[LN] Quyển 3ーTỏ tình kiểu ác nhân
Chương I: Nhập học thôi nào!!
1 Bình luận - Độ dài: 8,727 từ - Cập nhật:
• TN: Bạn nào muốn donate ủng hộ nhóm, tiếp lửa cho trans có thể check qua số tài khoản:
1971 0919 79 techcombank.
•
Cuối cùng thì ngày nhập học tại Học viện chính quy đã điểm. Đó là vào một ngày xuân dễ chịu tại một hành tinh được chỉ định trở thành Học viện, song buổi lễ khai giảng lại nhàm chán hơn tôi tưởng.
Vô số Học viên đã quy tụ về đây từ mọi nơi trên Đế chế, tất cả mọi người, từ Hoàng tử cho đến quý tộc trên danh nghĩa. Số lượng nhiều đến nỗi, khó lòng nhận ra ai sẽ trở thành bậc tinh anh trong xã hội tương lai. Nếu xét đến độ rộng lớn của Đế chế thì đây là chuyện thường tình cả thôi.
Cứ tưởng sẽ có một buổi đại lễ tổ chức bên trong toà nhà lớn có sức chứa lên tới mười ngàn học viên, nhưng không, buổi lễ sẽ được phân bậc theo phẩm vị từng gia tộc và chia nhỏ ra để tổ chức. Kết quả, tôi dự lễ tại một nơi khá rộng rãi.
Đệ nhất học viện, nơi tôi ghi danh, là một nơi quy tụ giới tinh hoa của Đế chế. Theo lẽ chỉ có những cá nhân tài năng mới được phép ghi danh tại đây, chắc hẳn địa vị tôi đã được cải thiện đáng kể, đống tiền mà mình bỏ ra đã phát huy tác dụng rồi.
「Hể, đúng là tiền nào của đó.」
「Liam, giữ im lặng chút đi, nếu không, cậu sẽ bị mắng đấy.」Kurt Sera Exner nhắc khẽ. Dám chắc phụ thân cậu ta, Nam tước Exner, cũng đã bỏ ra cả đống tiền đút lót.
TN: tội lão Nam tước, xuất hiện xuyên suốt mạch truyện mà độc giả chỉ nhớ mỗi chữ Exner. Riết rồi Yomu-sensei không thèm ghi tên đầy đủ luôn :)))). Má đời mod nó tàn, thế mà ông nhõi Leon thoát kiếp mod để lên làm vua một nước được cũng hay.
Tôi chỉ đáp rằng.「Cậu vẫn cứng ngắc như mọi khi nhỉ.」
Kurt và tôi từng là bạn học tại lãnh phận của lão tử tước Razelーà giờ chỉ còn là nam tước thôi nhỉーvà vì cả hai đồng tuổi, nên đã may mắn học chung thêm lần nữa. Tên Exner này vẫn còn non lắm, lại còn là một gia tộc bạo quân mới nổi nữa chứ. Nói là vậy, song tôi thích cái cách bọn họ siết cổ đám tiện dân bằng mức thuế cao ngút trời. Mặc dù thuộc tuýt người nghiêm túc, song Kurt lại đang nhắm đến việc trở thành một tay bạo quân như tôi, theo lẽ đó mà cả hai đã là đồng đạo. Tên này là kiếm sư thuộc trường phái gì đấy được gọi là Ahlen kiếm phái, vẻ ngoài điển trai, thân hình cao ráo. Thú thực, mấy năm trở lại đây tên này đã cao lên rất nhiều. Vẻ ngoài thì ra dáng cao quý đỉnh đạt, nhưng sâu bên trong, tôi biết rất rõ rằng tên này độc ác hơn bất cứ ai.
Đảo mắt một vòng thì thấy xung quanh là đám rich kid, quả đúng như mong đợi. Tất cả coi bộ đều là những kẻ có uy thế và tài lực vượt trội.
「Mấy tên ở đây trông cứ như ông tướng bà chiêu ấy nhể.」
「Dĩ nhiên rồi.」Kurt đáp.「Chỉ mỗi việc ghi danh tại Đệ nhất học viện thôi đã đủ ấn tượng rồi. Cả đống người mơ tưởng đến chuyện ghi danh tại đây đó, song lại không đủ tài năng lẫn phẩm vị để thực hiện hoá điều đó. Chắc hẳn mọi người chỉ đang căng thẳng quá thôi.」
Hừm, vậy ra mình là đứa duy nhất đi cửa sau à? Chẳng phải tôi bận tâm hay gì đâu. Có tiền thì làm gì mà chẳng được.
Tôi lướt mắt ngó qua đám bạn học cùng lớp thì để ý thấy Eila Sera Berman cũng có mặt ở đây. Mái tóc sắc nâu, được búi cao theo kiểu đuôi ngựa. Eila lớn lên trong một gia tộc ác nhân, cũng giống hệt tôi và Kurt. Phụ thân của cô nàng là Nam tước Berman, cổ cũng là một người bạn học đồng khoá tại chỗ lão nam tước Razel.
「Trông cô nàng chính chắn hơn rồi đấy.」
「Ừa, thế sao cậu không qua đó khen cổ đi? Chắc hẳn cô ả sẽ vui lắm đấy.」
「Cậu đi mà làm lấy.」
Eila cũng là một người bạn của tôi, một trong số ít người tôi vẫn còn giữ liên lạc trong vài năm trở lại đây, trông cô nàng trưởng thành hơn lúc cả hai trao đổi qua thiết bị truyền phát. Coi bộ nữ nhân tại thế giới này cũng phát triển sớm hơn nam nhân.
Trong lúc vẫn còn đang hoài niệm thì tôi để ý thấy một cô nàng khác.
「Kurt nhìn kìa. Lần đầu ta thấy kiểu tóc hoàng kim uốn lượn như thế đó.」
Tôi để ý thấy một cô với mái tóc dài đến tận thắt lưng với sắc hoàng kim uốn lượn trông vô cùng tự nhiên. Kiểu tóc đấy coi bộ được chuẩn bị rất kỳ công, song đấy cũng chính là minh chứng cho những kẻ giàu có. Rất nhiều người ở đây để kiểu tóc nổi bật, song đối với tôi, mái tóc kia toả sáng cứ như những sợi vàng đã qua tinh luyện ấy.
Cô ta đứng thẳng lưng, toả ra khí chất vương giả. Ừ thì quý tộc cũng khác gì vua chúa đâu, nên nói vậy cũng chẳng có gì sai, song vẻ ngoài của cô ả lại quý phái hơn tất cả. Khuôn ngực đầy đặn, vòng eo thon gọn, đôi đồng tử lam sắc to tròn tự hạt hạnh nhân, khuôn mặt trái xoan, bờ môi ửng hồng... nét mặt lộ rõ sự cương nghị.
Khi thấy tôi nhìn chằm chằm hướng đó, hẳn Kurt đã nghĩ tôi bị cô ả cuốn hút, nên cậu ta bắt đầu thuật lại những gì mình biết.
「Hiếm thấy cậu bị hút hồn như vậy đấy, Liam. Nghe đâu cổ là nữ Công tước tương lai đấy.」
「Nữ công tước ư?」
Một nữ công tước từ gia tộc Công tước có phẩm vị cao hơn Bá tước như tôi tận hai bậc, nên cá nhân tôi có hơi cáu khi biết cô ả có tước phẩm cao hơn mình.
TN: yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng mỏ anh hỗn, thành ra cái tình yêu ấy nó cũng biến chất theo :))).
「Cô nàng đấy nổi tiếng lắm đó. Rosetta Sereh Claudia là tên đầy đủ. Gia tộc cổ theo thể chế mẫu hệ.」
Tại thế giới này có quá nhiều quý tộc. Nói đâu xa, tại Đế chế này thôi, gia tộc mang phẩm Công tước thường có huyết thống với Hoàng tộc, song lại nhiều như sao trên trời. Khó lòng mà nhớ hết, nhưng dù có nhớ thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biến mất. Khi thời điểm đến, những gia tộc mới sẽ trỗi dậy, còn những gia tộc khác sẽ lụi bại. Tuy vậy, quả đúng là tôi có từng nghe qua cái tên đấy.
「Claudia hử? Giờ thì ta nhớ rồi.」
「Vị trí đương chủ sẽ được truyền lại cho nữ nhân trong nhà, và cổ hiện là nữ nhân trẻ tuổi duy nhất trong gia tộc đấy.」
Chỉ có mỗi một kế tử là chuyện cực kỳ nguy hiểm, bởi lẽ nếu kế tử mất do bất trắc, cả gia tộc sẽ lụi bại theo. Tất nhiên, nếu Phụ Mẫu vẫn còn thì vẫn có thể nuôi dạy một đứa trẻ khác, song những chuyện như vậy vẫn quá nguy hiểm.
「Cô ả hẳn là người quan trọng thứ hai tại đây. Thứ nhất hẳn phải là tên kia rồi.」
Tôi chuyển ánh nhìn từ cô ả vàng choé kia sang cái gã tóc dài, xanh mộng mơ. Ở gã toát lên vẻ "quý tử", nghe đâu gã là WallaceーNhất bách nhị thập Hoàng tử của Đế chế.
TN: Wallace số 120 cho dễ hiểu. Nhất bách nhị thập là phát âm hán việt của 120. Nhất bách là 100, nhị thập là 20.
『Anh em của gã này phải đếm bằng số. Ý là, có tới 120 Hoàng tử và Công chúa tất cả á? Bộ kế tử là hàng sản xuất hàng loạt hay gì?』
Chắc là tôi phải cảm thấy may mắn khi được nhập học vào trường có vô số quý tộc giàu sụ. Ấy vậy mà hiện tại tôi lại thấy nhớ Amagi hơn bao giờ hết. Chỉ mỗi việc nhớ nhà thôi đã đủ khiến tôi phải ngạc nhiên không thôi rồi.
☆
Tại Học viện chính quyーĐệ nhịーhọc viên nhận được một đặc quyền khác. Nơi đây đã tách mình ra khỏi các cơ sở khác và gần như bị cô lập.
Tại ký túc xá gần Đệ nhị học viện, một buổi tiệc chào đón nhóm tân sinh đang diễn ra sôi nổi.
「Nhảy hay lắm!! Tiếp tục đi.」
「Rượu!! Mang... rượu... ra đây!!」
「Gyahahahahaaaaa」
Thật khó mà tin rằng đây lại là một buổi tiệc được tổ chức bên trong khuôn viên Học viện. Gái bán hoa được gọi tới để giải khuây cho khách mời, còn nhóm học viên thì đang được phục vụ bởi nhóm hầu cận mà họ mang theo. Những món ăn xa xỉ, kèm những loại rượu đắt tiền được bày biện khắp bàn, nhóm tân sinh ăn uống bê tha cùng bậc tiền bối.
Tại trung tâm là một học sinh năm ba, người vận hành mọi thứ tại Đệ nhị học viện. Derrick Sera Berkeley có mái tóc nâu sẫm, cơ thể vạm vỡ do đã sử dụng qua kén giáo dục. Bộ đồng phục được tân trang trông vô cùng loè loẹt.
Derrick lúc này đã ngà ngà say, đoạn gã trút hết chai rượu trên tay từ đầu xuống chân.「Này, đám tân sinh!! Nghe theo tao, rồi tao sẽ giúp bọn mày tạo những kỷ niệm tốt đẹp tại đây, ô kê không?」
Cũng tựa như Liam, Derrick cũng đã sớm trở thành Lãnh chúa, trở thành người cai quản một hành tinh nhỏ bên ngoài vùng biên ải trực thuộc lãnh phận Đế chế. Tại vị trí đấy, gã thực sự không có quá nhiều tiền để tiêu, song tình hình tài chính của gã lại cực kỳ đặc biệt. Xét cho cùng, Derrick cũng là một thành viên trực thuộc dòng dõi Berkeley. Liam và gã đều là những Lãnh chúa tại vị, song trong lúc Liam được biết đến như thợ săn không tặc thì Derrick lại lãnh đạo của một Gia tộc được gọi là Quý tộc cướp bốc.
「Anh là nhất, Derrick-aniki!!」
「Em sẽ theo anh đến mãn kiếp!!」
「Cạn ly vì Derrick-sama.」
Derrick nốc cạn ly rượu với đám tân sinh đang tâng bốc mình.
「Thật đáng thương cho cái lũ không thể ghi danh vào Đệ nhị học viện, đã vậy còn phải dành thời học hành như mấy đứa học viên gương mẫu nữa.」Gã nói cứ như thể học hành tử tế tại Học viện là thứ nực cười nhất mà gã từng nghe.
Đệ nhị học viện là nơi dành cho những học viên như Derrick, người đã dành ra cả đống tiền để ủng hộ cho học viện. Nếu Học viện ép đám người này học tập như những học viên khác thì chỉ tổ rắc rối, nên bọn họ quyết định tống hết vào đây. Đối với Đế chế mà nói thì vấn nạn này đang ngày một rắc rối hơn.
Một tên đàn em của Derrick tiếp cận và thì thầm rằng.「Đại ca Derrick, em vừa phát hiện ra năm nay tên Liam đó cũng có nhập học.」
「Hửm? Đấy là thằng quái nào?」
Tên đàn em cũng lấy làm kinh ngạc khi biết Derrick chẳng hề hay biết gì về Liam.「Anh không biết ư?」
Khó chịu với thái độ của tên đàn em, Derrick phang thẳng chai rượu trên tay vào đầu tên đấy. Chai rượu vỡ tan, chất lỏng sỉ màu hoà lẫn cùng huyết tương của tên đàn em và nhỏ giọt xuống nền nhà.
「Mày nghĩ mày là ai hả, thằng ngu? Thằng nào đấy tới dần cho thằng ngu này một trận đi? Nó sẽ là bao cát tiếp theo của bọn bay đấy.」Derrick gọi đàn em tới tương tác với tên đàn em kia.
Bao cát hiện tại vội vã ôm lấy chân Derrick và bắt đầu cầu xin.「E-em xin lỗi, xin đại ca Derrick tha cho!!」
「Im mồm!!」Derrick nói xong thì liền vung chân đá bay tên đàn em, xong xuôi thì ngồi xuống sofa với vẻ mặt cau có. Một vài tên đàn em khác tới và lôi tên vừa rồi đi, thấy cảnh đó, cả khán phòng chìm trong câm lặng.
Trong lúc đám gia nhân dọn dẹp chỗ miểng sành và huyết tương loang lỗ, thì Derrick với vẻ mặt cau có, đánh tiếng hỏi chuyện về cái thằng tên Liam.
「Giờ thì thằng kia khiến tao mất vui rồi, thằng nào biết về ranh con Liam thì khai mau.」
「Vâng, thưa đại ca!!」Với chất giọng run rẩy, một học viên bắt đầu thuật lại những gì mình biết.「Liam là Bá tước Banfield. Cậu ta đã hạ một băng không tặc khét tiếng và nhận được danh xưng Thợ săn không tặc.」
Nghe vậy, Derrick nhíu mày, lộ rõ sự khó chịu.「Thợ săn không tặc? Nếu là vậy thì chắc nó là kẻ địch của tao rồi?」
Dòng tộc Berkeley thân là Quý tộc cướp bốc, trong khi Liam gầy dựng tên tuổi với việc tróc nã bọn không tặc, không lý nào Derrick lại không xem nhãi ranh đấy là kẻ thù của Dòng tộc.
TN: Dòng tộc Không tặc Thượng đẳng Berkeley.
「K-không đời nào thằng đấy địch lại đại ca Derrick!!」Một học viên khác cố nịnh hót gã.
Những lời sáo rỗng dễ đoán như thế ấy vậy lại hiệu quả đến không tưởng, và Derrick liền đáp lại.「Quả là vậy nhể?」nói xong, gã bật cười khoái trá.「Chắc hẳn chỉ là một thằng ất ơ nào đấy ở vùng biên ải đang cố tỏ vẻ ngầu lòi thôi. Hoàng tử cũng nhập học vào năm nay phải không?」
「Dạ vâng. Hoàng tử Điện hạ Wallace cũng đang ở đây ạ!!」
Derrick khịt mũi『Khiến tên đấy thủ phục trước mình, chắc sẽ vui lắm đây.』
Suy tính chuyện bất kính như vậy với Hoàng tộc, Derrick định bụng rằng nhóm tân sinh năm nay sẽ thú vị lắm đây.
◎
Sau khi buổi lễ khai giảng khép lại, cả bọn hướng đến một phòng học tại Đệ nhất học viện để xem qua cơ sở mới.
Trên bục giảng là giáo viên của chúng tôi, John-sensei, nét nghiêm nghị hiện rõ trên mặt, gọi là quý ngài Hannya (gg tên Hannya để biết thêm chi tiết) có khi còn hợp hơn.
「Nhân dịp này, xin tự giới thiệu, tôi là giáo viên chủ nhiệm của các vị!! John là tên tôi... các vị có thể gọi tôi là John-sensei!!」
『Với cái bản mặt khó ở đấy, quý ngài Hannya sẽ là cái tên phù hợp nhất. Lão ta trông chẳng giống kiểu giáo viên nên đứng tại một lớp được hưởng đặc quyền.』Trong lúc tôi vẫn còn đang nghĩ thế thì lão ta lườm một tên học viên nọ.
「Cậu kia!!」
「Hả, ai, ta à?」Một tên với mái đầu xanh lamーra là thằng Wallaceーđứng dậy một cách đầy trịnh thượng. Giờ nhìn kỹ thì tên này đang sỏ khuyên.
「Cái thứ trên tai cậu là sao?」
「Hử, thứ này á? Trước khi dự lễ khai giảng, ta có mua nó trong thành phố. Hợp với ta lắm, phải không?」
『Dám cá tên này thuộc loại khoa trương.』Serena, Hầu nữ trưởng của gia tộc Banfield, có khuyên rằng nên tránh xa tên Wallace này, giờ thì tôi hiểu lý do tại sao rồi. Trong số tất cả, tên này là đứa có vấn đề nhất.
「Tân sinh Wallace, đây là nơi để quý tộc học cách cư xử đúng mực. Cậu nghĩ thứ trang sức vớ vẩn kia sẽ phù hợp với mục đích đó ư.」
「Hở?」
Rõ ràng là quý ngài Hannya không thích lý do lý trấu, kể cả đối phương có là Hoàng tộc, song tôi vẫn khá thắc mắc một chuyện. Nếu lão ta mắng kẻ xỏ khuyên tai thì tại sao không mắng kẻ đáng bị mắng hơn?
Một tên học viên khác, hình như tên nó là Tom thì phải, đang để kiểu tóc Xoáy lốc xếp tầng, cái thằng như vậy mới đáng bị chửi. 『Ý là, tại sao lại đội cái đống cứt hai lớp lên trên đầu thế kia hả, Tom-kun?』Song John-sensei chẳng hề để tâm đến cái đống cứt kia.... (Nghe hợp lý mà)
『Hửm, đợi đã, lẽ nào chuyện này liên quan đến đống tiền hối lộ ư?』Hầu nữ trưởng cũng có bảo rằng kể cả có là nhất bách nhị thập kế tử thì Hoàng tử cũng chỉ là một cái danh hão. Gia tộc của Wallace hẳn cũng không mấy kỳ vọng vào gã, với từng đấy anh chị em thì gã cũng chỉ như giọt nước sau mưa.
「Tân sinh Wallace, chống đẩy một trăm lần, mau!!」
「D-đợi đã... chỉ là trang sức thôi mà!! Ta là Hoàng tử Đế chế đấy!!」
「Tôi e là không. Quả đúng, cậu đây là Hoàng tử, nên xét theo lẽ đó, cậu phải làm gương cho những người trẻ khác như một Hoàng tộc chính hiệu. Giờ thì mau thực hiện chống đẩy một trăm lần!!」
『Cái gì đấy, bộ đây là học viên quân sự à?』và John-sensei vẫn chẳng để tâm đến cái đống cứt hai tầng trên đầu tên Tom kia. Gia tộc tên Tom kia chắc chắn đã đi cửa sau rồi. 『Biết ngay mà. Có tiền mua tiên cũng được.』
「Sai hết rồi!!」Wallace vẫn luôn mồm phàn nàn trong lúc sửa soạn để chống đẩy, song John-sensei vẫn mặt lạnh như tiền.
「Cậu mới là người sai ở đây. Cậu nghĩ Học viện chính quy là nơi như nào hả?」Khi Wallace thụ án xong xuôi thì viên chủ nhiệm tiếp tục.「Rồi, giờ thì tiếp tục thôi. Đầu tiên, có thứ mà tôi muốn làm rõ với các vị. Nơi đây không phải nhà của các vị. Tất cả sẽ phải sinh hoạt chung tại ký túc xá, tự thân vận động là tiêu chỉ hàng đầu tại đây.」
Mọi người nghe xong coi bộ choáng váng, song tôi lại có cách nhìn khác. Ví dụ, máy giặt tại thế giới này hoàn toàn tự động, chức năng vượt xa cái máy giặt ở kiếp trước. Tại đây, cứ ném hết quần áo vào trong đấy và chờ vài phút là quần áo sạch bong, khô rang, thậm chí còn được ủi phẳng lỳ!! Tự thân vận động tại thế giới này rõ là vô nghĩa.
「Tại đây, ai cũng như ai cả. Chúng tôi kỳ vọng các vị đây sẽ trở thành những quý tộc chân chính, gánh vác trên vai vận mệnh của Đế chế.」
Thế này thì làm gì đủ để hô biến chúng tôi thành quý tộc đáng kính, vậy ra đây là chương trình học tại Học viện chính quy.
「Hôm nay sẽ là tiết chủ nhiệm, tôi sẽ phổ biến những thứ cơ bản tại đây cho các vị. Không có chuyện gây ồn đâu đấy, các vị phải hiểu cho rõ.」
『Gây ồn? Lão nghĩ bọn tôi là ai, học sinh tiểu học chắc? Mà, coi bộ cái lớp này cũng chẳng dễ dàng gì với một số người.』
「Trước tiênー」
Trong lúc nghe hết phần còn lại của bài giảng, tôi không khỏi kinh ngạc vì một lý do khác...
☆
Wallace Noah Albareto thân là Hoàng tử Đế chế, song cậu lại là một trong một trăm người.
Trở về ký túc xá tại Học viện, Wallace liền ngã nhào xuống gường, kiệt sức trước tất cả những hoạt động vào ngày đầu tiên nhập học.
「Chết tiệt, dám làm ta bẽ mặt...」
Khi có đến cả trăm Hoàng tử và Công chúa thì mỗi một cá nhân riêng lẻ chẳng có nổi thực quyền, chuyện đã khác nếu mẫu thân cậu là một đại quý tộc có sức ảnh hưởng, hoặc nếu cậu là một ứng cử viên cho chức vị Hoàng đế, kể cả cậu có là người số 30 trên danh sách, thì cậu vẫn có chút tầm ảnh hưởng. Song thực tế, thời đại đấy đã qua lâu rồi, hiện tại kể cả có là Hoàng tộc thì cũng chẳng còn được trọng vọng.
Wallace chẳng có được cảm giác của một Hoàng tử Đế chế. Cậu chỉ gặp Hoàng đế Bệ hạ được vài lần trong đời. Đồng ý là cậu sống tại Cung điện, song anh chị em cậu cũng lâm vào tình cảnh tương tự.
TN: Thế giới nơi có công nghệ nhân bản, có khi ông nội Wallace được sinh sản vô tính bằng gen của lão Bargada cho, chứ chưa chắc đã làm theo kiểu truyền thống, chỉ có vài đứa con đầu tiên là được tạo ra theo kiểu truyền thống. Theo chi tiết quyển 10 mà tôi có giả thuyết này, vì gia tộc Nhị Hoàng tử rất được ưu ái, được Ám toán bộ bảo vệ riêng. Và một phần cũng vì mẹ của Wallace chẳng màng đến ông nội này, tuy vẫn chăm lo nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức đó.
「H-học viện chính quy khó hơn những gì mình nghĩ. Không biết mình có vượt qua nổi không nữa...」
Trước khi nhập học, Wallace đã được dạy rất nhiều thứ, song Học viên chính quy lại gắt hơn những gì cậu tưởng. Cậu đã bị giáo viên chủ nhiệm chú ý ngay trong ngày đầu tiên, và đấy chẳng phải điều tốt đẹp gì. Kể từ lần đầu tiên, cậu đã bị mắng và bắt phạt chống đẩy rất nhiều lần.
「Lại còn phải dậy sớm vào sáu giờ sáng nữa chứ? Điên thật rồi...」
Học viên phải có mặt tại trường đúng bảy giờ sáng. Thời khoá biểu đã được cố định, và ngày nào Wallace cũng trở về ký túc xá trong tình trạng kiệt quệ. Võ thuật là môn được đặc huấn. Wallace đã từng luyện qua trường phái Ahlen, song học viện lại tập trung vào những thứ căn bản, và điều đấy quả là cực hình.
「Trong lúc vẫn còn lưu lại đây, liệu mình có thể đạt được mục đích hay không đây?」
Wallace có một mong ước, và để đạt được điều đấy...
「Mình vẫn chưa thể bỏ cuộc được. Nhân lúc còn lưu lại đây, mình phải tán đổ một cô nàng nào đó!!」
... Trước mắt, cậu phải đi tán gái.
Điều này không phải quá sức đối với cậu. Wallace đang cực kỳ nghiêm túc trong việc tán gái tại Học viện, đấy sẽ là cách nhanh nhất để cậu đạt được mong ước của mình.
♪
Một ngày nọ, ba tháng sau kể từ lúc đặt chân đến Học viện chính quy, trong lúc nghỉ ngơi tại phòng riêng bên trong ký túc xá, tôi có nhận ra một chuyện và đã chìm vào suy tư.
『Cái đéo gì thế này?』
「Ở đây dễ như bỡn. Đáng lẽ mình không nên phung phí đống tiền đút lót đấy vào chỗ này. Mà thôi, chí ít thì vẫn bịt được mồm lão John.」
John-sensei luôn mắng đám học viên khác, song lão lại nhắm mắt làm ngơ thái độ bố láo của tôi. Ngoại trừ chuyện đấy ra, lão vẫn đối xử với tôi như những học viên khác.
Mỗi buổi sáng sau khi thức giấc, chúng tôi sẽ phải tập thể dục, rồi sau đó sẽ vào lớp học thuật. Tiếp đó sẽ đến võ thuật, kết thúc tiết võ thuật thì tan trường, trở về ký túc xá nghỉ ngơi và mai lại tiếp tục. Cũng có một vài học viên phàn nàn về thời khoá biểu, song tôi thì lại cảm thấy chuyện này quá sức dễ dàng.
Tức là mấy tiết học thực sự quá đơn giản. Tất cả mọi thứ trên lớp tôi đều đã học qua, nhờ vào kén giáo dục cả. Đối với cơ thể được cường hoá thì tiết học võ thuật nửa vời kia chẳng khác nào những bài tập giản cơ thông thường.
Thật không ngờ, tôi cứ nghĩ Học viện chính quy phải khó hơn thế này nhiều, song khoá học lại gợi tôi nhớ về chuyện ở nhà lão Razel kia. Mọi thứ dễ đến mức khiến tôi bất an.
「Không thể nào như thế được. Có thực sự ổn không đấy? Mình chưa từng nghĩ chuyện lại thành ra thế này. Thế này mà là giáo dưỡng quý tộc á?」
Vì tôi đang nhắm tới việc trở thành một tên bạo quân đúng nghĩa, nên chuyện rèn luyện cơ thể là rất quan trọng.「Chỉ bọn thất phu mới coi trọng vũ lực.」người ta rất hay nói thế, nhưng đấy là bọn chúng đang cố mị dân. Thành thật mà nói, đối với một người bình thường, đối với thế giới này, sức mạnh riêng lẻ chả là cái thá gì. Tuy nhiên, bài học xương máu mà tôi đã rút ra được từ kiếp trước, đấy là vũ lực là thứ sức mạnh tối quan trọng. Lũ Ác nhân sử dụng vũ lực, và lũ Nhân đức sợ hãi thứ sức mạnh ấy. Vũ lực cũng là một loại hình của sức mạnh. Theo lẽ đó, tôi đã rèn luyện rất nhiều năm nhằm mục đích đạt được thứ sức mạnh đó, nhưng trong môi trường dễ dãi này, kỹ năng dầy công tôi luyện sẽ sớm mai một.
「Không ổn rồi. Mình cứ ngỡ sau ba tháng, lớp học sẽ đi vào trọng tâm, nhưng không, khoá "huấn luyện" này vẫn chẳng hề thay đổi...」
Mới đầu, tôi cứ ngỡ chúng tôi làm vậy là để mọi người làm quen với môi trường mới, nhưng sau ba tháng, mọi thứ vẫn cứ thế mà chẳng hề thay đổi. Khoá học vẫn cứ như tập luyện giản cơ. Tôi bắt đầu ngờ ngợ rằng khoá học này sẽ chẳng có tiến triển gì.
Trong lúc khó chịu ra mặt thì tôi nhận được một cuộc gọi, và nó đến từ lão Brian.
『Hừm, không phải Amagi à?』Tôi ngã lưng xuống giường và bắt máy. Đập vào mặt là màn khóc ròng của lão Brian.
《Liam-sama, thần còn phải nhắc nhỡ bao nhiêu lần nữa thì ngài mới chịu liên lạc về thường xuyên hơn ạ?》
『Cái lão già này lúc nào cũng cả lo cả nghĩ như vậy.』
「Ta chỉ mới quên liên lạc về có một ngày thì đừng có mà nhặng sị lên như vậy. Thế, đằng ấy có việc gì không ổn à?」
《Không có, mọi thứ vẫn ổn ạ. Chỉ tại thần lo cho ngài quá thôi, Liam-sama.》
Lẽ nào lão già này đang coi thường mình?
「Bên này cũng chẳng có vấn đề gì cả.」
《Nghe được vậy thật mừng quá. Serena cũng đã rất lo lắng cho ngài đấy ạ. Chuyện của ngài với Hoàng tử Wallace thế nào rồi ạ?》
「Wallace hả? Khá hợp nhau.」
《Hở, thế là sao? H-hợp nhau ư?》Coi bộ lão Brian khá bất ngờ.
「Không hẳn là thân thiết. Chỉ dừng ở mức chào hỏi xã giao thôi. Bình thường mà đúng không?」
《Nghe được vậy thì mừng quá.》
Thân thế của Wallace coi bộ khá rắc rối, nên người ta có xu hướng né cậu ta. Tính cách thì cũng ngáo, song tôi cũng chẳng có vấn đề gì với cậu ta.
《Nhân tiện... Liam-sama?》Lão Brian chuyển chủ đề.
「Chuyện gì?」
《Tại đó có cô bạn học nào "ưa nhìn" không ạ?》
「Nữ nhân hử? Không có ai cả.」
《R-ra vậy...》Vừa nghe xong chuyện tôi không có hứng thú với đám nữ nhân trong lớp thì lão Brian liền trùn vai xuống. Cũng bởi bên cạnh tôi không có nữ nhân nào mà cả lão Brian lẫn Amagi đều chưa từng bỏ sót cơ hội dò hỏi về việc liệu có ai vừa mắt tôi không.
Song vẫn chẳng có kết quả. 『Hửm, nghĩ lại thì...』
「Chắc là có một đấy.」
《L-là vị nào thế ạ? Nếu gia cảnh tương hợp, chúng thần sẽ liên hệ với gia tộc đằng ấy ngay lập tức!!》
「Bình tĩnh đi!! Ta chỉ hơi hứng thú thôi.」
Rosetta. Là Rosetta, nữ Công tước kế nhiệm.
◎
Ngày hôm sau, tôi đi ngang qua cô nàng đang cố hết sức để tỏ ra khó gần.
Rosetta hiện đang an vị tại chỗ trong lớp, xung quanh toát ra uy áp, cứ như thể cô ả không muốn giao thiệp với những người xung quanh. Nét mặt cương nghị, và nếu có bắt chuyện thì cô ả cũng cẩn trọng suy xét.
Hiện tại đang trong lúc nghỉ giữa tiết, những học viên xung quanh đang bàn tán rất sôi nổi.
Tôi tiến đến chỗ cô ta và đánh tiếng.「Oi, Rosetta.」
「... Cậu có việc gì với tôi à?」Cô ả liếc mắt một cái, xong thì liền đảo con ngươi trở lại ảnh lập thể trước mặt. Vẫn tận dụng khoản nghỉ giữa tiết để học à.
『Hả, việc học còn quan trọng hơn cả việc tiếp ta ư?』
「Ta có chuyện muốn bàn. Ăn trưa cùng ta.」
「E rằng tôi phải từ chối rồi.」
Cô ả lập tức từ chối. Thấy vậy tôi liền cau mày, bọn học viên cùng lớp lúc này đang đánh mắt qua đây và khẽ cười. Tôi đảo mắt một lượt và lũ chúng nó liền lảo đảo rời đi.
「Thôi đi, đừng thế nữa. Cùng ta kết giao.」
Đối phương là Công tước tương lai, tôi không biết gia tộc này thực quyền ra sao, song Phẩm vị cách biệt là một sự thật không thể chối cãi. Tôi tiếp tục cố gắng làm thân, song lại bị Rosetta nhìn với vẻ mặt khó chịu.
「Xin cậu thứ lỗi cho, tôi hiện đang bận và cũng muốn dùng bữa một mình.」
「Hiểu rồi.」
『Chắc là cô ả không thích mình rồi.』Theo tôi thấy thì mình là một nhân vật nổi danh. Rất nhiều người trong lớp vẫn đang bàn về tôi, phần còn lại của Học viện cũng tương tự. Hình như cả đám khoá trên cũng có để ý đến tôi. Không thể nào có chuyện Resetta không biết tôi là ai, nhưng hình như tôi đã lầm. Phải chăng cô ả biết tôi là ác nhân, nên mới đâm ra cự tuyệt.
『Hừm, chắc là mình không có cửa với cô ả đó rồi.』
○
Tôi hướng đến can tin để dùng bữa trưa, tất nhiên là không có cô ả theo cùng.
Tại thời điểm hiện tại, nhóm Tân sinh đã sớm quen với thời khoá biểu tại Học viện chính quy, một nhóm bạn đang thoải mái trò chuyện cùng nhau tại can tin. Tôi ngồi xuống bàn ăn cùng hai đồng chí, Kurt và Eila.
「Lão Brian không chịu thôi bảo ta phải liên lạc về cho lão.」
「Đấy là quản gia của cậu mà? Chí ít cũng phải liên lạc về đôi lần chứ?」
Trong lúc Kurt nghiêm túc trả lời, Eila lại đang ăn dỡ chiếc bánh pudding xếp tầng.「Mấy cái người bảo bộc quá mức khó chịu phết nhỉ? Tớ lúc nào cũng bị bà mắng nên tớ hiểu rất rõ.」
Tôi hoàn toàn đồng tình với Eila.「Hẳn là phải khó cho cô lắm nhỉ. Suy cho cùng, chuyện cũng chẳng có gì quá đặc biệt, ngày nào cũng như ngày, nên thành ra, ta cũng chẳng biết phải nói ra làm sao. Điều thú vị duy nhất, chắc có lẽ là dạo gần đây ta đã tìm được lối lẽn ra khỏi ký túc xá.」
「Cậu tìm được lối lẽn khỏi ký túc xá rồi á? Tý nữa kể tớ nghe với nhé?」Eila vội đáp.
Theo lý thuyết, trừ những ngày nghỉ ra thì bình thường bọn tôi không được phép rời khỏi Học viện. Nên nếu muốn ra ngoài chơi vào những ngày đấy thì tôi buộc phải trốn khỏi ký túc xá. Và đấy cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì, vì khuôn viên Học viện được bao bộc bởi những bức tường lớn. Dĩ nhiên là tôi có thể tính tới chuyện đút lót đám vệ binh, nhưng làm thế thì chán lắm, thành ra tôi đã tìm được cách trốn ra ngoài. Mà, cứ xem đó như một thử thách đi.
Kurt coi bộ không thích cách tôi sử dụng thời gian rảnh rỗi của mình.「Tôi chẳng còn biết cậu có phải là người nghiêm túc hay không nữa, Liam」
「Ta dám chắc bản thân không cứng ngắc như cậu.」
「C-cậu thật sự nghĩ vậy sao?」Kurt sốc ngang trước màn phản đam của tôi.
『Thấy không? Tên này quá cứng ngắc, đến độ đâm ra hoang mang vì bản thân quá cứng ngắc』
Chứng kiến cuộc trò chuyện vừa rồi, Eila liền bật cười khúc khích, song tôi lại chẳng thấy cuộc trò chuyện vừa rồi có gì mà lại buồn cười đến thế. Cô nàng đã xử xong món pudding, lúc này đang để tay chống cằm.
「Có gì mà đáng cười?」
「À chỉ là tớ đang nhớ lại hồi cả bọn còn ở lãnh phận ngài tử tước Razel thôi. Thấy hai cậu như thế, tớ có hơi hoài niệm.」
『Hồi còn ở chỗ lão tử tước à?』
「Ừm, cậu nhắc tôi mới nhớ đấy,」Kurt tiếp lời.「Hồi đó, tôi và Liamー」
「Un!! Lúc đầu cả hai cậu như nước với lửa ấy, nhưngー」
Tôi để cả hai người họ hoàn huyên, phần mình thì quay lại bữa ăn. Đối với các học viên có khẩu vị độc đáo thì thực đơn ở đây chẳng có gì đặc sắc, nhưng ngoại trừ phần đó ra thì thực đơn được xây dựng hết sức khoa học, nên theo qyan điểm cá nhân, những món ở đây chẳng đến nỗi tệ. Ăn uống sang chảnh mỗi ngày thì có hơn quá. Nên với tôi, thế này là đủ tuyệt rồi.
Trong lúc dùng bữa, chúng tôi có nghe thấy một đoạn hội thoại ở một bàn khác.
Eila khựng lại và đánh mắt nhìn qua hướng đó, rồi bỗng nhíu mày.「Lại là tên Wallace.」
Cô nàng chả thèm gọi tên đó là【Wallace Ouji Denka】nữa, mà gọi thẳng tên cúng cơm luôn. Phần còn lại của lớp cũng y chang.
TN: Wallace hoàng tử điện hạ.
Tôi liếc sang thì thấy Wallace vẫn như mọi khi.
「Có muốn dùng bữa cùng nhau không, ô Neko-chan?」Nói xong, gã ngạo nghễ ngồi xuống bàn có vài nữ sinh đang dùng bữa tại đó. Nhóm nữ sinh liền nhìn gã với ánh mắt có phần khó xử.
Tất nhiên là bọn họ khó chịu rồi, song gã vẫn tiếp lời.「Nhân tiện, gia tộc của mấy bé có ý định thu nhận con rể với lai lịch tốt không? Hay đủ gia sản để cho con rể tự lập thì sao?」
Nhóm nữ sinh liền ngoảnh mặt đi vì cái tính thích đào mỏ một cách thẳng thắn của thằng chả.
「T-tôi là con thứ, nên...」
「Huynh trưởng của tôi là kế tử.」
「S-Song Thân tôi đang có ý định hạ sinh một đứa bé trai.」
『Oi, con nhỏ số 3, nói thế thì chẳng khác nào đang tự nhận gia tộc cô vẫn chưa có kế tử hẳn hoi hay sao? "Có ý định" tức là chuyện đó vẫn chưa diễn ra đấy!!』
Song Wallace vẫn chấp nhận những lý do đấy.「R-ra là vậy. Thật tiếc quá. À xin lỗi mấy bé nhé, nếu không phiền thì ta xin phép cáo lui.」
Wallace bật dậy khỏi ghế và tiến hành tiếp cận một nhóm nữ sinh khác.
「Bé gì kia ơi!! Gia tộc bé có muốn con rể với lai lịch tốt không? Ta vẫn còn độc thân đây.」
Tên này khó có thể xem là một tay Hoàng tử được.
「Ứng cử viên Hoàng đế mà thế kia thì đúng là loạn cả rồi.」
Cái màn tán gái mất hết liêm sỉ của tên Wallace kia đã khiến hình tượng Hoàng tộc đổ sụp hoàn toàn trong mắt tôi. Gã không chỉ tán gái tại Đệ nhất Học viện, mà thậm chí còn ve vãn tất cả nữ sinh mà mình bắt gặp. Gã cũng có tiếp cận Eila, song ngay khi cô nàng bảo rằng gia đình mình không nhận con rể đâu thì gã chỉ đáp vọn vẹn rằng「Ồ thế à.」rồi biến mất hút.
「Ngày nào tên đấy cũng như vậy,」Tôi mở lời.「Bộ không biết chán hả ta?」
「Mà, Wallace-denka hẳn phải có lý do cho việc này.」Kurt đáp. Cách cậu ta đáp trông có vẻ hiểu rõ sự tình, hoặc cũng có thể là đang thương hại tên kia.
Tôi chẳng tài nào hình dung ra được những lý do đó, song lại thấy tò mò, nên đã hỏi.「Tên đó có lý do gì đó đặc biệt à?」
Kurt bắt đầu giải thích về chuyện của mấy tay Hoàng tử, Công chúa vô dụng.「Hình như những ai vượt quá con số Nhất bách sẽ không được xem trọng thì phải. Nghe đâu, từ Đệ Nhất đến Tam thập vẫn còn chỗ đứng, song từ vị trí Tam thập trở đi sẽ dần bị khinh rẻ.」(1 ~ 30)
「Dám chừng chức vị Công chúa Đế chế cũng chẳng phải ngoại lệ.」
「Những ai được sinh ra trong dòng dõi Hoàng tộc thường không thể từ bỏ địa vị cao quý, và nếu họ không thể đạt được thành tựu nào đó trên cương vị Hoàng tộc thì cách duy nhất là cố gắng trở thành quan chức trực thuộc Chính quyền Trương ương hoặc sĩ quan của Quân đội Đế chế. Một vài người trong số đó còn nổi danh ở những linh vực khác, song Wallace-denka lại không giống kiểu người như vậy.」
Nhiều thành viên Hoàng tộc chọn cách dấn thân vào lĩnh vực nghệ thuật, song Wallace coi bộ muốn tự lực gánh sinh.
Mỗi khi nói về tay Hoàng tử, Eila thường rất lạnh lùng.「Tên đấy muốn kết hôn và chiếm luôn gia tộc người khác đó, rặt một tên đào mỏ.」
『Đế chế nghĩ sao về chuyện này nhỉ?』
Tôi quay sang hỏi Kurt.「Đế chế không định cấp lãnh quyền cho tên đó à?」
Vì nhà Exner là gia tộc mới nổi, nên Kurt chẳng biết phải đáp lại ra sao, nên Eila đã trả lời thay.「Để trở thành một quý tộc có lãnh quyền không phải chuyện đơn giản đâu. Nếu không có ai đỡ đầu thì tên đó hoàn toàn vô vọng. Cũng tựa như những gì Kurt đã nói lúc nãy, tên đó có quá nhiều anh chị em nên Hoàng gia cũng chẳng bận tâm tới nữa.」
Chà, giờ thì tôi hiểu vị thế Hoàng tử không có quyền thừa kế nó khó cỡ nào rồi, song cái chuyện tên Wallace kia, bất chấp liêm sỉ tán gái khiến tôi không khỏi bật cười.
Tôi dõi theo tên Wallace vô liêm sỉ kia hối hả, trên tay bưng khây thức ăn, tán tỉnh mấy cô nữ sinh, song nỗ lực của gã lúc nào cũng thất bại. Gã thậm chí còn tán tỉnh một cô tận ba, bốn lần. Hình như gã quên mất mình từng tán tỉnh mấy đứa đấy thì phải.
Khi Wallace lướt ngang qua bọn tôi với đôi vai trùn xuống, tôi quyết định đánh tiếng gọi gã để hỏi một số chuyện.「Oi, Wallace, lại đây bảo coi.」
Lúc thấy tôi đánh gọi Wallace lại, cả Kurt lẫn Eila đều tỏ ra ngạc nhiên
「Liam!!」
「Này, đừng có gọi tên đó lại đây chứ Liam!!」
Lúc nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau, Wallace quay người lại, song liền lắc đầu khi thấy nhóm bọn tôi.「Có chuyện gì? Nói trước, ta không có hứng thú với đàn ông.」
Tôi nhíu mày, Kurt thì hơi đỏ mặt. Coi bộ cậu ta cũng tức lắm đây. Nhưng chẳng hiểu tại sao, Eila lại cáu bẩn.
「Hả? Nói lại nghe chơi!!」
「Ể!!」Lúc bị Eila quát, Wallace rên rỉ, song gã cũng mau chóng lấy lại bình tĩnh và trở về với thần thái vốn có.
「Liam, tớ nghĩ cậu nên cẩn thận hơn trong việc chọn người kết giao đấy.」Eila khuyên nhủ.「Tên Wallace kia chẳng phải loại tốt đẹp gì đâu.」
『Oi, như thế chẳng phải độc miệng quá rồi hay sao?』Nhưng tôi có hơi hứng thú với cái tên này, nên đã quyết định bắt chuyện.
「Đã tổn hại gì đâu? Tên này coi bộ thú vị đấy. Oi, Wallace, đừng lo, ta không có cái sở thích lập dị ấy đâu, lại đây, rồi ngồi xuống đi.」
Wallace miễn cưỡng tiếp cận bàn của chúng tôi. Hình như tên này không hợp với Eila, cô nàng hiện đang lườm gã như thể một tên tội đồ.
「C-cậu thô lỗ thật đấy, Liam. Ta cứ ngỡ cậu là học viên gương mẫu chứ, song mồm cậu cũng hỗn thật đấy nhỉ.」
『Rồi, tên này đúng là ngu thật chứ không phải giả ngu nữa. Thật chẳng ngờ nó lại nghĩ mình là một tên học viên gương mẫu.』
「Còn hơn cái gã vô sỉ tán gái khắp nơi.」
「Ugh?!」Khi nghe tôi bảo mình tốt hơn gã gấp nhiều lần thì Wallace liền nhăn mặt. Cũng vì gã không thể vặn lại, nên đã cố thanh minh.「Gừ, im đi. Ta vứt bỏ liêm sỉ cũng chỉ vì muốn hướng đến tương lai tươi sáng hơn mà thôi.」
「Liêm sỉ ấy hử? Ngay từ đầu, cậu đã chẳng có thứ gì đó như vậy rồi.」
Tên này chắc hẳn thích tán gái đến độ chẳng màng đến cái gọi là liêm sỉ gì đó mà gã vừa mới nhắc tới.
「Cũng tại, hồi trước ta sống tại Cung điện mà, nên làm gì có cơ hội bắt chuyện với những nữ nhân khác,」Wallace bắt đầu giải thích.「Nữ nhân duy nhất mà ta gặp là hầu cận của Mẫu thân mình, Phi tần của Phụ thân và các chị em khác.」
「Hửm? Nhưng chẳng phải ngài vẫn có hầu nữ riêng hay sao?」Kurt hỏi ngược lại với vẻ bối rối.
Wallace lắc đầu đáp.「Không phải cho anh em bọn ta đâu. Nhóm gia nhân đấy phụng sự cho riêng Mẫu thân chúng ta. Chứ nào phải bọn ta. Và Mẫu thân ta cũng chẳng cho phép đả động gì đến bọn họ. Thêm nữa, nữ nhân tại Cung điện rất thâm hiểm, dù có là ai thì ta cũng không thể tin tưởng được.」
Nghe xong, Eila liền bật cười.「Sống ở môi trường như vậy mà cậu vẫn có thể trở thành một tên trăng bướm được à, ấn tượng đấy.」
「Cô có thù gì với ta à?」
「Ừm.」
Coi bộ tên Wallace này có ký ức không tốt với đám nữ nhân, và tôi hiểu rất rõ cảm giác đấy. 『Đám nữ nhân thật quá rắc rối. Amagi lúc nào cũng là nhất.』
「Cậu muốn tự lực gánh sinh đến thế ư, Wallace?」Tôi đánh tiếng hỏi.
「Tất nhiên là vậy rồi!!」Gã lập tức hét lên. Do âm lượng quá lớn nên đã thu hút sự chú ý của những học viên xung quanh, song khi nhận ra tên Wallace chính là nguyên nhân, bọn họ mau chóng mất hết hứng thú.
Ngay lúc đó, Rosetta có lướt qua, vẫn phong thái cao quý như mọi khi. Wallace chẳng buồn quay qua cô nàng.
「Cậu không định tán tỉnh Rosetta à?」
「Cô ta chẳng tài nào đáp ứng được nhu cầu của ta đâu.」Gã đáp cứ như thể điều đấy là hiển nhiên.
『Sao tên này vô sỉ quá vậy?』
TN: Liam kiểu: ê cấm chửi vợ tao.
Gã tiếp tục.「Không phải ta đã bảo rồi sao, mục đích của ta là tự lực gánh sinh. Ta muốn tự sống bằng chính khả năng của mình.」
「Bằng chính khả năng của mình hử?」
Coi bộ tên Wallace này muốn trở thành một ai đó có thể tự lực gánh sinh thay vì được bảo trợ.
「Ta không bận tâm chuyện có trở thành một phần của Đế chế hay Lãnh chúa ở một nơi nào đó... Ta chỉ muốn được tự lập mà thôi. Chắc cậu không biết điều này, nhưng về lý thì Hoàng tử Đế chế chẳng được tự do đâu.」
「Tôi nghĩ ngài đang đánh tráo khái niệm giữ việc tự lực gánh sinh và nương tựa một gia tộc khác đấy.」Kurt thành thật đáp sau khi nghe xong chuyện của Wallace.
「Ugh!! Ta biết chứ, nhưng còn lựa chọn nào khác nữa đâu. Nếu gia nhập Chính quyền Trung ương hay Quân đội Đế chế thì ta sẽ chẳng bao giờ được tự do, và ta thì không muốn thế.」
「Chắc Denka (Điện hạ) phải khó khăn lắm nhỉ?」Kurt buông lời an ủi.
「Quả là vậy. Này, vậy sao cậu không thu nhận ta đi?」
「T-tôi cũng không chắc nữa...」
「Tại sao?」
Kurt không nhẹ dạ đến độ hỗ trợ tài chính cho một tay Hoàng tử chẳng có gì trong tay.
Dù vậy, tôi vẫn thấy tên Wallace này là một kẻ thú vị. Nhìn gã chật vật hoàn thành mục tiêu như vậy cũng có cái hay. Thành ra tôi cũng khá ưng gã này.
「Thế còn kết thân vào một gia đình viên quan dưới quyền Lãnh chúa địa phương thì sao?」Tôi đánh tiếng hỏi, tự hỏi không biết tên Wallace này có tính đến những chuyện thực tế đấy không.
Coi bộ gã cũng tính đến chuyện đó, song lại chẳng đi tới đâu.
「Cá nhân ta cũng chẳng để tâm đến chuyện hạ phẩm xuống làm chư hầu của kẻ khác đâu, nhưng ta đây vẫn là một Hoàng tử. Phía Cung điện sẽ không nhắm mắt làm ngơ đâu. Hoàng tử Đế chế chỉ được phép kết thân với những gia tộc có tước phẩm Nam tước trở lên, hoặc trở thành quan chức ngũ phẩm. Để trở thành một Lãnh chúa địa phương thì ta cần phải có lãnh phận, và nếu không thể thực hiện điều đó thì sẽ không được Chính quyền Trung ương công nhận.」
Phải công nhận, tên này đã cố hết sức trong điều hạn bị quy chế.
「Ra vậy. Thế thì ta sẽ thu nhận cậu.」
Kurt và Eila đồng loạt bật dậy khỏi ghế.
「Cậu không thể làm vậy được, Liam!!」( ͡° ͜ʖ ͡°)
「Không được, Liam!! Nghĩ lại đi, cậu không thu được lợi lộc gì đâu.」
Kurt cố cản tôi lại, còn Eila thì nhắc rằng chuyện này sẽ không đi tới đâu, song tôi mặc tất. Cá nhân tôi đã quyết thu nhận Wallace.
「Cậu sẽ được gia tộc Banfield đỡ đầu nếu chấp nhận định cư tại vùng biên ải. Ta sẽ ban cho cậu sự tự do.」
Wallace nghệch mặt ra trong một thoáng, song gã mau chóng đứng bật dậy và hành lễ trước tôi.
「Trăm sự nhờ ngài.」Gã cúi đầu thật sâu.
『Quả là khôi hài.』
「Cậu không thể xem nhẹ chuyện này đâu đấy, Liam. Chuyện hỗ trợ Wallace-denka chẳng phải việc dễ đâu.」Kurt vẫn đang cố khuyên can, song tôi chẳng có ý định nói hai lời.
「Có hỗ trợ cậu ta cũng chẳng thu được lợi lộc gì đâu. Nói trắng ra là lợi bất cập hại đấy!! Nghe tớ đi, cậu vẫn có thể rút lui đó.」Eila chen vào, cô nàng còn chẳng thèm che giấu đi ý định rằng Wallace là một tên vô dụng.
「Ta thân là Bá tước tại quyền, Đương chủ của gia tộc Banfield, lời ta nói ra là tuyệt đối. Theo lẽ đó, chẳng còn vấn đề gì để bàn bạc nữa, và ta cũng chẳng có ý định rút lại những lời mình vừa nói.」
「N-nhưng...」
「Un, Liam, cậu đúng là ngốc thật mà.」
Coi bộ Kurt lẫn Eila vẫn không hiểu được quyết định của tôi. Chà, hẳn là vậy rồi. Việc thu nhận một tên Hoàng tử về dưới trướng hẳn phải bất kính lắm.
「Ta sẽ giữ lời.」Tôi quay sang nói với Wallace, cái tên đang nơm nớm lo sợ lúc theo dõi cuộc hội thoại vừa qua.「Ta đây sẽ bảo trợ cậu.」
「Tuyệt, đội ơn ngài!! Tôi chẳng màng đến chuyện phải đi đâu đâu, miễn là có lãnh phận và trở thành một Lãnh chúa là được rồi. Bất luận nơi đó có nhỏ đến đâu thì tôi vẫn muốn tự lập.」
Việc đấy dễ như bỡn.
「Cứ để cho ta. Ta sẽ cho chuẩn bị vài hành tinh thuộc địa sẵn sàng ngay lúc cả bọn tốt nghiệp.」
Kurt nghe vậy thì liền đưa tay xoa xoa thái dương, trông khá giận.「Liam, vụ này đừng hòng tôi giúp một tay nhé.」
Eila thì đưa cả hai tay lên ôm đầu.「Không thể tin được. Liam cùng Wallace á... Quá tệ hại!!」
Hai cái đứa này quả là cả lo. Hỗ trợ có một tên Hoàng tử thì cũng chả thành vấn đề.
♡
Tại Hành tinh Thủ đô, trong lúc làm việc thì tin tức mới nhất về Wallace tại Học viện chính quy đã tới tai viên Tể tướng.
「Viên Bá tước Banfield đã đứng ra bảo trợ cho Wallace-denka ạ,」Một viên trợ lý dưới quyền ông báo cáo một cách máy móc.
「Hở?」Viên Tể tướng sốc quá mà đứng bật dậy. Mới đầu, ông còn tưởng mình nghe nhầm.
「Viên Bá tước đã thu nhận Hoàng tử về dưới trướng. Điện hạ đang yêu cầu thúc đẩy thủ tục giấy tờ gần như ngay lập tức.」
Hoàng tử đang công khai thúc ép quyền từ bỏ địa vị Hoàng tộc, cũng như quyền thừa kế ngai vị. Từ thời điểm này trở đi, Liam sẽ chịu trách nhiệm bảo trợ Wallace. Tuy nhiên, Liam sẽ chẳng nhận được bất kỳ lợi phần nào từ việc này. Dù thế nào thì chuyện Wallace báo đáp gần như là không thể.
Viên Tể tướng chỉ đơn giản đáp rằng.「Đây hẳn là một phút bốc đồng của viên Bá tước.」
「Mà cái cậu Hoàng tử vô dụng kia cuối cùng cũng được tự do rồi.」
「Nếu là Bá tước Liam thì chắc không sao đâu, song ta vẫn không khỏi tò mò rằng tại sao ngài ta lại giang tay giúp đỡ cậu Hoàng tử kia. Lẽ nào ngài ta định...?」
Viên Tể tướng bắt đầu phân tích vấn đề. Bất chấp việc Liam được ca tụng là người tài năng, song ông vẫn đang dần đánh giá quá cao cậu.
『Để chuyện thành tựu của viên Bá tước sang một bên thì gia tộc Banfield vốn dĩ vẫn chỉ là một gia tộc vừa mới vực dậy từ đống đổ nát. Liệu đây có phải nước cờ nhằm chứng minh rằng gia tộc họ đang góp công cho Đế chế hay không nhỉ?』
Liệu đó có phải lý do Liam hỗ trợ Wallace, một tên vô hại, đồng thời cũng vô dụng? Nếu đúng là vậy thì Liam quả là đã thu được một số lợi phần trong vụ này.
『Sau hai thế hệ rác rưởi, gia tộc Banfield rất khó để rửa sạch thanh danh, nhưng với nước đi này, Bá tước Liam sẽ phục hồi được chút ít lòng tin trong xã hội quý tộc.』
Nếu Wallace thành công trong việc tự chủ thì danh tiếng của gia tộc Banfield sẽ dần được cải thiện trong giới quý tộc. Nếu đấy là điều Liam nhắm đến thì mọi chuyện sẽ trở nên hợp lý hơn với viên Tể tướng.


1 Bình luận