Tokyo Ravens
Kouhei Azano Sumihei
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

☆ TOKYO RAVENS 1O ─ BEGINS/TEMPLE ☆

Chương 5: Lời nguyền của Lửa - Phần 5

0 Bình luận - Độ dài: 1,681 từ - Cập nhật:

Sen dẫn mọi người đi theo đoạn đường mà động vật nơi này hay lui tới gần đây. Cả tu viện chỉ có mình ông biết lối đi này. Đi ngay sau ông là Akino đã ẩn đi đôi tai thỏ. Rồi đến Natsume và người phụ nữ tên là Chizuru. Người đàn ông đi cạnh Chizuru là chồng cô, tên Takahiro.

Takahiro và Chizuru có vẻ là người của Phân gia tộc Tsuchimikado. Dù thời đại có chuyển dời bao nhiêu đi nữa thì người của Phân gia sẽ luôn phụng sự cho Tông gia. Quả là một gia tộc có truyền thống lâu đời. Khi ông chợt nghĩ đến một người bạn cũ, Sen bất giác mỉm cười.

Dường như đôi vợ chồng là người giám hộ của Natsume. Thông qua trò chuyện thì Sen cũng phần nào nắm được tình hình. Người đứng đầu gia tộc Tsuchimikado đã chiêm tinh và nhận thấy sự có mặt của Harutora ở Đền Seishuku. Theo lẽ đó, Natsume đã một mình đến ngôi đền. Đúng là tuổi trẻ. Ông Sen giờ đã hiểu vì sao Harutora lại hoảng lên như vậy.

Thời điểm họ xuống được chân núi thì màn đêm đã bao phủ.

Mây đen từng che lấp bầu trời nay đã nhường chỗ cho ánh trăng soi sáng cả khu vực. Takahiro và Chizuru cảm ơn ông lão; ông chỉ cười khúc khích đầy khách sáo. Hai cô gái trẻ mặt khác lại khá e dè. Họ không nói gì với nhau suốt đoạn đường xuống núi, và ngay cả bây giờ họ cũng chưa thể nhìn thẳng vào mắt nhau.

Sen cười mỉm trước một tình bạn mới chớm.

Rồi ông nói,

“Anh Takahiro, cô Chizuru. Già đây có một thỉnh cầu nhỏ. Nếu hai người không phiền…… mọi người có thể đưa Akino theo cùng được không?”

“Ông Sen──!?”

Akino quay ngoắt về phía ông trong sự ngỡ ngàng. Natsume cũng tròn xoe mắt.

Takahiro và Chizuru đều bất ngờ trước lời nói của ông, nhưng họ không bối rối như lũ trẻ.

“……Tôi thật lòng xin lỗi, trưởng bối.”

Takahiro cúi đầu lịch sự, nói tiếp,

“Hiện nay, chúng tôi đang là những tội phạm, đang ngày đêm chạy trốn khỏi tai mắt của Bộ Âm Dương Sư. Natsume là gia đình thì không nói, nhưng mà để chăm sóc thêm cho một đứa trẻ thì……”

“Hm hm. Nhưng mà anh Takahiro này, chắc anh cũng phần nào nhận thức được tình trạng hiện nay của ngôi đền hắc ám rồi nhỉ. Nếu mà nói về một nơi trú ẩn không phù hợp với trẻ nhỏ và có tội phạm, thì Đền Seishuku và các anh cũng không khác nhau là mấy. Hơn nữa, trên thực tế ngôi đền nay đã sụp đổ thì không còn mái ấm nào cho Akino nữa rồi. Vậy nên để mà lựa chọn chỗ ở thích hợp cho Akino, lão đây cũng mong muốn gửi gắm con bé cho Tsuchimikado.”

“Nhưng…”

Takahiro cũng khó lựa lời nói ra. Chizuru cũng hơi mông lung khi nhìn Natsume và Akino. Hai cô gái nhỏ cũng ngập ngừng, quan sát cuộc trò chuyện im ắng dần, phân vân không biết nên mở miệng hay không.

Ông Sen cười phì,

“Đành vậy. Hiyakuroubou, mau ra đây nào.”

Ông gọi. Từ trong bụi rậm hiện ra một Hiyakuroubou với chiếc mặt nạ tengu nổi bật. Takahiro đã luôn cảm nhận sự hiện diện của y, nhưng Chizuru và Natsume thì khẽ bất ngờ khi thấy y. Duy chỉ có Akino mừng rỡ kêu lên “Tengu-san!”

Theo hiệu lệnh, Hiyakuroubou thò tay vào áo lấy ra một mảnh giấy. Đó là một bản giao ước. Sen nhận lấy và đưa cho Takahiro.

“Đây là bản giao ước được ghi khi ta chiến thắng một trăm trận cờ tướng trong quá khứ. Ta lấy làm có lỗi khi dùng tới thứ này khi không có mặt chủ nhân của nó, nhưng tuổi này của ta cũng khó mà biết được liệu có còn ngày tái ngộ.”

Takahiro nhận lấy tờ giấy và nhìn Sen với vẻ mặt cứng nhắc. Chizuru nhìn lên từ phía sau cũng chỉ biết cười gượng.

Trong giấy ghi rằng:

“Gia tộc Tsuchimikado sẽ thực hiện một thỉnh cầu bất kỳ của tu hành giả Sen. Ký nhận, Tsuchimikado Yakou.”

“Đ-Đây là……”

“Sao vậy?”

“Ý-Ý tôi là… nhưng…”

“Ồ, thế hệ có thể thay đổi, nhưng đây vẫn là bản giao ước ký nhận bởi Tsuchimikado Yakou. Gia tộc Tsuchimikado sẽ không vi phạm giao ước đâu nhỉ.”

Sen nói với tông giọng đều đều mà rất chắc. Takahiro nhíu mày như cắn phải gì đó chua.

“Ông Sen……”

Akino cuối cùng cũng nắm rõ tình hình của người lớn và lên tiếng gọi ông. Giọng cô có hơi khẽ run lên.

Biểu cảm của cô vừa là hy vọng và vừa là tiếc nuối. Đó là biểu cảm của một người sắp lìa xa “mái ấm”. Và đó cũng là biểu cảm mà Sen đã luôn chờ đợi.

“Akino cháu này. Đã đến lúc cháu phải bước đi rồi…… Thật lòng ta vẫn muốn sống cùng cháu thêm vài năm nữa…… Nhưng e là không được rồi.”

“Nhưng… cháu không thể! Cháu không thể rời khỏi nơi này……!”

“Không được.”

Sen khẳng định, vẫn nở trên môi nụ cười hiền từ ấy. Akino ngỡ ngàng nhìn thẳng vào mắt ông, “Ông Sen ơi……”

“Nào, Akino. Mái ấm nay cũng đã không còn. Cháu phải đi. ‘Thời khắc ấy’ sẽ không chờ đợi một ai.”

“Nh-Nhưng──!”

“Sao? Ta không chết nhanh như cháu nghĩ đâu. Hãy nhìn lấy thế giới ngoài kia. Và trở về kể ta nghe câu chuyện của cháu.”

“Ông Sen……”

Akino không thể nói gì thêm.

Cô đang chưa thể có cho mình câu trả lời. Hiện giờ cô đang rất ngỡ ngàng khi mọi việc diễn ra nhanh đến mức nào.

Nhưng Akino còn có một người. Một người đã từng giúp cô từ một cô bé nhút nhát có đủ dũng khí để hành động. Một người bạn. Một người bạn được liên kết bởi sợi dây bền chặt của định mệnh. Sen đã chắc nịch trong lòng. Đây chính là thời điểm Akino phải rời đi. Sợi chỉ của định mệnh được thêu dệt bởi trời cao đang hiện ra trước mắt ông rõ hơn bao giờ hết.

Chizuru cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

Cô đã luôn giữ im lặng, cau mày rất lâu rồi mới lên tiếng,

“Akino-chan. Liệu đây có phải là điều chính bản thân con thực sự muốn?”

“H-Hở, Chizuru em…”

“Anh yên chút nào. Con thấy thế nào hả Akino? Dì đây muốn nghe câu trả lời từ chính con.”

“Con… con…”

Được Chizuru đặt câu hỏi, cô cầu cứu Sen, rồi quay sang Natsume. Natsume cũng khẽ gật đầu cổ vũ. Sen cũng không khỏi ấn tượng. Con bé có dũng khí. Và không chút do dự khi số phận của cuộc đời phụ thuộc vào quyết định ở nơi con bé.

Trông thấy Natsume gật đầu, Akino khẽ run người và cũng gật đầu đáp lại.

“Con đi ạ!”

Cô trả lời Chizuru.

Chizuru sáng bừng nụ cười. Takahiro mặt khác có hơi khiên cưỡng──bởi lẽ ông nhận thấy nhiều vấn đề khác hơn, nhưng lúc này cũng chỉ có thể chấp nhận tất cả. Phải thừa nhận là phụ nữ Tsuchimikado có bản lĩnh và tiếng nói hơn là đàn ông.

Sen quyết định hé lộ bí mật sau cuối.

“Anh Takahiro. Akino có họ hàng xa tại Tokyo. Đó là một gia tộc với bề dày lịch sử về Âm Dương Thuật. Nếu được thì anh có thể tìm hiểu thêm.”

“Hả?! Ông Sen nói thật chứ?”

Akino nhìn lên Sen. Trong khi đó Takahiro thở dài một hơi. Ông suy nghĩ về những ngày tháng sắp tới khi lôi thêm một đứa trẻ vào cuộc sống ẩn dật, nhưng bây giờ Đền Seishuku cũng đã không còn, thật có không nỡ bỏ mặc cô bé bơ vơ. Takahiro chắc sẽ ưu tiên tìm kiếm họ hàng của cô bé và thuyết phục họ nhận nuôi và giáo dục cô.

“Sao thế Akino? Cháu tưởng ta nói dối cháu bấy lâu về họ hàng cháu à?”

“Đ-Đó là bởi…”

“Cháu vẫn còn nhớ chứ? Ta có từng nói cháu nghe họ của cháu đấy. Giờ hãy nói cho anh Takahiro đi.”

“V-Vâng… Um…”

Dù đã có Sen nói đỡ, Akino vẫn hơi do dự. Ở ngôi đền thì mọi người đều từ bỏ họ của mình. Do khá là ít có cơ hội nói về họ của bản thân nên cô chưa nhớ ra ngay được.

Akino cau mày và nghĩ một hồi,

“Ah, là ‘Ouma’.”

Sen bật cười,

“Phải là bắt đầu bằng ‘Sou’ chứ.”

“……Là thế ạ? Cháu xin lỗi, cũng lâu quá không có ai hỏi đến…”

Akino trở nên thẹn thùng. Takahiro vừa mới thư thả được tí thì lại cứng người khi nghe họ cô bé. Mặt ông biến sắc trông thấy. Chizuru nhìn chồng mình với vẻ mặt khó hiểu. Còn Natsume thì chưa nghe kịp câu chuyện.

“Akino. Chỉnh lại tác phong nào.”

Sen nói khẽ với cô bé. Akino chỉnh lại dáng người, rồi cô cúi đầu thật sâu trước Takahiro và Chizuru.

“C-Con tên là Souma Akino. R-Rất vui được gặp mọi người ạ!”

Bí mật cuối cùng của Sen làm cả ba người nhà Tsuchimikado giật mình.

Sen nhìn ba người, trong lòng cảm thấy thỏa mãn.

Hohoho… Không biết là ngài Yakou──hay đúng hơn là ngài Harutora có nhận ra sai lầm nhỏ của bản thân ngày hôm nay không nhỉ. Ngài chắc không thể ngờ đã thua lão già này một ván cờ của cuộc sống nhỉ. Đúng là sống lâu có trí tuệ của riêng nó…

Sen ngước nhìn bầu trời với tâm trạng tốt.

Ánh trăng bên trên vòm trời kia tỏa sáng mờ ảo xuống nơi trần thế.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận