Tokyo Ravens
Kouhei Azano Sumihei
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

☆ TOKYO RAVENS 1O ─ BEGINS/TEMPLE ☆

Chương 4: Âm Dương Sư nơi núi thiêng - Phần 3

0 Bình luận - Độ dài: 7,404 từ - Cập nhật:

Comeback nha cả nhà, tôi thi xong tốt nghiệp rồi. Xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu!

_____________________

Ngay khi vừa bước ra khỏi cổng đền, Tadanori liền nghe thấy tiếng sét vọng lại từ xa.

Ông ta theo phản xạ ngước lên nhìn bầu trời. Mây mù xám xịt cả một vùng trời, nhưng không dày đặc đến độ phóng ra sét. Hoặc cũng có thể là do một dải mây giông từ nơi khác đang kéo đến. Thật đáng quan ngại…… nhưng có lẽ kiểu thời tiết này mới phù hợp với Đền Seishuku.

Nhìn vào có thể không biết, chứ Tadanori từng là một Âm Dương Sư trừ tà. Thời trẻ, ông đã nhiều lần đụng độ với cấp trên của mình vì bất đồng quan điểm, để rồi rời bỏ Bộ Âm Dương Sư và chọn sống một cuộc sống thanh tịnh. Ông rất tự tin vào khả năng của bản thân, nhưng xã hội đã cho ông thấy sự chua chát của con đường mà một Âm Dương Sư phải bước đi. Ông dành những tháng ngày vật vã khắp muôn phương, và trước khi nhận ra thì tự lúc nào ông đã ở trong ngôi đền rồi. Đã mười năm trôi qua. Dẫu ông luôn sống một cuộc đời vô định, nhưng khi ngoái đầu lại nhìn mới thấy nó thật dài làm sao.

Ông không thể khẳng định rằng bản thân không hối hận với những chọn lựa trong quá khứ. Tuy vậy, ông vẫn thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại. Ông luôn tin rằng mình đã tìm được chốn nương tựa sau cùng.

Bây giờ, ông đã thân thuộc với nhịp sống nơi đây. Ông vốn không định dời đổi chi thêm nữa, và cũng chưa từng nghĩ về việc sẽ quay trở về Bộ. Thông thường Tadanori sẽ có những biểu hiện trung lập, song lần này ông muốn ủng hộ cho Jougen. Dù vẫn có trong lòng những hoài nghi về phương thức của Jougen, Tadanori luôn một mực tôn kính Jougen dưới danh nghĩa một tín đồ.

Tuy nhiên, Tadanori có một linh cảm──dù mơ hồ thôi, nhưng không thể phủ nhận nó. Rằng có “dòng chảy của thời đại” đang từng chút tiến đến, mang theo những chuyển biến mà ngay cả đường lối của Jougen và ngôi đền cũng không thể chống chọi lại. Sự cải cách của Âm Dương Luật và sự bành trướng quyền lực của Bộ Âm Dương Sư chỉ là một phần của “dòng chảy” đó.

Và cho đến ngày hôm qua, là sự viếng thăm của các Thiên Tướng từ tổ chức ông từng phục vụ. Rồi hôm nay, tái sinh của Âm Dương Sư vĩ đại Tsuchimikado Yakou, sẽ hạ mình đi đến nơi Bắc Đẩu Sơn này. Ông có dự cảm như đây sẽ là một bước ngoặt của định số, và có lẽ đó là lý do ông đã lựa chọn quay về quỳ dưới Phật đài, dù chỉ là hình thức.

Ông đã sống những ngày tháng lặng lẽ, thả mình vào vòng luân chuyển của bốn mùa.

Nhưng giờ đây, có lẽ ông đã không còn có thể tiếp tục duy trì một cuộc sống như vậy.

Sau khi ngắm nhìn sắc trời trong nỗi ưu tư, ông cúi mặt nhìn xuống dưới và chỉ thở một hơi dài đầy phiền muộn.

Vào khoảnh khắc đó──sự “chuyển biến” đã diễn ra.

“──Xin thành tâm bày tỏ lòng tôn kính đến chư vị Phật pháp, om saraba tatagyata hannamanna nou kyaromi!”

Giọng nói vang vọng ngay trong tâm trí ông.

Đó là chất giọng quyến rũ của một người phụ nữ. Song, giọng điệu cô thật trang nghiêm, trong trẻo như dòng suối mát lạnh thâm nhập vào trái tim người nghe.

Người phụ nữ ấy niệm câu chân ngôn bí truyền thường nghe trong các buổi cúng dường và luyện tập. Ngoài ra, đây cũng chính là câu chân ngôn được cất lên để nghênh đón Vị vua sao Bắc Đẩu đến với Đền Shingon Seisuku……

Tadanori vô thức hướng về phía góc bên kia sân đền - nơi tứ cước môn (cổng bốn chân - shikyakumon) nối với những nấc thang kéo dài đến cổng núi.

Hàng cây tuyết tùng vươn mình đến vô tận trong không gian, trải dọc khắp cung đường đến chân núi. Và sừng sững giữa khung cảnh ấy là tứ cước môn chóp mái cổ kính.

Bỗng──

Thấp thoáng có bóng đen từ trong khoảnh tối của khu rừng.

Chiếc bóng chạy dọc theo hàng cây cao, bay ngang qua cánh cổng và hướng thẳng về phía sân đền.

Một chiếc bóng nhỏ.

Là một con quạ.

Nhưng có gì đó chưa phải lắm. Chỉ khi Tadanori vô tình đưa mắt nhìn theo thì ông mới nhận ra──chú quạ này có đến ba chân. Trước khi đầu óc kịp xử lý thông tin trước mắt, linh tính ông liền hiểu ra ngay khiến toàn thân ông khẽ run lên. Chú quạ ba chân lướt nhẹ qua đỉnh đầu Tadanori. Khi nó sắp bay đến khu vực sảnh chính nằm phía bên trong sân đền thì,

Phành phạch──

Chú ta vỗ cánh rõ to và mạnh, khiến cho những đốm sáng xen kẽ những sợi lông vũ đen tuyền tung bay khắp chốn, rồi đáp xuống ngay trước sảnh.

nmDv6pt.jpeg

Tadanori dụi mắt và chớp liên tục vài cái. Đúng là có con quạ vỗ cánh và đáp xuống──nhưng vào khoảnh khắc ông nghĩ là nó đã đáp xuống, thì lại có một người trong chiếc áo choàng đen đứng đó.

Bóng người vừa biến thân ra từ một con quạ trước đó, bước lên từng bậc thang vào sảnh chính, không mấy để tâm đến Tadanori đang nhìn chằm chằm trong niềm kinh ngạc.

Nhưng người ấy lại dừng bước ngay trước lối vào sảnh đường. Mắt cậu hướng vào bên trong, chắp hai tay phía trước. Chàng trai trẻ cúi đầu kính cẩn.

“──Om sojirishta sowaka.”

Cậu niệm chân ngôn của Diệu Kiến Bồ Tát, vị thần được thờ phượng nơi sảnh chính. Cách thức của cậu trông khá thoải mái, thậm chí là mang lại cảm giác thân thuộc đến lạ kỳ. Sư Tadanori đang đứng như trời trồng gần đấy, trông thấy vậy cũng bình tâm lại được chút ít.

Hoàn thành bài niệm, cậu trai cúi đầu một lần nữa.

Sau đó cậu quay lưng lại với phía sảnh.

Đó là một cậu thiếu niên.

Nhưng “sự hiện diện” mà cậu mang lại──không, “phẩm chất” mà cậu toát nên có hơi khó lý giải một chút. Ta có thể cảm thấy được sự uyên thâm ở nơi cậu. Vẻ ngoài giản dị của cậu thể hiện sự trưởng thành thường ít thấy ở độ tuổi cậu.

Chiếc áo choàng cậu khoác quanh người sở hữu màu đen bóng của sơn mài, và dường như được hình thành từ rất nhiều lông quạ. Tadanori biết tên của nó. Là “Áo choàng Quạ”. Và ông cũng ngay lập tức đoán được tên của người khoác chiếc áo đó.

Tsuchimikado Harutora. 

Không phải──Ông chắc nịch điều này từ trong tiềm thức.

Nó không chỉ nằm ở lượng linh lực khổng lồ, hay phẩm chất mà chàng trai sở hữu. Nó cũng không phải là phong thái uyên thâm hay tài năng của một Âm Dương Sư. “Đó” là một điều Tadanori dường như biết rất rõ, vượt trên cả logic, là điều kiện cần và đủ xâu chuỗi tất cả lại với nhau.

Rằng cậu trai ấy──đích xác là Tsuchimikado Yakou.

Chàng trai nhận thấy có ánh mắt dõi theo mình và nhìn sang phía Tadanori.

Nhưng cậu chỉ nhìn bằng bên mắt phải.

Mắt trái của cậu được che phủ bằng một cái băng mắt. Mảnh băng mắt làm từ vải gấm với họa tiết tinh xảo vắt chéo qua hốc mắt trái cậu.

“Ông sư gì ơi!”

Chàng trai cất tiếng gọi.

Tadanori nhìn quanh hai bên của ông; sau khi xác nhận không có ai khác ngoài bản thân mình, ông trỏ tay về phía mình, đáp,

“Có tôi!”

Chàng trai khẽ gật đầu.

“Ở đây có ai tên là Jougen không? Tôi muốn nhờ ông truyền tin giúp tôi. Rằng Tsuchimikado đã đến rồi đây.”

Cậu nói năng thật cởi mở và thẳng thắn. Hóa ra Yakou là người như vậy à.

Đột nhiên, không vì bất kỳ nguyên do nào cả, ký ức mười năm về trước ùa về trong ông. Tadanori nhớ rằng ông từng có những đồng nghiệp rất hâm mộ Yakou. Makihara và Mutobe. Còn có cả Etou──nếu nhớ không nhầm thì cậu ấy là người ở cùng với hai người kể trên. Ông nhớ lại những mô tả chân thực về Tsuchimikado Yakou mà họ thêu dệt nên.

Âm Dương Sư vĩ đại nghìn đời, là người sáng lập nên Âm Dương Thuật hiện đại, đồng thời là người vực dậy sự hồi sinh của phép thuật Nhật Bản. Một thiên tài được mọi người ca tụng là tái sinh của chính tổ tiên ông, Abe no Seimei. Họ vô cùng hào hứng khi giải thích với tiền bối như Tadanori đây về những thành tựu không ai sánh được của Yakou. Ánh mắt bọn họ ai nấy đều lấp la lấp lánh.

Và giờ đây, bậc vĩ nhân ấy đang nói chuyện với ông. Vị thiền sư cứ đứng đấy, người thơ thẩn cho rằng bản thân đang nằm mơ giữa ban ngày.

“…Um? Ông là sư thầy của đền mà… đúng không? Tôi nhớ là đã có gửi thư hồi âm, nhưng không lẽ nó vẫn chưa đến tay mọi người ư?”

Chàng thiếu niên gãi đầu bối rối trước một Tadanori cứng đờ. Dù vậy, cơn bão lòng trong ông cứ càng ngày mạnh lên, không có dấu hiệu lắng xuống.

Trước mắt ông chính là biểu tượng của “sự đổi mới” mà ông luôn sợ hãi và né tránh.

Đồng thời cũng chính là tượng đài cho cái nền móng của thế giới mà ông đã sống đến tận ngày giờ này.

Bản thân ông chỉ là một Âm Dương Sư đáng thẹn, bị xã hội ruồng bỏ không còn nơi nào để trở về, và rồi trôi dạt vào ngôi đền hắc ám. Và giờ đây, nhân vật huyền thoại mang trong mình huyết quản của gia tộc Âm Dương Sư cổ xưa, đang nói chuyện với ông một cách thoải mái không chút giả tạo.

Tadanori không thể tưởng tượng nổi một viễn cảnh như hiện tại.

Lúc này, người của tu viện từ các gian nhà lân cận và từ giảng đường đều đổ ra tập trung hết tại sân bãi. Tất cả đều chết lặng, mắt dán vào cậu thiếu niên đang đứng trước sảnh chính. Nhìn tổng quan thì chàng trai dường như bị áp đảo về mặt số lượng──nhưng cậu không tỏ ra sợ sệt gì cả──mà chỉ nở một nụ cười ngượng nghịu như thể không biết mình nên làm gì tiếp theo.

Bỗng,

“Cuối cùng ngài cũng đã đến.”

Một giọng nói trầm vang tới tai mọi người.

Ta cũng dễ dàng nhận thấy sự phấn khích khó kiềm trong câu nói ấy. Tadanori quay đầu về phía chủ nhân của giọng nói đó──Jougen chầm chậm bước ra từ dãy nhà trọ. Lạ thay, trang phục ông có phần không gọn gàng. Ông ta chạy về hướng này.

Khuôn mặt Jougen như bừng tỉnh khi trông thấy cậu trai trẻ.

“Lần đầu vinh hạnh được gặp mặt ngài Tsuchimikado. Bần đạo là hòa thượng Jougen.”

Khi giới thiệu bản thân, ông cũng mau chóng chỉnh trang lại diện mạo của mình. Cậu thiếu niên đáp, “Hân hạnh được gặp ông.”

Biểu cảm của cậu đã chuyển dịch khác đi so với lúc nói chuyện với Tadanori. Vẻ thân thiện và cởi mở vẫn giữ nguyên, song giờ đây đã có thêm khí chất tự tin, khảng khái cùng nụ cười dũng cảm như người chiến binh khi đứng trước một đối thủ xứng tầm──tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, nhưng cũng không kém phần thách thức ẩn sau đó.

Chàng trai mở lời,

“Hòa thượng Jougen. Tôi muốn hỏi rằng liệu có phải ông là người đã ‘triệu hồi’ thứ đó không?”

“Chính xác là ta đây. Bần đạo rất lấy làm cảm kích khi mà giao ước năm xưa vẫn được giữ trọn đến ngày nay, dù đã sau ngần ấy năm. Điều này mang ý nghĩa rất lớn. Cũng như ngài đã cất công đến tận nơi đây… Không, vào thời điểm này, bần đạo nên nói là ‘Mừng ngài đã trở về’.”

Nói rồi, Jougen đứng thẳng người, kính cẩn nghiêng mình trong khi tà áo ông lả lướt trong gió thoảng.

“Hỡi Viện chủ của Bắc Đẩu Tinh Sơn, Tsuchimikado Yakou.”

Toàn thể đám đông như bị khuấy động bởi những câu từ ấy. Ngay cả Tadanori cũng không khỏi bàng hoàng, “Sao chứ?”.

Khó cho mình rồi đây. Chàng trai thở dài, vẻ mặt cậu có hơi khiên cưỡng.

“Hòa thượng à, giờ đây tôi là Tsuchimikado Harutora.”

Jougen ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười.

“Thưa vâng. Vậy thì ngài Harutora──là một trong những thiền sư nắm giữ trọng trách trông coi ngôi đền trong khoảng thời gian ngài đi vắng, bần đạo giờ đây xin được nhiệt liệt hoan nghênh sự trở về của ngài.”

Yuge đã chậm chân hơn Jougen──nguyên do không đâu khác chính là Miyoshi.

“Cô Yuge! Câu chân ngôn vừa rồi chính là tiếng còi báo hiệu rằng Tsuchimikado Harutora đã đến núi. Nếu cô cứ xông ra không chút dự tính như vầy, lỡ như cô bị cuốn vào một trận đấu ma thuật thì sao!? Tôi không yêu cầu cô phải làm gì, nhưng xin hãy hết sức thận trọng.”

Theo như trên, Yuge đã để Jougen một mình xông thẳng ra sân đền. Đầu tiên, cô dựng một kết giới đủ mạnh cho cô và Miyoshi; dĩ nhiên là không thể thiếu ma thuật ẩn mình, sau đó nối bước theo sau vị hòa thượng. Ngoài ra, cô cũng không đi theo đường thẳng, mà bọc vòng theo khu vực giảng đường nằm phía sau sảnh chính hướng ra sân bãi.

Hai người đến vào lúc Jougen đang cúi mình, Yuge núp sau gốc cây tuyết tùng liền hướng mắt về “Đại sảnh Ma thuật” khi cô nghe cụm “Vị thần Bắc Đẩu Tinh Sơn” từ chính miệng nhà sư kia.

Có chàng thiếu niên mặc đồ đen đứng lặng lẽ ngay chính giữa tu viện. 

Cô liền nhận ra khuôn mặt ấy trên tấm truy nã của Cục Điều tra ma thuật. Cậu thiếu niên một mắt. Cậu thẳng thắn nói ra cái tên trùng với lệnh truy nã.

“Hòa thượng à, giờ đây tôi là ‘Tsuchimikado Harutora’.”

“Thưa vâng. Vậy thì ngài Harutora──là một trong những thiền sư nắm giữ trọng trách trông coi ngôi đền trong khoảng thời gian ngài đi vắng, bần đạo giờ đây xin được nhiệt liệt hoan nghênh sự trở về của ngài.”

Chính cậu ta. Tsuchimikado Harutora.

Toàn thân Yuge giật mạnh. Nếu thế thì trang phục cậu ta khoác trên người kia đích thị là cấm ma cụ “Áo choàng Quạ” của Yakou, thứ đã châm ngòi cho cuộc bạo loạn tại Bộ Âm Dương Sư vào năm ngoái. Nhưng lạ kỳ thay──Thức thần hộ vệ của cậu đâu? Hishamaru và Kakugyouki đâu rồi? Họ có thể chưa hiện hình, nhưng chắc chắn là đang ở gần đây. Trí óc Yuge cố gắng xâu chuỗi từng mảnh thông tin thu được trong khi lòng cô như lửa đốt.

Nhưng,

──Trở về ư?

Ban đầu cô cứ ngỡ bản thân bỏ sót chi tiết nào đó. Tuy nhiên, cô không phải là người duy nhất. Toàn bộ những ai có mặt tại đó đều bị câu từ của Jougen làm cho kinh ngạc.

Nếu nhớ không lầm, “Viện chủ” sẽ là người phụ trách cai quản một tông phái. Hay nói cách khác, Jougen muốn ngụ ý chỉ người đứng đầu Đền Shingon Seisuku này.

“Yakou là người đứng đầu ngôi đền hắc ám ư?”

“……Tôi cũng chưa từng nghe qua chuyện này. Nhưng có một điều kỳ lạ là……”

Mặc dù Miyoshi cũng có thắc mắc tương tự, giọng ông lại chất chứa tính hiếu kỳ thuần túy.

Mỗi khi có việc gì ảnh hưởng đến an nguy của bản thân Miyoshi là ông ta tỏ ra nghiêm trọng vô cùng. Nhưng trong tình huống nhạy cảm như bây giờ thì ông đang khá ung dung. Phải chăng ông ấy tin tưởng thực lực của Yuge?

Nhìn chung, người đang tỏ ra rối bời nhất lại chính là “Viện chủ”.

“Hòa thượng Jougen, tôi rất lấy làm hân hạnh bởi sự tiếp đón nồng hậu này, nhưng tôi không nhớ là mình có từng nhậm chức Viện chủ gì đó. Đồng ý là Đền Seishuku từng giúp đỡ tôi ít nhiều, thậm chí còn có đề bạt tôi lên làm Viện chủ, nhưng──”

“Chính hòa thượng Shinra đã để lại di ngôn rằng ngài đã chấp thuận chức danh trên.”

“Con người đó…… vẫn cứ tùy tiện hết sức…”

“Hơn nữa, ngài Harutora… chính ngài đã đáp lại lời mời của bần đạo. Vào đêm tối bảy ngày trước, bần đạo đã thực hiện nghi pháp Hộ Ma tại Đại sảnh Ma thuật này. Mặc dù có hơi mất chút thời gian, ngài đã xuất hiện nơi núi thiêng, đúng như lời sấm truyền của thiền sư Shinra. Điều này chỉ có thể là ngài đã thực hiện đúng với lời giao ước năm xưa.”

“Thôi thì, đã hứa thì phải giữ lấy lời. Chưa kể tôi còn là người chịu ơn nơi này.”

Cậu trai Harutora nhăn nhó.

Nhìn một cách khách quan mà nói──đây quả là một cảnh tượng khó hiểu. Về cuộc đối thoại giữa chàng trai trẻ trông khá vô tư cùng sư thầy trông khá nghiêm nghị. Song, người đang tỏ ra cung kính lại là nhà sư già kia; về phía chàng trai, dù không tỏ ra thô lỗ, cậu vẫn có một thái độ chuyện trò khá bằng vai phải lứa. Và có thể thấy rõ rằng họ thấu hiểu lẫn nhau, như thể có những điều mà chỉ hai người họ mới biết.

Tsuchimikado Harutora. 

Cậu vừa là cựu học viên được sinh ra trong Phân gia của gia tộc Tsuchimikado, đồng thời cũng là Âm Dương Sư vĩ đại Tsuchimikado Yakou, người đã có công vực dậy sự hồi sinh của phép thuật vào thời chiến. Đoạn đối thoại vừa qua đã phần nào làm sáng tỏ “sự thật” cho những ai từ phe thứ ba như Yuge.

“Ngài Harutora.”

Jougen gọi tên cậu──và cũng là Yakou.

“Khi ta kính mời ngài đến với nơi này, ta không có nguyên do gì sâu xa hơn nữa. Ta đã chứng kiến những cống hiến to lớn và sự thật rằng ngài chính là tái thế của Tsuchimikado Yakou - Viện chủ của Đền Seishuku. Hơn nữa, xét trên tình hình hiện nay của giới phép thuật, bần đạo cho đây cũng là lúc thích hợp để mời ngài đến.”

“……Ông đang tỏ ra quá khiêm nhường rồi đấy. Theo ông ‘thích hợp’ là như thế nào?”

“Vì ngài vốn đã rất cảnh giác với động thái của Bộ Âm Dương Sư nên bần đạo sẽ không đề cập thêm nữa. Ta xin được tỏ bày thẳng thắn. Ngôi đền này đang gặp nguy hiểm. Nếu cứ để mọi việc tiếp tục vận hành theo hướng vốn có của nó, bề dày lịch sử của Đền Seishuku sẽ đi đến kết thúc trong vài năm nữa.”

“………”

Lời tuyên bố đầy đanh thép đến từ Jougen. Harutora làm thinh. Tuy nhiên, chính những nhân chứng xung quanh thì đang run rẩy không thôi. Lời nói của Jougen thật sự đã kích động bọn họ.

Jougen không bận tâm đến điều đó, tiếp tục,

"Bộ Âm Dương Sư tự khắc có toan tính của họ. Và những động thái của họ đều không can dự gì đến ngôi đền. Nơi này tách biệt hoàn toàn khỏi thế sự ngoài kia. Tuy có đôi ba lần Đền Seishuku nhận những ‘phần việc’ nói chung, song tất cả đều chỉ hướng đến mục tiêu rèn luyện ma thuật của bản thân. Giờ đây Bộ lại đe dọa là sẽ bắt giữ hoặc lấy mạng chúng ta──nhưng thực ra đó chỉ là ‘bề nổi’ của câu chuyện đằng sau đó. Cả hai phe đều chưa từng có va chạm thì làm thế nào mà có thù ghét cho được.”

Không dừng lại ở đó,

“Nhưng nếu Bộ thực lòng có ý định can thiệp vào ngôi đền, chúng ta không bao giờ cho phép điều đó. Ngôi đền sẽ không dung thứ cho bất kỳ hành động nào như trên. Đúng, ngôi đền có thể là ‘chén độc dược’ đối với cộng đồng phép thuật. Nhưng ‘độc’ đôi khi lại là thuốc trị bách bệnh. Ma thuật cũng vậy, cũng đều tồn tại hai phần Âm - Dương. Việc chối bỏ hoàn toàn một phần sẽ không mang lại lợi ích gì ngoài sự hỗn mang. Nếu Bộ vẫn buộc chúng ta trở về dưới sự kiểm soát của họ thì chính họ mới đang phá vỡ cán cân của thế giới ma thuật.”

Jougen dõng dạc đưa ra lời nhận định. Ông giờ đây như một nhà sư giảng giải về quy luật của vũ trụ.

Yuge cau mày, trưng ra vẻ mặt cay đắng. “Đây là điều khiến họ không bằng lòng……”, Miyoshi thầm thì.

“Không thể phủ nhận rằng sức mạnh của Bộ thực sự quá lớn. Vượt trên cả sức chống đỡ của ngôi đền. Nếu thực sự có một con đường…… một hướng đi để mà có thể giúp ngôi đền sống sót… thì đó chỉ có thể là ngài Harutora. Chỉ khi ngài dẫn dắt chúng ta đối đầu với Bộ thì mới có cơ may.”

“………”

“Đây không đơn thuần là vì lợi ích của riêng tu viện nữa. Hiện nay ngài đang phải một mình chiến đấu với Bộ Âm Dương Sư. Mặc dù lý do cho việc đó nằm ngoài tầm hiểu biết của già, nhưng già tin chắc rằng khi thời điểm cần thiết đến, ngôi đền sẽ đóng góp công ích không nhỏ cho ngài. Cùng với nhau, ngài và chúng ta sẽ trở thành ‘bầu độc dược’, trở thành phần ‘Âm’. Đến cuối cùng, phần ‘Âm’ này sẽ chỉ ra sự ngu ngốc của Bộ trong việc cố gắng theo đuổi phần ‘Dương’ một cách cuồng si, để rồi đẩy mạnh sự phồn thịnh của thế giới ma thuật. Ngài Harutora, bần đạo kính cẩn van nài ngài hãy nắm giữ vai trò Viện chủ của Đền Seishuku.”

Jougen dõng dạc đưa ra lời đề nghị bằng cả tâm can của mình. Sức mạnh tuôn trào bên trong ông cùng thanh âm vang vọng khắp núi rừng mỗi khi ông cất tiếng.

──Ông ta thật sự quá lố bịch.

Sau khi chứng kiến màn trao đổi tư tưởng giữa Jougen với Ri’an thì Yuge cũng đã phần nào dự đoán được viễn cảnh trên. Không ngờ ông ta thực sự dám đi thách thức Bộ Âm Dương Sư. Hơn nữa, ông ta còn là người có tiếng nói trong Đền Seishuku, nên một lời đã nói thì sẽ như đinh đóng cột.

Yuge lập tức tiến hành phân tích. Nếu Tsuchimikado Harutora gia nhập Đền Seishuku, mối hiểm họa đến từ đảng phái này sẽ còn lớn mạnh đến mức nào nữa?

Tuy nhiên, trước cả khi cô kịp tìm ra câu trả lời,

“Xin lỗi, nhưng tôi đành phải từ chối ông rồi.”

Harutora thẳng thắn đưa ra quyết định.

Sắc mặt của Jougen vẫn không đổi khác. Dẫu vậy, dòng chảy sức mạnh của ông đã có chút lay động.

“……Liệu bần đạo có thể được biết lý do vì sao không?”

“Tôi vốn không hề có ý định gì như thế ngay từ ban đầu. Xin thứ lỗi cho tôi trước, nhưng khi nghe ông nói về việc cùng chống lại Bộ, tôi phải nhìn nhận một điều là Đền Seishuku thực sự không giúp được gì cho tôi cả. Tôi hiện đang phải sống ẩn mình đấy ông có biết không? Nếu để bị phát hiện thì coi như tiêu tùng. Tôi không biết ông nghĩ thế nào về tôi…… nhưng tôi thực sự không quyền năng đến thế đâu.”

Nói xong, Harutora nhún nhẹ đôi bên vai.

Câu nói của cậu không có chút tự cao hay tự ti gì bản thân cả. Mà trái lại, chính cái thái độ vô tư của chàng trai đã khiến cho Yuge thấy có chút bất an, đặc biệt là khi cô đang đứng ở vị thế đối địch với cậu.

Harutora nói tiếp,

“Thật lòng mà nói, sở dĩ tôi đáp lại lời ‘triệu gọi’ của hòa thượng là vì tôi có việc riêng với Đền Seishuku. Một khi xong việc thì tôi sẽ mau chóng rời đi. Cho tôi xin lỗi nếu có gây ảnh hưởng đến mọi người.”

“……Việc riêng ư?”

“Phải. Hmm…… Tôi không biết giờ ông ấy được gọi là gì, nhưng có ai ở đây tên là Sen không?”

Lần đầu tiên Jougen tỏ vẻ khó chịu với câu hỏi của Harutora.

“……Sen vẫn còn sống. Nhưng cũng chỉ là một người giúp việc trong tu viện. Bần đạo cho rằng ngài cũng không nên chú ý đến một kẻ như vậy làm gì.”

Lời nói của Jougen có pha chút vẻ bực dọc. Thấy vậy, Harutora mỉm cười một cách tinh quái.

“Tôi hiểu rồi. Hóa ra ông là môn sinh của Shinra… Nhưng Shinra có bao giờ nói với ông là đừng bao giờ bỏ ngoài tai lời răn dạy của Sen chưa? Khác với ông hiện giờ, Shinra cực kỳ tôn trọng Sen đấy.”

“……Ta mong là ngài hiểu điều này, thưa ngài Harutora. Mặc dù thiền sư Shinra là một người xuất chúng, người cũng có những khuyết điểm.”

“Haha. Nói vậy cũng không sai.”

Harutora cười khoái chí. Thật khó tin khi cậu có thể thoải mái đến vậy dù đang đối diện với Jougen.

“Không nói về vấn đề đó nữa. Chỉ cần biết ông ta còn sống là được. Tôi sẽ tự đi tìm Sen. Tôi bắt đầu thấy có chút hoài niệm về Đền Seishuku rồi đó.”

Thế rồi cậu chống hai tay bên hông và nhìn quanh một lượt. 

“…Mọi người gìn giữ nơi này tốt thật đấy.”

Lời thì thầm của cậu trai đã thể hiện một thứ cảm xúc dường như không phải của cậu. Vào lúc đó, Yuge đã trông thấy linh hồn đang trú ngụ bên trong cậu.

Cậu ta là – Tsuchimikado Harutora.

Cậu ta là – Tsuchimikado Yakou.

Jougen tiếp nhận lời chối từ của Harutora với biểu cảm cứng đờ. Ông nắm chặt lòng bàn tay lại.

“…Thế là đàm phán thất bại. Âu cũng là do sự bất tài của bản thân bần đạo. Bần đạo lấy làm hổ thẹn khôn cùng.”

“Đừng suy nghĩ quá nhiều về nó mà. Có thể điều tôi sắp nói ra đây sẽ hơi thất lễ, nhưng tôi thấy bản thân không có bất cứ nghĩa vụ gì phải nghe theo lời ông.”

Harutora mỉm cười. Nhưng lần này đó là nụ cười không biết e sợ.

Jougen cũng mỉm cười theo - một cách cứng nhắc. Bầu không khí giữa họ gia tăng đột biến, khiến cho những người chung quanh đều nín thở.

“Ngài Harutora.”

“Thưa hòa thượng?”

“Rất đáng tiếc, ta phải bắt giữ ngài.”

“Và tôi từ chối bị như thế.”

“Không có ngài thì không cách nào ngôi đền có thể tồn tại.”

Jougen kiên quyết với lời nói. Harutora chỉ đành vò đầu trong sự chán chường.

Bỗng,

“──Đến đây thôi. Hãy mau lui ra, Jougen.”

Bỗng có một Thức thần hiện hình ngay trước mặt Harutora. Yuge cùng với những người chung quanh giật thót và bất giác cảm thấy rùng mình.

Đó là một người phụ nữ xinh đẹp.

Cô tỏa ra khí chất cao quý và trang nghiêm của một nữ chiến sĩ trẻ tuổi, nhưng đồng thời cũng sở hữu cho mình sức hấp dẫn nhất định. Những tiêu chuẩn tưởng chừng như đối lập lại được thể hiện một cách hài hòa ở nơi cô. Đôi mắt xanh tinh tường và sắc sảo. Khoác trên mình bộ quân phục chỉ càng tôn lên cái đẹp vô chừng của cô.

Tuy nhiên, ngoại hình của cô lại khác hoàn toàn so với con người. Trên đầu cô có một cặp tai thú, cùng với cả chiếc đuôi hình lá đung đưa ở đằng sau.

Cô là một tinh linh sống. Hơn nữa còn là dạng “kitsune”.

“Trước hết, chủ nhân của ta không có nghĩa vụ phải thực hiện lời cầu khẩn của ông. Chưa kể ngài ấy cũng không được lợi gì trong việc này. Nếu ông vẫn cố chấp với ảo tưởng bản thân và mưu hại chủ nhân, thì dù cho đó có là ngôi đền có mối quan hệ với chúng ta, chúng ta cũng sẽ không nhân nhượng.”

Người phụ nữ tuyên bố một cách lạnh lùng.

Và rồi──

“……Hừm, ta có hơi chán rồi. Cậu có thấy vậy không, Harutora?”

Một Thức thần khác hiện ra bên cạnh Harutora.

Lần này là một người đàn ông.

Và anh rất to lớn. Chỉ đứng thôi cũng đã chạm đến mái hiên của sảnh đường. Mặc dù sở hữu thể hình vạm vỡ, bộ suit kia lại mang lại cho anh ta vẻ ngoài khá lỗi lạc. Mái tóc vàng óng làm cho ai cũng tưởng anh đang đội một chiếc vương miện. Anh nhoẻn miệng cười tỏ vẻ thích thú khi nhìn Jougen.

Ống tay áo bên trái của anh đung đưa trong gió, dường như không có hình thù cụ thể──hay đúng hơn, là không có gì cả. Nhưng không chỉ có thế. Toàn bộ con người anh đang tỏa ra thứ khí tiết đầy hắc ám. Là “yêu khí”. Không thể nhầm lẫn──anh chính là một oni. Không những vậy, anh còn là “Oni Một Tay” đã tồn tại từ thời thượng cổ.

“Ta cũng phần nào đoán là sẽ vầy. Chỉ là nó xảy ra sớm hơn ta nghĩ.”

Âm giọng trầm ấm mang chút gì đó quyến rũ.

Yuge không dám thở mạnh trước sự xuất hiện của hai Thức thần.

Một Thức thần dạng “kitsune” và oni một tay……… Đó đích thị là hai trợ thủ đắc lực của Yakou: Hishamaru và Kakugyouki. Sự hiện diện thật quá áp đảo, không giống như chủ nhân Harutora của họ vẫn đang khá ung dung tự tại. Khoảnh khắc hai người họ xuất hiện, cảm giác như cấp bậc của Harutora vừa được nâng lên vị trí cao hơn. Và tất nhiên rồi. Một kẻ mà có thể có hai Thức thần hộ vệ như thế này không thể nào là tên gà mờ vô danh nào đó được.

Đột nhiên Miyoshi hét lớn “Cô Yuge!”

Cái──?

Yuge “chạm mắt” với Kakugyouki.

“Ồ? Bộ Âm Dương Sư lại tính làm gì đây? Mặc dù là kẻ thù, nhưng giờ chúng ta lại có một kẻ thù chung… Sao ta không thử hợp tác với nhau một lần xem?”

──!!

Chết rồi. Ngay khi Yuge vừa nhận ra thì thuật ẩn mình đã bị gỡ bỏ tự khi nào không biết.

Vì quá tập trung “quan sát” hai Thức thần mà cô dừng thi triển thuật ẩn mình. Lỗi cơ bản nhất. Hoặc cũng có thể là cô đã bị phát hiện từ lâu. Tuy ẩn mình thất bại, nhưng cô vẫn còn kết giới. Yuge mang vẻ mặt u ám bước ra khỏi gốc cây tuyết tùng. 

Jougen vẫn điềm tĩnh; dường như đã phần nào đoán được. Harutora cùng những người chung quanh đều hướng mắt về Yuge.

Ngay giây sau, Miyoshi cũng xuất hiện.

“Chúng tôi xin khẳng định bản thân không có liên quan. Mong mọi người lượng thứ.”

Ông tuyên bố đầy dõng dạc, mặc dù đang núp sau lưng Yuge. Yuge cũng đã phần nào quen với cung cách của đồng nghiệp, nhưng cô vẫn không khỏi cảm thấy kì quặc, nhất là khi họ là những Thiên Tướng.

Harutora không để tâm mấy và đáp,

“Cảm ơn các người… chắc vậy? Ý tôi là, tôi đang là tội phạm truy nã đúng không? Nên là…… mong mọi người hạn chế tiếp xúc với tôi để tránh trở thành đồng lõa hoặc gây cản trở cho tôi.”

Anh nở một nụ cười với Miyoshi và Yuge.

Trông cậu rất vui. Có vẻ cậu đang tận hưởng tình huống hiện nay.

“Vô niệm làm sao.” Jougen nói.

“Nhưng cũng không thể làm gì hơn. Vả lại──ngài Harutora, ngài có hơi xem thường già đây rồi.”

Ngay lập tức.

Kết giới của Yuge vỡ tan hoàn toàn.

“──Cái!?”

Yuge và Miyoshi sốc ra mặt. Cả Hishamaru và Kakugyouki đều tròn xoe mắt trước khi cảm nhận được sự nhiễu động thoáng chốc trên cơ thể.

Nếu nhận thấy Jougen kết ấn hay niệm chú thì Hishamaru sẽ không chần chừ mà xông đến kết liễu ngay.

Đằng này Jougen lại không làm gì cả.

Người thi triển phép lạ không phải là Jougen, mà là các sư thầy đã dõi theo từ xa. Tất cả đồng loạt thi triển khi nhận được mật hiệu “vô niệm” từ Jougen.

Phạm vi của phép dần mở rộng ra khắp đại sảnh.

Là một kết giới. Và kết giới này lại cắt đứt dòng chảy linh lực trong cơ thể. Từng có một kĩ thuật của Minh Vương A-ca-la nôm na là “phép hộ thân”, và kết giới này cũng có phần tương tự──hay chính xác hơn thì đây là một “trận pháp”.

Tuy nhiên quy mô thì khác hẳn. Thông thường phép chỉ thi triển được cho một người; người đó sẽ chặn đứng hoặc cắt đứt mọi ma thuật từ bên ngoài. Nhưng trận pháp này được triển khai qua nhiều bước phức tạp, đến mức nó gần như bao phủ toàn bộ ngọn núi.

Trận pháp hợp nhất với kết giới dưới chân núi, tạo thành một công trình liền mạch. Yuge liền nhớ lại cánh cổng núi lúc vừa đến núi.

Đó là cánh cổng làm ranh giới của toàn bộ ngón núi, và đã có một lớp kết giới mỏng được áp trên đó. Trận pháp vừa triển khai đã ghi đè kết giới, tạo nên một vùng phép nơi mà mọi phép thuật đều không dùng được.

Là một chuyên gia về kết giới, Yuge đã ngay lập tức nắm được tình hình hiện giờ.

Trận pháp này hoàn toàn trung hòa mọi thuật thức của bất kỳ Âm Dương Sư nào. Để có thể làm được như vầy yêu cầu nhiều điều kiện khắt khe: vị trí phân bổ linh lực, môi trường linh lực, dòng chảy linh lực của địa mạch──tất cả đều phải được đáp ứng một cách hoàn hảo. Chưa kể, cần phải thiết kế loại phép thuật dung hòa tất cả các yếu tố trên. Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến trí óc cô như quá tải. Nhưng có một điều chắc chắn rằng đây là tuyệt tác của một thiên tài.

Hishamaru ngước lên nhìn, không khỏi tặc lưỡi tỏ vẻ khó chịu. Tai cô liên tục nhiễu động. Kakugyouki lẩm bẩm trong miệng rồi “Heh” như thể ấn tượng với những gì đang diễn ra. Hai Thức thần rõ ràng là có bị ảnh hưởng. Thật ngạc nhiên khi họ vẫn còn hiện hình, nhưng ngay cả thực thể như vậy cũng không tránh khỏi sự nhiễu động.

“──Ngài thấy thế nào?”

Jougen nở một nụ cười khiêm tốn.

“Ngài Harutora──không, ngài Yakou. Đây chính là trận pháp đầu tiên nhất mà ngài từng thi triển lên ngọn núi này. Tất nhiên là già có tinh chỉnh đôi chút. Bần đạo e rằng ngay cả ngài cũng sẽ không thể phá giải được nó.”

Harutora cười cay đắng “Ừa…”

“Có thể sẽ không phá giải ngay được. Nhưng kế hoạch là gì? Nếu ông sử dụng trận pháp khống chế linh lực, thế chẳng phải cả ông cũng sẽ chịu ảnh hưởng ư?”

“Ngài là một Âm Dương Sư vĩ đại, quả thật. Nhưng để có thể trở thành Viện chủ của ngôi đền hắc ám này, ngài sẽ cần phải biết sử dụng ma thuật ở một góc độ rộng hơn.”

Jougen giơ tay phải lên. Với tín hiệu đó, các sư thầy lũ lượt tiến vào trong sân.

Tất cả đều trang có súng trên tay. Một số còn có vũ khí tự động. Giờ thì họ trông giống tăng binh [note75804] hơn rồi đấy.

“‘Công việc’ của tu viện nó đa dạng hơn các người nghĩ. Chúng ta không cố chấp bám theo phương pháp truyền thống. Việc sử dụng các loại công cụ khác để đạt được mục đích cũng có thể gọi là một dạng ma thuật. Dù vậy, ta cũng không mong muốn phải nổ súng nơi thiền chùa thanh tịnh. Xin tất cả đừng chống đối chi thêm nữa.”

Có khoảng mười bốn hoặc mười lăm người. Trong số đó còn có cả những “tín đồ” mới đến. Quá nửa số nhân sự ở tu viện là đã về phe của Jougen. Tất cả đều đồng loạt giương họng súng về phía Harutora.

“Lũ khốn!”

Hishamaru hét lớn, mặc cho những nhiễu động trên người cô. Cô cau mày trong giận dữ. Thực lòng mà nói, cô cũng khó có thể bảo vệ được Harutora trước thế gọng kìm này nếu không dùng được Âm Dương Thuật. Không nói cũng biết - Kakugyouki cũng chịu ảnh hưởng tương tự. 

Đây chính là con bài tẩy của Đền Seishuku, nhằm khắc chế tái sinh của Yakou - Harutora, và cả hai Thức thần của cậu ấy. Đó chính là trận pháp khống chế linh lực.

“Ngài Harutora, xin hãy mau đầu hàng.”

Ngay lúc này toàn bộ Linh Phù Sảnh đều đã bị vây kín bởi các tăng binh. Yuge đứng chịu chết, mồ hôi lăn dài trên trán cô.

──Tệ rồi đây. Phải nói là rất tệ.

Ngôi đền nay đã hoàn toàn làm rõ thái độ đối địch với Bộ Âm Dương Sư. Nếu là vậy thì sau khi bắt giữ Harutora, Jougen chắc chắn sẽ không để nhóm Yuge bỏ trốn. Họ có thể cũng sẽ bị bắt giữ.

Yuge đảo mắt nhìn sang Miyoshi. Thường ngày thì vẫn làm mặt lạnh, nay ông ta cũng không khỏi cau mày khó chịu. Nhưng Miyoshi đành câm nín khi không có diệu kế để thoát khỏi tình huống này.

“……Tch.” Harutora tặc lưỡi.

“Mới đây ông nói đủ thứ trên đời với tôi, nhưng bây giờ ông đang hành xử y hệt mấy tên yakuza đấy có biết không?”

“……Ngài có thể khiển trách bần đạo bao nhiêu cũng được.”

“Không không, tôi không phiền lòng gì ông cả. Tôi cũng có phần đồng ý với quan điểm ‘phải biết sử dụng ma thuật ở một góc độ rộng hơn’. Giờ tôi sẽ thể hiện cho ông thấy điều đó – cách mà tôi sử dụng ma thuật.”

Nói xong, Harutora giơ tay cao lên không trung.

Cậu bình thản tới độ các tăng binh còn không kịp bóp cò. Chỉ có Jougen khẽ cử động, nheo mắt quan sát Harutora. Kỳ lạ thay, thứ trong tay cậu lại không phải là bùa lệnh hay ma cụ. 

Đó là một chiếc điện thoại.

“Để mà phải đặt cho nó một cái tên, tôi sẽ gọi đây là ‘giải pháp quân sự’.”

Harutora nở một nụ cười hắc ám. Ngay lập tức, một chiếc bóng lớn bao trùm cả khoảnh sân nơi tất cả đang tụ tập.

Yuge theo phản xạ nhìn lên──đôi mắt cô mở to. Có một đàn chim đang sà xuống khoảnh sân đền từ trên bầu trời. Không chỉ có lác đác vài con, mà phải là hàng chục con, chao liệng theo đội hình sắp xếp.

Chúng là hải âu. Hơn nữa còn có màu xanh. Là Thức thần. Cụ thể là Mẫu T2: Seagull Fly chuyên biệt cho mục đích trung chuyển, được chế tạo bởi Tập đoàn Witchcraft.

Nhưng điều thu hút sự chú ý của Yuge không phải số lượng, mà chính là sợi cáp gắn trên các con hải âu. Cùng với nhau, chúng đang treo lơ lửng một khối kim loại khổng lồ ngay giữa trời.

“Cái─”

Mọi người có mặt tại đó đều há hốc mồm kinh ngạc. Tăng binh cứ thế bốn phương tám hướng bỏ chạy tìm đường thoát.

Và khi đàn hải âu đến được khoảng chính tâm của khoảnh sân──chúng đồng loạt thả khối kim loại xuống.

Kết giới từ trận pháp của Jougen va chạm với khối kim loại. Sự nhiễu động thấy rõ trên bề mặt kết giới──và khối kim loại xuyên qua lớp kết giới với xung chấn vang dội khi nó đáp đất.

Chấn động xé toạc nền đất tu viện. Jougen, Yuge, Miyoshi đều bàng hoàng trước khối kim loại vừa rơi xuống.

Harutora bình tĩnh ra lệnh khi sự bất ngờ còn chưa qua đi,

“Khai triển thuật thức. Tsuchigumo [note75805], khởi động.”

“Câu chú” không chứa đựng tí linh lực nào.

Nhưng khoảnh khắc những lời đó rời khỏi miệng cậu ta, cái phép thuật mà đã tồn tại trong khối kim loại suốt nửa thế kỷ qua cuối cùng cũng thức tỉnh.

Trận pháp của Jougen sẽ ngắt bất kỳ dòng chảy linh lực nào có bên trong nó. Nhưng trận pháp ấy không thể chạm đến phép thuật đã được “khắc ghi” một cách vật lý bên trong cỗ máy. Hơn nữa, nó còn được trang bị với khả năng chống kết giới mới nhất. Cộng với một lớp kết giới nữa nằm bên trong cỗ máy, chặn đứng toàn bộ tác động từ bên ngoài, đảm bảo khả năng vận hành trơn tru.

Cỗ máy cục cựa, như một chiến binh trước giờ tham chiến.

Tám cái chân dài tạo nên một âm sắc kim loại khi chúng mọc ra từ bên dưới cỗ máy. Những cái chân di chuyển trên mặt đất, nâng đỡ cơ thể.

Một hình dạng kỳ dị dần hiện ra.

Một con nhện.

Một con nhện sắt khổng lồ. Nửa thân trên của nó trông giống như một samurai giáp sắt. Trên đỉnh chiếc mũ samurai của nó khắc một biểu tượng ngôi sao năm cánh vàng kim. 

Yuge thở dốc,

“Đ-Đó là Armored Juggernaut!”

Trong quá khứ, Tsuchimikado Yakou đã chấp nhận yêu cầu của Quân đội Hoàng gia Nhật Bản mà quyết định hồi sinh Âm Dương Thuật.

Đây chính là đơn vị Thức thần phục vụ cho mục đích quân sự: Mẫu Armored Juggernaut.

Và rồi──

“Nó không chỉ có một con.”

Miyoshi lẩm bẩm. “Cái gì chứ?” Yuge quay ngoắt sang. Miyoshi khẽ gật đầu.

“Dù cho có che giấu linh lực giỏi cỡ nào đi nữa, cô vẫn có thể ‘thấy’ chúng. Mới vừa nãy đã có một con xuất hiện ở chân núi phía bắc. Và một con nữa sườn núi phía nam. Vô số đơn vị Tsuchigumo đang được điều động để phá vỡ lớp kết giới này.”

Trận pháp của Jougen kéo dài tới xuống tận chân núi. Hay nói cách khác, “điểm neo” của nó nằm đâu đó khu vực chân núi. Và giờ đây các điểm neo đó đang bị Armored Juggernaut tấn công.

“──Không thể nào.” Jougen rùng mình.

Mặt khác,

“Tốt lắm.” Harutora mỉm cười, hất mạnh Áo choàng Quạ.

Cậu nói với hai Thức thần hộ vệ vẫn đang chờ lệnh,

“Bắt đầu.”

Ghi chú

[Lên trên]
Lực lượng những nhà sư... xài vũ khí? Theo tìm kiếm được trên mạng là như vậy. Họ cũng khá phổ biến ở Nhật thời xưa.
Lực lượng những nhà sư... xài vũ khí? Theo tìm kiếm được trên mạng là như vậy. Họ cũng khá phổ biến ở Nhật thời xưa.
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận