Bạo chúa tại đế chế liên...
Mishima Yomu Takemine Yomu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[LN] Quyển 3ーTỏ tình kiểu ác nhân

Mở đầu

2 Bình luận - Độ dài: 8,708 từ - Cập nhật:

• TN: Bạn nào muốn donate ủng hộ nhóm, tiếp lửa cho trans có thể check qua số tài khoản: 

1971 0919 79 techcombank.

  Tại trung tâm của một khu nghiên cứu mái vòm với vô số bức tượng đá hình ngườiーhay nói đúng hơn, bọn họ là những con người bị hoá đá. Cả trăm người đang bị xếp dài ở đây, nét mặt lộ rõ vẻ thống khổ, một vài người còn thể hiện rõ sự căm giận. 

  Chủ đích di chuyển những bức tượng đến viện nghiên cứu bên trong toà nhà trắng toát, trông cứ như lũ trộm mộ ấy. Đủ loại trang thiết bị chuyên dụng được xếp quanh các bức tượng, nhóm nghiên cứu viên cùng các ma pháp sư đang thao tác liên tay, đổi từ món này sang món khác. 

  Tôi, Liam Sera Banfield, hiện đang quan sát tất cả quá trình đó ở một bên lối hành lang. 

「Khi nào thì chúng tỉnh đây, chẳng hay chúng là loại người gì nhỉ?」

  Không lâu trước, tôi có càn quét một đám không tặc đang quấy phá tại lãnh phận của bạn mình, Kurt Sera Exner. Những bức tượng kia cũng là một phần trong đống kho báu mà tôi thu được từ đám không tặc đấy. 

  Chẳng biết bằng cách nào và tại sao bọn họ lại thành ra như vậy, nhưng chí ít thì chúng cũng nhận được một món quá coi như nhân nhượng trong lúc bị hoá đá. Hay cũng có thể xem là một lời nguyền. Dù có nhìn từ góc độ nào thì chúng vẫn giữ được tỉnh táo trong khi bị hoá đá, nên bất kể có vài trăm năm trôi qua, tâm trí của chúng vẫn giữ nguyên độ tỉnh táo,  khả năng lập luận, bất kể cơ thể đã bị hoá đá, nói đám này sống trong cái chết cũng chẳng sai. 

  Chẳng hay vì lẽ gì, một ai đó đã làm từng đấy việc rắc rối chỉ để hoá đá và đặt một lời nguyền lên đám người này, song tôi vẫn quyết định hồi sinh tất cả. 

  Đứng trên nhìn xuống khung cảnh thú vị phía bên dưới, Amagi diện trên mình một bộ y phục hầu nữ cổ điển và hiện đang đứng cạnh tôi. Em ấy tựa như một mỹ nhânーđó là nếu khuôn mặt không vô cảm đến khó đoán. Nguyên do là vì ẻm vốn là một hình nhân hầu nữ. Bộ y phục hầu nữ cổ điển kia cũng có đôi nét kỳ lạ, phần bả vai để lộ ra, mỗi bên vai là thứ mã vạch, thể hiện rằng em ấy vốn là thứ nhân tạo. 

  Đôi đồng tử cơ học đỏ rực của Amagi đang nhìn xuống đám thạch nhân kia. Đoạn em ấy lên tiếng.「Danna-sama, ngài thật tâm muốn cứu họ ạ? Bọn họ không những bị thạch hoá mà còn bị khắc một lời nguyền. Hẳn phải có nguyên do gì đấy, nên bọn họ mới thành ra nông nỗi này. Ngài chưa từng suy tính đến những hiểm hoạ sau khi phóng thích ạ?」

  Có lẽ Amagi nói đúng. Nếu đám đấy mà là kẻ xấu thì chuyện phóng thích bất cẩn như vậy có khi lại là một sai lầm, song vì tò mò mà bản thân tôi cũng chẳng thể dừng lại được. Cá nhân tôi không khỏi thắc mắc rằng bọn chúng đã gây ra cớ sự gì để rồi phải lãnh lấy án phạt tàn nhẫn như vậy. 

「Ta đơn thuần chỉ muốn nghe qua chuyện của bọn chúng mà thôi. Đừng lo.., nếu chúng mà dám làm loạn sau khi được phóng thích thì ta sẽ bảo vệ em.」Nói đoạn, tôi ra hiệu với thanh kiếm đang vắt tại thắt lưng, Amagi khẽ nhíu mày với trò đùa nhạt này. 

「Và nếu Danna-sama không thể lo liệu được thì sao ạ?」

「Ai rồi mà chẳng phải chết.」

  Theo quan điểm của người ngoài thì câu trả lời vừa rồi nghe khá trù tượng, song tôi lại chẳng thấy bản thân đang gặp nguy hiểm. Suy cho cùng, tôi đâu vốn có Thần hộ mệnh chống lưng mà. Kiếp trước, tôi đã bị phản bội, sống không bằng chết, song người Dẫn Lối đã đề xướng một hướng giải quyết. Anh ta sẽ chuyển sinh tôi đến thế giới này, rồi còn tiếp tục hỗ trợ trong suốt từng đấy năm. Thú thực, tôi đây bắt đầu nghi ngờ rằng mọi thứ xảy ra từ đó đến nay đều do một tay anh ta đạo diễn.

  Amagi coi bộ đã cạn lời, song em ấy cũng không đi quá sâu vào vụ này, mà chỉ khẽ di chuyển đôi đồng tử cơ học kia về lại đám thạch nhân.

「Thạch hoá đang dần bị gỡ bỏ.」

「Thú vị rồi đây」

『Lũ này là người như thế nào nhỉ? Chỉ cần giải đáp được thắc mắc này thôi đã đủ để mình bỏ công ra phóng thích chúng rồi.』

  Nhóm ma pháp sư bắt đầu niệm xướng, lớp nguyền chú tạo nên thạch hoá dần bị gỡ bỏ. Cùng thời điểm, một ai đó trong nhóm bắt đầu đưa ra chỉ thị tiếp theo. 

《Tiếp đến là Tinh dược!!》

  Tinh dược là một loại thuốc tiên bí ẩn, cho phép chữa trị mọi loại thương tổn, cũng vì lẽ đó mà cả khu nghiên cứu này lập tức trở bị nhấn chìm trong cảm giác căng thẳng cục bộ. Vật này là thứ mà cả một Đế chế liên thiên hà cũng không thể sản xuất hàng loạt, chính vì lẽ đó mà phương thuốc này là một thứ vô cùng đắt đỏ. Vô số vật thể trông như những khối băng được tạo ra từ loại thuốc ấy đang được hạ xuống từ trên trần một cách chậm rãi. Khi chạm vào đám thạch nhân, chúng vỡ tan và hoá thành dạng lỏng, ập xuống, nuốt trọn lấy bọn chúng. Các chuyên gia bên trong khu nghiên cứu vẫn đang theo dõi sát sao quá trình này, nhằm quản lý quá trình trích xuất Tinh dược. 

  Đám thạch nhân dần chuyển màu, lớp thạch hoá bắt đầu bong tách, cơ thể nhân loại từ từ hiện ra sau lớp hoá thạch, tất cả đều trong tình trạng khoả thể. Lúc còn là thạch nhân thì ăn bận đầy đủ, nhưng chắc lớp y phục đã đi theo lớp thạch hoá rồi. 

  Khi được phóng thích khỏi lớp hoá thạch, tất cả ngay lập tức gục xuống, cẩn trọng quan sát cơ thể. Khi biết bản thân đã có thể di chuyển trở lại, một vài kẻ trong số đó thậm chí còn không cầm nỗi nước mắt, trong khi một số thì đang nhìn thẳng về hướng này. Một số thì đề cao cảnh giác, một số thì sợ hãi, một số thì tỏ ra bí hiểm... nhưng trong tất cả chỉ có một kẻ nhìn lên chỗ này và đưa tay ra như thể đang khẩn cầu thần linh. 

  Nữ nhân đưa tay về hướng này có mái tóc tựa tử đinh hương, đôi đồng tử đồng sắc. Còn một sốーmà, phần đaーtrong nhóm đó coi bộ đã phải gánh trên lưng một quá khứ nặng nề, nhưng nữ nhân kia lại toả ra một thứ khí tức khác biệt. 

  Amagi vừa mới nhận được báo cáo từ nhóm ma pháp sư, rồi em ấy thuật lại đại khái với tôi rằng.「Bọn họ vẫn còn giữ được tỉnh táo, khi nghe giải thích rằng ngài là người đã đứng ra phóng thích cho mình thì bọn họ coi bộ cũng đã hiểu được đại khái.」

  Tôi cười khẩy, thấy thế thì Amagi liền nghiêng đầu, tỏ rõ vẻ bối rối. Biểu cảm em ấy vẫn chẳng hề thay đổi, song tôi lại có cảm giác như mình có thể đọc được biểu cảm của em ấy thông qua từng thay đổi nhỏ nhất. 

TN: ừ thì ông chơi với hình nhân riết rồi nhìn được tinh hồn thể luôn mà :)))

「Ý gì?」Tôi hỏi. 

「Không có gì ạ. Chỉ là em thấy có hơi ấn tượng tôi, không ngờ trong trường hợp như này mà ngài vẫn có thể vui vẻ đến thế ạ. Bất luận ra sao, một khi lớp thạch hoá tan rã, bọn họ buộc phải được điều trị, nếu không sẽ để lại di chứng về sau. Theo lẽ đó, bọn họ sẽ được điều trị vật lý trị liệu trong một quảng thời gian nhất định ạ.」

  Tôi nhìn xuống nữ nhân với mái tóc tựa đoá tử đinh hương kiaーngười đang nhìn chăm chăm về hướng này. Đôi đồng tử kia gần như trống rỗng.

  Nhóm người này phần lớn đều rất xanh xao, nước da gần như đã chuyển sang màu tím tái. 

「Mau chóng thực hiện điều trị. Một khi đã đâu vào đấy, hẵng bắt đầu truy hỏi nguồn gốc xuất thân. Ta cần phải biết được lý do chúng bị hoá đá mà, đúng không?」

「Như ý ngài.」Amagi quay sang một ai đó, rồi bắt đầu truyền lệnh. 

  Với việc đã hoàn tất chiến dịch này, tôi khoanh tay lại và suy tính xem liệu tiếp theo mình nên làm gì.「Sắp đến lúc nhập học rồi, có lẽ thời khắc đập "heo đất" đã điểm.」

  Một khi nhập học, trong một quảng thời gian nhất định, tôi sẽ bị chôn chân tại chỗ một thời gian, nên chắc khi còn có thể, phải đi kiếm thêm thêm chút đỉnh rồi. 

  Amagi liền quay sang tôi với ánh mắt có phần tò mò.「Heo đất? Em e rằng Danna-sama không hề sở hữu bất kỳ thứ nào đó như vậy cả.」

「Quả là vậy. Nhưng đúng là ta đây sở hữu rất nhiều.」Tôi nhìn lên trần và giang rộng hai tay.「Đến lúc khởi hành rồi!! Nhớ đưa Avid lên Vár luôn đấy!!」

  Avid là Kị sĩ cơ giới dành riêng cho tôi, một thứ vũ khí hình người với chiều cao hai mươi tư mét, độc một màu đen tuyền, cùng hai tấm khiên lớn được tích hợp ở hai bên bả vai. 

  Vár là một Thiết giáp mẫu hạm, một phi chiến hạm có chiều dài lên tới một ngàn mét, trên cương vị là Soái hạm, nó chỉ huy một phi không hạm đội với quân số lên tới một vạn chiến hạm. Tóm lại, nó là một phi chiến hạm cực đỉnh.., đỉnh đến mức bên trong có nguyên một thành phố riêng. Tính năng này của Thiết giáp mẫu hạm vốn có hơi kỳ quặc, nhưng chắc cứ xem nó là một thuộc địa di động đi. Đồng ý, tôi đã bỏ ra một số tiền khủng lồ chỉ để xây dựng nó, nhưng đấy lại chính là một trong những đặc quyền của một tên bạo quân mà tôi đáng được thụ hưởng!! Tôi có quyền đánh thuế lũ tiện dân, và tiêu sài số tiền đấy thế nào tuỳ thích. Nếu làm vậy mà không ác thì tôi chẳng biết chữ Ác nó viết ra làm sao nữa. 

  Với tất cả số tiền thuế thu được, tôi đổ hết vào những thứ vô bổ như chiến tranh. Nhưng thành thật mà nói, chẳng thể xem mấy thứ tôi sắp khởi xướng là "chiến tranh" được. Nó giống như kiểu đi săn gà hơn. Xét cho cùng, quân đội dưới quyền tôi thực sự quá out trình.

  Thế giới nơi tôi được chuyển sinh có cái đám gì đấy được gọi là không tặcーác nhân gieo rắc tai hoạ xuyên khắp vũ trụ. 

  Đám không tặc thường hoạt động trong các Pháo đài, phần lớn là các vệ tinh tài nguyên đã cạn kiệt khoáng sản, chúng còn giấu báu vật thu thập được bên trong căn cứ. Pháo đài của chúng thường được vũ trang hoá cực hạng để bảo vệ kho tàng, nhưng đối với tôi, chúng chẳng khác nào những con heo đất đang chờ ngày thu hoạch. 

  Trên đài chỉ huy của Vár, phi chiến hạm ngoại hạng, tôi đang theo dõi tình hình chiến sự. Phi hạm đội Banfield đang thực hiện chiếm đóng Pháo đài không tặc. Một vạn phi chiến hạm đang đồng loại pháo kích về hướng Pháo đài địch, xé toạc hệ thống phòng thủ của chúng. Đến cả một viên thợ máy bên tôi cũng có lợi thế hơn hẳn phe chúng. 

  Những cán viên trên đài chỉ huy bắt đầu thông cáo tình hình chiến sự. 

「Kị sĩ cơ giới phe ta đã thâm nhập vào bên trong Pháo đài của phe địch.」

「Hoàn tất việc mở đường. Bắt đầu triển khai lực lượng đổ bộ.」

  Khi nhóm lính đã thành công thâm nhập vào bên trong Pháo đài địch, tôi bật dậy khỏi ghế và ra lệnh.「Triển khai Avid, kèm đội cận vệ và những bộ phận liên quan.」

  Quân sĩ trên đài chỉ huy lập tức đứng dậy, nghiêm chỉnh chào tôi theo kiểu quân đội. Cảnh tượng này khá ngầu, xét đến việc tôi chỉ mới phát triển được đôi chút kể từ lúc nhậm chức Lãnh chúa, nếu nói trắng ra thì tôi vẫn trông như một đứa nhóc.

「Thưa ngài Bá tước, Avid đã sẵn sàng xuất kích.」Viên Chỉ huy thông cáo. 

  Tôi liền nở một nụ cười đầy gian sảo.「Gần đến lúc ta phải ghi danh tại Học viện rồi. Phải tranh thủ khi còn có thể thôi.」Tôi nhẹ nhàng nói, cứ như thể đang dành ra một ngày nghỉ để đi du lịch. 

  Không phải tôi ghét bọn không tặc nên mới đi gây chiến, càng không phải vì chính nghĩa nốt, cũng chẳng có lý do nhân văn nào cụ thể luôn. Tóm lại, tôi chỉ làm vậy bởi tôi thích thế. Đâu phải chỉ có mỗi đồng minh chính nghĩa mới có quyền đá đít bọn ác nhân, đôi lúc còn có cả mấy tên đại ác nhân tham gia cuộc chơi nữaーđơn cử như tôi nè!! Đây đơn thuần chỉ là sở thích cá nhân mà thôi, nhưng đồng thời tôi cũng thu được lợi ích, một mũi tên trúng hai con nhạn, vui lại càng thêm vui. 

「Ta khá kỳ vọng vào đống báu vật mà đám ngu kia tích trữ đấy.」

  Đám không tặc sẽ gầy dựng căn cứ và tôi sẽ đến và chiếm đoạt tất cả. Đấy cũng chính là lý do tôi ví Pháo đài của chúng nó như lũ heo đất.

  Với việc đội tiên phong đã tiếp cận hàng phòng ngự của Pháo đài địch, tôi truy cập Avid và dùng tay "tiếp" lực lượng phòng thủ của đối phương theo đúng nghĩa đen. Đôi bàn tay cơ giới của Kị sĩ thường được dùng cho những việc cầm nắm thay vì những công việc có độ phức tạp cao. Thông thường, chẳng ai lại tay không tiếp địch, nhưng Avid lại là một trường hợp đặc biệt. 

「Nào nào, cái gì thế hả? Nỗ lực hơn nữa ta xem nào!!」Tôi bắt đầu xỉa xói. 

  Tôi dồn thêm lực vào phần đầu của một Kị sĩ cơ giới đối phương, và Avid dễ dàng bóp nát nó bằng tay không. Một khối thép rơi vào tay Avid thì cũng chẳng khác nào một quả cam. 

  Nắm trong tay sức mạnh vượt trội quả là sướng thật. 

  Xác Kị sĩ cơ giới và những thứ vũ khí khác đang trôi lơ lửng xung quanh không gian vô trọng lực này. Khi đã kết liễu kẻ địch thì tôi ném xác nó đi. 

「Nghe nói cái đám không tặc này có tận năm ngàn phi chiến hạm, song vẫn chưa đủ sức đe doạ.」

  Trong lúc tôi đang phàn nàn rằng kỳ đi săn này không vui như mình kỳ vọng thì một thành viên trong đội hộ tống tiến lên phía trước Avid. 

《Liam-sama, xin hãy lùi lại!!》

  Viên Kị sĩ hộ tống, người vừa tiến lên che chắn cho tôi, liền bị đòn đánh của kẻ địch thổi bay. Chỉ có những Kị sĩ tinh anh mới được phép theo hộ tống tôi, nên hẳn đòn vừa rồi phải mạnh lắm mới khiến anh ta bay xa đến vậy. 

  Đứng trước mặt tôi hiện tại là một Kị sĩ cơ giới được thao khiển bởi một tên không tặcーkẻ từng là Kị sĩ. Kị sĩ là những có nhân được chui rèn khả năng thể chất lẫn võ thuật đến mức cực hạn, nói nôm na, nếu phải so với những binh sĩ thông thường thì bọn này là những binh sĩ cấp chiến lược. Chúng là chiến lực chính của quân đội, nhưng để đào tạo ra một cá nhân như vậy thường tốn rất nhiều tài nguyên. Kết quả là có vài tên Kị sĩ ngã mạn đã trở thành không tặc. Nhưng mà tôi cũng chả có thù oán gì với bọn Kị sĩ không tặc. 

TN: nhắc xíu, thì binh sĩ bình thường vẫn có thể thao khiển được Kị sĩ cơ giới nhé. Không phải ai thao khiển được Kị sĩ cơ giới cũng là Kị sĩ như bản wed đâu, nên phân định rõ ràng tránh nhầm lẫn. Mấy cá nhân Kị sĩ cũng có khác biệt, vì đám quý tộc có thể mua chứng chỉ tốt nghiệp, một số kị sĩ thì không đủ tiền sử dụng kén giáo dục, nên thành ra Liam mới trở thành cái đứa vô lý, do cường hoá thể chất từ lúc 5 tuổi đến tận năm 60 vẫn ra vào kén liền tù tì. 

  Một Kị sĩ cơ giới khác trong tay nắm chặt thanh kiếm laser, toan tiến lên phía trước nhằm bảo vệ cho tôi. Từ cách di chuyển, tôi có thể nhận định rằng gã này mạnh hơn những kẻ mà mình từng giao đấu từ nãy đến giờ. Nếu đã hạ được một thành viên trong đoàn hộ tống thì kỹ năng thao khiển của gã cũng chẳng phải dạng tồi. Hơn nữa, con Kị sĩ cơ giới tuỳ-tác của gã trông cũng khá ngon, chắc cũng phải cỡ Nemain. 

《Ngày tàn của mày đến rồi, Thợ săn không tặc = Liam!! Cái đầu của mày đã được treo thưởng tại thế giới ngầm rồi đấy!!》

  Tại vô sô nền văn minh liên thiên hà, tiền thưởng tróc nả sẽ được treo lên đầu những tên không tặc mà chính quyền nhận định rằng chúng đặc biệt nguy hiểm. Theo sau cái danh (Named) Thợ săn không tặc thì hình như bọn không tặc cũng đã đặt một khối tiền thưởng lên đầu tôi rồi. 

『Hừm, vậy ra mình đã bị treo thưởng rồi à. Ái chà, nghe thú vị đấy!!』

  Tôi đẩy một tấm khiên lên phía trước để đỡ đòn trảm kích của tên Kị sĩ. Đòn đánh va chạm tạo ra vô vàn tia sáng.

「Mới nghe luôn đó. Treo thưởng bao nhiêu ấy nhỉ?」

《Ranh con, mày cứ ở đó mà cười đi!! Sớm muộn gì Gia tộc cũng sẽー》

  Khi tên Kị sĩ bắt đầu để ý lời nói và dần im bật thì tôi cũng mất hứng, đoạn vung chân đá bay đơn vị của gã. 

  Tôi siết chặt thanh kiếm Laser trên tay phải Avid.「Hết giờ vui vẻ rồi. Mà, nhà ngươi cũng khá giải trí đấy.」Cá nhân tôi cũng muốn nghe ngóng về đống tiền thưởng đang được treo trên đầu mình, nhưng do gã không chịu hé môi nửa lời, nên tôi đành phải kết liễu gã tại đây. 

  Xong xuôi thì tôi có để ý thấy có thứ gì đó kỳ lạ.「Có gì đó không đúng với Avid rồi.」

  Tôi liền lập tức tiến hành kiểm tra cánh tay phải của tạo tác, rồi một biểu đồ chỉ ra việc giảm sút hiệu năng. Vấn đề nằm ở phần khớp nối, và đây cũng chẳng phải lần đầu tiên chuyện này xảy ra. 

「Lại nữa à? Mình vừa mới cho bảo trì xong mà.」

  Khi di chuyển cánh tay, nó bắt đầu phát ra tia lửa điện. Coi bộ tôi đã đẩy Avid vượt quá giới hạn cho phép rồi. 

「Con ả Nias chểnh mạn trong chuyện bảo trì à?」

  Con ả Nias là Kỹ sư trưởng trực thuộc biên chế của Công xưởng chế tác vũ khí thứ VII, ả là người chịu trách nhiệm bảo trì chính cho Avid. Con ả này là một thợ máy đại tài, nhưng ngoại trừ phần đó ra thì những mặt khác hoàn toàn vô vọng. Con ả đó chẳng phải kiểu người sẽ chểnh mãn trong công việc... Tôi đã cung ứng đầy đủ tài nguyên cần thiết để con ả có thể bảo dưỡng Avid, nên vấn đề này chắc hẳn không liên quan đến việc con ả chểnh mạn công việc. Ấy vậy, tôi đã mắc phải tình trạng này vô số lần, nên không tránh khỏi việc nổi cáu. 

「Khi trở về phải nói chuyện cho ra lẽ mới được.」

  Tôi sớm nhận ra rằng người của mình đã dọn sạch kẻ địch, và bọn họ hiện đang đợi lệnh của tôi. May mắn thay, thao khiển viên của đơn vị hộ tốngーcái người bị đánh bay đi ấyーvẫn bình an vô sự, đoạn anh ta thực hiện báo cáo tình hình chiến sự. 

《Liam-sama, Đội đặc nhiệm đổ bộーchuyên dò tìm báu vật đã đến rồi ạ.》

「Tuyệt lắm!! Được rồi, bắt đầu chuyến đi săn kho báu thôi!!」

  Tôi quyết định gác lại vấn đề của Avid và truy xuất khỏi khoang thao khiển. Tiến ra bên ngoài, hội ngộ cùng nhóm được chuyên chế cho việc săn tìm kho báu.『Đội đặc nhiệm đổ bộ săn tìm báu vật, gợi nhắc đến mấy bộ phim siêu nhân mà tôi hay xem hồi còn nhỏ. Ái chà, quả đúng là đội này toàn những thành viên tinh anh.』Đội đặc nhiệm này có thể xử trí mọi vấn đề mà chúng tôi mắc phải trong lúc săn tìm kho báu.『Ừ...【Đội đặc nhiệm】là kiểu mà bất cứ thằng con trai nào nghe xong cũng phải phấn khích ra mặt!!』

TN: 特殊部隊 hay Tokushu butai "đội đặc nhiệm" hay "chiến đội". Mấy ai xem super sentai chắc cũng ngờ ngợ rồi. Kiểu Chiến đội săn tìm kho báu Không tặc...

「Đi săn kho báu thôi nào!! Quân sĩ, bắt đầu nghiệp vụ!!」

「Vâng thưa ngài.」

  Nhóm quân sĩ xếp thành hàng phía trước mặt tôi, thực hiện kiểu chào quân đội, rồi tản ra khu vực vô trọng lực để thực thi nhiệm vụ, chuẩn bị cho chuyến đi săn và cướp phá bên trong Pháo đài địch. Sau khi chinh phạt không tặc, chính Pháo đài này đã trở thành một đống đổ nátーtất cả rồi sẽ trở thành nguồn tiền của tôi. Đấy cũng chính là lý do tôi xem đám không tặc là túi tiền biết đi. 

  Thú thực, con heo đất này vẫn chưa "no", song vẫn đủ để kiếm một khoản kha khá. 

  Sau khi trở về dinh thự, tôi hiện đang cùng viên quản gia, Brian Beaumont, dạo bước dọc lối hành lang. Thông thường thì lão già này là một người tốt tính, nhưng hiện tại thì lão đang cau có, đưa ra những ý kiến cực kỳ táo tợn. 

「Liam-sama, ngài thật sự gọi Pháo đài của bè lũ không tặc kia là heo đất ạ? Thần đây cứ nghĩ đấy là khoản dễ thương của ngài, nhưng không, sai lầm hoàn toàn luôn!!」

  Hẳn là lão này đã tưởng rằng tôi đây thật sự không biết một con heo đất nó trông làm sao, song toàn bộ lãnh địa này vốn đã là tài sản của tôi rồi. Nên tôi cần gì phải kiếm một thứ như thế nữa?

「Lão hiểu lầm là việc của lão, liên quan gì đến ta.」

「Ai trong trường hợp của thần mà chẳng nghĩ vậy!!」

  Thân là một tên ác nhân, tôi muốn được vây quanh bởi những kẻ chỉ biết vâng dạ, và cực kỳ không ưa những tên dám thách thức mình. Nhưng vì lão Brian đã phụng sự cho gia tộc Banfield từ rất lâu về trước, và hiện cũng đang nắm giữ một chức vị quan trọng như Quản gia, lão này quản lý tất cả những thứ từ lớn đến bé bên trong dinh thự nơi tôi đang sống, nên không thể cứ vậy mà ngó lơ lão được. Đấy cũng chính là lý do tôi để lão trả treo với mình, đến mức cảm thấy khó chịu. 

  Lão này vẫn tiếp tục phàn nàn rằng.「Ý thần là, ai đã bảo "Ta đi đập heo đất đây", rồi sau đó thì điều động quân đội?!」

「Chúng là đội quân của ta!! Ta điều động thì cớ gì lại sai?」

  Tôi ngoảnh mặt đi khỏi lão Brian, song cái lão già này cũng mau chóng bắt nhịp và vòng qua để mặt đối mặt. 

「Ngài đã chiến đấu quá đủ rồi. Xin ngài đừng dấn thân ra tiền tuyến nữa!! Mỗi tối thần đều trắc trở không thôi, thần đây rất là lo lắng cho ngài đấy ạ!!」

  Khi thấy lão ta lôi khăn tay ra để chấm nước mắt, tôi không khỏi khó chịu vì lão già này cứ lẽo đẻo theo sau. 

「Rồi rồi. Dù gì thì ta cũng sẽ đến Học viện sớm thôi. Hãy chắc rằng sẽ gửi Avid đến chỗ Công xưởng thứ VI đấy nhé?」

「Chuyện đó đã đâu vào đấy rồi ạ.」Khi đề cập đến Học viện, dòng lệ trào mi của lão Brian mau chóng chuyển thành những giọt lệ hạnh phúc.「Thật không ngờ, cuối cùng thì ngài cũng đã đủ trưởng thành để ghi danh tại Học viện chính quy rồi. Liam-sama, Thần đây không thể cầm được nước mắt nữa rồi.」

「Lão lúc nào mà chẳng khóc.」

  Học viện chính quy là nơi quý tộc trẻ tại Đế chế Algrand quy tụ về để thực hiện bước thứ hai của chương trình giáo dục. Chỉ có những cá nhân tinh anh mới được ghi danh, nhưng khi xét đến quy mô rộng lớn của toàn cõi Đế chế liên thiên hà thì cái gọi là "lựa chọn chắt lọc" chắc cũng phải được hơn vài tỷ người là ít. Đám nhóc này sẽ gánh vác trên vai tương lai của Đế chế, nên sẽ được giáo dục tại một hành tinh chuyên chế dành riêng cho việc đó. Chúng sẽ phải lưu lại Học viện trong vòng sáu năm, tích luỹ tri thức, kinh nghiệm và những kỹ năng cần thiết của một quý tộc. 

  Mà, nói trắng ra thì đấy là trường của giới siêu giàu. Cũng có thể xem nơi đấy là một cơ sở giáo dưỡng, nơi dạy lễ nghĩa cho bọn nhóc quý tộc bị chiều hư và luôn xem trời bằng vung. Suy cho cùng, dù có nghèo tới đâu thì sau này bọn nó cũng sẽ cai trị cả một hành tinh. Dám cá bọn nhóc mà tôi sắp gặp là lũ được nuôi dạy như vua chúa bên trong lãnh địa của mình, giống hệt như tôi, một người chỉ biết gây rối khi đặt chân ra bên ngoài xã hội. Học viện chính quy được lập ra để giảm thiểu những vấn đề đó. Hừm, quả là một nơi đáng khinh. 

  Lão Brian gạt đi dòng lệ, rồi liệt kê ra lịch trình của ngày hôm nay.「Liam-sama, hôm nay ngài cũng sẽ có rất nhiều khách quan đến xin yết kiến đấy ạ. Song song đó là một cá nhân khá là phiền phức...」

  Nghe xong thì tôi liền dừng bước và thở dài một hơi.「Nữa à.」

  Mấy cái tổ chức từ thiện rặt một đám lừa đảo. 

  Tại phòng tiếp khách, tôi đang ngồi triểm trệ tại vị trí chủ toạ, bên cạnh là Amagi, phía đối diện là tên khách mà lão Brian đã từng nhắc đến trước đó. 

「Vậy ra ngươi muốn xin hỗ trợ tài chính à?」

  Vị khách, gã đàn ông trong bộ com lê với khuôn mặt nghiêm chỉnh, là thượng tầng của một tổ chức được gọi Hội phục hưng hành tinh. Bọn người này chuyên khôi phục những hành tinh bị tàn phá bởi bàn tay con người, và cái tổ chức này sống chủ yếu dựa vào tiền ủng hộ của người giàu. 

「Đúng là vậy, thưa ngài Bá tước. Chúng thần muốn ngài hiểu cho nghĩa cử cao đẹp của những việc này, và nếu có thể, xin hãy hỗ trợ tài chính cho chúng thần.」

  Gã hăng say giải thích công việc thiện nguyện của mình và hi vọng rằng tôi có thể ủng hộ về mặt tài chính. Chủ đề hiện tại chỉ toàn nói về việc có vô số hành tinh bị huỷ hoại ngoài kia. 

「Có rất nhiều thế giới đã bị tàn phá bởi chiến tranh và đám không tặc. Chúng ta không thể cứ để tình trạng như thế mãi kéo dài được. Hơn nữa, rất nhiều người dân sinh sống trên những thế giới đó phải chịu cảnh mất nhà, nay đây mai đó. Công việc của chúng thần là phục hồi hành tinh và tái định cư những nạn dân đó ạ.」

『Hừm, đấy chẳng phải là một nghĩa cử cao đẹp hay sao?』

「Nghe khá là ấn tượng đấy. Ta đây có lời khen cho ngươi.」

「Vậy ngài sẽ hỗ trợ chúng thần chứ ạ!!」Gã đàn ông dần trở nên phấn khích, tin rằng tôi sẽ gật đầu chấp nhuận trở thành nhà tài trợ của chúng.

「Hồi phục những hành tinh bị chiến sự tàn phá nghe chừng khá cao thượng đấy, nhưng ta sẽ không hỗ trợ các ngươi, muốn làm thì tự đi mà làm. Giờ thì biến đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.」

「Ể?」

  Nói xong tôi ngã lưng xuống ghế, bật cười khinh khỉnh. Thiện nguyện đấy à? Chỉ nghĩ tới thôi mà đã thấy buồn nôn rồi. 

「Ngươi thích cứu ai thì đó là việc của ngươi, nhưng đừng lôi ta vào việc của ngươi. Nói thẳng, ta chẳng có hứng thú với những việc làm cao thượng đó của ngươi.」

  Hiện tại thì tôi không làm, nhưng trong quá khứ, mỗi khi nhìn thấy thùng công đức thì tôi sẽ bỏ vào đấy vài xu, với cái suy nghĩ rằng những việc nhỏ nhặt như vậy sẽ giúp được ai đó. Nhưng đến khi tai hoạ ập tới, tôi đã làm tất cả mọi thứ chỉ để có lại một cơ hội. Bất kể là một khoản tiền nhỏ, chỉ đủ mua một viên cơm nắm, tôi vẫn phải ăn xin khắp nơi. Ấy thế mà lại chẳng có kẻ nào đứng ra giúp đỡ, tôi đã cố xin quỹ bất cứ khi nào có thể, nhưng đáp lại là sự lạnh lùng. Đấy cũng chính là lúc tôi nhận ra rằng việc thiện nguyện cũng chẳng khác gì cái thứ giúp ta thoả mãn cái tôi của bản thân là bao. 

「Để rặt ròi, ta ghét những kẻ như ngươi. Nhưng nói là vậy, song cứ tiếp tục giúp đỡ kẻ khác để thoả mãn cái tôi của ngươi đi.」

  Gã đàn ông bắt đầu run lên, sắc mặt dần chuyển sang đỏ chót.「Đ-đấy là thứ mà một vị minh quân nên nói ư? Tôi đã rất kỳ vọng vào ngài!!」

「Hừm, dù sao thì cũng làm gì có ai đánh thuế giấc mơ bao giờ.., nhưng đừng có mà đặt kỳ vọng cá nhân vớ vẩn của ngươi lên ta. Còn nữa, ta tự nhận mình là một bậc minh quân từ khi nào ấy nhỉ?」

「Người dân của ngài đã kỳ vọng rất nhiều. Bọn họ tán thán đức hạnh của ngài, và đây là kết quả ư? Ngài thậm chí còn chẳng đáng để tự nhận mình là một bậc quân chủ nữa là!!」

『Cái tên này nó ngu tới vậy à?』

「Lũ tiện dân đấy nghĩ gì mà chẳng được, nhưng phải chăng ngươi đã quá thất lễ rồi hay sao?」Tôi trừng mắt, gã lập tức toát mồ hôi hột. 

「N-nếu ngài dám ra tay với tôi, những quý tộc cực kỳ quan trọng khác sẽ không nhắm mắt làm ngơ đâu!!」

  Đúng là có mấy tay quý tộc coi trọng việc thiện nguyện, và đổ tiền vào đấy. Trên danh sách mà gã có trình ra, quả là có vài cái tên. Quý tộc giàu có làm thiện nguyện cũng chẳng phải việc hiếm, song tôi cũng chả muốn ngồi chung mâm với chúng. 

「Ngươi nghĩ chỉ với vài cái tên thôi là đã đủ khè ta à? Đây là lãnh phận của ta và ta là luật. Nếu ta muốn thì ngươi có mười cái mạng cũng chẳng đủ.」

  Chẳng có tên nào dám chống lưng cho một kẻ đã tự mò đến tận đây để khua môi múa mép đâu. Nếu có ra tay thì bọn chúng cũng chỉ phàn nàn đôi chút thôi. Chẳng có đại quý tộc nào ngoài kia thật sự tin vào giá trị sinh thể đâu. Với bọn tôi, sinh mạng con người phải đem ra sao kê. Chỉ có vài trường hợp hiếm có thực sự trân trọng sinh thể con người. 

「Chẳng phải ta đã nói rồi sao, cứu ai đó là quyền của ngươi. Ta đây không quan tâm, song cũng chẳng có ý định giang tay giúp đỡ. Đấy là tất cả, còn ý kiến gì nữa không?」

  Khi tôi đánh tiếng đe doạ thì gã mau chóng trốn chạy khỏi căn phòng, bỏ quên luôn quyển sổ ghi chép. Trong lúc tôi cười khẩy, quan sát gã cút khỏi phòng thì Amagi đánh mắt nhìn qua đây với vẻ phán xét. 

「Danna-sama, em không thể cho qua thái độ vừa rồi của ngài được ạ.」

  Thông thường, tôi thích hành xử ngạo mạn, nhưng để đối phó với Amagi thì cũng có hơi khó. Mặc dù em ấy vẫn vô cảm như mọi khi, song tôi biết chắc ẻm đang giận, nên đã phải vội thanh minh. 

「Đừng nói thế chứ. Nói thẳng luôn là ta ghét mấy cái gọi là thiện nguyện kia. Em nghĩ lũ chúng nó thật sự làm vậy vì ý tốt ư? Ta thì không tin lấy một giây, thà tin cái lũ bảo rằng chúng giúp người để chuộc lợi còn hơn.」

TN: mấy ông tin QL VL, đọc xong khúc này chắc nhột. 

「Ngài chỉ việc cho họ một ít tiền để tránh bị làm phiền thôi mà. Như thế thì đâu có hại gì.」

  Em ấy nói đúng. Tôi đang sở hữu một thứ bảo vật vô giáーTrác giả kim. Đây là một vật phẩm huyền ảo, một thứ thiết bị tuyệt hảo, thứ mà tôi đã đoạt được sau lần chinh phạt một băng không tặc, thứ này có thể chuyển đổi bất cứ thứ gì thành vàng. Với Trác giả kim, tôi đã tự do tài chính, nhưng kể cả là vậy, tôi vẫn chối bỏ việc thiện nguyện.

  Khi thấy tôi chối ngoay ngẩy, Amagi chỉ còn biết bất lực.「Ngài ghét việc từ thiện đến vậy ư?」

  Có những thứ mà tôi không thể nhún nhường, kể cả em ấy có can ngăn. Tôi chẳng thể quên được kiếp trước mình đã chịu khổ ra sao. 

「Tất nhiên là vậy rồi.」Tôi nói thế mà chẳng mảy may, nhưng coi bộ em ấy vẫn chẳng chấp thuận câu trả lời này. Nói trắng ra, em ấy trông như còn bối rối hơn.「Em muốn nói gì à?」

「À vâng, Danna-sama, chẳng phải gia tộc Banfield vẫn đang thực hiện việc thiện nguyện dưới tên ngài hay sao? Ngài đã bỏ tiền ra mua về một tàn tích hành tinh, và hiện đang thực hiện quá trình hồi phục. Ngài cũng đã chấp nhận nạn dân (dân tị nạn) chẳng còn nơi nào để đi.」

  Đồng ý, tôi đã làm những thứ tương tự với cái tổ chức thiện nguyện kia, song cá nhân tôi lại chẳng xem đấy là việc thiện nguyện. 

「Em xem đấy là từ thiện á? Không hẳn là vậy đâu, ta đang ủ mưu đấy. Ta cho phục hồi hành tinh và chấp nhận bọn tị dân là bởi chúng rồi sẽ trở thành tài sản của ta. Hành tinh và bọn tiện dân trên đó sẽ thuộc về ta. Đừng có hành xử như thể ta đang làm tất cả những việc đó vì ý tốt.」

  Ánh mắt phán xét của Amagi dần dịu lại, và chuyển thành thứ gì đó giống kiểu hài lòng. 

「Chuyện gì nữa?」

「Rất giống với ngài ạ, Danna-sama. Còn những nạn nhân của bọn không tặc thì sao ạ? Đấy không phải là thiện nguyện ư?」

  Trước cả đám thạch nhân kia, tôi đã cứu được vô số nạn dân, những người vốn bị đám không tặc ngược đãi. Tôi thậm chí còn dùng đến Tinh dược để chữa trị cho bọn họ. Song thứ thu về lại chẳng đáng, nên chắc là đầu tư sai lầm rồi.

  Tôi đáp.「Cái đám người bị lũ không tặc bắt nhốt trông rất ưa nhìn, trong đó còn có lực lượng tri thức, với kỹ năng vượt trội. Để đám người đấy phục vụ dưới trướng cũng đâu phải ý tồi đâu, phải không? Chúng là một món hời đấy. Thêm nữa, mấy đứa có vẻ ngoài ưa nhìn có thể xem xét cho gia nhập dàn hậu cung của ta. Cũng có thể là đám con cháu của chúng. Cứ xem chúng như một khoảng đầu tư cho tương lai đi.」

  Nếu tôi cứu những người kiểu đó và để chúng định cư tại lãnh địa của mình thì chúng sẽ kết hôn và sinh con đẻ cái. Điều đó có nghĩa rằng từ thế hệ F2 trở đi sẽ ngày một xinh đẹp hơn, và dàn Harem của tôi sẽ ngày một lỗng lẫy hơn. Giang tay đón nhận bọn người từng là tù binh này cũng khá là tốn ngân sách, song tôi thích thì tôi làm, vậy thôi. 

「Danna-sama ý thức được rằng chưa từng có một ai trong số bọn họ gia nhập vào cái mà ngài gọi là "Harem" phải chứ ạ?」

「Thôi đi, có em đấy thôi.」

「Như em đã giải thích vô số lần rồi, Danna-sama không thể tính em vào đó được. Theo lẽ đó mà số thành viên vẫn chỉ vọn vẻn bằng không. Theo lý thì ngài đang sở hữu một dàn Harem với chẳng một thành viên nào. Xin hãy nhìn vào sự thật đấy ạ.」

「Có em mà, nên đâu thể tính bằng không được!! Tại đây ta là luật!! Đây là nguyên tắc của ta!! Và ta sẽ không bao giờ chấp nhận lời khước từ của bất kỳ ai!!」

  Sao lại từ việc thiện nguyện mà lái sang chuyện này rồi?

  Amagi coi bộ đã từ bỏ, em ấy khẽ lắc đầu, song cũng bớt khắc khe đi phần nào, rồi đến đoạn phổ biến phần tiếp theo trong lịch trình. 

「Vị khách tiếp theo sẽ là tân tiếp thị viên của Công xưởng chế tác vũ khí thứ III.」

「Hở, tân tiếp thị viên? Con ả Eulisia đâu rồi?」

  Tiếp viên của Công xưởng thứ III luôn là Eulisia, một con ả vô vọng hệt như Nias của phân xưởng số 7. Hai con ả đó vô vọng đến mức tôi đã phải tự hỏi rằng tại sao hai Công xưởng kia lại còn chưa chịu thay viên tiếp thị mới. 

「Vị ấy đã tái huấn luyện tại Học viên quân sự rồi ạ.」

「Tái huấn luyện? Con ả đấy thật sự cần làm vậy ư?」

  Tại thế giới này, Học viện do quân đội quản lý chịu trách nhiệm tái huấn luyện những ai đã hoàn thành chương trình giáo dục, một phần cũng do tuổi thọ trung bình của thế giới này dài vô kể. Một khi đã trở thành binh sĩ, thì hiển nhiên sẽ phải có lúc ta cần tái huấn luyện trong vòng vài thập kỷ, và để thực hiện hoá điều này thì ta bắt buộc phải nghỉ việc. Nếu ta chuyển đến một đơn vị mới hay đào tạo một chuyên môn mới thì việc này là tất thiết, kiểu như một viên thợ máy mà muốn trở thành Thao khiển viên ấy. Tuy nhiên, nếu muốn huấn luyện thêm một chuyên môn mới thì điều đó cũng đồng nghĩ với việc kéo dài thời gian phục vụ trong quân ngũ. Giáo dục không phải thứ miễn phí, nên ta buộc phải làm việc sao cho tương xứng với những kỹ năng mới nhận được. Eulisia đang tại ngũ, nên trong trường hợp tái huấn luyện, lẽ nào con ả đấy được thăng chức? 

「Em không biết lý do chính xác, song khoá tái huấn luyện của vị ấy đã sớm bắt đầu rồi ạ. Cũng bởi lẽ đấy mà bên kia buộc lòng phải đổi tiếp thị viên, và người này muốn được yết kiến ngài ạ.」

  Một trong hai con ả vô vọng đã biến mất, thấy cũng hơi tiếc. Mà, mình vẫn còn Nias, và mỗi con ả đó thôi cũng đã quá đủ rồi. 

「Được rồi. Hôm nay lịch dày quá nhỉ?」

「Những người này muốn được yết kiến Danna-sama trước khi ngài rời đi nhập học ạ. Một khi khoá học chính thức bắt đầu, ngoại trừ những việc khẩn cấp ra, thì sẽ rất khó để gặp được ngài ạ.」

  Những cuộc gặp xã giao sẽ bị khước từ trong lúc tôi nhập học. Hẳn là phải có rất nhiều người lên lịch để gặp tôi trước lúc đó. 

  Đồng thời điểm, tôi chợt nhớ ra một việc gì đó liên quan đến Học viện chính quy, rồi đoạn quay sang đánh tiếng hỏi Amagi.「Amagi này, em đã gửi quà hối lộ cho học viện chưa?」Đối với một tên ác nhân như tôi thì đây vốn là chủ đề cần phải chú tâm. 

「Đây không phải hối lộ mà là ủng hộ ạ. Và vâng, bên ta đã đóng góp rất nhiều ạ.」

「Như nhau cả thôi. Hẳn là giờ ta đã có thể thoả sức tận hưởng việc học rồi.」

  Ghi danh là miễn phí, song đã là quý tộc thì cần phải giữ thể diện, nên về cơ bản giới quý tộc phải donate một khoản kha khá cho Học viện. Một vài cá nhânーgiống tôi này!!ーsẽ donate một khoảng tiền khủng lồ, đổi lại học viên đấy sẽ nhận được những đặc ân khi nhập học. 

「Chí ít thì ta vẫn sẽ cố gắng tận hưởng sáu năm học tại đó. Chẳng hay rồi ta sẽ nhận được những đặc quyền nào đây.」

  Tại đó, tôi kỳ vọng sẽ được chào đón nồng nhiệt, nhờ cả vào địa vị cá nhân đấy. Suy cho cùng, có tiền mua tiên cũng được, thế giới này cũng chẳng phải ngoại lệ. Tôi đã lệnh cho Amagi ủng hộ một khoản tiền cực lớn, để đảm bảo rằng mình sẽ được tiếp đón chu đáo. 

  Amagi chỉ đáp lại ngắn gọn rằng.「Danna-sama thấy vui là tốt rồi.」

  Tại một căn phòng toạ lạc bên trong dinh thự Banfield, hầu nữ trưởng Serena hiện đang ngồi trước một màn ảnh ba chiều, trên đó là vị chủ thuê thực sự của bà. Cá nhân mà bà thực sự phụng sự không phải Liam, mà là viên Tể tướng trực thuộc chính quyền Trung ương Đế chế Algrand. Bà đến đây làm việc theo lời giới thiệu của Brian, song ông ta lại chẳng hề hay biết chuyện bà là gián điệp được viên Tể tướng phái tới. 

《Xin lỗi vì đã gọi cho bà vào những lúc như thế này, nhưng hãy để ta vào thẳng vấn đề. Cá nhân ta muốn nghe lý do cho đống tiền khủng lồ mà gia tộc Banfield đã ủng hộ cho Học viện chính quy.》

「Tiền ủng hộ ư?」

《Đúng vậy. Chẳng một giáo quan nào tại Học viện biết xử trí vấn đề này ra sao. Hiệu trưởng đã phải báo gấp chuyện này với ta.》

「Khoản ủng hộ khủng lồ như thế cũng đâu phải chuyện hiếm thấy đâu, phải không?」

《Đối với một quý tộc bình thường thì "không". Chuyện sẽ dễ hiểu hơn nếu đấy là để con em được đối đãi tốt hơn. Tuy nhiên, chuyện sẽ khác nếu đống tiền kia được Thợ săn không tặc = Liam chuẩn bị.》

  Hầu nữ trưởng hiểu viên Tể tướng đang cố ám chỉ điều gì.「Bên phía Học viện chính quy vẫn chưa nắm được tính cách tỉ mỉ của viên Bá tước Liam à? Hẳn họ cũng phải hiểu ngài ta không muốn được đối đãi một cách quá đặc biệt rồi chứ.」

  Serena đã mặc định rằng nhiệm vụ của bà là đảm bảo Liam không trở thành kẻ thù của viên Tể tướng. Bà cũng xác định rằng cậu trai là một vị minh chủ cực kỳ liêm chính, mặc cho tuổi đời còn nhỏ. 

《Bọn họ hiểu chứ, bởi vậy mới có vậy đề đấy. Cũng bởi lý do này mà bọn họ chẳng biết xử trí ra sao với số tiền mà ngài ta đã ủng hộ. Bà có ý kiến gì không?》

「Tôi thì chỉ nghĩ đơn giản thôi. Ngài Bá tước Liam không muốn được đối đãi đặc biệt và chỉ muốn được giáo dục một cách tốt nhất.」

《Ra là bà cũng nghĩ vậy à.》Viên Tể tướng đáp sau khi nghe ý kiến của Serena. 

  Hầu nữ trưởng nhớ lại đoạn hội thoại ngắn ngủi mà bà có với Bá tước Liam về chuyện Học viện chính quy.「Ngài Bá tước tỏ ra vô cùng hứng thú khi tôi kể với ngài ta rằng Học viện đang bù đắp việc thâm hụt ngân sách bằng cách nhận tiền donate. Khi tôi kể đến việc có rất nhiều quý tộc đã ủng hộ một số tiền lớn để yêu cầu được đối đãi đặc biệt thì ngài Bá tước lúc đó đã suy ngẫm một lúc lâu. Theo tôi thấy thì ngài ta chỉ đang muốn ủng hộ Học viện thôi.」

  Bất kể có ủng hộ hay không thì quý tộc vẫn là những cá nhân quan trọng được hưởng đặc quyền. Khi Liam nghe vậy thì cậu trông như đang suy xét về nó. Serena đã cho rằng biểu cảm đấy của Liam là thể hiện sự khó chịu với vấn đề phẩm vị. 

「Bá tước Liam không muốn những thứ đặc quyền như vậy.」

《Cứ như một ông cụ non vậy. Thế, mọi chuyện ở dinh thự thì thế nào?》

「Ừm, ngài ta bắt đầu ngày mới bằng việc luyện tập, học tập và hoàn thành trách nhiệm của mình trên cương vị một Lãnh chúa. Tôi cũng đã cảnh báo về cái mỏ hỗn của ngài ta, song mọi chuyện vẫn chẳng đi đến đâu. Nếu ngài ta trưởng thành hơn một chút nữa thì hẳn sẽ trở thành một quý tộc mẫu mực.」

《Ngài ta cần mẫn đến độ khó tin. Còn có chuyện gì thú vị liên quan đến viên Bá tước không? Ngài ta sẽ còn thú vị hơn nữa nếu có một tật xấu nào đó.》

  Serena bật cười khi nhận ra viên Tể tướng đang cố ám chỉ đến việc Liam quá sức cần mẫn, đến độ chẳng giống một đứa trẻ cùng tuổi.「Ông đang muốn hỏi rằng liệu ngài ta có tán tỉnh mấy cô hầu nữ bên trong dinh thự vào lúc rảnh không ấy hở, kiểu như ai đó đã từng ư?」

《H-hồi đấy ta còn trẻ người mà. Thế, ngài Bá tước có làm những thứ tương tự không?》Viên Tể tướng cố tập trung vào vấn đề khi nãy. 

  Serena bật cười trước biểu cảm có phần xấu hổ của viên Tể tướng khi ông nhớ về thời còn trẻ, song bà cũng chẳng biết phải trả lời ra sao cho phải phép.「Tôi có từng hỏi Brian về vấn đề này, nhưng coi bộ Bá tước Liam không động một ngón tay vào nhóm gia nhân trong dinh thự. Thú thực, chuyện ngài ta nghiêm túc thế này thì cũng có hơi đáng lo.」

  Liam dường như cũng chẳng mấy để ý đến dàn hầu nữ, cũng như quý nữ của nhóm Chư hầu, những người đến tập học. Chuyện duy nhất mà Serena thấy Liam có vấn đề là về chuyện nữ nhân. Đấy không phải là vì ngài ta quá trăng hoa, mà là vì ngài ta chẳng hề để tâm đến nữ nhân luôn. 

《Ra vậy. Khó hiểu thật.》

「Nếu ngài ta mà tìm được người yêu tại Học viện chính quy thì có khi người đó sẽ được đôn lên làm Đệ nhất phu nhân luôn cũng không chừng. Mặc kệ xuất thân có ra sao.」

《Mà, ta cũng không muốn ngài ta dính líu đến những gia tộc phiền phức. Thế còn chuyện xem mắt thì sao?》

  Viên Tể tướng lo rằng nếu Liam đính ước nhầm người thì cậu có thể bị ảnh hưởng xấu bởi gia tộc đằng gái. Serena cũng đồng tình với quan điểm đấy. Hai người họ muốn đảm bảo rằng Liam sẽ mãi là chư hầu của Đế chế. 

「Vấn đề ở đây là mặc cho danh tiếng của viên Bá tước Liam có tốt đến đâu thì tiếng xấu của gia tộc Banfield vẫn lấn át tất cả. Phần lớn gia tộc sẽ phải đắn do suy nghĩ khi tính đến chuyện xem mắt với ngài ta.」

  Bọn họ đã cố sắp xếp buổi xem mắt cho Liam, song hai bậc Lãnh chúa tiền nhiệm vẫn quá rắc rối để suy xét đến chuyện kết giao với gia tộc Banfield. Danh tiếng của Liam thì không có gì để bàn cãi, nhưng lại chẳng có ai muốn tiến thân vào gia tộc này vì quá khứ xấu xí kia. Bọn họ hy vọng rằng Liam sẽ tiếp tục gầy dựng tên tuổi, một khi khoá giáo dục của cậu chính thức kết thúc, những gia tộc vẫn còn đang đắn đo chắc chắn sẽ phải quay xe.  

  Tại thế giới nơi tuổi thọ được kéo dài bằng công nghệ tiên tiến, mười lăm năm cũng chỉ như một cái chớp mắt. Cũng có thể khi Liam đạt đến độ tầm hơn trăm tuổi thì sẽ nhận được yêu cầu xem mắt cũng chẳng chừng. Đây là minh chứng cho thấy hai đời Lãnh chúa tiền nhiệm của gia tộc này bị xem thường đến mức nào. 

《Không may thay, đến cả ta cũng chưa từng suy tính đến chuyện kết thân với ngài ta, dĩ nhiên, đấy là nếu xét trên cương vị của bọn họ. Xét cho cùng, đấy cũng chính là lý do ta gửi bà đến đấy.》

  Serena được cử đến gia tộc Banfield để giám sát Liam, để đảm bảo rằng cậu không phải mối đe doạ với Đế chế. 

  Trong lúc ông vẫn đang suy tính chuyện của Liam, biểu cảm của viên Tể tướng dần tối sầm lại.「Ta biết là bà đang bận tâm đến chyện hôn sự, nhưng vẫn còn đó một số chuyện mà ta muốn bà để tâm tới. Hoàng tử Điện hạ cũng sẽ nhập học vào năm nay. Phiền bà cảnh báo viên Bá tước chuyện này.」

  Serena có nhớ rằng mình đã từng nghe được chuyện này rồi, bà gửi ánh mắt khó hiểu đến chỗ viên Tể tướng.「Hoàng tử Wallace, phải chứ. Chuyện hai người này trở thành bạn cùng khoá là điều tốt hay điều xấu thì đến tôi cũng chẳng rõ nữa.」

  Hoàng tử Đế chế Wallace Noah Algrand sẽ ghi danh cùng thời điểm với viên Bá tước trẻ của gia tộc Banfield.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

thanks for new chap, mặc dù đọc bên wattpad rồi =))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Ừ thì dạo này tôi đang deplay mà :v tiến độ ra truyện cũng chậm lại rồi. Sắp drop tới nơi
Xem thêm