• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 167: Chân Long (1)

15 Bình luận - Độ dài: 3,974 từ - Cập nhật:

Cô đóng chặt cửa sổ, không để cho gió lạnh thổi vào.

Trên tay cô là tách trà nhiệt ý được pha từ lá ý liệt thảo đã phơi khô – loại trà được biết đến với công dụng làm ấm cơ thể.

Với người thường, chỉ cần một ngụm là cảm thấy toàn thân nóng bừng như có lửa đốt.

Nhưng với Moyong Hi-ah, nó chỉ đủ để khiến bụng ấm lên đôi chút.

Một chiếc lá nhỏ bằng ngón tay đã có giá bằng cả tháng cơm gạo của một người nông dân – vậy mà với cô, chỉ là "hơi ấm bụng".

Xa xỉ – không còn từ nào thích hợp hơn.

Dù được gia tộc chu cấp, nhưng đem một loại thảo dược không phải linh dược mà đắt ngang thiên kim chỉ để pha trà, thì đúng là quá mức.

『…Nực cười, phải không?』

Moyong Hi-ah nhấp một ngụm trà, cất lời bằng chất giọng vừa cay đắng vừa tự giễu.

『Tôi chẳng làm nên trò trống gì, vậy mà lại ngồi đây uống thứ trà quý như thế này. Không hiểu sao một kẻ bại trận lại xứng đáng được săn sóc đến vậy.』

『…Tiểu thư.』

『Không cần nhìn tôi bằng ánh mắt đó.』

Thấy tách trà của vị khách đã cạn, Moyong Hi-ah lặng lẽ rót đầy lại.

『Tại sao cô lại đến đây?』

『…』

『Giờ chắc là lúc bận rộn nhất rồi. Không xem cũng được sao?』

Có lẽ giờ này, trận chung kết của giải đấu đang diễn ra.

Ngay cả Moyong Hi-ah, người đang trốn trong phòng nghỉ để chống chọi cái lạnh, cũng nghe rõ sự huyên náo vọng đến từ bên ngoài.

Một trận tỉ võ khiến cả thiên hạ quan tâm đến mức ấy.

Huống chi, người đang ngồi trước mặt cô—Tang Soyeol—chắc chắn càng không thể bỏ lỡ.

Vì trận đấu đó, là của cậu thiếu niên ấy.

『Tiểu thư Tang.』

『Vâng…』

Moyong Hi-ah lặng lẽ quan sát khuôn mặt đối diện.

Mái tóc xanh lục, gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn—tất cả khiến cô trông như một tiểu thú khả ái.

Dung nhan dễ thương đó hoàn toàn đối lập với vẻ lạnh lùng thường trực trên gương mặt của Moyong Hi-ah.

Nhìn sâu vào ánh mắt đang liên tục dao động ấy, cô đọc được một cảm xúc rõ rệt, rồi khẽ nói:

『Tôi biết tiểu thư Tang đang cảm thấy áy náy với tôi.』

『…』

『Còn tôi, là người lanh lợi. Tôi biết cách lợi dụng những cảm xúc như vậy.』

『…』

『Và cô thừa hiểu tôi có thể làm điều đó. Vì cô cũng chẳng phải kẻ ngốc.』

Dù Tang Soyeol không trả lời Moyong Hi-ah, nhưng sự im lặng ấy đã là một lời thừa nhận.

Cảm giác tội lỗi mà cô mang trong lòng—thành thật mà nói, Moyong Hi-ah không tài nào hiểu được.

Bởi lẽ, chuyện năm đó, suy cho cùng, đâu phải lỗi của cô ấy.

Nếu phải nói, thì "lỗi" duy nhất của cô ấy, chỉ là mang họ Tang mà thôi.

『Chuyện xảy ra ngày hôm đó, vẫn là gánh nặng trong lòng cô sao?』

『Không phải là “vẫn”, mà là “mãi mãi”. Dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa, tôi cũng sẽ mang theo nó.』

『Tại sao?』

『Bởi tôi mãi là người của gia tộc Tang. Và nỗi đau mà tiểu thư Moyong phải chịu đựng… cũng sẽ kéo dài mãi mãi.』

…Nỗi đau ư?

『Ý cô là… chỉ vì vết sẹo trên lưng thôi sao?』

Vết sẹo đó, chỉ cần mặc áo vào là không ai thấy được.

Thậm chí, suốt gần mười năm nay, ngoài vài thị nữ thân tín giúp cô thay y phục, chưa từng có ai khác trông thấy nó.

『Tôi không cho rằng đó chỉ là một “vết sẹo”.』

Tang Soyeol nói vậy đầy chắc nịch, pha lẫn một chút oán trách trong đó.

Không biết đó có phải là mắng cô vì không coi trọng bản thân, hay là trách mình vì hậu quả này.

Dù gia tộc Tang đã đưa ra mức bồi thường thỏa đáng—

Dù Moyong Hi-ah có thể ngồi đây, thong thả uống loại trà quý hiếm chẳng mấy ai chạm tới—

Dù hiện tại cô có thể tiếp tục nghiên cứu phương pháp điều trị tuyệt mạch cũng là nhờ phần lớn nguồn lực từ khoản bồi thường ấy—

Dĩ nhiên, đợt trị liệu năm ấy rốt cục cũng chỉ để lại vết sẹo này, cùng với sự xâm lấn trầm trọng hơn của Hàn Khí trong cơ thể.

Dẫu vậy, cho dù mình không chấp nhận điều trị đi chăng nữa, kết cục e cũng chẳng khá hơn là bao.

Cuối cùng thì gia tộc Tang cũng đã làm tròn nghĩa vụ của mình.

Chỉ tiếc rằng… người duy nhất có thể buông bỏ chuyện đó, lại chính là Moyong Hi-ah.

Còn những người khác thì không thấy vậy.

Đặc biệt là phụ thân cô, gia chủ của nhà Moyong.

『Vậy nên, vào đúng ngày quan trọng như hôm nay… cô lại đến gặp tôi sao? Để làm gì?』

『…』

『Cô hơn ai hết phải hiểu chuyện này vô nghĩa đến nhường nào. Hay cô đã tìm ra một ý nghĩa nào khác cho việc này? Cô không đến đây để xin lỗi, mà chỉ đơn giản là thực hiện một trách nhiệm thôi.』

『…Lời xin lỗi của tôi… liệu có mang lại chút ý nghĩa nào cho tiểu thư không?』

『Nói thật thì… có lẽ chẳng đọng lại bao nhiêu đâu.』

Nếu đó là một lời xin lỗi rỗng tuếch và hời hợt, thậm chí còn có thể khiến người ta cảm thấy khó chịu hơn.

Chính vì Tang Soyeol hiểu điều đó, nên cô không nói ra, chỉ lặng lẽ đến chăm sóc cho Moyong Hi-ah như thế này.

Lần nào cũng thế, Tang Soyeol đều chọn không xin lỗi Moyong Hi-ah.

Tuy nhiên, không cần lời nói nào, Moyong Hi-ah vẫn có thể nhìn thấy cảm xúc của cô ấy qua ánh mắt.

Haa, khó xử thật đấy.

Đó là cảm xúc thực sự trong lòng Moyong Hi-ah lúc này.

Những lá thư mà gia tộc Tang đều đặn gửi tới mỗi năm, và cả ánh mắt ái ngại của Tang Soyeol mỗi lần gặp mặt—tất cả chỉ khiến cô thấy phiền.

Nếu cô thực sự muốn lợi dụng cảm xúc tội lỗi đó, cô hẳn đã thu được nhiều thứ có lợi.

『…Haa.』

Nhưng có lẽ, vì cô biết Tang Soyeol không phải kiểu người dối trá hay giấu giếm cảm xúc của mình—đặc biệt là trong những chuyện tình cảm—nên cô lại không thể nhẫn tâm như vậy.

Dù gì đi nữa, bản thân cô cũng chẳng còn tư cách gì để kén chọn.

『…Tôi hiểu tấm lòng của cô. Nhưng thật sự, cô không cần phải làm khó bản thân đến mức đó đâu.』

Tang Soyeol, trái với vẻ ngoài dễ thương, từ lâu đã nổi danh là một người nghiêm khắc, thẳng thắn và luôn tuân thủ nguyên tắc, thậm chí hơi đáng sợ với người lạ.

Với những người không quen biết cô, họ sẽ dễ cảm thấy dè chừng và đôi lúc hiểu nhầm.

Bản thân Moyong Hi-ah cũng từng như vậy, nên cô hiểu rõ cảm giác đó.

Thế nhưng, Tang Soyeol mà cô đang đối diện lúc này lại là một người hoàn toàn khác—yếu mềm, mỏng manh đến lạ lùng.

Dạo gần đây, cô ấy trông có vẻ khác đi rất nhiều.

So với hình ảnh “sói dữ đội lốt cừu non” ngày trước, giờ đây cô ấy chẳng khác gì một chú sóc thực thụ.

Tất nhiên, nhìn cách cô ấy đối đáp với Hwangbo Cheolwi khi ở khu trọ thì tính cách vẫn chẳng thay đổi mấy…

Nhưng Moyong Hi-ah lại nghĩ—có lẽ những gì cô ấy thể hiện khi ở bên cạnh người quen mới chính là con người thật.

Hoặc cũng có thể, là do cô ấy đã cho phép bản thân bộc lộ phần bản chất bị chôn giấu từ lâu, cuối cùng mở cửa tâm hồn mình.

Nghĩ đến đó, Moyong Hi-ah khẽ quay đầu, rời mắt khỏi Tang Soyeol và mở cánh cửa sổ đóng kín.

Bên ngoài vẫn đang là mùa đông.

Và có lẽ… mùa đông ấy sẽ còn kéo dài.

Với Tang Soyeol, mùa đông ấy dường như đã qua rồi.

Còn mùa đông trong lòng cô—Moyong Hi-ah—thì vẫn vậy, chưa từng chấm dứt.

Dù thời gian trôi qua, dù bao mùa đổi thay, dù tiết trời có ấm dần lên… cô vẫn sẽ mãi sống trong cái lạnh đó.

Vì đó là định mệnh đã an bài cho cô.

Liệu nếu vùng vẫy… thì có thay đổi được điều gì không?

Một ý nghĩ thoáng lướt qua trong đầu Moyong Hi-ah.

Nhưng rồi nghĩ lại, có lẽ cả việc đó cũng chỉ là vô ích.

Cô được sinh ra… dường như chỉ để bị cuốn đi trong những cơn gió lạnh ấy.

『Tiểu thư Moyong?』

Có khi do sắc mặt của cô hơi khác thường, Tang Soyeol cất tiếng gọi với giọng đầy lo lắng.

Cô ấy phản ứng như vậy vì là một trong số ít người biết về chứng tuyệt mạch mà Moyong Hi-ah mắc phải.

『Cô có bị thương ở đâu sau trận đấu vừa rồi không?』

Nghe thấy lời hỏi han đó, Moyong Hi-ah mỉm cười nhạt.

『Không, tôi không bị thương chỗ nào.』

Đó không phải lời nói dối.

Cô thật sự không hề bị thương một chút nào cả.

Dù đã bị cuốn vào ngọn lửa khổng lồ đó, trên người cô không hề có lấy một vết bỏng.

Tức là… cậu ta đã điều tiết chiêu thức ấy…

Hah… Chẳng biết có thể gọi đó là một chiêu thức bình thường hay không nữa…

Trước mặt chàng trai ấy, cô hoàn toàn bất lực.

Dù biết chắc mình không thể thắng…

Cô vẫn nghĩ ít ra cũng có thể giao đấu vài chiêu.

Nhưng thực tế cho thấy… khoảng cách giữa hai người quá lớn.

Nếu phải kể đến người từng khiến Moyong Hi-ah bất ngờ nhất trong năm ngoái, thì đó chính là Kiếm Long.

Kiếm pháp của cậu ta mang theo khí chất của hoa mai, nhẹ nhàng nhưng đầy uy nghi, lột tả trọn vẹn tinh thần và phong cách đặc trưng của phái Hoa Sơn.

Khi ấy, Moyong Hi-ah đã tin chắc rằng sẽ không có bất kỳ một hậu kỳ chi tú nào vượt qua được thiên phú ấy nữa.

Kiếm Phụng, Kiếm Long, rồi Tiềm Long.

Thậm chí là cả cựu Thiên Long – Peng Woojin.

Chỉ cần một người trong số họ thôi cũng đã đủ để ghi danh vào lịch sử võ lâm Trung Nguyên như thiên tài hiếm có.

Vậy mà… cô không thể ngờ rằng vẫn còn một người khác.

Một kẻ vượt xa cả họ, đỉnh cao của thế hệ Sao Băng bây giờ.

Cậu thiếu niên đến từ Sơn Tây – Gu Yangcheon của gia tộc Gu.

Khi nhớ về cậu thiếu niên xuất thân từ nơi ấy, Moyong Hi-ah thật sự không biết phải dùng từ ngữ nào để miêu tả cho đúng.

Ngay cả hai chữ “thiên tài” – vốn đã rất rộng – cũng không đủ để bao quát hết sức mạnh quái vật và sự khác biệt mà cậu ấy sở hữu.

Lúc đầu, mình cứ tưởng cậu ta chỉ là một người kỳ lạ.

Lần đầu gặp cậu, giữa quá nhiều nữ nhân nổi bật vây quanh, sự hiện diện của cậu ta trở nên mờ nhạt đến mức khó nhận ra.

Một người không quá nổi bật về ngoại hình… nhưng lại đào hoa đến khó tin?

Chắc là loại người không có năng lực võ học mà lại rất giỏi thu phục lòng người, bất chấp vẻ ngoài dữ tợn—đó là tất cả những gì cô nhận định về cậu ấy.

Song, thái độ và ánh mắt cậu dành cho cô—một thiếu nữ với nhan sắc hấp dẫn khó cưỡng—lại vô cùng lạnh nhạt.

Nên cô nghĩ, có lẽ cậu ta không phải tuýp người dễ bị chinh phục bằng sự quyến rũ đơn thuần.

Chưa kể, cậu ấy còn thỉnh thoảng lén nhìn cô bằng ánh mắt giống như Tang Soyeol bây giờ.

Vì tò mò, chính cô cũng đã nhiều lần vô thức đưa mắt dõi theo cậu, dẫu biết đó có thể chỉ là hứng thú nhất thời.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cô nhận ra—tất cả chỉ là sự ngộ nhận đến từ phía cô.

Hwangbo Cheolwi và Gu…

Hmm? Tên gì ấy nhỉ?

Hắn cũng xuất thân từ gia tộc Gu giống Gu Yangcheon, nên chắc là Gu gì đó…

…Thôi kệ, nếu không nhớ nổi thì chắc cũng chẳng quan trọng. [note72187]

Dù sao thì, trong lúc xảy ra va chạm giữa Hwangbo Cheolwi và một người thuộc gia tộc Gu…

Moyong Hi-ah đã nhận thấy điều này.

Khi ấy, cô phát hiện ra tất cả những người đi cùng Gu Yangcheon đều đang ngầm quan sát và dè chừng phản ứng của cậu.

Người trực tiếp gây sự là kẻ khác, nhưng ánh mắt của tất cả lại đổ dồn về phía cậu.

Chỉ điều đó thôi cũng đủ để hiểu—ai mới thực sự là trung tâm của nhóm đó.

Thời gian trôi qua, mọi thứ càng rõ ràng hơn.

Không phải Gu Yangcheon bị những người xung quanh làm lu mờ, mà là cậu chủ động che giấu sự hiện diện của mình.

Vì tỏa sáng đến mức… người khác không thể nhìn thẳng.

Có lẽ vì vậy mà cậu ấy mới cố tình lẩn trốn khỏi ánh mắt người đời, để ánh sáng chói lòa đó khỏi lộ diện.[note72185]

Moyong Hi-ah đặt tay lên ngực, nhớ lại ngọn lửa mà mình đã đối mặt vào ngày hôm qua.

Chính cảm giác ấy—thứ hơi ấm mà cô cảm nhận được khi đứng trước Gu Yangcheon trên võ đài.

…Có phải chỉ là ảo giác?

Lúc ấy, cái lạnh buốt giá bủa vây toàn thân cô bỗng chốc tan biến.

Thay vào đó là hơi ấm tràn ngập trong lồng ngực.

Khi vừa tỉnh lại, cô đã nghĩ đó chỉ là ảo giác, là phản ứng nhất thời khi bị tác động bởi cảm xúc rối bời.

Chẳng phải như thế mới có lý hơn sao?

Nếu chỉ vì chút hơi nóng ấy mà cái lạnh đeo bám cả cuộc đời cô có thể tan biến…

Thì cuộc đời cô đã chẳng lạnh lẽo và cô độc đến thế.

Dù sao thì… Hàn Khí trong người cô không thể nào dễ dàng tiêu tan như vậy.

Cô tự nhủ rằng—có lẽ vì ngọn lửa kia quá mãnh liệt, nên bản thân mới nhất thời bị cuốn theo, rồi sinh ra ảo tưởng.

Chỉ là một khoảnh khắc lầm tưởng bồng bột, như một giấc mơ phù phiếm trước biển lửa rực rỡ.

Nhưng…

…Biết đâu là thật.

Hy vọng của con người—vốn dĩ chỉ cần một tia nhỏ cũng đủ để nhen nhóm.

Đất cằn khô càng dễ hút nước. Một dòng suối nhỏ cũng có thể khiến hy vọng nảy mầm.

Nhưng để đặt trọn niềm tin vào hy vọng đó, để hành động vì nó…

Thì với Moyong Hi-ah, điều đó thật sự rất khó.

Bởi trái tim cô từ lâu đã đóng băng, đã sớm trở nên giá lạnh.

『Tiểu thư Moyong, cô… cô thật sự ổn chứ? Có cần tôi gọi người không?』

Thấy biểu cảm của Moyong Hi-ah có gì đó bất thường, Tang Soyeol lo lắng hỏi dồn dập, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối.

Moyong Hi-ah im lặng giây lát, như thể đang cân nhắc điều gì đó trong lòng, rồi nghiêng đầu nhìn Tang Soyeol, cất tiếng:

『Tiểu thư Tang.』

『Vâng…?』

『Chẳng hay… tôi có thể nhờ cô một chuyện—』

Cốc cốc.

Ngay khi Moyong Hi-ah vừa mở lời định nói gì đó, tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài.

— Tiểu thư.

Giọng nói đó thuộc về thị nữ của Tang Soyeol.

『Chuyện gì? Ta vẫn đang trò chuyện riêng với tiểu thư Moyong mà.』

Có vẻ khó chịu khi bị cắt ngang, Tang Soyeol nhíu mày bất mãn.

Thị nữ dường như nhận ra tâm trạng bực bội của chủ nhân nên giọng nói chùng xuống đầy dè dặt—

Nhưng chuyện cô mang tới xem chừng khá quan trọng.

— Chuyện là… lúc trước tiểu thư có dặn, hễ trận đấu kết thúc thì lập tức báo cho người biết…

Ngay khi lời vừa dứt, Tang Soyeol lập tức bật dậy, lao nhanh tới mở cửa.

Hành động quá bất ngờ khiến Moyong Hi-ah tròn mắt nhìn theo.

『Th-Thế nào rồi? Kết quả ra sao!?』

Giọng cô ấy khẩn thiết, không giấu nổi sự nôn nóng.

Nhìn phản ứng đó, Moyong Hi-ah không khỏi nghĩ…

Hóa ra câu nói “không sao đâu, không cần đi xem cũng được” lúc trước cũng chỉ là lời nói dối.

『Ah… Vâng, thiếu gia Gu đã thắng ạ…』

『…!!』

Nghe xong, Tang Soyeol bất giác giơ cao cả hai tay lên trời, hét lớn một tiếng mừng rỡ.

Nhìn cái cách cô sung sướng đến nỗi hét thành tiếng, quả nhiên cô không biết che giấu cảm xúc là gì.

『Oh… ưm… xin lỗi…』

Nhận ra bản thân phản ứng hơi quá, Tang Soyeol bối rối đưa tay che miệng, ngượng ngùng cúi đầu.

Trước dáng vẻ vừa lóng ngóng vừa đáng yêu ấy, Moyong Hi-ah không kìm được mà bật cười khúc khích—một điều rất hiếm thấy ở cô.

Thấy vậy, mặt Tang Soyeol liền đỏ bừng vì xấu hổ.

Chắc hẳn cô nghĩ mình vừa bị cười nhạo.

Chỉ vì chuyện này mà cô ấy vui mừng đến thế cơ à …

Một người… thật sự có thể thay đổi nhiều đến vậy sao?

Moyong Hi-ah tự hỏi, và cũng không chắc liệu mình còn hiểu rõ người con gái trước mặt nữa hay không.

『À phải rồi… Tiểu thư Moyong, lúc nãy cô định nhờ tôi chuyện gì vậy?』

『Không có gì đâu.』

Moyong Hi-ah tính trả lời, nhưng rồi ngừng lại.

Câu định nói… cô đã nuốt ngược vào lòng.

Bởi vì, có những điều không nên nói ra vào lúc này.

『Để sau tôi sẽ đích thân đến gặp cô.』

『Gì cơ? Tiểu thư Moyong sẽ tự tìm tôi sao?』

『Hưm… Có vẻ tôi vừa nghĩ ra việc cần cô giúp rồi.』

Thay vì lợi dụng cảm giác tội lỗi để nhờ cậy Tang Soyeol, cô nghĩ việc tự mình tìm đến sẽ chân thành hơn—

Nụ cười rạng rỡ vừa nở trên gương mặt Tang Soyeol tươi như hoa, Moyong Hi-ah chẳng nỡ nào dập tắt nó.

『Đi mau đi. Không là muộn mất đấy.』

Trước lời thúc giục nhẹ nhàng của Moyong Hi-ah, Tang Soyeol ngập ngừng một chút, rồi cúi đầu hành lễ, vội vã quay người rời khỏi phòng.

Moyong Hi-ah lặng lẽ dõi theo bóng lưng đang khuất dần sau cánh cửa, rồi khép mắt lại, chậm rãi tựa người nằm xuống giường.

Không hiểu sao… lúc này, cô lại muốn chợp mắt một chút.[note72186]

***

Rời khỏi gian phòng của Moyong Hi-ah, Tang Soyeol bước vội như chạy.

Nếu không làm vậy, cô sợ mình sẽ vỡ òa vì cảm xúc dâng trào trong ngực.

Thiếu gia Gu thắng rồi…

Nếu là Gu Yangcheon mà cô biết, thì kết quả đó hoàn toàn nằm trong dự đoán.

Dù ban đầu bị hút hồn bởi ánh mắt sắc như thú dữ của cậu,

Nhưng càng về sau, cô nhận ra võ công của cậu còn hung mãnh hơn cả ánh mắt ấy.

Một người mạnh hơn bất kỳ ai mà Tang Soyeol từng gặp trong hàng ngũ hậu kỳ chi tú.

Ngay cả với tư cách là Độc Phụng, cô cũng buộc phải công nhận điều đó.

Thế nên, chiến thắng của cậu, đối với cô, là điều hiển nhiên.

…Nhưng, nếu chỉ là vậy, thì sao tim cô lại đập rộn ràng đến thế?

Rõ ràng là chiến thắng của người khác—mà sao cô lại thấy vui đến mức này?

Cô chẳng thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa rồi.

『Phải đi chúc mừng cậu ấy mới được!』

Nói suông thôi thì nghe khách sáo quá…

Hay là chuẩn bị một món quà nhỏ?

Nếu cô nhớ không lầm, thì đây là lần đầu tiên Gu Yangcheon tham gia Long Phụng Chi Hội.

…Mình còn giữ lại cây độc thảo nào không nhỉ?

Tang Soyeol có vài cây dược thảo quý có khả năng thúc đẩy nội công và hồi phục thể lực.

Ban đầu cô định để dành dùng dần…

Nhưng nếu là Gu Yangcheon, cô sẵn sàng cho hết cũng không thấy tiếc.

Tuy chất độc trong đó hơi mạnh, nhưng cô tự tin bản thân có thể điều chế giải độc cho cậu ấy nếu cần.

Không thành vấn đề!

Với trái tim rạo rực và bước chân như bay, cô nhanh chóng tiến về phía trại của Gu Yangcheon thì—

— Vâng, ý cô là… hiện giờ thiếu gia không có ở trong lều?

Một giọng nói lạ vang lên từ hướng lều.

『Hmm?』

Khi nghe thấy tiếng nói ấy, Tang Soyeol liền ngó đầu vào trong, và ngay lập tức bắt gặp hai gương mặt quen thuộc.

Một người là Wi Seol-Ah—thị nữ thân cận nhất của Gu Yangcheon.

Cô gái có khí chất khác thường và khó tiếp cận mà cô không dễ gì làm quen…

Người còn lại là…

Ăn mày…?

Không nhầm vào đâu được, đó là Chuwong—người của Cái Bang, thường xuyên góp mặt trong các yến tiệc lớn được tổ chức hàng năm.

Tang Soyeol cũng từng chạm mặt hắn không ít lần.

Tuy dáng vẻ khiêm nhường thái quá của hắn khiến nhiều người không mấy ưa nổi,

Nhưng về khả năng điều tra, truy tin thì rất đáng gờm.

Ít nhất, đó là đánh giá của cô về hắn.

Sao một người như vậy lại đang nói chuyện với Wi Seol-Ah…?

Trong lúc Tang Soyeol còn đang thắc mắc, thì Wi Seol-Ah đã trả lời Chuwong:

『Thiếu gia hiện không có trong lều ạ!』

『…Tiếc thật, ta cứ tưởng giờ là lúc thích hợp nhất chứ. Vậy… cô có biết khi nào ngài ấy quay lại không?』

『Dạ… không biết luôn ạ!』

『…Ugh… thế thì chịu rồi…』

Nhìn qua cũng đoán được—hắn chắc hẳn vừa nghe tin Gu Yangcheon chiến thắng liền tức tốc tìm đến.

Đúng là Cái Bang, tốc độ đánh hơi tin tức phải gọi là xuất quỷ nhập thần.

Tang Soyeol âm thầm cảm thán, rồi tiến về phía đó với dáng vẻ chững chạc, từng bước đĩnh đạc.

Vì nếu là chuyện quan trọng liên quan đến Gu Yangcheon, rõ ràng cô là người thích hợp để tiếp chuyện hơn Wi Seol-Ah, một thị nữ đơn thuần.

『Khụ, ta đến hơi sớm thì phải. Nhưng thiếu gia đã hứa là sẽ trò chuyện sau khi trận đấu kết thúc mà…』

Hình như họ đã hẹn nhau từ trước rồi.

Tang Soyeol khẽ hắng giọng, chuẩn bị lên tiếng chào hỏi thì—

『Vậy thì… nếu Chân Long (眞龍) trở lại, phiền cô chuyển lời giúp rằng Chuwong của Cái Bang từng ghé qua nhé.』

Tang Soyeol khựng bước giữa chừng.

Câu nói vừa rồi khiến cô đứng sững lại như hóa đá.

Ánh mắt đảo quanh, như thể đang cố xác minh xem mình có nghe nhầm hay không.

…Hắn vừa gọi ai là gì cơ?

Chân Long…?

Ghi chú

[Lên trên]
Không, nó chỉ thấy mọi thứ quá phiền phức thôi :))
Không, nó chỉ thấy mọi thứ quá phiền phức thôi :))
[Lên trên]
Thêm 1 gái vào tròng. Hậu cung +1 đối thủ
Thêm 1 gái vào tròng. Hậu cung +1 đối thủ
[Lên trên]
Khổ thân thằng bé...
Khổ thân thằng bé...
Bình luận (15)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

15 Bình luận

Bình luận đã bị xóa bởi nhanbui246
peak, TFNC <3
Xem thêm
Chết dở r gái nào cũng ngon thế này... là t t húp hết
Xem thêm
Chân Long giáng thế :))
Xem thêm
eww ọe truyện đ gì đọc hay vãi, trans còn dịch hay nữa đúng peak
Xem thêm
Vua chúa chỉ đến thế
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
À mà chap 162 trans bổ sung nhỏ thêm danh hiệu cho Băng Nghị Quân là Tuyết Ý Vương Hạ (雪懿王昰) nhé
Xem thêm