☆ TOKYO RAVENS 1O ─ BEGINS/TEMPLE ☆
Chương 5: Lời nguyền của Lửa - Phần 2
0 Bình luận - Độ dài: 4,367 từ - Cập nhật:
Con Armored Juggernaut vừa được thả xuống sân đền lập tức kiểm soát trận địa.
Tám cái chân của nó hất văng đám người xung quanh. Chiến binh giáp sắt nửa trên phun tơ với độ chính xác cao, khống chế từng tăng binh một.
Những thiền sư và tín đồ bị trói chặt trong tơ và thổi bay bất tỉnh không lâu sau đó. Họ không chỉ mất ý thức dưới tác động vật lý mà còn đang bị những dải tơ bòn rút linh lực. Tất nhiên họ không ngồi im chờ chết. Một số tiến hành nã đạn liên thanh nhưng hoàn toàn vô hiệu trước lớp giáp dày của cỗ máy.
Mẫu Armored Juggernaut là Thức thần cơ khí sử dụng thép làm lớp bảo hộ toàn bộ cơ thể. Súng đạn thông thường sẽ không cách nào gây sát thương được cho nó. Trái lại, con Tsuchigumo lập tức phô ra dàn súng ống được gắn ở hai bên hông như thể muốn truyền tải thông điệp, “Để ta đáp lễ đôi phần.”
Thanh âm khai hỏa của đại bác từ thời Chiến tranh Thái Bình Dương vang vọng, uy lực và mang sức tàn phá gấp nhiều lần đại bác hiện đại. Khói bốc lên từ nền đất bởi các vụ nổ. Đèn lồng đá vỡ nát, những gốc cổ thụ bị bắn hạ, và những mảng hố to xuất hiện trên ngôi đền. Đại bác xóa sổ hoàn toàn cánh cổng bốn chân như nhát chém thịnh nộ vậy. Toàn bộ đều được bắn lệch theo lệnh chủ nhân, nhưng chỉ cần vậy thôi là đủ. Tăng binh từng bao vây Harutora nay bỏ chạy tán loạn như bầy ong vỡ tổ.
“……Thành thật mà nói, xài tới món này cũng có hơi bất công cho họ nhỉ.”
Harutora lẩm bẩm rồi cười gượng. Dù vừa nãy có đến gần hai mươi tăng binh, thì sự xuất hiện của một con Armored Juggernaut vẫn là quá áp đảo. Họ có vũ khí, nhưng thiếu kinh nghiệm trong phối hợp tác chiến. Ngay cả người đứng đầu là Jougen cũng chưa chắc có khả năng lãnh đạo một đội quân. Mà một đội quân làm sao so được với một cỗ xe tăng──tất cả ngay từ đầu đã là nỗ lực vô ích.
Hai Thiên Tướng trước đó tuyên bố không can dự cũng đã mất tăm tự bao giờ. Họ có lẽ đã rút lui nhằm tránh xung đột.
“Đ-Đừng hoảng sợ, hãy mau rút lui──!”
“Không, hãy nhắm vào Viện chủ! Chủ nhân của mấy tên Thức thần ấy!”
Mỗi người một tiếng nói, tạo nên một bản hợp âm tạp nham.
Trong một trận đấu ma thuật, quy tắc chung là ưu tiên tấn công chủ nhân Thức thần. Nhưng sức mạnh của Tsuchigumo không chỉ nằm ở tấn công. Nó cũng có thể khéo léo dùng chân và cơ thể chắn đạn bay đến Harutora.
Và bất kỳ ai có hành vi hay mệnh lệnh nhắm vào an nguy của Harutora đều sẽ bị Thức thần hộ vệ trung thành của cậu phản ứng dữ dội,
“Lũ vô lại!”
──và các sư lập tức nín bặt.
Kết giới ở khu vực cổng núi đã bị phá hủy, và trận pháp bao bọc xung quanh khu vực tu viện đang dần hiện ra những vết nứt. Dần dần, chỉ còn kết giới ở khu vực đỉnh núi là còn, nhưng cũng cực kỳ thiếu ổn định; chỉ cần sơ sẩy là có thể dẫn đến hậu quả khôn lường. Điển hình là sự nhiễu động xảy ra ở Hishamaru và Kakugyouki đã giảm đi đáng kể.
Trong khi Hishamaru đang nhảy múa trên chiến trường một cách phi thường thì Kakugyouki tiến sâu vào sảnh chính, phá hủy thành trì cuối cùng của kết giới. Khi anh bước trở ra thì kết giới đã vỡ tan.
Các nhà sư tiếp tục chống cự, cho đến khi con Armored Juggernaut thứ hai xuất hiện, đạp đổ dãy cây tuyết tùng trên từng bước nó đi.
Đây là con kích hoạt ở sườn núi phía nam và phá hủy kết giới cổng núi. Các sư rên rỉ trước một con Tsuchigumo mới đến. Tám cái chân nó nghiền nát con đường núi và giẫm lên tàn tích của cổng bốn chân.
Ngay khi vừa vào sân, nó tới trước mặt con thứ nhất, xếp đều tám chân như báo cáo tiến độ. Con thứ nhất cũng di chuyển chân lên xuống như đáp lại.
Giờ đã có hai Tsuchigumo trong sân, cùng với con thứ ba đang đi lên từ chân núi phía bắc. Đó là ba cỗ máy đánh cắp từ kho đồ của Bộ Âm Dương Sư. Thông thường chúng phải được niêm phong trong kho bảo mật của Bộ. Tuy nhiên, do kích thước quá cỡ nên sẽ không thực tiễn nếu trữ tại cơ sở chính của Bộ. Vậy nên chúng đã được chuyển đến nhà kho ở thành phố Hachioji, dưới sự quản lý của Bộ và dưới cái mác “vật liệu nghiên cứu”.
Nhà kho này sở hữu an ninh phép thuật cực kỳ nghiêm ngặt──đặc biệt là từ sau sự kiện của “Thần Đồng” Dairenji Suzuka. Dù vậy nó vẫn yếu hơn nhiều so với của cơ sở chính. Nhóm của Harutora đã sử dụng nhiều lớp ẩn mình và thành công đánh cắp được các cỗ máy.
“Suy cho cùng đó cũng là đồ tôi làm ra. Đi lấy lại cũng đâu có gì sai.” Harutora thản nhiên nói.
“Thần tin chắc rằng bọn chúng đang cảm thấy rất mừng rỡ.” Hishamaru đáp.
“Thôi đi, chúng là máy móc chứ không phải là cô đâu.” Kakugyouki lên tiếng bác bỏ.
Harutora sau đó còn tạo ra hình nhân thế mạng và dùng phép ảo ảnh lên cán sự ở Bộ để tránh bị phát hiện ăn trộm. Thực hư vì sao Harutora lại phải mất đến một tuần mới đến được Đền Seishuku──đấy là do thời gian đấy cậu dành thời gian để đánh cắp, trung chuyển và sửa chữa các Armored Juggernaut.
Harutora vốn không định dùng tới chúng vì cậu chờ đợi một “điều gì đó” cao siêu hơn từ Jougen. Tsuchigumo chỉ là biện pháp phòng ngừa nếu lời mời đến ngôi đền là một cái bẫy, và cậu sẽ có thể có lợi thế trên chiến trường vùng núi. Quý hóa thay, chúng lại cực kỳ hữu hiệu trước trận pháp khống chế linh lực──hoàn toàn là sự trùng hợp. Mà cho là kể cả khi không dùng đến Tsuchigumo, cậu vẫn có nhiều hơn một cách để đối phó với trận pháp của Jougen.
Hai con Armored Juggernaut giữ nguyên vị trí trong khi Hishamaru trở lại bên Harutora.
Harutora liếc nhìn Thức thần hộ vệ của mình.
“Cô ổn chứ?”
“Đương nhiên rồi ạ, Harutora-sama.”
Hishamaru đáp lại với vẻ mặt rạng rỡ, vẫy đuôi liên tục. Kakugyouki thở dài với biểu cảm chán nản.
“Ý của cậu ta là ‘sự ổn định’ của cô ấy. Cô vừa mới bị nhiễu rất nặng đấy. Kết giới mới được gỡ bỏ không lâu, sao cô không ở yên một chỗ đi nhỉ?”
“Vớ vẩn. Một Thức thần hộ vệ phải luôn ở cạnh chủ nhân mới là lẽ thường chứ.”
Thức thần kitsune bài xích ý kiến của oni một tay với vẻ mặt lạnh lùng.
Nhưng Harutora có hơi bối rối.
“Kakugyouki nói cũng không sai. Cô không nên gắng sức quá đâu.”
“G-Gì chứ?! N-Ngay cả ngài Harutora cũng nói vậy…… Ch-Chẳng lẽ ngài không còn cần đến thần nữa rồi ư!?”
“T-Tôi không có nói thế.”
“Th-Thế thì xin ngài đừng nói những lời vô tình như vậy! Việc thần ở bên cạnh ngài nó là lẽ đương nhiên, là một điều đáng tự hào──không như ai kia. Đó là trách nhiệm thuần túy của một Thức thần hộ vệ như thần ạ!”
Với vẻ mặt như thế giới sắp tận đến nơi, Hishamaru van nài cậu. Đôi mắt biếc hơi rưng rưng nước mắt, và chiếc đuôi cũng run rẩy rất thương. Thành thật mà nói, cô ấy lúc còn ở dạng trẻ con thì dễ cho mình rồi, nhưng giờ lại là một người phụ nữ trưởng thành xinh đẹp, làm cho mình cũng thấy hơi…… khó xử. Harutora chỉ đành cười gượng “Ừ-Ừm, tôi hiểu rồi.” Trên thực tế, có cô cạnh bên cậu vẫn tốt hơn là ra lệnh cho cô lui về sau để rồi bị theo dõi sau lưng.
Harutora lại lần nữa hướng ánh nhìn về chiến trường.
Nếu có thể cậu cũng muốn hạn chế sử dụng Tsuchigumo tại nơi ở quen thuộc.
Nhưng mọi chuyện đành rẽ theo hướng này vậy. Dòng chảy thời gian thật quá tàn nhẫn. Đôi mắt Harutora chất chứa niềm u uẩn phức tạp. Đôi mắt phản chiếu cùng một địa điểm, nhưng mà là của thời quá khứ. Và trong cái quá khứ ấy có những bóng hình thân thuộc.
“……Tôi thật lòng xin lỗi, Shinra-san.”
Lời thì thầm đượm buồn.
Nhưng có vẻ vẫn còn hơi sớm. Sự sụp đổ của trận pháp không có nghĩa là Harutora và Thức thần của cậu đã toàn thắng. Điều đó cũng không có nghĩa là Đền Seishuku đã thua cuộc.
“Noumaku saraba tatagateibyaku saraba bokkeibyaku sarabata tarata senda makaroshada ken gyakyagya saraba biginnan untarata kanman!”
Vương quốc Rực cháy của Acala vang lên trong sân đền, cuồn cuộn với sức mạnh đáng kinh ngạc. Nguồn linh lực khổng lồ khiến Harutora và Hishamaru cũng phải dè chừng, và Kakugyouki cũng phải “Hô” một tiếng với điệu cười nhếch mép.
Ma thuật tạo nên cơn lốc hỏa diệm, bắn ra những tia lửa nhiệt độ cực cao.
Sức mạnh của nó gấp bội các cỗ máy có mặt tại đó. Trận cuồng phong hóa lớn hơn nữa. Lốc xoáy lửa nuốt chửng hai chú nhện cơ khí. Do sở hữu lớp giáp ma thuật nên không bị tổn hại nhiều. Nhưng khác với đạn dược, ma thuật không thể bị đẩy lùi.
Ma thuật lửa đã nhấn chìm hai con Armored Juggernaut chạy tọt vào bên trong sảnh chính.
Áo choàng Quạ của Harutora vỗ mạnh mép áo, đưa chủ nhân của nó lên không trung. Hai Thức thần hộ vệ cũng đuổi theo sau. Liên tục tránh né nhiệt năng, rồi họ đáp trên mái ngôi đền. Nhưng cơn lốc thật hung tợn, quyết tâm truy đuổi Âm Dương Sư trong bộ đồ đen.
“Đừng có mà kiêu căng!”
Linh lực tuôn trào khắp cơ thể Hishamaru.
Ngọn lửa xanh bập bùng xuất hiện──hồ ly hỏa. Chúng xông trực diện vào cơn lốc thịnh nộ kia. Xích hỏa và lam hỏa đụng độ nhau bắn ra những tia lửa tí tách.
Tuy nhiên──
“──Harutora, Hishamaru, cẩn thận dưới chân.”
Kakugyouki đang đứng quan sát đột nhiên bật nhảy. Harutora và Hishamaru cũng phản ứng tức thì.
Ngay giây sau, từ bên dưới mái ngói phun trào luồng linh lực dày đặc.
Như một ngọn núi lửa tỉnh giấc, linh lực theo đà truy kích nhóm Harutora. Sức mạnh nó lớn tới nỗi cảm giác đây không phải là một thứ ma thuật nào cụ thể. Nếu để bản thân bị cuốn vào sẽ khó bảo toàn tính mạng.
“……Họ đã làm rối loạn mạch chảy tinh linh.”
Harutora mím chặt môi.
Cả ba suýt soát tránh né, nhưng bên dưới cả mạch tinh linh và lốc xoáy lửa đang quấn lấy họ như những chiếc lá bị cuốn vào tâm bão. Tóc Harutora và Áo choàng Quạ dựng ngược cả lên trên trước trận gió tai ương.
Kể cả thế, cậu nheo mắt nhìn xuống dưới, bình tĩnh nói:
“Hishamaru, nhờ cô lo liệu lốc xoáy lửa. Kakugyouki, nhờ anh lo mạch tinh linh.”
“Đã rõ!”
“Ta chưa chắc sẽ đỡ được hết đâu nhé.”
Hai Thức thần hộ vệ lập tức phóng trở ngược xuống dưới như hai vì sao băng.
Trước hết là Hishamaru.
“Taniyata udakadaibana enkei enkei sowaka!”
Cô kết Long Sách Ấn[note75960], và đọc to câu chú của Thủy Thiên Varuna, một trong Thập Nhị Thiên. Linh lực của cô cô đọng thành giọt nước, rồi tích lũy thành mưa, và cùng đổ rạp như ngọn thác dữ xuống vòng xoáy hỏa thiên kia.
Vụ nổ từ hai nguồn nhiệt độ chênh lệch sản sinh cột khói cao ngút. Không chùn bước, cô khai triển kết giới và xông thẳng vào làn hơi nước ấy.
“Naumaku sanmanda bodanan barunaya sowaka!”
Cô lần nữa niệm chú của Thập Nhị Thiên, chuyển đổi thác nước thành cột nước xoáy.
Xoáy nước xé toạc xoáy lửa từ bên trong. Hơi nước bốc ra ngoài ào ạt, đủ sức đẩy văng hai con Armored Juggernaut ra khỏi tâm xoáy lửa.
Ở một bên khác, cách thức của Kakugyouki đơn giản hơn nhiều.
“……Đến lúc nghiêm túc rồi.”
Anh nhếch mép, thả mình vào dòng tuôn trào linh lực kia. Cặp nanh ấy hiện ra.
Đôi mắt nhắm nửa mọi ngày của anh nay sáng lên một cái chất rất hoang dã. Mái tóc vàng óng dựng lên và dài ra tạo hình một chiếc bờm. Yêu khí tích tụ trong người bộc phát, và thân hình cao gần hai mét của anh nay còn khuếch đại hơn nữa.
Và rồi──từ trán anh dần hiện ra một cặp sừng đầy đe dọa.
Linh lực tiếp xúc với yêu khí của anh ta liền bị đồng hóa thành yêu khí và tan biến ra sau lưng anh. Kakugyouki xé toạc dòng tinh linh phun trào và phi thẳng một mạch xuống tu viện nay đã “mui trần”.
Anh nhe nanh như loài dã thú xác định con mồi, gầm lên thanh âm chói tai. Tay phải anh nắm chặt… chặt hơn nữa──
──Và anh đập thật mạnh xuống dưới đất.
Cú đập hất tung khu đất xung quanh mạch tinh linh. Cùng lúc, Linh Phù Sảnh như bị thổi bay từ bên trong. Sóng xung kích va chạm với dòng nước xiết của Hishamaru hình thành khung cảnh đài phun nước khổng lồ.
Nay Vương quốc rực cháy và mạch tinh linh đã được đối phó, Hishamaru đứng trang nghiêm giữa sân đền, trong khi Kakugyouki vươn mình trên đống đổ nát của tu viện.
Kế đó──
“Từ nơi Thượng Nguyên Thiên Giới xin thỉnh nguyện chú lệnh thiên thanh, cấp cấp như luật lệnh…!!”
Harutora sà xuống, mở rộng Áo choàng Quạ như đôi cánh. Cậu vừa niệm Tối Thượng Phất Chú Từ[note75961], và khoảnh khắc cậu đặt chân trên đất, cậu vỗ tay một nhịp theo tư thế “bách thủ”[note75962]. Âm thanh bao bọc bằng linh lực gột rửa toàn bộ khu vực.
Hishamaru nhanh chóng quay về bên cậu.
“Harutora-sama!”
“…Bây giờ thì mạch tinh linh đã lắng xuống rồi. Cảm ơn anh… Kakugyouki.”
“Vẫn còn hơi sớm đấy.”
Kakugyouki đã trở về hình dạng bình thường. Anh hất mặt về phía đống đổ nát của tu viện.
Đằng sau đống đổ nát có một nền đất được xây cao hơn bình thường. Đó là giảng đường. Các sư thầy của Đền Seishuku đều đang tập trung tại đó. Những tăng binh bỏ chạy nay đều vây quanh Jougen.
Jougen lườm Harutora với vẻ mặt hầm hầm, đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ. Chỉ ánh nhìn thôi cũng đủ đốt sống tâm can kẻ yếu vía; đôi môi mím chặt đầy căm phẫn.
Ánh mắt băng lãnh của Hishamaru nhắm chuẩn; cô sẵn sàng lao tới tiêu diệt kẻ địch bất cứ lúc nào.
Nhưng Harutora đã ngăn cô lại.
“……Hòa thượng Jougen.”
Cậu gọi tên ông.
“Chẳng lẽ ông vẫn còn muốn tiếp tục chiến đấu sao?”
“Tất nhiên. Ngôi đền này sẽ không chịu quy hàng trước bất kỳ phe phái nào từ bên ngoài.”
“Nhưng tôi cũng đâu định bắt ông đầu hàng.”
“Kết cục vẫn sẽ không đổi nếu ngài để mặc Bộ Âm Dương Sư.”
“Tôi vốn cũng không định để mặc Bộ Âm Dương Sư.”
“Thế thì tại sao──!!”
Jougen nghiến chặt hai hàm răng. Ông tuôn ra hết những điều chôn chặt trong lòng.
“Tại sao với sức mạnh như vậy…… ngài lại bỏ mặc ngọn núi này!? Tại sao ngài lại bỏ rơi một ngôi đền có lịch sử lâu đời hơn cả Bộ Âm Dương Sư!? Nếu ngài bỏ rơi nơi này, những thành tựu, kinh nghiệm, ma thuật tích lũy theo thời gian sẽ mãi mãi bị chôn vùi và quên lãng bởi chính thời gian! Ngài đã vực dậy và phát triển Âm Dương Thuật… Thế thì chỉ tại sao!? Có rất nhiều thứ tại nơi này cần được ngài bảo vệ!”
Đó là lời khẩn cầu đầy ai oán. Những câu hỏi tu từ chất chứa sự u mê sâu nặng.
Harutora im lặng ít lâu rồi đáp,
“Tôi lấy làm đau lòng khi nghe được những lời đấy. Nhưng giờ mới trách tôi thì liệu có hơi muộn rồi không?”
Giọng cậu trở nên lạnh lùng một cách lạ thường.
“Hòa thượng. Vì quốc sự mà tôi đã nghiền nát không biết bao nhiêu ‘thành tựu’ và ‘ma thuật’ tích lũy từ ngàn xưa. Tôi là người đã nung chảy và rèn đúc những điều thân thuộc của mọi người, biến nó thành lưỡi kiếm của quân sự. Bảo vệ ư? Ông còn chưa nhận ra sao? Tôi chính là kẻ điên đã phá hoại nền móng Âm Dương Đạo của đất nước này và cưỡng ép tái thiết lập nó.”
Tông giọng Harutora không thể hiện sự phẫn nộ hay cảm động gì cả. Nếu có thì là một thoáng buồn.
Trong khoảnh khắc đó, cậu tỏa ra một cảm giác gì đó. Không phải là linh lực hay sức mạnh──một điều gì đó sâu thẳm hơn. Cứ như là bóng tối trong lòng cậu vậy. Mặt Jougen biến sắc ngay sau đó.
“Hòa thượng. Nếu mục đích vẫn là muốn tôi bảo vệ nơi này thì nó đã không thành ngay từ đầu rồi.”
Câu từ Harutora thốt nên như một bài thuyết giảng dịu hiền, trầm lắng. Jougen cúi gầm mặt, môi mím chặt.
Sau đó, toàn thân ông run lên, ông phất vạt áo cà sa của mình,
“Tấn công!”
Các tăng binh chia ra, cùng nhau niệm chú. Hỏa Giới Chú. Bất Động Kim Cang Ấn. Tiểu chú. Một số còn dùng những bùa lệnh có khắc phù văn trên đó.
“Trời ạ.”
Kakugyouki cười mỉa mai và quét sạch tất cả bằng yêu khí của mình. Hishamaru nhảy lên trước Harutora và tung ra loạt lam hỏa.
Trận đấu ma thuật tiếp tục hiệp hai.
Harutora không cần phải né tránh những ma thuật đang bay đến. Áo choàng Quạ đã chặn đứng toàn bộ đòn tấn công. Bước đi khoan thai, cậu nhìn sang hai con Armored Juggernaut đang nằm ở góc sân.
“Họ đã lựa chọn từ chối lắng nghe ta và ngôi đền. Tiến hành diệt chủng.”
Những chú nhện còn hơi mơ màng sau khi bị dòng nước cuốn đi liền “bắt chân” vào hành động theo lệnh chủ nhân. Chúng giậm tám chân xuống đất và lập tức lao vào bộ binh tăng lữ.
Chính ngay khoảnh khắc đó──
Biểu cảm u sầu cứng nhắc của Harutora bỗng chuyển hóa thành một nụ cười. Trong khi Thức thần của cậu lao vào hỗn chiến thì cậu chuyển tầm nhìn khỏi chiến trường, thong dong bước tới văn phòng của tu viện nơi đây.
Cũng như sảnh chính, văn phòng tu viện cũng có mặt trước hướng ra ngoài khu vực sân đền. Văn phòng đã quá nửa bị hỏng hóc do tổ hợp ma thuật và đạn pháo. Nhưng Harutora vốn không định đi vào bằng cửa trước. Cậu rẽ sang phía bên cạnh dãy nhà. Ở đó cậu tìm thấy bóng người vòng ra phía sau để né tránh chiến trường.
“Sen-san!”
“Hohoho, đã lâu không gặp, ngài Yakou. Không, phải là ngài Harutora mới phải.”
Trái ngược với âm thanh của những vụ nổ, kêu gào và phép lệnh, ông lão vừa xuất hiện lại rất thư thả, như thể ông đang tản bộ trong ngày vậy.
Nụ cười trên gương mặt cằn cỗi đầy nếp nhăn thật không khỏi mang lại ấm áp cho người khác. Đôi mắt tỏ tường dù đã có tuổi của ông tràn ngập một thứ cảm xúc khó tả.
“Ông đã già đi rất nhiều rồi. Tôi khó có thể tin cho đến khi được thấy tận mắt đấy. Nhưng đó là lẽ thường thức vậy. Năm nay ông đã bao nhiêu tuổi rồi?”
“Thành thật lão đây cũng không còn nhớ nữa rồi. Chắc là tầm chín mươi.”
“‘Lão’ luôn sao? Haha, ngay cả cách ăn nói cũng ‘lão’ thật rồi đấy.”
“Quả thật. Cậu tin không, ta được gọi là ‘ông Sen’ đấy. Nhưng ta không để bụng chuyện đó. Đã lâu thật lâu lắm rồi khoảng thời gian đã trôi qua.”
Ông Sen cười giòn giã, “Hohoho.” Cảm giác hoài niệm đánh mạnh vào ngực Harutora; mắt phải của cậu không kiềm được nước mắt.
“Ngài Harutora mặc dù là một con người khác, ngài vẫn phần nào đó giống với ngài Yakou.”
“Dù gì cũng chung một gia tộc, nên đó là điều dễ hiểu.”
“Thật hoài cổ làm sao…… Và có lẽ bản tính liều lĩnh của ngài vẫn không đổi.”
Ông Sen hướng mắt ra khoảnh sân. Lửa bốc, nước cuộn, gió giật và đất nẻ. Một trận chiến dữ dội đang tới hồi cao trào, làm gián đoạn đoạn quá khứ cả hai đang tâm sự. “Thành thật xin lỗi.” Harutora nói với biểu cảm gượng gạo. “Có sao đâu nào.” Sen cười.
“Ngài Harutora. Có phải ngài cất công đi đến nơi xa xôi như vầy là vì điều này không?”
Nói xong, Sen dẫn Harutora vòng ra phía sau văn phòng. Gương mặt Harutora sáng lên vì niềm vui trước mắt.
“Những cây tokijiku[note75964]! Vậy là chúng đã ra quả rồi.”
Là một chậu cây non.
Tổng chiều cao thậm chí còn chưa đến một mét. Những nhành cây mỏng nở rộ những tán lá hình bầu dục tươi tốt đón mùa đông tới. Và trên những nhành cây ấy có hai trái cam nhỏ chừng nắm tay đứa trẻ con.
“Ông đã luôn chăm sóc chúng ư?”
“Ừm. Dù gì ta cũng đâu có gì nhiều để lo đâu.”
“Không ngờ một Âm Dương Sư có thể khiến thứ này ra quả đấy.”
“Dù là cây hay là người thì nuôi nấng luôn có một niềm vui nho nhỏ mà.”
Sen cười mỉm khi cúi xuống cầm chậu cây lên,
“Ta đã luôn tưới nước cho chúng ở Sảnh Tachibana, nhưng rồi ta nghĩ tốt hơn là mang ra chỗ này.”
Nói xong, ông gửi chậu cây vào tay Harutora.
“……Ông chắc chứ?”
“Ừa. Nhưng…… ngài đã nghĩ sẽ làm gì với chúng chưa?”
“……Tôi cũng không biết nữa.”
“Oh, ngay cả ngài cũng chưa biết sao.”
Ông Sen có chút hiếu kỳ. Harutora nhận lấy chậu cây với biểu cảm xót xa.
“ …Bây giờ tôi vẫn đang miệt mài nghiên cứu một thứ…… và thật sự tôi không biết nó sẽ đi đến đâu. Nhưng tôi đã quyết rồi──tôi sẽ làm mọi thứ mình có thể.”
Harutora buông thõng vai và quan sát kỹ quả cây non như thể cầu nguyện. Vào khoảnh khắc đó, cậu không khác một chàng thiếu niên là mấy: non nớt và nhiều nỗi lòng.
Sen lặng lẽ nhìn người bạn cũ.
Rồi, không vì điều gì cả:
“……Ngài Harutora… Có phải chăng là Nghi lễ Taizan Fukun đã thất bại?”
Harutora giật mình như thể bị nói trúng. Cậu ngước nhìn lên trong kinh ngạc,
“…Làm thế nào mà ông biết được?”
Cậu hỏi một cách nghiêm túc.
Ông lão cười khúc khích, rồi hạ thấp giọng:
“……Bởi vì người ấy đang có mặt tại nơi này.”
……Cái gì? Harutora ngỡ ngàng.
Ngay sau đó.
Vang lên tiếng sấm rền vang từ sâu trong núi ở phía bắc. Cảm nhận được “sự hiện diện” ấy, Harutora mở to mắt phải. Hơi thở cậu trở nên gấp gáp.
“Kia chính là…… ma thuật tầm sét!? Chưa kể còn có cả long khí! Sao cô ấy lại ở đây chứ!? A, chiêm tinh thuật của bác Yasuzumi[note75963]…!?”
Harutora hoảng lên trông thấy. Cảm giác bồn chồn trong cậu khiến cậu nghiến răng ken két khi quay người nhìn về chiến trường ngoài sân.
Ông Sen quan sát cậu, nói tiếp,
“Hiyakuroubou cũng đang ở gần khu vực đó… Cơ mà, giờ hắn đang tự hành động rồi. Ta không còn rõ chi tiết nữa.”
“Sao chứ?”
Tay nắm chặt chậu cây, Harutora xoay gót rời đi.
“Ngài không định đi gặp họ sao?”
“Tôi có lý do riêng!”
“Thế à…… Vậy mọi thứ ổn hết rồi chứ?”
“……Hả?”
Harutora khựng người rồi ngoái đầu lại nhìn.
Sen nhìn cậu với vẻ mặt thanh thản──như một pho tượng Phật vậy.
Khoảnh khắc tĩnh mịch diễn ra giữa đôi bên.
Harutora lắc đầu.
“Xin lỗi ông, Sen. Tôi không còn thời giờ để chuyện trò lâu hơn nữa rồi.”
“Ta hiểu rồi. Vầy là đủ rồi, ngài cứ đi đi.”
Sen đáp lời với chất giọng thường ngày, xua tan đi bầu không khí gượng gạo vừa nãy.
Thái độ thanh thản đó khiến lồng ngực Harutora như quặn thắt lại.
Cậu lo rằng… sẽ không còn có thể gặp lại ông ấy.
──Không, đây sẽ không là lần gặp gỡ cuối cùng.
Harutora cắn chặt môi, cố nở một nụ cười.
“Cảm ơn ông, Sen. Ta rồi sẽ lại tiếp tục trận cờ năm xưa.”
“Ngài vẫn luôn vậy. Xin bảo trọng, ngài Harutora.”
Harutora vỗ mạnh Áo choàng Quạ phi thẳng vào giữa chiến trường.
Giữa hỗn chiến phép thuật, cậu lớn tiếng,
“Hishamaru! Kakugyouki! Chúng ta rút lui!”


0 Bình luận