Lối thề rằng sẽ báo thù và kiên quyết cắt đứt với Liam để thoát khỏi sự thống khổ này, nhưng để làm vậy, gã phải chịu khó mót vét từng chút năng lượng tiêu cực, ấy vậy mà mọi sự vẫn chẳng đi tới đâu.
Đột nhiên, đám vô gia cư mà gã đang để mắt bỗng chốc set kèo đấm nhau.
「Oi, đấy là đồ tao tìm được mà.」
「Im đi!! Đấy là do mày uống rượu của tao trước đấy!!」
Tuy nhiên, khi người Dẫn Lối lướt qua hai gã đàn ông đấy thì thứ cảm xúc tiêu cực kia bỗng chốc tan biến.
「X-xin lỗi, cũng tại tao đói quá. Chia đôi có được không?」
「Ừm, thế cũng được. Tao cũng có lỗi. Tao không nên tọng hết chai rượu đó mình ên.」
Với việc thứ cảm xúc tiêu cực mới nãy bị người Dẫn Lối hấp thụ, hai tên vô gia cư liền rối rít xin lỗi nhau và bắt đầu chia nhau đồ ăn. Thấy cảnh đó, người Dẫn Lối không khỏi nhăn mặt. Gã ghét cảnh đó, song lại chẳng đủ năng lực để khiến hai gã quay sang đấm nhau một lần nữa.
Lần nữa, sự thù ghét của gã lại hướng thẳng đến chỗ Liam, kẻ đã khiến gã lâm vào tình cảnh này.
「Cứ chờ đấy, Liam. Ta nhất định sẽ đẩy nhà ngươi xuống tận cùng của sự tuyệt vọng.」


1 Bình luận