• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 163: Điều mà tôi muốn cho cô thấy (3)

14 Bình luận - Độ dài: 4,489 từ - Cập nhật:

 Thình… Thình… Thình…!

Trong tầng hầm sâu hun hút bên dưới Tổng đàn Võ Lâm Minh tại Hà Nam,

Tiếng vang vọng đều đặn ấy vẫn tra tấn tai hắn như mọi khi.

Namgung Cheonjun bước đi chậm rãi, ánh lửa từ những ngọn đuốc gắn tường nhảy múa trên gương mặt hắn, đổ bóng dài theo từng bước chân.

Những bậc thang dẫn xuống dưới vẫn không có điểm dừng,

Và âm thanh ấy cứ tiếp tục vang vọng—càng lúc càng đè trĩu lên ngực hắn.

『Trông sắc mặt cậu chẳng khá hơn tí nào.』

Namgung Cheonjun nuốt khan khi nghe thấy giọng nói đó.

Bởi vì trong lời nói ấy không hề chứa đựng một chút cảm xúc—chứ đừng nói đến sự quan tâm.

『…Anh đang chế giễu tôi đấy à?』

『Không đời nào. Ta việc gì phải chế nhạo thiếu gia Namgung? Mà nói thật, trò đó cũng chẳng vui đến thế.』

Một người đàn ông toàn thân mặc hắc y, từ đầu đến chân.

Peng Woojin nhếch môi cười nhạt.

『Chỉ là… trông hơi buồn cười thôi.』

Dù không thấy được nét mặt của Peng Woojin vì anh đang đi phía trước, nhưng Namgung Cheonjun vẫn biết rõ.

Khác với giọng điệu có vẻ đùa cợt kia, anh ta lúc này—không hề cười.

『…Buồn cười chỗ nào?』

『Sao lại không chứ? Một người như Lôi Long uy danh lẫy lừng, vậy mà run rẩy đến thế.』

『Ai… Ai bảo tôi run rẩy—!』

Namgung Cheonjun định bật lại, nhưng liền cứng họng.

Bởi Peng Woojin đã quay đầu.

Chỉ cần nhìn vào đôi mắt đen sẫm tựa hắc diện thạch ấy—

Ngọn lửa đang bốc lên trong lòng hắn lập tức bị dập tắt như chuột gặp mèo.

Cơn giận bị thay thế bởi nỗi sợ hãi.

Rắc—

Namgung Cheonjun nghiến chặt răng, nuốt giận trong lặng thinh vì lòng kiêu hãnh bị tổn thương.

『Cậu sợ cái gì đến mức đó?』

Khuôn mặt vô cảm, thêm vào đó là giọng nói trầm thấp đến lạnh lẽo.

Chính những đặc điểm đó khiến Namgung Cheonjun khó lòng đối mặt với Peng Woojin.

Peng Woojin nhìn sâu vào mắt hắn trong giây lát, rồi tiếp lời.

『Ta không hiểu. Là vì thua trận sao?』

『…!』

『Nhìn sắc mặt cậu sa sút ngay lập tức thế kia, chắc là ta đoán trúng phân nửa rồi nhỉ.』

Mỗi câu Peng Woojin nói ra như từng mũi dao ghim sâu vào lồng ngực Namgung Cheonjun.

Không—phải nói là rạch lại những vết thương cũ mới đúng.

Namgung Cheonjun từng thất bại dưới tay Gu Yangcheon.

Và lần này… cũng lại là thế.

Không chỉ là một trận thua—mà là một nỗi nhục ê chề.

Kể cả Namgung Cheonjun, người luôn ngẩng cao đầu tự xưng là thiên tài của dòng họ Namgung…

Cũng không thể viện ra bất kỳ lý do nào để bào chữa.

Vì sự thật là—họ không cùng một đẳng cấp.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng sâu trong thâm tâm, với tư cách là một võ giả, hắn biết rõ.

Rằng Gu Yangcheon… đã bước lên một cảnh giới võ đạo vượt xa trí tưởng tượng của hắn.

…Tên khốn kiếp ấy.

Dù rủa thầm trong đầu, Namgung Cheonjun vẫn không ngừng run rẩy.

Hắn không ngừng tự hỏi liệu bản thân có đủ tư cách để nói những lời ấy hay không.

Song, điều khiến hắn khó chấp nhận hơn cả không phải sự thua trận.

Mà là…

…Sức mạnh đó biến mất rồi…

Sức mạnh mà hắn vất vả lắm mới cảm nhận được trong trận đấu đó… đã không còn.

Sắc mặt hắn tối sầm lại như bị sương mù bao phủ.

Nó đi đâu rồi?

Thứ sức mạnh mới ấy, từng giúp hắn cảm thấy mình vượt trội hơn mọi “Long” khác.

Dù chỉ tồn tại trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi giao đấu với Gu Yangcheon, Namgung Cheonjun đích thị đã chạm được đến nó.

Hắn không thể nào quên đi cảm giác ấy.

Và chính vì từng nắm giữ nó, khát khao ấy nay lại càng dữ dội hơn bao giờ hết.

Tại sao… tại sao… nó lại biến mất?

Khát vọng ấy đã từ lâu trở thành một cơn khát cháy bỏng, thiêu đốt cổ họng hắn từng ngày.

Một khi đã nếm thử, thì càng không thể từ bỏ.

Giờ đây, hắn chẳng khác gì một kẻ lạc giữa sa mạc.

Chỉ cần có lại được sức mạnh ấy, dù là Tiềm Long, Kiếm Long, Kiếm Phụng, hay thậm chí cả Peng Woojin đang đứng trước mặt hắn…

Ta cũng có thể vượt qua hết thảy.

Mùi vị của sức mạnh ấy đã ăn sâu vào tâm trí hắn, khiến hắn không thể quay đầu.

Peng Woojin nhìn Namgung Cheonjun một lúc, rồi khẽ quay đi.

Nhạt nhẽo.

Một màu sắc đã vẩn đục.

Không, có khi giờ cũng chẳng thể gọi là “màu” được nữa.

Chàng trai từng từng le lói ánh sáng, dẫu chỉ là chút tia nhợt nhạt… giờ đã hoàn toàn tắt lịm.

Từ khoảnh khắc ấy, Peng Woojin không còn chút hứng thú nào với Namgung Cheonjun nữa.

Anh không quan tâm đến những kẻ đã đánh mất màu sắc của riêng mình.

Chỉ có điều…

Hình như… Thần Khí đã biến mất?

Peng Woojin nhớ lại cảnh Namgung Cheonjun gào thét trong tuyệt vọng.

Gương mặt hoảng loạn, tàn úa vì mất đi thứ sức mạnh mà hắn từng nắm giữ—trông vô cùng thảm hại.

Thật đáng khinh.

Một kẻ đã chọn con đường mượn sức mạnh từ bên ngoài, thay vì rèn giũa thực lực bản thân.

Hắn nghĩ mình có thể đi được bao xa với đôi chân không phải của mình?

Đáng buồn thay—hắn thậm chí còn không nhận thức được bản thân trông thảm hại thế nào.

Nhưng thôi, chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa.

Dù Namgung Cheonjun có thể làm được gì đi nữa, với Peng Woojin, hắn đã không còn là người đáng để dõi theo.

Anh quyết định buông bỏ sự hiện diện của hắn từ nay về sau.

Ngoài chuyện đó ra—

Peng Woojin chỉ hứng thú với một điều:

Làm thế nào mà hắn lại đánh mất sức mạnh ấy?

Tuy anh không còn quan tâm tới Lôi Long nữa, anh vẫn tò mò về lý do dẫn đến kết quả này.

Tình huống quả thực rất kỳ lạ.

Cậu ta đã sử dụng sức mạnh đó khi nó chưa hoàn toàn dung hợp với thể chất. Có lẽ đó là lý do?

Trước khi sức mạnh mới có thể thích nghi với cơ thể, vội vã kích hoạt nó có thể dẫn đến toàn bộ khí tức tiêu tan cạn kiệt…

Giả thuyết ấy nghe có vẻ hợp lý.

Nhưng Peng Woojin vẫn chưa dám tin chắc vào suy luận của mình.

Bởi trong khoảnh khắc cuối cùng của trận đấu giữa Gu Yangcheon và Namgung Cheonjun…

Peng Woojin nhớ rõ hình ảnh đó—một bầu không khí đen đặc và u ám, như thể có thể nuốt chửng mọi thứ.

Không phải ai cũng thấy, nhưng Peng Woojin chắc chắn đã cảm nhận được.

Luồng sát khí ấy, ẩn sau vóc dáng nhỏ bé, lại cuộn trào dữ dội ở sâu bên trong.

Lạnh lẽo đến mức khiến sống lưng anh tê dại.

Chẳng lẽ đó mới là con người thật của cậu thiếu niên mang gương mặt chán chường với mọi thứ?

Hay thậm chí… ngay cả điều đó cũng chưa phải là bản chất của cậu?

Peng Woojin thực sự muốn biết.

Về con người tên là Gu Yangcheon.

Rốt cuộc cậu đang che giấu cái quái gì thế, thiếu gia Gu?

Peng Woojin đưa tay chạm nhẹ lên môi mình.

Quả nhiên—trên gương mặt anh, khóe môi đã cong lên tự lúc nào không hay.

Phiền thật.

Anh phải cố kiềm chế để không bật cười vì phấn khích.

Đã bao lâu rồi anh mới cảm thấy như thế này?

Niềm hoan hỉ tuôn trào, dâng lên như muốn xé toang lồng ngực lạnh lẽo, khiến toàn thân anh ngứa ngáy.

Tuy nhiên, chính cảm giác khó chịu ấy lại là điều Peng Woojin mong chờ bấy lâu nay.

Một thiếu niên có thể phát ra ánh sáng chói lọi đến vậy ở ngay trước mắt—làm sao anh có thể làm ngơ?

…Cái vẻ hưng phấn ấy gần như in rõ trên nét mặt anh, xét đến nụ cười anh không thể che giấu ngay lúc này.

Đáng tiếc thay.

Peng Woojin muốn được tắm mình trong ánh sáng ấy—muốn đến gặp Gu Yangcheon ngay bây giờ.

Nhưng vì không thể—niềm khao khát ấy chỉ càng lớn dần hơn.

Hệt như Lôi Long đang thở gấp ở phía sau vậy.

Hai người tiếp tục tiến về phía trước.

Không lâu sau đó, trước mặt họ hiện ra một cánh cổng khổng lồ phát ra ánh sáng lam nhạt.

Có thể sẽ có người thắc mắc: Vì sao một nơi bí mật đến thế lại không có ai canh giữ?

Nhưng Peng Woojin biết—nơi đây vốn không cần người canh gác.

Bởi những kẻ đủ tư cách tiến vào đây, đều không phải là những người có thể bị chặn lại bởi lính gác.

Quả nhiên, khi Peng Woojin và Namgung Cheonjun bước đến gần, cánh cổng khổng lồ như thể đã đợi sẵn, bắt đầu tự mở ra.

Ầmm—!

Âm thanh nặng nề vang dội, khi cánh cổng dần hé mở.

『Chào mừng.』

Một giọng nữ vang lên, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, khi một người phụ nữ lộ diện từ phía sau cánh cổng vừa mở.

Với bước chân thanh thoát, cô lại gần chào đón hai người.

Peng Woojin đưa mắt nhìn đối phương.

Gương mặt cô bị che phủ bởi một tấm mạng mỏng, khiến người ta không thể thấy rõ dung nhan.

Nhưng điều thú vị hơn cả là, dù đã vận nội Khí để thấu thị, anh vẫn không thể nhìn xuyên qua được chúng.

Nghĩa là—nữ nhân này, tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.

Peng Woojin cất tiếng hỏi người phụ nữ.

『Phương trượng đã đến chưa?』

『Thiên Nhãn (天眼) vẫn chưa đến.』

『Hmm…』

Peng Woojin cứ nghĩ rằng ông ta sẽ đến trước cơ.

『Ngài ấy có để lại lời nhắn rằng sẽ đến muộn vì có chuyện cần bàn với Nhạc Kiếm.』

Nghe vậy, Peng Woojin liếc mắt nhìn ra sau.        

Namgung Cheonjun vì quá bất an với sốt ruột, mồ tôi đã tuôn ra như suối.

Khi anh đang suy nghĩ nên xử lý thế nào thì người phụ nữ kia đã lên tiếng trước.

『Xin mời vào.』

Peng Woojin nhướng mày. Biểu cảm ngạc nhiên thoáng hiện trên gương mặt anh.

『Ta nghe nói nơi này không phải cứ muốn vào là vào. Giờ lại được đón tiếp thế này là sao?』

『Vũ Cơ đã cho phép. Người nói, cả hai vị đều có thể vào.』

Câu trả lời ấy khiến ánh mắt lạnh lùng của Peng Woojin lóe lên một tia hứng thú.

『Con ả cầu kỳ đó ư?』

Lời nói đầy khinh khỉnh.

Peng Woojin biết rõ Vũ Cơ có vị trí đặc biệt thế nào đối với nữ nhân trước mặt, vậy mà vẫn cố ý vượt quá giới hạn bằng cách buông lời xúc phạm.

Ấy vậy mà…

Người phụ nữ đeo mạng che mặt vẫn không mảy may dao động.

『Mời theo tôi.』

Cô chỉ lặp lại với giọng điệu vô cảm như trước.

Thấy cô không phản ứng, Peng Woojin lắc đầu.

『Vẫn vô vị như mọi khi.』

Nói rồi, anh lướt qua người phụ nữ, bước vào bên trong không chút do dự.

Namgung Cheonjun vội vã theo sau, bóng dáng có phần lúng túng.

Khi cả hai người đàn ông dấn bước vào bóng tối trong lòng địa cung…

『…』

Người phụ nữ đứng lại rất lâu.

Cô lặng lẽ nhìn về phía cầu thang nơi hai người họ vừa đi xuống.

Như thể đang cảm nhận điều gì đó ở phía sau.

Rồi cô mới từ từ xoay người, bước vào trong cánh cổng đang mở.

Ngay sau đó—

Rầm!

Cánh cổng khổng lồ đóng sầm lại, một lần nữa nhấn chìm không gian vào bóng tối sâu thẳm.

***

Vòng bán kết đã kết thúc. Màn đêm cũng theo đó buông xuống.

Thể lực tôi không tiêu hao là mấy…

Nhưng tâm trí thì bị bào mòn không ít.

Bởi vì ánh mắt mọi người nhìn tôi đã bắt đầu thay đổi.

Cũng phải thôi. Tôi đã đánh bại Niệu Long, rồi lại áp đảo Tuyết Phụng.

Chưa nói đến đám thiên tài trẻ tuổi, ngay cả những người xung quanh cũng không còn nhìn tôi như trước nữa, nên tôi không thấy áp lực làm sao cho được?

Mình chưa bao giờ quen nổi cái kiểu khủng bố tinh thần này.

Tất nhiên, so với ánh nhìn tôi từng phải hứng chịu ở kiếp trước thì thế này chẳng nhằm nhò gì.

Nhưng dù là kiểu gì, thì nó cũng khiến tôi khó chịu.

Tôi đã trải qua đủ thứ chuyện rồi…

Không còn ngây ngô đến mức vui mừng chỉ vì được chú ý nữa đâu—

『Thiếu gia, thiếu gia!』

『Hửm?』

『Ngài có chuyện gì vui à?』

Wi Seol-Ah dụi đầu vào vai tôi, vừa hỏi vừa nhí nhảnh như thường lệ.

Chiếc trâm cài tóc mà tôi tặng em ấy tỏa ra một mùi dịu nhẹ, thoang thoảng hương hoa khá dễ chịu.

『Không… Sao em hỏi vậy?』

『Tại trông thiếu gia vui lắm đó!』

『…』

Trước lời nhận xét vô tri mà trong trẻo của Wi Seol-Ah, tôi đưa tay che miệng lại.

Mình… trong vô thức lỡ vui ra mặt thật sao?

Chỉ vì mấy chiến thắng nhỏ nhoi này thôi á?

Chỉ vì mấy ánh mắt nhìn khác đi?

…Nổi hết cả da gà.

Nghĩ tới chuyện mình hớn hở chỉ vì đánh bại vài đứa nhóc, tôi chỉ muốn vùi đầu xuống đất.

Ngay lúc tâm trạng sắp tụt dốc không phanh—

Một bàn tay trắng muốt như ngọc chạm nhẹ lên trán tôi.

『Gì nữa đây?』

『…Tự nhiên… sắc mặt cậu tối sầm lại...』

Là tay của Namgung Bi-ah, người vẫn đang nằm dưỡng thương trên giường bệnh.

Nghe cô nói thế, tôi nở một nụ cười bất đắc dĩ.

Ai đang lo cho ai vậy trời?

『Cô cứ nằm yên đó đi, không cần lo cho tôi đâu.』

Vừa nói, tôi vừa nhìn vết thương trên ngực Namgung Bi-ah.

Một đường kiếm chéo qua ngực…

Tôi biết cô ấy là võ giả Nhất Lưu và vết kiếm chém cũng chẳng sâu, nên thương tích chắc không nặng tới thế.

Nhưng nếu sơ sẩy một chút… nó cũng đã có thể nguy hiểm rồi.

May mà đại phu đã kiểm tra và nói sẽ không để lại sẹo. Chí ít đó là một tin tốt.

Dẫu vậy, Namgung Bi-ah dường như chẳng mấy bận tâm đến chuyện nó có để lại sẹo hay không.

Thay vào đó, chính Tang Soyeol mới là người nhảy dựng lên, đòi bằng mọi giá phải giữ nguyên làn da của cô như ban đầu.

『…Tôi muốn ra ngoài.』

Nghe Namgung Bi-ah bất ngờ than phiền, tôi lập tức lắc đầu.

『Không được.』

『Tại sao…?』

『Vì tôi biết cô mà ra ngoài, thế nào cũng sẽ lao thẳng tới sân tập ngay.』

『…』

『…Không cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Đừng hòng.』

Ngay khi tôi trở về sau trận đấu, lời đầu tiên Namgung Bi-ah nói với tôi là muốn ra ngoài.

Nếu chỉ đơn giản là đi dạo cho khỏa khuây thì không nói.

Nhưng từ ánh mắt đảo quanh tìm kiếm thanh kiếm của mình—tôi biết thừa là định đi luyện công.

Mà ánh mắt đó là sao vậy chứ?

Cô ấy học cái kiểu ngước mắt lên làm bộ đáng thương đó từ đâu vậy?

Gần đây, không hiểu vì sao mà cả Wi Seol-Ah và Namgung Bi-ah đều bắt đầu nhận thức được sức mạnh tới từ nhan sắc của mình.

Và khéo léo tận dụng nó như một loại… kỹ năng thụ động vậy.

Khi tôi nghiêm mặt nói “Không”, Namgung Bi-ah lập tức trở lại vẻ mặt vô cảm thường ngày.

Rồi cô thở dài, lẩm bẩm với giọng thất vọng:

『…Thế mà Soyeol bảo… làm vậy là được đồng ý…』

『Chị à… em nhớ là có dạy chị dùng chiêu đó vào mấy chuyện kiểu này đâu?』

Một giọng nói đầy oan ức vang lên từ phía cửa.

Tang Soyeol xuất hiện như để chứng minh mình vô tội.

Cô nàng run lẩy bẩy, chứng tỏ thời tiết bên ngoài chắc lạnh lắm.

Thấy cô ấy lại gần, tôi cất tiếng hỏi:

『Cô vừa đi đâu về thế?』

『À… Tôi đi thăm tiểu thư Moyong.』[note71638]

Nghe cô ấy vừa nói dứt câu, tôi âm thầm vận Khí, truyền nhiệt ra xung quanh.

Sắc mặt của Tang Soyeol dần dịu lại khi hơi lạnh tan biến.

Tôi hỏi tiếp:

『Tiểu thư Moyong… cô đang nói đến Tuyết Phụng à?』

『Vâng...』

Thật ra tôi đã lờ mờ đoán được rồi.

Giữa Tang Soyeol và Moyong Hi-ah dường như có một mối liên hệ nào đó.

Không giống kiểu thân thiết, nhưng cũng không hẳn là xa cách.

Nếu phải nói rõ hơn… thì có vẻ như Tang Soyeol đơn phương cảm thấy không thoải mái khi đối diện với cô gái kia.

Có phải bị ăn hiếp không nhỉ?

Nhưng nghĩ lại, với cái kiểu mà Tang Soyeol từng xử đẹp con lợn Hwangbo lần trước… thì cô không giống kiểu yếu đuối dễ bị bắt nạt cho lắm.

Bạn thân của cô ấy, Peng Ah-hee, cũng từng bảo Tang Soyeol là người có tính cách mạnh mẽ, thậm chí có phần hổ báo.

Nếu chỉ trông mặt mà bắt hình dong, tôi khó mà tin được lời đó.

Vẻ ngoài dịu dàng của cô ấy hoàn toàn đối lập với cá tính đó luôn.

Nếu phải ví von, Wi Seol-Ah sẽ là cún con, Namgung Bi-ah thì trông giống con mèo…

Còn Tang Soyeol… đúng chuẩn một con sóc.

『Nói mới nhớ, loài gặm nhấm có bản tính hung dữ ngầm…』

『Huh?』

『À, không có gì đâu. Mà cô ăn gì chưa?』

『Ch-Chưa… Tôi định đợi mọi người cùng ăn…』

Tang Soyeol đáp, khuôn mặt hơi ửng lên, nở một nụ cười thẹn thùng.

『Hở? Đến giờ ăn rồi à?』

Vừa nhắc đến đồ ăn, mắt Wi Seol-Ah sáng lên ngay tức thì.

Tôi lập tức chộp lấy má em ấy và nhào nặn như đang chờ cơ hội suốt từ nãy.

『Uwahhh…』

『…Lại sụt nữa rồi.』

『Uwuhh…?』

Tôi chạm vào là biết ngay.

Má của Wi Seol-Ah lại hóp đi một chút nữa.

Nhờ thế mà em ấy trông ngày càng xinh hơn thật—

Nhưng tôi thì thất vọng lắm.

Cảm giác mềm mại khi xoa má đã không còn như xưa nữa…

『Em chắc là mỗi bữa đều ăn đủ hai bát đấy chứ?』

『Vâng… Hôm nay em ăn tận ba bát luôn…』

『Vậy tại sao lại ra nông nỗi này? Em giấu gì trong bụng à?』

Ăn nhiều như thế mỗi ngày mà vẫn gầy đi được là sao?

Tôi còn dặn em ấy ăn cả bữa khuya nữa cơ (ăn vặt).

Khi tôi để lộ vẻ nghi ngờ, Tang Soyeol liền chẹp miệng như thể điều đó quá hiển nhiên.

『Thiếu gia Gu… chưa từng sờ thử bụng Seol-Ah đúng không? Cái eo nhỏ như vậy thì giấu được gì cơ chứ?』

『Chẳng phải… sờ rồi mới là chuyện kỳ cục hơn à?』

Nghe vậy, Tang Soyeol cũng gật đầu tán thành, vẻ mặt rất ừ ha.

Ngay lúc đó, Wi Seol-Ah lôi gấu áo lên, líu ríu nói:

『Bụng á? Ngài muốn em cho xem thử không?』

『…Hả... Kh—Không! Ta xem để làm gì!? Ngồi yên đi.』

Em ấy định vén áo lên thật, làm tôi phải vội vã kéo tay em ấy xuống.

Chúng tôi đâu phải là hai người duy nhất trong phòng y tế? Em ấy định làm cái gì thế không biết... [note71640]

『Thấy thiếu gia có vẻ tò mò mà…』

Có vẻ bị tôi từ chối nên Wi Seol-Ah buồn buồn cụp mắt xuống, gương mặt đầy tiếc nuối.

Đến cả chuyện ngớ ngẩn này cũng lấy làm buồn thì… em ấy thật sự quá vô tư hay là quá thật thà vậy?

Tôi tính búng trán một cái cho tỉnh, nhưng cuối cùng chỉ xoa rối tóc em ấy.

Vừa xoa cái đầu nhỏ nhắn, tôi vừa hỏi:

『Còn Tuyết Phụng thì sao rồi?』

Tôi đang hỏi Tang Soyeol về tình trạng của Moyong Hi-ah.

『Hửm? À, không sao đâu. Gia tộc Moyong hình như còn lo cho cô ấy kỹ hơn cả mấy vị đại phu ở đây nữa. Nên chắc là sẽ ổn thôi.』

Cũng phải.

Được người nhà đích thân chăm sóc, so với để mặc cho đại phu lạ mặt lo liệu, thì tốt hơn nhiều—

Nhất là khi nói đến bệnh tình của Moyong Hi-ah.

Theo như tôi nhớ, thị nữ đi theo cô ấy tuy chỉ mang danh người hầu, nhưng thực ra là một danh y tiếng tăm.

Cô ấy là một trong những đệ tử của Thần Y, từng được ông bồi dưỡng cơ mà.

Chắc Moyong Hi-ah không bị thương thật, vì mình cũng đã nương tay rồi.

Tuy nhiên, để làm được thế tôi đã phải dùng nhiều nội Khí hơn dự tính để kiểm soát chiêu thức, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là ổn.

Thành thật mà nói, với một người đã dốc hết sức để tiến xa đến vậy, rồi miễn cưỡng phải lên võ đài tỉ thí như Tuyết Phụng, tôi vốn định giao thủ với cô ấy vài chiêu nghiêm túc—như một cách thể hiện sự tôn trọng dành cho nỗ lực ấy.

Thế nhưng, vì trạng thái tinh thần của cô ấy lúc đó quá bất ổn, tôi buộc phải kết thúc trận đấu nhanh chóng.

Dù đến giờ mình vẫn không hiểu vì sao cô ấy lại như vậy.

Chẳng lẽ là vì cô ấy còn quá trẻ so với tiền kiếp?

Trong kiếp trước của tôi, Tuyết Phụng là kiểu người chẳng bao giờ biết đến hai chữ "bối rối", chứ đừng nói là hoảng loạn.

Cô luôn lạnh lùng, như thể đứng một mình giữa cánh đồng tuyết trắng, lặng lẽ và đơn độc đến cùng trời cuối đất. [note71639]

Một người phụ nữ, ngay cả khi đối mặt với cái chết cận kề, cũng không chút nao núng.

Trong ký ức của tôi, chỉ có duy nhất một khoảnh khắc Tuyết Phục tỏ ra chấn động.

Và trớ trêu thay, tôi chính là nguyên nhân của lần đó.

Giờ nghĩ lại, tôi không khỏi cảm thấy áy náy, nên tôi không thể hoàn toàn phớt lờ cô ấy.

Nếu lão Shin mà có mặt ở đây, chắc ông ta sẽ nổi đóa lên mất.

Chắc chắn lão già ấy sẽ làm ầm lên, lớn tiếng chửi tôi một trận vì lại có thêm một người con gái khác lảng vảng quanh mình.

Không biết bao giờ ông ấy mới chịu tỉnh dậy nữa.

Tôi không nghĩ ông đã biến mất hoàn toàn.

Dù sao thì, tôi vẫn cảm nhận được sự tồn tại của ông ấy trong người mình—và nó càng rõ ràng hơn nữa khi tôi bước qua cảnh giới mới.

Từ sau lần gặp Jang Seonyeon, đã mấy ngày trôi qua.

Tôi hiểu chuyện như vậy có thể xảy ra, giống như trong trận chiến với Ya Hyeoljeok…

Nhưng liệu chấn động tinh thần đó có đủ lớn đến mức khiến ông ta ngủ yên đến tận giờ?

Đáng lẽ ra mình phải hiểu rõ nhất cơ thể của mình mới phải.

Không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra bên trong cơ thể mình... vừa nực cười vừa khó chịu không tả nổi.

『Này…』

Khi tôi còn mải ngập trong mớ suy nghĩ hỗn độn, một giọng nói khe khẽ kéo tôi trở lại thực tại.

『…Ngày mai… tôi có thể đi xem không?』

Namgung Bi-ah hỏi dè dặt như thể sợ tôi sẽ từ chối.

Chắc là cô đang nói đến trận đấu sắp tới.

『Cô định đi đâu với cái cơ thể đó hả?』

『...Tôi vẫn đi được mà…』

Tôi biết Namgung Bi-ah lúc này đang rất muốn được luyện kiếm đến cỡ nào.

Với một người vừa ngộ ra điều gì đó, khao khát được thực hành để khắc ghi là điều tất yếu.

Nếu là tôi—và biết mình có thể quên mất cảm giác đó bất cứ lúc nào—chắc tôi cũng chẳng chịu nằm yên đến tận lúc này.

Nhưng nhìn Namgung Bi-ah bây giờ, tôi tin chắc cô ấy sẽ không quên cảm giác đó.

Trong mắt cô lúc này là một vũ điệu kiếm pháp vẫn đang tiếp diễn, âm thầm mà bền bỉ.

Cô ấy chắc hẳn muốn vung kiếm ngay bây giờ.

Thứ duy nhất đang ngăn cô lại, có lẽ chính là lời tôi đã nói trước đó.

Thực ra, tôi muốn bảo cô ấy cứ nằm nghỉ thêm một ngày nữa.

Dù nghe có vẻ tôi đang bảo bọc quá mức, nhưng vết thương ở ngực kia khiến tôi không thể thản nhiên để mặc được.

『Ngày mai…』

Song, tôi cũng hiểu—Namgung Bi-ah đang nhẫn nhịn và kiềm chế bản năng võ giả của mình chỉ vì tôi, chứ không phải vì bản thân cô ấy.

Vậy nên tôi không đành lòng ngăn cản cô thêm nữa.

『Nếu cẩn thận… thì được. Cô có thể đi.』

Cuối cùng, tôi nói ra điều cô ấy muốn nghe.

Ngay khi được tôi cho phép, Namgung Bi-ah mỉm cười như thể đã chờ đợi từ lâu.

Dù gì thì, tôi cũng muốn cho cô thấy.

Giống như cách cô ấy đã cho tôi thấy…

Tôi cũng có điều mình muốn thể hiện với cô.

Dù ý nghĩa có thể không giống nhau.

Và rồi, ngày hôm sau—

Tôi bước lên võ đài, đối mặt với Jang Seonyeon.

Khoảnh khắc mà tôi chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng cũng đến.

___________

Misty: Rất tiếc khi phải báo tin này, vì trans sắp tới sẽ làm thêm 1 side job để bươn chải, nên tiến độ ra chương mới sẽ bị ảnh hưởng nặng, không còn sung sức như trước (Chưa kể thời gian dịch 1 chương giờ rất lâu). Khoảng thời gian hiện tại khá khó khăn, nhưng trans chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi PJ tâm huyết này, nên hy vọng độc giả hãy kiên nhẫn và chớ lo.

Ghi chú

[Lên trên]
Ở đây Tang Soyeol đã bắt đầu nói chuyện tự nhiên hơn với main mà không dùng hậu tố -nim, gọi thẳng "Thiếu gia Gu"
Ở đây Tang Soyeol đã bắt đầu nói chuyện tự nhiên hơn với main mà không dùng hậu tố -nim, gọi thẳng "Thiếu gia Gu"
[Lên trên]
Hình ảnh làm trans nhớ đến Yuki-onna (Tuyết nữ) trong văn hóa Nhật Bản.
Hình ảnh làm trans nhớ đến Yuki-onna (Tuyết nữ) trong văn hóa Nhật Bản.
[Lên trên]
Chỉ có 2 người thôi thì được sờ thử à? Không hiểu nổi tâm lý của thằng này...
Chỉ có 2 người thôi thì được sờ thử à? Không hiểu nổi tâm lý của thằng này...
Bình luận (14)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

14 Bình luận

Tin shock thế
Xem thêm
Có cần *ting ting lấy động lực không trans
TFNC
Xem thêm
Trán ới, ra nhanh đi mà!!!!
Xem thêm